Chương 446: Anh nghĩ tôi tin chắc?
Tiểu Thúc Thúc
26/12/2022
Thẩm Thanh Ngọc ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt sâu không thấy đáy kia ẩn chứa mấy phần cố chấp, một hồi lâu sau, cô đầu hàng: "Được rồi, tôi quấy rầy anh một buổi tối vậy."
Nghe thấy lời này của cô, Phó Ngọc Hải trực tiếp nhếch miệng cười: "Thật ra em ở lại còn có một điểm điểm nữa."
Thẩm Thanh Ngọc lại đổi giày một lần nữa, vừa đổi xong, đứng dậy đã nghe thấy lời này của Phó Ngọc Hải.
Cô hơi nhíu mày lại, khoanh tay trước ngực, tựa vào tủ giày ở bên cạnh, như cười như không mà nhìn anh: "Là có điểm tốt cho tôi hay là tốt cho anh."
Phó Ngọc Hải nhìn cô, không hề lúng túng khi bị vạch trần: "Không sợ mơ thấy ác mộng à?"
Thẩm Thanh Ngọc ngẩn ra một lát, nhớ tới "Câu chuyện" mà lúc nãy anh kể cho cô nghe, đột nhiên cảm thấy Phó Ngọc Hải cũng coi như là không từ thủ đoạn rồi.
Ngẫm lại thì câu chuyện kia đúng là rất hãi hùng, có điều trước giờ Thẩm Thanh Ngọc luôn khá to gan.
Cô hừ một tiếng: "Tôi rất ít khi mơ thấy ác mộng."
Thời điểm mơ thấy ác mộng nhiều nhất cũng chỉ là mấy tháng lúc mới ly hôn với Bạc Minh Thành.
Phó Ngọc Hải ngẩn ra, hơi bật cười: "Tôi dẫn em đi phòng ngủ cho khách."
"Ừm."
Hai người lại đi lên, Đồ Ngốc nhìn thấy anh chủ đi rồi trở lại thì đòi phần thưởng, lại bắt đầu lặp lại: "Phó Ngọc Hải thích Thẩm Thanh Ngọc! Phó Ngọc Hải thích Thẩm Thanh Ngọc!"
Dù Thẩm Thanh Ngọc có bình tĩnh đến mấy, nghe thấy con vẹt lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, không cần nghĩ cũng biết là ai dạy.
Cô nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh: "Rốt cuộc bình thường anh dạy nó cái gì vậy?"
"Không phải tôi dạy."
Thẩm Thanh Ngọc mím môi một cái: "Anh cảm thấy tôi tin chắc?"
"Tôi chỉ dạy nó nói một câu."
"Câu gì?"
Vừa hỏi ra Thẩm Thanh Ngọc đã hối hận, nhưng nước đổ khó hốt, lời nói ra như tát nước ra ngoài.
Bước chân vốn đang cất bước lên tầng ba của Phó Ngọc Hải đột nhiên đổi hướng, dẫn cô đi đến chỗ ban công.
Anh nắm lấy hạt dưa từ trong cái hộp bên cạnh, đưa tay sờ soạng Đồ Ngốc: "Muốn ăn hạt dưa không?"
Anh nói rồi hơi mở lòng bàn tay ra, để lộ hạt dưa ở bên trong.
Đồ Ngốc muốn đến ăn, anh trực tiếp khép năm ngón tay lại.
Thẩm Thanh Ngọc thấy anh bắt nạt một con chim, cảm thấy vừa ngây thơ vừa buồn cười.
Có lẽ Đồ Ngốc ý thức được mình không mở miệng là không lấy được đồ ăn, nó cúi đầu rỉa lông vũ trên người mình: "Thẩm Thanh Ngọc, bao giờ mới đồng ý làm bạn gái của anh? Thẩm Thanh Ngọc, bao giờ mới đồng ý làm bạn gái của anh? Thẩm Thanh Ngọc..."
Đồ Ngốc lặp lại như máy, nhất quyết phải nói ba bốn lượt mới im miệng.
"Nè."
Phó Ngọc Hải hài lòng đưa hạt dưa trên tay cho Đồ Ngốc ăn, sau đó nghiêng đầu nhìn cô: "Đây mới là câu tôi dạy nó."
Thẩm Thanh Ngọc nhìn vào trong đôi mắt dịu dàng vô hại kia, không hiểu sao trong lòng lại hơi hoảng hốt.
Phó Ngọc Hải không nói tiếp, nhưng Thẩm Thanh Ngọc đã không chịu được khi anh nhìn cô như vậy.
Cô cúi đầu giả vờ nhìn điện thoại một cái: "Gần mười giờ rồi, ngày mai tôi có một cuộc họp sớm."
Nghĩa bóng chính là nên nghỉ ngơi rồi.
Phó Ngọc Hải hơi nhếch môi, bỏ chút hạt dưa còn lại ở trong lòng bàn tay vào trong cái chén nhỏ của Đồ Ngốc, anh phủi tay: "Phòng cho khách ở tầng ba."
Con vẹt trong lồng đang rất tập trung ăn hạt dưa, không tiếp tục mở miệng nữa.
Thẩm Thanh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, quay người đi theo anh lên tầng ba.
Đến tầng ba, Thẩm Thanh Ngọc mới hiểu được câu "Phòng ngủ dành cho em, anh đã chuẩn bị xong từ lâu" của Phó Ngọc Hải.
Tất cả quần áo treo trong tủ đều là số đo của cô, mỹ phẩm dưỡng da mới chưa bóc màng trên bàn trang điểm là nhãn hiệu mà cô thường dùng.
"Có hài lòng không?"
Phó Ngọc Hải tựa ở cửa phòng, hiếm khi "Rụt rè" không đi vào như vậy.
Thẩm Thanh Ngọc liếc anh một cái: "Cảm ơn."
"Vậy em tắm rửa?"
"Ừ ừ."
Phó Ngọc Hải đứng thẳng người, chu đáo giúp cô đóng cửa lại.
Nghe thấy lời này của cô, Phó Ngọc Hải trực tiếp nhếch miệng cười: "Thật ra em ở lại còn có một điểm điểm nữa."
Thẩm Thanh Ngọc lại đổi giày một lần nữa, vừa đổi xong, đứng dậy đã nghe thấy lời này của Phó Ngọc Hải.
Cô hơi nhíu mày lại, khoanh tay trước ngực, tựa vào tủ giày ở bên cạnh, như cười như không mà nhìn anh: "Là có điểm tốt cho tôi hay là tốt cho anh."
Phó Ngọc Hải nhìn cô, không hề lúng túng khi bị vạch trần: "Không sợ mơ thấy ác mộng à?"
Thẩm Thanh Ngọc ngẩn ra một lát, nhớ tới "Câu chuyện" mà lúc nãy anh kể cho cô nghe, đột nhiên cảm thấy Phó Ngọc Hải cũng coi như là không từ thủ đoạn rồi.
Ngẫm lại thì câu chuyện kia đúng là rất hãi hùng, có điều trước giờ Thẩm Thanh Ngọc luôn khá to gan.
Cô hừ một tiếng: "Tôi rất ít khi mơ thấy ác mộng."
Thời điểm mơ thấy ác mộng nhiều nhất cũng chỉ là mấy tháng lúc mới ly hôn với Bạc Minh Thành.
Phó Ngọc Hải ngẩn ra, hơi bật cười: "Tôi dẫn em đi phòng ngủ cho khách."
"Ừm."
Hai người lại đi lên, Đồ Ngốc nhìn thấy anh chủ đi rồi trở lại thì đòi phần thưởng, lại bắt đầu lặp lại: "Phó Ngọc Hải thích Thẩm Thanh Ngọc! Phó Ngọc Hải thích Thẩm Thanh Ngọc!"
Dù Thẩm Thanh Ngọc có bình tĩnh đến mấy, nghe thấy con vẹt lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, không cần nghĩ cũng biết là ai dạy.
Cô nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh: "Rốt cuộc bình thường anh dạy nó cái gì vậy?"
"Không phải tôi dạy."
Thẩm Thanh Ngọc mím môi một cái: "Anh cảm thấy tôi tin chắc?"
"Tôi chỉ dạy nó nói một câu."
"Câu gì?"
Vừa hỏi ra Thẩm Thanh Ngọc đã hối hận, nhưng nước đổ khó hốt, lời nói ra như tát nước ra ngoài.
Bước chân vốn đang cất bước lên tầng ba của Phó Ngọc Hải đột nhiên đổi hướng, dẫn cô đi đến chỗ ban công.
Anh nắm lấy hạt dưa từ trong cái hộp bên cạnh, đưa tay sờ soạng Đồ Ngốc: "Muốn ăn hạt dưa không?"
Anh nói rồi hơi mở lòng bàn tay ra, để lộ hạt dưa ở bên trong.
Đồ Ngốc muốn đến ăn, anh trực tiếp khép năm ngón tay lại.
Thẩm Thanh Ngọc thấy anh bắt nạt một con chim, cảm thấy vừa ngây thơ vừa buồn cười.
Có lẽ Đồ Ngốc ý thức được mình không mở miệng là không lấy được đồ ăn, nó cúi đầu rỉa lông vũ trên người mình: "Thẩm Thanh Ngọc, bao giờ mới đồng ý làm bạn gái của anh? Thẩm Thanh Ngọc, bao giờ mới đồng ý làm bạn gái của anh? Thẩm Thanh Ngọc..."
Đồ Ngốc lặp lại như máy, nhất quyết phải nói ba bốn lượt mới im miệng.
"Nè."
Phó Ngọc Hải hài lòng đưa hạt dưa trên tay cho Đồ Ngốc ăn, sau đó nghiêng đầu nhìn cô: "Đây mới là câu tôi dạy nó."
Thẩm Thanh Ngọc nhìn vào trong đôi mắt dịu dàng vô hại kia, không hiểu sao trong lòng lại hơi hoảng hốt.
Phó Ngọc Hải không nói tiếp, nhưng Thẩm Thanh Ngọc đã không chịu được khi anh nhìn cô như vậy.
Cô cúi đầu giả vờ nhìn điện thoại một cái: "Gần mười giờ rồi, ngày mai tôi có một cuộc họp sớm."
Nghĩa bóng chính là nên nghỉ ngơi rồi.
Phó Ngọc Hải hơi nhếch môi, bỏ chút hạt dưa còn lại ở trong lòng bàn tay vào trong cái chén nhỏ của Đồ Ngốc, anh phủi tay: "Phòng cho khách ở tầng ba."
Con vẹt trong lồng đang rất tập trung ăn hạt dưa, không tiếp tục mở miệng nữa.
Thẩm Thanh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, quay người đi theo anh lên tầng ba.
Đến tầng ba, Thẩm Thanh Ngọc mới hiểu được câu "Phòng ngủ dành cho em, anh đã chuẩn bị xong từ lâu" của Phó Ngọc Hải.
Tất cả quần áo treo trong tủ đều là số đo của cô, mỹ phẩm dưỡng da mới chưa bóc màng trên bàn trang điểm là nhãn hiệu mà cô thường dùng.
"Có hài lòng không?"
Phó Ngọc Hải tựa ở cửa phòng, hiếm khi "Rụt rè" không đi vào như vậy.
Thẩm Thanh Ngọc liếc anh một cái: "Cảm ơn."
"Vậy em tắm rửa?"
"Ừ ừ."
Phó Ngọc Hải đứng thẳng người, chu đáo giúp cô đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.