Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 79: Phùng sinh
Tương Như
22/10/2019
Dương Dạ Lan lần đầu tỉnh lại là một buổi chiều,
mí mắt chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được chút ít ánh sáng len qua cửa sổ,
song còn chưa có sức mở mắt, thì đau nhức đã kéo tới.
Nhưng nàng trời sinh ngoan cố, lại tự ái rất cao, không bao giờ muốn bản thân mình lộ một chút yếu đuối nào, đau thì đau vẫn cắn răng mở mắt, nhìn thấy bên giường có một bóng người lờ mờ, cũng không biết là ai.
Người kia cẩn thận chấm một chút nước đút cho nàng.
Dương Dạ Lan há miệng, muốn gọi một tiếng, bỗng nhiên, mặt bị chạm khẽ. Nàng cảm thấy một bàn tay nâng cằm mình lên, ngón tay hơi chai nhẹ nhàng đảo qua bờ môi mình, lưu luyến ám muội khó nói thành lời.
Không cần hỏi cũng biết, đừng nói Huyết Ảnh quân, cho dù là Tuyên Cơ bọn họ cũng không ai dám như vậy động vào nàng. Người có thể đối với nàng như vậy tùy tiện, còn có thể là ai?
Nam nhân có thể đối với nàng như vậy, có thể là ai?
*
Năm năm trước, y bị Dương Dạ Lan ở phía sau đâm cho một nhát, ngã xuống vực sâu, làm thế nào để sống?
Y trước đó cùng với Tru Tâm kiếm từng lập ước, lúc đó y trăm phương nghìn kế không muốn cho Dương Dạ Lan biết, chính là vì nội dung khế ước muốn y hòa một nửa linh hồn, một nửa sinh mệnh với kiếm. Nói ra có vẻ rất hoang đường, nhưng đây là sự thật. Sự thật mà chỉ có kẻ bị chọn mới có thể hiểu thấu.
Vậy nên, chỉ cần kiếm kia chưa bị hủy, y sẽ không chết.
Lúc ở trong Thánh Lăng, y từng bị chứng sợ không gian chật hẹp, sợ bóng tối, sợ ánh sáng, sợ cô đơn, sợ yên tĩnh, .... cuộc sống vài năm trong lăng mộ khiến một đứa trẻ đang lớn không thể lớn được, tư duy của y khi đó dần nảy sinh bài xích, tỏ ra chán ghét thậm chí căm hận tất cả mọi người. Cái mà Tru Tâm kiếm hứng thú ở y, chính là thứ đó. Y sống đơn độc ba năm không thể cử động, khắp nơi trong đầu hình ảnh âm thanh thét gào dồn dập kéo đến chỉ toàn là thù thù hận hận sát phạt đẫm máu, một chút ý chí giúp y minh mẫn lại chính là Dương Ngọc.
Ba năm, y trải qua ba năm sống lại thời gian đen tối nhất cuộc đời mình, cộng thêm áp chế của Tru Tâm kiếm cơ thể và tâm tính y bắt đầu thay đổi. Y có thể phát điên bất cứ lúc nào. Khi phát điên, y thậm chí có thể giết cả Tuyên Cơ và Phong Cẩn Ngôn.
Nếu không phải trong lòng y đối với người kia chấp niệm sâu nặng, nguyện vì người ta đánh đổi nhãn lực và thính lực, e rằng y từ lâu đã tẩu hỏa nhập ma mất rồi. Cũng không giữ được thêm vài năm thanh tĩnh.
Dương Dạ Lan vì y 'người không ra người quỷ không ra quỷ' vậy thì y chính là nhờ nàng mà từ một con ác quỷ trở lại thành người.
Có điều mấy ngày nay, một nửa linh hồn điên loạn trong y đang chầm chậm thức tỉnh, y có nhiều lúc không thể áp chế được nó. Dương Dạ Lan nếu nhìn rõ hơn một chút, hiện tại sẽ có thể thấy được ánh mắt y nhìn nàng không hề dịu dàng như bàn tay kia, không hề.
Y chậm rãi khom người xuống, đưa tay che đôi mắt nhìn chưa rõ của Dương Dạ Lan, không muốn để nàng nhìn thấy diện mạo mình lúc này. Sau đó ở khoảng cách không có khoảng cách thì thầm bên tai nàng: "Thêm một lần nữa, ta sẽ phát điên thật đấy Dạ Lan à."
Dương Dạ Lan sau khi trọng thương xét cho cùng nguyên khí đại tổn, tinh lực không đủ, mặc dù cố gắng cầm cự, song cuối cùng vẫn nhanh chóng rơi vào mê man.
Hai ngày sau, nàng mới thật sự gọi là tỉnh hẳn. Sa trường thương bệnh là chuyện thường, bản thân nàng cũng đã quen từ lâu, tỉnh lại lần đầu tiên chính là vượt qua giai đoạn hung hiểm nhất, nằm thêm một hai ngày thì đã có sức nói chuyện tiếp khách.
Khách nhân đầu tiên nàng tiếp, chính là hai vị nữ chủ đương thời Cơ Trát Dạ và Tiêu Tiêu Nhi.
Cơ Trát Dạ ở Bắc Huyền chấn hưng phục quốc tính ra còn trước cả họ Phong họ Tiêu, vừa nghe tin Dương Dạ Lan gặp chuyện đã bỏ lại hoàng cung, vượt trăm sông ngàn suối, chạy chết mấy con ngựa mới đến được đây, trầm giọng nói: "Trẫm lúc đó đều cho là chỉ kịp nhặt xác cho ngươi, không ngờ ngươi cái mạng này đúng thật là dai lắm. Thừa tướng của trẫm, ngươi đại nạn không chết, tất có hậu phúc!"
Nàng ta vừa nói xong, Tiêu quốc chủ đã lên tiếng: "Thừa tướng ngươi rốt cuộc là không sợ chết hay là chê mạng ngươi quá cứng đây? Ngươi vì Thái Vân ta không quản sống chết, bảo sau này triều ta ai dám tranh chức công thần khai quốc với ngươi."
Cơ Trát Dạ nghe nàng ta nói vậy, khóe miệng liền khẽ cong. Tiêu Tiêu Nhi suy cho cùng tuổi vẫn còn trẻ, nhiếp chính cũng chưa được mười bữa nửa tháng, tính toán chi li kiểu này sao có thể so được với Cơ Văn nàng, bèn nói: "Thái Vân quốc chủ quá lời rồi, lần này Thái Vân có thể yên ổn, công đầu vẫn là bản thân ngươi. Còn có chư vị thống lĩnh, còn có liên quân Thục Huyền. Ngọc Thấu trước giờ đều là lấy đại cuộc làm trọng sẽ không muốn vì mình mà làm khó người khác, ngươi cũng đừng làm khó nàng."
Tiêu Tiêu Nhi nói: "Bắc Huyền quốc chủ nói vậy là có ý gì, trẫm làm khó thừa tướng khi nào? Ha, nếu nói đến làm khó người khác không phải Bắc Huyền quốc chủ vẫn giỏi hơn trẫm một bậc hay sao?"
Cơ Trát Dạ nói: "Thái Vân quốc chủ đây là muốn ôn lại chuyện cũ với quả nhân sao?"
"Đừng tưởng trẫm không biết Bắc Huyền quốc chủ đây trước kia đã làm ra chuyện gì." Tiêu Tiêu Nhi nói: "Lúc thừa tướng cần người giúp đỡ, Bắc Huyền quốc chủ đã ở đâu?"
Cơ Trát Dạ mỉm cười: "Trẫm .... "
"Bệ hạ." Dương Dạ Lan nói: "Lần này chiến sự ở Thái Vân có thể kết thúc là phúc của bá tánh, cũng cho thấy nhân nghĩa của bệ hạ. Người so với vị mà trước đây ta gặp quả thật đã trưởng thành hơn rất nhiều, đáng để gửi gấm... Những chuyện còn lại ở đây, tin rằng bệ hạ có thể tự thu xếp chu toàn." Dương Dạ Lan không thèm dong dài trực tiếp nói: "Chiến sự lần này kéo thêm một ngày lòng ta càng không thể yên ổn được. Phía Đại Khải trước mắt chịu nhân nhượng nhưng chắc chắn Ngụy Diên sẽ không dễ bỏ qua. Ta dự tính, rất sớm sẽ dẫn quân đến đất Thục tiếp chiến, nhanh chóng kết thúc mớ hỗn độn này "
Hai người kia im lặng nhìn nhau chốc lát, biết rằng mình lúc này chấp nhất tranh đua vốn không đúng lúc, bất giác cảm thấy hơi hổ thẹn.
Dương Dạ Lan nói: "Hàn Thoại, các ngươi ở ngoài đó phải không?"
Dương Dạ Lan lâm trận làm liều vẫn không bị nổ chết, ngược lại còn gặp dữ hóa lành không chỉ có thể buộc Đại Khải thoái lui mà còn tạo thời cơ thuận lợi để Tiêu Tiêu Nhi đảo chính đoạt lại hoàng quyền, đối với ba quân tướng sĩ mà nói như là kỳ nhân thánh sống. Nàng vừa cử động, cả soái trướng liền sục sôi, một đám hán tử cao lớn thô kệch gào khóc om sòm, một đám nữ tử chẳng khác gì sư tử cái ba chân bốn cẳng lao vào bếp muốn vì chủ soái nấu một chút đồ tẩm bổ, từ sớm đã đứng đến chật ních soái trướng, chỉ không tiện vào. Lúc này được gọi, chính là ba chân bốn cẳng lao đến bu quanh Dương thừa tướng nhà họ.
"Thừa tướng làm chúng tôi sợ chết khiếp."
"Thừa tướng đại nạn không chết tất có hậu phúc."
"Thừa tướng, đây là canh nhân sâm ngàn năm mạt tướng thừa lệnh bệ hạ nấu cho người."
"Thừa tướng ....."
Dương Dạ Lan hơi thở đều đặn, coi thương tích thừa sống thiếu chết mấy hôm trước như chưa từng tồn tại, thở ra một hơi, lãnh đạm hỏi: "Hiện tại thế nào? Chúng ta còn lại mấy người?"
Nàng hỏi như thế, bầu không khí bất giác liền chùn xuống. Ngay cả người kích động nhất là Hàn Thoại cũng hơi thay đổi sắc mặt, nhất thời không thể tiếp lời.
Vừa thấy biểu cảm của bọn họ, trong lòng Dương Dạ Lan liền lạnh đi một nửa: "Hoàng lão tướng quân đâu? Đàm Hồng đâu?"
Hàn Thoại cúi gầm mặt. Chư tướng cũng không ai nói thêm câu nào nữa.
Dương Dạ Lan cắn răng không lên tiếng, song vẫn ngây ra một lúc.
Cơ Trát Dạ vội đưa tay định đỡ nàng: "Ngọc Thấu, ngươi bảo trọng đã."
Dương Dạ Lan khẽ tránh ra, khàn khàn nói: "... không sao. Chuẩn bị giúp ta .... "
Tiêu Tiêu Nhi vội nói: "Thừa tướng, ngươi muốn đi đâu? Thương tích của ngươi còn chưa khỏi, có gì từ từ tính tiếp được không?"
Dương Dạ Lan nhìn nàng ta một cái, khẽ mỉm cười: "Hiện ta có thể chờ, nhưng ngàn vạn bá tánh ngoài kia, những người lâm trận bỏ mạng, ta không thể phụ họ, càng không thể kéo dài. Bệ hạ, Dương Ngọc ta dù có chết cũng phải nhanh chóng kết thúc cuộc chiến vô nghĩa này."
"Thừa tướng."
"Ngọc Thấu à!"
"Truyền lệnh xuống, chúng ta đến chiến trường Thục quốc."
"Không có lệnh của trẫm, không cho ngươi rời khỏi giường nửa bước."
"..."
"..."
"..."
Tiếng nói kia không nặng không nhẹ, không hỉ không bi từ bên ngoài truyền tới ngang nhiên chen vào giữa đám đông.
Ngược sáng mà đến, trực tiếp phán một câu xanh rờn thị uy lớn như trời, vậy mà lại là tiểu tướng cùng với Hàn Thoại bọn họ mấy ngày trước còn đồng cam cộng khổ.
Chỉ thấy Dương thừa tướng vừa nãy "huyết vũ tinh phong, nghiệt hỏa ngập trời vẫn thong dong tự tại" đột nhiên liền "yểu xìu như cọng bún" nhã đổ về phía y được y hai tay vừa vặn đỡ lấy, "thú vương" trấn định trở thành mèo con yếu ớt, một tay nàng mềm nhũn từ trên vai y buông thõng xuống, thều thào nói khẽ: "Ta không làm thừa tướng nữa đâu."
Nhưng nàng trời sinh ngoan cố, lại tự ái rất cao, không bao giờ muốn bản thân mình lộ một chút yếu đuối nào, đau thì đau vẫn cắn răng mở mắt, nhìn thấy bên giường có một bóng người lờ mờ, cũng không biết là ai.
Người kia cẩn thận chấm một chút nước đút cho nàng.
Dương Dạ Lan há miệng, muốn gọi một tiếng, bỗng nhiên, mặt bị chạm khẽ. Nàng cảm thấy một bàn tay nâng cằm mình lên, ngón tay hơi chai nhẹ nhàng đảo qua bờ môi mình, lưu luyến ám muội khó nói thành lời.
Không cần hỏi cũng biết, đừng nói Huyết Ảnh quân, cho dù là Tuyên Cơ bọn họ cũng không ai dám như vậy động vào nàng. Người có thể đối với nàng như vậy tùy tiện, còn có thể là ai?
Nam nhân có thể đối với nàng như vậy, có thể là ai?
*
Năm năm trước, y bị Dương Dạ Lan ở phía sau đâm cho một nhát, ngã xuống vực sâu, làm thế nào để sống?
Y trước đó cùng với Tru Tâm kiếm từng lập ước, lúc đó y trăm phương nghìn kế không muốn cho Dương Dạ Lan biết, chính là vì nội dung khế ước muốn y hòa một nửa linh hồn, một nửa sinh mệnh với kiếm. Nói ra có vẻ rất hoang đường, nhưng đây là sự thật. Sự thật mà chỉ có kẻ bị chọn mới có thể hiểu thấu.
Vậy nên, chỉ cần kiếm kia chưa bị hủy, y sẽ không chết.
Lúc ở trong Thánh Lăng, y từng bị chứng sợ không gian chật hẹp, sợ bóng tối, sợ ánh sáng, sợ cô đơn, sợ yên tĩnh, .... cuộc sống vài năm trong lăng mộ khiến một đứa trẻ đang lớn không thể lớn được, tư duy của y khi đó dần nảy sinh bài xích, tỏ ra chán ghét thậm chí căm hận tất cả mọi người. Cái mà Tru Tâm kiếm hứng thú ở y, chính là thứ đó. Y sống đơn độc ba năm không thể cử động, khắp nơi trong đầu hình ảnh âm thanh thét gào dồn dập kéo đến chỉ toàn là thù thù hận hận sát phạt đẫm máu, một chút ý chí giúp y minh mẫn lại chính là Dương Ngọc.
Ba năm, y trải qua ba năm sống lại thời gian đen tối nhất cuộc đời mình, cộng thêm áp chế của Tru Tâm kiếm cơ thể và tâm tính y bắt đầu thay đổi. Y có thể phát điên bất cứ lúc nào. Khi phát điên, y thậm chí có thể giết cả Tuyên Cơ và Phong Cẩn Ngôn.
Nếu không phải trong lòng y đối với người kia chấp niệm sâu nặng, nguyện vì người ta đánh đổi nhãn lực và thính lực, e rằng y từ lâu đã tẩu hỏa nhập ma mất rồi. Cũng không giữ được thêm vài năm thanh tĩnh.
Dương Dạ Lan vì y 'người không ra người quỷ không ra quỷ' vậy thì y chính là nhờ nàng mà từ một con ác quỷ trở lại thành người.
Có điều mấy ngày nay, một nửa linh hồn điên loạn trong y đang chầm chậm thức tỉnh, y có nhiều lúc không thể áp chế được nó. Dương Dạ Lan nếu nhìn rõ hơn một chút, hiện tại sẽ có thể thấy được ánh mắt y nhìn nàng không hề dịu dàng như bàn tay kia, không hề.
Y chậm rãi khom người xuống, đưa tay che đôi mắt nhìn chưa rõ của Dương Dạ Lan, không muốn để nàng nhìn thấy diện mạo mình lúc này. Sau đó ở khoảng cách không có khoảng cách thì thầm bên tai nàng: "Thêm một lần nữa, ta sẽ phát điên thật đấy Dạ Lan à."
Dương Dạ Lan sau khi trọng thương xét cho cùng nguyên khí đại tổn, tinh lực không đủ, mặc dù cố gắng cầm cự, song cuối cùng vẫn nhanh chóng rơi vào mê man.
Hai ngày sau, nàng mới thật sự gọi là tỉnh hẳn. Sa trường thương bệnh là chuyện thường, bản thân nàng cũng đã quen từ lâu, tỉnh lại lần đầu tiên chính là vượt qua giai đoạn hung hiểm nhất, nằm thêm một hai ngày thì đã có sức nói chuyện tiếp khách.
Khách nhân đầu tiên nàng tiếp, chính là hai vị nữ chủ đương thời Cơ Trát Dạ và Tiêu Tiêu Nhi.
Cơ Trát Dạ ở Bắc Huyền chấn hưng phục quốc tính ra còn trước cả họ Phong họ Tiêu, vừa nghe tin Dương Dạ Lan gặp chuyện đã bỏ lại hoàng cung, vượt trăm sông ngàn suối, chạy chết mấy con ngựa mới đến được đây, trầm giọng nói: "Trẫm lúc đó đều cho là chỉ kịp nhặt xác cho ngươi, không ngờ ngươi cái mạng này đúng thật là dai lắm. Thừa tướng của trẫm, ngươi đại nạn không chết, tất có hậu phúc!"
Nàng ta vừa nói xong, Tiêu quốc chủ đã lên tiếng: "Thừa tướng ngươi rốt cuộc là không sợ chết hay là chê mạng ngươi quá cứng đây? Ngươi vì Thái Vân ta không quản sống chết, bảo sau này triều ta ai dám tranh chức công thần khai quốc với ngươi."
Cơ Trát Dạ nghe nàng ta nói vậy, khóe miệng liền khẽ cong. Tiêu Tiêu Nhi suy cho cùng tuổi vẫn còn trẻ, nhiếp chính cũng chưa được mười bữa nửa tháng, tính toán chi li kiểu này sao có thể so được với Cơ Văn nàng, bèn nói: "Thái Vân quốc chủ quá lời rồi, lần này Thái Vân có thể yên ổn, công đầu vẫn là bản thân ngươi. Còn có chư vị thống lĩnh, còn có liên quân Thục Huyền. Ngọc Thấu trước giờ đều là lấy đại cuộc làm trọng sẽ không muốn vì mình mà làm khó người khác, ngươi cũng đừng làm khó nàng."
Tiêu Tiêu Nhi nói: "Bắc Huyền quốc chủ nói vậy là có ý gì, trẫm làm khó thừa tướng khi nào? Ha, nếu nói đến làm khó người khác không phải Bắc Huyền quốc chủ vẫn giỏi hơn trẫm một bậc hay sao?"
Cơ Trát Dạ nói: "Thái Vân quốc chủ đây là muốn ôn lại chuyện cũ với quả nhân sao?"
"Đừng tưởng trẫm không biết Bắc Huyền quốc chủ đây trước kia đã làm ra chuyện gì." Tiêu Tiêu Nhi nói: "Lúc thừa tướng cần người giúp đỡ, Bắc Huyền quốc chủ đã ở đâu?"
Cơ Trát Dạ mỉm cười: "Trẫm .... "
"Bệ hạ." Dương Dạ Lan nói: "Lần này chiến sự ở Thái Vân có thể kết thúc là phúc của bá tánh, cũng cho thấy nhân nghĩa của bệ hạ. Người so với vị mà trước đây ta gặp quả thật đã trưởng thành hơn rất nhiều, đáng để gửi gấm... Những chuyện còn lại ở đây, tin rằng bệ hạ có thể tự thu xếp chu toàn." Dương Dạ Lan không thèm dong dài trực tiếp nói: "Chiến sự lần này kéo thêm một ngày lòng ta càng không thể yên ổn được. Phía Đại Khải trước mắt chịu nhân nhượng nhưng chắc chắn Ngụy Diên sẽ không dễ bỏ qua. Ta dự tính, rất sớm sẽ dẫn quân đến đất Thục tiếp chiến, nhanh chóng kết thúc mớ hỗn độn này "
Hai người kia im lặng nhìn nhau chốc lát, biết rằng mình lúc này chấp nhất tranh đua vốn không đúng lúc, bất giác cảm thấy hơi hổ thẹn.
Dương Dạ Lan nói: "Hàn Thoại, các ngươi ở ngoài đó phải không?"
Dương Dạ Lan lâm trận làm liều vẫn không bị nổ chết, ngược lại còn gặp dữ hóa lành không chỉ có thể buộc Đại Khải thoái lui mà còn tạo thời cơ thuận lợi để Tiêu Tiêu Nhi đảo chính đoạt lại hoàng quyền, đối với ba quân tướng sĩ mà nói như là kỳ nhân thánh sống. Nàng vừa cử động, cả soái trướng liền sục sôi, một đám hán tử cao lớn thô kệch gào khóc om sòm, một đám nữ tử chẳng khác gì sư tử cái ba chân bốn cẳng lao vào bếp muốn vì chủ soái nấu một chút đồ tẩm bổ, từ sớm đã đứng đến chật ních soái trướng, chỉ không tiện vào. Lúc này được gọi, chính là ba chân bốn cẳng lao đến bu quanh Dương thừa tướng nhà họ.
"Thừa tướng làm chúng tôi sợ chết khiếp."
"Thừa tướng đại nạn không chết tất có hậu phúc."
"Thừa tướng, đây là canh nhân sâm ngàn năm mạt tướng thừa lệnh bệ hạ nấu cho người."
"Thừa tướng ....."
Dương Dạ Lan hơi thở đều đặn, coi thương tích thừa sống thiếu chết mấy hôm trước như chưa từng tồn tại, thở ra một hơi, lãnh đạm hỏi: "Hiện tại thế nào? Chúng ta còn lại mấy người?"
Nàng hỏi như thế, bầu không khí bất giác liền chùn xuống. Ngay cả người kích động nhất là Hàn Thoại cũng hơi thay đổi sắc mặt, nhất thời không thể tiếp lời.
Vừa thấy biểu cảm của bọn họ, trong lòng Dương Dạ Lan liền lạnh đi một nửa: "Hoàng lão tướng quân đâu? Đàm Hồng đâu?"
Hàn Thoại cúi gầm mặt. Chư tướng cũng không ai nói thêm câu nào nữa.
Dương Dạ Lan cắn răng không lên tiếng, song vẫn ngây ra một lúc.
Cơ Trát Dạ vội đưa tay định đỡ nàng: "Ngọc Thấu, ngươi bảo trọng đã."
Dương Dạ Lan khẽ tránh ra, khàn khàn nói: "... không sao. Chuẩn bị giúp ta .... "
Tiêu Tiêu Nhi vội nói: "Thừa tướng, ngươi muốn đi đâu? Thương tích của ngươi còn chưa khỏi, có gì từ từ tính tiếp được không?"
Dương Dạ Lan nhìn nàng ta một cái, khẽ mỉm cười: "Hiện ta có thể chờ, nhưng ngàn vạn bá tánh ngoài kia, những người lâm trận bỏ mạng, ta không thể phụ họ, càng không thể kéo dài. Bệ hạ, Dương Ngọc ta dù có chết cũng phải nhanh chóng kết thúc cuộc chiến vô nghĩa này."
"Thừa tướng."
"Ngọc Thấu à!"
"Truyền lệnh xuống, chúng ta đến chiến trường Thục quốc."
"Không có lệnh của trẫm, không cho ngươi rời khỏi giường nửa bước."
"..."
"..."
"..."
Tiếng nói kia không nặng không nhẹ, không hỉ không bi từ bên ngoài truyền tới ngang nhiên chen vào giữa đám đông.
Ngược sáng mà đến, trực tiếp phán một câu xanh rờn thị uy lớn như trời, vậy mà lại là tiểu tướng cùng với Hàn Thoại bọn họ mấy ngày trước còn đồng cam cộng khổ.
Chỉ thấy Dương thừa tướng vừa nãy "huyết vũ tinh phong, nghiệt hỏa ngập trời vẫn thong dong tự tại" đột nhiên liền "yểu xìu như cọng bún" nhã đổ về phía y được y hai tay vừa vặn đỡ lấy, "thú vương" trấn định trở thành mèo con yếu ớt, một tay nàng mềm nhũn từ trên vai y buông thõng xuống, thều thào nói khẽ: "Ta không làm thừa tướng nữa đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.