Chương 53: Biến Thái, Khốn Nạn, Đồ Tôi.
Cus.02
04/11/2024
Sau khi Trương Tuệ An thật sự vì mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ thì Cẩn Niên mới lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Lúc anh đi xuống lầu, mẹ Cấn thấy chỉ có một mình anh xuống nhíu mày thắc mắc hỏi:
“Ủa, tiểu An đâu?”
Cẩn Niên vừa chỉnh cổ tay áo vừa nói:
“Cô ấy có chút không khỏe, lát nữa khi cô ấy dậy làm phiền mẹ nhờ bác Lý nấu canh tẩm bổ cho cô ấy nhé.”
Mẹ Cấn ngạc nhiên, ánh mắt khó tin nhìn anh:
“Hôm nay con bị sốt hả?”
“Hay là ai nhập mà con đối tốt với con dâu mẹ dữ vậy hả?”
Cẩn Niên mất tự nhiên, giả vờ họ:
“Khụ khụ, con đó giờ vậy mà”
Mẹ Cẩn bĩu môi:
“Đó giờ có hả? Có là trời sập lâu rồi chứ mà này còn đứng đó hả con?”
Cấn Niên bất lực, thở dài.
Thật ra là ngoài thở dài anh cũng không biết nên nói gì với mấy câu bắt bẻ của mẹ nữa.
Anh xoay lưng đi thẳng ra bên ngoài, trước khi bước ra khỏi cửa anh nói:
“Con đi làm đây, mẹ nhớ giúp con nói với bác Lý nhé. À mà mọi người đừng lên đánh thức cô ấy, do tối qua cô ấy ngủ không được ngon.”
Mẹ Cấn kỳ thị, đảo mắt bĩu môi:
“Gớm, chắc nay bão.
Đến gần một giờ trưa.
Trương Tuệ An mới từ trên giường ngọ nguậy vài cái mới từ từ mở mắt ra.
Cô không thoải mái mà nhìn lên trần nhà, nhìn mấy cái dấu hôn ám muội trên người mình khiến càng thêm tức giận nghiến răng chửi trong bụng:
“Cẩn Niên tên biến thái khốn kiếp!!”
Trương Tuệ An ngồi dậy nhưng chỉ vừa mới chống tay thôi mà cô đã cảm nhận được một cơn đau đến từ vị trí thắt eo.
Đến khi đứng dậy, suýt chút nữa là cô đã bị té ngã rồi may mà cô giữ được thăng bằng.
Sau khi ngâm mình trong bồn nước ấm một lúc, Trương Tuệ An mới có thể cảm nhận được sự sống trong mình một lần nữa.
Cô ngồi ở bàn trang điểm, lên Google tìm kiếm cách để che đi những dấu hôn trên cổ.
Vừa đánh kem che khuyết điểm cô vừa mắng:
“Tên khốn nạn.
“Đợi đi, tối nay tôi sẽ ly hôn!!!!”
“Tôi sẽ ly hônnnnnn.
Nhưng cứ nhắc đến tên khốn này đầu cố bất giác lại hiện lên tình cảnh tối
qua.
Trương Tuệ An dùng tay ôm đầu mình, kịch liệt lắc đầu lia lịa:
“Không, không được nghĩ về chuyện đó.”
“Nhưng mà.”
"Aissss."
“Thật chứ, trinh tiết của tôi.”
“Tuy đây không phải thân xác thật của tôi nhưng mà cảm giác lúc đó aisss.”
“Chưa kể đáng lẽ tên này phải ngủ với Tần Khuê mới đúng chứ? Sau bây giờ lại đổi thành cô mất rồi?”
"Huhu.."
“Tôi khổ quá mà.”
“Cốt truyện cái qq gì mà đi toàn lệch hướng.”
Bỗng nhiên, Trương Tuệ An đập mạnh xuống bàn, vẻ mặt kiên quyết nói:
“KHÔNG ĐƯỢC, LẦN NÀY PHẢI LY HÔN!!!”
Cô lấy điện thoại, gọi cho Khúc Nghi. Cô ấy hiện tại đang ở cùng Giang Thanh thấy cô gọi đến liền bắt máy.
( Alo, cục cưng cậu tìm tớ hả? Có chuyện gì sao? )
Trương Tuệ An bĩu môi nói:
( Tớ định rủ cậu đi du lịch, cậu có thời gian không? )
Khúc Nghi ngạc nhiên, Giang Thanh cũng ghé tai sát vào điện thoại để nghe:
( Khi nào? )
Trương Tuệ An: ( Bây giờ? )
Khúc Nghi trợn tròn mắt, Giang Thanh liên tục lắc đầu nói thầm:
“Em còn chưa tính sổ xong với anh đâu, không được đi.”
Khúc Nghi trừng mắt nhìn anh ấy nói:
“Kệ anh.”
Trương Tuệ An bên kia nghe có giọng nam, cô bất giác nhíu mày hỏi:
( Giang Thanh đang ở bên cạnh cậu rồi hả? )
Khúc Nghi chẹp chẹp miệng nói:
( Đúng vậy, nhưng mà tớ có thể đi với cậu. )
Cô ấy vừa nói xong, Giang Thanh bên cạnh liền sốc không nói nên lời.
Bạn gái của anh ấy đang không nghe lời anh ấy phải không?
Giang Thanh xụ mặt xuống như một chú cún con mếu máo nhìn cô ấy:
“Em cứ thế mà bỏ chồng con ở nhà mà đi chơi một mình sao?”
Khúc Nghi tắt âm điện thoại nhìn Giang Thanh cười châm chọc nói:
“Xin lỗi, em là người chưa chồng”
Giang Thanh hóa đá, cứng họng im bặt tự thân ôm gối lùi ra xa, tủi thân ngồi một góc.
Khúc Nghi bĩu môi, không thèm đếm xỉa, mở âm điện thoại nói:
( Giờ cậu qua biệt thự nhà tớ đi, tớ soạn đồ rồi chúng ta đi. Khoan nhưng mà đi đâu? )
Trương Tuệ An đang soạn vali, nói lớn:
( Cậu muốn đi đâu tớ với cậu đi đó. Đi một vòng trái đất cũng được. )
Khúc Nghi không thấy gì lạ, vui vẻ đồng ý.
[ Ok.)
Sau khi tắt máy, Trương Tuệ An nhanh chóng sắp xếp lại đồ đạc của mình.
Xong xuôi, lúc chuẩn bị ra khỏi phòng cô còn không quên để lại tờ đơn ly hôn kèm theo một tờ giấy note:
(Biến thái, khốn nạn, đồ tồi, cút cút đi.))
Cô đùng đùng kéo vali xuống tầng, nhưng nhận ra có gì đó không đúng liền lui lại giấu vali trong một góc khuất.
Trương Tuệ An tiến lên trước kiểm tra, thấy ở dưới phòng khách không có ai mới thở phào.
Đi xuống thêm vài bậc nhìn vào bếp chỉ thấy mọi người đang vui vẻ ồn ào nấu ǎn.
Trương Tuệ An rón rén đi lên lại lấy vali sau đó ôm lên nhẹ nhàng cố gắng không phát ra tiếng động để chạy ra ngoài.
Vừa ra tới vườn, cô đã đụng vào mẹ Cấn đang tưới hoa trong vườn.
Tức tốc cô ném vali vào trong một bụi rậm gần đó, mẹ Cấn nghe tiếng động xoay người lại.
Nhìn thấy cô, mẹ Cấn vui vẻ cười híp cả mắt:
“Cục vàng dậy rồi sao? À con đói bụng không hay để mẹ vào làm hâm nóng canh cho con ăn nhé? Lúc sáng, tiểu quỷ kia bảo mẹ con không khỏe bảo mẹ làm canh tẩm bổ cho con”
Trương Tuệ An cười ngượng, trong lòng thầm mắng. Không khỏe cái rắm, không phải tất cả là do anh sao?
Cô gãi đầu nói:
“Dạ..à..dạ nhà hàng của con có chút việc, nên con sẽ đi đến đó xem sao.”
Mẹ Cấn gật đầu, bà bỏ bình tưới cây xuống đi tới chỗ cô nói:
“Cũng được nhưng con hãy vào trong ăn canh mà mẹ nấu trước đi đã. Bản thân đã không khỏe thì cố gắng bồi bổ một chút.”
Cô cắn răng đồng ý, dù sao bây giờ cô cũng không có trốn đi được. Đành vào ăn rồi nhân lúc bà không để ý rồi bịa đại chuyện gì đó để chuồn đi.
Mẹ Cấn nắm tay cô kéo vào bên trong phòng ăn, đẩy cô ngồi xuống ghế. Bà vui vẻ đi vào bên trong để hâm lại nồi canh của mình.
Trương Tuệ An thở dài, nghĩ đi nghĩ lại không biết có nên ly hôn không. Nếu mà cả hai người dừng lại có phải cô cũng nên nghiêm túc nói chuyện với ba mẹ Cấn không?
Cô chỉ sợ rằng hai người sẽ rất buồn và thất vọng. Ở đây, chưa có ngày nào mà cô bị bắt nạt cả.
Cô cũng dần xem ba mẹ Cấn như là ba mẹ ruột của mình..
Giờ mà phải xa bọn họ thì cô cũng buồn lắm chứ, thôi thì coi như cho nhau thời gian suy nghĩ kỹ đi hẳn quyết định.
Nghĩ là làm, cô chạy nhanh lên phòng của mình. Mẹ Cấn mới bưng tô canh ra thấy cô chạy mất hút lên lầu liền khó hiểu.
Con bé này có gì mà gấp vậy nhỉ?
Trương Tuệ An vào phòng cầm lấy đơn ly hôn và tờ giấy note cất vào trong tủ.
Sau đó mới thở ra một hơi, cô đóng cửa đi xuống tầng. Cô ngồi vào bàn ăn bắt
đầu húp canh hầm ngon tuyệt cà là vời.
Mẹ Cẩn từ bên trong đi ra hỏi:
“Khi nãy con có việc gì gấp sao?”
Trương Tuệ An lắc đầu nói:
“Dạ đây có, chỉ là con quên tắt máy lạnh”
Mẹ Cấn phì cười nói:
“Con quên một ngày cũng có sao đâu, nhà chúng ta chưa thiếu thốn đến nỗi mà một ít tiền điện đó cũng không trả được.”
Trương Tuệ An cười cười, cúi đầu ngoan ngoãn ăn nhưng chợt nhớ ra gì đó cô nói:
“À mẹ, lát nữa con có hẹn với bạn đi du lịch chắc sẽ hơi lâu”
Mẹ Cấn không chỉ không suy nghĩ nhiều mà còn rất thoải mái vui vẻ nói:
“Tất nhiên là được rồi con yêu, con cứ đi hết một vòng trái đất vẫn được. Miễn là tâm trạng con vui vẻ thôi.”
Trương Tuệ An thật sự cảm động muốn khóc rồi, sao ở thế giới này ai cũng dễ thương trừ nam chính với nữ chính vậy?
Không lẽ ở đây ai cũng là nhân vật chứ còn hai người kia là phản diện?
****************
Lúc anh đi xuống lầu, mẹ Cấn thấy chỉ có một mình anh xuống nhíu mày thắc mắc hỏi:
“Ủa, tiểu An đâu?”
Cẩn Niên vừa chỉnh cổ tay áo vừa nói:
“Cô ấy có chút không khỏe, lát nữa khi cô ấy dậy làm phiền mẹ nhờ bác Lý nấu canh tẩm bổ cho cô ấy nhé.”
Mẹ Cấn ngạc nhiên, ánh mắt khó tin nhìn anh:
“Hôm nay con bị sốt hả?”
“Hay là ai nhập mà con đối tốt với con dâu mẹ dữ vậy hả?”
Cẩn Niên mất tự nhiên, giả vờ họ:
“Khụ khụ, con đó giờ vậy mà”
Mẹ Cẩn bĩu môi:
“Đó giờ có hả? Có là trời sập lâu rồi chứ mà này còn đứng đó hả con?”
Cấn Niên bất lực, thở dài.
Thật ra là ngoài thở dài anh cũng không biết nên nói gì với mấy câu bắt bẻ của mẹ nữa.
Anh xoay lưng đi thẳng ra bên ngoài, trước khi bước ra khỏi cửa anh nói:
“Con đi làm đây, mẹ nhớ giúp con nói với bác Lý nhé. À mà mọi người đừng lên đánh thức cô ấy, do tối qua cô ấy ngủ không được ngon.”
Mẹ Cấn kỳ thị, đảo mắt bĩu môi:
“Gớm, chắc nay bão.
Đến gần một giờ trưa.
Trương Tuệ An mới từ trên giường ngọ nguậy vài cái mới từ từ mở mắt ra.
Cô không thoải mái mà nhìn lên trần nhà, nhìn mấy cái dấu hôn ám muội trên người mình khiến càng thêm tức giận nghiến răng chửi trong bụng:
“Cẩn Niên tên biến thái khốn kiếp!!”
Trương Tuệ An ngồi dậy nhưng chỉ vừa mới chống tay thôi mà cô đã cảm nhận được một cơn đau đến từ vị trí thắt eo.
Đến khi đứng dậy, suýt chút nữa là cô đã bị té ngã rồi may mà cô giữ được thăng bằng.
Sau khi ngâm mình trong bồn nước ấm một lúc, Trương Tuệ An mới có thể cảm nhận được sự sống trong mình một lần nữa.
Cô ngồi ở bàn trang điểm, lên Google tìm kiếm cách để che đi những dấu hôn trên cổ.
Vừa đánh kem che khuyết điểm cô vừa mắng:
“Tên khốn nạn.
“Đợi đi, tối nay tôi sẽ ly hôn!!!!”
“Tôi sẽ ly hônnnnnn.
Nhưng cứ nhắc đến tên khốn này đầu cố bất giác lại hiện lên tình cảnh tối
qua.
Trương Tuệ An dùng tay ôm đầu mình, kịch liệt lắc đầu lia lịa:
“Không, không được nghĩ về chuyện đó.”
“Nhưng mà.”
"Aissss."
“Thật chứ, trinh tiết của tôi.”
“Tuy đây không phải thân xác thật của tôi nhưng mà cảm giác lúc đó aisss.”
“Chưa kể đáng lẽ tên này phải ngủ với Tần Khuê mới đúng chứ? Sau bây giờ lại đổi thành cô mất rồi?”
"Huhu.."
“Tôi khổ quá mà.”
“Cốt truyện cái qq gì mà đi toàn lệch hướng.”
Bỗng nhiên, Trương Tuệ An đập mạnh xuống bàn, vẻ mặt kiên quyết nói:
“KHÔNG ĐƯỢC, LẦN NÀY PHẢI LY HÔN!!!”
Cô lấy điện thoại, gọi cho Khúc Nghi. Cô ấy hiện tại đang ở cùng Giang Thanh thấy cô gọi đến liền bắt máy.
( Alo, cục cưng cậu tìm tớ hả? Có chuyện gì sao? )
Trương Tuệ An bĩu môi nói:
( Tớ định rủ cậu đi du lịch, cậu có thời gian không? )
Khúc Nghi ngạc nhiên, Giang Thanh cũng ghé tai sát vào điện thoại để nghe:
( Khi nào? )
Trương Tuệ An: ( Bây giờ? )
Khúc Nghi trợn tròn mắt, Giang Thanh liên tục lắc đầu nói thầm:
“Em còn chưa tính sổ xong với anh đâu, không được đi.”
Khúc Nghi trừng mắt nhìn anh ấy nói:
“Kệ anh.”
Trương Tuệ An bên kia nghe có giọng nam, cô bất giác nhíu mày hỏi:
( Giang Thanh đang ở bên cạnh cậu rồi hả? )
Khúc Nghi chẹp chẹp miệng nói:
( Đúng vậy, nhưng mà tớ có thể đi với cậu. )
Cô ấy vừa nói xong, Giang Thanh bên cạnh liền sốc không nói nên lời.
Bạn gái của anh ấy đang không nghe lời anh ấy phải không?
Giang Thanh xụ mặt xuống như một chú cún con mếu máo nhìn cô ấy:
“Em cứ thế mà bỏ chồng con ở nhà mà đi chơi một mình sao?”
Khúc Nghi tắt âm điện thoại nhìn Giang Thanh cười châm chọc nói:
“Xin lỗi, em là người chưa chồng”
Giang Thanh hóa đá, cứng họng im bặt tự thân ôm gối lùi ra xa, tủi thân ngồi một góc.
Khúc Nghi bĩu môi, không thèm đếm xỉa, mở âm điện thoại nói:
( Giờ cậu qua biệt thự nhà tớ đi, tớ soạn đồ rồi chúng ta đi. Khoan nhưng mà đi đâu? )
Trương Tuệ An đang soạn vali, nói lớn:
( Cậu muốn đi đâu tớ với cậu đi đó. Đi một vòng trái đất cũng được. )
Khúc Nghi không thấy gì lạ, vui vẻ đồng ý.
[ Ok.)
Sau khi tắt máy, Trương Tuệ An nhanh chóng sắp xếp lại đồ đạc của mình.
Xong xuôi, lúc chuẩn bị ra khỏi phòng cô còn không quên để lại tờ đơn ly hôn kèm theo một tờ giấy note:
(Biến thái, khốn nạn, đồ tồi, cút cút đi.))
Cô đùng đùng kéo vali xuống tầng, nhưng nhận ra có gì đó không đúng liền lui lại giấu vali trong một góc khuất.
Trương Tuệ An tiến lên trước kiểm tra, thấy ở dưới phòng khách không có ai mới thở phào.
Đi xuống thêm vài bậc nhìn vào bếp chỉ thấy mọi người đang vui vẻ ồn ào nấu ǎn.
Trương Tuệ An rón rén đi lên lại lấy vali sau đó ôm lên nhẹ nhàng cố gắng không phát ra tiếng động để chạy ra ngoài.
Vừa ra tới vườn, cô đã đụng vào mẹ Cấn đang tưới hoa trong vườn.
Tức tốc cô ném vali vào trong một bụi rậm gần đó, mẹ Cấn nghe tiếng động xoay người lại.
Nhìn thấy cô, mẹ Cấn vui vẻ cười híp cả mắt:
“Cục vàng dậy rồi sao? À con đói bụng không hay để mẹ vào làm hâm nóng canh cho con ăn nhé? Lúc sáng, tiểu quỷ kia bảo mẹ con không khỏe bảo mẹ làm canh tẩm bổ cho con”
Trương Tuệ An cười ngượng, trong lòng thầm mắng. Không khỏe cái rắm, không phải tất cả là do anh sao?
Cô gãi đầu nói:
“Dạ..à..dạ nhà hàng của con có chút việc, nên con sẽ đi đến đó xem sao.”
Mẹ Cấn gật đầu, bà bỏ bình tưới cây xuống đi tới chỗ cô nói:
“Cũng được nhưng con hãy vào trong ăn canh mà mẹ nấu trước đi đã. Bản thân đã không khỏe thì cố gắng bồi bổ một chút.”
Cô cắn răng đồng ý, dù sao bây giờ cô cũng không có trốn đi được. Đành vào ăn rồi nhân lúc bà không để ý rồi bịa đại chuyện gì đó để chuồn đi.
Mẹ Cấn nắm tay cô kéo vào bên trong phòng ăn, đẩy cô ngồi xuống ghế. Bà vui vẻ đi vào bên trong để hâm lại nồi canh của mình.
Trương Tuệ An thở dài, nghĩ đi nghĩ lại không biết có nên ly hôn không. Nếu mà cả hai người dừng lại có phải cô cũng nên nghiêm túc nói chuyện với ba mẹ Cấn không?
Cô chỉ sợ rằng hai người sẽ rất buồn và thất vọng. Ở đây, chưa có ngày nào mà cô bị bắt nạt cả.
Cô cũng dần xem ba mẹ Cấn như là ba mẹ ruột của mình..
Giờ mà phải xa bọn họ thì cô cũng buồn lắm chứ, thôi thì coi như cho nhau thời gian suy nghĩ kỹ đi hẳn quyết định.
Nghĩ là làm, cô chạy nhanh lên phòng của mình. Mẹ Cấn mới bưng tô canh ra thấy cô chạy mất hút lên lầu liền khó hiểu.
Con bé này có gì mà gấp vậy nhỉ?
Trương Tuệ An vào phòng cầm lấy đơn ly hôn và tờ giấy note cất vào trong tủ.
Sau đó mới thở ra một hơi, cô đóng cửa đi xuống tầng. Cô ngồi vào bàn ăn bắt
đầu húp canh hầm ngon tuyệt cà là vời.
Mẹ Cẩn từ bên trong đi ra hỏi:
“Khi nãy con có việc gì gấp sao?”
Trương Tuệ An lắc đầu nói:
“Dạ đây có, chỉ là con quên tắt máy lạnh”
Mẹ Cấn phì cười nói:
“Con quên một ngày cũng có sao đâu, nhà chúng ta chưa thiếu thốn đến nỗi mà một ít tiền điện đó cũng không trả được.”
Trương Tuệ An cười cười, cúi đầu ngoan ngoãn ăn nhưng chợt nhớ ra gì đó cô nói:
“À mẹ, lát nữa con có hẹn với bạn đi du lịch chắc sẽ hơi lâu”
Mẹ Cấn không chỉ không suy nghĩ nhiều mà còn rất thoải mái vui vẻ nói:
“Tất nhiên là được rồi con yêu, con cứ đi hết một vòng trái đất vẫn được. Miễn là tâm trạng con vui vẻ thôi.”
Trương Tuệ An thật sự cảm động muốn khóc rồi, sao ở thế giới này ai cũng dễ thương trừ nam chính với nữ chính vậy?
Không lẽ ở đây ai cũng là nhân vật chứ còn hai người kia là phản diện?
****************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.