Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 39
Tương Như
31/07/2019
Dương Ngọc Thấu từ nhỏ ta đã sống ở nơi tường đỏ
ngói xanh bị một đám người vây quanh mà chậm rãi lớn lên. Nàng vốn đã
quen với những kẻ thường hay khom lưng uốn gối trước mặt mình vừa xoay
lưng lại đã thay đổi vẻ mặt, hoặc sau lưng nàng thì ngấm ngầm đấu đá
nhưng biểu hiện bên ngoài còn thân thiết hơn cả người thân. Mà nàng đã
nhanh chóng học được bản lãnh của bọn họ, áp dụng nó với những thể loại
người đặc thù khác, tỷ như Cơ Văn trưởng công chúa, tỷ như đương kim bệ
hạ (*này là mẹ của Cơ Văn).
Năm nay Dương Ngọc Thấu 16 tuổi. Là một quận chúa, có mẫu thân nàng là thừa tướng đương triều, công lao hiển hách, phong quang vô hạn. Nàng hiểu rõ, những thứ đó chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, nàng hiểu rõ, để ngồi được chức thừa tướng dưới một người trên vạn người này, mẫu thân nàng phải tốn bao nhiêu công sức, bao nhiêu tâm tư, không ngại giết bao nhiêu người, đôi tay kia phải nhuốm bao nhiêu máu.
Vì cái gì?
Nàng ngày ngày nhìn thấy mẫu thân sáng chăm lo an sinh tối tinh trừu (*tính toán sắp xếp) binh vận, dốc lòng tận sức còn bị người ngoài bàn ra nói vào âm thầm tính kế. Sức cùng lực kiệt ngày một yếu đi chẳng qua vì lo cho bá tánh cơm no áo ấm, trăm phương nghìn kế chỉ để giữ vững giang sơn.
Một năm sau, hoàng cung đại biến, đế cơ trọng bệnh thân vong, lúc lâm chung cũng chỉ có mình Thừa tướng bồi người, chỉ có mình thừa tướng biết rõ chiếu thư cuối cùng kia truyền ngôi lại cho ai.
Thế nhưng, thế sự không đoán trước được, đương triều thừa tướng sau khi đế cơ băng hà tuẫn tiết (*khí tiết) tự vận.
Thế nhưng, thế nào gọi là tuẫn tiết, thế nào gọi là tự vận? Người ngoài thường tinh hơn người trong cuộc sao? Ha. Không, không có lý do gì người trong cuộc lại không tinh, chỉ là đang cố tự lừa mình dối người mà thôi.
Đương triều quận chúa Dương Ngọc Thấu 17 tuổi một ngòi lửa thiêu trụi Thừa tướng phủ, đem tất cả những gì mẫu thân có được tuẫn táng cùng người, từ đó suốt một năm trời bặt vô âm tính.
******
Nơi biên thùy.
Gió muộn thổi vội, rít gào lùa qua trấn nhỏ phòng ốc lưa thưa.
Cái gọi là biên thùy cũng chính là nơi giao giới giữa nước với nước, thành với thành.
Lô Lục châm một chén rượu nóng cho người mới tới, vây quanh bếp lò hàn huyên cùng mấy người: “Huynh đệ tới từ chỗ nào?”
“Phía nam tới đây.”
“Bên đó à?” Mấy người quay ra nhìn nhau, trầm mặc: “Hiện tại sống có ổn không?”
Người mới tới cầm bát rượu, cau mày thở dài thường thược.
Một người nói: "Thật không hiểu nổi Thục quốc đã làm nên nhân quả gì, tứ hải ngũ châu đều có pháp bảo thần khí trấn quốc, còn mình là lại một tà khí như vầy! Mấy ngày nay cũng có nhiều người gặp phải manh thi ở trong thành!"
"Chỉ là một thanh kiếm, lợi hại vậy sao? Còn có liên quan đến manh thi?" Một thiếu niên nói.
*manh thi giống xác sống.
Mấy người xung quanh nhìn y, ai nấy đều lười biếng nghĩ: ngươi ở tại nơi khỉ ho cò gáy nào chui ra vậy?
Thiếu niên nói tiếp: "Ta chỉ nghe nói Thục quốc từng có một tà kiếm tên là Tru Tâm, năm xưa đồ sát mười mấy thành trì Bắc Huyền sau đó đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung. Sau lại nghe nói là thanh kiếm kia vốn đã bị phong ấn ở trong lăng mộ. Nhưng vừa rồi như các vị tiền bối nói, lẽ nào lại tự thoát ra? Còn chuyện manh thi là sao?"
Người đeo mặt nạ ngồi ở trong góc thở dài.
"Này cũng không phải là tự thoát ra a."
"Hầy lão Lục à, ngươi nói xem xem."
Lô Lục hắng hắng cổ họng, nói: "Cái này nói đến thì dài dòng lắm. Chính là tám năm trước, lúc triều đình khai mộ, không biết thế nào lại động đến kiếm khí kia, mà cái việc đồ thành ngươi nói cũng chính là bắt đầu từ đó."
Người mới đến cũng kéo ghế lại hỏi: "Triều đình khai mộ?"
Lô Lục nói: "Đó vốn vĩ là lăng mộ của hoàng gia mà. Người chết tất nhiên phải đem xuống dưới chôn rồi."
Thiếu niên nói: "Triều đình không biết chuyện kiếm khí thức tỉnh vậy sao?"
Lô Lục nói: "Bao nhiêu năm cũng là mở rồi đóng có chuyện gì lạ đâu. Hoàn toàn không biết a, cho đến khi Bắc Huyền quốc cử người sang tố cáo mới cho Nam Thái phó dẫn quân đến xem xét tình hình, mà thanh kiếm kia cư nhiên vẫn còn yên vị. Không có bằng chứng Bắc Huyền quốc đành phải rút lui. Nhưng cũng từ đó ở trong bán kính vài trăm dặm phía nam thi thoảng lại có vài vụ bị một kiếm sát hại chết không rõ nguyên nhân. Còn chuyện manh thi chỉ mới xuất hiện gần đây, hai ba ngày một vụ. Nhưng là chưa có hậu quả gì nghiêm trọng."
Thiếu niên lại hỏi: "Sau đó thì sao?"
Lô Lục nói: "Sau đó triều đình lại cử người đến xem xét, cuối cùng, giữa chừng lại bị điều về, cũng không hiêir vì sao."
Vị khách lúc nãy nói: "Ta nói, các ngươi cũng đừng có ở đây bàn bạc chuyện gì liên quan nữa, cẩn thận chim báo tang*."
*sợ lời nói chuyện xấu chuyện xấu sẽ đến.
Lời kia vừa dứt bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng động cốc cốc.
Mọi người trong phòng lập tức nhất tề cảnh giác, đều tự chuẩn bị tốt binh khí hộ thân. Có khi nào vừa nhắc đã tới không?
Ngoài cửa một trận gió lạnh miễn cưỡng mở cửa đập vào mặt, thổi tắt hầu ngọn nến thắp sáng căn phòng.
Lô Lục trầm giọng quát: “Đốt đèn!”
Người mới đến kia tay phát run, còn chưa có đốt ngọn nến lên hẳn đã xoay người về, ấp a ấp úng nói: "Cái .... cái đó, sao giống như bên cạnh vừa có thêm một người vậy?"
Lặng im như chết.
Đột nhiên, một tiếng hét to, sau đó tiếng binh khí chạm nhau cao thấp không đồng nhất.
Lô Lục hô to “Đốt đèn! Đốt đèn!” Mọi người đều vội vàng hoặc là lo trốn chạy hoặc là căng mắt ra nhìn, không ai nghe hắn nói. Lô Lúc đang cáu giận, bỗng nhiên bị bóp chặt cổ.
Gã ngạt trắng cả mắt, hai chân dần dần cách mặt đất, không thấy rõ bóp mình là cái gì. Đang lúc tưởng rằng sắp phải bỏ mạng nơi này, một loạt ánh nến to nhỏ khắp phòng, đồng loạt được thắp lên sáng trân.
Tiếp đó, một thân vút qua đến trước mặt. Cũng không thấy hắn quyền đấm cước đá gì cả, Lô Lục chỉ bên tai nghe được một tiếng kêu kỳ quái, mùi tanh đến phát hờn, cuối cùng trông thấy ở trước mặt cư nhiên là một cổ thi thể.
Sáu người trong phòng kinh hồn chưa định, có kẻ đã nằm sõng soài dưới đất.
Thiếu niên cúi đầu coi một lát, đứng dậy nói: “Không sao cả. Ngất đi thôi.”
Lô Lục lấy lại hơi thở, đối với người lúc nãy cứu mình, từ trên nhìn xuống dưới đánh giá một hơi, xác định hắn chính là cái người ngồi góc bàn kia, liền ôm quyền hấp tấp nói: "Đa tạ các hạ cứu giúp. Lão nhân như ta sống hơn nửa đời người thật sự chưa gặp qua tình trạng thế này. Đúng là nguyền rủa mà."
Người đeo mặt nạ nọ chắp tay đáp lễ: "Không dám."
Thiếu niên dựa thân lên vách khoanh tay nhìn hắn cười một cái. Thiếu niên rõ thực là đẹp mắt, mi thanh mục tú môi hồng răng trắng, lại hào hoa phong nhã, cùng tài tử tiên nhân miêu tả trong thơ ca giống nhau như đúc, cười rộ lên cũng thật là đáng yêu.
Tạm thời không nói đến hai người bốn mắt nhìn nhau, mấy người còn lại trong quán đều vì thứ đang nằm dài kia mà bất động. Manh thi a! Thật sự là nguyền rủa mà. Tru Tâm thanh tà kiếm đó thật sự là âm tà hết sức, còn có thể khiến mấy thi thể như này gây loạn khắp nơi.
Người nọ nói: "Ở trong lăng mộ có vài thứ không sạch sẽ thoát ra, nhưng cũng không phải không dễ đối phó, loại manh thi này chỉ cần cắt đứt động mạch chủ trên cổ là có thể khống chế, sau đó chỉ cần một ngọn lửa là xong."
Lô Lục nói: "À, còn chưa thỉnh giáo cao danh của các hạ?"
Thiếu niên rời đi vô tung vô ảnh, mà người nọ cũng không có trả lời biến mất. Bỏ lại ở trong phòng toàn người hóa đá trong gió.
Thiếu niên tung người, bạch y phiêu nhiên trong gió đêm, nhảy ra khỏi tường thành. Người nọ cũng không kém, sóng vai bên cạnh, nghe đối phương cười khúc khích nói: "Diễn giỏi!"
Người nọ cũng cười: "Bữa vừa rồi coi như ngươi nợ ta?"
Thiếu niên khoanh tay nói: "Ta lúc nãy cũng giúp ngươi hạ một cỗ xác." Hòa nhau chứ!
Người nọ hất cằm ra phía sau nói: "Ngươi đi đòi lão." Giúp lão chứ đâu có giúp ta.
Thiếu niên từ trong mũi "hừ" ra một tiếng, bĩu môi.
Người nọ lại hỏi: "Còn muốn ăn gì nữa không? Ta mua cho ngươi. Nhưng mà lần này không được hỏi chuyện lung tung nữa. Có chuyện gì cứ hỏi ta."
Thiếu niên kéo tay hắn.
Người nọ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, còn chưa kịp nắm tay hắn lại thì đã bị kéo nhảy xuống tòa thành cao chục trượng, bên tai là tiếng gió rít gào, chỉ trong chốc lát đã rơi xuống mặt đất.
"Làm ta sợ muốn chết." Người nọ thở dài một hơi, nhẹ nhàng thả người đang ôm trong lòng xuống đất: "May là ta phản ứng nhanh, nếu không ngươi ngã xuống thì làm sao bây giờ?"
Thiếu niên: "..."
Thiếu niên kia vẫn cho rằng võ công mình không thấp, nhưng vì sao người này cư nhiên có thể chỉ trong chớp mắt đã ôm lấy mình, đó là đang ở giữa không trung a, quả thực là thấy quỷ.
"Sao vậy?" Người nọ kề sát vào hắn, cẩn thận hỏi.
"Không có gì." Thiếu niên có chút không được tự nhiên, né tránh đường nhìn của hắn.
Người nọ cười.
Thiếu niên nhíu mày: "Cười cái gì mà cười!"
Người nọ nói: "Vui vẻ thì cười!"
Thiếu niên tai có chút đỏ, giơ tay lên muốn gỡ mặt nạ kia xuống.
Người nọ lách người liền né.
Thiếu niên hỏi: "Ngươi vì sao cứ phải đeo mặt nạ?"
Người nọ đáp: "Quen rồi!"
Thiếu niên nhíu mày: "Cho ta nhìn mặt ngươi một chút cũng không được?"
Người nọ đáp: "Ta cũng muốn nhìn mặt thật của ngươi, Tiểu Ngọc!"
Dương Ngọc Thấu bĩu môi hất cằm: "Tiểu cái đầu ngươi!"
Người nọ cười: "Tự mình đốt nhà, tha hương cầu thực ha!"
Dương Ngọc Thấu đá hắn một cước: "Ta chỉ đốt nhà thôi, không có tha hương ... cầu thực."
Người nọ ánh mắt lập tức đảo qua, đem người đẩy ra phía sau.
Năm nay Dương Ngọc Thấu 16 tuổi. Là một quận chúa, có mẫu thân nàng là thừa tướng đương triều, công lao hiển hách, phong quang vô hạn. Nàng hiểu rõ, những thứ đó chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, nàng hiểu rõ, để ngồi được chức thừa tướng dưới một người trên vạn người này, mẫu thân nàng phải tốn bao nhiêu công sức, bao nhiêu tâm tư, không ngại giết bao nhiêu người, đôi tay kia phải nhuốm bao nhiêu máu.
Vì cái gì?
Nàng ngày ngày nhìn thấy mẫu thân sáng chăm lo an sinh tối tinh trừu (*tính toán sắp xếp) binh vận, dốc lòng tận sức còn bị người ngoài bàn ra nói vào âm thầm tính kế. Sức cùng lực kiệt ngày một yếu đi chẳng qua vì lo cho bá tánh cơm no áo ấm, trăm phương nghìn kế chỉ để giữ vững giang sơn.
Một năm sau, hoàng cung đại biến, đế cơ trọng bệnh thân vong, lúc lâm chung cũng chỉ có mình Thừa tướng bồi người, chỉ có mình thừa tướng biết rõ chiếu thư cuối cùng kia truyền ngôi lại cho ai.
Thế nhưng, thế sự không đoán trước được, đương triều thừa tướng sau khi đế cơ băng hà tuẫn tiết (*khí tiết) tự vận.
Thế nhưng, thế nào gọi là tuẫn tiết, thế nào gọi là tự vận? Người ngoài thường tinh hơn người trong cuộc sao? Ha. Không, không có lý do gì người trong cuộc lại không tinh, chỉ là đang cố tự lừa mình dối người mà thôi.
Đương triều quận chúa Dương Ngọc Thấu 17 tuổi một ngòi lửa thiêu trụi Thừa tướng phủ, đem tất cả những gì mẫu thân có được tuẫn táng cùng người, từ đó suốt một năm trời bặt vô âm tính.
******
Nơi biên thùy.
Gió muộn thổi vội, rít gào lùa qua trấn nhỏ phòng ốc lưa thưa.
Cái gọi là biên thùy cũng chính là nơi giao giới giữa nước với nước, thành với thành.
Lô Lục châm một chén rượu nóng cho người mới tới, vây quanh bếp lò hàn huyên cùng mấy người: “Huynh đệ tới từ chỗ nào?”
“Phía nam tới đây.”
“Bên đó à?” Mấy người quay ra nhìn nhau, trầm mặc: “Hiện tại sống có ổn không?”
Người mới tới cầm bát rượu, cau mày thở dài thường thược.
Một người nói: "Thật không hiểu nổi Thục quốc đã làm nên nhân quả gì, tứ hải ngũ châu đều có pháp bảo thần khí trấn quốc, còn mình là lại một tà khí như vầy! Mấy ngày nay cũng có nhiều người gặp phải manh thi ở trong thành!"
"Chỉ là một thanh kiếm, lợi hại vậy sao? Còn có liên quan đến manh thi?" Một thiếu niên nói.
*manh thi giống xác sống.
Mấy người xung quanh nhìn y, ai nấy đều lười biếng nghĩ: ngươi ở tại nơi khỉ ho cò gáy nào chui ra vậy?
Thiếu niên nói tiếp: "Ta chỉ nghe nói Thục quốc từng có một tà kiếm tên là Tru Tâm, năm xưa đồ sát mười mấy thành trì Bắc Huyền sau đó đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung. Sau lại nghe nói là thanh kiếm kia vốn đã bị phong ấn ở trong lăng mộ. Nhưng vừa rồi như các vị tiền bối nói, lẽ nào lại tự thoát ra? Còn chuyện manh thi là sao?"
Người đeo mặt nạ ngồi ở trong góc thở dài.
"Này cũng không phải là tự thoát ra a."
"Hầy lão Lục à, ngươi nói xem xem."
Lô Lục hắng hắng cổ họng, nói: "Cái này nói đến thì dài dòng lắm. Chính là tám năm trước, lúc triều đình khai mộ, không biết thế nào lại động đến kiếm khí kia, mà cái việc đồ thành ngươi nói cũng chính là bắt đầu từ đó."
Người mới đến cũng kéo ghế lại hỏi: "Triều đình khai mộ?"
Lô Lục nói: "Đó vốn vĩ là lăng mộ của hoàng gia mà. Người chết tất nhiên phải đem xuống dưới chôn rồi."
Thiếu niên nói: "Triều đình không biết chuyện kiếm khí thức tỉnh vậy sao?"
Lô Lục nói: "Bao nhiêu năm cũng là mở rồi đóng có chuyện gì lạ đâu. Hoàn toàn không biết a, cho đến khi Bắc Huyền quốc cử người sang tố cáo mới cho Nam Thái phó dẫn quân đến xem xét tình hình, mà thanh kiếm kia cư nhiên vẫn còn yên vị. Không có bằng chứng Bắc Huyền quốc đành phải rút lui. Nhưng cũng từ đó ở trong bán kính vài trăm dặm phía nam thi thoảng lại có vài vụ bị một kiếm sát hại chết không rõ nguyên nhân. Còn chuyện manh thi chỉ mới xuất hiện gần đây, hai ba ngày một vụ. Nhưng là chưa có hậu quả gì nghiêm trọng."
Thiếu niên lại hỏi: "Sau đó thì sao?"
Lô Lục nói: "Sau đó triều đình lại cử người đến xem xét, cuối cùng, giữa chừng lại bị điều về, cũng không hiêir vì sao."
Vị khách lúc nãy nói: "Ta nói, các ngươi cũng đừng có ở đây bàn bạc chuyện gì liên quan nữa, cẩn thận chim báo tang*."
*sợ lời nói chuyện xấu chuyện xấu sẽ đến.
Lời kia vừa dứt bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng động cốc cốc.
Mọi người trong phòng lập tức nhất tề cảnh giác, đều tự chuẩn bị tốt binh khí hộ thân. Có khi nào vừa nhắc đã tới không?
Ngoài cửa một trận gió lạnh miễn cưỡng mở cửa đập vào mặt, thổi tắt hầu ngọn nến thắp sáng căn phòng.
Lô Lục trầm giọng quát: “Đốt đèn!”
Người mới đến kia tay phát run, còn chưa có đốt ngọn nến lên hẳn đã xoay người về, ấp a ấp úng nói: "Cái .... cái đó, sao giống như bên cạnh vừa có thêm một người vậy?"
Lặng im như chết.
Đột nhiên, một tiếng hét to, sau đó tiếng binh khí chạm nhau cao thấp không đồng nhất.
Lô Lục hô to “Đốt đèn! Đốt đèn!” Mọi người đều vội vàng hoặc là lo trốn chạy hoặc là căng mắt ra nhìn, không ai nghe hắn nói. Lô Lúc đang cáu giận, bỗng nhiên bị bóp chặt cổ.
Gã ngạt trắng cả mắt, hai chân dần dần cách mặt đất, không thấy rõ bóp mình là cái gì. Đang lúc tưởng rằng sắp phải bỏ mạng nơi này, một loạt ánh nến to nhỏ khắp phòng, đồng loạt được thắp lên sáng trân.
Tiếp đó, một thân vút qua đến trước mặt. Cũng không thấy hắn quyền đấm cước đá gì cả, Lô Lục chỉ bên tai nghe được một tiếng kêu kỳ quái, mùi tanh đến phát hờn, cuối cùng trông thấy ở trước mặt cư nhiên là một cổ thi thể.
Sáu người trong phòng kinh hồn chưa định, có kẻ đã nằm sõng soài dưới đất.
Thiếu niên cúi đầu coi một lát, đứng dậy nói: “Không sao cả. Ngất đi thôi.”
Lô Lục lấy lại hơi thở, đối với người lúc nãy cứu mình, từ trên nhìn xuống dưới đánh giá một hơi, xác định hắn chính là cái người ngồi góc bàn kia, liền ôm quyền hấp tấp nói: "Đa tạ các hạ cứu giúp. Lão nhân như ta sống hơn nửa đời người thật sự chưa gặp qua tình trạng thế này. Đúng là nguyền rủa mà."
Người đeo mặt nạ nọ chắp tay đáp lễ: "Không dám."
Thiếu niên dựa thân lên vách khoanh tay nhìn hắn cười một cái. Thiếu niên rõ thực là đẹp mắt, mi thanh mục tú môi hồng răng trắng, lại hào hoa phong nhã, cùng tài tử tiên nhân miêu tả trong thơ ca giống nhau như đúc, cười rộ lên cũng thật là đáng yêu.
Tạm thời không nói đến hai người bốn mắt nhìn nhau, mấy người còn lại trong quán đều vì thứ đang nằm dài kia mà bất động. Manh thi a! Thật sự là nguyền rủa mà. Tru Tâm thanh tà kiếm đó thật sự là âm tà hết sức, còn có thể khiến mấy thi thể như này gây loạn khắp nơi.
Người nọ nói: "Ở trong lăng mộ có vài thứ không sạch sẽ thoát ra, nhưng cũng không phải không dễ đối phó, loại manh thi này chỉ cần cắt đứt động mạch chủ trên cổ là có thể khống chế, sau đó chỉ cần một ngọn lửa là xong."
Lô Lục nói: "À, còn chưa thỉnh giáo cao danh của các hạ?"
Thiếu niên rời đi vô tung vô ảnh, mà người nọ cũng không có trả lời biến mất. Bỏ lại ở trong phòng toàn người hóa đá trong gió.
Thiếu niên tung người, bạch y phiêu nhiên trong gió đêm, nhảy ra khỏi tường thành. Người nọ cũng không kém, sóng vai bên cạnh, nghe đối phương cười khúc khích nói: "Diễn giỏi!"
Người nọ cũng cười: "Bữa vừa rồi coi như ngươi nợ ta?"
Thiếu niên khoanh tay nói: "Ta lúc nãy cũng giúp ngươi hạ một cỗ xác." Hòa nhau chứ!
Người nọ hất cằm ra phía sau nói: "Ngươi đi đòi lão." Giúp lão chứ đâu có giúp ta.
Thiếu niên từ trong mũi "hừ" ra một tiếng, bĩu môi.
Người nọ lại hỏi: "Còn muốn ăn gì nữa không? Ta mua cho ngươi. Nhưng mà lần này không được hỏi chuyện lung tung nữa. Có chuyện gì cứ hỏi ta."
Thiếu niên kéo tay hắn.
Người nọ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, còn chưa kịp nắm tay hắn lại thì đã bị kéo nhảy xuống tòa thành cao chục trượng, bên tai là tiếng gió rít gào, chỉ trong chốc lát đã rơi xuống mặt đất.
"Làm ta sợ muốn chết." Người nọ thở dài một hơi, nhẹ nhàng thả người đang ôm trong lòng xuống đất: "May là ta phản ứng nhanh, nếu không ngươi ngã xuống thì làm sao bây giờ?"
Thiếu niên: "..."
Thiếu niên kia vẫn cho rằng võ công mình không thấp, nhưng vì sao người này cư nhiên có thể chỉ trong chớp mắt đã ôm lấy mình, đó là đang ở giữa không trung a, quả thực là thấy quỷ.
"Sao vậy?" Người nọ kề sát vào hắn, cẩn thận hỏi.
"Không có gì." Thiếu niên có chút không được tự nhiên, né tránh đường nhìn của hắn.
Người nọ cười.
Thiếu niên nhíu mày: "Cười cái gì mà cười!"
Người nọ nói: "Vui vẻ thì cười!"
Thiếu niên tai có chút đỏ, giơ tay lên muốn gỡ mặt nạ kia xuống.
Người nọ lách người liền né.
Thiếu niên hỏi: "Ngươi vì sao cứ phải đeo mặt nạ?"
Người nọ đáp: "Quen rồi!"
Thiếu niên nhíu mày: "Cho ta nhìn mặt ngươi một chút cũng không được?"
Người nọ đáp: "Ta cũng muốn nhìn mặt thật của ngươi, Tiểu Ngọc!"
Dương Ngọc Thấu bĩu môi hất cằm: "Tiểu cái đầu ngươi!"
Người nọ cười: "Tự mình đốt nhà, tha hương cầu thực ha!"
Dương Ngọc Thấu đá hắn một cước: "Ta chỉ đốt nhà thôi, không có tha hương ... cầu thực."
Người nọ ánh mắt lập tức đảo qua, đem người đẩy ra phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.