Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 80: Chiến tranh lạnh. Thân phận của Phon
Tương Như
22/10/2019
Y trước mặt quân chủ hai nước cùng ba quân tướng
sĩ bọc Dương thừa tướng vào trong áo choàng, vững vàng bế nàng trở lại
giường bệnh. Mặc dù y thân thể vẫn chưa khôi phục, vẻ ngoài cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, nhưng đôi tay lại hữu lực vô đối, bế Dương Dạ
Lan dùng lực vừa đủ, tránh động đến thương thế của nàng, cũng không để
người trong lòng bị nới lỏng.
Y đặt Dương Dạ Lan lên phảng, hít thở sâu một hơi mới trầm giọng nói: "Thừa tướng, nghỉ ngơi đi."
Dương Dạ Lan quay sang nhìn Hàn Thoại hỏi: "Y là ai?"
Hàn tướng quân đứng ngay bên cạnh, không hiểu sau tự dưng bị dính đạn, đành thành thật trả lời: "Y là Tiểu Phong, tướng quân .... dưới trướng của thừa tướng, mà. Thừa tướng .... người .... "
"Ra ngoài." Dương Dạ Lan lạnh lùng nói: "Ngươi lập tức cút khuất mắt ta!"
'Soái trướng' của Dương Dạ Lan tính ra cũng không rộng không hẹp, chứa được chừng ấy người vẫn không đến nỗi ngột ngạt, vậy mà khi y bước vào liền mang đến bầu không khí khác.
Dương Dạ Lan bị thương hôn mê, chuyện trong quân ngoại trừ liên quan đến Thái Vân quốc do Tiêu Tiêu Nhi lo, số còn lại đều là một tay y đứng ra gánh vác. Nếu không có một Kính vương vừa gặp đã nhận ra y chính là quân vương mất tích của nước Thục, bức mật thư Dương thừa tướng trước đó bí mật giao cho Thanh Tu Dật cũng có thể để y danh chính ngôn thuận nắm trọn binh quyền. Dương Dạ Lan thực chất đã phát giác thân phận y từ lâu rồi, bằng không cũng chẳng tính toán đến chu toàn như vậy.
Nhưng mà, cmn hắn ngang nhiên không nhận a!
Để làm dịu bầu không khí, Cơ Trát Dạ nói sang chuyện khác: "Ngọc Thấu à, mấy hôm trước lúc ngươi chơi cờ với Diêm vương gia, là y không màng thương thế của bản thân từ sáng đến tối không ngủ không nghỉ trông chừng ngươi, phải lo liệu thu xếp với Kính vương bên đó, chính trẫm còn cảm thấy không đành lòng, ngươi cũng không cần ...."
"..." Dương Dạ Lan chầm chậm liếc mắt nhìn người đối diện, nhỏ giọng hỏi: "Nói đi, ngươi rốt cuộc là ai hả?"
"Các vị, có thể để ta cùng thừa tướng nói chuyện riêng một lúc được không?" Tiểu Phong quay đầu tránh đi ánh mắt kia, điềm đạm nói.
Người ngòi chỉ cần nhìn đến đây đã tự hiểu, đây có vẻ là chuyện riêng, có hay không bọn họ cũng chỉ tổ làm vướng tay chân, nên chẳng mấy chốc còn lại trong trướng chỉ có hai người.
Lúc này, y mới nhẹ nhàng nắm tay Dương Dạ Lan, ngón tay đặt trên mạch, lẳng lặng bắt mạch một hồi.
Dương Dạ Lan im lặng nhìn y.
Mấy ngày không gặp, y quả thật gầy đi trông thấy, môi hơi xanh như không thở nổi, thần thái lại giống như là gắng gượng ra, tuy khuôn mặt non chẹt vẫn không đổi đi đâu được, nhưng quần thâm dưới mắt và chính giữa đầu mày vẫn khiến y trông trưởng thành không ít.
Dương Dạ Lan nhàn nhạt hỏi: "Bị thương ở đâu rồi?"
"Không hề gì. Chỉ cần nàng khỏe mạnh ta liền không sao?" Y nhỏ giọng nói, bàn tay đồng thời xuôi theo cánh tay, cùng bàn tay của Dương Dạ Lan mười ngón đan vào nhau. Y khẽ đưa bàn tay ấy lên môi, hôn một cái, mi mắt khép lại hơi run rẩy.
Một khi người ta trải qua thập tử nhất sinh, thường không đủ khí huyết, kiểu gì cũng sẽ bị lạnh tay chân, vừa tận mắt chứng kiến liền phán đoán ra, bèn nói: "Ngươi không cần đích thân làm việc này đâu. Bệ hạ."
Động tác trên tay Phong Cẩn Du thoáng khựng lại, ánh mắt dần tối đi, khàn giọng nói: "Bây giờ nàng có thể khỏe mạnh ở trước mặt nói chuyện với ta, bảo ta làm thế nào cũng được."
Dương Dạ Lan thở dài: "Vậy sao?"
Phong Cẩn Du sắc diện liền trầm xuống.
"Ta quả thật cũng không nghĩ còn có thể như này gặp lại ngươi, cứ ngỡ sẽ ...." Dương Dạ Lan cười nói.
"Đừng nói nữa." Phong Cẩn Du khẽ cắt ngang: "Đừng khiến ta nhớ lại, Dạ Lan, hãy tội nghiệp ta một chút đi."
"Ta tội nghiệp ngươi thì ai tội nghiệp cho ta đây?" Dương Dạ Lan diện vô biểu tình hỏi.
"..."
"Ngươi có biết năm năm nay ta sống như thế nào không, có bao nhiêu lần ta muốn tìm đến cái chết không? Ngươi có biết lúc ta đứng trên tường thành kia thật sự muốn chết đến mức nào không?"
Phong Cẩn Du cảm thấy trái tim tê rần, cổ họng giống như sắp bị bóp nghẹt, lòng nóng như lửa đốt. Từng câu từng lời đối phương nói ra như từng bước từng bước dồn y vào tử huyệt.
"Ngươi có đau lòng vì ta không?" Dương Dạ Lan nhỏ giọng hỏi.
"Ta vì ngươi đau lòng năm năm." Dương Dạ Lan nói: "Nhưng bây giờ không đau lòng nữa. Nếu như ta không lấy mạng mình đánh đổi, ngươi cũng sẽ không trở về đúng không?"
Nàng tự cười: "Nhưng rốt cuộc ngươi cũng không chịu cùng ta đối mặt. Nếu như ngươi không muốn, ta cũng không nỡ bức ngươi. Ngươi muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm. Thục quốc ta sẽ sống chết giúp các người lấy về sau đó, chúng ta liền không ai nợ ai. Tương lai thế nào, đều không liên quan gì nhau. Dương Ngọc ta cũng không phải là thừa tướng của các người nữa .... Yên tâm, chuyện của ngươi, nếu đã không muốn nhắc đến ta cũng sẽ không nhắc đến. Lời cần nói ta đã nói xong, nếu không còn việc gì, xin ngươi, ra ngoài đi."
Phong Cẩn Du hạ mi mắt, mi tâm khẽ động, nghẹn nửa ngày mới nói ra được một câu: "Vậy, nàng nghỉ ngơi tốt đi."
Chiều hôm đó, soái trướng của thừa tướng ngay cả tiếng côn trùng cũng không nghe thấy.
Phong Cẩn Du vừa bước ra ngoài đã đi thẳng đến chỗ đóng quân của y, nhẹ tênh phán một câu: "Không cho ai quấy rầy!" thế là nơi y ở trừ Tuyên Cơ đi cùng Cơ Trát Dạ tức tốc đến đây thì chẳng có ai dám tùy tiện tiến vào nửa bước.
Việc đầu tiên y làm sau khi trở về phòng chính là thắp sáng tất cả ngọn đèn có bên trong, sau đó nói với bóng người đứng gần mình nhất: "Thuốc sắc xong rồi?"
Lời vừa dứt, hương dược liệu thoang thoảng quen thuộc đã xông đến mũi. Phong Cẩn Du uống thuốc như nước, cả bát thuốc đen ngòm không cần nếm cũng đã biết đắng chát cỡ nào cứ như vậy bị y một hơi cạn sạch.
Tuyên Cơ nói: "Nếu nô gia là ngươi, sẽ đem tất cả mọi chuyện giải thích rõ ràng, chuyện khác không nói, ít nhất phải cho nàng ta biết năm đó vì sao ngươi lại lâm trận sơ suất khiến cho thế cục rối loạn, tính mạng như mành chỉ treo chuông cần đến khế ước của thần khí mới có thể duy trì mạng sống."
Phong Cẩn Du mò mẫm đi đến bên đầu giường, lại lắc lắc đầu nói: "Đều là do ta, nói nhiều như vậy thì có ích gì."
Tuyên Cơ bèn chậc chậc: "Vậy ngươi định giấu chuyện này đến khi nào? Quân vương của ta, thuốc thông thường đã có ba phần độc, thuốc của ngươi còn là lấy độc trị độc, ngươi cứ như vậy không sợ có một ngày thật sự không thể kiểm soát được sao?"
Phong Cẩn Du sau khi nằm xuống, im lặng một lúc mới khàn giọng nói: "Việc này ta đã có dự tính ngươi không cần lo. Nói với bọn họ, trong quân phải nhất nhất nghe theo lệnh nàng ấy. Còn có, thay ta nhắn với hắn, tạm thời chưa phải lúc, đừng vội."
Tuyên Cơ cũng không nói thêm gì nữa.
Nàng biết đây là di chứng của bát thuốc đen ngòm kia, uống thuốc xong, thoạt đầu có thể nói là khoan khoái một chút, chờ giai đoạn này qua, đầu y sẽ đau như búa bổ, hễ mở mắt liền cảm thấy hết thảy bên cạnh đang xoay vòng vòng, tất cả thanh âm lúc xa lúc gần ồn ào hỗn độn. Phải đợi khoảng non nửa canh giờ sau mới chậm rãi giảm đi, sau đó tai mắt y có thể tạm thời giống người bình thường.
Bình thường bao lâu thì khó mà nói.
Năm xưa lúc biết Dương Dạ Lan bị hạ độc, y ngoài mặt không nói, phía sau chính là âm thầm tự tìm tòi phương pháp giải độc. Nhưng Kỳ Tức, vốn không có thuốc giải mà. Vậy nên y mượn tạm trời đất, đem Kỳ Tức trên người Dương Dạ Lan tất cả chuyển qua chính mình.
Mấy năm đã qua, tai và mắt y hầu như đã không còn dùng được nữa, chẳng qua chỉ là nhờ dược liệu của thuốc mới có thể cầm cự đến hiện tại. Mà thuốc kia, y hai năm nay âm thầm giúp đỡ Dương Dạ Lạ thì không tính, chỉ mấy tháng qua ra mặt tham chiến, y không ngày nào là không dùng, công dụng của thuốc vốn nên là hai ba tháng, hiện tại chỉ còn khoảng mười mấy canh giờ.
Tuyên Cơ quay đầu thấy y vẫn không hề nhúc nhích, hình như đã ngủ, hai đầu mày nhíu lại, môi và má nhợt nhạt không còn chút máu.
Nàng nhìn y thở dài một cái, rồi khẽ khàng đi ra ngoài.
Sáng hai ngày sau, tiếng kèn lệnh vang vọng khắp nơi. Chân trời vừa mới lộ ra vầng sáng màu cam, chiến thuyền đã nối đuôi nhau như dãy núi lần lượt xuôi theo dòng chảy ra khơi, cờ hiệu đỏ như màu máu đón gió tung bay phần phật, ngay giữa lá cờ là một chữ "Thục" được viết bằng bút lông, bút lực mạnh mẽ phóng khoáng, là do chính tay tổ tiên Phong thị viết lên.
Quốc chủ các nước tại đây hội họp, tại đây tan ra, ngôi thành Dương Dạ Lan tử thủ cũng vì thế đổi tên thành: Tập Hoàng thành.
Mới tờ mờ sáng mà dân chúng đã chạy ra ngoài, muốn tiễn đoàn quân cứu tinh của họ, nhìn mãi theo binh mã đi xa khuất dạng mới tan.
Đội thuyền dần dần ẩn vào màn sương trắng mờ ảo, Dương Dạ Lan đứng ở đầu thuyền, nhìn ánh sáng mặt trời lên mặt biển mênh mông rộng lớn, khẽ nhắm mắt lại.
Phong Cẩn Du mở áo choàng ra, đi tới nhẹ nhàng bao lấy nàng: "Cẩn thận cảm lạnh."
Dương Dạ Lan xoay người lạnh lùng nhìn thẳng hắn.
"Vào khoang thuyền đi?" Phong Cẩn Du nói: "Trên boong gió quá lớn."
Ngày đó, Dương Dạ Lan bị moi ra từ một đống xác, dở chết dở sống, tổng cộng cũng chẳng qua chưa được nửa tháng, đừng nói là người, dù là vũ khí trường pháo mới chế tạo hỏng thành như vậy cũng đã không dễ sửa, lúc nàng đến lều Phong Cẩn Minh thỉnh mệnh mang quân về Thục, Phong Cẩn Du đương trường nổi giận, cả hai suýt nữa cãi nhau ngay trước mặt tướng sĩ ba quân.
Phần lớn mọi người đều không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Tất cả những gì mọi người nhìn được nghe được chính là thân phận của Tiểu Phong với Kính vương điện hạ của Thục quốc vô cùng thân thiết.
Sự thật đằng sau chính là, Dương Dạ Lan cố ý giao nạp hổ phù, để Phong Cẩn Du nắm lại binh quyền, sau đó lại tự làm khó mình xin y lệnh xuất chinh, y không đồng ý, nàng thương tích chưa khỏi ngang nhiên quỳ bên ngoài doanh cầu lệnh. Phong Cẩn Du bị ép đến sức đầu kẻ trán, cuối cùng vẫn không tài nào quản được nàng, đành phải mượn Tiêu Tiêu Nhi vài ngàn thuyền chiến, theo đường thủy trở về đất Thục.
Chiến tranh khốc liệt ngoài kia coi bộ không đáng sợ bằng chiến tranh lạnh giữ hai người họ. Cả người đến mang điểm tâm sáng vào khoang thuyền, cũng sợ tai bay họa gió nên liền đóng kín cửa chạy ra ngoài.
Phong Cẩn Du múc một chén cháo: "Không uống thuốc thì ăn chút đi."
Dương Dạ Lan nói: "Không."
Phong Cẩn Du nói: "Vậy nàng đút ta ăn nhé?"
Dương Dạ Lan liếc mắt hỏi lại: "Ngươi chắc chắn muốn?"
Phong Cẩn Du cười khổ: "Dù thế nào thì thừa tướng như nàng cũng đã dẫn quân lâu như vậy, ta đây chỉ mới là lần đầu tiên, ai cũng sẽ khẩn trương. Hay là nàng an ủi ta đi."
Dương Dạ Lan: "..."
Trở mặt, đổi phương pháp tác chiến.
Phong Cẩn Du chỉ chỉ vào mặt mình: "Nếu không muốn nói lời ngon ngọt thì cứ tới hôn ta một chút cũng được."
Dương Dạ Lan hiếm khi lộ ra vẻ khó chịu, đưa tay tát y một cái: "Cút!"
"Lúc ta không có ở đây, có phải nàng cũng giống như bây giờ, không biết nghỉ ngơi, ngay cả cơm cũng không chịu ăn hay không." Phong Cẩn Du không thèm để ý gì, nhẹ giọng cầm chén cháo đút cho nàng một muỗng: "Không phải trước đó thích ăn cháo ta nấu sao?"
"Không thích." Dương Dạ Lan quay mặt ra hướng khác, thái độ vẫn kiên quyết nói: "Ngươi không ra thì ta... ưm...."
Phong Cẩn Du buông xuống bát muỗng, trực tiếp dùng miệng mớn cháo cho Dương Dạ Lan.
Dương Dạ Lan cau mày. Nàng thật sự rất muốn đẩy người kia ra, phun mặt y đầy những cháo, dù gì thì y cũng sẽ không có trị nàng tội khi quân được.
Nhưng rốt cuộc không phun ra, cũng không có đẩy người ta, để mặt y đối với mình muốn làm gì thì làm, nuốt thấy một chút ngọt thanh cùng vị tanh tanh thanh đạm.
Một lúc sau, Phong Cẩn Du mới tự thả lỏng tay. Giữa lúc môi lưỡi quất quýt triền miên đột nhiên cảm thấy người đang bám lấy mình giật nhẹ, giống như đang hết sức chăm chú thì thình lình bị cắt ngang.
Một cơn gió nhẹ từ phía sau thổi đến. Đúng là có người gõ cửa.
Dương Dạ Lan nghiêng đầu, hỏi: "Ai?"
Hàn Thoại tướng quân bên ngoài cao giọng gọi: "Thừa tướng, là tôi, bên cánh phải đại quân có một con thuyền nhỏ theo tới, người trên thuyền tự xưng là họ Dực Lan, muốn cầu kiến thừa tướng."
"Ta ra đó xem." Dương Dạ Lan nói.
Hàn tướng quân nghe thừa tướng nhà mình phân phó, liền không dám chậm trễ rời đi. Mà bên trong phòng, vị kia vừa lưu luyến vừa khổ tâm vừa không còn cách nào khác đành phải nhảy qua cửa sổ lao ra ngoài. Dù gì phòng y với phòng Dương Dạ Lan cũng cách nhau có mỗi ... một tầng thuyền.
Dương Dạ Lan không vất vả như y, chỉ cần mở cửa chính đã thấy biển rộng mênh mông. Người đến thân hình thấp hơn nàng một chút, giọng nói không đục không trong, tên là Dực Lan Tử.
"Cát hạ chẳng hay là?" Tiểu Phong thân phận thân với đệ đệ của chủ nhân của Dương thừa tướng sau khi nhận được tin từ Hàn tướng quân liền gấp rút đến chỗ gặp người, nhưng vẫn chậm hơn thừa tướng một bước.
"Dực Lan Tử là bằng hữu của ta, năm xưa lúc trốn khỏi Đại Khải đến Linh sơn chính là nhờ có nàng ta tương trợ." Dương Dạ Lan nói: "Lần này ta ngỏ lời nhờ vả, nàng là từ trung tâm Thánh địa lặn lội đến đây, nhỉ?"
Dực Lan Tử gật đầu: "Chư vị điện hạ, tiểu nữ bái lễ."
"Hóa ra đây là Dực Lan Tử khinh công đệ nhất thiên hạ mà giang hồ đồn đãi đó sao." Phong Cẩn Minh vừa nghe ba chữ 'Dực Vân Tử' đã không giấu nổi hứng khởi, nói: "Thì ra là một cô nương à?"
"..."
Phong Cẩn Du bèn ho khan một tiếng.
Phong Cẩn Minh lúc bấy giờ mới nhận ra sự lỗ mãng của mình, vội nói: "Bổn vương hâm mộ danh tiếng của Dực Lan Tử đã lâu, hôm nay lại có duyên kỳ ngộ, quả thật giấu không được tâm tư. Mạo phạm rồi."
"Kính vương quá lời. Tiểu nữ không dám nhận." Dực Lan Tử lãnh đạm nói: "Thừa tướng, có gì ăn không?"
Phong Cẩn Minh: "..."
Xế chiều hôm đó, tất cả tướng lĩnh bao gồm cả Phong Cẩn Minh, Thanh Tu Dật, Dực Lan Tử đều được triệu tập đến tiền thính bàn quân vụ.
Hai quân giằng co lâu như vậy, hai bên đều có thám báo thám tử của đối phương, người họ cài trong trận địa địch gửi thư báo, lúc này đây vừa hay có dịp tập trung cùng tham luận.
"Theo như thám báo dò la được, phía Đại Khải mấy ngày nay rất ít động tĩnh, ngoại trừ tăng cường quân số đến các cứ điểm trọng yếu ở vương thành Thục quốc và tổ chức đánh riêng lẻ ở một số vùng giải phóng thì không còn động thái nào khác." Tuyên Cơ nói: "Có điều ta dò la được một chuyện, nghe nói Khải hoàng Ngụy Diên sau trận chiến ở Tập Hoàng thành đột nhiên không trở về thành Đại Khải, cũng không đến vương thành Thục quốc mà trực tiếp dẫn quân tiến sát biên giới nước Tùy. Còn nữa, quốc chủ Tùy quốc sau khi đại bại ở Bắc Huyền tựa hồ bệnh nặng một trận, từ đó về sau chưa hề lộ mặt. Kỳ lạ là, trưởng tử của hắn lấy tận hiếu làm danh, cả ngày không thấy bóng dáng, sự vụ liên quan đều do thứ tử làm thay."
Dựa theo lời thuật lại, bên phía nước Tùy xảy ra chuyện gì tựa hồ đã hiện rõ, thứ tử tài năng vẹn toàn không cam lòng do sinh sau đẻ muộn vài năm mà phải sống dựa bóng huynh đệ, dùng cách nào đó giam lỏng quốc chủ và thế tử, soán vị đoạt quyền.
Ngụy Vân Lan biết chuyện muốn thừa nước đục thả câu, từ Tùy quốc vạch ra một tử huyệt nữa phòng khi Thục quân đánh trận cuối cùng.
Thân tướng bên cạnh Phong Cẩn Minh thuật lại lời trong thư của Đương nhiệm thống lĩnh đại doanh Thục quốc Phong Cẩn Ngôn nói: "Phía Tùy quốc mấy hôm trước đưa tin, họ đồng ý đem tiểu nhi tử của Tùy Hoàng đến làm con tin, cho chúng ta liều thuốc an thần trong việc đàm hòa bước tiếp theo. Xin chỉ thị của chủ soái."
Đoạn hắn trình một bản sớ khác cho Phong Cẩn Minh.
Trong bản sớ ghi cặn kẽ ngọn nguồn thân thế của tiểu vương tử, số lượng người sẽ cùng đến đại doanh nước Thục, cùng với một số cống phẩm thượng hạn. Rất có thành ý.
Hàn Thoại ở bên cạnh khoanh tay nói: "Có thể xem ra là thật không? Nhị vương tử dã tâm bừng bừng bắt nhốt cha anh, còn muốn tống đệ đệ ruột đi làm con tin, để hắn dễ bề độc bá nước Tùy."
Phong cẩn Minh nói: "Ta trước đó từng qua lại với hắn, con người này tâm cơ cũng không nhỏ, dã tâm lại càng có thể đem so với họ Ngụy kia. Mà Tùy hoàng cũng vì lệnh trừng phạt của Linh sơn nên dần tiều tụy, chỉ sợ không còn kéo dài được bao lâu."
"Có khi nào?"
"Độc bá Tùy quốc lúc này có gì hay?" Dương Dạ Lan ngồi ở một góc nói: "Nếu lần này chiến bại, sẽ phải cam chịu trở thành thuộc địa của Đại Khải. Với thực lực của họ hiện tại, muốn chống lại Đại Khải chỉ còn cách gắn lại liên minh với chúng ta, sau đó thì sau, trở thành một quốc gia phải nhìn mặt chúng ta để sống. Vẻ vang lắm à?"
Thực lực Tùy quốc ra sao trong lòng mọi người ở đây đều rõ. Sở dĩ họ có thể chống cự đến lúc này chính là dựa vào thanh thần khí mà Tùy quốc chủ liều mạng đoạt về, cùng với kiểu cai trị chuyên quyền chuyên chế trong quân.
Huyền diệu của thần khí đến đâu, không dám nói tới, chỉ nói cách cai trị độc đoán kia của Tùy quốc cũng đã khiến cho nội bộ tình hình nhiều năm bất ổn. Nói trắng ra, Tùy quốc chỉ có bề ngoài cường hãm, bên trong thực chất đã nạo hết cả xương lẫn tủy.
Một khi nhát đao cắm quá sâu, thú vương sẽ bị đau, đau sẽ chống cự. Lúc này chỉ cần một tác động nhỏ từ bên ngoài cũng thừa sức đoạt mạng thú vương.
Ngụy Vân Lan lâu nay để yên cho Tùy quốc, không phải không tính tới, mà là đang chờ thời cơ. Hiện giờ là thời cơ tốt nhất, nhất tiễn song điêu. Nếu Tùy quốc muốn sống sót, quả thật chỉ còn con đường liên hữu. Mà Thái Vân nước xa không cứu được lửa gần, Bắc Huyền là thù không phải bạn, chỉ còn mỗi Thục quốc.
"Nhị vương tử là người thế nào ta không dám đánh giá." Dương Dạ Lan hờ hững nói: "Nhưng một kẻ đã có thể đánh đổi cuộc sống con người chấp nhận Linh sơn trừng phạt để thu về thần khí thì nhất định không phải người dễ bỏ cuộc. Một khi chưa đạt được mục đích dù có chết cũng hóa thành lệ quỷ mà thực hiện cho vằng được. Lời ta nói có thể các vị không tin, nhưng đừng quên chính bản thân ta cũng là người cưỡng đoạt thần khí."
Y đặt Dương Dạ Lan lên phảng, hít thở sâu một hơi mới trầm giọng nói: "Thừa tướng, nghỉ ngơi đi."
Dương Dạ Lan quay sang nhìn Hàn Thoại hỏi: "Y là ai?"
Hàn tướng quân đứng ngay bên cạnh, không hiểu sau tự dưng bị dính đạn, đành thành thật trả lời: "Y là Tiểu Phong, tướng quân .... dưới trướng của thừa tướng, mà. Thừa tướng .... người .... "
"Ra ngoài." Dương Dạ Lan lạnh lùng nói: "Ngươi lập tức cút khuất mắt ta!"
'Soái trướng' của Dương Dạ Lan tính ra cũng không rộng không hẹp, chứa được chừng ấy người vẫn không đến nỗi ngột ngạt, vậy mà khi y bước vào liền mang đến bầu không khí khác.
Dương Dạ Lan bị thương hôn mê, chuyện trong quân ngoại trừ liên quan đến Thái Vân quốc do Tiêu Tiêu Nhi lo, số còn lại đều là một tay y đứng ra gánh vác. Nếu không có một Kính vương vừa gặp đã nhận ra y chính là quân vương mất tích của nước Thục, bức mật thư Dương thừa tướng trước đó bí mật giao cho Thanh Tu Dật cũng có thể để y danh chính ngôn thuận nắm trọn binh quyền. Dương Dạ Lan thực chất đã phát giác thân phận y từ lâu rồi, bằng không cũng chẳng tính toán đến chu toàn như vậy.
Nhưng mà, cmn hắn ngang nhiên không nhận a!
Để làm dịu bầu không khí, Cơ Trát Dạ nói sang chuyện khác: "Ngọc Thấu à, mấy hôm trước lúc ngươi chơi cờ với Diêm vương gia, là y không màng thương thế của bản thân từ sáng đến tối không ngủ không nghỉ trông chừng ngươi, phải lo liệu thu xếp với Kính vương bên đó, chính trẫm còn cảm thấy không đành lòng, ngươi cũng không cần ...."
"..." Dương Dạ Lan chầm chậm liếc mắt nhìn người đối diện, nhỏ giọng hỏi: "Nói đi, ngươi rốt cuộc là ai hả?"
"Các vị, có thể để ta cùng thừa tướng nói chuyện riêng một lúc được không?" Tiểu Phong quay đầu tránh đi ánh mắt kia, điềm đạm nói.
Người ngòi chỉ cần nhìn đến đây đã tự hiểu, đây có vẻ là chuyện riêng, có hay không bọn họ cũng chỉ tổ làm vướng tay chân, nên chẳng mấy chốc còn lại trong trướng chỉ có hai người.
Lúc này, y mới nhẹ nhàng nắm tay Dương Dạ Lan, ngón tay đặt trên mạch, lẳng lặng bắt mạch một hồi.
Dương Dạ Lan im lặng nhìn y.
Mấy ngày không gặp, y quả thật gầy đi trông thấy, môi hơi xanh như không thở nổi, thần thái lại giống như là gắng gượng ra, tuy khuôn mặt non chẹt vẫn không đổi đi đâu được, nhưng quần thâm dưới mắt và chính giữa đầu mày vẫn khiến y trông trưởng thành không ít.
Dương Dạ Lan nhàn nhạt hỏi: "Bị thương ở đâu rồi?"
"Không hề gì. Chỉ cần nàng khỏe mạnh ta liền không sao?" Y nhỏ giọng nói, bàn tay đồng thời xuôi theo cánh tay, cùng bàn tay của Dương Dạ Lan mười ngón đan vào nhau. Y khẽ đưa bàn tay ấy lên môi, hôn một cái, mi mắt khép lại hơi run rẩy.
Một khi người ta trải qua thập tử nhất sinh, thường không đủ khí huyết, kiểu gì cũng sẽ bị lạnh tay chân, vừa tận mắt chứng kiến liền phán đoán ra, bèn nói: "Ngươi không cần đích thân làm việc này đâu. Bệ hạ."
Động tác trên tay Phong Cẩn Du thoáng khựng lại, ánh mắt dần tối đi, khàn giọng nói: "Bây giờ nàng có thể khỏe mạnh ở trước mặt nói chuyện với ta, bảo ta làm thế nào cũng được."
Dương Dạ Lan thở dài: "Vậy sao?"
Phong Cẩn Du sắc diện liền trầm xuống.
"Ta quả thật cũng không nghĩ còn có thể như này gặp lại ngươi, cứ ngỡ sẽ ...." Dương Dạ Lan cười nói.
"Đừng nói nữa." Phong Cẩn Du khẽ cắt ngang: "Đừng khiến ta nhớ lại, Dạ Lan, hãy tội nghiệp ta một chút đi."
"Ta tội nghiệp ngươi thì ai tội nghiệp cho ta đây?" Dương Dạ Lan diện vô biểu tình hỏi.
"..."
"Ngươi có biết năm năm nay ta sống như thế nào không, có bao nhiêu lần ta muốn tìm đến cái chết không? Ngươi có biết lúc ta đứng trên tường thành kia thật sự muốn chết đến mức nào không?"
Phong Cẩn Du cảm thấy trái tim tê rần, cổ họng giống như sắp bị bóp nghẹt, lòng nóng như lửa đốt. Từng câu từng lời đối phương nói ra như từng bước từng bước dồn y vào tử huyệt.
"Ngươi có đau lòng vì ta không?" Dương Dạ Lan nhỏ giọng hỏi.
"Ta vì ngươi đau lòng năm năm." Dương Dạ Lan nói: "Nhưng bây giờ không đau lòng nữa. Nếu như ta không lấy mạng mình đánh đổi, ngươi cũng sẽ không trở về đúng không?"
Nàng tự cười: "Nhưng rốt cuộc ngươi cũng không chịu cùng ta đối mặt. Nếu như ngươi không muốn, ta cũng không nỡ bức ngươi. Ngươi muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm. Thục quốc ta sẽ sống chết giúp các người lấy về sau đó, chúng ta liền không ai nợ ai. Tương lai thế nào, đều không liên quan gì nhau. Dương Ngọc ta cũng không phải là thừa tướng của các người nữa .... Yên tâm, chuyện của ngươi, nếu đã không muốn nhắc đến ta cũng sẽ không nhắc đến. Lời cần nói ta đã nói xong, nếu không còn việc gì, xin ngươi, ra ngoài đi."
Phong Cẩn Du hạ mi mắt, mi tâm khẽ động, nghẹn nửa ngày mới nói ra được một câu: "Vậy, nàng nghỉ ngơi tốt đi."
Chiều hôm đó, soái trướng của thừa tướng ngay cả tiếng côn trùng cũng không nghe thấy.
Phong Cẩn Du vừa bước ra ngoài đã đi thẳng đến chỗ đóng quân của y, nhẹ tênh phán một câu: "Không cho ai quấy rầy!" thế là nơi y ở trừ Tuyên Cơ đi cùng Cơ Trát Dạ tức tốc đến đây thì chẳng có ai dám tùy tiện tiến vào nửa bước.
Việc đầu tiên y làm sau khi trở về phòng chính là thắp sáng tất cả ngọn đèn có bên trong, sau đó nói với bóng người đứng gần mình nhất: "Thuốc sắc xong rồi?"
Lời vừa dứt, hương dược liệu thoang thoảng quen thuộc đã xông đến mũi. Phong Cẩn Du uống thuốc như nước, cả bát thuốc đen ngòm không cần nếm cũng đã biết đắng chát cỡ nào cứ như vậy bị y một hơi cạn sạch.
Tuyên Cơ nói: "Nếu nô gia là ngươi, sẽ đem tất cả mọi chuyện giải thích rõ ràng, chuyện khác không nói, ít nhất phải cho nàng ta biết năm đó vì sao ngươi lại lâm trận sơ suất khiến cho thế cục rối loạn, tính mạng như mành chỉ treo chuông cần đến khế ước của thần khí mới có thể duy trì mạng sống."
Phong Cẩn Du mò mẫm đi đến bên đầu giường, lại lắc lắc đầu nói: "Đều là do ta, nói nhiều như vậy thì có ích gì."
Tuyên Cơ bèn chậc chậc: "Vậy ngươi định giấu chuyện này đến khi nào? Quân vương của ta, thuốc thông thường đã có ba phần độc, thuốc của ngươi còn là lấy độc trị độc, ngươi cứ như vậy không sợ có một ngày thật sự không thể kiểm soát được sao?"
Phong Cẩn Du sau khi nằm xuống, im lặng một lúc mới khàn giọng nói: "Việc này ta đã có dự tính ngươi không cần lo. Nói với bọn họ, trong quân phải nhất nhất nghe theo lệnh nàng ấy. Còn có, thay ta nhắn với hắn, tạm thời chưa phải lúc, đừng vội."
Tuyên Cơ cũng không nói thêm gì nữa.
Nàng biết đây là di chứng của bát thuốc đen ngòm kia, uống thuốc xong, thoạt đầu có thể nói là khoan khoái một chút, chờ giai đoạn này qua, đầu y sẽ đau như búa bổ, hễ mở mắt liền cảm thấy hết thảy bên cạnh đang xoay vòng vòng, tất cả thanh âm lúc xa lúc gần ồn ào hỗn độn. Phải đợi khoảng non nửa canh giờ sau mới chậm rãi giảm đi, sau đó tai mắt y có thể tạm thời giống người bình thường.
Bình thường bao lâu thì khó mà nói.
Năm xưa lúc biết Dương Dạ Lan bị hạ độc, y ngoài mặt không nói, phía sau chính là âm thầm tự tìm tòi phương pháp giải độc. Nhưng Kỳ Tức, vốn không có thuốc giải mà. Vậy nên y mượn tạm trời đất, đem Kỳ Tức trên người Dương Dạ Lan tất cả chuyển qua chính mình.
Mấy năm đã qua, tai và mắt y hầu như đã không còn dùng được nữa, chẳng qua chỉ là nhờ dược liệu của thuốc mới có thể cầm cự đến hiện tại. Mà thuốc kia, y hai năm nay âm thầm giúp đỡ Dương Dạ Lạ thì không tính, chỉ mấy tháng qua ra mặt tham chiến, y không ngày nào là không dùng, công dụng của thuốc vốn nên là hai ba tháng, hiện tại chỉ còn khoảng mười mấy canh giờ.
Tuyên Cơ quay đầu thấy y vẫn không hề nhúc nhích, hình như đã ngủ, hai đầu mày nhíu lại, môi và má nhợt nhạt không còn chút máu.
Nàng nhìn y thở dài một cái, rồi khẽ khàng đi ra ngoài.
Sáng hai ngày sau, tiếng kèn lệnh vang vọng khắp nơi. Chân trời vừa mới lộ ra vầng sáng màu cam, chiến thuyền đã nối đuôi nhau như dãy núi lần lượt xuôi theo dòng chảy ra khơi, cờ hiệu đỏ như màu máu đón gió tung bay phần phật, ngay giữa lá cờ là một chữ "Thục" được viết bằng bút lông, bút lực mạnh mẽ phóng khoáng, là do chính tay tổ tiên Phong thị viết lên.
Quốc chủ các nước tại đây hội họp, tại đây tan ra, ngôi thành Dương Dạ Lan tử thủ cũng vì thế đổi tên thành: Tập Hoàng thành.
Mới tờ mờ sáng mà dân chúng đã chạy ra ngoài, muốn tiễn đoàn quân cứu tinh của họ, nhìn mãi theo binh mã đi xa khuất dạng mới tan.
Đội thuyền dần dần ẩn vào màn sương trắng mờ ảo, Dương Dạ Lan đứng ở đầu thuyền, nhìn ánh sáng mặt trời lên mặt biển mênh mông rộng lớn, khẽ nhắm mắt lại.
Phong Cẩn Du mở áo choàng ra, đi tới nhẹ nhàng bao lấy nàng: "Cẩn thận cảm lạnh."
Dương Dạ Lan xoay người lạnh lùng nhìn thẳng hắn.
"Vào khoang thuyền đi?" Phong Cẩn Du nói: "Trên boong gió quá lớn."
Ngày đó, Dương Dạ Lan bị moi ra từ một đống xác, dở chết dở sống, tổng cộng cũng chẳng qua chưa được nửa tháng, đừng nói là người, dù là vũ khí trường pháo mới chế tạo hỏng thành như vậy cũng đã không dễ sửa, lúc nàng đến lều Phong Cẩn Minh thỉnh mệnh mang quân về Thục, Phong Cẩn Du đương trường nổi giận, cả hai suýt nữa cãi nhau ngay trước mặt tướng sĩ ba quân.
Phần lớn mọi người đều không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Tất cả những gì mọi người nhìn được nghe được chính là thân phận của Tiểu Phong với Kính vương điện hạ của Thục quốc vô cùng thân thiết.
Sự thật đằng sau chính là, Dương Dạ Lan cố ý giao nạp hổ phù, để Phong Cẩn Du nắm lại binh quyền, sau đó lại tự làm khó mình xin y lệnh xuất chinh, y không đồng ý, nàng thương tích chưa khỏi ngang nhiên quỳ bên ngoài doanh cầu lệnh. Phong Cẩn Du bị ép đến sức đầu kẻ trán, cuối cùng vẫn không tài nào quản được nàng, đành phải mượn Tiêu Tiêu Nhi vài ngàn thuyền chiến, theo đường thủy trở về đất Thục.
Chiến tranh khốc liệt ngoài kia coi bộ không đáng sợ bằng chiến tranh lạnh giữ hai người họ. Cả người đến mang điểm tâm sáng vào khoang thuyền, cũng sợ tai bay họa gió nên liền đóng kín cửa chạy ra ngoài.
Phong Cẩn Du múc một chén cháo: "Không uống thuốc thì ăn chút đi."
Dương Dạ Lan nói: "Không."
Phong Cẩn Du nói: "Vậy nàng đút ta ăn nhé?"
Dương Dạ Lan liếc mắt hỏi lại: "Ngươi chắc chắn muốn?"
Phong Cẩn Du cười khổ: "Dù thế nào thì thừa tướng như nàng cũng đã dẫn quân lâu như vậy, ta đây chỉ mới là lần đầu tiên, ai cũng sẽ khẩn trương. Hay là nàng an ủi ta đi."
Dương Dạ Lan: "..."
Trở mặt, đổi phương pháp tác chiến.
Phong Cẩn Du chỉ chỉ vào mặt mình: "Nếu không muốn nói lời ngon ngọt thì cứ tới hôn ta một chút cũng được."
Dương Dạ Lan hiếm khi lộ ra vẻ khó chịu, đưa tay tát y một cái: "Cút!"
"Lúc ta không có ở đây, có phải nàng cũng giống như bây giờ, không biết nghỉ ngơi, ngay cả cơm cũng không chịu ăn hay không." Phong Cẩn Du không thèm để ý gì, nhẹ giọng cầm chén cháo đút cho nàng một muỗng: "Không phải trước đó thích ăn cháo ta nấu sao?"
"Không thích." Dương Dạ Lan quay mặt ra hướng khác, thái độ vẫn kiên quyết nói: "Ngươi không ra thì ta... ưm...."
Phong Cẩn Du buông xuống bát muỗng, trực tiếp dùng miệng mớn cháo cho Dương Dạ Lan.
Dương Dạ Lan cau mày. Nàng thật sự rất muốn đẩy người kia ra, phun mặt y đầy những cháo, dù gì thì y cũng sẽ không có trị nàng tội khi quân được.
Nhưng rốt cuộc không phun ra, cũng không có đẩy người ta, để mặt y đối với mình muốn làm gì thì làm, nuốt thấy một chút ngọt thanh cùng vị tanh tanh thanh đạm.
Một lúc sau, Phong Cẩn Du mới tự thả lỏng tay. Giữa lúc môi lưỡi quất quýt triền miên đột nhiên cảm thấy người đang bám lấy mình giật nhẹ, giống như đang hết sức chăm chú thì thình lình bị cắt ngang.
Một cơn gió nhẹ từ phía sau thổi đến. Đúng là có người gõ cửa.
Dương Dạ Lan nghiêng đầu, hỏi: "Ai?"
Hàn Thoại tướng quân bên ngoài cao giọng gọi: "Thừa tướng, là tôi, bên cánh phải đại quân có một con thuyền nhỏ theo tới, người trên thuyền tự xưng là họ Dực Lan, muốn cầu kiến thừa tướng."
"Ta ra đó xem." Dương Dạ Lan nói.
Hàn tướng quân nghe thừa tướng nhà mình phân phó, liền không dám chậm trễ rời đi. Mà bên trong phòng, vị kia vừa lưu luyến vừa khổ tâm vừa không còn cách nào khác đành phải nhảy qua cửa sổ lao ra ngoài. Dù gì phòng y với phòng Dương Dạ Lan cũng cách nhau có mỗi ... một tầng thuyền.
Dương Dạ Lan không vất vả như y, chỉ cần mở cửa chính đã thấy biển rộng mênh mông. Người đến thân hình thấp hơn nàng một chút, giọng nói không đục không trong, tên là Dực Lan Tử.
"Cát hạ chẳng hay là?" Tiểu Phong thân phận thân với đệ đệ của chủ nhân của Dương thừa tướng sau khi nhận được tin từ Hàn tướng quân liền gấp rút đến chỗ gặp người, nhưng vẫn chậm hơn thừa tướng một bước.
"Dực Lan Tử là bằng hữu của ta, năm xưa lúc trốn khỏi Đại Khải đến Linh sơn chính là nhờ có nàng ta tương trợ." Dương Dạ Lan nói: "Lần này ta ngỏ lời nhờ vả, nàng là từ trung tâm Thánh địa lặn lội đến đây, nhỉ?"
Dực Lan Tử gật đầu: "Chư vị điện hạ, tiểu nữ bái lễ."
"Hóa ra đây là Dực Lan Tử khinh công đệ nhất thiên hạ mà giang hồ đồn đãi đó sao." Phong Cẩn Minh vừa nghe ba chữ 'Dực Vân Tử' đã không giấu nổi hứng khởi, nói: "Thì ra là một cô nương à?"
"..."
Phong Cẩn Du bèn ho khan một tiếng.
Phong Cẩn Minh lúc bấy giờ mới nhận ra sự lỗ mãng của mình, vội nói: "Bổn vương hâm mộ danh tiếng của Dực Lan Tử đã lâu, hôm nay lại có duyên kỳ ngộ, quả thật giấu không được tâm tư. Mạo phạm rồi."
"Kính vương quá lời. Tiểu nữ không dám nhận." Dực Lan Tử lãnh đạm nói: "Thừa tướng, có gì ăn không?"
Phong Cẩn Minh: "..."
Xế chiều hôm đó, tất cả tướng lĩnh bao gồm cả Phong Cẩn Minh, Thanh Tu Dật, Dực Lan Tử đều được triệu tập đến tiền thính bàn quân vụ.
Hai quân giằng co lâu như vậy, hai bên đều có thám báo thám tử của đối phương, người họ cài trong trận địa địch gửi thư báo, lúc này đây vừa hay có dịp tập trung cùng tham luận.
"Theo như thám báo dò la được, phía Đại Khải mấy ngày nay rất ít động tĩnh, ngoại trừ tăng cường quân số đến các cứ điểm trọng yếu ở vương thành Thục quốc và tổ chức đánh riêng lẻ ở một số vùng giải phóng thì không còn động thái nào khác." Tuyên Cơ nói: "Có điều ta dò la được một chuyện, nghe nói Khải hoàng Ngụy Diên sau trận chiến ở Tập Hoàng thành đột nhiên không trở về thành Đại Khải, cũng không đến vương thành Thục quốc mà trực tiếp dẫn quân tiến sát biên giới nước Tùy. Còn nữa, quốc chủ Tùy quốc sau khi đại bại ở Bắc Huyền tựa hồ bệnh nặng một trận, từ đó về sau chưa hề lộ mặt. Kỳ lạ là, trưởng tử của hắn lấy tận hiếu làm danh, cả ngày không thấy bóng dáng, sự vụ liên quan đều do thứ tử làm thay."
Dựa theo lời thuật lại, bên phía nước Tùy xảy ra chuyện gì tựa hồ đã hiện rõ, thứ tử tài năng vẹn toàn không cam lòng do sinh sau đẻ muộn vài năm mà phải sống dựa bóng huynh đệ, dùng cách nào đó giam lỏng quốc chủ và thế tử, soán vị đoạt quyền.
Ngụy Vân Lan biết chuyện muốn thừa nước đục thả câu, từ Tùy quốc vạch ra một tử huyệt nữa phòng khi Thục quân đánh trận cuối cùng.
Thân tướng bên cạnh Phong Cẩn Minh thuật lại lời trong thư của Đương nhiệm thống lĩnh đại doanh Thục quốc Phong Cẩn Ngôn nói: "Phía Tùy quốc mấy hôm trước đưa tin, họ đồng ý đem tiểu nhi tử của Tùy Hoàng đến làm con tin, cho chúng ta liều thuốc an thần trong việc đàm hòa bước tiếp theo. Xin chỉ thị của chủ soái."
Đoạn hắn trình một bản sớ khác cho Phong Cẩn Minh.
Trong bản sớ ghi cặn kẽ ngọn nguồn thân thế của tiểu vương tử, số lượng người sẽ cùng đến đại doanh nước Thục, cùng với một số cống phẩm thượng hạn. Rất có thành ý.
Hàn Thoại ở bên cạnh khoanh tay nói: "Có thể xem ra là thật không? Nhị vương tử dã tâm bừng bừng bắt nhốt cha anh, còn muốn tống đệ đệ ruột đi làm con tin, để hắn dễ bề độc bá nước Tùy."
Phong cẩn Minh nói: "Ta trước đó từng qua lại với hắn, con người này tâm cơ cũng không nhỏ, dã tâm lại càng có thể đem so với họ Ngụy kia. Mà Tùy hoàng cũng vì lệnh trừng phạt của Linh sơn nên dần tiều tụy, chỉ sợ không còn kéo dài được bao lâu."
"Có khi nào?"
"Độc bá Tùy quốc lúc này có gì hay?" Dương Dạ Lan ngồi ở một góc nói: "Nếu lần này chiến bại, sẽ phải cam chịu trở thành thuộc địa của Đại Khải. Với thực lực của họ hiện tại, muốn chống lại Đại Khải chỉ còn cách gắn lại liên minh với chúng ta, sau đó thì sau, trở thành một quốc gia phải nhìn mặt chúng ta để sống. Vẻ vang lắm à?"
Thực lực Tùy quốc ra sao trong lòng mọi người ở đây đều rõ. Sở dĩ họ có thể chống cự đến lúc này chính là dựa vào thanh thần khí mà Tùy quốc chủ liều mạng đoạt về, cùng với kiểu cai trị chuyên quyền chuyên chế trong quân.
Huyền diệu của thần khí đến đâu, không dám nói tới, chỉ nói cách cai trị độc đoán kia của Tùy quốc cũng đã khiến cho nội bộ tình hình nhiều năm bất ổn. Nói trắng ra, Tùy quốc chỉ có bề ngoài cường hãm, bên trong thực chất đã nạo hết cả xương lẫn tủy.
Một khi nhát đao cắm quá sâu, thú vương sẽ bị đau, đau sẽ chống cự. Lúc này chỉ cần một tác động nhỏ từ bên ngoài cũng thừa sức đoạt mạng thú vương.
Ngụy Vân Lan lâu nay để yên cho Tùy quốc, không phải không tính tới, mà là đang chờ thời cơ. Hiện giờ là thời cơ tốt nhất, nhất tiễn song điêu. Nếu Tùy quốc muốn sống sót, quả thật chỉ còn con đường liên hữu. Mà Thái Vân nước xa không cứu được lửa gần, Bắc Huyền là thù không phải bạn, chỉ còn mỗi Thục quốc.
"Nhị vương tử là người thế nào ta không dám đánh giá." Dương Dạ Lan hờ hững nói: "Nhưng một kẻ đã có thể đánh đổi cuộc sống con người chấp nhận Linh sơn trừng phạt để thu về thần khí thì nhất định không phải người dễ bỏ cuộc. Một khi chưa đạt được mục đích dù có chết cũng hóa thành lệ quỷ mà thực hiện cho vằng được. Lời ta nói có thể các vị không tin, nhưng đừng quên chính bản thân ta cũng là người cưỡng đoạt thần khí."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.