Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 38
Tương Như
31/07/2019
Lần này Dương Dạ Lan quyết định: đi ngủ! Sau đó xoay người nằm dài trên sạp gỗ kéo chăn che kín tới đỉnh đầu.
Phong Cẩn Du tự mình hóa giải cơ quan, đi vào trong 'ngục', nhìn người trong chăn kia một hồi mới nói: "Những lời hắn nói có đúng không? Độc trên người có thể giải?"
Dương Dạ Lan trong chăn lười biếng nói: "Giả đó! Lời hắn nói mà tin được thì gỗ mục cũng nở hoa thơm!"
Phong Cẩn Du dứt khoác nói: "Không cho ngươi ở trong này nữa. Vào cung với trẫm!" Nơi này cũng không có an toàn. Trong cung an toàn hơn.
Dương Dạ Lan ở trong chăn không có động tĩnh, vù vù thở. Ngủ rồi ngủ rồi, không có nghe nữa a!
Phong Cẩn Du trầm mặc nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng không còn cách nào khác, không thể trách, cũng không thể ủy khuất nàng, đành thương lượng: "Ngươi theo trẫm vào cung, sẽ để ngươi làm thượng thư. Thế nào?"
Dương Dạ Lan ở trong chăn bĩu môi nói: "Không đi! Không làm!"
Thượng thư chỉ có tứ phẩm thôi a! Muốn ta theo ngươi về trừ phi làm cho làm thừa tướng nhất phẩm!
Phong Cẩn Du nói: "Vậy cũng không thể ở ngoài ngày được. Họ Ngụy kia ngay cả thiên lao hình bộ cũng có thể ban đêm lẻn vào, ngươi bây giờ lại không có nội lực, nếu như hắn thực sự có ý đồ xấu ngươi cũng không thể cậy mạnh tự đối phó."
"Không đối phó được thì sang Đại Khải làm thừa tướng!" Dương Dạ Lan khóe miệng cong lên một chút: "Dù gì họ Ngụy kia cũng không muốn giết ta, không muốn lừa ta, không muốn nhốt ta vào trong thiên lao!"
"Không được!" Phong Cẩn Du vô cùng cao lãnh* cũng vô cùng kiên định nói: "Không cho ngươi rời khỏi vương thành!"
*cao lãnh: cao ngạo, lạnh lùng
Dương Dạ Lan lật chăn ngồi dậy nói: "Người cấm ta được sao?! Chẳng lẽ trong vương thành còn có mật đạo, địa lao hay thủy lao gì đó?!"
Phong Cẩn Du lãnh tĩnh nói: "Có. Lãnh cung!"
Dương Dạ Lan: "..."
Dương Dạ Lan: "..."
Dương Dạ Lan: "..."
Phong Cẩn Du lời chưa nói hết đã hai tay ôm người cùng với chăn, đem Dương Dạ Lan ở trong chăn bông gói lại thành một cái bánh chưng, một đường khiêng đi. Là khiêng đi. Thật sự KHIÊNG đi a.
Dương Dạ Lan khóe mắt cơ hồ đều đỏ bừng, đừng nói chi là mặt, trong bụng một nồi cháo huyết sôi sùng sục dâng lên tới tận cổ, chỉ có thể kêu gào: "Phong Cẩn Du! Chu Cẩm Vân! Cẩu hoàng đế! Thả ta ra! Ngươi liền thả ta xuống a!!!"
Phong Cẩn Du ôm người bước ra, quản ngục canh cửa bị Ngụy Vân Lan kia ám tiễn làm cho ngủ say, vừa hay không cần phải giả mù giả điếc, Phong Cẩn Du cũng chẳng buồn quan tâm người trên vai đang cuồng quẫy cái gì. Nếu nàng đã nhận ra cũng không nhất thiết phải đóng kịch nữa. Quản ngục ngày mai không thấy người coi như là cho họ một bài học, sau này canh chừng người của trẫm không được lơ là!!!
Có thủ vệ kiểm soát cửa thành nên tất nhiên không thể quang minh chính đại ra ngoài được huống chi lại còn ôm người vào trong, có điều Phong Cẩn Du đích xác là cao thủ, dễ dàng nhảy khỏi tường thành cũng không khiến kinh động đến một ngọn cỏ nhánh cây.
Thấy người trên vai không cuồng cũng không quẫy, Phong Cẩn Du nhỏ giọng hỏi: "Ngủ rồi sao?"
Dương Dạ Lan nói dài ơi là dài: "Khó thở a~!"
Phong Cẩn Du dịu giọng nói: "Cố chịu một chút, sắp đến nơi rồi!"
Dương Dạ Lan cũng không có động tĩnh gì thêm, rất ngoan ngoãn nằm trong ổ chăn để hắn khiêng đi.
Bên ngoài ngự thư phòng thị vệ tả hữu đều được cho lui, chỉ còn mỗi Lê tổng quan đứng ở ngoài canh cửa, bất cứ ai cũng không được vào, dù trời có sập xuống cũng là chuyện của ngày mai.
Dương Dạ Lan quấn chăn kín bưng ngồi xổm ở trên lòng sàng chỉ để lộ có cặp mắt, đanh đá liếc nhìn người ngồi ở bên cạnh. Phong Cẩn Du sóng lưng thẳng tắp, hai tay đoan chính đặt ở trên đầu gối, một hồi lâu sau mới hắng giọng ho một tiếng, bắt đầu nói: "Nàng .... nhận ra từ lúc nào?"
Dương Dạ Lan đá đá hắn tránh xa mình một chút, sau đó nói: "Không biết!"
Phong Cẩn Du khẽ thở ra, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi. Ta sai rồi."
Dương Dạ Lan hỏi lại: "Hả? Cái gì? Độc tính phát tác rồi, nghe không có rõ a!"
Phong Cẩn Du hắng giọng, nói lại: "Ta sai rồi! Xin lỗi nàng."
Dương Dạ Lan hỏi: "Làm sao sai?"
Phong Cẩn Du thành thật nói: "Bốn năm trước không nên không từ mà biệt. Gặp lại cũng không nên che giấu thân phận thật lừa gạt nàng. Hôm nay cũng không nên bày kế giam lỏng nàng. Là ta sai. Ta nhận lỗi có được không? Quận chúa!"
Dương Dạ La tung cước đá hắn xuống giường, kiên định ngủ!
Phong Cẩn Du lấy tay đỡ trán, sau đó không nói thêm gì, từ từ bước vòng ra phía sau bình phong, lấy tấm họa đồ cẩn trọng xem xét một lượt. Trong lòng âm thầm hồi tưởng lại một loại những chuyện trong quá khứ.
Phong Cẩn Du tự mình hóa giải cơ quan, đi vào trong 'ngục', nhìn người trong chăn kia một hồi mới nói: "Những lời hắn nói có đúng không? Độc trên người có thể giải?"
Dương Dạ Lan trong chăn lười biếng nói: "Giả đó! Lời hắn nói mà tin được thì gỗ mục cũng nở hoa thơm!"
Phong Cẩn Du dứt khoác nói: "Không cho ngươi ở trong này nữa. Vào cung với trẫm!" Nơi này cũng không có an toàn. Trong cung an toàn hơn.
Dương Dạ Lan ở trong chăn không có động tĩnh, vù vù thở. Ngủ rồi ngủ rồi, không có nghe nữa a!
Phong Cẩn Du trầm mặc nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng không còn cách nào khác, không thể trách, cũng không thể ủy khuất nàng, đành thương lượng: "Ngươi theo trẫm vào cung, sẽ để ngươi làm thượng thư. Thế nào?"
Dương Dạ Lan ở trong chăn bĩu môi nói: "Không đi! Không làm!"
Thượng thư chỉ có tứ phẩm thôi a! Muốn ta theo ngươi về trừ phi làm cho làm thừa tướng nhất phẩm!
Phong Cẩn Du nói: "Vậy cũng không thể ở ngoài ngày được. Họ Ngụy kia ngay cả thiên lao hình bộ cũng có thể ban đêm lẻn vào, ngươi bây giờ lại không có nội lực, nếu như hắn thực sự có ý đồ xấu ngươi cũng không thể cậy mạnh tự đối phó."
"Không đối phó được thì sang Đại Khải làm thừa tướng!" Dương Dạ Lan khóe miệng cong lên một chút: "Dù gì họ Ngụy kia cũng không muốn giết ta, không muốn lừa ta, không muốn nhốt ta vào trong thiên lao!"
"Không được!" Phong Cẩn Du vô cùng cao lãnh* cũng vô cùng kiên định nói: "Không cho ngươi rời khỏi vương thành!"
*cao lãnh: cao ngạo, lạnh lùng
Dương Dạ Lan lật chăn ngồi dậy nói: "Người cấm ta được sao?! Chẳng lẽ trong vương thành còn có mật đạo, địa lao hay thủy lao gì đó?!"
Phong Cẩn Du lãnh tĩnh nói: "Có. Lãnh cung!"
Dương Dạ Lan: "..."
Dương Dạ Lan: "..."
Dương Dạ Lan: "..."
Phong Cẩn Du lời chưa nói hết đã hai tay ôm người cùng với chăn, đem Dương Dạ Lan ở trong chăn bông gói lại thành một cái bánh chưng, một đường khiêng đi. Là khiêng đi. Thật sự KHIÊNG đi a.
Dương Dạ Lan khóe mắt cơ hồ đều đỏ bừng, đừng nói chi là mặt, trong bụng một nồi cháo huyết sôi sùng sục dâng lên tới tận cổ, chỉ có thể kêu gào: "Phong Cẩn Du! Chu Cẩm Vân! Cẩu hoàng đế! Thả ta ra! Ngươi liền thả ta xuống a!!!"
Phong Cẩn Du ôm người bước ra, quản ngục canh cửa bị Ngụy Vân Lan kia ám tiễn làm cho ngủ say, vừa hay không cần phải giả mù giả điếc, Phong Cẩn Du cũng chẳng buồn quan tâm người trên vai đang cuồng quẫy cái gì. Nếu nàng đã nhận ra cũng không nhất thiết phải đóng kịch nữa. Quản ngục ngày mai không thấy người coi như là cho họ một bài học, sau này canh chừng người của trẫm không được lơ là!!!
Có thủ vệ kiểm soát cửa thành nên tất nhiên không thể quang minh chính đại ra ngoài được huống chi lại còn ôm người vào trong, có điều Phong Cẩn Du đích xác là cao thủ, dễ dàng nhảy khỏi tường thành cũng không khiến kinh động đến một ngọn cỏ nhánh cây.
Thấy người trên vai không cuồng cũng không quẫy, Phong Cẩn Du nhỏ giọng hỏi: "Ngủ rồi sao?"
Dương Dạ Lan nói dài ơi là dài: "Khó thở a~!"
Phong Cẩn Du dịu giọng nói: "Cố chịu một chút, sắp đến nơi rồi!"
Dương Dạ Lan cũng không có động tĩnh gì thêm, rất ngoan ngoãn nằm trong ổ chăn để hắn khiêng đi.
Bên ngoài ngự thư phòng thị vệ tả hữu đều được cho lui, chỉ còn mỗi Lê tổng quan đứng ở ngoài canh cửa, bất cứ ai cũng không được vào, dù trời có sập xuống cũng là chuyện của ngày mai.
Dương Dạ Lan quấn chăn kín bưng ngồi xổm ở trên lòng sàng chỉ để lộ có cặp mắt, đanh đá liếc nhìn người ngồi ở bên cạnh. Phong Cẩn Du sóng lưng thẳng tắp, hai tay đoan chính đặt ở trên đầu gối, một hồi lâu sau mới hắng giọng ho một tiếng, bắt đầu nói: "Nàng .... nhận ra từ lúc nào?"
Dương Dạ Lan đá đá hắn tránh xa mình một chút, sau đó nói: "Không biết!"
Phong Cẩn Du khẽ thở ra, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi. Ta sai rồi."
Dương Dạ Lan hỏi lại: "Hả? Cái gì? Độc tính phát tác rồi, nghe không có rõ a!"
Phong Cẩn Du hắng giọng, nói lại: "Ta sai rồi! Xin lỗi nàng."
Dương Dạ Lan hỏi: "Làm sao sai?"
Phong Cẩn Du thành thật nói: "Bốn năm trước không nên không từ mà biệt. Gặp lại cũng không nên che giấu thân phận thật lừa gạt nàng. Hôm nay cũng không nên bày kế giam lỏng nàng. Là ta sai. Ta nhận lỗi có được không? Quận chúa!"
Dương Dạ La tung cước đá hắn xuống giường, kiên định ngủ!
Phong Cẩn Du lấy tay đỡ trán, sau đó không nói thêm gì, từ từ bước vòng ra phía sau bình phong, lấy tấm họa đồ cẩn trọng xem xét một lượt. Trong lòng âm thầm hồi tưởng lại một loại những chuyện trong quá khứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.