Chương 50: Tính Kế Trả Thù
Cus.02
16/10/2024
Cấn Niên tâm trạng khá vui vẻ lái xe đến công ty. Từ sau khi tiếp xúc gần gũi hơn với cô, anh cảm thấy cô không những không đáng ghét mà còn trông rất đáng yêu.
Mỗi nét giận dỗi hay đanh đá của cô đều khiến anh phải ngây ra vì rất dễ thương..
Khi nãy anh vốn dĩ không có ý định sẽ hôn cô đâu nhưng khi ôm lấy cái vòng eo thon thả, nhìn vào đôi mắt của cô đều khiến anh mất khống chế.
Thậm chí càng ngày anh càng muốn được ở gần cô hơn nữa, anh cảm thấy mình muốn nghiêm túc tìm hiểu cô.
Nhưng anh sợ khi anh chủ động quá đột ngột sẽ khiến cô hoảng sợ mà chạy mất.
Anh sẽ chỉ từ từ mà hành động, vừa cho cô thời gian thích ứng cũng vừa cho mình thời gian để xác nhận lại tình cảm của mình.
Đến công ty, Cấn Niên trực tiếp lái xe xuống hầm gửi xe. Anh vừa mới đóng cửa xe chưa kịp đi vào bên trong, Tần Khuê say xỉn từ đâu xuất hiện trước mặt anh.
Cô ta không ngại ngùng mà dính chặt vào anh, khóc lóc âm ỉ
“Anh.”
“A Niên, sao anh có thể ác với em quá vậy?”
“Anh quên những gì chúng ta đã từng trải qua cùng nhau sao?”
“Anh..hự”
“Anh.”
“Anh không còn yêu em nữa sao?”
“Anh nói đi.”
Cô ta vừa nói vừa đấm vào ngực anh, dù anh có muốn tách cô ta ra khỏi người mình cỡ nào cũng không được.
Từ xa bảo vệ nghe tiếng ồn ào cũng đã chạy tới, hai ba người cố gắng tách cô ta ra khỏi người của anh.
Tần Khuê la hét nói:
“Không.”
“Mấy người không được phép mang tôi ra khỏi Cẩn Niên, anh ấy sẽ bắt các người trả giá đó.”
Cấn Niên khó khăn gỡ từng ngón tay của cô ta ra khỏi cổ của mình.
Lúc tách được người ra, Cẩn Niên tới nhìn còn không muốn đã phủi tay ra hiệu cho bảo vệ mang đi.
Nhưng Tần Khuê không chịu cô ta nói:
“Không được, anh còn chưa nói chuyện rõ ràng với em mà?”
“Nếu không nói rõ, em nhất định sẽ không buông tha cho anh đâu”
Cẩn Niên sắc mặt lạnh lẽo, trầm giọng nói:
“Cô nhìn xem, bây giờ cô còn ra con người nữa không? Muốn nói chuyện cũng được, nhưng đợi khi mà cô thật sự tỉnh táo thì nhắn tin cho tôi. Còn bây giờ thì về đi."
Nói xong anh không chần chừ gì nữa mà rời đi ngay lập tức.
Tần Khuê bị bảo vệ lôi ra cổng, theo lệnh sếp tổng họ còn bắt cho cô ta một chiếc taxi.
Cô ta ngồi trong xe, đôi mắt đỏ lên vì tức giận.
Thứ cô ta muốn trước giờ đều dễ dàng có được, cái gì càng khó có được cô ta càng muốn mình chiếm được nó.
Để xem cô ta chắc chắn sẽ giành lại những thứ vốn dĩ thuộc về cô ta.
Trương Tuệ An, cô cứ ở đó mà đắc ý đi.
Tần Khuê này, dù có chết cũng sẽ lôi cô theo.
Còn những thứ bây giờ thuộc về cô, cô ta chắc sẽ khiến nó thuộc về mình.
Cấn Niên phải thuộc về cô ta, Cấn Gia cũng phải là của cô ta.
Chiếc ghế phu nhân Cấn Gia cũng chỉ duy nhất một mình Tần Khuê cô ta là phù hợp.
Đợi đi, ngày đó sẽ không còn xa nữa đâu.
Cô ta lấy điện thoại trong túi xách của mình ra nhấn số gọi cho ai đó:
[ Alo? ]
Phía bên kia, một giọng nói vui mừng của phụ nữ vang lên
( A, cô chủ Tần, cô gọi tôi có chuyện gì? )
Tần Khuê nói:
( Bây giờ cô đi mua dùm tôi một thứ rồi mảng đến địa chỉ mà lát nữa tôi gửi cho cô. )
Bên kia, người phụ nữ khó hiểu nhưng không từ chối hỏi:
( Cô chủ muốn nhờ tôi mua thứ gì? )
Tần Khuê dường như không ngại ngùng nói:
( Thuốc kích dục. )
Phía bên kia im lặng, ánh mắt của bác tài cũng tò mò mà nhìn cô ta.
Tần Khuê tức giận mắng:
“NHÌN NHÌN CÁI GÌ, LO MÀ LÁI XE CỦA ÔNG ĐI. NHIỀU CHUYỆN VL
Tài xế mất tự nhiên chuyển ánh mắt đi chỗ khác, không buồn mà đi cự cãi với người điên như cô ta.
Phía bên kia điện thoại, một lúc sau người phụ nữ đó mới trả lời:
“Được, tôi sẽ đi mua cho cô chủ. Cô cứ gửi địa chỉ đi rồi đợi tôi một chút.”
Cúp máy, cô ta gửi địa chỉ của căn chung cư của mình đang ở cho người phụ nữ đó.
Lúc về đến nơi, cô ta không lên ngay mà đứng ở ngoài đường chờ đợi người phụ nữ kia.
Nguyễn Trâm vừa đi chợ về, thấy cái con tảm tiêu mà mình ghét đang đứng lén la lén lút làm gì đó khả nghi.
Cô ấy tò mò, bĩu môi nói thầm:
“Cô ta đang định giở trò gì nữa đây hay là đang đứng đợi bố đường nào nữa?”
Cô ấy cười mỉa mai định xoay người vào trong liền thấy một người con gái lạ đi tới.
Nguyên Trâm nhíu mày tìm chỗ gần gần núp vào trong một cái bụi rậm.
Tuy nó che được cô ấy nhưng chỗ này quá nhiều kiến đi. Nó cắn cô ấy ngứa đến nỗi không chịu được.
Nguyễn Trâm nhanh tay lấy điện thoại ra bật ghi âm lên sẵn rồi dảnh lỗ tai lên nghe lén.
Cô ấy nghe thấy giọng của một người phụ nữ lạ, hình như đây đâu phải là cái con bạn thân của cô ta đâu:
“Cô chủ Tần Khuê.”
“Tôi nhớ cô quá.
Tần Khuê dường như không vui, đưa tay ra mất kiên nhẫn nói:
“Thuốc kích dục tôi nhờ cô mua đâu?”
Nguyễn Trâm há hốc mồm, mém một tí nữa đã hét lên nhưng may ra cô ấy tự chặn mồm mình lại được.
Người phụ nữ kia cười cười lấy trong túi áo khoác ra một cái gì đó đưa cho Tần Khuê rồi dặn dò:
“Cái này bác sĩ kêu cho dùng ít thôi nhiều quá là tới sáng mai cũng không mềm xuống được đâu nhé.”
Tần Khuê nhếch môi cười nói:
“Càng tốt, Tô Đồng cô thật khiến tôi không thất vọng đó nha. Đợi đi, không lâu nữa Cẩn Niên sẽ là của tôi. Tôi chắc chắn sẽ cho cô trở lại Cấn Gia làm việc.”
Nguyễn Trâm cả kinh.
Gì gì?
Con nhỏ khốn nạn này đang tính kế Cấn Niên sau? Chuyện này cô ấy nhất quyết sẽ không để nó xảy ra.
Trong lúc hai người kia còn mải mê nói chuyện, Nguyễn Trâm rón rén nhẹ nhàng cố không phát ra tiếng động mà rời đi.
Cô ấy phải nhanh chóng đi báo với lại chồng của mình để ngăn cản sự việc này.
Đúng là cô ấy không có quen biết gì với vợ của Cẩn Niên cả nhưng cô ấy thuộc fan cứng của hội chống trà xanh trên mạng xã hội chứ bộ.
Ba cái trò đánh ghen của tứ phương đều được cô ấy thỉnh giáo hết cả rồi.
Vốn dĩ là định dùng nếu một ngày chồng cô ấy ngoại tình nhưng chưa có dịp.
Bây giờ sẵn có dịp, Nguyễn Trâm chắc chắn sẽ hành con khốn này ra bã rồi tống cổ nó khỏi chung cư của cô ấy.
Cho cô ta mướn có mấy tháng mà cô ấy sắp điên tới nơi rồi, đi ra đi vào gặp mặt khiến cô ấy còn muốn phát chán.
Chưa kể mấy bà vợ ở gần cô ta rất hay phàn nàn với cô ấy rằng cô ta suốt ngày đi đổ rác đều mặc áo hai dây khiêu gợi mà đi lòng vòng trước mặt mấy ông chồng của mấy bả.
Mấy bà vợ tức tối nhiều lần còn đòi gặp cô ấy để xin chuyển nhà nữa kìa.
Cô ấy cũng không ưa gì mà nói với Tạ Nam càng không giải quyết được.
Anh ấy là cái tên đội bạn lên đầu, dù có nói cỡ nào đều luôn miệng bảo:
“Kệ đi.”, “Dù sao Cẩn Niên cũng nhờ anh rồi thôi bà xã ráng nhịn đi.
Nhịn mụ nậu anh ấy thì có.
Cái gì Nguyễn Trâm cũng có thể nhịn chứ cái vụ mà tiểu tam, tảm tiêu là cô ấy chiến tới cùng đó nhé!
Thứ không ra gì suốt ngày ở nhà tính kế mấy tên đàn ông đã có vợ.
Cái dạng đó nhất định không thể nào bỏ qua cho được phải xử lý tới cùng.
Nguyễn Trâm chạy vào bên trong tìm Tạ Nam nhưng không thấy anh ấy đâu.
Cô ấy lấy điện thoại gọi video call cho anh ấy:
( Anh đâu rồi? )
Tạ Nam đang lái xe vui vẻ nhìn cô ấy nói:
( Anh đi xử lý giấy tờ một chút, bộ bà xã nhớ anh rồi hả? )
Nguyễn Trâm mắng anh ấy:
( Nhớ cái đầu heo nhà anh. Về ngay đi có chuyện họp gấp. )
Tạ Nam bĩu môi nói:
( Bà xã đợi anh 1 tiếng thôi, sau 1 tiếng anh có mặt ở nhà với bà xã ngay nhé. )
Nguyễn Trâm hừ lạnh nói:
( Lẹ đi. )
Tạ Nam gật đầu nói:
( Tuân lệnh, bà xã. )
Mỗi nét giận dỗi hay đanh đá của cô đều khiến anh phải ngây ra vì rất dễ thương..
Khi nãy anh vốn dĩ không có ý định sẽ hôn cô đâu nhưng khi ôm lấy cái vòng eo thon thả, nhìn vào đôi mắt của cô đều khiến anh mất khống chế.
Thậm chí càng ngày anh càng muốn được ở gần cô hơn nữa, anh cảm thấy mình muốn nghiêm túc tìm hiểu cô.
Nhưng anh sợ khi anh chủ động quá đột ngột sẽ khiến cô hoảng sợ mà chạy mất.
Anh sẽ chỉ từ từ mà hành động, vừa cho cô thời gian thích ứng cũng vừa cho mình thời gian để xác nhận lại tình cảm của mình.
Đến công ty, Cấn Niên trực tiếp lái xe xuống hầm gửi xe. Anh vừa mới đóng cửa xe chưa kịp đi vào bên trong, Tần Khuê say xỉn từ đâu xuất hiện trước mặt anh.
Cô ta không ngại ngùng mà dính chặt vào anh, khóc lóc âm ỉ
“Anh.”
“A Niên, sao anh có thể ác với em quá vậy?”
“Anh quên những gì chúng ta đã từng trải qua cùng nhau sao?”
“Anh..hự”
“Anh.”
“Anh không còn yêu em nữa sao?”
“Anh nói đi.”
Cô ta vừa nói vừa đấm vào ngực anh, dù anh có muốn tách cô ta ra khỏi người mình cỡ nào cũng không được.
Từ xa bảo vệ nghe tiếng ồn ào cũng đã chạy tới, hai ba người cố gắng tách cô ta ra khỏi người của anh.
Tần Khuê la hét nói:
“Không.”
“Mấy người không được phép mang tôi ra khỏi Cẩn Niên, anh ấy sẽ bắt các người trả giá đó.”
Cấn Niên khó khăn gỡ từng ngón tay của cô ta ra khỏi cổ của mình.
Lúc tách được người ra, Cẩn Niên tới nhìn còn không muốn đã phủi tay ra hiệu cho bảo vệ mang đi.
Nhưng Tần Khuê không chịu cô ta nói:
“Không được, anh còn chưa nói chuyện rõ ràng với em mà?”
“Nếu không nói rõ, em nhất định sẽ không buông tha cho anh đâu”
Cẩn Niên sắc mặt lạnh lẽo, trầm giọng nói:
“Cô nhìn xem, bây giờ cô còn ra con người nữa không? Muốn nói chuyện cũng được, nhưng đợi khi mà cô thật sự tỉnh táo thì nhắn tin cho tôi. Còn bây giờ thì về đi."
Nói xong anh không chần chừ gì nữa mà rời đi ngay lập tức.
Tần Khuê bị bảo vệ lôi ra cổng, theo lệnh sếp tổng họ còn bắt cho cô ta một chiếc taxi.
Cô ta ngồi trong xe, đôi mắt đỏ lên vì tức giận.
Thứ cô ta muốn trước giờ đều dễ dàng có được, cái gì càng khó có được cô ta càng muốn mình chiếm được nó.
Để xem cô ta chắc chắn sẽ giành lại những thứ vốn dĩ thuộc về cô ta.
Trương Tuệ An, cô cứ ở đó mà đắc ý đi.
Tần Khuê này, dù có chết cũng sẽ lôi cô theo.
Còn những thứ bây giờ thuộc về cô, cô ta chắc sẽ khiến nó thuộc về mình.
Cấn Niên phải thuộc về cô ta, Cấn Gia cũng phải là của cô ta.
Chiếc ghế phu nhân Cấn Gia cũng chỉ duy nhất một mình Tần Khuê cô ta là phù hợp.
Đợi đi, ngày đó sẽ không còn xa nữa đâu.
Cô ta lấy điện thoại trong túi xách của mình ra nhấn số gọi cho ai đó:
[ Alo? ]
Phía bên kia, một giọng nói vui mừng của phụ nữ vang lên
( A, cô chủ Tần, cô gọi tôi có chuyện gì? )
Tần Khuê nói:
( Bây giờ cô đi mua dùm tôi một thứ rồi mảng đến địa chỉ mà lát nữa tôi gửi cho cô. )
Bên kia, người phụ nữ khó hiểu nhưng không từ chối hỏi:
( Cô chủ muốn nhờ tôi mua thứ gì? )
Tần Khuê dường như không ngại ngùng nói:
( Thuốc kích dục. )
Phía bên kia im lặng, ánh mắt của bác tài cũng tò mò mà nhìn cô ta.
Tần Khuê tức giận mắng:
“NHÌN NHÌN CÁI GÌ, LO MÀ LÁI XE CỦA ÔNG ĐI. NHIỀU CHUYỆN VL
Tài xế mất tự nhiên chuyển ánh mắt đi chỗ khác, không buồn mà đi cự cãi với người điên như cô ta.
Phía bên kia điện thoại, một lúc sau người phụ nữ đó mới trả lời:
“Được, tôi sẽ đi mua cho cô chủ. Cô cứ gửi địa chỉ đi rồi đợi tôi một chút.”
Cúp máy, cô ta gửi địa chỉ của căn chung cư của mình đang ở cho người phụ nữ đó.
Lúc về đến nơi, cô ta không lên ngay mà đứng ở ngoài đường chờ đợi người phụ nữ kia.
Nguyễn Trâm vừa đi chợ về, thấy cái con tảm tiêu mà mình ghét đang đứng lén la lén lút làm gì đó khả nghi.
Cô ấy tò mò, bĩu môi nói thầm:
“Cô ta đang định giở trò gì nữa đây hay là đang đứng đợi bố đường nào nữa?”
Cô ấy cười mỉa mai định xoay người vào trong liền thấy một người con gái lạ đi tới.
Nguyên Trâm nhíu mày tìm chỗ gần gần núp vào trong một cái bụi rậm.
Tuy nó che được cô ấy nhưng chỗ này quá nhiều kiến đi. Nó cắn cô ấy ngứa đến nỗi không chịu được.
Nguyễn Trâm nhanh tay lấy điện thoại ra bật ghi âm lên sẵn rồi dảnh lỗ tai lên nghe lén.
Cô ấy nghe thấy giọng của một người phụ nữ lạ, hình như đây đâu phải là cái con bạn thân của cô ta đâu:
“Cô chủ Tần Khuê.”
“Tôi nhớ cô quá.
Tần Khuê dường như không vui, đưa tay ra mất kiên nhẫn nói:
“Thuốc kích dục tôi nhờ cô mua đâu?”
Nguyễn Trâm há hốc mồm, mém một tí nữa đã hét lên nhưng may ra cô ấy tự chặn mồm mình lại được.
Người phụ nữ kia cười cười lấy trong túi áo khoác ra một cái gì đó đưa cho Tần Khuê rồi dặn dò:
“Cái này bác sĩ kêu cho dùng ít thôi nhiều quá là tới sáng mai cũng không mềm xuống được đâu nhé.”
Tần Khuê nhếch môi cười nói:
“Càng tốt, Tô Đồng cô thật khiến tôi không thất vọng đó nha. Đợi đi, không lâu nữa Cẩn Niên sẽ là của tôi. Tôi chắc chắn sẽ cho cô trở lại Cấn Gia làm việc.”
Nguyễn Trâm cả kinh.
Gì gì?
Con nhỏ khốn nạn này đang tính kế Cấn Niên sau? Chuyện này cô ấy nhất quyết sẽ không để nó xảy ra.
Trong lúc hai người kia còn mải mê nói chuyện, Nguyễn Trâm rón rén nhẹ nhàng cố không phát ra tiếng động mà rời đi.
Cô ấy phải nhanh chóng đi báo với lại chồng của mình để ngăn cản sự việc này.
Đúng là cô ấy không có quen biết gì với vợ của Cẩn Niên cả nhưng cô ấy thuộc fan cứng của hội chống trà xanh trên mạng xã hội chứ bộ.
Ba cái trò đánh ghen của tứ phương đều được cô ấy thỉnh giáo hết cả rồi.
Vốn dĩ là định dùng nếu một ngày chồng cô ấy ngoại tình nhưng chưa có dịp.
Bây giờ sẵn có dịp, Nguyễn Trâm chắc chắn sẽ hành con khốn này ra bã rồi tống cổ nó khỏi chung cư của cô ấy.
Cho cô ta mướn có mấy tháng mà cô ấy sắp điên tới nơi rồi, đi ra đi vào gặp mặt khiến cô ấy còn muốn phát chán.
Chưa kể mấy bà vợ ở gần cô ta rất hay phàn nàn với cô ấy rằng cô ta suốt ngày đi đổ rác đều mặc áo hai dây khiêu gợi mà đi lòng vòng trước mặt mấy ông chồng của mấy bả.
Mấy bà vợ tức tối nhiều lần còn đòi gặp cô ấy để xin chuyển nhà nữa kìa.
Cô ấy cũng không ưa gì mà nói với Tạ Nam càng không giải quyết được.
Anh ấy là cái tên đội bạn lên đầu, dù có nói cỡ nào đều luôn miệng bảo:
“Kệ đi.”, “Dù sao Cẩn Niên cũng nhờ anh rồi thôi bà xã ráng nhịn đi.
Nhịn mụ nậu anh ấy thì có.
Cái gì Nguyễn Trâm cũng có thể nhịn chứ cái vụ mà tiểu tam, tảm tiêu là cô ấy chiến tới cùng đó nhé!
Thứ không ra gì suốt ngày ở nhà tính kế mấy tên đàn ông đã có vợ.
Cái dạng đó nhất định không thể nào bỏ qua cho được phải xử lý tới cùng.
Nguyễn Trâm chạy vào bên trong tìm Tạ Nam nhưng không thấy anh ấy đâu.
Cô ấy lấy điện thoại gọi video call cho anh ấy:
( Anh đâu rồi? )
Tạ Nam đang lái xe vui vẻ nhìn cô ấy nói:
( Anh đi xử lý giấy tờ một chút, bộ bà xã nhớ anh rồi hả? )
Nguyễn Trâm mắng anh ấy:
( Nhớ cái đầu heo nhà anh. Về ngay đi có chuyện họp gấp. )
Tạ Nam bĩu môi nói:
( Bà xã đợi anh 1 tiếng thôi, sau 1 tiếng anh có mặt ở nhà với bà xã ngay nhé. )
Nguyễn Trâm hừ lạnh nói:
( Lẹ đi. )
Tạ Nam gật đầu nói:
( Tuân lệnh, bà xã. )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.