Chương 9
Diệc Thư
16/04/2024
Bà Mạch xệ mặt xuống, bà nói: “Con sợ người ta nói con để bà ngoại chăm cháu trong căn nhà thuê lụp xụp à!?”
Chậc?
Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do.
Sau đó, Thừa Hoan nói với cha: “Con nghi ngờ mẹ đến thời mãn kinh rồi.”
Mạch Lai Thiêm lại nói sang chuyện khác: “Thừa Hoan, trước đi con xuất giá nên đi gặp bà nội.”
Thừa Hoan không vui, cô nói: “Con kết hôn, không phải xuất giá, sau này con vẫn sẽ trở về, bảo đảm đi về như trước, loại danh từ phong kiến xuất giá này cứ nói mãi thôi.”
Mạch Lai Thiêm trừng mắt với con gái: “Con cũng mắc bệnh như mẹ sao?”
Thừa Hoan hẹn Tân Gia Lượng cùng đi đến ngoại thành thăm hỏi bà nội.
Cô giải thích chi tiết cho vị hôn phu của mình.
“Bà nội cũng không phải mẹ ruột, là vợ bé của ông nội, có người nói, đối xử với cha không tốt, sau khi ông nội qua đời, của cải đều rơi vào trong tay bà, nhưng cha vẫn rất tôn trọng bà.”
Tân Gia Lượng khen: “Con trai ngoan không màng đất đai.”
Thừa Hoan tiếp nối đi: “Con gái hiền không cần đồ cưới.”
Tân Gia Lượng cười: “Nhưng nếu có đồ gì muốn cho chúng ta thì ta cũng phải mau mau nhận lấy.”
Thừa Hoan bật cười hì hì.
Bà nội đã gần 80 tuổi, sống trong một viện dưỡng lão tư nhân, nơi có môi trường rất yên tĩnh và thoải mái.
Trông hơi cô quạnh, nhưng vào thời đại này, nam nữ già trẻ, ngoại trừ vợ chồng mới cưới ra, ai mà không cô quạnh.
Bà ở phòng khách nhìn cháu gái cháu rể.
Bà cụ ăn mặc tươm tất hơn so với một bà lão rất nhiều, trên mặt còn đánh phấn, môi còn tô son.
Bà gật đầu, bảo: “Thừa Hoan, ba con nói con muốn kết hôn.”
Thừa Hoan mỉm cười, cô đáp: “Bà nội, đây là hôn phụ của con.”
Bà cụ quan sát Tân Gia Lượng, mở miệng liền hỏi: “Con làm việc gì?”
Tân Gia Lượng vội cung kính đáp: “Còn là kiến trúc sư.”
“À: “ Bà cụ lập tức nhìn với cặp mắt khác xưa, nụ cười chân thành hơn hẳn: “Sao con quen với Thừa Hoan?”
Tân Gia Lượng nói rõ đầu đuôi: “Con phụ trách thiết kế thư viện mới. Trình Hoan làm việc trong tổ tin tức, chúng con đã gặp nhau khi con đến lấy tài liệu.”
“Con thích Thừa Hoan điểm nào nhất?”
Giọng của Tân Gia Lượng đột nhiên trở nên say sưa: “Cô ấy cái gì cũng tốt: Mắt to, nụ cười dịu dàng, tính tình sảng khoái...”
Bà nội cười, nhìn Thừa Hoan, bảo: “Vậy thì quá tốt.”
Thừa Hoan liền vội vàng nói: “Ba mẹ của anh ấy mời cơm, bà nội có thể đi được không ạ?”
Bà nội lắc đầu: “Bà đi không nổi.”
Thừa Hoan dạ một tiếng.
Bà nội lúc này tháo xuống dây chuyền trên cổ: “Món quà này tặng cháu.”
“Cái này ---- “
“Cứ giữ đi, giờ không mua được phỉ thúy xanh như vậy đâu, bà rất coi trọng cháu, Thừa Hoan, em trai cháu thì không được, từ nhỏ dễ xúc động, không thành tài được.“.
Thừa Hoan vội vàng nói cám ơn, dường như ngay cả việc bà nội đánh giá kém em trai cũng hoàn toàn tán động.
Bà lão nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Thừa Hoan, con cảm thấy tình hình hiện tại thế nào?”
Thừa Hoan đang đeo chiếc dây chuyền vàng 9999 vào cô thì chợt nghe lời ấy, không khỏi sửng sốt.
Cô thăm dò hỏi: “Bà nội là chỉ —— “
“Sắp thay đổi triều đại rồi.”
“À dạ.”
Lão nhân có chút kinh nghi: “Sẽ đánh nhau sao?”
Thừa Hoan liếc nhìn Tân Gia Lượng, cô rất ít nói với thân hữu về vấn đề này, nhưng trước bà nội, lại thấy không ngại nói thẳng.
Vì vậy cô đáp viết: “Con nghĩ sẽ không.”
“Có đổ máu không?”
“Không cần lo lắng đâu ạ.”
“Thừa Hoan, con phải thẳng thắn với bà.”
Thừa Hoan không ngờ bà lại quan tâm chính trị như vậy, vô cùng ngạc nhiên.
“Lần trước nhân dân đạt được giải phóng, Mạch gia chịu không ít khổ.”
Thừa Hoan không ngờ bà nội dùng từ khôi hài như vậy, không khỏi thầm buồn cười.
“Con không tính di dân?”
Thừa Hoan lắc đầu.
“Không sợ?”
Thừa Hoan nói: “Thế giới không giống nhau, chủ nghĩa thay đổi tư bản, bọn họ cũng có tiến bộ.”
“Con tin tưởng chắc chắn?”
Thừa Hoan đành nói: “Đây cũng là một loại lựa chọn, bất cứ lựa chọn gì đều cần trả giá thật lớn.”
“Nói cách khác, con cũng thừa nhận có nguy hiểm tồn tại.”
“Dĩ nhiên ạ, trong cuộc sống nguy cơ tứ phía, băng qua đường cũng cần cẩn thận ạ.”
“Ừ.” bà nội gật đầu, chợt lộ mệt mỏi.
Y tá đi ra bảo: “Bà Mạch à, đến giờ bà ngủ trưa rồi, bảo khách lần sau lại tới đi.”
Bà lão cầm tay của cháu gái: “Thừa Hoan, con khác với cha mẹ và em trai, con là cô gái xuất sắc, bà chúc phúc con, sau này nhớ ôm con đến cho bà xem.”
Thừa Hoan cung kính dạ.
Sau khi cùng Tân Gia Lượng bước ra khỏi cổng viện dưỡng lão, Thừa Hoan chợt than thở.
Chậc?
Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do.
Sau đó, Thừa Hoan nói với cha: “Con nghi ngờ mẹ đến thời mãn kinh rồi.”
Mạch Lai Thiêm lại nói sang chuyện khác: “Thừa Hoan, trước đi con xuất giá nên đi gặp bà nội.”
Thừa Hoan không vui, cô nói: “Con kết hôn, không phải xuất giá, sau này con vẫn sẽ trở về, bảo đảm đi về như trước, loại danh từ phong kiến xuất giá này cứ nói mãi thôi.”
Mạch Lai Thiêm trừng mắt với con gái: “Con cũng mắc bệnh như mẹ sao?”
Thừa Hoan hẹn Tân Gia Lượng cùng đi đến ngoại thành thăm hỏi bà nội.
Cô giải thích chi tiết cho vị hôn phu của mình.
“Bà nội cũng không phải mẹ ruột, là vợ bé của ông nội, có người nói, đối xử với cha không tốt, sau khi ông nội qua đời, của cải đều rơi vào trong tay bà, nhưng cha vẫn rất tôn trọng bà.”
Tân Gia Lượng khen: “Con trai ngoan không màng đất đai.”
Thừa Hoan tiếp nối đi: “Con gái hiền không cần đồ cưới.”
Tân Gia Lượng cười: “Nhưng nếu có đồ gì muốn cho chúng ta thì ta cũng phải mau mau nhận lấy.”
Thừa Hoan bật cười hì hì.
Bà nội đã gần 80 tuổi, sống trong một viện dưỡng lão tư nhân, nơi có môi trường rất yên tĩnh và thoải mái.
Trông hơi cô quạnh, nhưng vào thời đại này, nam nữ già trẻ, ngoại trừ vợ chồng mới cưới ra, ai mà không cô quạnh.
Bà ở phòng khách nhìn cháu gái cháu rể.
Bà cụ ăn mặc tươm tất hơn so với một bà lão rất nhiều, trên mặt còn đánh phấn, môi còn tô son.
Bà gật đầu, bảo: “Thừa Hoan, ba con nói con muốn kết hôn.”
Thừa Hoan mỉm cười, cô đáp: “Bà nội, đây là hôn phụ của con.”
Bà cụ quan sát Tân Gia Lượng, mở miệng liền hỏi: “Con làm việc gì?”
Tân Gia Lượng vội cung kính đáp: “Còn là kiến trúc sư.”
“À: “ Bà cụ lập tức nhìn với cặp mắt khác xưa, nụ cười chân thành hơn hẳn: “Sao con quen với Thừa Hoan?”
Tân Gia Lượng nói rõ đầu đuôi: “Con phụ trách thiết kế thư viện mới. Trình Hoan làm việc trong tổ tin tức, chúng con đã gặp nhau khi con đến lấy tài liệu.”
“Con thích Thừa Hoan điểm nào nhất?”
Giọng của Tân Gia Lượng đột nhiên trở nên say sưa: “Cô ấy cái gì cũng tốt: Mắt to, nụ cười dịu dàng, tính tình sảng khoái...”
Bà nội cười, nhìn Thừa Hoan, bảo: “Vậy thì quá tốt.”
Thừa Hoan liền vội vàng nói: “Ba mẹ của anh ấy mời cơm, bà nội có thể đi được không ạ?”
Bà nội lắc đầu: “Bà đi không nổi.”
Thừa Hoan dạ một tiếng.
Bà nội lúc này tháo xuống dây chuyền trên cổ: “Món quà này tặng cháu.”
“Cái này ---- “
“Cứ giữ đi, giờ không mua được phỉ thúy xanh như vậy đâu, bà rất coi trọng cháu, Thừa Hoan, em trai cháu thì không được, từ nhỏ dễ xúc động, không thành tài được.“.
Thừa Hoan vội vàng nói cám ơn, dường như ngay cả việc bà nội đánh giá kém em trai cũng hoàn toàn tán động.
Bà lão nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Thừa Hoan, con cảm thấy tình hình hiện tại thế nào?”
Thừa Hoan đang đeo chiếc dây chuyền vàng 9999 vào cô thì chợt nghe lời ấy, không khỏi sửng sốt.
Cô thăm dò hỏi: “Bà nội là chỉ —— “
“Sắp thay đổi triều đại rồi.”
“À dạ.”
Lão nhân có chút kinh nghi: “Sẽ đánh nhau sao?”
Thừa Hoan liếc nhìn Tân Gia Lượng, cô rất ít nói với thân hữu về vấn đề này, nhưng trước bà nội, lại thấy không ngại nói thẳng.
Vì vậy cô đáp viết: “Con nghĩ sẽ không.”
“Có đổ máu không?”
“Không cần lo lắng đâu ạ.”
“Thừa Hoan, con phải thẳng thắn với bà.”
Thừa Hoan không ngờ bà lại quan tâm chính trị như vậy, vô cùng ngạc nhiên.
“Lần trước nhân dân đạt được giải phóng, Mạch gia chịu không ít khổ.”
Thừa Hoan không ngờ bà nội dùng từ khôi hài như vậy, không khỏi thầm buồn cười.
“Con không tính di dân?”
Thừa Hoan lắc đầu.
“Không sợ?”
Thừa Hoan nói: “Thế giới không giống nhau, chủ nghĩa thay đổi tư bản, bọn họ cũng có tiến bộ.”
“Con tin tưởng chắc chắn?”
Thừa Hoan đành nói: “Đây cũng là một loại lựa chọn, bất cứ lựa chọn gì đều cần trả giá thật lớn.”
“Nói cách khác, con cũng thừa nhận có nguy hiểm tồn tại.”
“Dĩ nhiên ạ, trong cuộc sống nguy cơ tứ phía, băng qua đường cũng cần cẩn thận ạ.”
“Ừ.” bà nội gật đầu, chợt lộ mệt mỏi.
Y tá đi ra bảo: “Bà Mạch à, đến giờ bà ngủ trưa rồi, bảo khách lần sau lại tới đi.”
Bà lão cầm tay của cháu gái: “Thừa Hoan, con khác với cha mẹ và em trai, con là cô gái xuất sắc, bà chúc phúc con, sau này nhớ ôm con đến cho bà xem.”
Thừa Hoan cung kính dạ.
Sau khi cùng Tân Gia Lượng bước ra khỏi cổng viện dưỡng lão, Thừa Hoan chợt than thở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.