Chương 1301: Bàn Bạc Đối Sách
cuuviho1687
22/12/2020
Lâm Thiên Linh gãi nhẹ vào tay của Tư Mã Yên Nhiên liếc qua Băng Thần một cái để ra hiệu. Hiểu ý Tư Mã Yên Nhiên gật đầu sau đó tựa vào người của Băng Thần, ngay sau đó nàng cảm giác mình được mười cái đuôi mềm mại bao quanh kéo vào lòng hắn.
Băng Thần mỉm cười nói:
“Nàng cần ta giúp gì thì cứ nói ra đi.”
Tư Mã Yên Nhiên vui mừng:
“Thế có cách nào để giải quyết thế khó của Vân Vũ Phái hiện tại hay không?”
Hắn phì cười nói:
“Người chơi số một của Thiên Đạo sao lại có thể không giải quyết được mấy chuyện cỏn con như thế này. Nàng gọi một tiếng lão công đi ta nghĩ cho nàng cách giải quyết.”
Liếc nhìn của Lâm Thiên Linh thì thấy nàng quay mặt sang chỗ khác, mặc kệ việc nàng đeo mạng che mặt nhưng ai cũng đoán được nàng đang cười. Tư Mã Yên Nhiên cũng không phải là người không biết xấu hổ, mặt nàng không khỏi nổi lên hai đám hồng vân.
Nàng thấp giọng ấm úng:
“Lão công “
“Ha...ha….ha”
Lâm Thiên Linh không nhìn được cười liền cười to:
“Ngươi tỏ tình thì mạnh miệng như thế đến khi gọi lại một tiếng lão công lại tỏ ra ngượng ngùng như thế.”
Tư Mã Yên Nhiên bối rối:
“Ta tỏ tình lúc nào sao tỷ biết được.”:
Ghé lại gần nàng nói cho Tư Mã Yên Nhiên chuyện hôm trước ở quảng trường của môn phái. Nghe tới đây mặt của Tư Mã Yên Nhiên đỏ hơn cả trái gấc, nàng thật sự muốn tìm một cái lỗ chui xuống mãi mãi không đi lên.
Không nghĩ tới chuyện mình tỏ tình lại được chính bản thân công khai mà không hề hay biết, ước gì đường về môn phái dài thêm tỷ vạn dặm. Nghĩ tới cảnh phải đối mặt với ánh nhìn kỳ lạ của đệ tử trong môn phái nàng liền cảm thấy cả người đều không ổn.
Băng Thần cũng không trêu nàng nữa, hắn ta nói ra cách nghĩ của mình cũng như biện pháp giải quyết rắc rối cho Vân Vũ Phái. Hai nàng vừa nghe vừa gật đầu, lâu lâu lại chen vào vài câu, suốt hai ngày sau đó họ chỉ bàn bạc mấy cái vấn đề này.
Căn bản là họ muốn giải quyết thật triệt để vấn đề thờ phụng, có điều đám người của Vũ Phái không phải cứng đầu dạng bình thường. Băng Thần đánh chỉ có thể chỉ nàng mấy cái thủ đoạn tương đối cứng rắn để có thể trị bọn họ.
Có điều đưa ra biện pháp cũng cần phải dựa trên tình hình thực tế của môn phái, các nàng cũng phải bỏ ra thời gian tương đối để giải thích. Băng Thần tuy chỉ nghe một lần thì hiểu nhưng quan hệ trong cao tầng Vân Vũ Phái quả thực cực kỳ rắc rối.
Các nàng cũng cần một biện pháp tương đối hoàn mỹ để tránh trong quá trình thực hiện thì gây ra đổ vỡ liên hoàn trong môn phái. Càng không thể nhẹ tay vì như thế không triệt để, Băng Thần nghĩ ra kế hoạch kín kẽ không vết xước còn lại thì các nàng tùy cơ ứng biến.
Bộ ba quyền lực của Vân Vũ Phái còn có Vương Phi cực kỳ thông minh, chuyện nàng có thể ứng biến qua ải chắc chắn là không cần nghĩ tới. Chốt xong kế hoạch thì lại nảy ra một vấn đề khiến cả Tư Mã Yên Nhiên lẫn Lâm Thiên Linh đều rất nhức đầu.
Đối với Băng Thần đó lại chẳng tính là vấn đề gì lớn lao:
“Hai người cứ yên tâm, Vương Phi không có vì ta mà xích mích gì với hai người đâu, cứ yên tâm thực hiện kế hoạch là được. Nếu nàng thật sự có vấn đề thì ta cũng sẽ tự biết phải dỗ dành nàng ấy như thế nào nên các ngươi không phải lo. “
Dừng chân tại Vân Vũ Phái cổng vào ba người vẫn không ngừng trò chuyện, Băng Thần vì thói quen nên cứ đi đằng trước. Hai người kia thì cứ đi đằng sau lâu lâu lại gật đầu hoặc góp lời, ba người dùng nguyên lực che giấu nên không ai nghe được gì cả.
Đợi hai nàng đi tới sảnh chính và các hạch tâm trưởng lão đều có mặt đầy đủ thì Băng Thần mới sực nhớ và chủ động lui về sau.
Lâm Thiên Linh đứng ra cười nói:
“Các vị trưởng lão trong thời gian này vất vả rồi, Tư Mã phó chưởng môn đã trở về thì chúng ta có thể bắt đầu buổi họp thường niên ngay lập tức được rồi. Những công việc tồn đọng chúng ta sẽ giải quyết ngay trong ngày hôm nay, mới các vị trưởng lão theo ta.”
Tư Mã Yên Nhiên khẽ giọng:
“Vương trưởng lão đệ tử mất tích chắc phiền lòng rất nhiều hay chúng ta họp vào buổi chiều, hai người bọn họ có thời gian trao đổi một chút. Nói gì thì Băng Thần xuất đạo chưa lâu đã gặp phải chuyện như thế này thì cũng cần ngươi an ủi.”
Mấy cái trưởng lão cảm thấy mình đang nghe truyện cười, với những gì Băng Thần biểu hiện ra thì trông không giống có vẻ cần an ủi. Bọn họ cũng không để ý việc trong tiềm thức bọn họ đã công nhận vị thế của Băng Thần cả rồi.
Băng Thần gật đầu đáp:
“Đa tạ phó chưởng môn quan tâm, đệ tử xin được phép cáo lui.”
Hắn sau đó bước đi trên hành lang, tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Vương Phi, cảm giác được sự vui vẻ của nàng hắn không khỏi cảm thấy ấm áp. Thế nhưng nàng không biết tại sao lại tỏ ra giận dỗi nữa không biết, hắn đáng nhẽ cần được nàng an ủi mới đúng.
Về phòng riêng Băng Thần muốn ôm lấy nàng hôn một cái thì bị Vương Phi nắm lấy mồm hất ra ngoài. Nàng khoanh tay nhìn hắn ta vẻ mặt giận dữ, chân trái gõ nhẹ vào sàn nhà từng nhịp, từng nhịp một như chờ hắn ta mở miệng vậy.
Băng Thần gãi đầu nói:
“Rốt cuộc ta làm sai cái gì mà để nàng giận thế?”
Vương Phi tức giận nói:
“Tại sao chuyện ngươi là người chơi lại không nói cho ta biết từ sớm, phải đến tận khi ngươi mất tích một tuần thì Thiến Thiến mới nói cho ta biết. Ngươi có biết trong một tuần đó ta sống một ngày như một năm, giá như biết ngươi là người chơi thì ta đâu như thế.
Đã thế ta suốt ngày khóc lóc để Lục Vũ và Lâm tỷ phải an ủi, ngươi có biết ta mất mặt như thế nào hay không. Lần này ta thật sự tức giận, mau mau giải thích cho ta nghe nếu không nhất định ta sẽ cho ngươi biết tay.”
Băng Thần đi tới ôm lấy nàng, đang tính đẩy hắn ta thì Băng Thần nhẹ giọng:
“Lần này là lỗi của ta, đảm bảo sau này ta sẽ không giấu nàng bất cứ chuyện gì nữa, tin ta một lần có được không?”
Vương Phi hai tay run rẩy ôm lấy Băng Thần nước mặt rơi xuống vai áo của hắn:
“Ta sợ lắm, lúc nghe tin ta cứ nghĩ tới sẽ không gặp lại được ngươi thì vô cùng sợ hãi, Băng Thần từ mai đừng như thế có được không?”
Hắn cảm thấy mình thật sự rất đáng trách:
“Ta biết rồi, tất cả là lỗi của ta.”
Vương Phi nhún chân chủ động hôn hắn, Băng Thần không khỏi ngờ người mất mấy giây sau đó mới kịp thời phản ứng lại. Bế nàng lên ngậm lấy môi hồng hắn biến mình trở lại thành hình dạng người chơi, cả người sức lực trở lên tràn đầy.
“Xoẹt”
Quần áo của hai người dần dần giảm bớt, Băng Thần vẫn nhớ như in cái thân thể cân đối của nàng nàng. Hai ngọn núi nhỏ xinh rất vừa tay của nàng cũng được hắn khắc ghi, hôm nay hắn sẽ biến chúng thành của mình mãi mãi.
Trước đó nàng luôn luôn không chịu tiến hành bước cuối cùng với hắn, bây giờ trải qua một lần suýt mất hắn nàng lại trở lên cuồng nhiệt như lửa. Phòng tuyền cuối cùng trong tâm lý hoàn toàn đổ vỡ như pha lê, tay Băng Thần đặt vào các cấm địa không ngừng kích thích.
“Ừm….Băng Thần…..yêu ta “
Vuốt nhẹ mái tóc của nàng qua một bên hắn nhẹ giọng:
“Từ hôm nay nàng vĩnh viễn là ngươi của ta.”
“A”
Một tiếng kêu đau đớn của Vương Phi vang lên, nước mặt của hạnh phúc lăn trên gò má của nàng. Rốt cuộc nàng cũng có thể yên tâm mình mãi mãi sẽ là người của hắn, khẽ vuốt ve gò má của Băng Thần khẽ điểm nhẹ vào mũi hắn rồi mỉm cười.
Nhận được tín hiệu cho phép của nàng Băng Thần liền công kích một cách vô mãnh liệt, hoàn toàn để bản thân trôi theo khoái cảm đầy tính bản năng. Cả phòng tràn ngập những âm thanh khó xử, xuân sắc tràn ngập khiến người ta mê ly.
Mưa gió qua đi Băng Thần vuốt ve nàng khẽ giọng:
“Hôm nay nàng làm sao lại chủ động như thế?”
Vương Phi bĩu môi nói:
“Thứ nhất ta sợ mất ngươi, với lại khi nãy ta thấy Tư Mã sư muội đã cột tóc lên rồi, ta không thể nào lạc hậu hơn tỷ ấy được.”
Băng Thần vuốt tấm lưng ngọc ngà của nàng:
“Chuyện này ngươi cũng tính toán nữa, sau này đều là người một nhà rồi, đừng nói mấy cái này trước mặt nàng ấy không sẽ rất xấu hổ.”
Vương Phi khẽ giọng nói:
“Quan hệ giữa ta với các tỷ ấy rất khăng khít nên ngươi không cần lo lắng, chúng ta cạnh tranh không phải vì ngươi. Đúng rồi, hai người ấy thái độ kiểu thế kia chắc chắn có chuyện xảy ra, ngươi mau nói cho ta biết để chiều nay trong cuộc họp còn tiện phối hợp với họ.”
Nàng vốn thông minh hơn hai người kia rất nhiều thế nên chuyện nói mất hai ngày để hai người kia hiểu thì Vương Phi chỉ mất hai canh giờ.
Nàng khẽ nhếch mép cười gian manh:
“Lâu rồi ta chưa có cơ hội để thi triển tài năng, hôm nay nhất định phải cho đám người Vũ Phái hoàn toàn câm miệng mới được.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Nàng cần ta giúp gì thì cứ nói ra đi.”
Tư Mã Yên Nhiên vui mừng:
“Thế có cách nào để giải quyết thế khó của Vân Vũ Phái hiện tại hay không?”
Hắn phì cười nói:
“Người chơi số một của Thiên Đạo sao lại có thể không giải quyết được mấy chuyện cỏn con như thế này. Nàng gọi một tiếng lão công đi ta nghĩ cho nàng cách giải quyết.”
Liếc nhìn của Lâm Thiên Linh thì thấy nàng quay mặt sang chỗ khác, mặc kệ việc nàng đeo mạng che mặt nhưng ai cũng đoán được nàng đang cười. Tư Mã Yên Nhiên cũng không phải là người không biết xấu hổ, mặt nàng không khỏi nổi lên hai đám hồng vân.
Nàng thấp giọng ấm úng:
“Lão công “
“Ha...ha….ha”
Lâm Thiên Linh không nhìn được cười liền cười to:
“Ngươi tỏ tình thì mạnh miệng như thế đến khi gọi lại một tiếng lão công lại tỏ ra ngượng ngùng như thế.”
Tư Mã Yên Nhiên bối rối:
“Ta tỏ tình lúc nào sao tỷ biết được.”:
Ghé lại gần nàng nói cho Tư Mã Yên Nhiên chuyện hôm trước ở quảng trường của môn phái. Nghe tới đây mặt của Tư Mã Yên Nhiên đỏ hơn cả trái gấc, nàng thật sự muốn tìm một cái lỗ chui xuống mãi mãi không đi lên.
Không nghĩ tới chuyện mình tỏ tình lại được chính bản thân công khai mà không hề hay biết, ước gì đường về môn phái dài thêm tỷ vạn dặm. Nghĩ tới cảnh phải đối mặt với ánh nhìn kỳ lạ của đệ tử trong môn phái nàng liền cảm thấy cả người đều không ổn.
Băng Thần cũng không trêu nàng nữa, hắn ta nói ra cách nghĩ của mình cũng như biện pháp giải quyết rắc rối cho Vân Vũ Phái. Hai nàng vừa nghe vừa gật đầu, lâu lâu lại chen vào vài câu, suốt hai ngày sau đó họ chỉ bàn bạc mấy cái vấn đề này.
Căn bản là họ muốn giải quyết thật triệt để vấn đề thờ phụng, có điều đám người của Vũ Phái không phải cứng đầu dạng bình thường. Băng Thần đánh chỉ có thể chỉ nàng mấy cái thủ đoạn tương đối cứng rắn để có thể trị bọn họ.
Có điều đưa ra biện pháp cũng cần phải dựa trên tình hình thực tế của môn phái, các nàng cũng phải bỏ ra thời gian tương đối để giải thích. Băng Thần tuy chỉ nghe một lần thì hiểu nhưng quan hệ trong cao tầng Vân Vũ Phái quả thực cực kỳ rắc rối.
Các nàng cũng cần một biện pháp tương đối hoàn mỹ để tránh trong quá trình thực hiện thì gây ra đổ vỡ liên hoàn trong môn phái. Càng không thể nhẹ tay vì như thế không triệt để, Băng Thần nghĩ ra kế hoạch kín kẽ không vết xước còn lại thì các nàng tùy cơ ứng biến.
Bộ ba quyền lực của Vân Vũ Phái còn có Vương Phi cực kỳ thông minh, chuyện nàng có thể ứng biến qua ải chắc chắn là không cần nghĩ tới. Chốt xong kế hoạch thì lại nảy ra một vấn đề khiến cả Tư Mã Yên Nhiên lẫn Lâm Thiên Linh đều rất nhức đầu.
Đối với Băng Thần đó lại chẳng tính là vấn đề gì lớn lao:
“Hai người cứ yên tâm, Vương Phi không có vì ta mà xích mích gì với hai người đâu, cứ yên tâm thực hiện kế hoạch là được. Nếu nàng thật sự có vấn đề thì ta cũng sẽ tự biết phải dỗ dành nàng ấy như thế nào nên các ngươi không phải lo. “
Dừng chân tại Vân Vũ Phái cổng vào ba người vẫn không ngừng trò chuyện, Băng Thần vì thói quen nên cứ đi đằng trước. Hai người kia thì cứ đi đằng sau lâu lâu lại gật đầu hoặc góp lời, ba người dùng nguyên lực che giấu nên không ai nghe được gì cả.
Đợi hai nàng đi tới sảnh chính và các hạch tâm trưởng lão đều có mặt đầy đủ thì Băng Thần mới sực nhớ và chủ động lui về sau.
Lâm Thiên Linh đứng ra cười nói:
“Các vị trưởng lão trong thời gian này vất vả rồi, Tư Mã phó chưởng môn đã trở về thì chúng ta có thể bắt đầu buổi họp thường niên ngay lập tức được rồi. Những công việc tồn đọng chúng ta sẽ giải quyết ngay trong ngày hôm nay, mới các vị trưởng lão theo ta.”
Tư Mã Yên Nhiên khẽ giọng:
“Vương trưởng lão đệ tử mất tích chắc phiền lòng rất nhiều hay chúng ta họp vào buổi chiều, hai người bọn họ có thời gian trao đổi một chút. Nói gì thì Băng Thần xuất đạo chưa lâu đã gặp phải chuyện như thế này thì cũng cần ngươi an ủi.”
Mấy cái trưởng lão cảm thấy mình đang nghe truyện cười, với những gì Băng Thần biểu hiện ra thì trông không giống có vẻ cần an ủi. Bọn họ cũng không để ý việc trong tiềm thức bọn họ đã công nhận vị thế của Băng Thần cả rồi.
Băng Thần gật đầu đáp:
“Đa tạ phó chưởng môn quan tâm, đệ tử xin được phép cáo lui.”
Hắn sau đó bước đi trên hành lang, tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Vương Phi, cảm giác được sự vui vẻ của nàng hắn không khỏi cảm thấy ấm áp. Thế nhưng nàng không biết tại sao lại tỏ ra giận dỗi nữa không biết, hắn đáng nhẽ cần được nàng an ủi mới đúng.
Về phòng riêng Băng Thần muốn ôm lấy nàng hôn một cái thì bị Vương Phi nắm lấy mồm hất ra ngoài. Nàng khoanh tay nhìn hắn ta vẻ mặt giận dữ, chân trái gõ nhẹ vào sàn nhà từng nhịp, từng nhịp một như chờ hắn ta mở miệng vậy.
Băng Thần gãi đầu nói:
“Rốt cuộc ta làm sai cái gì mà để nàng giận thế?”
Vương Phi tức giận nói:
“Tại sao chuyện ngươi là người chơi lại không nói cho ta biết từ sớm, phải đến tận khi ngươi mất tích một tuần thì Thiến Thiến mới nói cho ta biết. Ngươi có biết trong một tuần đó ta sống một ngày như một năm, giá như biết ngươi là người chơi thì ta đâu như thế.
Đã thế ta suốt ngày khóc lóc để Lục Vũ và Lâm tỷ phải an ủi, ngươi có biết ta mất mặt như thế nào hay không. Lần này ta thật sự tức giận, mau mau giải thích cho ta nghe nếu không nhất định ta sẽ cho ngươi biết tay.”
Băng Thần đi tới ôm lấy nàng, đang tính đẩy hắn ta thì Băng Thần nhẹ giọng:
“Lần này là lỗi của ta, đảm bảo sau này ta sẽ không giấu nàng bất cứ chuyện gì nữa, tin ta một lần có được không?”
Vương Phi hai tay run rẩy ôm lấy Băng Thần nước mặt rơi xuống vai áo của hắn:
“Ta sợ lắm, lúc nghe tin ta cứ nghĩ tới sẽ không gặp lại được ngươi thì vô cùng sợ hãi, Băng Thần từ mai đừng như thế có được không?”
Hắn cảm thấy mình thật sự rất đáng trách:
“Ta biết rồi, tất cả là lỗi của ta.”
Vương Phi nhún chân chủ động hôn hắn, Băng Thần không khỏi ngờ người mất mấy giây sau đó mới kịp thời phản ứng lại. Bế nàng lên ngậm lấy môi hồng hắn biến mình trở lại thành hình dạng người chơi, cả người sức lực trở lên tràn đầy.
“Xoẹt”
Quần áo của hai người dần dần giảm bớt, Băng Thần vẫn nhớ như in cái thân thể cân đối của nàng nàng. Hai ngọn núi nhỏ xinh rất vừa tay của nàng cũng được hắn khắc ghi, hôm nay hắn sẽ biến chúng thành của mình mãi mãi.
Trước đó nàng luôn luôn không chịu tiến hành bước cuối cùng với hắn, bây giờ trải qua một lần suýt mất hắn nàng lại trở lên cuồng nhiệt như lửa. Phòng tuyền cuối cùng trong tâm lý hoàn toàn đổ vỡ như pha lê, tay Băng Thần đặt vào các cấm địa không ngừng kích thích.
“Ừm….Băng Thần…..yêu ta “
Vuốt nhẹ mái tóc của nàng qua một bên hắn nhẹ giọng:
“Từ hôm nay nàng vĩnh viễn là ngươi của ta.”
“A”
Một tiếng kêu đau đớn của Vương Phi vang lên, nước mặt của hạnh phúc lăn trên gò má của nàng. Rốt cuộc nàng cũng có thể yên tâm mình mãi mãi sẽ là người của hắn, khẽ vuốt ve gò má của Băng Thần khẽ điểm nhẹ vào mũi hắn rồi mỉm cười.
Nhận được tín hiệu cho phép của nàng Băng Thần liền công kích một cách vô mãnh liệt, hoàn toàn để bản thân trôi theo khoái cảm đầy tính bản năng. Cả phòng tràn ngập những âm thanh khó xử, xuân sắc tràn ngập khiến người ta mê ly.
Mưa gió qua đi Băng Thần vuốt ve nàng khẽ giọng:
“Hôm nay nàng làm sao lại chủ động như thế?”
Vương Phi bĩu môi nói:
“Thứ nhất ta sợ mất ngươi, với lại khi nãy ta thấy Tư Mã sư muội đã cột tóc lên rồi, ta không thể nào lạc hậu hơn tỷ ấy được.”
Băng Thần vuốt tấm lưng ngọc ngà của nàng:
“Chuyện này ngươi cũng tính toán nữa, sau này đều là người một nhà rồi, đừng nói mấy cái này trước mặt nàng ấy không sẽ rất xấu hổ.”
Vương Phi khẽ giọng nói:
“Quan hệ giữa ta với các tỷ ấy rất khăng khít nên ngươi không cần lo lắng, chúng ta cạnh tranh không phải vì ngươi. Đúng rồi, hai người ấy thái độ kiểu thế kia chắc chắn có chuyện xảy ra, ngươi mau nói cho ta biết để chiều nay trong cuộc họp còn tiện phối hợp với họ.”
Nàng vốn thông minh hơn hai người kia rất nhiều thế nên chuyện nói mất hai ngày để hai người kia hiểu thì Vương Phi chỉ mất hai canh giờ.
Nàng khẽ nhếch mép cười gian manh:
“Lâu rồi ta chưa có cơ hội để thi triển tài năng, hôm nay nhất định phải cho đám người Vũ Phái hoàn toàn câm miệng mới được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.