Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 69: Đánh Trần Thương (1)
Tương Như
23/08/2019
Lần này cũng không phải là nghe lầm chứ. Dương Dạ Lan lập tức xoay người.
"Ngươi ...."
"Là ta gọi đó." Phong điềm tĩnh nhìn nàng mỉm cười nói: "Ta gọi tỷ như vậy được không?"
"Không được!"
Nàng bỏ lại một câu, phất tay áo quay người đi.
Rõ ràng tên tự của nàng, trước nay chỉ có mình hắn gọi, rõ ràng chính là âm điệu như vậy, ôn nhu như vậy. Nhưng lại không phải hắn. Dương Dạ Lan thật sự mệt mỏi quá. Nàng như thế nào lại đối với hắn chấp niệm sâu đến vậy, ngay cả một tiếng gọi bình thường cũng khiến nàng thần trí bất minh cả người như muốn gục ngã.
Dương Dạ Lan khẽ thở dài, vừa đi được vài bước đã nghe thấy Phong ở sau lưng nàng khẽ nói: "Theo sách cổ ghi lại, ở địa phận Trần Thương lúc mặt trời mọc, sương mù trên dòng Vân xuyên hợp cùng ánh nắng sẽ tạo nên thiên tượng đẹp như huyễn cảnh. Thừa tướng, tỷ nhìn xem." Y chỉ tay về một hướng, nói: "Kia có phải là huyễn cảnh mà sách nói không?"
Dương Dạ Lan theo hướng hắn nói, nhàn nhạt lia mắt nhìn qua. Tiếp đó, ánh mắt nàng bất giác từ bàng quang chuyển thành kinh ngạc cuối cùng là thích thú, khóe miệng không tự chủ mà cong lên.
Cảnh tượng này, đâu chỉ là huyễn cảnh. Hơi nước bốc lên vốn dày đặt, giờ đây như vỡ thành ngàn vạn tinh châu, triền miên lay chuyển lấp lánh thất sắc, nhưng lại trong suốt lung linh, chói lọi như minh quang nhật nguyệt, đưa tay ra cơ hồ có thể chạm được, rồi lập tức lại vỡ tung ra.
Phong đi tới bên cạnh sóng vai nàng, đưa mắt nhìn nàng rồi cũng xoay đầu qua, khẽ mỉm cười, y nói: "Đẹp thật đó."
Dương Dạ Lan đứng ngơ ngẩn hồi lâu, cuối cùng mới hoàn hồn lại, nhìn thiếu niên bên cạnh. Lúc trước toàn là ngồi ở trên bè, sau lại đứng ở khoảng cách xa, cho nên hiện tại mới để ý, Phong vậy mà cao hơn nàng một chút, nàng nhìn y, dịu giọng nói: "Cảm ơn."
Nếu không phải y cố tình sắp đặt, nàng cũng đã quên mất cảm giác bình thản nhẹ nhàng này.
Phong khẽ gật đầu.
Sau đó, bọn họ lại tiếp tục lên đường.
Phong hỏi: "Không đợi người phía sau đi cùng hả?"
Dương Dạ Lan hỏi lại: "Ngươi nghĩ ta nửa đêm một mình ra ngoài làm gì?"
Phong "Ồ" lên một tiếng.
Thật ra, y đã loáng thoáng đoán được mấy phần. Dương Dạ Lan nửa đêm ra ngoài một mình, nếu không phải muốn tự thân đến Trần Thương trước thì còn là gì. Có thể bọn họ đã bàn tính trước, cho nên Dương Dạ Lan tự nhiên mất tích, trong doanh cũng coi như không phải chuyện lạ.
Nhưng mà, quả thật lúc đó là nàng gặp phải sơ xuất, nếu như không có y ở đó, kế hoạch của nàng có khi nào chậm trễ hay không? Trừ phi, việc y đến giúp cũng nằm trong kế hoạch của nàng.
Phong khẽ cười, hỏi: "Vậy, đi bộ hả?"
Dương Dạ Lan không dừng chân, hỏi lại: "Ngươi cảm thấy ở đây sẽ có ngựa hay thứ gì khác à?"
Phong cười cũng không có nói gì thêm.
Trước đây, cho dù là từ trong cung đi ra ngoài cung, từ trong thành đi ra ngoài thành, Dương Dạ Lan cũng lười đi bộ, nàng nếu không phải tự cưỡi ngựa thì ngồi mã xa, nhưng mà sau này, cảm thấy cưỡi ngựa quá nhanh, ngồi xe quá buồn chán, cho nên đi bộ, chầm chậm chầm chậm, có thể suy nghĩ được nhiều chuyện hơn.
Hai người đi được một lúc lâu, đi từ sáng sớm cho tới gần trưa, rốt cuộc cũng đi tới bìa rừng, ở đó, có một toán binh sĩ người ngựa đang đứng đợi, người mang theo cờ hiệu, vậy mà lại là một nữ nhân.
Nữ nhân kia thấy Dương Dạ Lan đi tới, liền xuống ngựa, một tay cầm theo cờ hiệu, tay còn lại mang theo một khinh giáp, hướng Dương Dạ Lan hành lễ nói: "Thừa tướng." Sau đó, ánh mắt nàng ta lập tức di chuyển đến Phong đi cùng, dường như đang thận trọng đánh giá y.
Dương Dạ Lan nhận lấy giáp trong tay nàng ta, từ tốn khoác lên người, nói: "Tình hình thế nào?"
Nữ nhân kia vừa giúp Dương Dạ Lan vận chỉnh thiết giáp, vừa nghiêm túc đáp: "Cổng thành vẫn đóng, không chịu hợp tác."
Dương Dạ Lan hỏi: "Trong quân thế nào?"
"Sẵn sàng nghênh chiến."
Dương Dạ Lan lại hỏi: "Bên đó ra sao?"
Nói đến đây, nữ nhân tỏ ra hơi nghiêm trọng: "Ngụy Diên giao cho Bàng Thực 5 vạn quân, đang trên đường đến thành Kinh Thủy."
Phong lẩm bẩm: "5 vạn quân sao?"
Mới hai ngày trước, Ngụy Vân Lan điều quân đi Kinh Thủy, cũng chỉ có 5 ngàn, vậy mà giờ đây lại phát động 5 vạn quân.
Dương Dạ Lan cười lạnh: "Gấp mười lần. Được rồi, phát lệnh công thành đi."
Bên ngoài Trần Thương, quân đội của Dương Dạ Lan dàn thành phương trận nối liền thành dải, đảo mắt nhìn qua, thoáng như kéo dài đến 3, 4 ngàn quân.
Trời mới quá trưa, ánh nắng thoáng cái liền tắt, vân phong nhanh chóng kéo đến vần vũ đen nghịt bầu trời, đoàn quân giữa mưa to tầm tã không hề giảm bước.
Đội quân này, là người Thái Vân. Thái Vân lệ thuộc Khải, trăm cay nghìn đắng chính là bọn họ. Triều đình bỏ mặt không lo, quan viên quan liêu bạc nhược, chỉ có Dương Dạ Lan thu nhận bọn, đào tạo họ, giao cho họ trách nhiệm lớn lao phục dựng lại giang sơn đã mục rữa này.
Người trong thành Trần Thương, hơn phân nửa đều là bá tánh, biết sắp xảy ra chiến loạn sợ đến mức trốn kín ở trong nhà, nửa còn lại là quân đội chính quy, được lệnh cố thủ, dù chết cũng không được mở cổng thành.
Trọng môn kia nặng hơn ngàn tấn, lợi dụng mưa bụi mù mịt, Dương Dạ Lan cho người lắp đặt thuốc nổ dọc theo bên ngoài cánh cửa, sau một khắc đánh sập toàn bộ. Cổng thành mở toan đổ nát. Quân đội Trần Thương bất đắc dĩ xông ra ngoài. Thành chủ Trần Thương cùng ba tướng khác dẫn đầu nghênh chiến.
"Hàn Thoại, kia là Hoàng Qua, lão tướng năm xưa từng cùng Tiêu Nạp Duệ đến Linh Sơn phải không?" Dương Dạ Lan nghiên người hỏi nữ nhân bên cạnh.
Hàn Thoại đưa mắt theo nhìn sang, liền gật đầu: "Đúng vậy, thừa tướng."
Dương Dạ Lan nói: "Hoàng Qua là một tướng tài, chỉ trách Tiêu Nạp Doanh kia không biết dùng người đày y ra tới tận đây, không biết đã trải qua sóng gió gì."
Hàn Thoại gặng hỏi: "Thừa tướng, có cần thuộc hạ lên phía trước khiêu chiến không?"
"Thừa tướng." Phong đột nhiên thúc ngựa đến sánh vai cùng Dương Dạ Lan, y nói: "Hay là cho ta tiên phong đi."
Hàn Thoại nhìn y, cười khẩy. Nhưng không lâu sau liền nghe Dương Dạ Lan nói: "Vậy ngươi đi đi. Tìm cách khiến Hoàng Qua kia phải giao chiến với ngươi."
Hàn Thoại nói: "Nhưng mà thừa tướng ... "
"Không sao."
Phong nhìn nàng khẽ mỉm cười, sau đó một mình thúc ngựa đi lên phía trước.
Phía bên kia chiến tuyến, thành chủ Trần Thương thấy người đến không phải Ngụy Vân Lan, ngược lại lấy về chút can đảm, hắn nói: "Hứm, chỉ là một đám ô hợp, với bao nhiêu binh mà cũng muốn đánh Trần Thương?"
Hoàng Qua: "..."
Tên thành chủ hất giọng: "Nam tướng quân, lát nữa ngươi tiên phong đánh trước, lấy thanh thế cho quân ta."
Vị Nam tướng quân kia nhận lệnh, đợi khi Phong vừa thúc ngựa đến hắn cũng cưỡi ngựa xông qua, nhìn thấy Phong thiếu niên này ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, vậy mà cũng dám ra chiến trường, liền cười nói: "Xú tiểu tử, trong số đám nữ nhân kia có mẹ hay là thê tử của ngươi vậy?"
Hắn nói một câu liền vung lên đại đao, hướng thẳng điểm yếu của Phong mà nhắm tới, muốn một phát trí mạng. Ai ngờ, Phong lách người nhẹ nhàng, coi đại đao như tấm lụa, chỉ mỉm cười sau đó trở tay, trường kiếm nhanh như cắt cắt ngay cổ hắn, chết không kịp trăn trối.
Trần Thương thành chủ kinh hãi, vội quay ngựa, nói: "Rút quân, rút quân." Nhưng quay được một nửa liền nhớ ra nhà có còn cửa đâu mà rút.
"Để mạt tướng nghênh chiến." Hoàng Qua bỏ lại một câu, lúc quay người lại đã thấy Hoàng Qua đang ở giữa chiến trường.
"Tiền bối, lại tương ngộ rồi." Phong hướng vị Hoàng Qua kia, cúi người hành đại lễ.
Hoàng Qua lúc nãy chứng kiến kiếm pháp cùng thân thủ của thiếu niên này rõ là không phải tầm thường, nếu như từng gặp tất sẽ không quên, nhưng lão lại không nhớ đã từng quen biết với thiếu niên này. Lão nói: "Ta không quen biết ngươi."
Phong cười nói: "Có mà có mà, tiền bối thử nhớ lại xem."
Hoàng Qua nói: "Không cần nhiều lời. Đánh đi!"
Lão nói xong, Phong lại hướng lão thi lễ, sau đó cả hai mới bắt đầu giáp chiến. Lưỡi đao cùng trường kiếm giao nhau phát ra những tiếng "keeng keeng" inh ỏi lấn át cả tiếng mưa, đất đá cùng nước mưa tung tóe cả một vùng.
Bên này, Hàn Thoại quan sát trận đánh được một lúc, nhận thấy rõ ràng là tên thiếu niên kia đang chiếm lợi thế, nhưng lại cứ dây dưa không chịu xuống tay, sốt ruột bèn nói: "Thừa tướng, hắn có được không vậy?"
Dương Dạ Lan nói: "Được."
Trong vòng chiến, bản thân Hoàng Qua cũng cảm nhận được thiếu niên khí lực hơn người, kiếm pháp xuất thần nhập quỷ, rõ ràng là muốn nhường mình.
"Tiền bối." Phong nói: "Thái Vân bá tánh bị triều đình bị Đại Khải ép đến cùng đường bí lối, bao nhiêu năm nay chẳng lẽ tướng quân còn không nhìn rõ thế cục hay sao?"
Hoàng Qua đỡ một thế công của hắn, hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?"
"Một triều đình bán nước cầu vinh mặt kệ con dân lãnh thổ, triều đình đó có đáng để tướng quân phải tận trung không?"
"Ý ngươi là sao?"
"Tướng quân, chúng ta cùng chung mục đích, cùng chung kẻ thù, hà tất phải cùng nhau sống chết. Sở dĩ ta cùng các tướng sĩ đến Trần Thương là vì thành Kinh Thủy đã mất, 6 ngàn bá tánh Kinh Thủy không chốn dung thân, triều định bỏ mặt không lo, chỉ có thể liều chết đến nương nhờ chư vị."
"Ta không hề biết chuyện này."
"Tướng quân nếu không tin xin hãy nhìn cái này." Phong một tay đỡ đòn tấn công của Hoàng Qua, một tay lấy ra xấp thư yêu cầu cứu viện của lão thành chủ thành Kinh Thủy, y nói: "Kinh Thủy thành có ý nghĩa ra sao chắc tướng quân biết rõ, vậy mà thành chủ các người lại đóng chặt cổng thành không nghe lời cứu viện khiến Kinh Thủy rơi vào tay Ngụy tặc. Hiện tại, 6 ngàn bá tính Kinh Thủy đang trên đường tới đây, 5 vạn đại quân của Đại Khải cũng đang trên đường tới đây, nặng nhẹ trọng khinh, tướng quân hẳn nên biết cân nhắc."
Hoàng Qua nghe xong câu này liền thu đao. Lão nói: "Đình chiến đi. Ta trở về làm rõ chuyện này. Sáng sớm mai tái đấu."
Phong gật đầu: "Được. Ta lấy tính mạng và danh dự đảm bảo, cho đến sáng mai, quân sĩ ta sẽ không tiến vào Trần Thương nửa bước." Y nói rồi, lần nữa thi lễ rồi thúc ngựa trở về.
"Đợi đã." Hoàng Qua nói: "Tên của ngươi là gì?"
Thiếu niên kia hình như có trả lời, nhưng khoảng cách đã xa, lão chỉ nghe được một chữ "Phong" một chữ còn lại cứ như vậy bị mây mưa thét gài xung quanh cuốn mất.
*đoán xem, tên của Phong là gì?
"Ngươi ...."
"Là ta gọi đó." Phong điềm tĩnh nhìn nàng mỉm cười nói: "Ta gọi tỷ như vậy được không?"
"Không được!"
Nàng bỏ lại một câu, phất tay áo quay người đi.
Rõ ràng tên tự của nàng, trước nay chỉ có mình hắn gọi, rõ ràng chính là âm điệu như vậy, ôn nhu như vậy. Nhưng lại không phải hắn. Dương Dạ Lan thật sự mệt mỏi quá. Nàng như thế nào lại đối với hắn chấp niệm sâu đến vậy, ngay cả một tiếng gọi bình thường cũng khiến nàng thần trí bất minh cả người như muốn gục ngã.
Dương Dạ Lan khẽ thở dài, vừa đi được vài bước đã nghe thấy Phong ở sau lưng nàng khẽ nói: "Theo sách cổ ghi lại, ở địa phận Trần Thương lúc mặt trời mọc, sương mù trên dòng Vân xuyên hợp cùng ánh nắng sẽ tạo nên thiên tượng đẹp như huyễn cảnh. Thừa tướng, tỷ nhìn xem." Y chỉ tay về một hướng, nói: "Kia có phải là huyễn cảnh mà sách nói không?"
Dương Dạ Lan theo hướng hắn nói, nhàn nhạt lia mắt nhìn qua. Tiếp đó, ánh mắt nàng bất giác từ bàng quang chuyển thành kinh ngạc cuối cùng là thích thú, khóe miệng không tự chủ mà cong lên.
Cảnh tượng này, đâu chỉ là huyễn cảnh. Hơi nước bốc lên vốn dày đặt, giờ đây như vỡ thành ngàn vạn tinh châu, triền miên lay chuyển lấp lánh thất sắc, nhưng lại trong suốt lung linh, chói lọi như minh quang nhật nguyệt, đưa tay ra cơ hồ có thể chạm được, rồi lập tức lại vỡ tung ra.
Phong đi tới bên cạnh sóng vai nàng, đưa mắt nhìn nàng rồi cũng xoay đầu qua, khẽ mỉm cười, y nói: "Đẹp thật đó."
Dương Dạ Lan đứng ngơ ngẩn hồi lâu, cuối cùng mới hoàn hồn lại, nhìn thiếu niên bên cạnh. Lúc trước toàn là ngồi ở trên bè, sau lại đứng ở khoảng cách xa, cho nên hiện tại mới để ý, Phong vậy mà cao hơn nàng một chút, nàng nhìn y, dịu giọng nói: "Cảm ơn."
Nếu không phải y cố tình sắp đặt, nàng cũng đã quên mất cảm giác bình thản nhẹ nhàng này.
Phong khẽ gật đầu.
Sau đó, bọn họ lại tiếp tục lên đường.
Phong hỏi: "Không đợi người phía sau đi cùng hả?"
Dương Dạ Lan hỏi lại: "Ngươi nghĩ ta nửa đêm một mình ra ngoài làm gì?"
Phong "Ồ" lên một tiếng.
Thật ra, y đã loáng thoáng đoán được mấy phần. Dương Dạ Lan nửa đêm ra ngoài một mình, nếu không phải muốn tự thân đến Trần Thương trước thì còn là gì. Có thể bọn họ đã bàn tính trước, cho nên Dương Dạ Lan tự nhiên mất tích, trong doanh cũng coi như không phải chuyện lạ.
Nhưng mà, quả thật lúc đó là nàng gặp phải sơ xuất, nếu như không có y ở đó, kế hoạch của nàng có khi nào chậm trễ hay không? Trừ phi, việc y đến giúp cũng nằm trong kế hoạch của nàng.
Phong khẽ cười, hỏi: "Vậy, đi bộ hả?"
Dương Dạ Lan không dừng chân, hỏi lại: "Ngươi cảm thấy ở đây sẽ có ngựa hay thứ gì khác à?"
Phong cười cũng không có nói gì thêm.
Trước đây, cho dù là từ trong cung đi ra ngoài cung, từ trong thành đi ra ngoài thành, Dương Dạ Lan cũng lười đi bộ, nàng nếu không phải tự cưỡi ngựa thì ngồi mã xa, nhưng mà sau này, cảm thấy cưỡi ngựa quá nhanh, ngồi xe quá buồn chán, cho nên đi bộ, chầm chậm chầm chậm, có thể suy nghĩ được nhiều chuyện hơn.
Hai người đi được một lúc lâu, đi từ sáng sớm cho tới gần trưa, rốt cuộc cũng đi tới bìa rừng, ở đó, có một toán binh sĩ người ngựa đang đứng đợi, người mang theo cờ hiệu, vậy mà lại là một nữ nhân.
Nữ nhân kia thấy Dương Dạ Lan đi tới, liền xuống ngựa, một tay cầm theo cờ hiệu, tay còn lại mang theo một khinh giáp, hướng Dương Dạ Lan hành lễ nói: "Thừa tướng." Sau đó, ánh mắt nàng ta lập tức di chuyển đến Phong đi cùng, dường như đang thận trọng đánh giá y.
Dương Dạ Lan nhận lấy giáp trong tay nàng ta, từ tốn khoác lên người, nói: "Tình hình thế nào?"
Nữ nhân kia vừa giúp Dương Dạ Lan vận chỉnh thiết giáp, vừa nghiêm túc đáp: "Cổng thành vẫn đóng, không chịu hợp tác."
Dương Dạ Lan hỏi: "Trong quân thế nào?"
"Sẵn sàng nghênh chiến."
Dương Dạ Lan lại hỏi: "Bên đó ra sao?"
Nói đến đây, nữ nhân tỏ ra hơi nghiêm trọng: "Ngụy Diên giao cho Bàng Thực 5 vạn quân, đang trên đường đến thành Kinh Thủy."
Phong lẩm bẩm: "5 vạn quân sao?"
Mới hai ngày trước, Ngụy Vân Lan điều quân đi Kinh Thủy, cũng chỉ có 5 ngàn, vậy mà giờ đây lại phát động 5 vạn quân.
Dương Dạ Lan cười lạnh: "Gấp mười lần. Được rồi, phát lệnh công thành đi."
Bên ngoài Trần Thương, quân đội của Dương Dạ Lan dàn thành phương trận nối liền thành dải, đảo mắt nhìn qua, thoáng như kéo dài đến 3, 4 ngàn quân.
Trời mới quá trưa, ánh nắng thoáng cái liền tắt, vân phong nhanh chóng kéo đến vần vũ đen nghịt bầu trời, đoàn quân giữa mưa to tầm tã không hề giảm bước.
Đội quân này, là người Thái Vân. Thái Vân lệ thuộc Khải, trăm cay nghìn đắng chính là bọn họ. Triều đình bỏ mặt không lo, quan viên quan liêu bạc nhược, chỉ có Dương Dạ Lan thu nhận bọn, đào tạo họ, giao cho họ trách nhiệm lớn lao phục dựng lại giang sơn đã mục rữa này.
Người trong thành Trần Thương, hơn phân nửa đều là bá tánh, biết sắp xảy ra chiến loạn sợ đến mức trốn kín ở trong nhà, nửa còn lại là quân đội chính quy, được lệnh cố thủ, dù chết cũng không được mở cổng thành.
Trọng môn kia nặng hơn ngàn tấn, lợi dụng mưa bụi mù mịt, Dương Dạ Lan cho người lắp đặt thuốc nổ dọc theo bên ngoài cánh cửa, sau một khắc đánh sập toàn bộ. Cổng thành mở toan đổ nát. Quân đội Trần Thương bất đắc dĩ xông ra ngoài. Thành chủ Trần Thương cùng ba tướng khác dẫn đầu nghênh chiến.
"Hàn Thoại, kia là Hoàng Qua, lão tướng năm xưa từng cùng Tiêu Nạp Duệ đến Linh Sơn phải không?" Dương Dạ Lan nghiên người hỏi nữ nhân bên cạnh.
Hàn Thoại đưa mắt theo nhìn sang, liền gật đầu: "Đúng vậy, thừa tướng."
Dương Dạ Lan nói: "Hoàng Qua là một tướng tài, chỉ trách Tiêu Nạp Doanh kia không biết dùng người đày y ra tới tận đây, không biết đã trải qua sóng gió gì."
Hàn Thoại gặng hỏi: "Thừa tướng, có cần thuộc hạ lên phía trước khiêu chiến không?"
"Thừa tướng." Phong đột nhiên thúc ngựa đến sánh vai cùng Dương Dạ Lan, y nói: "Hay là cho ta tiên phong đi."
Hàn Thoại nhìn y, cười khẩy. Nhưng không lâu sau liền nghe Dương Dạ Lan nói: "Vậy ngươi đi đi. Tìm cách khiến Hoàng Qua kia phải giao chiến với ngươi."
Hàn Thoại nói: "Nhưng mà thừa tướng ... "
"Không sao."
Phong nhìn nàng khẽ mỉm cười, sau đó một mình thúc ngựa đi lên phía trước.
Phía bên kia chiến tuyến, thành chủ Trần Thương thấy người đến không phải Ngụy Vân Lan, ngược lại lấy về chút can đảm, hắn nói: "Hứm, chỉ là một đám ô hợp, với bao nhiêu binh mà cũng muốn đánh Trần Thương?"
Hoàng Qua: "..."
Tên thành chủ hất giọng: "Nam tướng quân, lát nữa ngươi tiên phong đánh trước, lấy thanh thế cho quân ta."
Vị Nam tướng quân kia nhận lệnh, đợi khi Phong vừa thúc ngựa đến hắn cũng cưỡi ngựa xông qua, nhìn thấy Phong thiếu niên này ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, vậy mà cũng dám ra chiến trường, liền cười nói: "Xú tiểu tử, trong số đám nữ nhân kia có mẹ hay là thê tử của ngươi vậy?"
Hắn nói một câu liền vung lên đại đao, hướng thẳng điểm yếu của Phong mà nhắm tới, muốn một phát trí mạng. Ai ngờ, Phong lách người nhẹ nhàng, coi đại đao như tấm lụa, chỉ mỉm cười sau đó trở tay, trường kiếm nhanh như cắt cắt ngay cổ hắn, chết không kịp trăn trối.
Trần Thương thành chủ kinh hãi, vội quay ngựa, nói: "Rút quân, rút quân." Nhưng quay được một nửa liền nhớ ra nhà có còn cửa đâu mà rút.
"Để mạt tướng nghênh chiến." Hoàng Qua bỏ lại một câu, lúc quay người lại đã thấy Hoàng Qua đang ở giữa chiến trường.
"Tiền bối, lại tương ngộ rồi." Phong hướng vị Hoàng Qua kia, cúi người hành đại lễ.
Hoàng Qua lúc nãy chứng kiến kiếm pháp cùng thân thủ của thiếu niên này rõ là không phải tầm thường, nếu như từng gặp tất sẽ không quên, nhưng lão lại không nhớ đã từng quen biết với thiếu niên này. Lão nói: "Ta không quen biết ngươi."
Phong cười nói: "Có mà có mà, tiền bối thử nhớ lại xem."
Hoàng Qua nói: "Không cần nhiều lời. Đánh đi!"
Lão nói xong, Phong lại hướng lão thi lễ, sau đó cả hai mới bắt đầu giáp chiến. Lưỡi đao cùng trường kiếm giao nhau phát ra những tiếng "keeng keeng" inh ỏi lấn át cả tiếng mưa, đất đá cùng nước mưa tung tóe cả một vùng.
Bên này, Hàn Thoại quan sát trận đánh được một lúc, nhận thấy rõ ràng là tên thiếu niên kia đang chiếm lợi thế, nhưng lại cứ dây dưa không chịu xuống tay, sốt ruột bèn nói: "Thừa tướng, hắn có được không vậy?"
Dương Dạ Lan nói: "Được."
Trong vòng chiến, bản thân Hoàng Qua cũng cảm nhận được thiếu niên khí lực hơn người, kiếm pháp xuất thần nhập quỷ, rõ ràng là muốn nhường mình.
"Tiền bối." Phong nói: "Thái Vân bá tánh bị triều đình bị Đại Khải ép đến cùng đường bí lối, bao nhiêu năm nay chẳng lẽ tướng quân còn không nhìn rõ thế cục hay sao?"
Hoàng Qua đỡ một thế công của hắn, hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?"
"Một triều đình bán nước cầu vinh mặt kệ con dân lãnh thổ, triều đình đó có đáng để tướng quân phải tận trung không?"
"Ý ngươi là sao?"
"Tướng quân, chúng ta cùng chung mục đích, cùng chung kẻ thù, hà tất phải cùng nhau sống chết. Sở dĩ ta cùng các tướng sĩ đến Trần Thương là vì thành Kinh Thủy đã mất, 6 ngàn bá tánh Kinh Thủy không chốn dung thân, triều định bỏ mặt không lo, chỉ có thể liều chết đến nương nhờ chư vị."
"Ta không hề biết chuyện này."
"Tướng quân nếu không tin xin hãy nhìn cái này." Phong một tay đỡ đòn tấn công của Hoàng Qua, một tay lấy ra xấp thư yêu cầu cứu viện của lão thành chủ thành Kinh Thủy, y nói: "Kinh Thủy thành có ý nghĩa ra sao chắc tướng quân biết rõ, vậy mà thành chủ các người lại đóng chặt cổng thành không nghe lời cứu viện khiến Kinh Thủy rơi vào tay Ngụy tặc. Hiện tại, 6 ngàn bá tính Kinh Thủy đang trên đường tới đây, 5 vạn đại quân của Đại Khải cũng đang trên đường tới đây, nặng nhẹ trọng khinh, tướng quân hẳn nên biết cân nhắc."
Hoàng Qua nghe xong câu này liền thu đao. Lão nói: "Đình chiến đi. Ta trở về làm rõ chuyện này. Sáng sớm mai tái đấu."
Phong gật đầu: "Được. Ta lấy tính mạng và danh dự đảm bảo, cho đến sáng mai, quân sĩ ta sẽ không tiến vào Trần Thương nửa bước." Y nói rồi, lần nữa thi lễ rồi thúc ngựa trở về.
"Đợi đã." Hoàng Qua nói: "Tên của ngươi là gì?"
Thiếu niên kia hình như có trả lời, nhưng khoảng cách đã xa, lão chỉ nghe được một chữ "Phong" một chữ còn lại cứ như vậy bị mây mưa thét gài xung quanh cuốn mất.
*đoán xem, tên của Phong là gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.