Chương 51: Cô Bỏ Thuốc Tôi?
Cus.02
22/10/2024
Tám giờ tối..
Cả ngày hôm nay, Cẩn Niên đều không có một giây phút nào được nghỉ ngơi.
Từ lúc sáng, anh phải đi gặp đối tác. Đến trưa, cả ăn anh cũng không ăn liền lập tức ngồi vào phòng họp với hội đồng quản trị.
Cả ngày, Tần Khuê đều gửi tin nhắn đến liên tục làm phiền khiến anh đau đầu.
Nếu không phải đã tắt âm, tắt tiếng chắc hẳn sẽ không chịu nổi tiếng thông báo mất.
Nào là:
12:00
( Bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ của Khuê Ái. )
( Bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ của Khuê Ái. )
( Bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ của Khuê Ái. )
( Em biết là giờ này anh vẫn còn đang làm việc nhưng mà.. )
( Anh đến gặp em đi.. )
( Ngay bây giờ được không anh? )
( Anh ơi.. )
( Bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ của Khuê Ái. )
( Bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ của Khuê Ái. )
( Bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ của Khuê Ái. )
02:34
( Bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ của Khuê Ái. )
( Bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ của Khuê Ái. )
( Sao anh không rep tin nhắn của em? )
( Anh là đang xem thường em phải không? )
( Nếu hôm nay anh không đến gặp em, em sẽ chết cho anh xem.. )
( Làm ơn đi mà. )
( Bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ của Khuê Ái. )
( Bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ của Khuê Ái. )
( Cẩn Niên.. )
( Bây giờ em thật sự rất cần anh.. )
( Bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ của Khuê Ái. )
03:30
( Anh nỡ phũ phàng với em như vậy sao A Niên? Anh ơi.. )
( A Niên.. )
( Anh thật sự muốn em chết? )
05:50
( Anh tại sao mấy tiếng rồi vẫn không đọc tin nhắn của em vậy hả? )
( Anh có phải là cố tính làm như vậy với em hay không? Em chỉ muốn chúng ta nói chuyện lần cuối cùng thôi mà.. )
( Khó như vậy sao? )
Vốn dĩ anh cũng không có ý định đến gặp cô ta thật, khi sáng anh còn tưởng rằng cô ta chỉ là đang nói khùng nói điên.
Nhưng đến tận lúc bảy giờ, cuộc họp của anh vừa kết thúc thì anh mới cầm điện thoại lên.
Màn hình điện thoại vừa sáng lên, nhìn trên thanh thông báo có tới tận 101 cuộc gọi nhỡ và 89 tin nhắn từ Khuê Ái gửi đến.
Anh tựa cả người vào ghế mím môi cau mày. Nhưng dường như cô ta vốn không định để anh nghỉ mệt.
Điện thoại trên tay rung lên, màn hình hiển thị cái tên anh từng khen mà bây giờ anh cảm thấy nó thật sự rất chói.
Chói mắt đến mức khó chịu.
Cẩn Niên thở dài một tiếng mệt mỏi rồi mới bắt máy. Giọng anh khàn đặc lên tiếng:
[ Alo? ]
Bên kia, Tần Khuê mừng như trẩy hội nhưng không làm quá lố mà hấp tấp nói:
( A, cuối cùng anh cũng chịu bắt máy rồi. )
Cô ta bắt đầu sụt sùi chảy nước mắt:
( Hức..A Niên, anh đến gặp em được không? Chúng ta nói rõ ràng với nhau mọi chuyện.. 1
( Em..em hứa sẽ sửa đổi mà. Chúng ta..chúng ta giải quyết xong rồi trở về làm bạn bè được không anh? Nhưng mà..làm ơn đừng tỏ ra xa lạ với em mà.. )
Thấy anh không trả lời, cô ta càng khóc lớn tiếng hơn. Chủ yếu là đánh vào điểm yếu của anh, cô ta quen anh lâu như vậy cô ta biết.
Cẩn Niên sẽ không bao giờ chịu được khi thấy con gái khóc vì anh ghét phiền phức. Và phiền phức của anh là nước mắt của bọn con gái.
Tuy anh không kiên nhẫn dỗ dành nhưng thay vào đó anh sẽ đáp ứng theo nguyện vọng của cô ta.
Cấn Niên ngẫm nghĩ một lúc, dù sao gặp nhau lần cuối cũng không chết chóc gì.
Anh khẽ nuốt nước bọt, giọng khàn khàn:
“Được.”
Ba mươi lăm phút sau..
Cẩn Niên đã có mặt tại chung cư của Tạ Nam, vì bảo vệ ở trong đây đã quen mặt anh từ sớm.
Dù quy định của chung cư là qua bảy giờ là không cho người lạ vào chung cư trừ khi có người xuống dẫn lên.
Cẩn Niên là khách VIP nên là ngoại lệ, xe anh vừa chạy đến từ xa là cổng bảo vệ ở đây đã bắt đầu từ từ mở ra rồi.
Cẩn Niên hai tay đút vào túi quần, lạnh lùng đi đến chờ thang máy. Bỗng dưng, anh có cảm giác hình như mình đang bị theo dõi.
Theo phản xạ, anh xoay người nhìn một vòng xung quanh như không thấy gì khả nghi.
Ở đây cũng chỉ còn có mỗi mình anh và tài xế của anh ở trong xe thì không còn ai nhưng cái cảm giác này không lẫn vào đâu được.
Anh từng được ba Cấn cho đi tập huấn rất nghiêm ngặt cho nên ba cái này anh có thể cảm nhận rất rõ ràng.
Khi thang máy ting một tiếng mở cửa ra, trước khi bước vào anh phải híp mắt nhìn lại một lần nữa mới bước vào.
Đến nhà Tần Khuê, Cẩn Niên bình tĩnh nhấn chuông. Vừa nhấn chuông chưa được 5s, cánh cửa đã ngay lập tức mở ra.
Tần Khuê trong bộ đồ ngủ hai dây phối ren và váy yếm táo bạo nhào đến ôm chặt lấy anh.
Cấn Niên cả người cứng đờ, muốn dùng tay để đẩy cô ta ra như vô dụng.
Anh nói:
“Có gì thì vào trong nói lẹ đi, đừng có đứng ở ngoài làm mấy cái chuyện xấu hổ như vậy.
Tần Khuê hai mắt sưng húp, giả vờ nghẹn ngào nói:
“Vâng.”
Anh đi vào trong, thay đôi giày mà cô ta để trước cửa rồi đến số pha ngồi xuống.
Tần Khuê thì đi vào trong bếp để lấy nước, một lúc sau, cô ta cầm nước cam ra đặt trên bàn
“Anh uống nước đi.”
“Chắc hẳn hôm nay anh mệt lắm phải không?”
Khuôn mặt Cấn Niên không một tí cảm xúc, lạnh nhạt nói:
“Không cần, cô có gì thì nói lẹ đi.”
Tần Khuê thấy anh cự tuyệt, nước mắt không biết từ đâu đã chảy ra:
“A..nh anh muốn nhanh chóng rời khỏi đây như vậy sao? Đến cả nước cam ở nhà em anh cũng không muốn uống hay anh sợ em bỏ thứ gì vào?”
“Đến cả một chút lòng tin ít ỏi anh cũng không dành cho em sao hả A Niên?”
Cấn Niên không trả lời ngầm thừa nhận rằng cô ta đã đúng. Đột nhiên Tần Khuê cười lớn như một con điên nói:
“Haha, buồn cười.”
“Em không có khùng cũng không hèn hạ đến mức phải đi bỏ thuốc anh đâu”
“Anh cứ uống đi.”
“Nếu anh không uống thì em uống cho anh xem để kiểm chứng là được chứ gì?"
Lúc cô ta định cầm lấy ly nước cam trên bàn Cẩn Niên đã nhanh tay hơn cầm lấy nó.
Anh bất lực nói:
“Không cần phải phiền phức như vậy.”
Tần Khuê mỉm cười dịu dàng nói:
“Vậy anh uống đi, lúc em ra chợ thấy cam tươi nên mua rất nhiều. Trước kia anh cũng hay nói là rất thích uống nước cam do em tự tay vắt mà phải không?”
Tần Khuê nói quá nhiều, nếu anh không chịu uống cô ta chắc chắn sẽ không để anh ra khỏi đây được.
Cấn Niên miễn cưỡng uống một ngụm cho có, cô ta thỏa mãn mỉm cười nham hiểm.
Uống xong Cấn Niên nói:
“Bây giờ thì chúng ta giải quyết được chưa?”
Tần Khuê mỉm cười nói ẩn ý:
“Được, chúng ta cùng nhau giải quyết.
Cấn Niên cau mày không hiểu cô ta đang nói gì nhưng..nhưng mà cả người anh hình như có gì đó rất lạ.
Giọng anh khàn đặc trợn tròn mắt nói:
“Cô bỏ thuốc tôi?”
Tần Khuê nhún vai nói:
“Em có biết đâu, anh tự nguyện uống mà.”
Tạ Nam và Nguyễn Trâm đã theo dõi anh từ lúc anh ở dưới gara xe đến tận lúc lên phòng.
Đợi Cẩn Niên lâu quá, Nguyễn Trâm khều khều tay áo của anh ấy:
“Chồng à, hay là anh lấy chìa khóa phụ trực tiếp mở cửa vào đi. Anh quên là chung cư của chúng ta cách âm rất tốt à. Giờ có đứng ở đây đến sáng mai chắc gạo nấu thành cơm mẹ rồi...
Tạ Nam thấy vợ mình nói có lý, gật đầu cảm thán: “Ừ nhỉ? Sao anh không nghĩ ra ta?"
Tạ Nam tìm chìa khóa phụ có ghi số phòng của Tần Khuê sau đó nhanh chóng mở cửa.
Cánh cửa được mở ra, cảnh tượng mà hai người thấy là Tần Khuê ăn mặc táo bạo bị trói bằng cà vạt nằm dưới đất vùng vẫy, miệng còn bị nhét giấy vào như bị bắt cóc.
Tạ Nam theo phản xạ che mắt vợ mình, anh ấy nhìn xung quanh muốn tìm Cấn Niên, nhưng anh từ trong phòng ngủ khó khăn đi ra trên tay còn cầm theo cái mên.
Anh mở to cái mền ra rồi trùm lên cả người của Tần Khuê lại. Xoay người nhìn cặp vợ chồng nhà Tạ Nam, Cẩn Niên hỏi:
“Thì ra là vợ chồng nhà cậu theo dõi tôi.”
Tạ Nam hừ lạnh nói:
“Không phải sợ cậu mất đời trai nên mới phải theo dõi sao? Nhưng mà hình như không cần lắm thì phải.”
Cấn Gia cười nhạt, anh phải phủi tay sau đó bước ra ngoài nói:
“Chỗ này cho cậu giải quyết còn người hai người muốn xử sao thì tùy không cần nể mặt tôi đâu.”
Dứt câu anh dứt khoát rời đi.
Ngồi vào trong xe, Cẩn Niên mới bắt đầu cảm thấy khó chịu. Cơn bức bối trong người càng lúc càng lớn, anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng đến khi về nhà tắm nước lạnh.
Tài xế lái xe nhận thấy có gì đó lạ, nhìn trên kính phản chiếu chỉ thấy cả người cậu chủ đổ mồ hôi. NOVE
Tài xế thấy vậy nhanh chóng hỏi:
“Thiếu gia, cậu có cần đi bệnh viện không?”
Cẩn Niên nhắm chặt hai mắt, lông mày nhíu chặt khó chịu, nghiến răng đáp:
“KHÔNG."
"VỀ NHÀ."
"NGAY LẬP TỨC!"
Cả ngày hôm nay, Cẩn Niên đều không có một giây phút nào được nghỉ ngơi.
Từ lúc sáng, anh phải đi gặp đối tác. Đến trưa, cả ăn anh cũng không ăn liền lập tức ngồi vào phòng họp với hội đồng quản trị.
Cả ngày, Tần Khuê đều gửi tin nhắn đến liên tục làm phiền khiến anh đau đầu.
Nếu không phải đã tắt âm, tắt tiếng chắc hẳn sẽ không chịu nổi tiếng thông báo mất.
Nào là:
12:00
( Bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ của Khuê Ái. )
( Bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ của Khuê Ái. )
( Bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ của Khuê Ái. )
( Em biết là giờ này anh vẫn còn đang làm việc nhưng mà.. )
( Anh đến gặp em đi.. )
( Ngay bây giờ được không anh? )
( Anh ơi.. )
( Bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ của Khuê Ái. )
( Bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ của Khuê Ái. )
( Bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ của Khuê Ái. )
02:34
( Bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ của Khuê Ái. )
( Bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ của Khuê Ái. )
( Sao anh không rep tin nhắn của em? )
( Anh là đang xem thường em phải không? )
( Nếu hôm nay anh không đến gặp em, em sẽ chết cho anh xem.. )
( Làm ơn đi mà. )
( Bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ của Khuê Ái. )
( Bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ của Khuê Ái. )
( Cẩn Niên.. )
( Bây giờ em thật sự rất cần anh.. )
( Bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ của Khuê Ái. )
03:30
( Anh nỡ phũ phàng với em như vậy sao A Niên? Anh ơi.. )
( A Niên.. )
( Anh thật sự muốn em chết? )
05:50
( Anh tại sao mấy tiếng rồi vẫn không đọc tin nhắn của em vậy hả? )
( Anh có phải là cố tính làm như vậy với em hay không? Em chỉ muốn chúng ta nói chuyện lần cuối cùng thôi mà.. )
( Khó như vậy sao? )
Vốn dĩ anh cũng không có ý định đến gặp cô ta thật, khi sáng anh còn tưởng rằng cô ta chỉ là đang nói khùng nói điên.
Nhưng đến tận lúc bảy giờ, cuộc họp của anh vừa kết thúc thì anh mới cầm điện thoại lên.
Màn hình điện thoại vừa sáng lên, nhìn trên thanh thông báo có tới tận 101 cuộc gọi nhỡ và 89 tin nhắn từ Khuê Ái gửi đến.
Anh tựa cả người vào ghế mím môi cau mày. Nhưng dường như cô ta vốn không định để anh nghỉ mệt.
Điện thoại trên tay rung lên, màn hình hiển thị cái tên anh từng khen mà bây giờ anh cảm thấy nó thật sự rất chói.
Chói mắt đến mức khó chịu.
Cẩn Niên thở dài một tiếng mệt mỏi rồi mới bắt máy. Giọng anh khàn đặc lên tiếng:
[ Alo? ]
Bên kia, Tần Khuê mừng như trẩy hội nhưng không làm quá lố mà hấp tấp nói:
( A, cuối cùng anh cũng chịu bắt máy rồi. )
Cô ta bắt đầu sụt sùi chảy nước mắt:
( Hức..A Niên, anh đến gặp em được không? Chúng ta nói rõ ràng với nhau mọi chuyện.. 1
( Em..em hứa sẽ sửa đổi mà. Chúng ta..chúng ta giải quyết xong rồi trở về làm bạn bè được không anh? Nhưng mà..làm ơn đừng tỏ ra xa lạ với em mà.. )
Thấy anh không trả lời, cô ta càng khóc lớn tiếng hơn. Chủ yếu là đánh vào điểm yếu của anh, cô ta quen anh lâu như vậy cô ta biết.
Cẩn Niên sẽ không bao giờ chịu được khi thấy con gái khóc vì anh ghét phiền phức. Và phiền phức của anh là nước mắt của bọn con gái.
Tuy anh không kiên nhẫn dỗ dành nhưng thay vào đó anh sẽ đáp ứng theo nguyện vọng của cô ta.
Cấn Niên ngẫm nghĩ một lúc, dù sao gặp nhau lần cuối cũng không chết chóc gì.
Anh khẽ nuốt nước bọt, giọng khàn khàn:
“Được.”
Ba mươi lăm phút sau..
Cẩn Niên đã có mặt tại chung cư của Tạ Nam, vì bảo vệ ở trong đây đã quen mặt anh từ sớm.
Dù quy định của chung cư là qua bảy giờ là không cho người lạ vào chung cư trừ khi có người xuống dẫn lên.
Cẩn Niên là khách VIP nên là ngoại lệ, xe anh vừa chạy đến từ xa là cổng bảo vệ ở đây đã bắt đầu từ từ mở ra rồi.
Cẩn Niên hai tay đút vào túi quần, lạnh lùng đi đến chờ thang máy. Bỗng dưng, anh có cảm giác hình như mình đang bị theo dõi.
Theo phản xạ, anh xoay người nhìn một vòng xung quanh như không thấy gì khả nghi.
Ở đây cũng chỉ còn có mỗi mình anh và tài xế của anh ở trong xe thì không còn ai nhưng cái cảm giác này không lẫn vào đâu được.
Anh từng được ba Cấn cho đi tập huấn rất nghiêm ngặt cho nên ba cái này anh có thể cảm nhận rất rõ ràng.
Khi thang máy ting một tiếng mở cửa ra, trước khi bước vào anh phải híp mắt nhìn lại một lần nữa mới bước vào.
Đến nhà Tần Khuê, Cẩn Niên bình tĩnh nhấn chuông. Vừa nhấn chuông chưa được 5s, cánh cửa đã ngay lập tức mở ra.
Tần Khuê trong bộ đồ ngủ hai dây phối ren và váy yếm táo bạo nhào đến ôm chặt lấy anh.
Cấn Niên cả người cứng đờ, muốn dùng tay để đẩy cô ta ra như vô dụng.
Anh nói:
“Có gì thì vào trong nói lẹ đi, đừng có đứng ở ngoài làm mấy cái chuyện xấu hổ như vậy.
Tần Khuê hai mắt sưng húp, giả vờ nghẹn ngào nói:
“Vâng.”
Anh đi vào trong, thay đôi giày mà cô ta để trước cửa rồi đến số pha ngồi xuống.
Tần Khuê thì đi vào trong bếp để lấy nước, một lúc sau, cô ta cầm nước cam ra đặt trên bàn
“Anh uống nước đi.”
“Chắc hẳn hôm nay anh mệt lắm phải không?”
Khuôn mặt Cấn Niên không một tí cảm xúc, lạnh nhạt nói:
“Không cần, cô có gì thì nói lẹ đi.”
Tần Khuê thấy anh cự tuyệt, nước mắt không biết từ đâu đã chảy ra:
“A..nh anh muốn nhanh chóng rời khỏi đây như vậy sao? Đến cả nước cam ở nhà em anh cũng không muốn uống hay anh sợ em bỏ thứ gì vào?”
“Đến cả một chút lòng tin ít ỏi anh cũng không dành cho em sao hả A Niên?”
Cấn Niên không trả lời ngầm thừa nhận rằng cô ta đã đúng. Đột nhiên Tần Khuê cười lớn như một con điên nói:
“Haha, buồn cười.”
“Em không có khùng cũng không hèn hạ đến mức phải đi bỏ thuốc anh đâu”
“Anh cứ uống đi.”
“Nếu anh không uống thì em uống cho anh xem để kiểm chứng là được chứ gì?"
Lúc cô ta định cầm lấy ly nước cam trên bàn Cẩn Niên đã nhanh tay hơn cầm lấy nó.
Anh bất lực nói:
“Không cần phải phiền phức như vậy.”
Tần Khuê mỉm cười dịu dàng nói:
“Vậy anh uống đi, lúc em ra chợ thấy cam tươi nên mua rất nhiều. Trước kia anh cũng hay nói là rất thích uống nước cam do em tự tay vắt mà phải không?”
Tần Khuê nói quá nhiều, nếu anh không chịu uống cô ta chắc chắn sẽ không để anh ra khỏi đây được.
Cấn Niên miễn cưỡng uống một ngụm cho có, cô ta thỏa mãn mỉm cười nham hiểm.
Uống xong Cấn Niên nói:
“Bây giờ thì chúng ta giải quyết được chưa?”
Tần Khuê mỉm cười nói ẩn ý:
“Được, chúng ta cùng nhau giải quyết.
Cấn Niên cau mày không hiểu cô ta đang nói gì nhưng..nhưng mà cả người anh hình như có gì đó rất lạ.
Giọng anh khàn đặc trợn tròn mắt nói:
“Cô bỏ thuốc tôi?”
Tần Khuê nhún vai nói:
“Em có biết đâu, anh tự nguyện uống mà.”
Tạ Nam và Nguyễn Trâm đã theo dõi anh từ lúc anh ở dưới gara xe đến tận lúc lên phòng.
Đợi Cẩn Niên lâu quá, Nguyễn Trâm khều khều tay áo của anh ấy:
“Chồng à, hay là anh lấy chìa khóa phụ trực tiếp mở cửa vào đi. Anh quên là chung cư của chúng ta cách âm rất tốt à. Giờ có đứng ở đây đến sáng mai chắc gạo nấu thành cơm mẹ rồi...
Tạ Nam thấy vợ mình nói có lý, gật đầu cảm thán: “Ừ nhỉ? Sao anh không nghĩ ra ta?"
Tạ Nam tìm chìa khóa phụ có ghi số phòng của Tần Khuê sau đó nhanh chóng mở cửa.
Cánh cửa được mở ra, cảnh tượng mà hai người thấy là Tần Khuê ăn mặc táo bạo bị trói bằng cà vạt nằm dưới đất vùng vẫy, miệng còn bị nhét giấy vào như bị bắt cóc.
Tạ Nam theo phản xạ che mắt vợ mình, anh ấy nhìn xung quanh muốn tìm Cấn Niên, nhưng anh từ trong phòng ngủ khó khăn đi ra trên tay còn cầm theo cái mên.
Anh mở to cái mền ra rồi trùm lên cả người của Tần Khuê lại. Xoay người nhìn cặp vợ chồng nhà Tạ Nam, Cẩn Niên hỏi:
“Thì ra là vợ chồng nhà cậu theo dõi tôi.”
Tạ Nam hừ lạnh nói:
“Không phải sợ cậu mất đời trai nên mới phải theo dõi sao? Nhưng mà hình như không cần lắm thì phải.”
Cấn Gia cười nhạt, anh phải phủi tay sau đó bước ra ngoài nói:
“Chỗ này cho cậu giải quyết còn người hai người muốn xử sao thì tùy không cần nể mặt tôi đâu.”
Dứt câu anh dứt khoát rời đi.
Ngồi vào trong xe, Cẩn Niên mới bắt đầu cảm thấy khó chịu. Cơn bức bối trong người càng lúc càng lớn, anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng đến khi về nhà tắm nước lạnh.
Tài xế lái xe nhận thấy có gì đó lạ, nhìn trên kính phản chiếu chỉ thấy cả người cậu chủ đổ mồ hôi. NOVE
Tài xế thấy vậy nhanh chóng hỏi:
“Thiếu gia, cậu có cần đi bệnh viện không?”
Cẩn Niên nhắm chặt hai mắt, lông mày nhíu chặt khó chịu, nghiến răng đáp:
“KHÔNG."
"VỀ NHÀ."
"NGAY LẬP TỨC!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.