Chương 447: Anh sẽ không đi vào hả?
Tiểu Thúc Thúc
26/12/2022
Trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Thanh Ngọc, cô đứng ở bên giường, cảm thấy mình có chút không bình thường.
Tại sao cô lại đồng ý ở lại chứ?
Haiz.
Quả nhiên uống rượu hỏng việc.
Nhưng nếu như đã ở lại rồi, Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.
Cô cũng không phải là loại người kiểu cách, cô và Phó Ngọc Hải nam chưa lập gia đình nữ chưa lấy chồng, cho dù có xảy ra chút chuyện gì đó cũng không có lỗi với ai.
Nhớ tới cuộc họp sớm ngày mai, Thẩm Thanh Ngọc thôi suy nghĩ, đến tủ quần áo tìm một bộ đồ ngủ.
Lúc tầm mắt nhìn thấy mấy bộ quần áo được gấp đặt bên dưới lộ ra viền ren, mặt Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp nóng lên.
Phó Ngọc Hải đúng là... cẩn thận quá cơ!
Thẩm Thanh Ngọc tắm rửa xong đi ra, trong điện thoại di động có mấy thông báo chưa đọc, là email mà thư ký Phó gửi cho cô.
Thẩm Thanh Ngọc nhấn vào Wechat, trong khung chat với Trần Ánh Nguyệt, tin nhắn hôm nay chỉ dừng lại ở lúc giữa trưa khi cô bảo Trần Ánh Nguyệt tới đón mình đi Câu lạc bộ Minh Nguyệt một chuyến, sau đó thì không còn gì nữa.
Thường ngày vào giờ này, Trần Ánh Nguyệt đã sớm gửi hơn mười tin nhắn tới cười trên nỗi đau của người khác rồi, tiện thể hóng chuyện của cô và Bạc Minh Thành.
Nhưng cho đến bây giờ, Trần Ánh Nguyệt vẫn chưa gửi tin nhắn cho cô.
Không cần nghĩ Thẩm Thanh Ngọc cũng biết, e rằng cô ấy đã bị người đàn ông trong Câu lạc bộ Minh Nguyệt kia câu hồn đi mất rồi.
Thẩm Thanh Ngọc nhếch môi cười, gửi một tin nhắn cho Trần Ánh Nguyệt: "Chú ý an toàn."
Một câu của Thẩm Thanh Ngọc có hai ý, Trần Ánh Nguyệt nhận được tin nhắn thì mặt lập tức nóng lên, nhìn người đàn ông trước mặt, những đoạn nhỏ mà ngày thường hay xem kia hiện lên rõ ràng trong đầu cô.
"Cô Trần, xin cô giơ cao đánh khẽ."
Giọng của người đàn ông lành lạnh trầm thấp, lúc nói lời này lông mày hơi nhíu lại, mang theo mấy phần không vui.
Trần Ánh Nguyệt không để ý đối phương nói gì, bởi vì cô ấy cảm nhận được hình như mũi mình có gì đó chảy ra, Trần Ánh Nguyệt giơ tay sờ một cái, phát hiện mình bị chảy máu mũi.
Cô ấy thật là, có chút không đỡ nổi đó nha!
Lúc tiếng đập cửa vang lên, Thẩm Thanh Ngọc vừa xem xong email mà thư ký Phó gửi cho cô, cô chỉnh lại áo ngủ trên người một chút, xác nhận không có gì thiếu lễ phép mới đứng dậy đi mở cửa.
Cửa mở ra, đập vào mắt chính là lồng ngực lộ ra ngoài bên dưới áo ngủ lỏng lẻo của người đàn ông, ánh mắt của Thẩm Thanh Ngọc bị nóng lên, vội vàng thu tầm mắt lại: "Đã muộn như vậy rồi, cậu Phó vẫn chưa nghỉ ngơi à?"
"Trước khi ngủ uống cái này một chút đi."
Lúc này Thẩm Thanh Ngọc mới nhìn thấy trên tay anh bưng một bát nước gừng đường đỏ, mùi gừng nồng nặc cùng mùi đường đỏ xen lẫn với nhau, nước gừng đường đỏ nóng hổi đang không ngừng bốc hơi nóng lên.
Thẩm Thanh Ngọc ngẩn ra: "Tôi không thích uống cái này cho lắm."
Cô không quá thích vị gừng, quá nồng, cũng không thích đường đỏ cho lắm, bởi vì quá ngọt quá ngán.
Uống cái này hoặc là đến tháng bị đau bụng, em cũng nên biết chọn cái nào chứ nhỉ?
Thẩm Thanh Ngọc quýnh lên, đúng là cô sắp đến tháng, mấy ngày nay thỉnh thoảng bụng dưới cũng có chút đau âm ỉ, nhưng không quá rõ ràng.
Dạo gần đây cô cực kỳ bận, trước giờ kỳ kinh nguyệt luôn luôn đến đúng lúc, thế nên Thẩm Thanh Ngọc cũng không để ý nhiều như vậy.
Trái lại không ngờ rằng, sau cái lần nửa năm trước đó, Phó Ngọc Hải vẫn luôn nhớ kỹ.
Cô cảm thấy ngượng ngùng lại có chút buồn cười, loại chuyện như đến tháng này, không phải người phụ nữ nào cũng chuẩn thời gian.
Nhưng cũng ngại nói với Phó Ngọc Hải, nhìn dáng vẻ này của anh, nếu như cô không uống bát nước gừng đường đỏ này, có lẽ anh sẽ còn giúp cô nhớ lại chuyện ngày đó đau bụng kinh.
Thẩm Thanh Ngọc mím môi một cái, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy bát nước: "Cảm ơn."
"Nóng."
Phó Ngọc Hải không buông tay, trái lại còn bưng bát ra xa một chút: "Có ngại nếu tôi đi vào không?"
Thẩm Thanh Ngọc cười một tiếng: "Nếu như tôi nói ngại, anh sẽ không đi vào hả?"
Anh cũng cười, cúi đầu nhìn cô, giữa lông mày là sự dịu dàng và đắc ý: "Sẽ chứ, lời em nói, hình như tôi chưa từng không nghe mà?"
Tại sao cô lại đồng ý ở lại chứ?
Haiz.
Quả nhiên uống rượu hỏng việc.
Nhưng nếu như đã ở lại rồi, Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.
Cô cũng không phải là loại người kiểu cách, cô và Phó Ngọc Hải nam chưa lập gia đình nữ chưa lấy chồng, cho dù có xảy ra chút chuyện gì đó cũng không có lỗi với ai.
Nhớ tới cuộc họp sớm ngày mai, Thẩm Thanh Ngọc thôi suy nghĩ, đến tủ quần áo tìm một bộ đồ ngủ.
Lúc tầm mắt nhìn thấy mấy bộ quần áo được gấp đặt bên dưới lộ ra viền ren, mặt Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp nóng lên.
Phó Ngọc Hải đúng là... cẩn thận quá cơ!
Thẩm Thanh Ngọc tắm rửa xong đi ra, trong điện thoại di động có mấy thông báo chưa đọc, là email mà thư ký Phó gửi cho cô.
Thẩm Thanh Ngọc nhấn vào Wechat, trong khung chat với Trần Ánh Nguyệt, tin nhắn hôm nay chỉ dừng lại ở lúc giữa trưa khi cô bảo Trần Ánh Nguyệt tới đón mình đi Câu lạc bộ Minh Nguyệt một chuyến, sau đó thì không còn gì nữa.
Thường ngày vào giờ này, Trần Ánh Nguyệt đã sớm gửi hơn mười tin nhắn tới cười trên nỗi đau của người khác rồi, tiện thể hóng chuyện của cô và Bạc Minh Thành.
Nhưng cho đến bây giờ, Trần Ánh Nguyệt vẫn chưa gửi tin nhắn cho cô.
Không cần nghĩ Thẩm Thanh Ngọc cũng biết, e rằng cô ấy đã bị người đàn ông trong Câu lạc bộ Minh Nguyệt kia câu hồn đi mất rồi.
Thẩm Thanh Ngọc nhếch môi cười, gửi một tin nhắn cho Trần Ánh Nguyệt: "Chú ý an toàn."
Một câu của Thẩm Thanh Ngọc có hai ý, Trần Ánh Nguyệt nhận được tin nhắn thì mặt lập tức nóng lên, nhìn người đàn ông trước mặt, những đoạn nhỏ mà ngày thường hay xem kia hiện lên rõ ràng trong đầu cô.
"Cô Trần, xin cô giơ cao đánh khẽ."
Giọng của người đàn ông lành lạnh trầm thấp, lúc nói lời này lông mày hơi nhíu lại, mang theo mấy phần không vui.
Trần Ánh Nguyệt không để ý đối phương nói gì, bởi vì cô ấy cảm nhận được hình như mũi mình có gì đó chảy ra, Trần Ánh Nguyệt giơ tay sờ một cái, phát hiện mình bị chảy máu mũi.
Cô ấy thật là, có chút không đỡ nổi đó nha!
Lúc tiếng đập cửa vang lên, Thẩm Thanh Ngọc vừa xem xong email mà thư ký Phó gửi cho cô, cô chỉnh lại áo ngủ trên người một chút, xác nhận không có gì thiếu lễ phép mới đứng dậy đi mở cửa.
Cửa mở ra, đập vào mắt chính là lồng ngực lộ ra ngoài bên dưới áo ngủ lỏng lẻo của người đàn ông, ánh mắt của Thẩm Thanh Ngọc bị nóng lên, vội vàng thu tầm mắt lại: "Đã muộn như vậy rồi, cậu Phó vẫn chưa nghỉ ngơi à?"
"Trước khi ngủ uống cái này một chút đi."
Lúc này Thẩm Thanh Ngọc mới nhìn thấy trên tay anh bưng một bát nước gừng đường đỏ, mùi gừng nồng nặc cùng mùi đường đỏ xen lẫn với nhau, nước gừng đường đỏ nóng hổi đang không ngừng bốc hơi nóng lên.
Thẩm Thanh Ngọc ngẩn ra: "Tôi không thích uống cái này cho lắm."
Cô không quá thích vị gừng, quá nồng, cũng không thích đường đỏ cho lắm, bởi vì quá ngọt quá ngán.
Uống cái này hoặc là đến tháng bị đau bụng, em cũng nên biết chọn cái nào chứ nhỉ?
Thẩm Thanh Ngọc quýnh lên, đúng là cô sắp đến tháng, mấy ngày nay thỉnh thoảng bụng dưới cũng có chút đau âm ỉ, nhưng không quá rõ ràng.
Dạo gần đây cô cực kỳ bận, trước giờ kỳ kinh nguyệt luôn luôn đến đúng lúc, thế nên Thẩm Thanh Ngọc cũng không để ý nhiều như vậy.
Trái lại không ngờ rằng, sau cái lần nửa năm trước đó, Phó Ngọc Hải vẫn luôn nhớ kỹ.
Cô cảm thấy ngượng ngùng lại có chút buồn cười, loại chuyện như đến tháng này, không phải người phụ nữ nào cũng chuẩn thời gian.
Nhưng cũng ngại nói với Phó Ngọc Hải, nhìn dáng vẻ này của anh, nếu như cô không uống bát nước gừng đường đỏ này, có lẽ anh sẽ còn giúp cô nhớ lại chuyện ngày đó đau bụng kinh.
Thẩm Thanh Ngọc mím môi một cái, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy bát nước: "Cảm ơn."
"Nóng."
Phó Ngọc Hải không buông tay, trái lại còn bưng bát ra xa một chút: "Có ngại nếu tôi đi vào không?"
Thẩm Thanh Ngọc cười một tiếng: "Nếu như tôi nói ngại, anh sẽ không đi vào hả?"
Anh cũng cười, cúi đầu nhìn cô, giữa lông mày là sự dịu dàng và đắc ý: "Sẽ chứ, lời em nói, hình như tôi chưa từng không nghe mà?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.