Chương 10
Diệc Thư
16/04/2024
“Những người trẻ chúng ta thường nói ngàn vạn lần không nên sống đến lúc quá già nua, nhưng bà của anh, tuy đã đến tuổi gần đất xa trời, nhưng là vẫn hy vọng còn sống đến lúc được bế ẵm cháu chắt.”
“Anh thấy mong muốn của bà là đúng.
Thừa Hoan khó hiểu, “Anh đang nói gì vậy?”
“Anh nói bà muốn bế bồng cháu chắt là đúng.”
Thừa Hoan trừng mắt nhìn Tân Gia Lượng, nói: “Anh cũng thấy bà của anh coi thường cha mẹ em như thế nào rồi
đó.”
“Người già thích giao tiếp theo kiểu làm chính trị, việc ca ngợi người này, hạ thấp người kia một cái, là một thói quen cũ.”
“Càng già càng hung dữ.”
“Cũng không hẳn nhiều người càng già càng hiền từ.”
Thừa Hoan bỗng nhiên đưa tay vuốt tóc mai của Tân Gia Lượng, “Vậy còn anh, khi anh già rồi sẽ như thế nào?” “Vẫn đẹp trai phong độ, như bây giờ.”
Thừa Hoan không nhịn được cười.
“Chúng ta cùng nhau già đi, em nhất định sẽ biết chân tướng.
Thế giới nhỏ bé như vậy, rất nhiều cặp đôi khi chia tay cũng cảm thấy đối phương đã làm mất đi tuổi thanh xuân của mình, vì cuộc sống bôn ba đàn ông già đi sẽ hói đầu, bụng bự, phụ nữ già đi thì tiều tụy, đầu óc không còn nhanh nhẹn như xưa, lúc chia tay, đều cho rằng hai người không hợp, tình cảm không được như mong muốn, cuối cùng chỉ để lại cho nhau những tổn thương không thể bù đắp.
Thừa Hoan bỗng nhiên cô đơn, cúi thấp đầu.
“Em đã nói với bà là em sẽ không rời đi?”
Thừa Hoan gật đầu, “Em sẽ không rời xa cha mẹ và em.”
“Thừa Hoan.” Tân Gia Lượng thu liễm nụ cười, “Em biết rõ gia đình của anh sẽ rời đi mà.”
“Đó là chuyện của cha mẹ anh.”
“Thừa Hoan, cha mẹ nhất định sẽ muốn anh đi theo họ.”
Thừa Hoan không vui: “Đúng, vậy đến lúc đó hãy thông báo cho em biết một tiếng.”
“Thừa Hoan, em nói gì vậy.
Thừa Hoan bất đắc dĩ, buộc phải ngả bài, “Xin hỏi mọi người định rời đến đâu định cư?”
“Đương nhiên là Vancouver”
“Gia Lượng, hai ta đều biết, nơi đó là thiên đường dành cho phú ông, phủ bà về hưu hưởng thụ cuộc sống, là địa ngục đối với người qua làm công, đôi ta đến đó, sợ rằng chỉ có thể làm công việc bán quần áo ở trong trung tâm thương mại.”
“Đừng quá bi quan.
“Ở nước Mỹ, kiến trúc sư thất nghiệp đầy đường, những người môi giới nhà đất còn kiếm được nhiều tiền hơn.”
Tân Gia Lượng ngẩn người tại chỗ, một lát sau mới nói: “Anh đã được biết trước rằng vợ chồng với nhau sớm muộn sẽ xúc phạm nhau, không nghĩ là nhanh như vậy.
Thừa Hoan giật mình che miệng lại, sợ đến mồ hôi lạnh đầy lưng, xấu hổ vô cùng, cô sao lại giống như di truyền từ mẹ cô, Lưu Ngọc Uyển, bắt đầu cãi vã với hôn phu!
Đặc biệt không thể tha thứ là cô cũng không phải chịu đựng cực khổ nhiều như mẹ của mình, nhưng trong lòng lại mang oán hận, sự thô lỗ của cô với Tân Gia Lượng hoàn toàn là làm càn.
Lời đã nói ra khó thể thu lại, Thừa Hoan hối hận, khuôn mặt đỏ bừng.
Tân Gia Lượng thở dài, “Anh cũng có sai, anh không nên buộc em phải lập tức rời bỏ gia đình”
Thừa Hoan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện này để sau hẵng nhắc lại.”
“Không được, tốt nhất nên nói rõ ràng trước khi kết hôn, mất lòng trước được lòng sau.”
Tân Gia Lượng suy nghĩ một chút thở dài, “Được, vậy anh lưu lại cùng với em.
Thừa Hoan vui mừng quá đỗi, “Không biết bố mẹ anh sẽ nghĩ như thế nào?”
Gia Lượng bất đắc dĩ, “Dù sao anh cũng không thể bỏ em mà đi.”
Thừa Hoan cảm động, “Gia Lượng, anh sẽ không phải hối hận đâu.”
“Ừ, đành xem tình hình sau này thế nào, đi một bước tính một bước, cuộc đời cũng như một canh bạc.”
Cũng có phần đúng, chọn lựa công việc cũng là một canh bạc, dùng thời gian và sức lực để đánh cược vào một tương lai tốt đẹp hơn.
Thừa Hoan buồn bã.
Cô ghét nhất là phải đưa ra chọn lựa, may mắn là cũng chỉ có mình Tân Gia Lượng vừa ra trường, bằng không càng thêm đau đầu.
Tân Gia Lượng lúc này nói: “Trong lòng còn điều gì băn khoăn, thừa dịp này hãy nói cho rõ ràng.
Thừa Hoan cũng không phải đèn cạn dầu, cô cười nói: “Anh thì sao, anh có tâm sự gì, hãy thổ lộ đi.”
Về đến nhà, vào phòng vệ sinh soi gương, Thừa Hoan mới phát giác hai lỗ tai đốt của mình đã đỏ bừng.
Cô hất nước lạnh lên khuôn mặt.
Mạch thái thái ở hành lang nói chuyện phiếm với hàng xóm, Thừa Hoan có thể nghe được mọi người đang bàn luận về cô.
“... Tôi cũng lo lắng cho hôn sự của con gái, phụ nữ mà điều quan trọng nhất là phải được gả cho người chồng tốt, mọi người nói xem có đúng hay không?”
“Năng lực của bản thân cũng rất quan trọng, nếu không... Nào có đàn ông tốt theo đuổi.”
“Chúc mừng Mạch thái thái, từ nay về sau đã có thể yên tâm hơn.
“Anh thấy mong muốn của bà là đúng.
Thừa Hoan khó hiểu, “Anh đang nói gì vậy?”
“Anh nói bà muốn bế bồng cháu chắt là đúng.”
Thừa Hoan trừng mắt nhìn Tân Gia Lượng, nói: “Anh cũng thấy bà của anh coi thường cha mẹ em như thế nào rồi
đó.”
“Người già thích giao tiếp theo kiểu làm chính trị, việc ca ngợi người này, hạ thấp người kia một cái, là một thói quen cũ.”
“Càng già càng hung dữ.”
“Cũng không hẳn nhiều người càng già càng hiền từ.”
Thừa Hoan bỗng nhiên đưa tay vuốt tóc mai của Tân Gia Lượng, “Vậy còn anh, khi anh già rồi sẽ như thế nào?” “Vẫn đẹp trai phong độ, như bây giờ.”
Thừa Hoan không nhịn được cười.
“Chúng ta cùng nhau già đi, em nhất định sẽ biết chân tướng.
Thế giới nhỏ bé như vậy, rất nhiều cặp đôi khi chia tay cũng cảm thấy đối phương đã làm mất đi tuổi thanh xuân của mình, vì cuộc sống bôn ba đàn ông già đi sẽ hói đầu, bụng bự, phụ nữ già đi thì tiều tụy, đầu óc không còn nhanh nhẹn như xưa, lúc chia tay, đều cho rằng hai người không hợp, tình cảm không được như mong muốn, cuối cùng chỉ để lại cho nhau những tổn thương không thể bù đắp.
Thừa Hoan bỗng nhiên cô đơn, cúi thấp đầu.
“Em đã nói với bà là em sẽ không rời đi?”
Thừa Hoan gật đầu, “Em sẽ không rời xa cha mẹ và em.”
“Thừa Hoan.” Tân Gia Lượng thu liễm nụ cười, “Em biết rõ gia đình của anh sẽ rời đi mà.”
“Đó là chuyện của cha mẹ anh.”
“Thừa Hoan, cha mẹ nhất định sẽ muốn anh đi theo họ.”
Thừa Hoan không vui: “Đúng, vậy đến lúc đó hãy thông báo cho em biết một tiếng.”
“Thừa Hoan, em nói gì vậy.
Thừa Hoan bất đắc dĩ, buộc phải ngả bài, “Xin hỏi mọi người định rời đến đâu định cư?”
“Đương nhiên là Vancouver”
“Gia Lượng, hai ta đều biết, nơi đó là thiên đường dành cho phú ông, phủ bà về hưu hưởng thụ cuộc sống, là địa ngục đối với người qua làm công, đôi ta đến đó, sợ rằng chỉ có thể làm công việc bán quần áo ở trong trung tâm thương mại.”
“Đừng quá bi quan.
“Ở nước Mỹ, kiến trúc sư thất nghiệp đầy đường, những người môi giới nhà đất còn kiếm được nhiều tiền hơn.”
Tân Gia Lượng ngẩn người tại chỗ, một lát sau mới nói: “Anh đã được biết trước rằng vợ chồng với nhau sớm muộn sẽ xúc phạm nhau, không nghĩ là nhanh như vậy.
Thừa Hoan giật mình che miệng lại, sợ đến mồ hôi lạnh đầy lưng, xấu hổ vô cùng, cô sao lại giống như di truyền từ mẹ cô, Lưu Ngọc Uyển, bắt đầu cãi vã với hôn phu!
Đặc biệt không thể tha thứ là cô cũng không phải chịu đựng cực khổ nhiều như mẹ của mình, nhưng trong lòng lại mang oán hận, sự thô lỗ của cô với Tân Gia Lượng hoàn toàn là làm càn.
Lời đã nói ra khó thể thu lại, Thừa Hoan hối hận, khuôn mặt đỏ bừng.
Tân Gia Lượng thở dài, “Anh cũng có sai, anh không nên buộc em phải lập tức rời bỏ gia đình”
Thừa Hoan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện này để sau hẵng nhắc lại.”
“Không được, tốt nhất nên nói rõ ràng trước khi kết hôn, mất lòng trước được lòng sau.”
Tân Gia Lượng suy nghĩ một chút thở dài, “Được, vậy anh lưu lại cùng với em.
Thừa Hoan vui mừng quá đỗi, “Không biết bố mẹ anh sẽ nghĩ như thế nào?”
Gia Lượng bất đắc dĩ, “Dù sao anh cũng không thể bỏ em mà đi.”
Thừa Hoan cảm động, “Gia Lượng, anh sẽ không phải hối hận đâu.”
“Ừ, đành xem tình hình sau này thế nào, đi một bước tính một bước, cuộc đời cũng như một canh bạc.”
Cũng có phần đúng, chọn lựa công việc cũng là một canh bạc, dùng thời gian và sức lực để đánh cược vào một tương lai tốt đẹp hơn.
Thừa Hoan buồn bã.
Cô ghét nhất là phải đưa ra chọn lựa, may mắn là cũng chỉ có mình Tân Gia Lượng vừa ra trường, bằng không càng thêm đau đầu.
Tân Gia Lượng lúc này nói: “Trong lòng còn điều gì băn khoăn, thừa dịp này hãy nói cho rõ ràng.
Thừa Hoan cũng không phải đèn cạn dầu, cô cười nói: “Anh thì sao, anh có tâm sự gì, hãy thổ lộ đi.”
Về đến nhà, vào phòng vệ sinh soi gương, Thừa Hoan mới phát giác hai lỗ tai đốt của mình đã đỏ bừng.
Cô hất nước lạnh lên khuôn mặt.
Mạch thái thái ở hành lang nói chuyện phiếm với hàng xóm, Thừa Hoan có thể nghe được mọi người đang bàn luận về cô.
“... Tôi cũng lo lắng cho hôn sự của con gái, phụ nữ mà điều quan trọng nhất là phải được gả cho người chồng tốt, mọi người nói xem có đúng hay không?”
“Năng lực của bản thân cũng rất quan trọng, nếu không... Nào có đàn ông tốt theo đuổi.”
“Chúc mừng Mạch thái thái, từ nay về sau đã có thể yên tâm hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.