Thư Tình Gửi Thanh Xuân

Chương 33: 33

Hân Duyệt

06/01/2025

33.33

Tan học, Thanh Thanh vừa bước ra khỏi lớp đã thấy bóng Tống Trì đang đi nhanh về phía cổng trường, không hề quay đầu lại như mọi khi. Cô thoáng nhíu mày, cảm giác như mình đã bỏ lỡ điều gì đó.

Cô chạy vội theo, gọi lớn.

"Thầy Tống, đợi em với!"

Nghe tiếng cô gọi, bước chân Tống Trì khựng lại trong một khoảnh khắc, nhưng rồi anh vẫn tiếp tục bước, cố giữ khoảng cách như một bức tường vô hình ngăn giữa họ.

Không chịu thua, Thanh Thanh nhanh chóng tăng tốc, bước đi vội vã đến mức hơi thở trở nên dồn dập. Cô chạy đến bên cạnh anh, cố ý trêu chọc.

"Thầy đi nhanh vậy, đang trốn em sao?"

Câu nói nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt cô thì sắc bén, dò xét từng phản ứng nhỏ nhất trên gương mặt anh.

Tống Trì không nhìn cô, ánh mắt hướng thẳng về phía trước, giọng nói trầm thấp, mang theo chút gì đó lạnh lùng nhưng lại chất chứa nỗi đau.

"Em có người khác để quan tâm rồi, còn cần gì đến thầy nữa đâu."

Thanh Thanh ngẩn ra, sự ngỡ ngàng hiện rõ trên khuôn mặt. Nhưng ngay sau đó, cô bật cười tinh nghịch, cố ý đẩy nhẹ vai anh.

"Vậy ra thầy đang ghen sao?"

Tống Trì không trả lời, chỉ bước đi trong im lặng. Nhưng ánh mắt anh, dù cố che giấu, vẫn lộ ra sự chua xót không thể giấu nổi. Mỗi bước chân của anh như nặng trĩu, mang theo cả nỗi lòng mà anh chẳng dám thừa nhận.

Đi ngang qua tiệm hoa, Thanh Thanh bất giác dừng bước. Ánh mắt cô dừng lại trên một giỏ hoa hồng nhỏ, vẻ trầm ngâm thoáng qua rồi nhanh chóng tan biến. Không chút do dự, cô bước vào, chọn lấy một cành hoa hồng đỏ rực, rồi rời đi với nụ cười nhẹ nhàng trên môi.

Khi bước đến bên Tống Trì, cô đưa nhành hoa ra trước mặt anh, đôi mắt sáng ngời pha chút tinh nghịch nhưng vẫn chan chứa vẻ dịu dàng.

Tống Trì thoáng sững sờ. Anh nhìn cành hoa hồng đỏ thắm trên tay, rồi lại nhìn vào đôi mắt cô, ánh mắt bối rối không sao giấu được.

"Cho thầy đấy. Ghen thì cũng phải xứng đáng chứ nhỉ?"

Thanh Thanh mỉm cười, ánh mắt long lanh như phủ đầy ánh nắng, mang theo chút gì đó vừa thách thức, vừa nghịch ngợm.



Tống Trì thoáng ngập ngừng, nhưng rồi vẫn nhận lấy cành hoa từ tay cô. Đôi mắt anh khẽ dịu lại, tựa như vừa thoát khỏi một lớp phòng bị, nhưng vẫn hiện rõ sự nghi hoặc.

"Em đang trêu thầy đấy à?"

Cô lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định.

"Không đâu, đây là món quà thật lòng đấy. Thầy cứ giữ lấy, đừng để lạc mất."

Nụ cười của cô càng thêm rạng rỡ, ánh nhìn trong veo như tỏa sáng giữa khoảng không, khiến lòng anh thoáng chốc bối rối. Nhìn vào đôi mắt ấy, anh biết mình chẳng thể nào từ chối được.

Dọc theo con phố quen thuộc, khi cả hai đi đến ngã ba, bất ngờ Thanh Thanh nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

Sau khi nhìn màn hình một lúc, cô quyết định bắt máy, vẻ mặt dần trở nên căng thẳng.

"Thầy chờ em một chút nhé."

Cô nói, rồi bước ra một góc riêng để nghe máy.

Trong lúc đó, Tống Trì lặng lẽ đứng đợi, ánh mắt không ngừng hướng về phía Thanh Thanh vừa rời đi. Vài phút trôi qua, màn đêm như thể vẫn vội vã, nhưng bóng dáng quen thuộc ấy mãi không quay lại.

Sự kiên nhẫn dần biến thành lo lắng, anh khẽ nhíu mày, định tiến lại gần để xem có chuyện gì thì điện thoại rung lên. Tin nhắn ngắn gọn từ cô hiện trên màn hình.

(Thầy cứ về trước đi, em có việc đột xuất cần giải quyết.]

Anh đọc đi đọc lại dòng chữ ấy, đôi tay bất giác siết chặt điện thoại. Một chút hụt hẫng len lỏi trong lòng, như thể vừa chạm được vào điều gì đó dịu dàng, nhưng ngay lập tức lại bị bức màn vô hình ngăn cách.

Không còn cách nào khác, Tống Trì quay lưng bước đi, bóng lưng cao lớn lẫn vào bức tường đen dày đặc. Mỗi bước chân đều mang theo chút nặng nề, như thể anh vừa đánh mất điều gì quan trọng mà bản thân chưa kịp giữ chặt.

Vừa đi được vài bước, từ phía sau bỗng có người bất ngờ bịt miệng và khống chế anh. Dù cố gắng chống cự, nhưng do bị đánh bất ngờ, anh hoàn toàn không thể phản kháng, và chỉ trong chốc lát đã bị kéo vào một chiếc xe đậu sẵn bên lề đường, rời khỏi con phố trong màn đêm mờ ảo.

Một tiếng sau, Thanh Thanh trở về nhà. Nhìn quanh căn phòng vắng lặng, không thấy bóng dáng Tống Trì, cô lập tức hiểu ra anh đã bị bắt cóc. Thế nhưng, khuôn mặt cô không hề hiện lên sự lo lắng, chỉ phảng phất một nụ cười nhàn nhạt.

Kế hoạch bắt cóc mà Lệ Tần tưởng rằng rất hoàn hảo, thực chất từng bước đều nằm trong tính toán của Thanh Thanh. Việc để cho chúng dễ dàng hành động, cũng là cô cố tình phối hợp.

Ngay từ lúc vào tiệm hoa, cô đã nhận ra vài kẻ khả nghi âm thầm theo dõi. Nghĩ một lúc, ngoài mẹ con Lệ Tần, những kẻ vốn luôn có hiềm khích với cô thì khó lòng là ai khác.

Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào vị trí của Tống Trì hiện trên bản đồ. Cô bình tĩnh bấm gọi một cuộc điện thoại, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng toát lên sự nguy hiểm ngấm ngầm. Sau đó, cô chuẩn bị một vài thứ cần thiết, sẵn sàng cho màn trình diễn đặc sắc sắp diễn ra.



Với nụ cười lạnh lùng thoáng trên môi, Thanh Thanh bước ra khỏi nhà, ánh mắt sáng lên vẻ kiên định và đầy hưng phấn. Cô biết rõ, lần này Lệ Tần và những kẻ đứng sau khó lòng mà thoát được.

Đêm thành phố sáng rực bởi những ánh đèn đường, những dãy nhà cao tầng lấp lánh hắt ra ánh sáng rực rỡ, tạo nên khung cảnh hoa lệ như trong một bộ phim viễn tưởng.

Đèn neon đủ sắc màu phản chiếu lên mặt đường ẩm ướt, ánh lên qua kính xe, càng làm chiếc xe màu đen thêm phần bí ẩn khi lao nhanh qua từng góc phố vắng lặng.

Trong xe, Thanh Thanh lặng lẽ ngồi, đôi mắt dán chặt vào màn hình điện thoại. Ánh sáng xanh hắt lên khuôn mặt cô, mờ nhạt và tĩnh lặng.

Cô không hề nao núng hay lo lắng, mà trong đôi mắt ấy ẩn chứa một sự mong đợi đầy thích thú, như thể đang bước vào một trò chơi lớn mà cô là người kiểm soát mọi thứ.

Thanh Thanh khẽ nhếch môi cười, nhìn đốm đỏ đánh dấu vị trí của Tống Trì trên bản đồ, sự phấn khích trong lòng dâng lên như một ngọn sóng ngầm giữa màn đêm hoa lệ.

"Đã biết phải hành động thế nào chưa?"

Thanh Thanh bất giác lên tiếng, giọng lạnh lùng hỏi những người đàn ông mặc âu phục đen phía sau.

Một trong số đám người đó khẽ gật đầu, kính cẩn đáp lời.

"Chúng tôi đã sắp xếp mọi thứ theo đúng chỉ thị của cô. Kế hoạch sẽ được tiến hành ngay khi chúng tôi đến điểm tập kết."

Thanh Thanh khẽ nghiêng đầu, đôi mắt sắc lạnh lướt qua từng gương mặt. Cô cất giọng, trầm và lạnh lẽo như lưỡi dao mỏng cắt vào không gian.

"Không được phép có sai sót. Nếu để lộ bất cứ dấu vết nào, đừng mong tôi nương tay."

Từng người trong xe chỉ khẽ cúi đầu, im lặng như tôn trọng tuyệt đối người đang ngồi trước mặt

Thanh Thanh đưa mắt trở lại màn hình, ánh mắt cô lóe lên tia rực lửa như một kẻ thợ săn đang chờ đến lúc ra tay.

Trong lúc đó, tại một ngôi biệt thự xa hoa nằm lặng lẽ ở ngoại ô thành phố, giữa màn đêm tĩnh lặng, ngôi nhà của

Lệ Tần toát lên vẻ uy nghi, lạnh lẽo đến kỳ lạ.

Ánh đèn vàng từ những ô cửa sổ hắt ra ánh sáng dịu nhẹ, nhưng chẳng thể làm dịu đi không khí căng thẳng bao trùm nơi đây.

n trong phòng kháh rg l n, Lê Tn ngi trênchicgh sta sang trong, nhnnhi l rưu trong tay, ánh mắt bà ta dán vào Tống Trì đang bị trói chặt. Nụ cười trên môi bà nhếch lên một cách đầy thỏa mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thư Tình Gửi Thanh Xuân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook