Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 67: Cố nhân
Tương Như
12/08/2019
"Ngươi nói đã gặp ai?" Bạch y nhân cơ hồ tưởng đâu mình nghe lầm.
Thiếu niên nhìn nàng mỉm cười, khẽ xoay người, từ từ điều khiển cán chèo, thong thả nói: "Là vầy. Ta hay đi loanh quanh chỗ này, mấy ngày trước cũng như tỷ, bị lạc trong khu vực Trùng Thống thảo sinh sôi, suýt nữa thì mất mạng, may mà được một vị cao nhân cứu giúp. Là huynh ấy chỉ ta cách hóa giải Trùng Thống thảo, cho nên ta mới cứu được tỷ đó."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó hả? Sau đó huynh ấy rời đi. Ta lại không tiện hỏi huynh ấy đi đâu, nhưng trước khi đi huynh ấy có nói với ta nơi này biên thùy mấy ngày tới sẽ có chiến sự, bảo ta không nên ở lại đây, tốt nhất là đến thành Trần Thương đi. Ta hỏi vì sao không đến Kinh Thủy lại đến Trần Thương, đến Kinh Thủy chỉ mất một ngày, đến Trần Thương phải mất đến hai ngày. Huynh ấy nói Kinh Thủy thành không có giữ được, bảo ta đến Trần Thương đi, còn nhìn vào thắt lưng mình, thắt lưng huynh ấy đeo cũng có gắn cái phù giống tỷ, huynh ấy nói người giữ nửa còn lại đang ở gần đây, nay mai cũng sẽ hướng Trần Thương mà đến."
Bạch y nhân thoáng trầm ngâm, hỏi: "Là vậy sao?"
Thiếu niên xoay người lại đối diện nàng, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Là vậy đó. Sao hả, tỷ là cái gì của huynh ấy vậy?"
Bạch y nhân nhìn y một hồi, sau đó hạ mi cười khẩy: " .... không là gì cả."
Tấm hổ phù này, nguyên bản có hai mảnh. Năm xưa trong trận chiến ở ngoại ô Kỳ thành, trước lúc biến cố xảy ra, là Phong Dực tự tay trao cho nàng một mảnh, bản thân hắn tự mình giữ một mảnh. Hổ phù tượng trưng cho quyền lực tuyệt đối của quốc chủ Thục quốc, có hổ phù trong tay có thể tùy tiện điều động binh mã nước Thục.
Thế nhưng, nàng không những phụ mất sự kỳ vọng của hắn, còn khiến hắn nhà tan cửa nát, khiến Thục quốc phải lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, hại hắn sống chết không rõ, cho đến tận bây giờ. Tuy rằng nàng mấy năm nay vẫn không ngừng dò la tin tức về hắn, nhưng nếu thật là hắn, nàng nên đối mặt với hắn thế nào? Liệu hắn có trách nàng không, oán nàng, thậm chí hận nàng?
Phong Cẩn Minh nói đúng, nếu như nàng không tự cao tự đại, không tự cho mình có thể gánh vác tất cả, thì mọi chuyện cũng sẽ không tới mức này.
Thiếu niên nhìn đôi mày nàng khẽ chau lại, sắc diện thoáng trầm xuống, sau đó bèn cười nói: "Vậy sao? Ta thấy vị cao nhân kia lúc nhắc đến tỷ lại không phải cảm giác không quen biết, ngược lại người ngoài như ta cũng khó có thể không nhìn rõ tâm tư y."
Bạch y nhân nhàn nhạt hỏi: "Thật sao?"
"Ùm."
"Vậy sao y không đến gặp ta?"
"..."
"Nếu đã bình an vô sự vậy tại sao lại không muốn lộ diện?"
"..."
Bị bạch y nhân ngược lại hỏi hai câu, thiếu niên nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Bạch y nhân mỉm cười, nhân lúc thiếu niên mất cảnh giác nhanh như cắt rút lấy chùy thủ, khẽ nhướn người điểm huyệt định thân thiếu niên kia, đồng thời lưỡi đao canh ngay động mạch ở cổ y mà kề tới.
Thiếu niên kia bất đắc dĩ rơi vào thế hạ phong, nhất thời chỉ có thể cười khổ nói: "Tiểu tỷ tỷ, tỷ đây là có ý gì?"
Bạch y nhân mắt phượng sắc lẹm mang sát ý cùng chế giễu nhìn đối phương, nhướn mày nói: "Là ta từ đầu đã hỏi ngươi câu này, ngươi nhưng mà vẫn chưa trả lời ta thành thật nhỉ?"
Kỳ thực, không biết lý do vì sao ở bên cạnh y, cảm giác rất thân thiết, cảnh giác cũng bất giác buông lỏng mấy phần, y lại cố ý đề cập đến chuyện của Phong Dực, nhắm ngay yếu điểm của nàng mà đánh, khiến nàng suýt chút nữa đã tin lời kia.
Nhưng mà y lại không hiểu một chuyện. Một khi đã gọi là điểm yếu, thường người ta sẽ học cách để bảo vệ nó, giống như khi chạm vào lưng nhím, nhím sẽ xù gai. Thiếu niên kia nhắc đến Phong Dực, tự khác nàng sẽ đối với y nảy sinh nghi ngờ.
Thiếu niên ủy khuất nói: "Ta đảm bảo với tỷ, đi khắp mọi nơi cũng không kiếm được người thành thật hơn ta đâu."
Bạch y nhân cười khẩy: "Vậy ngươi nói thử xem, sông này là sông gì?"
"Vân xuyên."
"Đúng. Là Vân xuyên. Tại sao lại gọi là Vân xuyên? Vì quanh năm sương giáng. Khúc sông này địa thế quanh co, lại có sương mù dày đặc, dễ thủ khó công, nếu không phải quen thuộc vùng này trong lòng bàn tay khẳng định không thể vượt qua đến nửa dòng sông. Ngươi thì sao? 'Đi loanh quanh' nhưng nhắm mắt cũng có thể chèo chiếc bè này êm ả như vậy, muốn qua mặt ta sao?"
"Tỷ không thể cho rằng ta thiên phú chèo bè đi. Là tỷ không chèo được thôi, không phải ta cũng như tỷ mà."
Bạch y nhân nói: "Vân xuyên này là tỷ tỷ đây đích thân chọn làm tuyến đường di chuyển cho 6 ngàn người từ Kinh Thủy đến Trần Thương, đường đi nước bước đều là qua khảo nghiệm hơn chục lần, mỗi thước mỗi dặm đều có bố trí cơ quan. Xin hỏi ngươi, đây cũng là thiên phú?"
Nàng nói: "Còn nữa, lúc nãy vừa đi qua một đoạn sông, là đoạn ngươi xoay người cầm cán lái, trận pháp bố trí tên là Huyền Môn trận, ngươi cư nhiên có thể phá được."
Huyền Môn trận này là trận pháp độc nhất vô nhị, trước nay chỉ xuất hiện ở một nơi. Linh Sơn kết giới.
Năm đó, lúc nàng trong đêm bị chia cắt với Cơ Trát Dạ, cùng một nhóm người khác trong đó có Ngụy Diên, một tiểu đệ đệ tên gọi là Phong, và bốn nữ nhân nữa ra, chưa một ai khác trải qua trận pháp này.
Trận pháp Linh Sơn kết giới thiên biến vạn hóa, lần đó trận động, chủ yếu chính là để tách nhóm những nhân giả tham gia, mỗi nhóm phải đối mặt với một trận pháp khác biệt, điều này là chính nàng cùng Cơ Trát Dạ xác nhận. Mà năm ấy, một nhóm 7 người vào trong trận, chỉ có nàng, Ngụy Diên và Phong an toàn trở ra.
"Vậy nên...." bạch y nhân nói: "Ngươi là người của Ngụy Diên?"
Thiếu niên nhướn mày nhìn nàng: "Vậy nên, sao tỷ không xuống tay?"
Bạch y nhân nghiêm túc nhìn hắn.
Thiếu niên cười như không cười nói tiếp: "Ta ở bên ngoài nghe nói, thừa tướng Thục quốc Dương Dạ Lan đối với Đại Khải, đối với họ Ngụy từng có lời thề không đội trời chung, không phải sao? Nếu tỷ đã xác nhận ta là người bọn họ phái đến thì đã xuống tay từ lâu rồi, ta nói đúng không, Dương thừa tướng, Dương Dạ Lan ... tỷ tỷ?"
Dương Dạ Lan khóe miệng khẽ xếch, tay trái vẫn giữ chặt chùy thủ, tay phải đưa lên tóc liền tháo khăn che mặt xuống.
Chỉ thấy nụ cười kia trên môi thiếu niên cứng lại, mà hắn có vẻ không muốn cười nữa.
Hai đường cắt sắc nhọn kéo dài đem dung mạo vốn khuynh diễm cao ngạo hủy đến âm trầm đáng sợ. Vết cắt đó thật khiến người ta rùng mình sợ hãi. Nếu đổi lại là một người xa lạ khác nhìn thấy bộ dạng phải nói là đến mức ghê tởm này, không khóc thét lên ngất xỉu cũng sẽ bị dọa đến sợ đổ hết mồ hôi lạnh. Mà thiếu niên kia, trong ánh mắt, không phải là sợ hãi, ngược lại giống như ngạc nhiên, nhất thời chưa tiếp nhận được chuyện này. Một lúc sau hắn mới khẽ mở miệng: "Đau không?"
"Đau chứ. Đương nhiên là đau." Dương Dạ Lan cười nói: "Nhưng mà, đau mới khiến cho người ta thanh tĩnh. Con người sống ở trên đời sợ nhất là đau, vết thương quá sâu đau quá nhiều, sẽ muốn chết, kết thúc mọi chuyện. Nhưng khi ngươi đã quen với nỗi đau rồi, ngươi cũng sẽ không muốn chết nữa. Có biết vì sao không?"
Dương Dạ Lan càng nói, khóe miệng càng cong đáy mắt nhàn nhạt ý cười, lưỡi đao lại tiến sát huyết nhục thiếu niên thêm một chút: "Bởi vì nếu ngươi chết rồi, tức là từ trong thất bại, từ trong nỗi đau kia, chấp nhận thua cuộc. Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không có được như ta bây giờ, khoái cảm của chiến thắng, hưởng lạc của sự trả thù, từng bước từng bước dồn kẻ mà ngươi hận, kẻ mà ngươi oán vào tử cục."
"Không phải."
Bất thình lình, thiếu niên như thế nào lại giải được huyệt định thân, trở tay giữ lấy tay đối phương, chỉ cảm thấy cánh tay đó lạnh lẽo vô cùng, một nỗi cô đơn đến cực hạn.
Dương Dạ Lan nhướn mày nghiên đầu nhìn hắn: "Có ai nói ngươi biết, Thục quốc thừa tướng thực ra là một con quái vật hay không? Trên người ta đâu đâu cũng là ... "
"Ta biết." Thiếu niên nói: "Nhưng là chính tỷ đã nói 'sẽ không để ta có chuyện' (*chương 50.1) mà nhỉ?"
Dương Dạ Lan nói: "Vậy thì ngươi cũng thành thật với ta, Phong à."
Thiếu niên cười nói: "Được thôi."
Thiếu niên nhìn nàng mỉm cười, khẽ xoay người, từ từ điều khiển cán chèo, thong thả nói: "Là vầy. Ta hay đi loanh quanh chỗ này, mấy ngày trước cũng như tỷ, bị lạc trong khu vực Trùng Thống thảo sinh sôi, suýt nữa thì mất mạng, may mà được một vị cao nhân cứu giúp. Là huynh ấy chỉ ta cách hóa giải Trùng Thống thảo, cho nên ta mới cứu được tỷ đó."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó hả? Sau đó huynh ấy rời đi. Ta lại không tiện hỏi huynh ấy đi đâu, nhưng trước khi đi huynh ấy có nói với ta nơi này biên thùy mấy ngày tới sẽ có chiến sự, bảo ta không nên ở lại đây, tốt nhất là đến thành Trần Thương đi. Ta hỏi vì sao không đến Kinh Thủy lại đến Trần Thương, đến Kinh Thủy chỉ mất một ngày, đến Trần Thương phải mất đến hai ngày. Huynh ấy nói Kinh Thủy thành không có giữ được, bảo ta đến Trần Thương đi, còn nhìn vào thắt lưng mình, thắt lưng huynh ấy đeo cũng có gắn cái phù giống tỷ, huynh ấy nói người giữ nửa còn lại đang ở gần đây, nay mai cũng sẽ hướng Trần Thương mà đến."
Bạch y nhân thoáng trầm ngâm, hỏi: "Là vậy sao?"
Thiếu niên xoay người lại đối diện nàng, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Là vậy đó. Sao hả, tỷ là cái gì của huynh ấy vậy?"
Bạch y nhân nhìn y một hồi, sau đó hạ mi cười khẩy: " .... không là gì cả."
Tấm hổ phù này, nguyên bản có hai mảnh. Năm xưa trong trận chiến ở ngoại ô Kỳ thành, trước lúc biến cố xảy ra, là Phong Dực tự tay trao cho nàng một mảnh, bản thân hắn tự mình giữ một mảnh. Hổ phù tượng trưng cho quyền lực tuyệt đối của quốc chủ Thục quốc, có hổ phù trong tay có thể tùy tiện điều động binh mã nước Thục.
Thế nhưng, nàng không những phụ mất sự kỳ vọng của hắn, còn khiến hắn nhà tan cửa nát, khiến Thục quốc phải lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, hại hắn sống chết không rõ, cho đến tận bây giờ. Tuy rằng nàng mấy năm nay vẫn không ngừng dò la tin tức về hắn, nhưng nếu thật là hắn, nàng nên đối mặt với hắn thế nào? Liệu hắn có trách nàng không, oán nàng, thậm chí hận nàng?
Phong Cẩn Minh nói đúng, nếu như nàng không tự cao tự đại, không tự cho mình có thể gánh vác tất cả, thì mọi chuyện cũng sẽ không tới mức này.
Thiếu niên nhìn đôi mày nàng khẽ chau lại, sắc diện thoáng trầm xuống, sau đó bèn cười nói: "Vậy sao? Ta thấy vị cao nhân kia lúc nhắc đến tỷ lại không phải cảm giác không quen biết, ngược lại người ngoài như ta cũng khó có thể không nhìn rõ tâm tư y."
Bạch y nhân nhàn nhạt hỏi: "Thật sao?"
"Ùm."
"Vậy sao y không đến gặp ta?"
"..."
"Nếu đã bình an vô sự vậy tại sao lại không muốn lộ diện?"
"..."
Bị bạch y nhân ngược lại hỏi hai câu, thiếu niên nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Bạch y nhân mỉm cười, nhân lúc thiếu niên mất cảnh giác nhanh như cắt rút lấy chùy thủ, khẽ nhướn người điểm huyệt định thân thiếu niên kia, đồng thời lưỡi đao canh ngay động mạch ở cổ y mà kề tới.
Thiếu niên kia bất đắc dĩ rơi vào thế hạ phong, nhất thời chỉ có thể cười khổ nói: "Tiểu tỷ tỷ, tỷ đây là có ý gì?"
Bạch y nhân mắt phượng sắc lẹm mang sát ý cùng chế giễu nhìn đối phương, nhướn mày nói: "Là ta từ đầu đã hỏi ngươi câu này, ngươi nhưng mà vẫn chưa trả lời ta thành thật nhỉ?"
Kỳ thực, không biết lý do vì sao ở bên cạnh y, cảm giác rất thân thiết, cảnh giác cũng bất giác buông lỏng mấy phần, y lại cố ý đề cập đến chuyện của Phong Dực, nhắm ngay yếu điểm của nàng mà đánh, khiến nàng suýt chút nữa đã tin lời kia.
Nhưng mà y lại không hiểu một chuyện. Một khi đã gọi là điểm yếu, thường người ta sẽ học cách để bảo vệ nó, giống như khi chạm vào lưng nhím, nhím sẽ xù gai. Thiếu niên kia nhắc đến Phong Dực, tự khác nàng sẽ đối với y nảy sinh nghi ngờ.
Thiếu niên ủy khuất nói: "Ta đảm bảo với tỷ, đi khắp mọi nơi cũng không kiếm được người thành thật hơn ta đâu."
Bạch y nhân cười khẩy: "Vậy ngươi nói thử xem, sông này là sông gì?"
"Vân xuyên."
"Đúng. Là Vân xuyên. Tại sao lại gọi là Vân xuyên? Vì quanh năm sương giáng. Khúc sông này địa thế quanh co, lại có sương mù dày đặc, dễ thủ khó công, nếu không phải quen thuộc vùng này trong lòng bàn tay khẳng định không thể vượt qua đến nửa dòng sông. Ngươi thì sao? 'Đi loanh quanh' nhưng nhắm mắt cũng có thể chèo chiếc bè này êm ả như vậy, muốn qua mặt ta sao?"
"Tỷ không thể cho rằng ta thiên phú chèo bè đi. Là tỷ không chèo được thôi, không phải ta cũng như tỷ mà."
Bạch y nhân nói: "Vân xuyên này là tỷ tỷ đây đích thân chọn làm tuyến đường di chuyển cho 6 ngàn người từ Kinh Thủy đến Trần Thương, đường đi nước bước đều là qua khảo nghiệm hơn chục lần, mỗi thước mỗi dặm đều có bố trí cơ quan. Xin hỏi ngươi, đây cũng là thiên phú?"
Nàng nói: "Còn nữa, lúc nãy vừa đi qua một đoạn sông, là đoạn ngươi xoay người cầm cán lái, trận pháp bố trí tên là Huyền Môn trận, ngươi cư nhiên có thể phá được."
Huyền Môn trận này là trận pháp độc nhất vô nhị, trước nay chỉ xuất hiện ở một nơi. Linh Sơn kết giới.
Năm đó, lúc nàng trong đêm bị chia cắt với Cơ Trát Dạ, cùng một nhóm người khác trong đó có Ngụy Diên, một tiểu đệ đệ tên gọi là Phong, và bốn nữ nhân nữa ra, chưa một ai khác trải qua trận pháp này.
Trận pháp Linh Sơn kết giới thiên biến vạn hóa, lần đó trận động, chủ yếu chính là để tách nhóm những nhân giả tham gia, mỗi nhóm phải đối mặt với một trận pháp khác biệt, điều này là chính nàng cùng Cơ Trát Dạ xác nhận. Mà năm ấy, một nhóm 7 người vào trong trận, chỉ có nàng, Ngụy Diên và Phong an toàn trở ra.
"Vậy nên...." bạch y nhân nói: "Ngươi là người của Ngụy Diên?"
Thiếu niên nhướn mày nhìn nàng: "Vậy nên, sao tỷ không xuống tay?"
Bạch y nhân nghiêm túc nhìn hắn.
Thiếu niên cười như không cười nói tiếp: "Ta ở bên ngoài nghe nói, thừa tướng Thục quốc Dương Dạ Lan đối với Đại Khải, đối với họ Ngụy từng có lời thề không đội trời chung, không phải sao? Nếu tỷ đã xác nhận ta là người bọn họ phái đến thì đã xuống tay từ lâu rồi, ta nói đúng không, Dương thừa tướng, Dương Dạ Lan ... tỷ tỷ?"
Dương Dạ Lan khóe miệng khẽ xếch, tay trái vẫn giữ chặt chùy thủ, tay phải đưa lên tóc liền tháo khăn che mặt xuống.
Chỉ thấy nụ cười kia trên môi thiếu niên cứng lại, mà hắn có vẻ không muốn cười nữa.
Hai đường cắt sắc nhọn kéo dài đem dung mạo vốn khuynh diễm cao ngạo hủy đến âm trầm đáng sợ. Vết cắt đó thật khiến người ta rùng mình sợ hãi. Nếu đổi lại là một người xa lạ khác nhìn thấy bộ dạng phải nói là đến mức ghê tởm này, không khóc thét lên ngất xỉu cũng sẽ bị dọa đến sợ đổ hết mồ hôi lạnh. Mà thiếu niên kia, trong ánh mắt, không phải là sợ hãi, ngược lại giống như ngạc nhiên, nhất thời chưa tiếp nhận được chuyện này. Một lúc sau hắn mới khẽ mở miệng: "Đau không?"
"Đau chứ. Đương nhiên là đau." Dương Dạ Lan cười nói: "Nhưng mà, đau mới khiến cho người ta thanh tĩnh. Con người sống ở trên đời sợ nhất là đau, vết thương quá sâu đau quá nhiều, sẽ muốn chết, kết thúc mọi chuyện. Nhưng khi ngươi đã quen với nỗi đau rồi, ngươi cũng sẽ không muốn chết nữa. Có biết vì sao không?"
Dương Dạ Lan càng nói, khóe miệng càng cong đáy mắt nhàn nhạt ý cười, lưỡi đao lại tiến sát huyết nhục thiếu niên thêm một chút: "Bởi vì nếu ngươi chết rồi, tức là từ trong thất bại, từ trong nỗi đau kia, chấp nhận thua cuộc. Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không có được như ta bây giờ, khoái cảm của chiến thắng, hưởng lạc của sự trả thù, từng bước từng bước dồn kẻ mà ngươi hận, kẻ mà ngươi oán vào tử cục."
"Không phải."
Bất thình lình, thiếu niên như thế nào lại giải được huyệt định thân, trở tay giữ lấy tay đối phương, chỉ cảm thấy cánh tay đó lạnh lẽo vô cùng, một nỗi cô đơn đến cực hạn.
Dương Dạ Lan nhướn mày nghiên đầu nhìn hắn: "Có ai nói ngươi biết, Thục quốc thừa tướng thực ra là một con quái vật hay không? Trên người ta đâu đâu cũng là ... "
"Ta biết." Thiếu niên nói: "Nhưng là chính tỷ đã nói 'sẽ không để ta có chuyện' (*chương 50.1) mà nhỉ?"
Dương Dạ Lan nói: "Vậy thì ngươi cũng thành thật với ta, Phong à."
Thiếu niên cười nói: "Được thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.