Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!

Chương 24

Tương Như

31/07/2019

Dương Dạ Lan im lặng một hồi liền giở chăn bước xuống giường, nét cười nhìn không rõ ý tứ, không biết còn có ẩn ý gì, nói: "Chuyện đó quan trọng sao? Sống chết có số, đều là do trời định. Huống hồ ngày tháng còn dài, cũng đã không thể lùi lại, vậy chỉ có thể nỗ lực tiến lên. Bệ hạ, thế tử, mời dẫn đường."

Thánh Lăng là cấm địa của Hoàng tộc, người thống trị cao nhất qua các triều đại sau khi qua đời đều an cư tại đây, chưa đạt được địa vị cao đến độ này, muốn vào trong phải chết. Nói như vậy chính là người sống có thể vào Thánh Lăng chỉ có thể là hoàng thân quý tộc, thế lực chí cao vô thượng, ngoại trừ bọn họ ra, bất cứ kẻ nào ngang nhiên bén mảng tới đều phải chết. Vậy cho nên Tuyên Cơ kia dù có trăm tai nghìn mắt bản lĩnh đến đâu cũng không cách nào tự nhiên vào được.

Khi Phong Cẩn Du phong kiếm ở đây, cũng chỉ bố trí người ở ngoài canh gác, mà kiếm kia còn chưa xuất vỏ cả đám thuộc hạ mấy chục người của hắn đều bị hạ sát đủ biết Tru Tâm, thanh kiếm đó lợi hại cỡ nào. Nếu nói về uy lực thực sự của nó, Dương Dạ Lan còn không rõ hay sao?!

Cưỡi ngựa hơn nửa canh giờ, rốt cuộc cũng tới được Thánh Lăng, mà ở đằng xa kia cũng đã thấy bóng vị cố nhân quen thuộc, Tuyên Cơ.

Dương Dạ Lan hỏi: "Ta có một điều thắc mắc, nếu Thánh Lăng đối với hoàng thất ý nghĩa quan trọng vậy, tại sao lại chọn đặt nó ở Vĩnh An thành?"

Phong Cẩn Du nói: "Thục quốc thành lập trên phế tích của nước Đại Nam, mà Vĩnh An trước kia là địa linh kỳ thổ của tiền triều, vị trí tuy giao với nhiều nước, thế nhưng lân bang nửa bước cũng chưa từng đặt đến. Các vị tiên đế lấy đó làm giới nghiêm, coi là điềm lành, nên từ khi lập quốc đã chọn Vĩnh An thành, xây dựng Thánh Lăng."

Dương Dạ Lan nghĩ: "Đây là đang cố tình đánh lạc hướng ta? Hơi người một đằng, trả lời xong dẫn ta đi cả một vòng thiên cổ, vấn đề mấu chốt là quý tộc Vĩnh An thành lại không nói ra." Nàng khẽ cười: "Hóa ra là vậy. Vậy Thính Tuyết giáo chủ muốn vào Thánh Lăng để làm gì?"

Phong Cẩn Du còn chưa trả lời Vương Thiên Mãng đã cười nói: "Hahaha. Còn không phải vì đó là nơi duy nhất ở Thục quốc Thính Tuyết giáo chưa có thông tin gì sao?"

Dương Dạ Lan "hờ" một tiếng, quả nhiên là thật, sau đó không nói thêm gì nữa. Nguyên quãng đường bọn họ đi, vô cùng nhạt nhẽo.

Đến trước cổng Thánh Lăng, trên dưới ba người xuống ngựa, Tuyên Cơ đã đợi sẵn không biết từ khi nào, sắc mặt có hơi nôn nóng, thấy bọn họ vừa chạm đất, liền nghiêm túc nói: "Sao các vị bây giờ mới đến? Bệ hạ!"



Dương Dạ Lan: "???"

Tuyên Cơ: "Quân đội Đại Khải đang đóng quân cách thành tây chỉ có 30 dặm, ngay ngã ba sông ngăn cách hai nước dựng một pháo đài chặn dòng chảy. Biên thùy cả tháng chưa mưa, nếu cứ tiếp tục chỉ e cầm cự không nổi. Thẩm Thừa Uy đã đến thành tây cùng Vĩnh vương bàn bạc đối sách rồi. Bệ hạ, người tính sao đây?!"

Phong Cẩn Du và Vương Thiên Mãng trái lại không có mấy phần kinh ngạc, chỉ im lặng không nói gì. Nhưng Dương Dạ Lan lại hỏi: "Là chuyện gì vậy?"

Tuyên Cơ nói: "Ta cùng Thẩm cứng nhắc đi điều tra tung tích của khu mỏ, phát hiện cách Vĩnh An thành mấy chục dặm ở khu rừng đông thành có một nhà xưởng bị thiêu trịu, trong đó còn lại tàn tích của lò đúc cùng với khung đúc. Thiết nghĩ số thành phẩm từ khu mỏ kia là đã được chuyển đi từ đây nhưng giữa chừng sợ bị phát hiện nên hủy thi diệt tích. Chúng ta theo dấu vết để lại, lần tới bờ sông nhưng mà nước ở đó lại vơi đi không ít. Sau đó chúng ta theo dòng chảy đi đến thượng nguồn thì phát hiện sự tình. Thẩm cứng nhắc đã đến thành tây tiếp ứng, ta trong đêm tức tốc từ thành tây thúc ngựa đến Vương phủ, bệ hạ nói sáng nay chờ người ở Thánh Lăng sau đó mới tính tiếp. Bệ hạ, bây giờ tính sao? Có cần gửi thư về triều đình xin chi viện không?"

Phong Cẩn Du sắc diện không mảy may thay đổi, nhìn càng không rõ ý tứ, nói: "Không cần đâu. Vào được Thánh Lăng mọi chuyện tất tự giải quyết."

Tuyên Cơ hỏi: "Nói vậy là sao?!"

Vương Thiên Mãng khẽ nhìn Dương Dạ Lan, cười nói: "Có Dương thừa tướng ở đây, không cần nôn nóng, nhỉ?"

Tuyên Cơ giống như chợt nhớ ra điều gì, mắt sáng rỡ nhìn Dương Dạ Lan nói: "Thật sao?"

Dương Dạ Lan: "Đừng có nhìn ta, ta cái gì cũng không có biết đâu." Nói rồi quay người giơ chân đá một cước, kết giới ngăn chặn bọn họ cư nhiên bị một cước này không nặng không nhẹ làm cho vỡ tan, mà Dương Dạ Lan sau khi đá xong liền xoay người cách cổng Thánh Lăng lùi xa hơn chục bước, phóng lên ngựa, nói: "Bệ hạ có lòng vì xã tắc, vẫn nên là tự lấy mình làm gương, tốt xấu thế nào, tôi thần tự khắc dựa vào đó mà soi theo. Chuyện liên quan đến Tru Tâm tà kiếm, một lời đã quyết, nhất định dốc lòng, coi như đã hoàn thành trách nhiệm. Còn những chuyện khác, vẫn là phải xem thương thế bản thân thế nào. Khụ, khụ. Bệ hạ, thế tử, Thính Tuyết giáo chủ, thất lễ rồi."

Dương Dạ Lan nói xong cười khẩy một cái, chắp tay hành lễ rồi thúc ngựa chạy biến.



Vương Thiên Mãng giấu không nổi phấn khích nói: "Liệt hỏa Trân Châu kỳ đúng thật là thượng cổ thần khí, uy lực đáng nể a."

Tuyên Cơ nhìn lại ngực mình, híp mắt cười nói: "Cải trang cũng khéo thật, ta lúc đầu còn tưởng đâu nàng ta là nam nhân."

Phong Cẩn Du khóe miệng khễ xếch, lãnh đạm bước vào Thánh Lăng, không nói gì.

Vương Thiên Mãng cũng chầm chậm bước vào, nói: "Ta nói ngươi, chuyện gì cũng giấu, ba lần bốn lượt đều là lừa gạt, còn muốn người ta giúp ngươi trị chính bình loạn. Nếu đổi lại là ta, ngươi dù có quỳ gối dập đầu cầu xin ta cũng không chịu. Tính tình này quả thực so với Ngọa Long* năm xưa cũng không khác mấy a."

*Ngọa Long: Gia Cát Khổng Minh, tích Lưu Bị ba lần đích thân đến rướt mới mời được Khổng Minh về làm quân sư.

Tuyên Cơ: "Đúng a, đúng a. Cái này chắc phải tam quỳ ngũ bái mới được. Không thì dùng kiệu lớn tám chín người khiêng mang theo một đoàn ca múa nhạc giống như lễ duyệt thần đến rướt thì còn may ra."

Vương Thiên Mãng cười: "Ngươi làm như đi đón dâu không bằng."

Tuyên Cơ không biết do đâu, lo lắng trong lòng đột nhiên tan biến hết, nói hùa theo: "Này cũng không thể nói như vậy. Liệt hỏa Trân Châu kỳ uy lực quả thực đáng kinh a, trăm nghe không bằng một thấy, cờ còn chưa xuất mà đã có thể một chân đá phăng kết giới chúng ta ba bốn người không làm gì được. Nếu như thật sự chiêu mộ được nàng ấy, vậy thượng cổ thần khí Thục quốc chẳng phải có tới hai cái hay sao? Thiên hạ vô địch rồi."

Phong Cẩn Du bước chân đột nhiên dừng lại.

Tới rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook