Thư Tình Gửi Thanh Xuân

Chương 32: 32

Hân Duyệt

06/01/2025

Ánh bình minh vừa lên, Tống Trì lặng lẽ thu dọn đồ đạc, không một tiếng động. Anh cố gắng không để Thanh Thanh phát hiện ra sự rời đi đột ngột của mình, tựa như một cơn gió thoảng qua. Nhưng lòng anh lại không thể yên ổn khi phải làm vậy.

Anh bước ra khỏi cửa, lòng nặng trĩu. Cánh cửa khép lại sau lưng anh, như thể đóng luôn cả một chương trong câu chuyện của họ.

Thanh Thanh tỉnh giấc, nhìn thấy căn phòng vắng lặng, thiếu vắng bóng dáng Tống Trì, cô bất giác cảm thấy có gì đó thiếu hụt, nhưng lại không thể lý giải rõ ràng. Cô đứng dậy, đi đến cửa, nhưng khi chạm tay vào nắm cửa, lại khựng lại một chút.

Cô đứng đó, nhìn ra ngoài, nhưng chỉ thấy một thế giới bình yên, không có Tống Trì. Mọi thứ như đang thiếu đi một phần quan trọng.

"Lại giận dồi gì rồi?"

Thanh Thanh nhanh chóng thu xếp đồ đạc, lòng vẫn còn lần quẩn với cảm giác mơ hồ. Cô không thể hiểu được, vì sao Tống Trì lại rời đi mà không một lời giải thích. Nhưng cô cũng không muốn bận tâm quá lâu. Dù sao thì hôm nay cô vẫn phải đến trường.

Ra khỏi nhà, bước chân Thanh Thanh vững vàng hơn, cố gắng xua tan mọi lo lắng trong lòng. Nhưng trong sâu thẳm, những câu hỏi về Tống Trì vẫn không ngừng vang lên. Cô tự nhủ, nếu anh thật sự muốn tránh mặt, thì cô sẽ không ép buộc.

Trường học vẫn tấp nập như mọi ngày, nhưng trong lòng Thanh Thanh, có thứ gì đó lạ lẫm, khiến cô không thể tập trung vào bài vở như thường lệ.

Giữa lúc tình hình đang rối ren, tin nhắn quan trọng từ bảo bối cuối cùng cũng đến.

(Bắt đầu đi.)

Ba chữ ngắn gọn, nhưng đủ khiến Thanh Thanh quên hết phiền muộn trong lòng. Cô mỉm cười, đôi mắt sáng lên với chút phấn khích.

'Quả là một ngày đặc biệt!'

Tiết học đã bắt đầu, nhưng Tống Trì lại không thấy bóng dáng Thanh Thanh đâu. Lẽ ra, cô phải ngồi ở cuối lớp, chăm chú nghe giảng như mọi khi. Từng ánh mắt của anh lướt qua cả lớp, không khỏi có chút bất an.

Doãn Thu hình như đã đoán được Tống Trì đang lo lắng, liền đứng lên, nhẹ nhàng báo cáo.

"Thưa thầy, Thanh Thanh có chút chuyện nên xin nghỉ nữa ngày rồi ạ."

Tổng Trì nghe vậy, ánh mắt thoáng lộ vẻ ngạc nhiên nhưng rất nhanh anh lấy lại vẻ bình tĩnh.

"Vậy sao? Cảm ơn em đã báo với thầy."

Doãn Thu gật đầu, sau đó ngồi xuống tiếp tục học bài. Tống Trì đứng im một lúc, lòng đầy những câu hỏi không lời, nhưng anh không muốn làm Doãn Thu lo lắng, nên đành quay lại với công việc giảng bài.

Tuy nhiên, trong lòng anh, hình ảnh của Thanh Thanh cứ mãi xoáy vòng.

Cô ấy gặp chuyện gì? Tại sao không thông báo trước với anh?



Tống Trì không thể ngừng tự hỏi, nhưng lại không biết phải làm sao để tìm hiểu.

Thanh Thanh trở lại trường vào giờ ăn trưa, cô ngồi dưới gốc cây cùng Doãn Thu, nhanh chóng mở hộp cơm mang theo.

Tống Trì thấy Thanh Thanh vẫn bình an, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Anh định bước tới nhưng lại hơi do dự, không biết nên hành động thế nào.

Doãn Thu nhìn thấy tình hình giữa hai người, liền đứng ra hòa giải. Cô mỉm cười gọi với Tống Trì đang đứng cách đó không xa, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy khích lệ.

"Thầy Tống, mau qua ăn cùng bọn em đi!"

Tống Trì nhìn Doãn Thu, ánh mắt đầy phân vân, nhưng rồi anh không thể từ chối sự mời gọi chân thành ấy. Anh bước đến, từng bước đều dường như mang theo sự lưỡng lự, nhưng rồi cũng ngồi xuống cạnh họ.

Thanh Thanh ngước nhìn Tổng Trì, vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn cơm hộp của mình. Cô cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, nhưng lại không muốn để mọi chuyện đi quá xa.

Doãn Thu khẽ cười, phá vỡ không gian im lặng.

"Bây giờ cả ba chúng ta cùng ăn, không khí sẽ dễ chịu hơn rất nhiều."

Tống Trì gật đầu, anh cảm thấy nhẹ nhõm một chút khi thấy Doãn Thu cố gắng làm không khí bớt căng thẳng, nhưng trong lòng vẫn không ngừng nghĩ về những điều chưa nói ra giữa anh và Thanh Thanh.

Anh khẽ liếc qua hộp cơm của Thanh Thanh, hơi khựng lại khi thấy những quả dâu tây đỏ mọng được đặt gọn gàng trong ngăn nhỏ.

Doãn Thu cũng để ý thấy, liền tò mò quay sang trêu ghẹo.

"Lần đầu tiên thấy cậu mang theo món tráng miệng đấy! Nói thật đi, chúng từ đâu mà có?"

Thanh Thanh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào những quả dâu.

"Tớ trộm một ít từ chỗ cậu ấy đó."

Doãn Thu khẽ bật cười, nhìn Thanh Thanh với ánh mắt đùa cợt.

"Vậy là bảo bối của cậu lại tiếp tục chiều chuộng cậu rồi, nhỉ?"

Thanh Thanh chỉ mỉm cười, không phủ nhận cũng không phản bác, chỉ lặng lẽ thưởng thức những quả dâu tây ấy, như thể chúng mang lại một cảm giác dễ chịu đặc biệt.

Tống Trì ngồi im lặng, nhưng không khỏi chú ý đến phản ứng của Thanh Thanh. Khi cô nói 'cậu ấy', anh cảm thấy một cảm giác mơ hồ trong lòng. Dù đã có chút lý trí kiềm chế, nhưng anh không thể không cảm thấy một chút chua xót.

Không khí trở nên trầm lặng, nhưng Doãn Thu vẫn nhanh chóng thay đổi chủ đề, phá vỡ im lặng.



"A mà cậu không chia cho bọn tớ một chút sao?"

Cô nói, ánh mắt vẫn đầy tò mò nhìn vào hộp cơm.

Thanh Thanh hơi ngập ngừng, sau đó nhanh chóng gắp một quả dâu tây đưa cho Doãn Thu.

"Cũng không phải là món ngon gì đâu. Nhưng nếu thích thì cứ lấy."

Doãn Thu nhận lấy, cười nói.

"Món ngon nào cũng có người đặc biệt chuẩn bị mà, đúng không?"

"Nói chính xác thì, mấy trái dâu này là của người đặc biệt chuẩn bị cho cậu ấy đó. Hi hi, đúng là chôm của người khác lúc nào cũng ngon hơn hẳn!"

Doãn Thu hiểu ngay ý Thanh Thanh, cả hai bật cười vui vẻ

Tống Trì ngồi bên cạnh, như trở thành người ngoài cuộc, cảm giác đau nhói không ngừng len lỏi vào tim.

Anh khẽ cụp mắt xuống, tay nắm chặt lại một cách vô thức. Trong lòng anh dấy lên một cảm giác mâu thuẫn, vừa muốn giữ khoảng cách để không tự làm mình tổn thương, vừa không thể rời mắt khỏi cô gái đang cười đùa vô tư trước mặt.

Mỗi lần nhìn Thanh Thanh mỉm cười khi nhắc đến người ấy, lòng anh lại càng thêm nhói.

Doãn Thu nhận ra sắc mặt thay đổi của Tống Trì, cố tình đẩy nhẹ một phần hộp cơm về phía anh, mỉm cười đầy tinh nghịch.

"Thầy Tống, thầy có muốn ăn thử dâu tây không? Nghe nói 'đồ chôm' lúc nào cũng ngọt hơn đấy."

Tống Trì hơi giật mình, cố giữ bình tĩnh mỉm cười.

"Cảm ơn em, nhưng thầy không thích ăn."

Thanh Thanh vẫn tiếp tục, hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt anh. Cô chỉ vui vẻ kể lại câu chuyện đầy tinh nghịch của mình, mà không hay biết rằng mỗi lời nói ấy lại như cứa vào lòng người ngồi bên cạnh.

Tiết học tiếp theo bắt đầu, nhưng Tống Trì không tài nào tập trung vào bài giảng. Ánh mắt anh vô thức dừng lại ở

Thanh Thanh, thấy cô ngồi cười khẽ một mình, lòng anh bất giác thắt lại, cảm giác đau đớn khó tả lan khắp ngực.

Dù cố gắng che giấu, Tống Trì vẫn không thể ngăn được ánh mắt mình hướng về phía Thanh Thanh, từng biểu cảm nhỏ của cô đều lọt vào mắt anh. Thấy cô mải mê mỉm cười một cách vô tư, như thể thế giới ngoài kia chẳng còn điều gì quan trọng hơn, anh cảm thấy một nỗi đau khó tả đang dần dày vò.

Lời giảng của anh đôi lúc ngắt quãng, giọng trở nên lạc đi, khiến cả lớp cũng bất ngờ. Anh lặng lẽ nuốt xuống mọi cảm xúc, cố gắng gượng cười tiếp tục, nhưng tâm trí vẫn luôn hướng về cô gái ấy, người đã khiến trái tim anh đập loạn nhịp, dù không bao giờ thuộc về mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thư Tình Gửi Thanh Xuân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook