Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 27
Tương Như
31/07/2019
Tiên đế sở tại trị chính không đoan, các vị thần
tử trong triều chia bè kết phái, gian thần lộng quyền trung thần nhược,
đông bắc, tây bắc trộm cướp nổi lên khắp nơi, chỉ có thành tây miễn
cưỡng xem như yên tĩnh, chính là nhờ rất nhiều tâm huyết của một vị
tướng quân, cũng là cữu cữu thân sinh của Vĩnh vương sở tại.
Phong Cẩn Ngôn từ nhỏ đã đối với vũ khí binh lược rất là hứng thú, những thứ khác một chút cũng không thèm quan tâm, tuổi nhỏ vô cùng trầm tính. Tiên đế thấy hắn suốt ngày cứ vọc binh khí, lầm lầm lì lì cũng xót ruột, đem hắn triệt để giao cho quý phi kia nuôi nấng luôn để có bạn có bè.
Năm hắn 9 tuổi, Phong Cẩn Dạ chết, quý phi thất sủng, Phong Cẩn Du bị bồi tán, hắn coi như lại bắt đầu chuỗi ngày lầm lầm lì lì. 12 tuổi cữu cữu đại tướng quân thủ tây thành về kinh, là vô duyên vô cớ bị triệu về kinh. Từ đó, ba bốn năm, Phong Cẩn Ngôn đều theo y mà học tập.
Đám đại thần trong triều vốn nghi kỵ tướng quân kia công cao hơn chủ, cố tình thúc giục triệu người, xong lại đối với chuyện liên quan Phong Cẩn Ngôn đều kín đáo bình luận, nói chung chính là nói tướng quân còn có lòng khác, cho nên bắt hắn cắt chức lưu đày. Sau đó không lâu, tướng quân kia trọng bệnh qua đời mà Phong Cẩn Ngôn từ đó bệnh lầm lì lại càng trầm trọng. Không quan tâm ai không màng thế sự, tiên đế cũng không cho y học nhiều binh pháp, vậy là suốt ngày giam mình trong phòng, nếu có chơi cũng chỉ chơi cùng Thẩm Thừa Uy, là con trai của chủ soái đông thành, cũng mê binh pháp, nói chuyện với nhau chỉ là binh pháp. Cho đến khi Phong Cẩn Du trở về, phong chức rồi lên ngôi, hắn mới trong đại lễ đăng cơ, xin được đến tây thành trấn thủ.
Phong Cẩn Du đối với quý tộc Vĩnh An vốn không yên tâm, lại sợ hắn chưa đủ năng lực, nên gia hạn một năm học tập sẽ điều đi. Không ngờ trong một năm đó Đại Khải phía tây lâm le xâm phạm hai lượt, Phong Cẩn Ngôn chủ động tòng quân, cuối cùng lại có thể dẫn dắt dẹp loạn tây thành thật, cho nên để hắn trấn thành luôn.
Mà lúc này, đứng bên bản trường đồ chi tiết đến vi diệu, thiết giáp oai phong lẫm liệt, lại thêm bội kiếm bên hong, kiều ngạo vô cùng. Bên trên thiết giáp ấy là một sắc diện còn rất trẻ, nét mặt như chưa từng trải sầu, mắt nghiềm ngẫm trường đồ mà mặt tĩnh còn hơn là nước mùa thu.
Thẩm Thừa Uy theo hướng hắn nhìn cũng chăm chú nhìn theo. Ngã ba sông kia cách tây thành chưa được mấy chục dặm, mà quân sĩ Đại Khải ước lược cũng trên dưới 7 vạn quân. Trớ trêu là, quân đội tây thành thì chưa đầy 1 vạn thêm của Vương phủ nữa cũng là khoảng tầm 3 vạn . Chênh lệch kiểu này, đánh làm sao?
Phong Cẩn Ngôn ngoài mặt không có biểu tình gì, nhưng Thẩm Thừa Uy biết, hắn nhất định cũng là đang đốt lửa. Chưa đầy 3 vạn quân, đánh kiểu nào để nhất định phải thắng đây?
Mấu chốt là ở chỗ, hắn không thể cầu viện binh.
Bệ hạ vi hành đến Vĩnh An, nếu muốn điều binh từ nơi khác đến sao lại không đích thân điều mà để Vĩnh vương điều. Nếu mà Phong Cẩn Ngôn viết thư về, nói hắn bắt cóc quân chủ, tự mình hạ chỉ thu quân, ý đồ mưu phản, không ít kẻ sẽ tin là thật.
Ai mà biết Phong Cẩn Du sẽ bị giam trong Thánh Lăng kia.
Mắt thấy Vương Thiên Mãng và Tuyên Cơ nhanh chóng tiến vào, chiến báo tiền tuyến gắn kỹ đệ trình lên trước mặt Phong Cẩn Ngôn, tay Tuyên Cơ còn hơi run, lòng Thẩm Thừa Uy chùng xuống.
"Điện hạ, tiền tuyến đến báo, doanh quân Đại Khải đã tiến về phía ta thêm 20 dặm, cũng chỉ khoảng một ngày nữa thôi.”
Không kịp, chắc chắn không kịp a.
Phong Cẩn Ngôn lầm lì đến đáng sợ, đúng là tên đặt đúng người, làm cho không khí trong doanh trướng lại càng trầm mặc.
Im lặng một lúc. Đột nhiên, Phong Cẩn Ngôn đứng dậy đi đến kế bên Vương Thiên Mãng, kéo kéo tay áo hắn.
Làm gì?
Ngửi a.
Vương Thiên Mãng: "..."
Thẩm Thừa Uy bất quá đỡ trán hỏi: "Điện hạ, này là làm gì?"
Phong Cẩn Ngôn hỏi: "Dính gì?"
"..." Vương Thiên Mãng nói: "Lúc đi vào thành, va phải xe dầu của thương buôn đang di tản. Hẳn là vết dầu thôi."
Dầu sao?
Phong Cẩn Ngôn nghiên đầu nghĩ một chút, lại hỏi Tuyên Cơ: "Nói lại đi!"
Tuyên Cơ: "..."
Nói gì?
Thẩm Thừa Uy bó tay, nói: "Điện hạ muốn ngươi nói lại câu kia của Dương ngự sử."
Tuyên Cơ "A" lên một tiếng. Thì ra là vậy. Dở khóc dở cười nói: "Thủy trợ hỏa. Hỏa khắc mộc khắc kim. Thủy diệt thủy."
Phong Cẩn Ngôn đột nhiên cười lớn: "Hahahahaha! Thua rồi. Thua chắc rồi. Đại Khải thua chắc rồi. Hahahaha! Mau truyền lệnh của ta, chuẩn bị hỏa công. Trưng thu tất cả dầu lửa trong thành."
Vương Thiên Mãng và Tuyên Cơ thừa lệnh liền làm.
Phong Cẩn Ngôn nói: "Thẩm tiên phong, ngươi lập tức ở xung quanh bờ sông cho đào nhiều hào nhỏ, tốt nhất là đem thành ngăn cách với dòng sông."
Thẩm Thừa Uy: "Rõ."
Trong đêm hôm sau, khi công tác chuẩn bị đều hoàn thành, một cơn mưa lớn trước nay chưa từng thấy trút xuống tây thành. Mưa đến xối xả. Mưa suốt một đêm. Nếu không nhờ các hào nhỏ Thẩm Thừa Uy đào, chỉ sợ rằng cả thành Vĩnh An đều sẽ ngập trong nước.
Phong Cẩn Ngôn nói: "Tình hình thế nào?"
Tuyên Cơ: "Các hào đều đã đầy. Nước sông tràn ra bên ngoài cũng tràn vào doanh trại Đại Khải. Bọn chúng cũng rất có phòng bị, tất cả lương thực vũ khí đều đem cất giữ ở trên tàu gỗ. Hứm, nhưng mà cũng vô ích a."
Phong Cẩn Ngôn: "Đổ dầu đi."
Chủ soái họ Lưu thống lĩnh toàn bộ 7 vạn quân Đại Khải, tuy số lượng binh sĩ trước đây từng nắm giữ cũng phải hơn ít nhất gấp đôi, lúc nam chinh bắc phạt rỗi rãi cũng có thể uống rượu, quá chén liền tụ tập bốc phét.
Nhưng lần này lại khác. Cố vấn ở trong trướng lại là trưởng công chúa Ngụy Diệp Ly. Ai mà không biết công chúa trước giờ nổi trội hơn cả hoàng tử. Cầm kỳ thi họa kiếm, cái nào cũng giỏi. Đặc biệt còn vô cùng lãnh khốc, vô cùng độc đoán, vô cùng ngang ngược, vô cùng ... dữ dằn. Thành thử ra triều đình Đại Khải, không ai là không sợ vị nữ vương tương lại này. Nhỡ hành động lần này mà xảy ra sơ suất, chắc tam tộc nhà y có mọc cách cũng bay không nổi.
Đáng tiếc, sợ gì gặp đó, sợ gì gặp đó a.
Đem quân xâm phạm định trước là không thể suôn sẻ được mà.
Lưu thống lĩnh ngửa cổ nhìn còi cảnh báo, điên cuồng gầm lên: “Chuyện quái gì?”
Binh lính chờ bốc dỡ lương thực trên thuyền lớn vốn đã gần xong, lúc này tất cả đều hoang mang thò đầu nhìn phía sau, tiểu binh phụ trách lĩnh quân lương chuyền lên thuyền đứng sắp không vững làm bao tải rơi từ trên tay xuống, tiểu tướng bên trên lại chĩa tới tiểu binh bên dưới quát to: “Ngươi muốn chết rồi phải không!”
Hắn chưa dứt lời thì dưới đất đột nhiên bùng lên ánh lửa lóa mắt, sương trắng dày đặc chỉ nghe tiếng “phụt phụt” mũi tên cắm xuống rồi bốc cháy.
Còi cảnh báo cũng không có hơi đâu mà gõ nữa. Nhưng doanh trại sau đó lại ầm ầm lên.
“Cháy rồi!”
“Đã xảy ra chuyện gì? Ai phóng hỏa?”
“Người đâu, mau lấy nước dập lửa! Nhanh!"
"Hộ giá a. Mau hộ giá!"
"Nước này càng dập cháy càng lớn a."
"Cứu mạng!!!"
Phong Cẩn Ngôn đứng ở trên thành nhìn ngọn lửa phía doanh trại Đại Khải càng cháy càng hung, quả thực không biết nên diễn tả thế nào. Hắn nói: "Tiếp tục bắn tên."
3 vạn quân mã chưa chắc thắng nổi 7 vạn quân mã. Nhưng mà 3 vạn quân mã đó bắn mỗi người một mũi tên lửa thôi cũng đủ để thiêu đến rục xương 7 vạn binh Đại Khải.
Tuyên Cơ nhìn cảnh này mà tiếc không thể nhảy dựng lên, mà tiếc không có Dương Dạ Lan ở đây sẽ ôm hắn hôn hôn một cái.
Thẩm Thừa Uy cũng cảm thán: "Thật không ngờ mọi việc lại có thể đi đến nước này."
Vương Thiên Mãng nhìn doanh trại Đại Khải trong chốc lát đã chìm trong biển lửa, thất thần nói: "Thủy trợ hỏa. Hỏa khắc mộc khắc kim. Thủy diệt thủy. Quả thực là không kém Ngoạ Long."
Phong Cẩn Ngôn từ nhỏ đã đối với vũ khí binh lược rất là hứng thú, những thứ khác một chút cũng không thèm quan tâm, tuổi nhỏ vô cùng trầm tính. Tiên đế thấy hắn suốt ngày cứ vọc binh khí, lầm lầm lì lì cũng xót ruột, đem hắn triệt để giao cho quý phi kia nuôi nấng luôn để có bạn có bè.
Năm hắn 9 tuổi, Phong Cẩn Dạ chết, quý phi thất sủng, Phong Cẩn Du bị bồi tán, hắn coi như lại bắt đầu chuỗi ngày lầm lầm lì lì. 12 tuổi cữu cữu đại tướng quân thủ tây thành về kinh, là vô duyên vô cớ bị triệu về kinh. Từ đó, ba bốn năm, Phong Cẩn Ngôn đều theo y mà học tập.
Đám đại thần trong triều vốn nghi kỵ tướng quân kia công cao hơn chủ, cố tình thúc giục triệu người, xong lại đối với chuyện liên quan Phong Cẩn Ngôn đều kín đáo bình luận, nói chung chính là nói tướng quân còn có lòng khác, cho nên bắt hắn cắt chức lưu đày. Sau đó không lâu, tướng quân kia trọng bệnh qua đời mà Phong Cẩn Ngôn từ đó bệnh lầm lì lại càng trầm trọng. Không quan tâm ai không màng thế sự, tiên đế cũng không cho y học nhiều binh pháp, vậy là suốt ngày giam mình trong phòng, nếu có chơi cũng chỉ chơi cùng Thẩm Thừa Uy, là con trai của chủ soái đông thành, cũng mê binh pháp, nói chuyện với nhau chỉ là binh pháp. Cho đến khi Phong Cẩn Du trở về, phong chức rồi lên ngôi, hắn mới trong đại lễ đăng cơ, xin được đến tây thành trấn thủ.
Phong Cẩn Du đối với quý tộc Vĩnh An vốn không yên tâm, lại sợ hắn chưa đủ năng lực, nên gia hạn một năm học tập sẽ điều đi. Không ngờ trong một năm đó Đại Khải phía tây lâm le xâm phạm hai lượt, Phong Cẩn Ngôn chủ động tòng quân, cuối cùng lại có thể dẫn dắt dẹp loạn tây thành thật, cho nên để hắn trấn thành luôn.
Mà lúc này, đứng bên bản trường đồ chi tiết đến vi diệu, thiết giáp oai phong lẫm liệt, lại thêm bội kiếm bên hong, kiều ngạo vô cùng. Bên trên thiết giáp ấy là một sắc diện còn rất trẻ, nét mặt như chưa từng trải sầu, mắt nghiềm ngẫm trường đồ mà mặt tĩnh còn hơn là nước mùa thu.
Thẩm Thừa Uy theo hướng hắn nhìn cũng chăm chú nhìn theo. Ngã ba sông kia cách tây thành chưa được mấy chục dặm, mà quân sĩ Đại Khải ước lược cũng trên dưới 7 vạn quân. Trớ trêu là, quân đội tây thành thì chưa đầy 1 vạn thêm của Vương phủ nữa cũng là khoảng tầm 3 vạn . Chênh lệch kiểu này, đánh làm sao?
Phong Cẩn Ngôn ngoài mặt không có biểu tình gì, nhưng Thẩm Thừa Uy biết, hắn nhất định cũng là đang đốt lửa. Chưa đầy 3 vạn quân, đánh kiểu nào để nhất định phải thắng đây?
Mấu chốt là ở chỗ, hắn không thể cầu viện binh.
Bệ hạ vi hành đến Vĩnh An, nếu muốn điều binh từ nơi khác đến sao lại không đích thân điều mà để Vĩnh vương điều. Nếu mà Phong Cẩn Ngôn viết thư về, nói hắn bắt cóc quân chủ, tự mình hạ chỉ thu quân, ý đồ mưu phản, không ít kẻ sẽ tin là thật.
Ai mà biết Phong Cẩn Du sẽ bị giam trong Thánh Lăng kia.
Mắt thấy Vương Thiên Mãng và Tuyên Cơ nhanh chóng tiến vào, chiến báo tiền tuyến gắn kỹ đệ trình lên trước mặt Phong Cẩn Ngôn, tay Tuyên Cơ còn hơi run, lòng Thẩm Thừa Uy chùng xuống.
"Điện hạ, tiền tuyến đến báo, doanh quân Đại Khải đã tiến về phía ta thêm 20 dặm, cũng chỉ khoảng một ngày nữa thôi.”
Không kịp, chắc chắn không kịp a.
Phong Cẩn Ngôn lầm lì đến đáng sợ, đúng là tên đặt đúng người, làm cho không khí trong doanh trướng lại càng trầm mặc.
Im lặng một lúc. Đột nhiên, Phong Cẩn Ngôn đứng dậy đi đến kế bên Vương Thiên Mãng, kéo kéo tay áo hắn.
Làm gì?
Ngửi a.
Vương Thiên Mãng: "..."
Thẩm Thừa Uy bất quá đỡ trán hỏi: "Điện hạ, này là làm gì?"
Phong Cẩn Ngôn hỏi: "Dính gì?"
"..." Vương Thiên Mãng nói: "Lúc đi vào thành, va phải xe dầu của thương buôn đang di tản. Hẳn là vết dầu thôi."
Dầu sao?
Phong Cẩn Ngôn nghiên đầu nghĩ một chút, lại hỏi Tuyên Cơ: "Nói lại đi!"
Tuyên Cơ: "..."
Nói gì?
Thẩm Thừa Uy bó tay, nói: "Điện hạ muốn ngươi nói lại câu kia của Dương ngự sử."
Tuyên Cơ "A" lên một tiếng. Thì ra là vậy. Dở khóc dở cười nói: "Thủy trợ hỏa. Hỏa khắc mộc khắc kim. Thủy diệt thủy."
Phong Cẩn Ngôn đột nhiên cười lớn: "Hahahahaha! Thua rồi. Thua chắc rồi. Đại Khải thua chắc rồi. Hahahaha! Mau truyền lệnh của ta, chuẩn bị hỏa công. Trưng thu tất cả dầu lửa trong thành."
Vương Thiên Mãng và Tuyên Cơ thừa lệnh liền làm.
Phong Cẩn Ngôn nói: "Thẩm tiên phong, ngươi lập tức ở xung quanh bờ sông cho đào nhiều hào nhỏ, tốt nhất là đem thành ngăn cách với dòng sông."
Thẩm Thừa Uy: "Rõ."
Trong đêm hôm sau, khi công tác chuẩn bị đều hoàn thành, một cơn mưa lớn trước nay chưa từng thấy trút xuống tây thành. Mưa đến xối xả. Mưa suốt một đêm. Nếu không nhờ các hào nhỏ Thẩm Thừa Uy đào, chỉ sợ rằng cả thành Vĩnh An đều sẽ ngập trong nước.
Phong Cẩn Ngôn nói: "Tình hình thế nào?"
Tuyên Cơ: "Các hào đều đã đầy. Nước sông tràn ra bên ngoài cũng tràn vào doanh trại Đại Khải. Bọn chúng cũng rất có phòng bị, tất cả lương thực vũ khí đều đem cất giữ ở trên tàu gỗ. Hứm, nhưng mà cũng vô ích a."
Phong Cẩn Ngôn: "Đổ dầu đi."
Chủ soái họ Lưu thống lĩnh toàn bộ 7 vạn quân Đại Khải, tuy số lượng binh sĩ trước đây từng nắm giữ cũng phải hơn ít nhất gấp đôi, lúc nam chinh bắc phạt rỗi rãi cũng có thể uống rượu, quá chén liền tụ tập bốc phét.
Nhưng lần này lại khác. Cố vấn ở trong trướng lại là trưởng công chúa Ngụy Diệp Ly. Ai mà không biết công chúa trước giờ nổi trội hơn cả hoàng tử. Cầm kỳ thi họa kiếm, cái nào cũng giỏi. Đặc biệt còn vô cùng lãnh khốc, vô cùng độc đoán, vô cùng ngang ngược, vô cùng ... dữ dằn. Thành thử ra triều đình Đại Khải, không ai là không sợ vị nữ vương tương lại này. Nhỡ hành động lần này mà xảy ra sơ suất, chắc tam tộc nhà y có mọc cách cũng bay không nổi.
Đáng tiếc, sợ gì gặp đó, sợ gì gặp đó a.
Đem quân xâm phạm định trước là không thể suôn sẻ được mà.
Lưu thống lĩnh ngửa cổ nhìn còi cảnh báo, điên cuồng gầm lên: “Chuyện quái gì?”
Binh lính chờ bốc dỡ lương thực trên thuyền lớn vốn đã gần xong, lúc này tất cả đều hoang mang thò đầu nhìn phía sau, tiểu binh phụ trách lĩnh quân lương chuyền lên thuyền đứng sắp không vững làm bao tải rơi từ trên tay xuống, tiểu tướng bên trên lại chĩa tới tiểu binh bên dưới quát to: “Ngươi muốn chết rồi phải không!”
Hắn chưa dứt lời thì dưới đất đột nhiên bùng lên ánh lửa lóa mắt, sương trắng dày đặc chỉ nghe tiếng “phụt phụt” mũi tên cắm xuống rồi bốc cháy.
Còi cảnh báo cũng không có hơi đâu mà gõ nữa. Nhưng doanh trại sau đó lại ầm ầm lên.
“Cháy rồi!”
“Đã xảy ra chuyện gì? Ai phóng hỏa?”
“Người đâu, mau lấy nước dập lửa! Nhanh!"
"Hộ giá a. Mau hộ giá!"
"Nước này càng dập cháy càng lớn a."
"Cứu mạng!!!"
Phong Cẩn Ngôn đứng ở trên thành nhìn ngọn lửa phía doanh trại Đại Khải càng cháy càng hung, quả thực không biết nên diễn tả thế nào. Hắn nói: "Tiếp tục bắn tên."
3 vạn quân mã chưa chắc thắng nổi 7 vạn quân mã. Nhưng mà 3 vạn quân mã đó bắn mỗi người một mũi tên lửa thôi cũng đủ để thiêu đến rục xương 7 vạn binh Đại Khải.
Tuyên Cơ nhìn cảnh này mà tiếc không thể nhảy dựng lên, mà tiếc không có Dương Dạ Lan ở đây sẽ ôm hắn hôn hôn một cái.
Thẩm Thừa Uy cũng cảm thán: "Thật không ngờ mọi việc lại có thể đi đến nước này."
Vương Thiên Mãng nhìn doanh trại Đại Khải trong chốc lát đã chìm trong biển lửa, thất thần nói: "Thủy trợ hỏa. Hỏa khắc mộc khắc kim. Thủy diệt thủy. Quả thực là không kém Ngoạ Long."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.