Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!

Chương 17

Tương Như

31/07/2019

Lê tổng quản cắt đi một con bấc, đồng thời nhẹ tay đặt thêm vào khay đèn một con bấc nữa, thắp sáng nó lên.

Phong Cẩn Du mắt không rời tờ công sớ, nói: "Thái phi thế nào?"

Lê tổng quản: "Sau khi được ngự y chuẩn mạch, đã nghỉ ngơi sớm. Đúng như người đoán, Thái phi cũng là ... đã trúng Mộng Trữ, còn là trùng độc lợi hại nhất trước nay chưa từng thấy."

Phong Cẩn Du khẽ liếc mắt nhìn hắn, hơi nhướn mày.

Lê tổng quản: "Dung Thái y nói nhất định có thể xử lý."

Phpng Cẩn Du: "Hắn đã nói vậy, trẫm cũng yên tâm."

"Còn có .... chuyện đó .... những hoạt thi (*thi thể có thể hoạt động) trà trộn vào số bá tanh kia cũng đã được đem đi thiêu hủy. Lần trước ở Vĩnh An lở đất, lăng mộ đó cũng nứt ra, cộng thêm số hoạt thi bị điều khiển lần này số lượng đông hơn, còn có việc oán linh Ly vương được chiêu triệu ở kinh thành làm loạn, đối với việc khai quật Tru Tâm quả thực chắc đến bảy tám phần mười. "

Phong Cẩn Du đặt công sớ lên bàn, nói: "Trân Châu Kỳ không phải cũng là thượng cổ thần vật sao? Nếu nó được Bắc Huyền dùng làm thần khí trấn quốc, sao bọn họ lại không thể mượn uy lực của Tru Tâm? Đại cuộc đã định, muốn lật ngược thế cờ cũng chỉ có mỗi cách này. Đám quý tộc đó vốn không thể ngồi yên được lâu, nhịn được ba năm đã là kỳ tích rồi, không phải sao?"

Lê tổng quản: "Việc này ... bệ hạ, Tru Tâm kia dù gì cũng chỉ là truyền thuyết, chỉ là một thanh kiếm cổ, quả thật có thể đồ thành diệt quốc hay sao?"

Phong Cẩn Du trầm ngâm một lúc, nói: "Nếu nó chỉ đơn giản là truyền thuyết thì sẽ không có nhiều người vì nó mà vong mạng. Ngươi nghĩ bao nhiêu đời tiên đế tại sao đối với đám quý tộc đó lại phải 'mắt thấy coi như không', lẽ nào họ không muốn bản thân một tay có thể thao túng quyền lực của cả thiên hạ hay sao?"

Lê tổng quản: "Vậy .... Bệ hạ, người đến Vĩnh An lần này nhỡ như đó là một cái bẫy .... thì nên làm thế nào? Dù gì Vĩnh An cũng là địa bàn của .... "

Phong Cẩn Du nói: "Tuyên cơ."

Lê tổng quản nói: "Giáo chủ Thính Tuyết giáo, Tuyên Cơ. Sao bệ hạ lại nhắc tới ả?"

Phong Cẩn Du đứng dậy bước ra ngoài, nói lại: "Ngươi đoán xem."

Dương Dạ Lan một tay cầm bút lông chấm mực, tay còn lại giữ công văn, hai mắt vẫn đang dán dính vào trong đó dường như còn đang đọc, không thèm để ý đến lưỡi đao cong cong sắc lạnh đang kề ngay trên cổ mình, cùng với chủ nhân loan đao đó đang ở phía sau khống chế mình, ung dung ngáp dài một cái, nói: "Haya~~~. Ta muốn ngủ."

"..."

"..."

Dương Dạ Lan nói xong liền đặt bút ghi vào công văn mấy chữ, coi như xử lý xong thêm một tờ nữa, thấy Phong Cẩn Du bước ra, bèn nói: "Bệ hạ, mấy vị Trung thư trước đó có bị như vầy?"

Phong Cẩn Du không trả lời chỉ hướng hắc y nhân kia lạnh nhạt nói: "Buông hắn ra .... "

Dương Dạ Lan nghe câu đã hiểu. Nếu là thích khách hoặc thành phần bất hảo, hành động đầu tiên sẽ là "Cấm quân đâu! Có thích khách! Mau hộ giá!" hoặc là "Ngươi là ai? Dám cả gan đột nhập tẩm cung của trẫm?" hoặc là không nói gì hết, trực tiếp xử đẹp luôn. Mà Phong Cẩn Du lúc nãy lại giống như là thương lượng, nên Dương Dạ Lan chỉ bèn cười: "Hóa ra là quen biết, thảo nào nàng ta ra vào tẩm cung của bệ hạ dễ như vào cái bếp nhà mình."

Hắc y nhân gằng lên: "Ngươi nói cái gì? Ai vào bếp?!"

Phong Cẩn Du tiếp: "Nếu không sẽ giết ngươi!"



"..."

"..."

Tuyên Cơ nghe y âm giọng coi bộ hơi tức giận, liền thu đao vắt vào trong ống tay áo, nói: "Bệ hạ, người đúng thật là tuyệt tình a. Nô gia lâu lâu mới có dịp đến thăm người, người lại vì một tên tiểu tử đối với ta như vậy, thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Người ta với người dù gì cũng từng 'phối hợp' ăn ý lắm mà~."

Dương Dạ Lan: "Ồ~."

Phong Cẩn Du liếc nhìn hắn một cái mà Dương Dạ Lan tự thân hiểu chuyện liền thu dọn đồ đạc, gom hết vào trong người.

Phong Cẩn Du hỏi: "Làm gì?"

Dương Dạ Lan: "Bệ hạ có hoa ngọc đến tìm, muốn 'nghỉ ngơi', vi thần không dám quấy rầy."

Câu này vừa dứt đã nghe hai người kia đồng thanh nói: "Ai nói muốn 'nghỉ ngơi'?"

Dương Dạ Lan: "???"

Phong Cẩn Du nói: "Không có lệnh của trẫm không cho ngươi rời khỏi đây nửa bước!"

Tuyên Cơ dời mắt nhìn sang Dương Dạ Lan, một tay giơ lên sờ cằm, nói: "Ỏh~!"

Dương Dạ Lan: "..."

Phong Cẩn Du dường như cảm thấy có điều không ổn, bèn ho một tiếng, rồi đoan chính ngồi vào bàn, nói: "Nửa đêm canh ba đột nhập cấm cung, ngươi không cần mạng nữa sao?"

Tuyên Cơ ấy vậy mà không thèm nhìn trực diện y, trái lại hướng Dương Dạ Lan mà xấn tới.

Nàng ta mặc dù là mặc hắc phục, có điều hắc phục không che kín hết người, chỗ nào nên hở, chỗ nào không nên hở, đều hở hết trơn, nước da trắng tuyết còn có vài chỗ ửng hồng được màu đen của vải tôn lên, vô cùng thu hút, vô cùng ... khiêu gợi. Mà vị Tuyên Cơ này, nhan sắc cũng không phải tầm thường, dưới đuôi mắt phải còn có một nốt ruồi son rất duyên, rất đẹp, lại còn có chút cảm giác hư hỏng, khẳng định nam nhân 'chân chính' nào nhìn thấy bộ dạng này cũng không khỏi bị mê hoặc. Có điều ... được nữ nhân như nàng ta trước đánh sau xoa, Dương Dạ Lan quả thực không kìm lòng nổi, cả hai cánh tay da gà da vịt nổi hết cả lên, có chút sợ.

Tuyên Cơ cả thân người giống như con rắn, vừa thon vừa dài ngả hết lên người Dương Dạ Lan, cánh tay trắng nõn nà hết sờ lên vai tới sờ lên mặt Dương Dạ Lan, yểu điệu nói: "Mạng, tất nhiên cần~. Chỉ là .... có chuyện quan trọng muốn cùng người thương lượng. Nghe nói bệ hạ muốn đến Vĩnh An, chẳng hay có thể đưa nô gia cùng đi?"

Dương Dạ Lan bị nàng ta sờ mó khắp người rùng mình một cái quăng hết bút giấy nhảy ra ngoài, nói: "Tin tức của Thính Tuyết giáo lúc nào cũng nhanh nhỉ?"

Tuyên Cơ chống một tay ngồi dậy, tay còn lại sờ sờ cằm, nháy mắt một cái, cười nói: "Quao? Ngươi biết ta sao? Không nhìn ra tiểu tướng công này cũng là người ái mộ bổn giáo chủ nha~!"

Dương Dạ Lan bị ánh mắt đưa tình kia của ả dọa đến không biết nên làm gì, chỉ có thể nhìn quân chủ cầu cứu.

Phong Cẩn Du không có thái độ gì không vừa lòng, trái lại trước một màn câu dẫn cực kỳ lộ liễu trên tỏ vẻ khá thích thú, thậm chí còn như có như không xếch miệng cười một cái.

Dương Dạ Lan thất sắc: "Bệ hạ?!"



Phong Cẩn Du hướng Tuyên Cơ, lại nghiêm túc hỏi: "Ngươi muốn đến Vĩnh An đâu nhất thiết phải đi chung với trẫm?"

Tuyên Cơ vẫn nằm dài ngay chỗ ngồi của Dương Dạ Lan, một tay chống trên đầu một tay xoắn xoắn tóc, nói: "Bệ hạ, người nếu đã biết cần gì phải hỏi lại nô gia. Nếu như nô gia có thể đường đường chính chính đến 'chỗ đó' thì đã đi từ lâu rồi a~. Vĩnh An thành so với hoàng thành này của người còn khó vào hơn mấy chục lần, người nghĩ ta có thể mạo hiểm sao? Vậy nên đi cùng bệ hạ như người là lựa chọn tốt nhất~."

Dương Dạ Lan nghĩ thầm: "Vĩnh An thì thế nào? 'Chỗ đó' là chỗ nào?"

Phong Cẩn Du nói: "Vậy Thánh Tuyết giáo chủ nghĩ trẫm sẽ đồng ý đưa ngươi đi?"

Tuyên Cơ: "Ài~ quả thật khó nói a. Có điều, bệ hạ người lần này không đưa ta theo cũng không được ổn lắm a."

Phong Cẩn Du: "Vì sao?"

Tuyên Cơ: "Giao dịch lần trước ta đối với người còn chưa tính tiền công nhỉ? Coi như lần này trả hết đi. Huống hồ, bệ hạ một mình người cũng đâu thể dễ dàng vào 'chỗ đó'. Có nô gia đi cùng tiện thể cũng có thể giúp bệ hạ một tay. Dù gì nô gia cũng đã đến đây rồi, bệ hạ nếu như người vẫn còn không đồng ý, thứ nhất là tên ăn quỵt, thứ hai là tên tự cao, thứ ba chính là .... "

Dương Dạ Lan khả kinh: "Ngươi ... ngươi, ngươi nhìn ta cái gì?"

Tuyên Cơ cười tít mắt: "Là tên đoạn tụ."

Dương Dạ Lan: "..."

Phong Cẩn Du cười nhạt: "Vậy sao?"

Tuyên Cơ: "Là vậy đó. Bệ hạ .... "

Dương Dạ Lan: "Bệ hạ. Người tuyệt đối đừng cho ả theo, nếu không vi thần có chết cũng không đi!"

Tuyên Cơ ngồi dậy: "Ỏh? Tiểu tướng công~, ngươi vì sao đối với nô gia như vậy? Lẽ nào, ngươi thực sự không phải là nam nhân?"

Dương Dạ Lan định nói "đúng rồi, ta là nữ nhân a!" nhưng mà bị nghẹn lại, không muốn bị xử tội khi quân. Nhưng tình thế này cứ bị ánh mắt khiêu khiêu gợi gợi kia nhắm thẳng vào mình, lúng túng hết biết, chỉ đành nói: "Ta ... ta đương nhiên phải."

Tuyên Cơ che miệng cười: "Vậy lẽ nào ngươi bị bất lực? Hay .... ngươi cũng đoạn tụ?"

"..." Dương Dạ Lan bị một từ kia làm cho hóa đá, từ từ quay sang liếc nhìn Phong Cẩn Du: "Cũng ..... cũng đoạn tụ?"

Phong Cẩn Du giống như không thể nghe thêm được nữa, nhất là thái độ Dương Dạ Lan nhìn y, cuộn bàn tay thành quyền đưa lên miệng, ho khan một tiếng, rồi nói: "Được rồi. Ngươi trở về đi!"

Tuyên Cơ liền đứng dậy, phong thái thay đổi trái ngược hoàn toàn, đoan chính hướng Phong Cẩn Du thi lễ nói: "Tạ bệ hạ ân điển! Nô gia sẽ không làm phiền đến người." rồi phóng người rời khỏi tẩm cung không một tiếng động.

Lê tổng quản bấy giờ mới đến lay Dương Dạ Lan, nói: "Trung thư đại nhân! Dương Ngự sử! Tỉnh lại đi!"

Dương Dạ Lan mắt vẫn không rời vua tôi của hắn, thất thần nói: "Không phải ta thì không được sao?"

Phong Cẩn Du đáp: "Nói ngươi thì chính là ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook