Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!

Chương 23

Tương Như

31/07/2019

Vương phủ.

"Trường Canh* ban ngày xuất hiện là điềm chẳng lành, e rằng trong vòng hai mươi năm sẽ thay thời đổi vị."

"Chuyện quận chúa sinh vào ngày này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, nếu không đừng mong nàng ta sống qua 20 tuổi."

"Thừa tướng, nếu quận chúa đã được định sẵn, chi bằng ....."

"Ngươi còn dám nói thêm một chữ bổn quan sẽ tự tay kết liễu ngươi!"

"Ngọc Thấu, ta nghe nói năm xưa sao Trường Canh xuất hiện cũng là lúc ngươi sinh ra mà?"

"Công chúa, ngươi đây là muốn rút ngắn tuổi lại, để tuổi ngươi nhỏ hơn ta một ngày thôi, đúng không?"

".... có lẽ ngươi không biết, trẫm làm vậy còn có lý do khác."

"Lý do khác?"

"Vì ngươi chính là ngôi sao năm đó. Ngươi buộc lòng phải chết!"

*trường canh: sao hôm

Dương Dạ Lan bừng mở mắt, ở nơi khóe mắt còn đọng lại bài giọt lệ chưa kịp vơi đi, bàng hoàng nói: "Mẹ ơi?!"

Phong Cẩn Du từ bên ngoài bước vào, nghe thấy tiếng liền đi nhanh hơn một chút, đến ngồi bên giường, nhìn bộ dạng bây giờ của nàng có hơi ngạc nhiên, cũng hơi lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Dương Dạ Lan vội mở to hai mắt, để nước mắt kia lần nữa chảy ngược trở về, nói: "Bệ hạ, chỗ này là?"

"Là tư phủ của ta." Vương Thiên Mãng từ ngoài khoanh tay bước vào nói.

Dương Dạ Lan nghiên đầu nhìn hắn rồi lại nhìn Phong Cẩn Du, có hơi nghi ngờ.

Phong Cẩn Du nói: "Yên tâm. Hắn sẽ không cản trở."

Dương Dạ Lan lại nói: "Sẽ không? Người đừng quên thủy ngân công kia là ai thả vào. Nếu lúc đó bệ hạ thật sự nhảy xuống thì người trúng độc nằm đây bây giờ không phải là thần a."

Phong Cẩn Du hơi chau mày hỏi lại: "Ngươi vì sao lại trúng Kỳ Tức?"

"Còn không phải là người ....."

"Ta không có!"



Vương Thiên Mãng nói thêm: "Nếu y thật sự hạ độc ngươi, bổn vương sẽ không cần dùng tới thủy ngân công."

Đây? Đây là tình hình gì vậy?

Dương Dạ Lan im lặng một hồi, sau đó nhìn Phong Cẩn Du nói: "Vậy ra bệ hạ đã sớm nhận ra ta?"

Vương Thiên Mãng đã nói vậy thì tất cả chuyện này chỉ có một cách giải thích.

Phong Cẩn Du ngay từ đầu đã cùng với vị thế tử này thông đồng với nhau. Trước tiên, y mượn cớ vi hành tuần tra Vĩnh An là để danh chính ngôn thuận rời khỏi kinh thành. Sau đó lại cố ý dẫn dắt Dương Dạ Lan về việc quý tộc ở Vĩnh An đang chiêu luyện binh mã ý đồ bất chính, muốn nàng đối với những hướng người này có một sự nghi kỵ nhất định, đồng thời với người bên cạnh cũng mất đi vài phần cảnh giác. Sau đó, cho xa giá của mình đến Vĩnh An thành trước, ở giữa đường đi lại dựng nên một câu chuyện, mục đích chính là để kích động Dương Dạ Lan, đồng thời có có hội để tách nhóm, bởi vì từ đầu đối tượng Phong Cẩn Du nhắm đến chỉ có mình Dương Dạ Lan. Nếu như để bên cạnh y có quá nhiều người, vậy khi cần thiết chưa chắc đã mượn được tay của Dương Dạ Lan. Cuối cùng ở Tội hình đài diễn một màn khổ nhục kế, buộc Dương Dạ Lan tự mình nhảy xuống dưới, vừa cứu giá vừa cứu dân. Bên dưới Tội hình đài kia toàn là sài lang hổ báo côn trùng cực độc, mà Dương Dạ Lan trên người lại không có binh khí gì vì đều để cho Thẩm Thừa Uy giữ, muốn hạ hết bọn súc sinh kia chỉ có một cách. Đó chính là mượn uu lực của Trân Châu Kỳ. Mà lá cờ này, khắp thiên hạ chỉ có một người có thể sử dụng được. Nguyên thừa tướng Bắc Huyền quốc, Dương Ngọc Thấu.

Phong Cẩn Du nhiều lần dẫn dắt đánh lạc hướng chú ý cốt là để nàng không nghi ngờ y chủ yếu là nhắm tới mình, nói đúng hơn là bảo vật Trân Châu Kỳ.

Phong Cẩn Du không trả lời.

Vương Thiên Mãng tự mình ngồi vác chéo chân trên ghế, thong thả nói: "Hayda, ta thấy ngươi vẫn là nên nói với nàng ta đi."

Phong Cẩn Du lúc này mới nói: "Làm khó ngươi rồi."

Dương Dạ Lan hít sâu một hơi, nghiêm túc lắng nghe.

Hóa ra chuyện Tru Tâm kiếm phá mộ trọng sinh là có thật. Nhưng mà đã là chuyện của ba năm trước. Lúc đó chính đại hoàng tử Phong Cẩn Du là người đã được cử đến đây. Tất nhiên không phải ý tốt gì. Lúc đầu ai ai cũng nghĩ, y đi chuyến này là nhất khứ bất phục hoàn, một đi không trở lại, nào ngờ chưa đầy nửa tháng đã có thể thu phục tà kiếm, lần nửa phong ấn nó ở trong thánh lăng của Hoàng tộc Thục quốc. Điều này với cả triều đình mà nói chính là không thể ngờ được, cũng là cú sốc lớn đối với tiên đế, vì vậy nên mới lập tức triệu người quay về, phong làm thái tử, sau đó cũng trao lại ngôi vị cho y.

Phong Cẩn Du sau đó cũng cử nhiều ngươi đến thánh lăng ngày đêm canh gác, mà tà kiếm Tru Tâm ngần ấy năm cũng là bất di bất dịch, ngoan ngoãn vô cùng. Chỉ là không hiểu sao gần đây có chút không ổn, chính là sau cái lần thiên tai ở Vĩnh An đột nhiên trong thánh lăng tà kiếm cũng rung động, tự thân xuất kiếm hạ sát mấy chục thị vệ canh gác nó.

Phong Cẩn Du khi biết chuyện cũng đã đến đây một lần. Bởi vì lúc đó Nam Thái sư không đồng ý để y đi, đồng thời trong thành lại dấy lên chuyện Thánh sống, cho nên lúc đến Thánh lăng chỉ có một mình y lẻn ra khỏi cung và Vĩnh An thế tử Vương Thiên Mãng.

Mối quan hệ giữa hai người bọn họ thì hơi khó nói, tạm thời không nhắc tới.

Phong Cẩn Du và Vương Thiên Mãng sau khi đến thánh lăng thì không vào được. Bởi vì tà kiếm kia không biết làm cách nào giống như tạo lập một kết giới ngăn cách bên trong với bên ngoài. Kết giới của thần khí chỉ có thần khí mới phá giải được. Mà Phong Cẩn Du lại không chắc tiểu sinh Dương Dạ Lan có đúng thực là Bắc Huyền cố thừa tướng Dương Ngọc Thấu sở hữu Trân Châu Kỳ hay không nên mới bày ra nhiều chuyện như vậy, ba lần bốn lượt lập kế thử thách nàng.

Dương Dạ Lan nói: "Vậy bệ hạ đây là muốn mượn cờ của ta?"

Phong Cẩn Du gật đầu: "Ân."

Dương Dạ Lan lại hỏi: "Vậy còn chuyện Tội hình đài, viên quan bị thắt cổ treo trên cột, nạn dân bị bắt, còn có cái gì gọi là 'gian tế man di'?"

Phong Cẩn Du nói: "Ở trong triều thế lực chống đối không phải nhỏ, nếu để bọn họ biết được quý tộc Vĩnh An quy phục trẫm thì hắn ở đây sẽ gặp khó khăn, bản thân trẫm ở trong triều cũng rất khó xử."

Vương Thiên Mãng nói: "Cho nên Dương thừa tướng, ngươi có thể hình dung đây là kiểu 'nội ứng ngoại hợp' trong truyền thuyết. Còn về tên cẩu quan kia. Chuyện hắn ở đây tham ô ngân lương ta đã sớm phát giác nhưng còn muốn làm rõ vài chuyện. Nhân lúc hoàng đế vi hành, cẩu quan đó bày trò làm bậy, ta chỉ việc lấy gậy ông đập lưng ông, ở Tội hình đài kết liễu hắn, đồng thời tận dụng số nạn dân hắn muốn diệt khẩu để bọn họ giúp chúng ta diễn kịch cho ngươi xem. Dù gì Dương thừa tướng cặp mắt tinh tường vậy, lượm bừa người diễn xuất kém còn sợ ngươi không tin."

Phong Cẩn Du hướng Dương Dạ Lan nói: "Vĩnh An thành còn có một bí mật."



Vương Thiên Mãng: "Ùm. Cẩu quan đó đổ hết ngân lương vào việc khai thác một khu mỏ quặng kim loại, là vàng. Cho nên số nạn dân gặp thiên tai lưu lạc đều bị hắn đổ dồn vào đó, ngay cả một số phạm nhân trong ngục cũng bị điều ra khu mỏ kia để khai thác. Cho đến khi nghe tin hoàng đế vi hành, hắn mới tạm ngưng việc đó, lại sợ có người không giữ miệng nên tiện thể giết luôn cả bọn. Vậy nên những xác người dưới Tội hình đài kia, không phải ta làm."

Dương Dạ Lan biết mình còn điều lấn cấn, nhưng bây giờ cũng không tiện hỏi, bèn nói: "Vậy còn Tuyên Cơ và Thẩm Thừa Uy?"

Phong Cẩn Du: "Nơi Tuyên Cơ muốn đến chính là Thánh lăng."

Dương Dạ Lan nói: "Nhưng sao nàng ta nói bệ hạ có thể vào?"

Phong Cẩn Du: "Trước có thể, giờ thì không."

Dương Dạ Lan: "Vậy Thẩm Thừa Uy?"

Vương Thiên Mãng: "Hắn dẫn người của ta điều tra vị trí mỏ vàng kia rồi. Những người thân tín của cẩu quan kia đều không có tung tích. Chỉ e việc này không phải một mình hắn chủ mưu."

Dương Dạ Lan: "Vậy gian tế man di là có thật?"

Vương Thiên Mãng: "Không sai."

Dương Dạ Lan im lặng hồi lâu, lại nhìn Phong Cẩn Du, cười nhạt nói: "Hóa ra ngư ông đắc lợi lại chính là bệ hạ, thật khâm phục."

Phong Cẩn Du không nhìn ra ý tứ, nói: "Thừa tướng quá lời rồi."

Hắn lại nói: "Còn Kỳ Tức trên người ngươi?"

Nếu như lời Vương Thiên Mãng, hắn cố tình thả thủy ngân công vào Tội hình đài là vì hắn biết Phong Cẩn Du không dùng bất cứ ràng buộc gì với nàng nên mới tự mình ra tay. Nhưng hắn lại không biết Dương Dạ Lan là trúng Kỳ Tức thật.

Độc này không có thuốc giải, chỉ có thuốc ức chế. Người bị trúng độc trong thời gian dài lúc đầu sẽ không có dấu hiệu gì, chỉ là càng về sau chức năng thất khiếu sẽ dần mất hết, đến cuối cùng là trở thành một tên vừa mù vừa điếc vừa câm, không ngửi được cũng không nếm được. Không dùng thuốc tình trạng độc phát sẽ vô cùng khó chịu vô cùng đau đớn. Dùng nhiều thuốc sẽ đẩy nhanh đến giai đoạn cuối cùng. Chết không toàn thây!

Quan trọng là, độc này còn có thể cộng hưởng. Nhiễm phải Kỳ Tức rồi lại nhiễm phải độc khác, dù cho loại bị nhiễm về sau có thuốc giải cũng vĩnh viễn không thể giải dứt điểm được.

Phong Cẩn Du lại hỏi: "Ngươi làm sao lại để nhiễm Kỳ Tức? Ai hạ thủ với ngươi?"

Y càng hỏi sắc diện càng trầm xuống, âm giọng cũng hơi căng thẳng, hơi phẫn nộ.

Vương Thiên Mãng cũng để chân xuống, nghiêm mặt nhìn nàng.

Dương Dạ Lan trái lại lại không thể trả lời. Vì bản thân nàng cũng không biết câu trả lời.

Nhưng nếu nói là nghi ngờ, thì chỉ có một kết quả, kết quả mà nàng không muốn đối mặt.

Cơ Văn - Cơ Trát Dạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook