Chương 1300: Thành Thật
cuuviho1687
22/12/2020
Trên đường về Lâm Thiên Linh suy nghĩ rất nhiều, thứ nàng làm nàng lo lắng chính là tình cảm giữa Tư Mã Yên Nhiên và Vương Phi bị ảnh hưởng. Chuyện này khiến cho nàng cảm giác có chút chán ghét Băng Thần, cái này không có nghĩa nàng nghĩ Băng Thần sai.
Từ lúc hắn vào môn phái thì chưa từng có một ngày an bình, tuy vinh quang hắn mang lại cho môn phái không hề ít hơn nàng trong quá khứ. Có điều đó là trên mặt công còn tư thì nàng quả thật khó chấp nhận được, đặc biệt khi biết hắn ta quá đào hoa.
Cao Thiên Kim là đệ tử thiên tài rất có thể trở thành trụ cột của Vân Vũ Phái, trong thời gian Băng Thần không tham gia Tứ Thiên Bí Cảnh thì nơi đó trở thành sân chơi của nàng. Lâm Thiến Thiến con gái nàng cũng không chút kém cạnh khi tiến bộ thần tốc.
Nàng cảm giác Lâm Thiến Thiến có tiến bộ như thế nhờ vào lần tham gia vào nhiệm vụ cùng với Băng Thần. Khi nàng trực tiếp hỏi thì Lâm Thiến Thiến có chút né tránh, cảm giác của người mẹ cho nàng biết con gái có chuyện giấu mình.
Vương Phi tu vi cũng bỗng nhiên tăng đột biến, cảm giác giống như đột phá tiểu vũ trụ, toàn bộ những năm tháng trước chỉ là để tích trữ năng lượng. Ban đầu nàng chưa nghĩ nhiều nhưng khi nàng thấy trạng thái của Vương Phi khi Băng Thần gặp nguy thì có gì đó không ổn.
Không hề phải đùa chơi hay che mắt thiên hạ, ánh mắt vô hồn, những giọt nước mặt của Vương Phi đã chứng tỏ hai người thực sự có tình cảm. Nam nữ yêu đương là chuyện bình thường nhưng thời gian ngắn lại có tình cảm sâu đậm thì quả thật khó hiểu.
Đến bây giờ nàng chứng kiến Tư Mã Yên Nhiên như chim non nép mình vào Băng Thần thì bắt đầu cảm thấy khó chịu thật sự rồi. Thử nghĩ xem tỷ muội có năng lực được nàng công nhận lại dựa dẫm vào một thằng nhóc mới hơn hai mươi tuổi.
Thế giới quan của nàng giống như bị đánh vỡ hoàn hoàn toàn rồi, nàng nghĩ rất nhiều nhưng không cách nào tìm ra nguyên nhân. Nàng còn nghĩ đến khả năng có thể Băng Thần đã dùng bùa mê thuốc lú gì với bọn họ chăng.
Đang nghĩ linh tinh thì âm thanh của Tư Mã Yên Nhiên vang lên:
“Sư tỷ ngươi đang nghĩ gì thế?”
Lâm Thiên Linh không phải người thích nói dối nên nàng thẳng thắn:
“Ta đang nghĩ tới tại sao Băng Thần lại có thể chinh phục được ngươi, rồi ta còn nghĩ tới khi về môn phái ngươi sẽ đối mặt với Vương Phi thế nào. Ngươi không biết nàng ấy khi nghe tin dữ của Băng Thần thì đã như thế nào đâu, ta cảm giác sợ hãi thực sự.”
Tư Mã Yên Nhiên trầm ngâm:
“Tỷ lo lắng giữa chúng ta sẽ xảy ra xích mích vì một người nam nhân có phải không?”
Lâm Thiên Linh thở dài:
“Ngươi ánh mắt khi nhìn hắn rất thâm tình, rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra lại khiến ngươi thay đổi suy nghĩ của mình như thế. Chẳng phải ngươi nói không cần nam nhân hay sao, đột nhiên bây giờ lại lao vào yêu đương như thế?”
Tư Mã Yên Nhiên vuốt những ngọn tóc bị gió thổi vuốt gọn sang một bên rồi nhẹ giọng nói:
“Tỷ đã từng được một nam nhân liều mạng bảo vệ chưa? Băng Thần đã chứng tỏ được hắn là một nam nhân có thể khiến ta gục ngã. Tuy rằng ta biết hắn với Vương Phi có quan hệ trước rồi nhưng vẫn không kìm lòng lao vào.
Huống chi ngươi này rất bá đạo, hắn đã có được ta thì dù sống hay chết ta sẽ mãi mãi là nữ nhân của hắn. Phải nhìn thấy ánh mắt kiên định của hắn thì tỷ mới hiểu được, ta nói thế nào đi chăng nữa thì tỷ cũng không thể hiểu được đâu.”
Nàng xoay lưng tựa vào mạn thuyền thản nhiên:
“Ta từng nói với tỷ là ta không cần nam nhân bởi vì ta nghĩ trước khi hoàn thành được ước hẹn giữa chúng ta thì nam nhân có ích gì. Nữ nhân ai lại không mơ mộng về một tình yêu đẹp cơ chứ, chỉ là những toan tính lợi ích khiến chúng ta chọn lựa quên đi thôi.”
Lâm Thiên Linh ngồi xuống sàn hít từng cơn gió nhè nhẹ:
“Thời tiết hôm nay thật tốt, chuyện của muội ta không quản nữa.”
Tư Mã Yên Nhiên cũng ngồi xuống rồi từ giới chỉ lấy ra hai bình rượu:
“Ta cũng không quản nữa, Băng Thần sẽ tự biết giải quyết, dù sao hắn cũng là nam nhân cơ mà.”
Lâm Thiên Linh mở nắp bình ném đi uống một ngụm lớn rồi hỏi:
“Muội tiếp xúc với hắn trong thời gian này có biết được thân phận của hắn ta không?”
Tư Mã Yên Nhiên nuốt xuống ngụm rượu cay nồng cười nhạt:
“Tỷ không cần lo lắng đâu, hắn tới Vân Vũ Phái hoàn toàn vì mục đích tốt đẹp, còn muốn biết thân phận của hắn ta sao tỷ không tự hỏi. Ta cảm giác ở chức vị chưởng môn càng lâu thì tỷ càng không còn thẳng thắn như trước kia, càng lúc càng giống sư phụ.”
“Kịch...kịch….kịch”
Tiếng bước chân của Băng Thần trên thuyền ngọc càng lúc càng gần, hắn nhìn hai cô nương đang uống rượu thì cười nói:
“Hai vị uống rượu lại không rủ đệ tử, ta đây có rượu ngon cực phẩm xin mời hai vị thưởng thức.”
Nghĩ đến câu nói khi nãy của Tư Mã Yên Nhiên thì Lâm Thiên Linh liền không kiềm được hỏi:
“Băng Thần ngươi rốt cục là ai? Ngươi tới Vân Vũ Phái có mục đích gì? Ta chỉ hỏi một lần thôi, ngươi có thể lựa chọn không trả lời cũng được.”
Hắn ném cho hai nàng mỗi người một bình rượu rồi ngồi xuống cạnh Tư Mã Yên Nhiên, nắm chặt tay nhỏ của nàng hắn khẽ giọng cười nói:
“Nếu ta có mục đích tốt cho môn phái thì chưởng môn sẽ giúp ta chứ?”
Nàng không cần suy nghĩ liền gật đầu, Băng Thần cũng chẳng nói gì cả, chỉ thấy mái tóc của hắn dài ra và trở nên trắng muốt. Sau lưng mười cái đuôi dài ra phiêu trong gió, ánh mắt màu xanh dương đẹp đến mê người khiến nàng chấn động.
Bây giờ nàng mới hiểu rằng hắn ta hóa ra là người chơi, mở nắp bình rượu của hắn nàng đưa ra cụng một cái:
“Cám ơn ngươi đã thành thật với ta, đã từng có lúc ta nghĩ làm sao một ngươi hai mươi tuổi lại có tu vi cao như thế. Ngươi là ngươi chơi thì tất cả đều được giải thích một cách thông suốt, đây chỉ là tu vi khi ngươi làm nhiệm vụ thôi.”
Băng Thần bật cười nói:
“Chưởng môn nghĩ nhiều rồi, ngoài thực tại tu vi của ta đã Tái Tạo Tam Trọng rồi, ngươi nên chấp nhận sự thật đi thì hơn. Với lại ta nghĩ Thập Vũ Môn nên quan tâm tới thế giới của người chơi nhiều hơn mới phải, đến cả ta cũng không biết thì thật khó hiểu.”
Lâm Thiên Linh khẽ giọng nói:
“Môn phái đâu phải không quan tâm, chỉ là ngươi không nằm trong địa vực quản lý của chúng ta thế nên mới không nhận được thông tin từ Thượng Nhân. Huống chi người chơi và Thập Vũ Phái luôn trong tình trạng nước sông không phạm nước giếng kia mà.”
Hắn thở dài một hơi rồi nói:
“Có vẻ Vân Vũ Phái không được môn phái mình thờ phụng đánh giá cao thì phải, thông tin quan trọng gần như các ngươi không nắm được gì cả.”
Nàng sau đó giải thích cho hắn nguyên do vì sao Vân Vũ Phái không được Thượng Nhân coi trọng, bọn họ Vân Phái thì thờ Thần Nữ Đảo. Vũ Phái thì thờ Thanh Thủy Phái thế nên trừ khi bọn họ nhất quán lại nếu không sẽ vẫn bị Thượng Nhân bài xích.
Băng Thần suy nghĩ có mấy cái nữ nhân trong Vân Vũ Phái của mình thì vẫn quyết định cho nàng biết tình hình của Thiên Đạo hiện tại. Hắn ta sợ nàng ta bất cẩn bước hụt chân rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục thì phiền to, không may còn liên lụy người khác nữa.
Khi nghe xong Băng Thần phân tích thì Lâm Thiên Linh và Tư Mã Yên Nhiên trầm mặc rất lâu, hẳn là những thông tin này giống như quả bom nổ tung trong đầu các nàng vậy.
Tư Mã Yên Nhiên thời gian gần đây chỉ lo yêu đương chứ làm gì có thời gian lo lắng đến chuyện khác. Câu chuyện của Băng Thần đã hoàn toàn đánh thức nàng, thân phận của nàng chính phó chưởng môn của Vân Vũ Phái.
Lâm Thiên Linh tỏ ra khó chịu vô cùng:
“Thủy Vũ Phái đã có được thông tin từ sớm, chuyện quan trọng nhiều như thế tại sao bọn họ lại không báo cho chúng ta một tiếng.”
Băng Thần thẳng thắn lên tiếng:
“Chưởng môn phải nhớ rõ là bọn họ đang thờ phụng Thần Nữ Đảo, bọn họ sẽ tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì tổn hại lợi ích của thế lực mình thờ phụng. Dù cho bọn họ có muốn nói đi chăng nữa thì cũng không tiện mở miệng.”
Tư Mã Yên Nhiên gật đầu nói:
“Đúng là chúng ta không thể trách bọn họ được, bây giờ chúng ta cần lên kế hoạch chi tiết để ứng phó với tình hình này.”
Suy nghĩ mãi không có ý gì hay thì Lâm Thiên Linh nhìn về phía Băng Thần nhưng nàng không biết phải mở miệng như thế nào.
Từ lúc hắn vào môn phái thì chưa từng có một ngày an bình, tuy vinh quang hắn mang lại cho môn phái không hề ít hơn nàng trong quá khứ. Có điều đó là trên mặt công còn tư thì nàng quả thật khó chấp nhận được, đặc biệt khi biết hắn ta quá đào hoa.
Cao Thiên Kim là đệ tử thiên tài rất có thể trở thành trụ cột của Vân Vũ Phái, trong thời gian Băng Thần không tham gia Tứ Thiên Bí Cảnh thì nơi đó trở thành sân chơi của nàng. Lâm Thiến Thiến con gái nàng cũng không chút kém cạnh khi tiến bộ thần tốc.
Nàng cảm giác Lâm Thiến Thiến có tiến bộ như thế nhờ vào lần tham gia vào nhiệm vụ cùng với Băng Thần. Khi nàng trực tiếp hỏi thì Lâm Thiến Thiến có chút né tránh, cảm giác của người mẹ cho nàng biết con gái có chuyện giấu mình.
Vương Phi tu vi cũng bỗng nhiên tăng đột biến, cảm giác giống như đột phá tiểu vũ trụ, toàn bộ những năm tháng trước chỉ là để tích trữ năng lượng. Ban đầu nàng chưa nghĩ nhiều nhưng khi nàng thấy trạng thái của Vương Phi khi Băng Thần gặp nguy thì có gì đó không ổn.
Không hề phải đùa chơi hay che mắt thiên hạ, ánh mắt vô hồn, những giọt nước mặt của Vương Phi đã chứng tỏ hai người thực sự có tình cảm. Nam nữ yêu đương là chuyện bình thường nhưng thời gian ngắn lại có tình cảm sâu đậm thì quả thật khó hiểu.
Đến bây giờ nàng chứng kiến Tư Mã Yên Nhiên như chim non nép mình vào Băng Thần thì bắt đầu cảm thấy khó chịu thật sự rồi. Thử nghĩ xem tỷ muội có năng lực được nàng công nhận lại dựa dẫm vào một thằng nhóc mới hơn hai mươi tuổi.
Thế giới quan của nàng giống như bị đánh vỡ hoàn hoàn toàn rồi, nàng nghĩ rất nhiều nhưng không cách nào tìm ra nguyên nhân. Nàng còn nghĩ đến khả năng có thể Băng Thần đã dùng bùa mê thuốc lú gì với bọn họ chăng.
Đang nghĩ linh tinh thì âm thanh của Tư Mã Yên Nhiên vang lên:
“Sư tỷ ngươi đang nghĩ gì thế?”
Lâm Thiên Linh không phải người thích nói dối nên nàng thẳng thắn:
“Ta đang nghĩ tới tại sao Băng Thần lại có thể chinh phục được ngươi, rồi ta còn nghĩ tới khi về môn phái ngươi sẽ đối mặt với Vương Phi thế nào. Ngươi không biết nàng ấy khi nghe tin dữ của Băng Thần thì đã như thế nào đâu, ta cảm giác sợ hãi thực sự.”
Tư Mã Yên Nhiên trầm ngâm:
“Tỷ lo lắng giữa chúng ta sẽ xảy ra xích mích vì một người nam nhân có phải không?”
Lâm Thiên Linh thở dài:
“Ngươi ánh mắt khi nhìn hắn rất thâm tình, rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra lại khiến ngươi thay đổi suy nghĩ của mình như thế. Chẳng phải ngươi nói không cần nam nhân hay sao, đột nhiên bây giờ lại lao vào yêu đương như thế?”
Tư Mã Yên Nhiên vuốt những ngọn tóc bị gió thổi vuốt gọn sang một bên rồi nhẹ giọng nói:
“Tỷ đã từng được một nam nhân liều mạng bảo vệ chưa? Băng Thần đã chứng tỏ được hắn là một nam nhân có thể khiến ta gục ngã. Tuy rằng ta biết hắn với Vương Phi có quan hệ trước rồi nhưng vẫn không kìm lòng lao vào.
Huống chi ngươi này rất bá đạo, hắn đã có được ta thì dù sống hay chết ta sẽ mãi mãi là nữ nhân của hắn. Phải nhìn thấy ánh mắt kiên định của hắn thì tỷ mới hiểu được, ta nói thế nào đi chăng nữa thì tỷ cũng không thể hiểu được đâu.”
Nàng xoay lưng tựa vào mạn thuyền thản nhiên:
“Ta từng nói với tỷ là ta không cần nam nhân bởi vì ta nghĩ trước khi hoàn thành được ước hẹn giữa chúng ta thì nam nhân có ích gì. Nữ nhân ai lại không mơ mộng về một tình yêu đẹp cơ chứ, chỉ là những toan tính lợi ích khiến chúng ta chọn lựa quên đi thôi.”
Lâm Thiên Linh ngồi xuống sàn hít từng cơn gió nhè nhẹ:
“Thời tiết hôm nay thật tốt, chuyện của muội ta không quản nữa.”
Tư Mã Yên Nhiên cũng ngồi xuống rồi từ giới chỉ lấy ra hai bình rượu:
“Ta cũng không quản nữa, Băng Thần sẽ tự biết giải quyết, dù sao hắn cũng là nam nhân cơ mà.”
Lâm Thiên Linh mở nắp bình ném đi uống một ngụm lớn rồi hỏi:
“Muội tiếp xúc với hắn trong thời gian này có biết được thân phận của hắn ta không?”
Tư Mã Yên Nhiên nuốt xuống ngụm rượu cay nồng cười nhạt:
“Tỷ không cần lo lắng đâu, hắn tới Vân Vũ Phái hoàn toàn vì mục đích tốt đẹp, còn muốn biết thân phận của hắn ta sao tỷ không tự hỏi. Ta cảm giác ở chức vị chưởng môn càng lâu thì tỷ càng không còn thẳng thắn như trước kia, càng lúc càng giống sư phụ.”
“Kịch...kịch….kịch”
Tiếng bước chân của Băng Thần trên thuyền ngọc càng lúc càng gần, hắn nhìn hai cô nương đang uống rượu thì cười nói:
“Hai vị uống rượu lại không rủ đệ tử, ta đây có rượu ngon cực phẩm xin mời hai vị thưởng thức.”
Nghĩ đến câu nói khi nãy của Tư Mã Yên Nhiên thì Lâm Thiên Linh liền không kiềm được hỏi:
“Băng Thần ngươi rốt cục là ai? Ngươi tới Vân Vũ Phái có mục đích gì? Ta chỉ hỏi một lần thôi, ngươi có thể lựa chọn không trả lời cũng được.”
Hắn ném cho hai nàng mỗi người một bình rượu rồi ngồi xuống cạnh Tư Mã Yên Nhiên, nắm chặt tay nhỏ của nàng hắn khẽ giọng cười nói:
“Nếu ta có mục đích tốt cho môn phái thì chưởng môn sẽ giúp ta chứ?”
Nàng không cần suy nghĩ liền gật đầu, Băng Thần cũng chẳng nói gì cả, chỉ thấy mái tóc của hắn dài ra và trở nên trắng muốt. Sau lưng mười cái đuôi dài ra phiêu trong gió, ánh mắt màu xanh dương đẹp đến mê người khiến nàng chấn động.
Bây giờ nàng mới hiểu rằng hắn ta hóa ra là người chơi, mở nắp bình rượu của hắn nàng đưa ra cụng một cái:
“Cám ơn ngươi đã thành thật với ta, đã từng có lúc ta nghĩ làm sao một ngươi hai mươi tuổi lại có tu vi cao như thế. Ngươi là ngươi chơi thì tất cả đều được giải thích một cách thông suốt, đây chỉ là tu vi khi ngươi làm nhiệm vụ thôi.”
Băng Thần bật cười nói:
“Chưởng môn nghĩ nhiều rồi, ngoài thực tại tu vi của ta đã Tái Tạo Tam Trọng rồi, ngươi nên chấp nhận sự thật đi thì hơn. Với lại ta nghĩ Thập Vũ Môn nên quan tâm tới thế giới của người chơi nhiều hơn mới phải, đến cả ta cũng không biết thì thật khó hiểu.”
Lâm Thiên Linh khẽ giọng nói:
“Môn phái đâu phải không quan tâm, chỉ là ngươi không nằm trong địa vực quản lý của chúng ta thế nên mới không nhận được thông tin từ Thượng Nhân. Huống chi người chơi và Thập Vũ Phái luôn trong tình trạng nước sông không phạm nước giếng kia mà.”
Hắn thở dài một hơi rồi nói:
“Có vẻ Vân Vũ Phái không được môn phái mình thờ phụng đánh giá cao thì phải, thông tin quan trọng gần như các ngươi không nắm được gì cả.”
Nàng sau đó giải thích cho hắn nguyên do vì sao Vân Vũ Phái không được Thượng Nhân coi trọng, bọn họ Vân Phái thì thờ Thần Nữ Đảo. Vũ Phái thì thờ Thanh Thủy Phái thế nên trừ khi bọn họ nhất quán lại nếu không sẽ vẫn bị Thượng Nhân bài xích.
Băng Thần suy nghĩ có mấy cái nữ nhân trong Vân Vũ Phái của mình thì vẫn quyết định cho nàng biết tình hình của Thiên Đạo hiện tại. Hắn ta sợ nàng ta bất cẩn bước hụt chân rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục thì phiền to, không may còn liên lụy người khác nữa.
Khi nghe xong Băng Thần phân tích thì Lâm Thiên Linh và Tư Mã Yên Nhiên trầm mặc rất lâu, hẳn là những thông tin này giống như quả bom nổ tung trong đầu các nàng vậy.
Tư Mã Yên Nhiên thời gian gần đây chỉ lo yêu đương chứ làm gì có thời gian lo lắng đến chuyện khác. Câu chuyện của Băng Thần đã hoàn toàn đánh thức nàng, thân phận của nàng chính phó chưởng môn của Vân Vũ Phái.
Lâm Thiên Linh tỏ ra khó chịu vô cùng:
“Thủy Vũ Phái đã có được thông tin từ sớm, chuyện quan trọng nhiều như thế tại sao bọn họ lại không báo cho chúng ta một tiếng.”
Băng Thần thẳng thắn lên tiếng:
“Chưởng môn phải nhớ rõ là bọn họ đang thờ phụng Thần Nữ Đảo, bọn họ sẽ tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì tổn hại lợi ích của thế lực mình thờ phụng. Dù cho bọn họ có muốn nói đi chăng nữa thì cũng không tiện mở miệng.”
Tư Mã Yên Nhiên gật đầu nói:
“Đúng là chúng ta không thể trách bọn họ được, bây giờ chúng ta cần lên kế hoạch chi tiết để ứng phó với tình hình này.”
Suy nghĩ mãi không có ý gì hay thì Lâm Thiên Linh nhìn về phía Băng Thần nhưng nàng không biết phải mở miệng như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.