Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 66: Trùng Thống Hận
Tương Như
08/08/2019
Bạch y nhân trong bóng tối đứng yên lặng một hồi đột nhiên phát hiện có điều bất ổn.
Trong không khí hàn băng u ám bỗng nhiên nồng đậm hương hoa hải đường, quang cảnh xung quanh hiện lên cuồn cuộn sương trắng, lấy tốc độ kinh người bắt đầu tràn ngập tứ phía, trong khoảnh khắc đem toàn bộ sườn núi hóa thành một biển sương mù.
Bạch y nhân trong lòng vừa động.
Ảo cảnh đã mở ra.
Sương mù tới nhanh, tán cũng nhanh, không bao lâu, sương mù liền trừ khử vô tung vô ảnh, nhưng mà trước mắt cảnh tượng lại so với sương mù còn muốn cho người kinh ngạc.
Nguyên bản chỗ này hoang vắng hỗn độn, cỏ cây mọc thành cụm. Vậy mà bây giờ thay thế là một mảnh rộng lớn tinh nhã lâm viên, đình đài lầu các, nhà thuỷ tạ hành lang gấp khúc, núi giả ngọc thụ, đá cuội u kính, liếc mắt một cái máu huyết không thông.
Bạch y nhân vừa thấy nơi này, lập tức bất giác thoái lui vài bước.
Nhưng mà ở phía sau đã có một đôi cánh tay cứng nhắt đỡ lấy nàng, da thịt cận kề, vạn phần chân thật.
Bạch y nhân thâm tâm như muốn nổ tung, thầm mắng: "Mẹ nó!" Nhưng thân thể kia như không phải của nàng. Động tác của thân thể này lập tức cứng đờ, sau đó liền khẽ run lên.
Chỉ nghe rõ một giọng nói không thể quen thuộc hơn từ trên truyền xuống: "Ngọc nhi, nàng lại muốn đi 'tạo phản' à?"
Hai từ 'tạo phản' kia khiến bạch y nhân hận không thể lập tức hai tay xé nát. Mà thân thể này đã lập tức hét lên: "Ngụy Diên, ngươi muốn làm gì?"
Bạch y nhân nghe rõ tiếng của mình năm đó, căm phẫn, uất nhục, bất lực, đau đớn, ... nàng thật sự không biết mình năm đó vì sao lại có thể tiếp tục như vậy mà sống.
Ngụy Vân Lan hô hấp nóng rực thô nặng, mang theo hơi thở nam tính độc hữu mãnh liệt. Còn có đôi cánh tay kia, rắn chắc thô tráng, mạnh mẽ hữu lực.
Thân thể kia run càng lúc càng lợi hại. Nàng từng đối với hắn giao thủ, khi đó từng không phân thắng bại, nhưng lúc này lại khác, nàng trong tay hắn chẳng khác gì là cá nằm trên thớt.
Bởi vì nàng lúc này toàn thân linh mạch đều bị phế, không còn nội lực cũng không thể vận ngoại công, thậm chí sức trói gà còn không chặt.
"Việc nàng muốn ta đều đã thực hiện. Nàng cũng cần đền đáp ta mà, Ngọc nhi."
Ngụy Vân Lan đột nhiên gọi nàng một tiếng, bạch y nhân sở tóc gáy, cảm thấy đối phương thanh âm có chút khàn khàn, chứa đầy ướt át dục hỏa cùng nhiệt khí.
Bạch y nhân chỉ nghe ra ghê tởm, cảm thấy chính mình thân thể xương cốt tê rần, sóng mũi hơi cay, khóe mắt đỏ ngầu, gằng giọng cố gắng nói ra một câu như nắm lấy cọng rom cứu mạng: "Ngụy Diên ngươi dám làm bậy, ta suốt đời suốt kiếp sẽ không tha cho ngươi!"
Lại như thế nào áp lực, Ngụy Vân Lan mạch máu trào dâng như cũ, đem người mạnh mẽ lôi lại vào trong ly cung, hắn không quản cửa đóng hay mở. Đóng cũng chạy, mở cũng chạy, làm cũng hận, không làm cũng hận, vậy chi bằng tự mình hưởng trọn.
Bạch y nhân thoáng cái rùng mình. Thần trí còn chưa kịp minh mẫn đã cảm thấy sóng lưng tê sần, bị Ngụy Vân Lan mạnh mẽ xô ngã lên ngọc ỷ.
Ngụy Vân Lan nhìn người ở dưới thân, càng nhìn ánh mắt càng tối sầm.
Bạch y nhân cảm thấy mình thực sự sắp không chịu nổi, đầu sắp nổ tung rồi. Mà thân thể kia khóe mắt cũng đã đỏ đến lợi hại: "Ngươi giết ta đi!"
Hắn cúi người, hung hăng hôn lên đôi môi kia tái nhợt, tay run rẩy không chịu khống chế mà đi xé rách y phục. Người ở dưới thân hắn giãy giụa tức giận mắng, thở dốc chịu nhục.
"Hưm……"
Nóng ướt giằng co gian nan, người kia phát ra bất cứ âm thanh gì cũng càng làm hắn thêm si cuồng. Cái gì yêu, cái gì hận, cái gì không hề chạm vào nàng, hết thảy đều vỡ thành bọt nước.
Bọt nước?
Nước?
Ngụy Vân Lan thầm mắng một tiếng hung hăng đấm xuống giường bản. Vừa ngẩn mặt lên nhìn chằm chằm khuôn mặt uất hận, đôi môi vốn tái nhợt kia bị chính mình hôn đến mơ hồ huyết sắc, ánh mắt vô hồn mất dần tiêu cự, khóe mắt ửng đỏ đầy tia máu mà ở đó nước mắt cứ không ngừng tuôn ra.
Không có khả năng, tuyệt đối không thể.
Hắn cảm thấy chính mình định là điên rồi……
Người kia, đang khóc.
Là thật sự đang khóc.
Hắn sửng sốt, đột nhiên nhảy ngã xuống sàn, gối ngọc cũng bị hắn đá vỡ.
"Xoãng!"
Ngụy Vân Lan lúc đó chỉ cảm thấy oanh một tiếng, trong đầu có thứ gì, bỗng nhiên sụp xuống.
Trong lúc hắn còn mơ mơ màng màng không biết đâu là đâu, người kia đã thất thần ngồi dậy. Y phục bị hắn hung hăn xé tuột đến khủy tay để lộ bờ vai trắng ngần mảnh khảnh.
Nàng cúi người nhặt lấy mảnh vỡ kia. Góc cạnh sắc lạnh từ từ cắt đứt lòng bàn tay, cánh tay, bả vai nàng. Máu chảy không ngừng.
Ngụy Vân Lan cảm thấy chính mình bị điên rồi.
Nữ nhân kia là đang muốn tự lăng trì sao?
Lúc hắn dần lấy lại nhận thức hung hăn lao tới nắm lấy cổ tay nàng, hai vết cắt sâu đến dọa người đã in hằng trên má trái nàng.
Bạch y nhân như cảm nhận rõ ràng từng mảng da thịt trên mặt bị rạch ra, nóng rát đau đớn.
Nhưng đổi lại, tâm thức bình tĩnh hơn rất nhiều. Một thân thể, một khuôn mặt đổi lại là phong vân tái khởi.
Bạch y nhân từ trong cơn mơ, thanh tĩnh mở mắt.
Là Trùng Thống thảo
Đây là một loại thảo dược cực hiếm, chỉ có ở một số nơi nhất định ở Thái Vân. Một khi gặp thời cơ thuận lợi, sẽ phản ứng với hơi nước cùng sương mù, có tác dụng sinh ra ảo giác, khơi gợi ký ức đau khổ của những người không may đi ngang. Những nơi loại cây này phát triển, được gọi là Trùng Thống Hận, một khi lạc vào sẽ bị vây hãm trong vĩnh viễn thống hận, nếu không trở ra được sẽ chìm trong mộng mãi mãi, cuối cùng chết đi lại trở thành phân bón cho cây.
Bạch y nhân khẽ thở ra một hơi. Có lẽ nhờ có vải che mặt nên ảnh hưởng không nhiều. Hoặc là thống khổ kia ngược lại giúp nàng thanh tĩnh. Nhưng nàng vẫn cẩn trọng rút chùy thủ trên người cắt thêm một đường máu trên cánh tay.
Cảnh vật xung quanh đã trở về như nguyên bản nên có. Bạch y nhân ngẩn mặt nhìn trời, bây giờ chắc đã qua canh ba, nàng chậm chạp nhấc chân từ từ di chuyển, đi được một lúc, trước mắt đột nhiên tối sầm, cuối cùng lại ngã xuống, triệt để hôn mê.
Quên mất loại cây này còn phát ra mê hương, hòa với sương mù ẩm ướt đổi với vết thương hở càng dễ xâm nhập.
Cũng không biết đã qua bao lâu, đến khi nàng mở mắt lần nữa, đã là sáng hôm sau.
Nhưng đây là nơi nào?
Bạch y nhân quan sát đánh giá xung quanh một lượt. Mà cũng không có gì để đánh giá, ngoại trừ nàng chính xác là đang nằm trên một cái bè, trôi ở trên sông.
Thái Vân ba mặt giáp biển, sông suối cũng nhiều, cơ mà ngủ một đêm tỉnh dậy thấy mình trôi ở giữa sông như vậy đúng thật là có hơi khó nói.
"Cát hạ ngươi đây là có ý gì?" Bạch y nhân không vội nói.
Một giọng nói cất lên: "Hỏi ta á?"
Bạch y nhân nghe tiếng liền ngồi dậy. Người này ở đầu nằm nàng, từ nãy đến giờ hình như là do hắn chèo chiếc bè tre này trôi đi, động tác nghe ra hữu lực nặng nhẹ thuần thục, cứ tưởng đâu phải là một thanh niên hoặc trung niên gì đó, ai ngờ giọng mũi cất lên, quả thật lại là thiếu niên. Mà hắn cư nhiên còn đang nằm, một tay gối đầu một tay che mắt, chân trái gác lên chân phải, ngón chân trái thần thục điều khiến mái chèo, thoạt nhìn vô cùng thong dong tự đắc, điệu bộ thoải mái khiến bạch y nhân hâm mộ không thôi.
Thiếu niên không đợi nàng trả lời đã lười biếng nói tiếp: "Tiểu tỷ tỷ bị ngất xỉu ở đằng kia, ta tình cờ đi ngang, lại tiện đường nên đưa tỷ theo cùng, không thì ở đó bình thường có vài thứ cũng không sạch sẽ."
Bạch y nhân không nặng không nhẹ hỏi: "Như thế nào gọi là tiện đường?"
"Tỷ không phải muốn đi Trần Thương sao? Ta cũng đến đó."
Bạch y nhân lại hỏi: "Ngươi làm sao biết ta muốn đến Trần Thương?"
"Ta đoán."
"Như thế nào mà đoán?"
Thiếu niên nọ cười khẽ vài tiếng, cuối cùng ngồi dậy. Thiếu niên vừa quay đầu, đáy mắt bạch y nhân bỗng sáng lên. Chỉ thấy thiếu niên nọ bảy phần thân thiết. Hắn ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, hắc y đơn bạc, da trắng như tuyết, mắt sáng như sao, mỉm cười nghiêng mắt nhìn nàng, khôi ngô một cách lạ thường, nét mặt lại mang vài phần hoang dã. Tóc đen buộc lỏng lẻo, buộc hơi lệch một chút, thoạt nhìn tùy ý cực kỳ.
Thiếu niên nọ làm động tác chỉ chỉ vào thắt lưng của nàng.
Bạch y nhân theo hướng nhìn theo.
Là hổ phù.
Thiếu nhiên khoan thai nói: "Ta từng thấy một người mang cái đó, huynh ấy nói người giữ nửa kia nay mai cũng sẽ đến thành Trần Thương. Nên ta đoán đại."
Trong không khí hàn băng u ám bỗng nhiên nồng đậm hương hoa hải đường, quang cảnh xung quanh hiện lên cuồn cuộn sương trắng, lấy tốc độ kinh người bắt đầu tràn ngập tứ phía, trong khoảnh khắc đem toàn bộ sườn núi hóa thành một biển sương mù.
Bạch y nhân trong lòng vừa động.
Ảo cảnh đã mở ra.
Sương mù tới nhanh, tán cũng nhanh, không bao lâu, sương mù liền trừ khử vô tung vô ảnh, nhưng mà trước mắt cảnh tượng lại so với sương mù còn muốn cho người kinh ngạc.
Nguyên bản chỗ này hoang vắng hỗn độn, cỏ cây mọc thành cụm. Vậy mà bây giờ thay thế là một mảnh rộng lớn tinh nhã lâm viên, đình đài lầu các, nhà thuỷ tạ hành lang gấp khúc, núi giả ngọc thụ, đá cuội u kính, liếc mắt một cái máu huyết không thông.
Bạch y nhân vừa thấy nơi này, lập tức bất giác thoái lui vài bước.
Nhưng mà ở phía sau đã có một đôi cánh tay cứng nhắt đỡ lấy nàng, da thịt cận kề, vạn phần chân thật.
Bạch y nhân thâm tâm như muốn nổ tung, thầm mắng: "Mẹ nó!" Nhưng thân thể kia như không phải của nàng. Động tác của thân thể này lập tức cứng đờ, sau đó liền khẽ run lên.
Chỉ nghe rõ một giọng nói không thể quen thuộc hơn từ trên truyền xuống: "Ngọc nhi, nàng lại muốn đi 'tạo phản' à?"
Hai từ 'tạo phản' kia khiến bạch y nhân hận không thể lập tức hai tay xé nát. Mà thân thể này đã lập tức hét lên: "Ngụy Diên, ngươi muốn làm gì?"
Bạch y nhân nghe rõ tiếng của mình năm đó, căm phẫn, uất nhục, bất lực, đau đớn, ... nàng thật sự không biết mình năm đó vì sao lại có thể tiếp tục như vậy mà sống.
Ngụy Vân Lan hô hấp nóng rực thô nặng, mang theo hơi thở nam tính độc hữu mãnh liệt. Còn có đôi cánh tay kia, rắn chắc thô tráng, mạnh mẽ hữu lực.
Thân thể kia run càng lúc càng lợi hại. Nàng từng đối với hắn giao thủ, khi đó từng không phân thắng bại, nhưng lúc này lại khác, nàng trong tay hắn chẳng khác gì là cá nằm trên thớt.
Bởi vì nàng lúc này toàn thân linh mạch đều bị phế, không còn nội lực cũng không thể vận ngoại công, thậm chí sức trói gà còn không chặt.
"Việc nàng muốn ta đều đã thực hiện. Nàng cũng cần đền đáp ta mà, Ngọc nhi."
Ngụy Vân Lan đột nhiên gọi nàng một tiếng, bạch y nhân sở tóc gáy, cảm thấy đối phương thanh âm có chút khàn khàn, chứa đầy ướt át dục hỏa cùng nhiệt khí.
Bạch y nhân chỉ nghe ra ghê tởm, cảm thấy chính mình thân thể xương cốt tê rần, sóng mũi hơi cay, khóe mắt đỏ ngầu, gằng giọng cố gắng nói ra một câu như nắm lấy cọng rom cứu mạng: "Ngụy Diên ngươi dám làm bậy, ta suốt đời suốt kiếp sẽ không tha cho ngươi!"
Lại như thế nào áp lực, Ngụy Vân Lan mạch máu trào dâng như cũ, đem người mạnh mẽ lôi lại vào trong ly cung, hắn không quản cửa đóng hay mở. Đóng cũng chạy, mở cũng chạy, làm cũng hận, không làm cũng hận, vậy chi bằng tự mình hưởng trọn.
Bạch y nhân thoáng cái rùng mình. Thần trí còn chưa kịp minh mẫn đã cảm thấy sóng lưng tê sần, bị Ngụy Vân Lan mạnh mẽ xô ngã lên ngọc ỷ.
Ngụy Vân Lan nhìn người ở dưới thân, càng nhìn ánh mắt càng tối sầm.
Bạch y nhân cảm thấy mình thực sự sắp không chịu nổi, đầu sắp nổ tung rồi. Mà thân thể kia khóe mắt cũng đã đỏ đến lợi hại: "Ngươi giết ta đi!"
Hắn cúi người, hung hăng hôn lên đôi môi kia tái nhợt, tay run rẩy không chịu khống chế mà đi xé rách y phục. Người ở dưới thân hắn giãy giụa tức giận mắng, thở dốc chịu nhục.
"Hưm……"
Nóng ướt giằng co gian nan, người kia phát ra bất cứ âm thanh gì cũng càng làm hắn thêm si cuồng. Cái gì yêu, cái gì hận, cái gì không hề chạm vào nàng, hết thảy đều vỡ thành bọt nước.
Bọt nước?
Nước?
Ngụy Vân Lan thầm mắng một tiếng hung hăng đấm xuống giường bản. Vừa ngẩn mặt lên nhìn chằm chằm khuôn mặt uất hận, đôi môi vốn tái nhợt kia bị chính mình hôn đến mơ hồ huyết sắc, ánh mắt vô hồn mất dần tiêu cự, khóe mắt ửng đỏ đầy tia máu mà ở đó nước mắt cứ không ngừng tuôn ra.
Không có khả năng, tuyệt đối không thể.
Hắn cảm thấy chính mình định là điên rồi……
Người kia, đang khóc.
Là thật sự đang khóc.
Hắn sửng sốt, đột nhiên nhảy ngã xuống sàn, gối ngọc cũng bị hắn đá vỡ.
"Xoãng!"
Ngụy Vân Lan lúc đó chỉ cảm thấy oanh một tiếng, trong đầu có thứ gì, bỗng nhiên sụp xuống.
Trong lúc hắn còn mơ mơ màng màng không biết đâu là đâu, người kia đã thất thần ngồi dậy. Y phục bị hắn hung hăn xé tuột đến khủy tay để lộ bờ vai trắng ngần mảnh khảnh.
Nàng cúi người nhặt lấy mảnh vỡ kia. Góc cạnh sắc lạnh từ từ cắt đứt lòng bàn tay, cánh tay, bả vai nàng. Máu chảy không ngừng.
Ngụy Vân Lan cảm thấy chính mình bị điên rồi.
Nữ nhân kia là đang muốn tự lăng trì sao?
Lúc hắn dần lấy lại nhận thức hung hăn lao tới nắm lấy cổ tay nàng, hai vết cắt sâu đến dọa người đã in hằng trên má trái nàng.
Bạch y nhân như cảm nhận rõ ràng từng mảng da thịt trên mặt bị rạch ra, nóng rát đau đớn.
Nhưng đổi lại, tâm thức bình tĩnh hơn rất nhiều. Một thân thể, một khuôn mặt đổi lại là phong vân tái khởi.
Bạch y nhân từ trong cơn mơ, thanh tĩnh mở mắt.
Là Trùng Thống thảo
Đây là một loại thảo dược cực hiếm, chỉ có ở một số nơi nhất định ở Thái Vân. Một khi gặp thời cơ thuận lợi, sẽ phản ứng với hơi nước cùng sương mù, có tác dụng sinh ra ảo giác, khơi gợi ký ức đau khổ của những người không may đi ngang. Những nơi loại cây này phát triển, được gọi là Trùng Thống Hận, một khi lạc vào sẽ bị vây hãm trong vĩnh viễn thống hận, nếu không trở ra được sẽ chìm trong mộng mãi mãi, cuối cùng chết đi lại trở thành phân bón cho cây.
Bạch y nhân khẽ thở ra một hơi. Có lẽ nhờ có vải che mặt nên ảnh hưởng không nhiều. Hoặc là thống khổ kia ngược lại giúp nàng thanh tĩnh. Nhưng nàng vẫn cẩn trọng rút chùy thủ trên người cắt thêm một đường máu trên cánh tay.
Cảnh vật xung quanh đã trở về như nguyên bản nên có. Bạch y nhân ngẩn mặt nhìn trời, bây giờ chắc đã qua canh ba, nàng chậm chạp nhấc chân từ từ di chuyển, đi được một lúc, trước mắt đột nhiên tối sầm, cuối cùng lại ngã xuống, triệt để hôn mê.
Quên mất loại cây này còn phát ra mê hương, hòa với sương mù ẩm ướt đổi với vết thương hở càng dễ xâm nhập.
Cũng không biết đã qua bao lâu, đến khi nàng mở mắt lần nữa, đã là sáng hôm sau.
Nhưng đây là nơi nào?
Bạch y nhân quan sát đánh giá xung quanh một lượt. Mà cũng không có gì để đánh giá, ngoại trừ nàng chính xác là đang nằm trên một cái bè, trôi ở trên sông.
Thái Vân ba mặt giáp biển, sông suối cũng nhiều, cơ mà ngủ một đêm tỉnh dậy thấy mình trôi ở giữa sông như vậy đúng thật là có hơi khó nói.
"Cát hạ ngươi đây là có ý gì?" Bạch y nhân không vội nói.
Một giọng nói cất lên: "Hỏi ta á?"
Bạch y nhân nghe tiếng liền ngồi dậy. Người này ở đầu nằm nàng, từ nãy đến giờ hình như là do hắn chèo chiếc bè tre này trôi đi, động tác nghe ra hữu lực nặng nhẹ thuần thục, cứ tưởng đâu phải là một thanh niên hoặc trung niên gì đó, ai ngờ giọng mũi cất lên, quả thật lại là thiếu niên. Mà hắn cư nhiên còn đang nằm, một tay gối đầu một tay che mắt, chân trái gác lên chân phải, ngón chân trái thần thục điều khiến mái chèo, thoạt nhìn vô cùng thong dong tự đắc, điệu bộ thoải mái khiến bạch y nhân hâm mộ không thôi.
Thiếu niên không đợi nàng trả lời đã lười biếng nói tiếp: "Tiểu tỷ tỷ bị ngất xỉu ở đằng kia, ta tình cờ đi ngang, lại tiện đường nên đưa tỷ theo cùng, không thì ở đó bình thường có vài thứ cũng không sạch sẽ."
Bạch y nhân không nặng không nhẹ hỏi: "Như thế nào gọi là tiện đường?"
"Tỷ không phải muốn đi Trần Thương sao? Ta cũng đến đó."
Bạch y nhân lại hỏi: "Ngươi làm sao biết ta muốn đến Trần Thương?"
"Ta đoán."
"Như thế nào mà đoán?"
Thiếu niên nọ cười khẽ vài tiếng, cuối cùng ngồi dậy. Thiếu niên vừa quay đầu, đáy mắt bạch y nhân bỗng sáng lên. Chỉ thấy thiếu niên nọ bảy phần thân thiết. Hắn ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, hắc y đơn bạc, da trắng như tuyết, mắt sáng như sao, mỉm cười nghiêng mắt nhìn nàng, khôi ngô một cách lạ thường, nét mặt lại mang vài phần hoang dã. Tóc đen buộc lỏng lẻo, buộc hơi lệch một chút, thoạt nhìn tùy ý cực kỳ.
Thiếu niên nọ làm động tác chỉ chỉ vào thắt lưng của nàng.
Bạch y nhân theo hướng nhìn theo.
Là hổ phù.
Thiếu nhiên khoan thai nói: "Ta từng thấy một người mang cái đó, huynh ấy nói người giữ nửa kia nay mai cũng sẽ đến thành Trần Thương. Nên ta đoán đại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.