Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!

Chương 61: Ác mộng. Nhưng vì sao không muốn tỉnh lại?

Tương Như

01/08/2019

Chợt Dương Dạ Lan thấp giọng lầm bầm một tiếng: "... đừng đi."

Nàng theo bản năng vươn tay, vụt bắt được một bên tay áo của ai đó ngồi bên cạnh.

Nam tử lập tức cúi người, nhẹ giọng nói: "Ta ở đây."

Nhưng Dương Dạ Lan vẫn chưa tỉnh lại, dường như đang nằm mơ, thì thầm: "... Ngươi... Ngươi đừng đi ... ta có chuyện ... hỏi ..."

Nam tử chỉ nghe được câu đầu, ôn nhu nói: "Ta không đi, ta vĩnh viễn sẽ không rời xa nàng."

Dương Dạ Lan mơ hồ nghe được một câu như thế giống như đã yên tâm, ngón tay hơi buông.

Nam tử ngồi bên cạnh khẽ mỉm cười, bàn tay nâng trái Dương Dạ Lan đưa lên môi hôn xuống một cái, rồi mới lưu luyến để nó lại dưới chăn.

Y sau đó lại say đắm triền miên trước tư dung thất sắc, vốn tự dặn với lòng, nhưng lúc này lại giống như ma xui quỷ khiến, bất giác bị Dương Dạ Lan bờ môi kia mê hoặc, nhẹ nhàng cúi người xuống, muốn hôn trộn lên đó.

Ai ngờ, vừa hay nghe được Dương Dạ Lan lầm bầm hai tiếng "Cẩn Du".

Ngụy Vân Lan trừng to mắt.

Mà Dương Dạ Lan sau một hồi mơ mơ màng màng, chậm rãi mở mắt, từ mơ hồ đến hoàn toàn tỉnh táo.

Nàng vẫn đang nằm ở trên một chiếc giường.

Nhìn lên trên, kim tơ ngọc lụa thướt tha, bốn góc đỉnh giường lộ ra túi thơm tinh xảo, hoa văn được thêu bằng chỉ hoàn kim óng ánh vô cùng.

Cảnh tượng này, nàng chắc chắn đã từng trải qua, nơi này, cũng chắc chắn đã từng đến. Là tẩm cung ở vương thành Thục quốc.

"Nàng tỉnh rồi."

Giọng nói này, quen thuộc đến cùng cực, ghê tởm đến cùng cực.

Dương Dạ Lan nhắm mắt lại, cố ép buộc mình đây chỉ là một giấc mơ, giấc mơ mà trước đó nàng từng cùng hắn ở trong Linh Sơn hợp tác vượt qua năm cửa ải, giấc mơ mà ở đó có một Ngụy Vân Lan có thể vì bá tánh thiên hạ từ bỏ quyền được nắm thần khí trong tay.

Thế nhưng, giọng nói lúc này so với thiếu niên năm năm trước đã không còn giống nhau, âm trầm và lạnh lẽo. Nhưng sự thật lại là cùng một người.

Ngụy Vân Lan dịu giọng căn dặn một ai đó hình như vừa sắc thuốc mang đến.

Dương Dạ Lan trí nhớ rất tốt, giọng nói cùng với hoàn cảnh này, liền khẳng định, chính là Dung Mộ Tư.

"Dung Mộ Tư!!" Dương Dạ Lan gượng người ngồi dậy, gằng giọng quát.

Dung Mộ Tư bất thình lình bị gọi động tác hơi khựng lại, chậm chạp quay người nhìn Dương Dạ Lan.



Quả thực là vậy. Đúng là vậy!

Dương Dạ Lan đến chết cũng không hiểu bản thân mình rốt cuộc đã làm sai điều gì, tính sai cái gì?

Chính là tính sai vị hồng nhan tri kỷ này của Phong Cẩn Du.

Thứ nhất, cố ý ly gián, ngoài mặt giống như nàng ta đang phối hợp với Phong Cẩn Du khiến Dương Dạ Lan trước mặt y mất bình tĩnh, để Phong Cẩn Du mượn cớ giam lỏng Dương Dạ Lan. Mặt khác, "phòng giam" đó vẫn ở trong vương thành, Ngụy Vân Lan cư nhiên chưa từng đến lại dễ dàng tìm thấy. Hắn trước giờ hành xử thận trọng lại vô cùng giảo quyệt, có biệt tài nhìn qua là nhớ, những cơ quan được bố trí ở phòng giam lại vừa hay đều là tâm đắc của Phong Cẩn Du, mà sau này khi đưa quân chính chiến, y bởi vì tin tưởng có thể chặn được người như Ngụy Vân Lan coi như chặn được thiên quân vạn mã, nên mang ra sử dụng.

Ngụy Vân Lan biết, hắn biết Phong Cẩn Du tâm ý đối với Dương Dạ Lan như thế nào, hắn biết y cho dù có không nhìn thấy nàng cũng sẽ có cách khiến nàng không phải gặp nguy hiểm, cho nên những cơ quan đó, hắn biết chắc chắn Phong Cẩn Du rất có niềm tin.

Cho nên, đây là nhát đao thứ nhất, chặt đứt cánh tay trái của y.

Nhát đao thứ hai, Thái phi.

Thái phi là bị Mộng Trữ khống chế, là Dung Mộ Tư gánh trách nhiệm chữa trị cho bà ta. Phong Cẩn Du lại tin tưởng y thuật của nàng. Dương Dạ Lan cũng tin tưởng y thuật của nàng. Vốn không ngờ tới, Dung Mộ Tư sẽ có thể không những không chữa trị thậm chí còn trực tiếp khống chế Thái phi.

Vương thành chiến sự, ngoại trừ Tả tướng Thư Tĩnh Dung, Lý Nghiêm bọn họ ra, người quan trọng có thể danh chính ngôn thuận thể diện cho hoàng tộc, cho triều đình chỉ có mỗi Thái phi.

Nam Huyền Vũ nghĩ bản thân câu kết với được với Đại Khải, nhân dịp Ngụy Vân Lan sang Thục quốc tùy tiện mượn thêm vài tâm phúc, lại cộng với người của hắn, chắc chắn sẽ có thể nắm được cả hoàng cung.

Nhưng, hắn thất bại trước một Dương Dạ Lan.

Một khi quân đội của Nam Huyền Vũ bị áp chế, người của hắn tất nhiên sẽ bị bắt giữ, Nam Huyền Vũ muốn giữ mạng sẽ chừa đường sống cho gián điệp của Đại Khải. Thư Tĩnh Dung sau khi giải quyết Nam tặc sẽ dẫn toàn bộ binh lực vào cung thay thế, người của Đại Khải chính lúc này hành động, một kinh cổng thành đóng lại, binh mã trong tay Thư Tĩnh Dung sẽ chẳng khác gì là chim ở trong lồng, cá nằm trên thớt.

Sau đó, chỉ cần Thái phi ra mặt quy hàng, Phong Cẩn Du, Phong Cẩn Minh, Phong Cẩn Ngôn thân chinh vạn dặm, nước xa vĩnh viễn không cứu được lửa gần.

"Hắn rốt cuộc đã cho ngươi lợi ích gì? Nói!!!"

Dương Dạ Lan dùng ngữ khí muốn ăn tươi nuốt sống để đối diện với Dung Mộ Tư, thiếu chút nữa là đã lao đến bóp gãy cổ nàng ta, nhưng cử động quá mạnh làm đụng đến cánh tay, nhăn mặt một cái lúc này mới nhớ ra trên người còn có vết thương.

Ngụy Vân Lan nhíu mày bước tới đè nàng lại, không thể dịu dàng hơn, không thể ôn nhu hơn, tựa chạm tựa không, vuốt ve cánh tay phải của nàng, nói: "Ngọc nhi nàng trước hết đừng cử động mạnh, xương chỉ vừa mới nối lại, còn chưa lành hẳn đâu."

Dương Dạ Lan trong phút chốc đầu óc giống như bị sôi trào, da đầu lại bất giác tê dại, thở không ra hơi từ từ lia mắt sang nhìn hắn, cuối cùng cũng biết nên nói cái gì, im lặng một hồi, nói: "...Ngươi đoạt Thái Vân, đánh Thục quốc, làm bao nhiêu chuyện rốt cuộc là vì cái gì?"

Ngụy Vân Lan đón lấy chén thuốc từ tay Dung Mộ Tư, ấm giọng nói: "Đợi nàng khỏe lại ta sẽ nói cho nàng nghe, được không? Còn bây giờ, khó khăn lắm mới tỉnh lại, thuốc này ta căn dặn Mộ Tư nấu rất lâu rất lâu, hầu như lúc nào cũng nấu, để nàng sau khi tỉnh lại liền có thuốc để dùng. Nè, ta thổi giúp nàng, mau uống đi."

"Xoảng!"

Dương Dạ Lan không cần nghĩ hất văng kia chén thuốc vỡ tràn ra đất, ánh mắt lạnh như băng, kiên nhẫn nhìn Ngụy Vân Lan.

Ngụy Vân Lan bất cẩn bị nước thuốc nóng văng vào tay hơi ẩn đỏ, mỉm cười, nhưng đáy mắt lại hình như có hồ lạnh ngàn thước, nói: "Mộ Tư, còn không mau mang chén khác tới đây?!"



Dung Mộ Tư lập tức rời khỏi.

Ngụy Vân Lan âm thanh trong trẻo mang theo ý cười lạnh lẽo rơi vào bên tai Dương Dạ Lan: "Ngọc nhi, nàng lại bướng bỉnh nữa rồi. Có phải, chỉ cần trưởng công chúa ở đây nàng liền trở nên bướng bỉnh như vậy không?"

Dương Dạ Lan vốn dĩ chỉ muốn lập tức giết chết tên trước mặt này, nhưng nghe nói đến Cơ Trát Dạ, tâm rớt xuống một khoảnh khắc, liền nói: "Ngươi ... ngươi ngay cả Bắc Huyền cũng đánh? Ngươi rốt cuộc đã làm gì bệ hạ?"

Ngụy Vân Lan lấy trong tay áo ra một ngọc bài, là ngọc bài thông quan trước kia Cơ Trát Dạ ngự ban cho thừa tướng Dương Ngọc Thấu, về sau khi nàng bị phế truất đã bị thu lại.

Không cần nói nhiều. Chỉ như vậy là đủ.

Dương Dạ Lan giật lấy ngọc bài, lập tức cảnh giác nói: "Bệ hạ hiện đang ở đâu?"

Đúng lúc, Dung Mộ Tư lại mang thuốc đến. Ngụy Vân Lan lần nữa đón lấy chén thuốc, tự mình múc lên một muỗng, tận tình thổi cho vơi nóng, ôn nhu nói: "Chỉ cần nàng ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn dưỡng thương, đợi khi sức khỏe hồi phục rồi ta sẽ đưa nàng đi gặp ả ta. Thế nào?"

Trước đó đã nói, Bàng Thực từng cùng Ngụy Vân Lan đến Thái Vân quốc, rất có thể giữa bọn họ có thông đồng từ trước. Dương Dạ Lan sớm đã nghĩ đến nguy cơ xấu nhất sẽ xảy ra ở Bắc Huyền, nhưng không nghĩ Ngụy Vân Lan lại có thể trong thời gian ngắn như vậy thâu tóm cả bốn nước.

Phải làm sao?

Rốt cuộc là phải làm sao? Cmn phải làm sao?

Trước đây chỉ có người khác hỏi nàng nên làm gì bây giờ. Hôm nay lại là nàng hỏi người khác, nàng rốt cuộc nên làm gì bây giờ. Hơn nữa, không ai có thể trả lời giúp nàng.

Tại sao lại không một ai?

Tại sao nàng lại cảm giác trái tim mình nặng nề đến vậy, đau đớn đến vậy?

Nàng đã trải qua khoảng thời gian một mình ngần ấy năm, đơn thương độc mã, tự mình gánh vác mọi chuyện đã thành thói quen. Bao nhiêu năm, chuyện khó khăn cách mấy cùng lắm ngủ một giấc liền có thể điềm tĩnh đối mặt, lãnh đạm giải quyết.

Nhưng mà, những ngày tháng một mình chống chịu một mình đối mặt như vậy, từ trước đến nay rõ ràng đã tập thành thói quen, bây giờ lại trở nên nặng nề và đau đớn đến vậy.

Trong lòng nàng hiểu, hiểu rất rõ.

Nếu như một người vẫn luôn chịu đắng cay, sẽ tập thành thói quen với vị đắng. Nhưng nếu có một ngày, có thể nếm được chút ngọt, để người đó lần nữa cảm nhận hương vị mật ngọt là như thế nào, sau đó lại phải tiếp tục chịu đắng, chắc chắn sẽ nhăn mặt, sẽ luyến tiếc vị ngọt kia, sẽ vì phải trở lại đắng cay mà đau khổ khi xa lìa vị ngọt.

Nếu Ngụy Vân Lan kia có thể đáp ứng nàng mọi chuyện, Dương Ngọc Thấu quả thực rất muốn trả lời hắn: nàng muốn chết.

Nhưng nàng hiện tại lại càng không thể chết.

Vì nếm được chút ngọt trong đắng, cho dù phải chờ cả một đời, cũng nhất định phải chờ cho bằng được.

Vì hắn, nàng nhất định phải sống.

Đợi hắn trở về, hỏi một câu thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook