Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 70: Đánh Trần Thương (2)
Tương Như
23/08/2019
Dương Dạ Lan thấy y trở về, hỏi: "Thế nào?"
Phong gật đầu: "Hoàng Qua đồng ý sáng sớm mai tái chiến."
Dương Dạ Lan nói: "Rất tốt." Sau đó nàng giơ tay, phát lệnh thu quân.
Hàn Thoại nhìn ánh mắt nhàn nhạt của Dương Dạ Lan, hình như hiểu được gì đó, muốn hỏi lại để chắc chắn, nhưng lại không thể mở miệng. Nàng dù gì cũng đã theo Dương Dạ Lan từ hồi còn ở phủ thừa tướng tại Bắc Huyền. Tài trí của Dương Dạ Lan, quyết đoán của Dương Dạ Lan, cao ngạo của Dương Dạ Lan, nàng đều nhìn thấy, hiểu rất rõ. Nhưng mà, kể từ khi biến cố xảy ra, đầu tiên là Dương Dạ Lan bị phế truất phải lưu lạc đến nước Thục, sau đó là Bàng Thực ở trong nước làm phản, Khải quân cứ như vậy tràn vào Bắc Huyền, lần đầu tiên nàng gặp lại Dương Dạ Lan sau mấy năm đó, Dương Dạ Lan đã không còn là Bắc Huyền thừa tướng của trước đây nữa. Hiện tại, thậm chí đến cả tâm tư của thừa tướng, nàng cũng không thể nhận ra. Càng nghĩ càng hổ thẹn.
Bên này, Trần Thương thành chủ thấy Hoàng Qua trở về, dè dặt hỏi: "Sao vậy? Tại sao không giết hắn?"
Một viên tướng khác híp mắt nhìn ra xa nói: "Thành chủ, bọn họ hình như lui binh rồi."
Hoàng Qua nói: "Ta cùng hắn đấu vài trăm chiêu, bất phân thắng bại, nhưng trời mưa to làn cản tầm nhìn, rõ là không minh bạch, nên hẹn ngày mai tái đấu."
Tên thành chủ nghi ngờ: "Cho nên bọn chúng mới lui binh?"
"Phải."
Đại doanh lần này đóng ở ngọai thành Trần Thương 20 dặm, chỗ này địa thế cao, mưa cách mấy cũng không sợ ngập.
Vấn đế duy nhất là, Dương Dạ Lan vừa là chủ soái vừa là quân sư, vừa phải bôn ba nay đây mai đó vừa phải đích thân đốc quân, đốc quân xong rồi còn phải ra tiền tuyến xem xét trận địa, từ sáng sớm cho đến quá nửa đêm cũng chỉ uống có vài ngụm nước lả, khổ tâm lắm mới thấy nàng vén lều trướng đi vào, nhưng khôi giáp còn chưa kịp cởi đã đi ngay đến khu vực dạ đàm cùng các tướng luận bàn kế sách đối phó với Khải quân 5 vạn người kia, nào là làm sao để trang bị vũ khí, trận này là phải đánh thủy chiến rồi vậy thì nên tính toán ra sao, nào mực nước sông, nào thủy triều, nào hướng gió nào thiên tượng, vân vân mây mây, Phong đi theo nàng suốt một buổi, trầm mặc không nói tiếng nào chỉ liên tục thở dài.
Mãi đến gần sáng, mọi người mới dần tản ra, ai về lều nấy. Y nhìn thấy, Dương Dạ Lan đã mệt đến không đứng nổi vậy mà nàng vẫn cố ra ngoài tiễn các tướng, sau đó lại ra tiền tuyến kiểm tra lần cuối mới chịu trở về.
Nàng vừa vào phía sau bình phong, đầu gối liền nhũn ra, lảo đảo ngã vật xuống sập.
Khôi giáp chưa cởi, y phục bên trong dính mưa ướt chưa thay, vậy mà đã chìm vào giấc ngủ.
Phong khó khăn lắm mới thoái thác được với Hàn Thoại nữ tướng quân kia, lẻn vào trướng của Dương Dạ Lan.
Nến trên bàn còn chưa tắt, Dương Dạ Lan hẳn là định ngủ một lúc rồi lại thức dậy nghiên cứu trận đồ đây mà.
"Ngươi sao còn không đi nghỉ, ngày mai ngươi phải ra nghênh chiến."
"Đâu có cần tới ta."
"Ồ?"
"Ta thấy đèn còn sáng, chợt nhớ ra có một chuyện muốn nói với tỷ."
Dương Dạ Lan rên khẽ một tiếng, thấp giọng nói: "Vào đây đi."
Phong nhẹ bước bước vào trong, thấy Dương Dạ Lan đang ngồi tựa khúc gỗ cạnh giường, loay hoay tháo ra khôi giáp. Tháo một hồi tháo không được, giọng hơi giận dỗi nói: "Ngươi lại đây cởi giúp ta."
Phong nghe nàng nói như vậy thoáng giật mình, nhưng nhìn sắc diện của nàng hiện giờ, y liền im lặng, ngoan ngoãn làm theo.
Lúc này người mới hơi khoan khoái hơn, Dương Dạ Lan qua loa vén mấy sợi tóc dính nước mưa cùng mồ hôi bết trên mặt, vải lụa kia không biết từ lúc nào bị nàng vứt đi đâu, có lẽ Phong là người đầu tiên trông thấy mặt nàng mà không sợ hãi, cho nên biết là hắn, cũng không ngại.
Dương Dạ Lan hai tay ôm cạnh giường, cằm gác trên mu bàn tay, mắt nhắm lại, nhàn nhạt "hở" một tiếng, ý bảo Phong có chuyện gì cứ nói đi ta đang nghe.
Nhưng y không có lên tiếng mà nhẹ nhàng cẩn thận nắm mạch môn của nàng, đôi tay vừa nãy thấm nước mưa bị gió thổi lạnh ngắt lúc này nóng đến đáng sợ: "Vết thương trên tay tỷ lại hở sao? Tỷ bắt đầu phát sốt từ khi nào?"
Dương Dạ Lan "ân" dài một tiếng, sau đó lại từ từ lắc lắc đầu, lại hỏi: "Quên mất không hỏi ngươi, ở trong doanh có quen không vậy?"
Phong im lặng nhìn nàng một hồi, đầu may càng chau lại sâu hơn, cuối cùng nhất quyết đè nàng xuống giường, kéo chăn lên đắp kín tới tận cổ, y nói: "Đợi ta một lát." nói xong liền quay người ra ngoài.
Dương Dạ Lan nằm một lúc, mạch suy nghĩ mau chóng bị cơn sốt cao làm rối, mấy thứ lộn xộn tuôn hết vào đầu, lúc thì nghĩ: "Tiểu Phong như làm gì cứ làu bàu lầm bầm."
Lúc lại nghĩ: "5 vạn quân nhỉ? Năm năm trước cũng chỉ có 5 vạn quân, đánh Thục đánh Thái Vân đánh Bắc Huyền, 5 vạn quân lần này, đánh sao nổi đây?"
Nghĩ một hồi, ý thức dần dần mơ hồ, khi mộng khi tỉnh, đủ các chuyện hiện tại và quá khứ lộn xộn rối vào nhau, trút thẳng xuống. Chỉ nhìn thấy trong bóng tối, có một người đem nàng kiên quyết bảo hộ ở trong lòng, mặc cho xung quanh đất đá rung chuyển rơi xuống người hắn, hắn vẫn như vậy không để nàng bị tổn thương.
"Cẩn Du ..." Dương Dạ Lan rên khẽ một tiếng.
Lúc này có người chầm chậm tiến vào, ôm nàng lên, ôn nhu đút cho nàng một bát nước thuốc, còn bên tai nàng thấp giọng dỗ dành: "Dạ Lan, uống thuốc rồi ngủ tiếp."
Nhưng mà, người trong lòng tuy rằng chưa tỉnh lại cũng có cảm giác, nửa mộng nửa tỉnh mà cau mày, không chịu uống.
"Đắng."
Phong dịu giọng, nhẫn nại đút muỗng thuốc cho nàng, vừa dỗ: "Không có đắng, vừa vào trong miệng liền rất là ngọt, nào."
"Tin ta đi! Cam đoan! Ta sai người đi giang nam tìm nước đường thanh ngọt nhất mà, nào nào."
"Một lần nữa thôi, lần này bảo đảm ngọt cực kỳ, không uống sẽ hối hận, nào."
"Ta hứa ta hứa, một lần này nữa thôi."
Vậy là Dương Dạ Lan nửa bị cưỡng ép nửa bị dụ dỗ, uống một muỗng lại một muỗng, rốt cuộc cũng uống đến sạch sẽ. Phong đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường, băng bó lại vết thương trên cánh tay nàng, chỉnh lại chăn. Kế đó y mới tự mình ra ngoài bàn, xem lại trận đồ một lượt, viết viết vẽ vẽ trên giấy được một xấp, liếc nhìn ra ngoài đã thấy tạnh mưa, bên ngoài cũng dần sáng, y thổi tắt nến, sắp xếp lại giấy bút, sau đó lặng lẽ rời đi.
Mà một đêm này, bên trong thành Trần Thương ít nhiều có biến.
"Thành chủ, hạ quan nhận thấy tên Hoàng Qua này nhất định là có vấn đề?"
Trần Thương thành chủ gật gật đầu: "Ta cũng thấy vậy. Lúc giao chiến đúng là có mưa nhưng đâu đến nổi cản tầm nhìn như vậy."
"Không chỉ có vậy, thành chủ, người còn nhớ trước lúc giao chiến tên tiên phong kia đối với Hoàng Qua đã làm gì không?"
"Thi lễ."
"Không sai, hắn chém Nam thống lĩnh một kiếm trí mạng nhưng lại đối với Hoàng Qua kia một mực cung kính? Rõ ràng lúc đó hắn có thể nhanh chóng kết liễu Hoàng Qua, nhưng lại tha mà không giết."
Trần Thương thành chủ bối rối ngồi vào bàn: "Quân sư, ông nói tiếp đi."
"Thành chủ, theo như hạ quan thấy, Hoàng Qua nhất định với tiên phong đó thông đồng. Hoàng Qua ngoài mặt nói là đình chiến thực chất là muốn ở trong thành làm nội gián. Chúng ta đều nghĩ rằng quân địch ngày mai mới tiến đánh, nhưng nếu Hoàng Qua cùng bọn chúng trong đêm nội ứng ngoại hợp, không phải là chết chắc rồi hay sao?"
Thành chủ Trần Thương nghe xong liền đập bàn một cái: "Khốn khiếp. Ta thật sự không nghĩ oan cho lão. Truyền lệnh, lập tức bắt giữ Hoàng Qua, thu toàn bộ binh quyền, ngày mai hành huyết. Còn nữa, cho người khẩn trương gia cố cổng thành, bằng mọi giá không cho bên ngoài tiếp cận."
Sáng hôm sau, Hàn Thoại đến doanh trướng đánh thức Dương Dạ Lan dậy. Bản thân Hàn Thoại đối với giờ giấc ngủ nghỉ của Dương Dạ Lan cũng rất quan ngại, nhưng chiến sự không thể chậm trễ.
Dương Dạ Lan đêm qua phát sốt, được Phong đút cho một bát thuốc liền dằn bệnh khí xuống, thêm nghỉ ngơi vài canh giờ, tỉnh dậy thì đã hết nóng, nằm ườn trên giường một lúc liền khoác áo đứng dậy.
"Giờ gì rồi?"
"Thừa tướng, giờ dần (4 đến 5 giờ sáng)."
"Trong quân thế nào?"
"Đều thuận lợi, chỉ chờ lệnh của thừa tướng."
Dương Dạ Lan thở dài vừa thay một bộ bạch y mới vừa nói: "Cực thân Hoàng lão tướng quân rồi. Con người ông ta xưa nay trung nghĩa, sẽ không phản Trần Thương càng không phản Thái Vân, chỉ khi khiến lão hoàn toàn mất niềm tin với chủ cũ mới có thể mượn được danh tướng này."
Hàn Thoại đứng bên ngoài nói nhỏ vào: "Thừa tướng, vậy người lúc đó vì sao lại không cho thuộc hạ ....?"
Dương Dạ Lan nhàn nhạt nói: "Vì ngươi là nữ nhân. Hoàng Qua cũng được, người Thái Vân cũng được, xưa nay đều trọng nam khinh nữ. Nếu như ngươi ra đánh, bọn họ có tin Hoàng Qua đánh không lại ngươi, ngươi tha mà không giết còn mua chuộc ông ta?"
Với cả, nếu không vì vậy Dương Dạ Lan cũng đâu cần một mình đến Trần Thương, giao chuyện ở Kinh Thủy cho Thanh Tu Dật kia giải quyết.
Hàn Thoại nói: "Thì ra là vậy, thảo nào trước đó Tiêu Tiêu Nhi mất tích lại không thể phát binh ứng cứu."
Dương Dạ Lan từ sau bình phong bước ra, trên tay cầm theo hoàng kỳ.
Quân của Dương Dạ Lan, lấy cờ làm ám hiệu. Liệt Hỏa Trân Châu kỳ có màu đen, cờ màu đỏ là huy động toàn quân dốc toàn lực tham chiến, cờ vàng là phát lệnh tấn công, cờ lam là tập trung quân, cờ tím là tản quân, cờ lục là luyện binh.
Dương Dạ Lan đưa hoàng kỳ cho Hàn Thoại sau đó tự mình ngồi vào bàn, đáy mắt bỗng xuất hiện một tia mờ mịt, nhưng vẫn điềm tĩnh nói: "Chiếm được thành rồi thì nghĩ cách làm lại cái cổng mới."
Hàn Thoại hứng chí bừng bừng liền nhận lệnh quay đi.
Dương Dạ Lan thở phào một hơi dài, cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lại nhìn xuống xấp giấy tờ trên bàn, nghĩ nghĩ một lát, lúc này mới phát hiện mình đã đói móp bụng, đau khổ ấn dạ dày thấp giọng than thở: "Nếu bây giờ có ai cho ta hai cái bánh nướng nóng, ta sẽ cưới về nhà làm thiếp."
"Thật hả?"
Phong gật đầu: "Hoàng Qua đồng ý sáng sớm mai tái chiến."
Dương Dạ Lan nói: "Rất tốt." Sau đó nàng giơ tay, phát lệnh thu quân.
Hàn Thoại nhìn ánh mắt nhàn nhạt của Dương Dạ Lan, hình như hiểu được gì đó, muốn hỏi lại để chắc chắn, nhưng lại không thể mở miệng. Nàng dù gì cũng đã theo Dương Dạ Lan từ hồi còn ở phủ thừa tướng tại Bắc Huyền. Tài trí của Dương Dạ Lan, quyết đoán của Dương Dạ Lan, cao ngạo của Dương Dạ Lan, nàng đều nhìn thấy, hiểu rất rõ. Nhưng mà, kể từ khi biến cố xảy ra, đầu tiên là Dương Dạ Lan bị phế truất phải lưu lạc đến nước Thục, sau đó là Bàng Thực ở trong nước làm phản, Khải quân cứ như vậy tràn vào Bắc Huyền, lần đầu tiên nàng gặp lại Dương Dạ Lan sau mấy năm đó, Dương Dạ Lan đã không còn là Bắc Huyền thừa tướng của trước đây nữa. Hiện tại, thậm chí đến cả tâm tư của thừa tướng, nàng cũng không thể nhận ra. Càng nghĩ càng hổ thẹn.
Bên này, Trần Thương thành chủ thấy Hoàng Qua trở về, dè dặt hỏi: "Sao vậy? Tại sao không giết hắn?"
Một viên tướng khác híp mắt nhìn ra xa nói: "Thành chủ, bọn họ hình như lui binh rồi."
Hoàng Qua nói: "Ta cùng hắn đấu vài trăm chiêu, bất phân thắng bại, nhưng trời mưa to làn cản tầm nhìn, rõ là không minh bạch, nên hẹn ngày mai tái đấu."
Tên thành chủ nghi ngờ: "Cho nên bọn chúng mới lui binh?"
"Phải."
Đại doanh lần này đóng ở ngọai thành Trần Thương 20 dặm, chỗ này địa thế cao, mưa cách mấy cũng không sợ ngập.
Vấn đế duy nhất là, Dương Dạ Lan vừa là chủ soái vừa là quân sư, vừa phải bôn ba nay đây mai đó vừa phải đích thân đốc quân, đốc quân xong rồi còn phải ra tiền tuyến xem xét trận địa, từ sáng sớm cho đến quá nửa đêm cũng chỉ uống có vài ngụm nước lả, khổ tâm lắm mới thấy nàng vén lều trướng đi vào, nhưng khôi giáp còn chưa kịp cởi đã đi ngay đến khu vực dạ đàm cùng các tướng luận bàn kế sách đối phó với Khải quân 5 vạn người kia, nào là làm sao để trang bị vũ khí, trận này là phải đánh thủy chiến rồi vậy thì nên tính toán ra sao, nào mực nước sông, nào thủy triều, nào hướng gió nào thiên tượng, vân vân mây mây, Phong đi theo nàng suốt một buổi, trầm mặc không nói tiếng nào chỉ liên tục thở dài.
Mãi đến gần sáng, mọi người mới dần tản ra, ai về lều nấy. Y nhìn thấy, Dương Dạ Lan đã mệt đến không đứng nổi vậy mà nàng vẫn cố ra ngoài tiễn các tướng, sau đó lại ra tiền tuyến kiểm tra lần cuối mới chịu trở về.
Nàng vừa vào phía sau bình phong, đầu gối liền nhũn ra, lảo đảo ngã vật xuống sập.
Khôi giáp chưa cởi, y phục bên trong dính mưa ướt chưa thay, vậy mà đã chìm vào giấc ngủ.
Phong khó khăn lắm mới thoái thác được với Hàn Thoại nữ tướng quân kia, lẻn vào trướng của Dương Dạ Lan.
Nến trên bàn còn chưa tắt, Dương Dạ Lan hẳn là định ngủ một lúc rồi lại thức dậy nghiên cứu trận đồ đây mà.
"Ngươi sao còn không đi nghỉ, ngày mai ngươi phải ra nghênh chiến."
"Đâu có cần tới ta."
"Ồ?"
"Ta thấy đèn còn sáng, chợt nhớ ra có một chuyện muốn nói với tỷ."
Dương Dạ Lan rên khẽ một tiếng, thấp giọng nói: "Vào đây đi."
Phong nhẹ bước bước vào trong, thấy Dương Dạ Lan đang ngồi tựa khúc gỗ cạnh giường, loay hoay tháo ra khôi giáp. Tháo một hồi tháo không được, giọng hơi giận dỗi nói: "Ngươi lại đây cởi giúp ta."
Phong nghe nàng nói như vậy thoáng giật mình, nhưng nhìn sắc diện của nàng hiện giờ, y liền im lặng, ngoan ngoãn làm theo.
Lúc này người mới hơi khoan khoái hơn, Dương Dạ Lan qua loa vén mấy sợi tóc dính nước mưa cùng mồ hôi bết trên mặt, vải lụa kia không biết từ lúc nào bị nàng vứt đi đâu, có lẽ Phong là người đầu tiên trông thấy mặt nàng mà không sợ hãi, cho nên biết là hắn, cũng không ngại.
Dương Dạ Lan hai tay ôm cạnh giường, cằm gác trên mu bàn tay, mắt nhắm lại, nhàn nhạt "hở" một tiếng, ý bảo Phong có chuyện gì cứ nói đi ta đang nghe.
Nhưng y không có lên tiếng mà nhẹ nhàng cẩn thận nắm mạch môn của nàng, đôi tay vừa nãy thấm nước mưa bị gió thổi lạnh ngắt lúc này nóng đến đáng sợ: "Vết thương trên tay tỷ lại hở sao? Tỷ bắt đầu phát sốt từ khi nào?"
Dương Dạ Lan "ân" dài một tiếng, sau đó lại từ từ lắc lắc đầu, lại hỏi: "Quên mất không hỏi ngươi, ở trong doanh có quen không vậy?"
Phong im lặng nhìn nàng một hồi, đầu may càng chau lại sâu hơn, cuối cùng nhất quyết đè nàng xuống giường, kéo chăn lên đắp kín tới tận cổ, y nói: "Đợi ta một lát." nói xong liền quay người ra ngoài.
Dương Dạ Lan nằm một lúc, mạch suy nghĩ mau chóng bị cơn sốt cao làm rối, mấy thứ lộn xộn tuôn hết vào đầu, lúc thì nghĩ: "Tiểu Phong như làm gì cứ làu bàu lầm bầm."
Lúc lại nghĩ: "5 vạn quân nhỉ? Năm năm trước cũng chỉ có 5 vạn quân, đánh Thục đánh Thái Vân đánh Bắc Huyền, 5 vạn quân lần này, đánh sao nổi đây?"
Nghĩ một hồi, ý thức dần dần mơ hồ, khi mộng khi tỉnh, đủ các chuyện hiện tại và quá khứ lộn xộn rối vào nhau, trút thẳng xuống. Chỉ nhìn thấy trong bóng tối, có một người đem nàng kiên quyết bảo hộ ở trong lòng, mặc cho xung quanh đất đá rung chuyển rơi xuống người hắn, hắn vẫn như vậy không để nàng bị tổn thương.
"Cẩn Du ..." Dương Dạ Lan rên khẽ một tiếng.
Lúc này có người chầm chậm tiến vào, ôm nàng lên, ôn nhu đút cho nàng một bát nước thuốc, còn bên tai nàng thấp giọng dỗ dành: "Dạ Lan, uống thuốc rồi ngủ tiếp."
Nhưng mà, người trong lòng tuy rằng chưa tỉnh lại cũng có cảm giác, nửa mộng nửa tỉnh mà cau mày, không chịu uống.
"Đắng."
Phong dịu giọng, nhẫn nại đút muỗng thuốc cho nàng, vừa dỗ: "Không có đắng, vừa vào trong miệng liền rất là ngọt, nào."
"Tin ta đi! Cam đoan! Ta sai người đi giang nam tìm nước đường thanh ngọt nhất mà, nào nào."
"Một lần nữa thôi, lần này bảo đảm ngọt cực kỳ, không uống sẽ hối hận, nào."
"Ta hứa ta hứa, một lần này nữa thôi."
Vậy là Dương Dạ Lan nửa bị cưỡng ép nửa bị dụ dỗ, uống một muỗng lại một muỗng, rốt cuộc cũng uống đến sạch sẽ. Phong đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường, băng bó lại vết thương trên cánh tay nàng, chỉnh lại chăn. Kế đó y mới tự mình ra ngoài bàn, xem lại trận đồ một lượt, viết viết vẽ vẽ trên giấy được một xấp, liếc nhìn ra ngoài đã thấy tạnh mưa, bên ngoài cũng dần sáng, y thổi tắt nến, sắp xếp lại giấy bút, sau đó lặng lẽ rời đi.
Mà một đêm này, bên trong thành Trần Thương ít nhiều có biến.
"Thành chủ, hạ quan nhận thấy tên Hoàng Qua này nhất định là có vấn đề?"
Trần Thương thành chủ gật gật đầu: "Ta cũng thấy vậy. Lúc giao chiến đúng là có mưa nhưng đâu đến nổi cản tầm nhìn như vậy."
"Không chỉ có vậy, thành chủ, người còn nhớ trước lúc giao chiến tên tiên phong kia đối với Hoàng Qua đã làm gì không?"
"Thi lễ."
"Không sai, hắn chém Nam thống lĩnh một kiếm trí mạng nhưng lại đối với Hoàng Qua kia một mực cung kính? Rõ ràng lúc đó hắn có thể nhanh chóng kết liễu Hoàng Qua, nhưng lại tha mà không giết."
Trần Thương thành chủ bối rối ngồi vào bàn: "Quân sư, ông nói tiếp đi."
"Thành chủ, theo như hạ quan thấy, Hoàng Qua nhất định với tiên phong đó thông đồng. Hoàng Qua ngoài mặt nói là đình chiến thực chất là muốn ở trong thành làm nội gián. Chúng ta đều nghĩ rằng quân địch ngày mai mới tiến đánh, nhưng nếu Hoàng Qua cùng bọn chúng trong đêm nội ứng ngoại hợp, không phải là chết chắc rồi hay sao?"
Thành chủ Trần Thương nghe xong liền đập bàn một cái: "Khốn khiếp. Ta thật sự không nghĩ oan cho lão. Truyền lệnh, lập tức bắt giữ Hoàng Qua, thu toàn bộ binh quyền, ngày mai hành huyết. Còn nữa, cho người khẩn trương gia cố cổng thành, bằng mọi giá không cho bên ngoài tiếp cận."
Sáng hôm sau, Hàn Thoại đến doanh trướng đánh thức Dương Dạ Lan dậy. Bản thân Hàn Thoại đối với giờ giấc ngủ nghỉ của Dương Dạ Lan cũng rất quan ngại, nhưng chiến sự không thể chậm trễ.
Dương Dạ Lan đêm qua phát sốt, được Phong đút cho một bát thuốc liền dằn bệnh khí xuống, thêm nghỉ ngơi vài canh giờ, tỉnh dậy thì đã hết nóng, nằm ườn trên giường một lúc liền khoác áo đứng dậy.
"Giờ gì rồi?"
"Thừa tướng, giờ dần (4 đến 5 giờ sáng)."
"Trong quân thế nào?"
"Đều thuận lợi, chỉ chờ lệnh của thừa tướng."
Dương Dạ Lan thở dài vừa thay một bộ bạch y mới vừa nói: "Cực thân Hoàng lão tướng quân rồi. Con người ông ta xưa nay trung nghĩa, sẽ không phản Trần Thương càng không phản Thái Vân, chỉ khi khiến lão hoàn toàn mất niềm tin với chủ cũ mới có thể mượn được danh tướng này."
Hàn Thoại đứng bên ngoài nói nhỏ vào: "Thừa tướng, vậy người lúc đó vì sao lại không cho thuộc hạ ....?"
Dương Dạ Lan nhàn nhạt nói: "Vì ngươi là nữ nhân. Hoàng Qua cũng được, người Thái Vân cũng được, xưa nay đều trọng nam khinh nữ. Nếu như ngươi ra đánh, bọn họ có tin Hoàng Qua đánh không lại ngươi, ngươi tha mà không giết còn mua chuộc ông ta?"
Với cả, nếu không vì vậy Dương Dạ Lan cũng đâu cần một mình đến Trần Thương, giao chuyện ở Kinh Thủy cho Thanh Tu Dật kia giải quyết.
Hàn Thoại nói: "Thì ra là vậy, thảo nào trước đó Tiêu Tiêu Nhi mất tích lại không thể phát binh ứng cứu."
Dương Dạ Lan từ sau bình phong bước ra, trên tay cầm theo hoàng kỳ.
Quân của Dương Dạ Lan, lấy cờ làm ám hiệu. Liệt Hỏa Trân Châu kỳ có màu đen, cờ màu đỏ là huy động toàn quân dốc toàn lực tham chiến, cờ vàng là phát lệnh tấn công, cờ lam là tập trung quân, cờ tím là tản quân, cờ lục là luyện binh.
Dương Dạ Lan đưa hoàng kỳ cho Hàn Thoại sau đó tự mình ngồi vào bàn, đáy mắt bỗng xuất hiện một tia mờ mịt, nhưng vẫn điềm tĩnh nói: "Chiếm được thành rồi thì nghĩ cách làm lại cái cổng mới."
Hàn Thoại hứng chí bừng bừng liền nhận lệnh quay đi.
Dương Dạ Lan thở phào một hơi dài, cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lại nhìn xuống xấp giấy tờ trên bàn, nghĩ nghĩ một lát, lúc này mới phát hiện mình đã đói móp bụng, đau khổ ấn dạ dày thấp giọng than thở: "Nếu bây giờ có ai cho ta hai cái bánh nướng nóng, ta sẽ cưới về nhà làm thiếp."
"Thật hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.