Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 26
Tương Như
31/07/2019
Dương Dạ Lan ngón tay cái khẽ giơ lên môi quyệt
một cái đường máu, khóe miệng khẽ xếch, xoay người, đối diện với một đám huyền thiết quân*, nói: "Vì sự nghiệp dưới một người trên vạn người,
không dùng nội lực, dùng ngoại lực cũng thừa sức lập công với hoàng
đế."
*huyền thiết quân: hình nộm giáp sắt màu đen
Nàng nói rồi lại đưa tay lên rút lấy ngân trâm ở trên tóc. Đuôi trâm thon dài nhọn hoắc, thân trâm làm bằng bạc nguyên chất độ cứng cũng vừa đủ đâm xuyên qua thân giáp. Mười mấy tên huyền thiết, đấu với một ngân trâm. Làm khó được nàng sao?! Ngâm trâm trong tay chẳng khác gì chùy thủy*, mỗi đường vung ra đều thừa sức chém đứt động mạch cổ lấy mạng một người. Huyền thiết quân tuy đông ra tay cũng nặng nhưng Dương Dạ Lan thân hình dẻo dai, cuối đầu xoay người, đánh với huyền thiết chẳng khác gì đang nhảy múa. Mái tóc đen xõa dài cũng theo chân người xoay chuyển đến tuyệt đẹp, không những không vướng víu trái lại còn tạo một cảm giác vô cùng thoải mái, chính là Dương Dạ Lan rất thích ngửi mùi tóc của mình.
*chùy thủy: một thanh kiếm ngắn
Cho đến khi bọn người Tuyên Cơ quay lại, tốt nhất vẫn là hi vọng Phong Cẩn Du ở trong kia có thể chế ngự được Tru Tâm. Dù gì nàng đối với tà kiếm này quá khứ cũng có rất nhiều chuyện để nói, thêm nữa là dù cho có tham công trục lợi mấy, miễn cưỡng xuống nơi mình chưa bao giờ tiếp cận cũng không phải ý hay. Biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng. Huống hồ nếu như trước đó Phong Cẩn Du đã có thể phong kiếm, bây giờ cũng có thể. Chí ít y bây giờ là quân chủ của mình, thân làm thần tử cũng nên đặt niềm tin vào y một chút.
Nhưng lại cũng không thể để y ở lại đây một mình, dù gì cũng là thiên tử, nhỡ có bất trắc thì rất khó thu xếp. Nếu có tình huống xấu, còn có nàng ở đây chắc sẽ không đến nổi quá tệ, bất quá vì mạng người cũng có thể phá lệ một lần mượn uy lực của Trân Châu kỳ một chút chắc bên đó cũng không sao.
Sau một hồi không quá chật vật, rốt cuộc cũng đánh cho đám huyền thiết kia thành một đống sắt vụn. Bày trận kiểu này, không mấy lợi hại nhưng chỉ mới là dạo đầu, cũng không hổ là Thánh Lăng.
Dương Dạ Lan tìm đại một góc tường ngồi xếp bằng tại đó, nhắm mắt điều tức một hồi, đợi khi thần trí cùng tâm mạch thanh tĩnh lại rồi mới bắt đầu xâu chuỗi mọi chuyện.
Thứ nhất, mục đích Phong Cẩn Du đến Vĩnh An là để làm gì? Cái gì mà khảo sát việc phát chẩn sẵn tiện thăm dò Vĩnh vương rồi tính cách kiềm hãm quý tộc. Tất cả những gì y dọn ra trước mặt nàng cùng đám đại thần trong triều đều là nói dối, những việc đó y thực chất nắm trong lòng bàn tay hết rồi. Mà lúc này nếu như Dương Dạ Lan không cảm nhận được thần khí kia đại biến hẳn sẽ nghĩ việc phong kiếm có khi nào cũng là đang diễn kịch hay không. Bởi vì y từ đầu nếu như chỉ muốn nhắm vào nàng thì tại sao lại còn để Tuyên Cơ rồi Thẩm Thừa Uy theo làm gì rồi mắc công bày biện đủ trò để tách nhóm. Hoặc là y muốn mượn tay bọn họ làm điều gì khác như y nói: điều tra khu mỏ gì đó. Hoặc là y đang muốn dụ rắn ra khỏi hang.
Việc Đại Khải mang quân khai chiến, chiến sự này hẳn là không tránh khỏi. Nhưng mà có phải đã quá trùng hợp không?
Dương Dạ Lan cẩn thận sắp xếp đầu sợi của mạch suy nghĩ.
Nếu như bên ngoài kia có một thế lực nào đó, câu kết với quý tộc Vương thị, bắt tay với quân đội Đại Khải, mua chuộc quan lại Vĩnh An thành, cố ý phá phong ấn Tru Tâm kiếm, bày trò mờ ám Thánh sống ở kinh thành, cuối cùng chỉ đợi thời cơ ngàn năm có một chính là Phong Cẩn Du tự mình giao lại binh quyền, vi hành đến Thánh Lăng rồi vĩnh viễn không trở về nữa. Như vậy, một khi quân đội quý tộc cùng quân đội Đại Khải đánh tới, với trang bị có được từ mỏ vàng khai thác trộm kia, đừng nói là Vĩnh vương có ba đầu sáu tay, thành Vĩnh An có mọc cánh cũng không bay thoát được. Nếu như hoàng đế không về, triều đình chắc chắn rối loạn, Phong Cẩn Minh một mình có thể gánh vác cục diện rối rắm đó không? Chưa kể tới, nếu đối phương đã muốn giấu, giặc có đánh tới chân chỉ sợ hắn cũng không biết a.
Nếu suy nghĩ theo hướng như vậy, chí ít cũng hiểu được vài chuyện. Đối phương có thể qua mắt được hoàng đế. Theo lời Tuyên Cơ nói quân đội Đại Khải đến cũng không phải ngày một ngày hai mà, tại sao triều đình không biết, không rót thêm quân? Vì có kẻ đổ hết tội lỗi nghi vấn liên quan đến loạn Thánh sống cho Vĩnh vương Phong Cẩn Ngôn, có chết cũng không dám đưa thêm quân cho hắn. Vì nghi kị Vĩnh vương nên không ai tin lời hắn. Vì tay chân kẻ đó quá lớn mạnh, một ngàn tin chỉ lọt được một tin, còn là được tiên phụ của Lý Nghiêm đổi mạng moi được. Cho nên, mới lòi ra gắn kết với Thính Tuyết giáo Tuyên Cơ.
Lại nói đến điểm nghi vấn thứ hai. Nếu theo mạch suy luận ở trên, quý tộc Vương thị phải là địch, nhưng mà thái độ của Vương Thiên Mãng kia với Phong Cẩn Du không phải vậy. Vậy chỉ có thể có hai trường hợp. Hoặc là Vương thị kia quay đầu sám hối, này .. có thể sao? Hoặc là Vương Thiên Mãng thật chết rồi. Lúc sáng ở Vương phủ, Dương Dạ Lan có để ý qua, ánh mắt cùng thái độ của nội tần và quân sĩ trong phủ đối với việc thế tử bọn họ tiếp đãi Phong Cẩn Du và Dương Dạ Lan như thể: thế tử đang làm cái gì a?
Tóm lại.
Ùm....
Là vậy đó. Quả thực rối quá. Dù gì nàng cũng mới đến Thục quốc hơn ha tháng, nắm bắt nhiêu đó cũng chưa dám xác định gì. Nhưng có thể chắc một điều: Phong Cẩn Du, tên hoàng đế này cũng rất khá.
Đương lúc khóe miệng đang cong lên tấm tắc cười thì trước mặt truyền đến tiếng nói: "Bị đánh đến ngốc rồi sao?"
Dương Dạ Lan trừng mắt nhìn.
Phong Cẩn Du đặt mu bàn tay lên trán nàng, trán hắn thì đặt ở trong lòng bàn tay, hai người chỉ cách nhau có một bàn tay, hỏi: "Không bị đập đầu chứ? Trán cũng hơi nóng nè. Nhìn thấy trẫm không?"
Dương Dạ Lan: "..." này là quá gần rồi.
Phong Cẩn Du vô cùng lãnh tĩnh nói: "Cũng không phải nghìn dặm tương phùng."
Dương Dạ Lan: "..."
Phong Cẩn Du bậc cười, lúc này mới đứng thẳng người, nói: "Sao ngươi lại vào đây rồi?"
"Bệ hạ!" Dương Dạ Lan lập tức hoàn hồn.
Phong Cẩn Du đỡ nàng đứng dậy, khẽ cau mày một chút nói: "Lại còn bị thương?"
Dương Dạ Lan nói: "Không sao không sao, ngoài da cả thôi. Bệ hạ, còn Tru Tâm kiếm thế nào?"
Phong Cẩn Du bước đi đến cổng, sờ sờ tay lên đó giống như là đang giải cơ quan, nói: ".... Không phải nó tự giải phong ấn. Có kẻ cố ý kích động nó bạo phát. Bây giờ đã ngoan ngoãn yên vị rồi."
Dương Dạ Lan khó suy nghĩ thông suốt, hỏi lại: "Có kẻ cố ý sao?"
Phong Cẩn Du động tác liền ngưng.
Dương Dạ Lan liền bước đến nhìn, nói: "Không mở được?"
Phong Cẩn Du gật đầu.
Dương Dạ Lan ngập ngừng hỏi: "Vậy .... làm sao để ra?"
Thánh Lăng chắc không có là hai ba cửa đâu ha? Cổng đá này nặng ngàn tấn là ít a, cho dù bọn họ trong này có đục 10 năm nữa cũng chưa chắc đục ra. Dương Dạ Lan trải nghiệm rồi nè, kéo cánh cổng ấy lại dùng hết 10 phần sức cũng không có xi nhê gì nhiều a, nếu không phải có người bên trong tương trợ, Tuyên Cơ bọn họ làm gì có cửa thoát ra ngoài. Huống hồ, trong này là hầm mộ, hai người sống ở trong hầm mộ? Chuyện này cũng quá sức dọa người rồi.
Phong Cẩn Du nói: "Muốn lập tức ra ngoài chỉ có một cách. Giải trừ phong ấn kiếm Tru Tâm."
Dương Dạ Lan tự cười, không biết nên nói gì luôn.
Có lộn không? Cất công đến đây để phong ấn nó, giờ muốn ra ngoài phải giải giới nó?! Đùa nhau à?
Dương Dạ Lan hỏi: "Ai?"
Ai làm? Y có nghi ngờ ai không?
Phong Cẩn Du nhìn nàng nói: "Đoán xem!"
Dương Dạ Lan: "..."
Không biết nên mới hỏi, biết rồi hỏi làm chi, còn kêu người ta đoán. Đoán cái đầu ngươi!
Phong Cẩn Du nhìn nàng một hồi, thấy mặt kia lúc trắng lúc đỏ tức đến muốn chửi người mà không dám lên tiếng, hắn kéo nàng ngồi xuống, nói: "Trẫm giúp ngươi liệu thương."
Dương Dạ Lan gấp gáp: "Thương thế của thần không đáng kể a. Chuyện lần này, bệ hạ tính sao?"
Ta không muốn sống cùng với người chết a!
Phong Cẩn Du nói: "Không tính sao cả. Đợi thôi."
Dương Dạ Lan: "Đợi?"
Phong Cẩn Du thong thả ngồi xếp bằng trên đất: "Chiến sự tây thành ngươi thu xếp giúp trẫm rồi nhỉ?"
Dương Dạ Lan: "..."
Sao y biết?
Phong Cẩn Du nói: "Nếu vậy thì không vội. Ở đây một hai ngày không chết được. Đợi Tuyên Cơ bọn họ giải quyết xong không tìm thấy sẽ tự động đến đón."
Dương Dạ Lan càng nghe càng hồ đồ: "Ý người là, giao chiến sự với Đại Khải cho mấy người bọn họ? Bệ hạ và thần ở trong lăng mộ này? Trọng môn (*cửa nặng đi) này mở từ bên ngoài cũng được sao?"
Phong Cẩn Du nhìn nàng gật đầu: "Ân!"
"..." Dương Dạ Lan: "... bệ hạ và thần, ở trong này?"
Phong Cẩn Du hỏi lại: "Thì sao?"
Dương Dạ Lan: "..."
***Nó chết rồi. Đem chôn đi.
*huyền thiết quân: hình nộm giáp sắt màu đen
Nàng nói rồi lại đưa tay lên rút lấy ngân trâm ở trên tóc. Đuôi trâm thon dài nhọn hoắc, thân trâm làm bằng bạc nguyên chất độ cứng cũng vừa đủ đâm xuyên qua thân giáp. Mười mấy tên huyền thiết, đấu với một ngân trâm. Làm khó được nàng sao?! Ngâm trâm trong tay chẳng khác gì chùy thủy*, mỗi đường vung ra đều thừa sức chém đứt động mạch cổ lấy mạng một người. Huyền thiết quân tuy đông ra tay cũng nặng nhưng Dương Dạ Lan thân hình dẻo dai, cuối đầu xoay người, đánh với huyền thiết chẳng khác gì đang nhảy múa. Mái tóc đen xõa dài cũng theo chân người xoay chuyển đến tuyệt đẹp, không những không vướng víu trái lại còn tạo một cảm giác vô cùng thoải mái, chính là Dương Dạ Lan rất thích ngửi mùi tóc của mình.
*chùy thủy: một thanh kiếm ngắn
Cho đến khi bọn người Tuyên Cơ quay lại, tốt nhất vẫn là hi vọng Phong Cẩn Du ở trong kia có thể chế ngự được Tru Tâm. Dù gì nàng đối với tà kiếm này quá khứ cũng có rất nhiều chuyện để nói, thêm nữa là dù cho có tham công trục lợi mấy, miễn cưỡng xuống nơi mình chưa bao giờ tiếp cận cũng không phải ý hay. Biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng. Huống hồ nếu như trước đó Phong Cẩn Du đã có thể phong kiếm, bây giờ cũng có thể. Chí ít y bây giờ là quân chủ của mình, thân làm thần tử cũng nên đặt niềm tin vào y một chút.
Nhưng lại cũng không thể để y ở lại đây một mình, dù gì cũng là thiên tử, nhỡ có bất trắc thì rất khó thu xếp. Nếu có tình huống xấu, còn có nàng ở đây chắc sẽ không đến nổi quá tệ, bất quá vì mạng người cũng có thể phá lệ một lần mượn uy lực của Trân Châu kỳ một chút chắc bên đó cũng không sao.
Sau một hồi không quá chật vật, rốt cuộc cũng đánh cho đám huyền thiết kia thành một đống sắt vụn. Bày trận kiểu này, không mấy lợi hại nhưng chỉ mới là dạo đầu, cũng không hổ là Thánh Lăng.
Dương Dạ Lan tìm đại một góc tường ngồi xếp bằng tại đó, nhắm mắt điều tức một hồi, đợi khi thần trí cùng tâm mạch thanh tĩnh lại rồi mới bắt đầu xâu chuỗi mọi chuyện.
Thứ nhất, mục đích Phong Cẩn Du đến Vĩnh An là để làm gì? Cái gì mà khảo sát việc phát chẩn sẵn tiện thăm dò Vĩnh vương rồi tính cách kiềm hãm quý tộc. Tất cả những gì y dọn ra trước mặt nàng cùng đám đại thần trong triều đều là nói dối, những việc đó y thực chất nắm trong lòng bàn tay hết rồi. Mà lúc này nếu như Dương Dạ Lan không cảm nhận được thần khí kia đại biến hẳn sẽ nghĩ việc phong kiếm có khi nào cũng là đang diễn kịch hay không. Bởi vì y từ đầu nếu như chỉ muốn nhắm vào nàng thì tại sao lại còn để Tuyên Cơ rồi Thẩm Thừa Uy theo làm gì rồi mắc công bày biện đủ trò để tách nhóm. Hoặc là y muốn mượn tay bọn họ làm điều gì khác như y nói: điều tra khu mỏ gì đó. Hoặc là y đang muốn dụ rắn ra khỏi hang.
Việc Đại Khải mang quân khai chiến, chiến sự này hẳn là không tránh khỏi. Nhưng mà có phải đã quá trùng hợp không?
Dương Dạ Lan cẩn thận sắp xếp đầu sợi của mạch suy nghĩ.
Nếu như bên ngoài kia có một thế lực nào đó, câu kết với quý tộc Vương thị, bắt tay với quân đội Đại Khải, mua chuộc quan lại Vĩnh An thành, cố ý phá phong ấn Tru Tâm kiếm, bày trò mờ ám Thánh sống ở kinh thành, cuối cùng chỉ đợi thời cơ ngàn năm có một chính là Phong Cẩn Du tự mình giao lại binh quyền, vi hành đến Thánh Lăng rồi vĩnh viễn không trở về nữa. Như vậy, một khi quân đội quý tộc cùng quân đội Đại Khải đánh tới, với trang bị có được từ mỏ vàng khai thác trộm kia, đừng nói là Vĩnh vương có ba đầu sáu tay, thành Vĩnh An có mọc cánh cũng không bay thoát được. Nếu như hoàng đế không về, triều đình chắc chắn rối loạn, Phong Cẩn Minh một mình có thể gánh vác cục diện rối rắm đó không? Chưa kể tới, nếu đối phương đã muốn giấu, giặc có đánh tới chân chỉ sợ hắn cũng không biết a.
Nếu suy nghĩ theo hướng như vậy, chí ít cũng hiểu được vài chuyện. Đối phương có thể qua mắt được hoàng đế. Theo lời Tuyên Cơ nói quân đội Đại Khải đến cũng không phải ngày một ngày hai mà, tại sao triều đình không biết, không rót thêm quân? Vì có kẻ đổ hết tội lỗi nghi vấn liên quan đến loạn Thánh sống cho Vĩnh vương Phong Cẩn Ngôn, có chết cũng không dám đưa thêm quân cho hắn. Vì nghi kị Vĩnh vương nên không ai tin lời hắn. Vì tay chân kẻ đó quá lớn mạnh, một ngàn tin chỉ lọt được một tin, còn là được tiên phụ của Lý Nghiêm đổi mạng moi được. Cho nên, mới lòi ra gắn kết với Thính Tuyết giáo Tuyên Cơ.
Lại nói đến điểm nghi vấn thứ hai. Nếu theo mạch suy luận ở trên, quý tộc Vương thị phải là địch, nhưng mà thái độ của Vương Thiên Mãng kia với Phong Cẩn Du không phải vậy. Vậy chỉ có thể có hai trường hợp. Hoặc là Vương thị kia quay đầu sám hối, này .. có thể sao? Hoặc là Vương Thiên Mãng thật chết rồi. Lúc sáng ở Vương phủ, Dương Dạ Lan có để ý qua, ánh mắt cùng thái độ của nội tần và quân sĩ trong phủ đối với việc thế tử bọn họ tiếp đãi Phong Cẩn Du và Dương Dạ Lan như thể: thế tử đang làm cái gì a?
Tóm lại.
Ùm....
Là vậy đó. Quả thực rối quá. Dù gì nàng cũng mới đến Thục quốc hơn ha tháng, nắm bắt nhiêu đó cũng chưa dám xác định gì. Nhưng có thể chắc một điều: Phong Cẩn Du, tên hoàng đế này cũng rất khá.
Đương lúc khóe miệng đang cong lên tấm tắc cười thì trước mặt truyền đến tiếng nói: "Bị đánh đến ngốc rồi sao?"
Dương Dạ Lan trừng mắt nhìn.
Phong Cẩn Du đặt mu bàn tay lên trán nàng, trán hắn thì đặt ở trong lòng bàn tay, hai người chỉ cách nhau có một bàn tay, hỏi: "Không bị đập đầu chứ? Trán cũng hơi nóng nè. Nhìn thấy trẫm không?"
Dương Dạ Lan: "..." này là quá gần rồi.
Phong Cẩn Du vô cùng lãnh tĩnh nói: "Cũng không phải nghìn dặm tương phùng."
Dương Dạ Lan: "..."
Phong Cẩn Du bậc cười, lúc này mới đứng thẳng người, nói: "Sao ngươi lại vào đây rồi?"
"Bệ hạ!" Dương Dạ Lan lập tức hoàn hồn.
Phong Cẩn Du đỡ nàng đứng dậy, khẽ cau mày một chút nói: "Lại còn bị thương?"
Dương Dạ Lan nói: "Không sao không sao, ngoài da cả thôi. Bệ hạ, còn Tru Tâm kiếm thế nào?"
Phong Cẩn Du bước đi đến cổng, sờ sờ tay lên đó giống như là đang giải cơ quan, nói: ".... Không phải nó tự giải phong ấn. Có kẻ cố ý kích động nó bạo phát. Bây giờ đã ngoan ngoãn yên vị rồi."
Dương Dạ Lan khó suy nghĩ thông suốt, hỏi lại: "Có kẻ cố ý sao?"
Phong Cẩn Du động tác liền ngưng.
Dương Dạ Lan liền bước đến nhìn, nói: "Không mở được?"
Phong Cẩn Du gật đầu.
Dương Dạ Lan ngập ngừng hỏi: "Vậy .... làm sao để ra?"
Thánh Lăng chắc không có là hai ba cửa đâu ha? Cổng đá này nặng ngàn tấn là ít a, cho dù bọn họ trong này có đục 10 năm nữa cũng chưa chắc đục ra. Dương Dạ Lan trải nghiệm rồi nè, kéo cánh cổng ấy lại dùng hết 10 phần sức cũng không có xi nhê gì nhiều a, nếu không phải có người bên trong tương trợ, Tuyên Cơ bọn họ làm gì có cửa thoát ra ngoài. Huống hồ, trong này là hầm mộ, hai người sống ở trong hầm mộ? Chuyện này cũng quá sức dọa người rồi.
Phong Cẩn Du nói: "Muốn lập tức ra ngoài chỉ có một cách. Giải trừ phong ấn kiếm Tru Tâm."
Dương Dạ Lan tự cười, không biết nên nói gì luôn.
Có lộn không? Cất công đến đây để phong ấn nó, giờ muốn ra ngoài phải giải giới nó?! Đùa nhau à?
Dương Dạ Lan hỏi: "Ai?"
Ai làm? Y có nghi ngờ ai không?
Phong Cẩn Du nhìn nàng nói: "Đoán xem!"
Dương Dạ Lan: "..."
Không biết nên mới hỏi, biết rồi hỏi làm chi, còn kêu người ta đoán. Đoán cái đầu ngươi!
Phong Cẩn Du nhìn nàng một hồi, thấy mặt kia lúc trắng lúc đỏ tức đến muốn chửi người mà không dám lên tiếng, hắn kéo nàng ngồi xuống, nói: "Trẫm giúp ngươi liệu thương."
Dương Dạ Lan gấp gáp: "Thương thế của thần không đáng kể a. Chuyện lần này, bệ hạ tính sao?"
Ta không muốn sống cùng với người chết a!
Phong Cẩn Du nói: "Không tính sao cả. Đợi thôi."
Dương Dạ Lan: "Đợi?"
Phong Cẩn Du thong thả ngồi xếp bằng trên đất: "Chiến sự tây thành ngươi thu xếp giúp trẫm rồi nhỉ?"
Dương Dạ Lan: "..."
Sao y biết?
Phong Cẩn Du nói: "Nếu vậy thì không vội. Ở đây một hai ngày không chết được. Đợi Tuyên Cơ bọn họ giải quyết xong không tìm thấy sẽ tự động đến đón."
Dương Dạ Lan càng nghe càng hồ đồ: "Ý người là, giao chiến sự với Đại Khải cho mấy người bọn họ? Bệ hạ và thần ở trong lăng mộ này? Trọng môn (*cửa nặng đi) này mở từ bên ngoài cũng được sao?"
Phong Cẩn Du nhìn nàng gật đầu: "Ân!"
"..." Dương Dạ Lan: "... bệ hạ và thần, ở trong này?"
Phong Cẩn Du hỏi lại: "Thì sao?"
Dương Dạ Lan: "..."
***Nó chết rồi. Đem chôn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.