Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 62: Không chốn dung thân
Tương Như
01/08/2019
Hôm nay, Dương Dạ Lan được chuẩn bị một bộ phục
sức mới, nghi thức đối đãi so với khi còn ngồi chức thừa tướng ở Bắc
Huyền thậm chí còn cao hơn một bậc. Lúc này, là phải hầu triều rồi.
Nếu như nàng trước đây đến Thục quốc chỉ mong được đường đường chính chính lên triều, thì bây giờ, một bước cũng không muốn đặt chân vào đó.
Hoàng cung Thục quốc, ngoại trừ tẩm cung, còn lại khắp nơi bừa bãi, ly cung bị thiêu đốt, góc mái bị phá nát, nền đất xung quanh cũng đầy những binh khí cùng vết máu khô đọng lại từng mảng. Bên trong điện, Ngụy Vân Lan vận triều phục của Thái tử Khải Quốc, tay chắp ở sau lưng đứng giữa điện nhìn lên bảo tọa của Phong Cẩn Du, bên dưới là bá quan văn võ Thục quốc. Dưới điện lúc này so với lần trước không khác nhau mấy, ngoại trừ thiếu đi một vài người, có thêm một vài người, một vài người bị thương bầm dập khắp mặt, một vài người còn đang run lẩy bẩy, còn lại một vài người sớm đã thuận nước đẩy thuyền gió chìu nào thì theo chìu đó.
Dương Dạ Lan nhìn một lượt, quả nhiên Vương Thiên Mãng, còn có Thẩm Thừa Uy và người bên cạnh y, hẳn là Thẩm tướng quân, còn có Thư Tĩnh Dung, tất cả bọn họ đều có mặt. Có điều, tứ chi bách hài đều mang gông cùm, e rằng, đến mạng của bản thân còn lo không xong.
Ngụy Vân Lan nghe động khẽ quay đầu, vừa nhìn thấy nàng, liền tùy chỉnh tư thế đi đến gần, đưa hai cánh tay ra đón tiếp nồng hậu nhất có thể, mỉm cười nói: "Dương thừa tướng, nàng đến rồi."
Dương Dạ Lan lúc này một thân nữ nhi phục sức. Triều phục là căn cứ theo triều phục của Bắc Huyền để dệt, vừa không mất đi vẻ đẹp riêng của nữ nhi, vừa toát lên khí chất của người làm việc lớn, tổng thể phải nói là khuynh diễm cùng với uy nghi, bất luận thế nào cũng đều khiến cho những người chưa từng đến Bắc Huyền nữ nhân chi quốc đều phải một phen mở rộng tầm mắt.
Nhất là vị này cách đây không lâu vẫn còn là một nam nhân, còn được trọng dụng đến mức được đặt cách phong là hữu thừa tướng, nhất là hắn, thực sự là một tên gián điệp, một kẻ phản bội không hơn không kém, nhất là hắn chính là kẻ đã khiến cho Thục quốc cơ nghiệp trăm năm phải lâm vào cảnh khốn cùng như bây giờ.
Dương Dạ Lan không phải không biết ý đồ của Ngụy Vân Lan. Hắn cố tình để nàng ăn mặc như vậy, còn đối xử đặt biệt coi trọng, cố tình tập trung tất cả bá quan Thục quốc để họ nhìn thấy cảnh này. Bọn họ là những người ôm mộng giành lại giang sơn nước Thục, Ngụy Vân Lan làm vậy là để bọn họ đối với Dương Dạ Lan nàng, triệt để mất niềm tin, triệt để chỉ còn là thống hận, vĩnh viễn không thể hợp tác.
Thế lực Đại Khải hiện giờ chẳng khác gì mặt trời ban trưa, mà mỗi người bọn họ chính là đang đi trên băng mỏng, nếu như không hợp tác, nhất định tan rã.
Dương Dạ Lan hiểu rõ kế hiểm này của hắn, nhưng lại không thể làm khác. Bởi vì trong tay Ngụy Vân Lan, còn có Phong Cẩn Minh, Phong Cẩn Ngôn, và một vị Thái phi cố chấp.
Dương Dạ Lan mặt lạnh như băng, ánh mắt vô hồn nhất có thể, hít một ngụm khí lạnh, nhấc chân bước vào trong điện.
"Hừm! Dương thừa tướng nhìn qua thực nhan sắc tươi trẻ, khuynh diễm hơn người. Không biết đã dùng cách gì mới có thể trèo lên chức Hữu Thừa tướng, còn có danh vị như hiện tại. Đúng là nữ nhân ti tiện."
"Chúng ta hiện tại còn thua cả một nữ nhân. Haha."
"Nếu không phải chịu phỉ nhổ đánh đập thì chính là sợ liên lụy đến người thân. Còn ả ta thì sung sướng hưởng thụ. Đúng là ông trời không có mắt. Trời không có mắt mà."
"Ta cứu một con chó nó còn biết canh cửa giúp ta."
"Kẻ phản bội nhất định không có kết cục tốt. Ta thật sự muốn xem cẩu nam nữ các ngươi hống hách được bao lâu."
Dương Dạ Lan khẽ nâng mi mắt, dừng chân bên cạnh Thư Tĩnh Dung. Đứng sau ông ta là Vương Thiên Mãng. Đối diện là phụ tử Thẩm gia. Bọn họ, trên mặt, khắp người, đều là thương tích vẫn còn vương mùi máu, chỉ đứng đấy, không nói một lời.
Dương Dạ Lan nhìn rất rõ, gân xanh trên bàn tay đang nắm chặt thành quyền của Vương Thiên Mãng, ánh mắt kỳ thị căm phẫn của Thẩm Thừa Uy. Tin chắc hắp nơi ở Thục quốc bây giờ, e rằng người người nhà nhà đều đối với Dương Dạ Lan cũng chính là như vậy, chỉ hận không thể mang nàng đi huyết tế giang sơn nước Thục, máu rửa nổi hận trong lòng họ.
Mà trong số những người có mặt ở đây, duy chỉ Thẩm tướng quân cùng với Thư Tĩnh Dung là diện vô biểu tình, trầm mặc không cho ý kiến.
Dương Dạ Lan hạ mi nhìn cánh tay phải đang gắng gượng duỗi thẳng của mình, có vẻ như lần này, thật sự là nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa sạch. Đừng nói là Thục quốc, tứ hải ngũ châu này cũng đừng mong có chỗ để nàng dung thân.
Nếu như nàng trước đây đến Thục quốc chỉ mong được đường đường chính chính lên triều, thì bây giờ, một bước cũng không muốn đặt chân vào đó.
Hoàng cung Thục quốc, ngoại trừ tẩm cung, còn lại khắp nơi bừa bãi, ly cung bị thiêu đốt, góc mái bị phá nát, nền đất xung quanh cũng đầy những binh khí cùng vết máu khô đọng lại từng mảng. Bên trong điện, Ngụy Vân Lan vận triều phục của Thái tử Khải Quốc, tay chắp ở sau lưng đứng giữa điện nhìn lên bảo tọa của Phong Cẩn Du, bên dưới là bá quan văn võ Thục quốc. Dưới điện lúc này so với lần trước không khác nhau mấy, ngoại trừ thiếu đi một vài người, có thêm một vài người, một vài người bị thương bầm dập khắp mặt, một vài người còn đang run lẩy bẩy, còn lại một vài người sớm đã thuận nước đẩy thuyền gió chìu nào thì theo chìu đó.
Dương Dạ Lan nhìn một lượt, quả nhiên Vương Thiên Mãng, còn có Thẩm Thừa Uy và người bên cạnh y, hẳn là Thẩm tướng quân, còn có Thư Tĩnh Dung, tất cả bọn họ đều có mặt. Có điều, tứ chi bách hài đều mang gông cùm, e rằng, đến mạng của bản thân còn lo không xong.
Ngụy Vân Lan nghe động khẽ quay đầu, vừa nhìn thấy nàng, liền tùy chỉnh tư thế đi đến gần, đưa hai cánh tay ra đón tiếp nồng hậu nhất có thể, mỉm cười nói: "Dương thừa tướng, nàng đến rồi."
Dương Dạ Lan lúc này một thân nữ nhi phục sức. Triều phục là căn cứ theo triều phục của Bắc Huyền để dệt, vừa không mất đi vẻ đẹp riêng của nữ nhi, vừa toát lên khí chất của người làm việc lớn, tổng thể phải nói là khuynh diễm cùng với uy nghi, bất luận thế nào cũng đều khiến cho những người chưa từng đến Bắc Huyền nữ nhân chi quốc đều phải một phen mở rộng tầm mắt.
Nhất là vị này cách đây không lâu vẫn còn là một nam nhân, còn được trọng dụng đến mức được đặt cách phong là hữu thừa tướng, nhất là hắn, thực sự là một tên gián điệp, một kẻ phản bội không hơn không kém, nhất là hắn chính là kẻ đã khiến cho Thục quốc cơ nghiệp trăm năm phải lâm vào cảnh khốn cùng như bây giờ.
Dương Dạ Lan không phải không biết ý đồ của Ngụy Vân Lan. Hắn cố tình để nàng ăn mặc như vậy, còn đối xử đặt biệt coi trọng, cố tình tập trung tất cả bá quan Thục quốc để họ nhìn thấy cảnh này. Bọn họ là những người ôm mộng giành lại giang sơn nước Thục, Ngụy Vân Lan làm vậy là để bọn họ đối với Dương Dạ Lan nàng, triệt để mất niềm tin, triệt để chỉ còn là thống hận, vĩnh viễn không thể hợp tác.
Thế lực Đại Khải hiện giờ chẳng khác gì mặt trời ban trưa, mà mỗi người bọn họ chính là đang đi trên băng mỏng, nếu như không hợp tác, nhất định tan rã.
Dương Dạ Lan hiểu rõ kế hiểm này của hắn, nhưng lại không thể làm khác. Bởi vì trong tay Ngụy Vân Lan, còn có Phong Cẩn Minh, Phong Cẩn Ngôn, và một vị Thái phi cố chấp.
Dương Dạ Lan mặt lạnh như băng, ánh mắt vô hồn nhất có thể, hít một ngụm khí lạnh, nhấc chân bước vào trong điện.
"Hừm! Dương thừa tướng nhìn qua thực nhan sắc tươi trẻ, khuynh diễm hơn người. Không biết đã dùng cách gì mới có thể trèo lên chức Hữu Thừa tướng, còn có danh vị như hiện tại. Đúng là nữ nhân ti tiện."
"Chúng ta hiện tại còn thua cả một nữ nhân. Haha."
"Nếu không phải chịu phỉ nhổ đánh đập thì chính là sợ liên lụy đến người thân. Còn ả ta thì sung sướng hưởng thụ. Đúng là ông trời không có mắt. Trời không có mắt mà."
"Ta cứu một con chó nó còn biết canh cửa giúp ta."
"Kẻ phản bội nhất định không có kết cục tốt. Ta thật sự muốn xem cẩu nam nữ các ngươi hống hách được bao lâu."
Dương Dạ Lan khẽ nâng mi mắt, dừng chân bên cạnh Thư Tĩnh Dung. Đứng sau ông ta là Vương Thiên Mãng. Đối diện là phụ tử Thẩm gia. Bọn họ, trên mặt, khắp người, đều là thương tích vẫn còn vương mùi máu, chỉ đứng đấy, không nói một lời.
Dương Dạ Lan nhìn rất rõ, gân xanh trên bàn tay đang nắm chặt thành quyền của Vương Thiên Mãng, ánh mắt kỳ thị căm phẫn của Thẩm Thừa Uy. Tin chắc hắp nơi ở Thục quốc bây giờ, e rằng người người nhà nhà đều đối với Dương Dạ Lan cũng chính là như vậy, chỉ hận không thể mang nàng đi huyết tế giang sơn nước Thục, máu rửa nổi hận trong lòng họ.
Mà trong số những người có mặt ở đây, duy chỉ Thẩm tướng quân cùng với Thư Tĩnh Dung là diện vô biểu tình, trầm mặc không cho ý kiến.
Dương Dạ Lan hạ mi nhìn cánh tay phải đang gắng gượng duỗi thẳng của mình, có vẻ như lần này, thật sự là nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa sạch. Đừng nói là Thục quốc, tứ hải ngũ châu này cũng đừng mong có chỗ để nàng dung thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.