Thư Tình Gửi Lại Ánh Trăng

Chương 54: Hawaii.

Cus.02

04/11/2024

Khi Trương Tuệ An đặt chân đến sân bay.

Điều khiến cô ngã ngửa chính là tại sao ở đây lại có một ở hai ở ba người nữa vậy??

Cô không phải chỉ vừa rủ Khúc Nghi đi nghỉ dưỡng thôi sao?

Trương Tuệ An đứng ngơ ngác nhìn họ, Khúc Nghi ngại ngùng cười hì hì chỉ vào Trì Châu, Giang Thanh và Tăng Dương nói:

“À do các cậu ấy nói là có hai đứa con gái chúng ta đi du lịch không an toàn nên ba cậu ấy sẽ đóng vai vệ sĩ của hai chúng ta đó haha.

Mặt Trương Tuệ An trông bất lực rõ, đưa tay đập trán bất lực nói:

“Ba các cậu nhằm làm vệ sĩ cho chúng tớ được hay sao? Trì Châu cậu không phải còn trực ở bệnh viện sao? Giang Thanh còn công việc ở quán bar thì sao? Tăng Dương cậu không cần thi đấu nữa hả?”

Bọn họ đồng loạt lắc đầu, sau đó lần lượt nói:

Trì Châu: “Tớ vừa được viện trưởng cho nghỉ phép một tuần.

Giang Thanh: “Quán bar có gì mà lo? Công ty tớ còn thả rông cậu sợ gì quán bar không ai trông? Dù sao tớ cũng đã sắp xếp thêm một đội ngũ bảo vệ nữa rồi.”

Tăng Dương: “Tớ là người, không phải người máy. Tớ cũng có quyền được nghỉ phép đi du lịch như người bình thường nhé!!”

Trương Tuệ An: “ ..."

Khúc Nghi nhún vai, tỏ ra vô hại chạy đến khoác tay cô vui vẻ nói:

“Hahaa, cục cưng họ sẽ không làm Kỳ Đà cản mũi của hai chúng ta đâu.

Cô thở dài, ngoài đồng ý ra thì còn có thể đuổi bọn họ về được hay sao? Vốn dĩ chỉ định là con gái với con gái đi chung cho thoải mái.

Bây giờ lại tính thêm 3 thằng đực rựa..

Mười lăm phút sau..

Trong lúc đợi ba người kia đi làm thủ tục, cô và Khúc Nghi cùng nhau ngồi chờ ở ghế.

Khúc Nghi nhìn cô hỏi:

“Sao tự dưng cậu lại rủ tớ đi du lịch thế?”

Trương Tuệ An thẫn thờ, nhìn lên trần nói:

“Hazz, vốn là định đi để kể cho cậu nghe nào ngờ cậu lại dẫn thêm ba tên kia theo.”

Khúc Nghi liếm môi thản nhiên nói:

“Cậu ngại gì chứ? Cậu lạ lắm nha đó giờ ba chuyện bí mật có bao giờ cậu không kể với bọn họ đâu chứ.”

Trương Tuệ An thở dài, cắn môi thấp giọng khép nép nói:

“Nhưng mà chuyện này tế nhị thật”

Khúc Nghi:

“Còn chuyện gì tế nhị mà cậu làm quá dữ vậy. Bộ cậu với chồng cậu mới cãi nhau nên cậu muốn bỏ trốn phải không?”

“Hay là do cậu thấy bạch nguyệt quang của tên đó trở về, cảm thấy mình sẽ bị vứt bỏ nên đã lên kế hoạch bỏ trốn trước?”

Dường như cô ấy càng nói càng hăng khiến cô phải nhanh tay chặn mồm lại:

“Cậu xàm vừa thôi, coi ba cái ngôn tình, ngôn lù rồi ngồi đấy mà tưởng tượng. Dù bây giờ bạch nguyệt quang có đứng trước mặt tớ đòi danh phận đi chăng nữa, bà đây cũng phải đi ra bằng đường chính, cửa chính chứ mắc gì phải bỏ tron?"

Cô hung hăng cười lạnh:

“Hừ!!”



Khúc Nghi khẽ nuốt nước bọt:

“Vậy là vì chuyện gì?”

Trương Tuệ An bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt của cô ấy khiến cô ấy hết cả hồn nhảy dựng lên.

Cô dùng tay giữ hai bên vai cô ấy nói chuyện vô cùng nghiêm túc:

“Tớ và tên đó đã..”

Chưa nói dứt câu, hai mắt Khúc Nghi đã trợn to và họng há hốc không nói thành lời.

Cô ấy dùng biểu cảm khó tin để hỏi lại cô.

Trương Tuệ An gật đầu như đang thừa nhận rằng suy nghĩ của cô ấy hoàn toàn đúng.

Khúc Nghi đột nhiên hét lên:

"ÁAAAAA.”

Tiếng hét của cô khiến mọi người qua lại ở trong sân bay phải đưa mắt nhìn bọn họ giống như hai kẻ vừa trốn ra khỏi bệnh viện tâm thần.

Trương Tuệ An không ngăn cản được cô ấy chỉ có thể dùng tay tự mình che lấy mặt mình.

Quá nhục nhã rồi.

Mặt cô nóng lên, Khúc Nghi một lúc sau khi đã tiêu hóa hết những gì cô nói.

Cô ấy mới trở lại nét bình thường hỏi:

“Vậy cậu định làm gì?”

Cô thở dài:

“Thì muốn đi chữa lành để suy nghĩ kỹ hơn về một số việc.”

Khúc Nghi bĩu môi:

“Thì ấy ấy thôi miễn là chưa có bầu, cậu muốn ly hôn bất cứ lúc nào cứ gọi cho mình.”

Trương Tuệ An lườm cô ấy, sau đó ôm mặt thở dài nói:

“Muốn lắm chứ nhưng mà cũng không được."

Khúc Nghi nhún vai:

“Có gì mà không được?"

Cô vừa mở miệng định nói đúng lúc ba người Trì Châu, Giang Thanh, Tăng Dương cũng đang đi tới.

Trì Châu cất tiếng nói:

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Trương Tuệ An gật đầu đứng dậy, định lấy đồ kéo vali nhưng đã bị Trì Châu giành lấy, anh ấy mỉm cười thấp giọng nói:

“Để tớ giúp cậu.”

Cô lắc đầu lịch sự nói:

“Ồ, cảm ơn nhưng tớ có thể kéo mà.”

Trì Châu vẫn không cho cô cầm lấy:

“Ngại gì chứ, bọn tớ đi theo để làm vệ sĩ cho hai cậu mà.”

Khúc Nghi khoác lấy tay cô nói:



“Đúng vại, đúng vại, cứ để vali cho bọn họ đi chúng ta cùng đi thôi.”

Cứ thế Khúc Nghi lôi cô đi trước để cho ba người kia đi theo ở phía sau.

Địa điểm hôm nay mà Khúc Nghi đặt vé cho bọn cô chính là biển Hawaii.

Trương Tuệ An từ lúc lên máy bay chỉ có ngủ và ăn căn bản bốn người kia có rủ nhau chơi game cũng không liên quan đến cô.

Cho đến khi về đến khách sạn, Trì Châu và Tăng Dương không quen ở chung nên chọn phòng riêng.

Còn Giang Thanh anh ấy hy vọng Khúc Nghi sẽ chọn ở cùng phòng với nhau nhưng nào ngờ cô bạn gái nhỏ này trực tiếp nói thẳng vào mặt anh:

“Em đã đặt cho anh một phòng riêng rồi, em và bảo bối An An sẽ ở chung. Bái baiiii."

Nói xong cả hai người xoay đít bỏ đi để mặc anh ấy phản đối trong vô hiệu.

Trương Tuệ An thật sự khâm phục cô ấy, khi cả hai bước vào trong thang máy cô mới hỏi nhỏ:

“Giang Thanh hình như bị nghiện cậu vậy”

Khúc Nghi gật đầu thừa nhận vừa đi vừa kể hết tất cả tật xấu của Giang Thanh ra:

“Cậu không biết đó thôi, cậu ấy bề ngoài điềm tĩnh, ga lăng, phong độ trước kia ghi điểm trong mắt tớ đều vỡ nát hết!!!”

“Anh ấy rất bám người cứ như một đứa trẻ to xác ấy, đi đâu cũng Nghi Nghi, Nghi Nghi, em đâu rồi. Tớ chỉ đi ra ngoài mua một ít đồ ăn thôi anh ấy cũng kêu í ới.”

“Đôi lúc tớ thật sự cũng cảm thấy anh ấy rất rất phiền phức. Thậm chí tớ còn từng nghĩ mình đang miễn cưỡng trở thành mẹ của anh ấy nữa đó chứ.”

Bỗng dưng, Khúc Nghi che miệng thấp giọng cười nhẹ:

“Nhưng mà dần dần tớ cảm thấy trông anh ấy như vậy rất đáng yêu. Cũng như cậu từng nói với tớ đó.”

Trương Tuệ An ngạc nhiên hỏi lại:

“Tớ nói cái gì cơ chứ?”

Khúc Nghi cười nhẹ nói:

“Cậu từng nói là tình yêu mà, khi mà chúng ta thật sự yêu ai đó thì tất cả những hình tượng đã xây dựng có cao cỡ nào cũng sẽ đều bị cảm hóa thôi. Trái tim dù có băng đá cỡ nào cũng có thể sẽ tan chảy khi gặp nước nóng. Giang Thanh nhà tớ cũng vậy, anh ấy trông đáng sợ vậy thôi chứ anh ấy vẫn là đứa bé đó.”

Trương Tuệ An cười cười:

“Hơ hơ.”

Ting..

Thang máy mở ra.

Cả hai người cùng nhau bước ra, Khúc Nghi thấy cô dường như không tin mới nói thêm:

“Thật mà, Giang Thanh cũng không giống với cái tên kia nhà cậu. Anh ta chưa chắc gì là băng nữa chắc tim anh ta làm bằng xi măng. Cậu đã cố gắng như vậy rồi, anh ta còn chưa một lần rung động.

Trương Tuệ An nhìn cô chống nạnh nói:

“Thì tớ đã bảo gì đâu, chỉ do tớ không tin được mình có thể nói ra những lời xuất thần vậy.”

Cô là dân chuyên Hóa, nói về độ khô khan khó hiểu thì còn ai qua được cô chứ.

Chắc đây cũng là sự khác nhau đầu tiên của cô và nguyên chủ nhỉ?

Khúc Nghi bĩu môi nói:

“Từ lúc lấy chồng thì cậu còn nhớ được gì nữa, đến cả mặt bọn tớ cậu còn sắp quên nữa mà.”

Trương Tuệ An: “Có đâu???”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thư Tình Gửi Lại Ánh Trăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook