Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 71: Tình nghi
Tương Như
27/08/2019
Phong bưng một bát nóng hổi vừa thổi vừa ăn đi
vào, hơi nóng và mùi thơm không chút khách khí hất vào mặt, đến cái mùi
ẩm mốc lâu năm ở địa phương cứ như vậy liền bị lấn át.
Dương Dạ Lan trắng trợn nuốt lời: "Ngoại trừ ngươi."
Đúng lúc, bên ngoài đột nhiên sấm rền một tiếng.
Dương Dạ Lan: "..."
Phong phì cười.
Dương Dạ Lan không nặng không nhẹ liếc y một cái.
Phong rất là hiểu chuyện thu liễm nét cười, đặt bát lên bàn nói: "Được rồi, ta không biết gì hết. Thừa tướng, tỷ chắc cũng đói rồi, tới ăn một chút trước đi."
Dương Dạ Lan nhìn bát kia sắc diện đương trường thả lỏng không ít.
Người ta nói, dỗ trượng phu thì dỗ ở dạ dày, dỗ thừa tướng, cũng như vậy. Dương Dạ Lan nhớ hồi nhỏ lâu lâu cũng được mẫu thân tự vào bếp làm cho mình vài món điểm tâm, sau đó lại xảy ra nhiều chuyện đến tận bây giờ mới có người trong lúc đang đói bụng thật tâm thật ý làm điểm tâm cho nàng. Cho dù bên trong có độc, độc đến mấy cũng có độc bằng nàng không?
Phong nói: "Nguyên liệu trong doanh không đủ, ta chỉ làm có bây nhiêu, nghe nói cháo hành có thể giải cảm. Tỷ chịu khó ăn một chút, sức khỏe tỷ cũng quan trọng."
Dương Dạ Lan im lặng nhận muỗng, không giở lụa che mặt từ từ ăn, được một lúc mới hỏi: "Đêm qua ngươi có đến tìm ta không?"
Kỳ thực, đêm qua phát sốt mơ mơ màng màng, bản thân mình sau khi trở về trướng làm sao mà cởi được khôi giáp cũng không nhớ.
Phong ngạc nhiên nói: "Đêm qua hả? Không có. Tỷ trở về thì ta cũng trở về lều, sẵn tiện làm quen với vài bằng hữu."
Y nói đến "bằng hữu" tức là khẳng định nếu còn không tin có thể tìm người làm chứng. Dương Dạ Lan gật đầu, lại hỏi: "Sao ngươi không đi cùng Hàn Thoại?"
Phong nói: "Không có Hoàng Qua, đám người trong thành kia không phải đối thủ của Hàn tướng quân, cũng không cần tới ta."
Dương Dạ Lan lại gật đầu, không nói gì thêm, chăm chú ăn một ít lót dạ.
Phong nhìn nàng một hồi, đến khi Dương Dạ Lan ngẩn mặt lần nửa hỏi "sao còn chưa đi" thì y mới miễn cưỡng trở ra. Ai ngờ y vừa điềm điềm đạm đạm trở ra liền đụng phải một người, nói đúng hơn là bị người kia nhắm mắt nhắm mũi lao vào.
Cũng may y bình sinh phản ứng nhanh nhẹn, liền né sang một bên, kết quả làm người mới tới kia suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.
"Nè! Ngươi cố tình có đúng không, có biết ta là .... " đến đây, nàng ta nhìn thấy rõ mặt mũi y thì đột nhiên bị khựng lại, nói không ra lời: "Ngươi ngươi ....."
Phong đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu đừng lên tiếng, nữ nhân kia thấy vậy bất giác tự bịt miệng mình lại, nhỏ giọng tính nói với y cái gì đó đột nhiên nghe phía sau có người gọi: "Tuyên Cơ."
Tuyên Cơ làm chuyện không đứng đắng giật mình, thầm nghĩ: "Toi rồi, toi rồi. Có nên bỏ của chạy lấy người không đây?"
Dương Dạ Lan nghe bên ngoài ồn ào bước ra, thấy một màn như vậy bèn hỏi: "Hai người có quen biết sao?"
"Không a, nô gia chẳng qua hiếm khi ở trong doanh gặp nam tử tuấn mỹ như vậy, nhất thời cao hứng quá đó mà. Nè, ngươi kiếm ở đâu ra tên tạp vụ hiếm có khó tìm này vậy? Cho ta mượn vài ngày được không?" Tuyên Cơ cái miệng nhanh hơi cái đầu, nói xong liền nghĩ: "May quá, có lẽ không đến nỗi phải bỏ bạn giữ mạng."
Phong: "..."
Dương Dạ Lan nhàn nhạt liếc nhìn Phong một chút, nói: "Hắn là người ta nói với ngươi trước đó, hiện giờ đang giữ vị trí tiên phong, tên là .... Tiểu Phong."
"Tiểu Phong?" Tuyên Cơ đọc lại tên ấy vài lần, sau đó nhịn không được ôm bụng cười sống cười chết: "Hahahahaahahaha, cười chết ta rồi, cười chết ta rồi, hahahaaaa ...!"
"Tiểu Phong, ngươi giúp ta gọi chư tướng đến trướng nghị sự." Dương Dạ Lan thờ ơ ném lại một câu, quay vào trướng.
Tuyên Cơ bèn nhịn xuống, nháy mắt với Phong một cái sau đó lại phì cười, cuối cùng mới chịu buông tha y, vén màn vào trong.
"Ngươi đến sớm" Dương Dạ Lan nghiêm túc nói: "Có chuyện gì sao?"
Tuyên Cơ đáp: "Không có, yên tâm, 3 ngàn thủy quân đã như lời ngươi tập kết ở Nam quận. Ngươi nói xem, đày ta ra đến nơi khỉ ho cò gáy đó cả tháng trời buồn chán chết được. Ta lại không tiện chạy sang Bắc Huyền, vậy là đến tìm ngươi, sẵn cho ngươi một ít tin tình báo, sau đó lại chạy về bên kia."
Dương Dạ Lan nhướng mày: "Tin gì?"
Tuyên Cơ: "À, cũng không có gì. Phía Tiêu Tiêu Nhi đã có hồi báo, nàng ta nói trong vòng một tháng sẽ chiếm được Khế Châu đến lúc đó hi vọng có thể hợp tác cùng ngươi."
"Hết rồi?"
"Phía Thẩm Thừa Uy có chút tin tức, hắn nói Phong Cẩn Minh liên thủ với thái tử Tùy quốc đã đoạt lại 6 quận 18 thành phía nam nước Thục, hiện giờ đang trên đường họp quân với Phong Cẩn Ngôn ở phía tây, dự tính nửa năm sau sẽ tái chiếm vương thành."
Dương Dạ Lan cười lạnh: "Nửa năm?"
Tuyên Cơ: "Ngươi nói thử xem, nửa năm có phải nhanh quá không? Khải quân đánh Trần Thương đã huy động đến 5 vạn, số quân ở vương thành Thục quốc trên dưới vài chục vạn, Đại Khải binh lực vẫn rất hùng mạnh, hắn nôn nóng như vậy chỉ sợ làm hỏng đại sự."
Dương Dạ Lan hạ mi nghĩ bụng: "Chỉ sợ nửa năm này chiến sự bên đó không gói gọn trong phạm vi nước Thục. Liên quân Tùy - Thục, không ai cho không ai thứ gì, nước Tùy này không sớm dẹp yên thì không được."
Đúng lúc, một nàng bộ binh không biết cưỡi ngựa bao lâu, vừa vào đến doanh trại liền ngã ngựa, thương tích đầy mình được người khác chật vật khiêng vào soái trướng: "Thừa tướng, là ngựa nhanh tám trăm dặm cấp báo."
Dương Dạ Lan nhìn nàng ta như sắp đứt hơi nhưng sắc diện vẫn hồng hào, hình như còn trang điểm một chút, trầm mặt xuống.
"Người là Dương thừa tướng?" Nữ binh kia yếu ớt vẫn không quên xác định.
Dương Dạ Lan gật đầu: "Có chuyện gì? Ngươi là mã tiền* của ai?"
*giao liên
Liên quân Thục - Tùy hai nước chia thành 2 đường Tây Châu Tây Bắc, thủy, bộ, giáp, trọng 4 loại binh thứ đánh vào Bắc Huyền. Đây là thư Thái tướng quân gửi cho thừa tướng. Cầu thừa tướng dẫn binh tiếp viện."
Dương Dạ Lan liếc sơ phong thư, mặt không đổi sắc nhàn nhạt nói: "Lôi xuống, chém."
Binh sĩ nhận lệnh, chưa hiểu rõ nội tình ra sao, nhưng được lệnh lập túc thi hành.
Nữ binh kia bị lôi đi ra sức vùng vẫy cùng kêu than, tiếng hét khắp doanh trại đều nghe được. Tuyên Cơ bị hét đến điếc cả tay thầm nghĩ: "Cưỡi ngựa tám trăm dặm mà còn nhiều hơi sức nhỉ?
Dương Dạ Lan ngồi lại bàn, chưa đợi Tuyên Cơ mở miệng, điềm tĩnh nói: "Kẻ đứng sau vụ này chỉ sợ đã biết hành tung của ta."
Tuyên Cơ dè dặt hỏi: "Nàng ta là giả mạo, người thật sợ là đoạn mạng lâu rồi, là trong doanh có nội ứng sao?"
"Có hay không sớm muộn cũng sẽ tra ra." Dương Dạ Lan đi đến bên họa binh đồ lớn ở giữa lều, bình tĩnh nói: "Nhưng chuyện Tùy - Thục đánh Bắc Huyền là thật. Ngươi lập tức trở về điều động 3 ngàn thủy binh kia chia làm 2 nhánh, một nhánh theo Thương xuyên đến vùng có lau rậm rạp này ở Tây Châu, đợi khi thủy quân của Thục rút lui thì chặn đánh, đánh thế nào tùy ngươi định đoạt. Nhánh còn lại ở Tây Bắc, phần lớn là quân Tùy, ngươi nửa đêm giở lại chiêu cũ đi, đốt được bao nhiêu thì đốt, sau đó hợp quân với Thái Hàm tiêu diệt tần gốc tàn quân của Tùy."
Tuyên Cơ "à" một tiếng, không hiểu lắm. Không hiểu không phải là cách sắp xếp đâu vào đó của Dương Dạ Lan, mà là vì sao dường như tất cả Dương Dạ Lan đều đã đoán biết trước. Cho nên mới cố ý lệnh cho nàng đóng quân vẫn trên vùng chiến sự Thái Vân đánh lạc hướng, lại cách xa vùng chiến sự thực tế để dễ điều binh. Làm sao hay vậy?
Dương Dạ Lan thu tay chỉ trên họa binh đồ, quay lại bắt gặp ánh mắt kia của Tuyên Cơ, biết trong lòng nàng ta đang nghĩ gì bèn nói: "Bên Thục, ta có một nội ứng."
Tuyên Cơ hỏi: "Hả? Thật sao? Sao hay vậy, người đó là ai?"
"Đánh xong trận này ta sẽ nói cho ngươi nghe." Dương Dạ Lan nói: "Đến chừng ấy, bí mật nhỏ của ngươi cũng nên chia sẻ với ta một ít nhỉ? Tỷ như lý do thật sự đưa ngươi đến đây tìm ta."
Tuyên Cơ đột nhiên cảm thấy mình không nên nán lại lâu, bèn qua loa vào câu rồi chạy mất.
Dương Dạ Lan thầm nghĩ: "Tiểu Phong? Tiểu Phong, ngươi có còn là người ta quen biết trước đây không? Tuyên Cơ? Hi vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng."
Từ khi tin tức Dương Dạ Lan trái luật đoạt lại Trân Châu Kỳ được truyền ra, người trong thiên hạ muốn biết được tung tích của nàng thật sự rất nhiều. Tai mắt từ nhiều phía rải rác khắp nơi, lần này chính là một ví dụ. Tuy không biết là từ bên nào, ở trong hay ở ngoài, nếu để nàng phát giác tuyệt đối không tha.
Thời gian một nén hương, chư tướng còn lại trong doang đều tề tựu lại lều trướng nhỏ bằng cái lổ mũi của Dương Dạ Lan, nam có nữ có, ngay ngắn chỉnh tề chia làm hai bên thủy bộ nghe nghị sự.
Dương Dạ Lan nói: "Chiến sự với Đại Khải lần này liên hệ trọng đại, về việc chuẩn bị vũ khí, Đàm tướng quân, bên đó thế nào?"
Đàm Hồng là một nữ tướng trước đây từng dưới trướng Bàng Thực, khi Bàng Thực thông địch phản quốc nàng ta đã tự động từ chức bị Bàng Thực cho người truy sát, vất vả lắm mới lụm được nửa cái mạng, cuối cùng về dưới tay Dương Dạ Lan.
Đàm Hồng nói: "Thừa tướng, lần này là thủy chiến tốt nhất nên dùng tên, nhưng mà mạt tướng vừa nãy kiểm tra lại, lượng tên trong doang chưa tới 2 ngàn, cho dù đoạt được Trần Thương chỉ sợ cũng không đủ đánh với 5 vạn thủy quân kia. Việc này .... mạt tướng vô dụng, vẫn chưa nghĩ ra cách ứng phó, xin thừa tướng tha mạng."
Dương Dạ Lan: "Gián ngươi làm phó tướng, Tiểu Phong hai lần lập công thăng lên làm tướng quân thay thế cho Đàm Hồng. Lệnh ngươi nội trong 10 ngày chuẩn bị cho ta 10 vạn mũi tên, nếu không xử theo quân pháp."
Đàm Hồng nghe câu đầu xong kỳ thực có hơi bất mãn, tiểu tử kia dựa vào đâu? Nghe xong câu sau, đột nhiên cảm thấy mình như thế nào lại may mắn thế, hóa ra thừa tướng thật đối với mình không bạc.
Chục vạn mũi tên trong vòng 10 ngày, đó là bất khả thi a.
Đương lúc mọi người đang âm thầm thắp một nén hương cho thiếu niên kia, không biết làm gì chọc phải vẩy ngược của Dương thừa tướng, thì thiếu niên ấy liền tự giác đứng dậy, hai tay ôm quyền hướng Dương Dạ Lan đáp: "Mạt tướng sẽ không phụ tấm lòng của thừa tướng. Chỉ là, chiến sự cấp bách, 10 ngày e rằng quá lâu rồi."
"Vậy ngươi muốn sao?"
"3 ngày thôi."
Y nói một câu như vậy, xung quanh gần như im bặt, mùi hương khói tỏa ra nặc nồng. Ai cũng nhìn ra Dương Dạ Lan cố tình làm khó y, vậy mag y lại .... này chính là, muốn chết thật rồi.
Dương Dạ Lan trắng trợn nuốt lời: "Ngoại trừ ngươi."
Đúng lúc, bên ngoài đột nhiên sấm rền một tiếng.
Dương Dạ Lan: "..."
Phong phì cười.
Dương Dạ Lan không nặng không nhẹ liếc y một cái.
Phong rất là hiểu chuyện thu liễm nét cười, đặt bát lên bàn nói: "Được rồi, ta không biết gì hết. Thừa tướng, tỷ chắc cũng đói rồi, tới ăn một chút trước đi."
Dương Dạ Lan nhìn bát kia sắc diện đương trường thả lỏng không ít.
Người ta nói, dỗ trượng phu thì dỗ ở dạ dày, dỗ thừa tướng, cũng như vậy. Dương Dạ Lan nhớ hồi nhỏ lâu lâu cũng được mẫu thân tự vào bếp làm cho mình vài món điểm tâm, sau đó lại xảy ra nhiều chuyện đến tận bây giờ mới có người trong lúc đang đói bụng thật tâm thật ý làm điểm tâm cho nàng. Cho dù bên trong có độc, độc đến mấy cũng có độc bằng nàng không?
Phong nói: "Nguyên liệu trong doanh không đủ, ta chỉ làm có bây nhiêu, nghe nói cháo hành có thể giải cảm. Tỷ chịu khó ăn một chút, sức khỏe tỷ cũng quan trọng."
Dương Dạ Lan im lặng nhận muỗng, không giở lụa che mặt từ từ ăn, được một lúc mới hỏi: "Đêm qua ngươi có đến tìm ta không?"
Kỳ thực, đêm qua phát sốt mơ mơ màng màng, bản thân mình sau khi trở về trướng làm sao mà cởi được khôi giáp cũng không nhớ.
Phong ngạc nhiên nói: "Đêm qua hả? Không có. Tỷ trở về thì ta cũng trở về lều, sẵn tiện làm quen với vài bằng hữu."
Y nói đến "bằng hữu" tức là khẳng định nếu còn không tin có thể tìm người làm chứng. Dương Dạ Lan gật đầu, lại hỏi: "Sao ngươi không đi cùng Hàn Thoại?"
Phong nói: "Không có Hoàng Qua, đám người trong thành kia không phải đối thủ của Hàn tướng quân, cũng không cần tới ta."
Dương Dạ Lan lại gật đầu, không nói gì thêm, chăm chú ăn một ít lót dạ.
Phong nhìn nàng một hồi, đến khi Dương Dạ Lan ngẩn mặt lần nửa hỏi "sao còn chưa đi" thì y mới miễn cưỡng trở ra. Ai ngờ y vừa điềm điềm đạm đạm trở ra liền đụng phải một người, nói đúng hơn là bị người kia nhắm mắt nhắm mũi lao vào.
Cũng may y bình sinh phản ứng nhanh nhẹn, liền né sang một bên, kết quả làm người mới tới kia suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.
"Nè! Ngươi cố tình có đúng không, có biết ta là .... " đến đây, nàng ta nhìn thấy rõ mặt mũi y thì đột nhiên bị khựng lại, nói không ra lời: "Ngươi ngươi ....."
Phong đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu đừng lên tiếng, nữ nhân kia thấy vậy bất giác tự bịt miệng mình lại, nhỏ giọng tính nói với y cái gì đó đột nhiên nghe phía sau có người gọi: "Tuyên Cơ."
Tuyên Cơ làm chuyện không đứng đắng giật mình, thầm nghĩ: "Toi rồi, toi rồi. Có nên bỏ của chạy lấy người không đây?"
Dương Dạ Lan nghe bên ngoài ồn ào bước ra, thấy một màn như vậy bèn hỏi: "Hai người có quen biết sao?"
"Không a, nô gia chẳng qua hiếm khi ở trong doanh gặp nam tử tuấn mỹ như vậy, nhất thời cao hứng quá đó mà. Nè, ngươi kiếm ở đâu ra tên tạp vụ hiếm có khó tìm này vậy? Cho ta mượn vài ngày được không?" Tuyên Cơ cái miệng nhanh hơi cái đầu, nói xong liền nghĩ: "May quá, có lẽ không đến nỗi phải bỏ bạn giữ mạng."
Phong: "..."
Dương Dạ Lan nhàn nhạt liếc nhìn Phong một chút, nói: "Hắn là người ta nói với ngươi trước đó, hiện giờ đang giữ vị trí tiên phong, tên là .... Tiểu Phong."
"Tiểu Phong?" Tuyên Cơ đọc lại tên ấy vài lần, sau đó nhịn không được ôm bụng cười sống cười chết: "Hahahahaahahaha, cười chết ta rồi, cười chết ta rồi, hahahaaaa ...!"
"Tiểu Phong, ngươi giúp ta gọi chư tướng đến trướng nghị sự." Dương Dạ Lan thờ ơ ném lại một câu, quay vào trướng.
Tuyên Cơ bèn nhịn xuống, nháy mắt với Phong một cái sau đó lại phì cười, cuối cùng mới chịu buông tha y, vén màn vào trong.
"Ngươi đến sớm" Dương Dạ Lan nghiêm túc nói: "Có chuyện gì sao?"
Tuyên Cơ đáp: "Không có, yên tâm, 3 ngàn thủy quân đã như lời ngươi tập kết ở Nam quận. Ngươi nói xem, đày ta ra đến nơi khỉ ho cò gáy đó cả tháng trời buồn chán chết được. Ta lại không tiện chạy sang Bắc Huyền, vậy là đến tìm ngươi, sẵn cho ngươi một ít tin tình báo, sau đó lại chạy về bên kia."
Dương Dạ Lan nhướng mày: "Tin gì?"
Tuyên Cơ: "À, cũng không có gì. Phía Tiêu Tiêu Nhi đã có hồi báo, nàng ta nói trong vòng một tháng sẽ chiếm được Khế Châu đến lúc đó hi vọng có thể hợp tác cùng ngươi."
"Hết rồi?"
"Phía Thẩm Thừa Uy có chút tin tức, hắn nói Phong Cẩn Minh liên thủ với thái tử Tùy quốc đã đoạt lại 6 quận 18 thành phía nam nước Thục, hiện giờ đang trên đường họp quân với Phong Cẩn Ngôn ở phía tây, dự tính nửa năm sau sẽ tái chiếm vương thành."
Dương Dạ Lan cười lạnh: "Nửa năm?"
Tuyên Cơ: "Ngươi nói thử xem, nửa năm có phải nhanh quá không? Khải quân đánh Trần Thương đã huy động đến 5 vạn, số quân ở vương thành Thục quốc trên dưới vài chục vạn, Đại Khải binh lực vẫn rất hùng mạnh, hắn nôn nóng như vậy chỉ sợ làm hỏng đại sự."
Dương Dạ Lan hạ mi nghĩ bụng: "Chỉ sợ nửa năm này chiến sự bên đó không gói gọn trong phạm vi nước Thục. Liên quân Tùy - Thục, không ai cho không ai thứ gì, nước Tùy này không sớm dẹp yên thì không được."
Đúng lúc, một nàng bộ binh không biết cưỡi ngựa bao lâu, vừa vào đến doanh trại liền ngã ngựa, thương tích đầy mình được người khác chật vật khiêng vào soái trướng: "Thừa tướng, là ngựa nhanh tám trăm dặm cấp báo."
Dương Dạ Lan nhìn nàng ta như sắp đứt hơi nhưng sắc diện vẫn hồng hào, hình như còn trang điểm một chút, trầm mặt xuống.
"Người là Dương thừa tướng?" Nữ binh kia yếu ớt vẫn không quên xác định.
Dương Dạ Lan gật đầu: "Có chuyện gì? Ngươi là mã tiền* của ai?"
*giao liên
Liên quân Thục - Tùy hai nước chia thành 2 đường Tây Châu Tây Bắc, thủy, bộ, giáp, trọng 4 loại binh thứ đánh vào Bắc Huyền. Đây là thư Thái tướng quân gửi cho thừa tướng. Cầu thừa tướng dẫn binh tiếp viện."
Dương Dạ Lan liếc sơ phong thư, mặt không đổi sắc nhàn nhạt nói: "Lôi xuống, chém."
Binh sĩ nhận lệnh, chưa hiểu rõ nội tình ra sao, nhưng được lệnh lập túc thi hành.
Nữ binh kia bị lôi đi ra sức vùng vẫy cùng kêu than, tiếng hét khắp doanh trại đều nghe được. Tuyên Cơ bị hét đến điếc cả tay thầm nghĩ: "Cưỡi ngựa tám trăm dặm mà còn nhiều hơi sức nhỉ?
Dương Dạ Lan ngồi lại bàn, chưa đợi Tuyên Cơ mở miệng, điềm tĩnh nói: "Kẻ đứng sau vụ này chỉ sợ đã biết hành tung của ta."
Tuyên Cơ dè dặt hỏi: "Nàng ta là giả mạo, người thật sợ là đoạn mạng lâu rồi, là trong doanh có nội ứng sao?"
"Có hay không sớm muộn cũng sẽ tra ra." Dương Dạ Lan đi đến bên họa binh đồ lớn ở giữa lều, bình tĩnh nói: "Nhưng chuyện Tùy - Thục đánh Bắc Huyền là thật. Ngươi lập tức trở về điều động 3 ngàn thủy binh kia chia làm 2 nhánh, một nhánh theo Thương xuyên đến vùng có lau rậm rạp này ở Tây Châu, đợi khi thủy quân của Thục rút lui thì chặn đánh, đánh thế nào tùy ngươi định đoạt. Nhánh còn lại ở Tây Bắc, phần lớn là quân Tùy, ngươi nửa đêm giở lại chiêu cũ đi, đốt được bao nhiêu thì đốt, sau đó hợp quân với Thái Hàm tiêu diệt tần gốc tàn quân của Tùy."
Tuyên Cơ "à" một tiếng, không hiểu lắm. Không hiểu không phải là cách sắp xếp đâu vào đó của Dương Dạ Lan, mà là vì sao dường như tất cả Dương Dạ Lan đều đã đoán biết trước. Cho nên mới cố ý lệnh cho nàng đóng quân vẫn trên vùng chiến sự Thái Vân đánh lạc hướng, lại cách xa vùng chiến sự thực tế để dễ điều binh. Làm sao hay vậy?
Dương Dạ Lan thu tay chỉ trên họa binh đồ, quay lại bắt gặp ánh mắt kia của Tuyên Cơ, biết trong lòng nàng ta đang nghĩ gì bèn nói: "Bên Thục, ta có một nội ứng."
Tuyên Cơ hỏi: "Hả? Thật sao? Sao hay vậy, người đó là ai?"
"Đánh xong trận này ta sẽ nói cho ngươi nghe." Dương Dạ Lan nói: "Đến chừng ấy, bí mật nhỏ của ngươi cũng nên chia sẻ với ta một ít nhỉ? Tỷ như lý do thật sự đưa ngươi đến đây tìm ta."
Tuyên Cơ đột nhiên cảm thấy mình không nên nán lại lâu, bèn qua loa vào câu rồi chạy mất.
Dương Dạ Lan thầm nghĩ: "Tiểu Phong? Tiểu Phong, ngươi có còn là người ta quen biết trước đây không? Tuyên Cơ? Hi vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng."
Từ khi tin tức Dương Dạ Lan trái luật đoạt lại Trân Châu Kỳ được truyền ra, người trong thiên hạ muốn biết được tung tích của nàng thật sự rất nhiều. Tai mắt từ nhiều phía rải rác khắp nơi, lần này chính là một ví dụ. Tuy không biết là từ bên nào, ở trong hay ở ngoài, nếu để nàng phát giác tuyệt đối không tha.
Thời gian một nén hương, chư tướng còn lại trong doang đều tề tựu lại lều trướng nhỏ bằng cái lổ mũi của Dương Dạ Lan, nam có nữ có, ngay ngắn chỉnh tề chia làm hai bên thủy bộ nghe nghị sự.
Dương Dạ Lan nói: "Chiến sự với Đại Khải lần này liên hệ trọng đại, về việc chuẩn bị vũ khí, Đàm tướng quân, bên đó thế nào?"
Đàm Hồng là một nữ tướng trước đây từng dưới trướng Bàng Thực, khi Bàng Thực thông địch phản quốc nàng ta đã tự động từ chức bị Bàng Thực cho người truy sát, vất vả lắm mới lụm được nửa cái mạng, cuối cùng về dưới tay Dương Dạ Lan.
Đàm Hồng nói: "Thừa tướng, lần này là thủy chiến tốt nhất nên dùng tên, nhưng mà mạt tướng vừa nãy kiểm tra lại, lượng tên trong doang chưa tới 2 ngàn, cho dù đoạt được Trần Thương chỉ sợ cũng không đủ đánh với 5 vạn thủy quân kia. Việc này .... mạt tướng vô dụng, vẫn chưa nghĩ ra cách ứng phó, xin thừa tướng tha mạng."
Dương Dạ Lan: "Gián ngươi làm phó tướng, Tiểu Phong hai lần lập công thăng lên làm tướng quân thay thế cho Đàm Hồng. Lệnh ngươi nội trong 10 ngày chuẩn bị cho ta 10 vạn mũi tên, nếu không xử theo quân pháp."
Đàm Hồng nghe câu đầu xong kỳ thực có hơi bất mãn, tiểu tử kia dựa vào đâu? Nghe xong câu sau, đột nhiên cảm thấy mình như thế nào lại may mắn thế, hóa ra thừa tướng thật đối với mình không bạc.
Chục vạn mũi tên trong vòng 10 ngày, đó là bất khả thi a.
Đương lúc mọi người đang âm thầm thắp một nén hương cho thiếu niên kia, không biết làm gì chọc phải vẩy ngược của Dương thừa tướng, thì thiếu niên ấy liền tự giác đứng dậy, hai tay ôm quyền hướng Dương Dạ Lan đáp: "Mạt tướng sẽ không phụ tấm lòng của thừa tướng. Chỉ là, chiến sự cấp bách, 10 ngày e rằng quá lâu rồi."
"Vậy ngươi muốn sao?"
"3 ngày thôi."
Y nói một câu như vậy, xung quanh gần như im bặt, mùi hương khói tỏa ra nặc nồng. Ai cũng nhìn ra Dương Dạ Lan cố tình làm khó y, vậy mag y lại .... này chính là, muốn chết thật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.