Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 82: Trận mưa. Thủy Kính. Cố nhân.
Tương Như
02/11/2019
Phong Cẩn Du trời chưa sáng đã ở trong nhà bếp. Nói đúng hơn, từ sau nửa đêm y chính là tạm trú ở đây.
Kỳ thực, y nằm trên giường nhỏ trong phòng Dương thừa tướng vô cùng thoải mái, chỉ là chủ nhân của cái giường kia không hiểu sao trăng gì lại đương trường nổi giận với y, không những không cho nằm còn thẳng thắng đá xuống đất, đuổi ra ngoài, khổ tâm hơn, phòng của y sát cạnh Phong Cẩn Minh, cũng không thể để hắn biết được y không về phòng. Cho nên, đường đường quốc chủ một nước Phong Cẩn Du, không có chỗ để về đành ngủ trong nhà bếp.
Y từng nghe nói "nữ nhân tính khí rất dễ thay đổi", nhưng mà ngẫm lại Dương Dạ Lan cũng không tính là nữ nhân bình thường đi, cớ gì ngủ xong một đêm liền thay đổi tính khí thế?
Cứ như vậy, thanh niên không nghĩ mình có gì sai vẫn mặt dày mày dạn bưng thức ăn xông vào phòng thừa tướng.
Y vừa bước vào, Dương Dạ Lan đã "hừ" lạnh một tiếng.
Phong Cẩn Du nhìn nàng nằm cuộn tròn đưa lưng về phía mình, khóe miệng không tự chủ được khẽ cong lên. Y đặt khay thức ăn lên bàn, lại đi đến ngồi ở mép giường dịu giọng gọi: "Thừa tướng, ta đánh thức nàng ư? Vẫn còn giận sao?"
"Cút!"
"Cũng đã giận ta lâu vậy rồi ...."
"Cút!"
"Lưng ta mỏi lắm. Trời mưa, dưới sàn rất lạnh."
"..."
"Thừa tướng .... "
Dương Dạ Lan đau kinh khủng, nguyên một đêm không ngủ, không hơi đâu để ý đến y.
"Dạ Lan ...." Phong Cẩn Du nhẹ đặt tay lên vai Dương Dạ Lan, xoay người nàng lại đối diện với mình. Y hiện tại khuôn mặt thiếu niên mới lớn, nhìn kiểu nào cũng rất dễ chịu, y thậm chí còn tự tin thừa tướng của y nhìn thấy sẽ hài lòng: "Để ý ta đi mà. Nàng xem...."
Ai ngờ lúc y vừa chạm vào người nàng, bộ dạng "cừu non" liền biến mất. Y vội đưa tay sờ lên trán: "Dạ Lan, nàng phát sốt từ khi nào?"
Cho đến giờ mão (6-7h sáng) trời bên ngoài vẫn chưa hừng sáng, cơn mưa đêm qua ấy vậy lại không ngừng, gió thổi càng lúc càng mạnh, đặt kín mây đen đầy rẫy sấm chớp. Trận dông này đến thật quá bất ngờ.
Dương Dạ Lan sắc diện không hề tốt, so với lần bị nổ đào lên ở Tập Hoàng thành không dễ nhìn hơn là bao nhiêu, có Phong Cẩn Minh tọa trấn, chư tướng cũng không dám làm phiền, chỉ lâu lâu đến nhận chỉ thị hoặc báo lại tin tức bên ngoài.
Hàn Thoại vừa đội mưa trở về liền chạy ù vào, suýt nữa trợt nước ngã sấp mặt: "Thừa tướng, neo thuyền đã xong."
Dương Dạ Lan ho khan một tiếng, khàn giọng nói: "Khụ ... Báo với Kính vương một tiếng, nói hắn đưa người đến cột buồm tìm ta."
"Thừa tướng.... " Hàn Thoại vội nói: "Bên ngoài mưa lớn, sức khỏe của người .... "
Nàng ta chưa nói hết câu đã nhìn thấy ánh mắt Phong đứng bên cạnh ra dấu, đành im miệng lại.
Dương Dạ Lan từ sau lần thất bại năm năm trước, nàng làm bất cứ việc gì, gặp bất cứ chuyện gì cũng sẽ tự mình quan sát, tự trải nghiệm, tự đánh giá, tự giải quyết, chỉ hận không có được cặp mắt nhìn thấu tương lai có thể tính trước trăm vạn năm thiên cổ.
Cho nên, ngăn cản vốn không có kết quả.
Huống chi, cái gì cũng có nguyên do.
Dương Dạ Lan chịu Lệnh trừng phạt từ Linh sơn, trong doanh ngoại trừ Phong Cẩn Du, không ai động được vào nàng, nàng lúc này đổ bệnh, cũng chỉ có y thân cận. Hàn Thoại nhìn một màn này, cảm thấy hai người kia tư thế cứ không đúng thế nào, thầm nghĩ: "Đưa ai cơ?"
Sóng gió lôi vũ ngập trời. Rõ ràng là ban ngày vậy mà đương trường tối đen như mực. Chiến thuyền lần này lên đến gần trăm chiếc, được lệnh khóa xích nối lại với nhau, đồng thời hạ neo cố định không để thuyền bị sóng đánh bậc ra hay va phải đá ngầm vỡ nát. Đèn đuốc trên thuyền đều phải đốt lên.
"Rõ ràng hôm qua còn tốt mà. Sao lại nổi bão thế?" Phong Cẩn Minh lau thấu kính trên Thiên lý nhãn, hướng Tuyên Cơ quát lớn.
Mưa to, nếu không thi nhau quát ầm lên, căn bản đứng cách một sải tay liền không nghe rõ.
"Làm sao nô gia biết được." Tuyên Cơ ướt sũng như chuột lột, từ ngoài chạy vào hiên nhỏ trên tầng thuyền: "Bên ngoài căn bản không nhìn thấy gì ráo."
"ẦM!!"
Một đợt sét đánh xoẹt ngang, đem bầu trời xé làm nhiều mảnh, lóe sáng tận chân trời.
"Đó là cái gì thế?!!" Tuyên Cơ thất kinh thét lên.
"Cái gì cơ?" Phong Cẩn Minh chồm ra ngoài: "Ngươi thấy cái ..."
"ẦM!!"
Lại một đợt sét nữa đánh xuống.
"Cha mẹ ơi!" Tuyên Cơ như muốn nhảy dựng lên: "Là chiến thuyền. Thuyền chiến của ai, nhiều như vậy??!"
Phong Cẩn Minh nói: "Truyền lệnh tăng cường phòng bị!"
"Cũng còn may, còn may!" Tuyên Cơ một bên nhận khăn của thân tướng lau khô người, đoạn đeo lại Thiên lý nhãn: "Trận bão này vừa hay đến đúng lúc, đúng lúc chặn đường bọn họ, đúng lúc chừa thời gian cho chúng ta."
Phong Cẩn Minh cau mày nói: "Rốt cuộc là ai?"
Hắn nói ra câu này, thân tướng đứng bên cạnh đều nhận rõ nguy cơ. Với khoảng cách kia, đoàn thuyền địch nhân hẳn đến tối trời sẽ bí mật tập kích, bọn họ nếu không kịp trở tay, tất nhiên sẽ thiệt hại. Cơn dông này không chỉ giúp họ phát giác mà còn chặn luôn chiến thuyền đối phương.
Rốt cuộc là vô tình hay là có người sắp đặt, là tốt hay xấu, là họ phá cục hay chui vào cục. Nên biết, trên biển, trong dông, neo thuyền thành xích tuy cố định được thuyền nhưng nếu có biến cố sẽ rất khó linh hoạt, như trận Xích Bích năm xưa, nguy cơ lớn nhất là toàn quân bị diệt.
Thân tướng ai nấy đều trầm xuống sắc mặt, có người trán đã ướt một tầng mồ hôi lạnh.
"Kẻ đến, là Tùy quốc. Tạo mưa, Thủy Linh châu."
Giữa im lặng, Dực Lan Tử không biết từ đâu xuất hiện, cả người ướt sũng, ở phía cuối gian phòng lên tiếng.
Thủy Linh châu là thần khí trấn quốc của Thái Vân, là thứ mà cả Tiêu Tiêu Nhi, phụ thân nàng, ông chú chó má kia của nàng đều từng lên Linh sơn bái lĩnh, đều không có được.
Thủy Linh châu hô phong hoán vũ, là thần khí hệ thủy, nhiều năm trước đã có chủ, chỉ là chủ nhân của nó không sử dụng nên thế nhân không biết Thủy Linh châu đã xuất thế từ lâu.
"Ý của các hạ là có người dùng Thủy Linh châu cảnh báo giúp chúng ta?" Phong Cẩn Minh nghi hoặc hỏi.
"Không sai."
"..."
Dực Lan Tử trông qua sắc mặt của họ, không đợi hỏi đã nói: "Trong giang hồ, có một người gọi là Thủy Kính, chư vị đã nghe nói chưa?"
"Thủy Kính tiên sinh? Giống như Thủy Kính thời Đông Chu, phán đoán thiên tượng thiên văn, có thể lập đàn cầu mưa thuận gió hòa, cũng có thể bốc quẻ xem tướng số đoán vận mệnh tương lai, thế sự trên đời không gì y không đoán được, Thủy Kính tiên sinh. Ý các hạ, là y giúp chúng ta?" Tuyên Cơ hớn hở quát.
"Ân."
Phong Cẩn Minh dè dặt tính mở miệng.
Dực Lan Tử nói trước: "Một năm nay ta phụng mệnh thừa tướng trong dân gian Ngũ châu tìm kiếm tung tích y, kiến ngộ được đúng một lần, theo lời thừa tướng mời y ra mặt giúp an định thế cục, nhưng y tính tình cổ quái chỉ cười không trả lời, từ đó cũng biệt vô âm tính, thậm chí như bốc hơi khỏi giang hồ, chưa từng xuất hiện nữa. Ta có tìm hiểu về thần khí, thiên tượng do thần khí tạo ra căn bản không giống với thiên tượng bình thường, trận mưa này vừa nổi lên liền nghi ngờ, nên đã đi xem."
Phong Cẩn Minh hỏi: "Đi xem? Làm sao mà đi?"
"Khinh công." Dực Lan Tử mặt không đổi sắc nói: "Đạp nước mà đi."
"..."
"Người cũng đã giúp các vị mang tới."
Trên thuyền chiến của Tùy quốc, đại vương tử hấp tấp đi đi lại lại như con ruồi không đầu, đoạn y tức giận đạp ngã bàn quát thân tướng: "Cơn mưa này rốt cuộc định đến khi nào mới dứt đây? Ta có nhiều thời gian vậy sao?"
"Điện hạ tuyệt đối đừng nôn nóng. Bây giờ biển động như vậy, không chỉ chúng ta phía Thục quốc bọn họ cũng đâu có di chuyển được, không chạy được đâu. Điện hạ chỉ cần kiên nhẫn chờ trận bão qua đi. Nếu bây giờ hấp tấp chỉ sợ dục tốc bất đạt a."
Đại vương tử liếc nhìn tham tướng "hừ" lạnh một tiếng: "Ta cũng không lo đám người kia có thể mọc cánh trốn thoát. Chỉ là muốn mau chóng cắt đứt chi viện. Tên Phong Cẩn Ngôn kia, còn có thằng khốn Thẩm Thừa Uy, thật sự hại ta không có mặt mũi với phụ hoàng. Lần này nhất định không được có sơ sót, cũng không được chậm trễ."
"Điện hạ yên tâm, thư cầu hòa cũng đã gửi ra, đoàn sứ giả cũng đã đến Bắc Đại doanh Thục quốc, cho dù bọn họ có nghi ngờ cũng sẽ không tính được chúng ta cùng lúc tiếp cận từ trên hải lộ. Kế hoạch này điện hạ đã tính toán chu toàn, chỉ cần thời cơ đến, thủy bộ Thục quốc bị chia rẽ. Không có viện binh, Phong Cẩn Ngôn kia cũng chỉ dữ dằn được thêm một khoảng thời gian. Không có quân nhu, Phong Cẩn Minh, còn có tiện nhân Dương Ngọc, cũng sẽ không còn cách nào ngoài chôn thây giữ biển."
Đại vương tử nghe tham tướng phân tích lại lần nữa, cười gằng: "Dương Ngọc Thấu tên tiện nhân đó, không phải ở Thái Vân tung hoành ghê gớm lắm sao?"
"Ngay cả Bàng Thực cùng hơn 6 vạn đại quân Đại Khải cũng bị diệt chỉ trong một đêm, Dương Ngọc ả ta cũng không dễ đối phó đâu ạ."
"Nếu có thể giết được ả, ngôi vị trữ quân chắc chắn sẽ thuộc về ta. Chỉ cần đợi tới ngày kia .... "
Tham tướng vội cản lời: "Điện hạ."
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lời ít mà ý nhiều, ngầm ra dấu: "Khi Trừng phạt lệnh kết thúc, sẽ là lúc ta đăng cơ đại nghiệp."
Xuyên qua màn mưa dày đặt trắng xóa, trên chủ hạm Thục quân, Phong Cẩn Minh nhìn vị Thủy Kính tiên sinh trong truyền thuyết, có hơi quái dị.
Người kia, đeo một cái mặt nạ quỷ, thần thần bí bí.
Vừa lúc này, Hàn Thoại mới đến nói: "Kính vương điện hạ, thừa tướng nhắn lại, nói điện hạ .... đưa người đến cột buồm gặp thừa tướng. Người này là ai vậy?"
Tuyên Cơ nói: "Thủy Kính tiên sinh."
Chưa đợi nàng ta thắc mắc thêm về lai lịch người kia, Thủy Kính tiên sinh đã mở miệng trước: "Kính vương điện hạ, mời."
Y đưa tay làm tư thế nhường đường, động tác cùng lễ độ rất giống với tư nghi Thục quốc. Phong Cẩn Minh càng nhìn dáng vẻ người này càng thấy rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra.
Dực Lan Tử nói: "Điện hạ còn vướng mắt gì sao?"
Vướng mắt, tất nhiên có. Hắn dù sao đối với Dương Dạ Lan vẫn còn nhiều vướng mắt, người Dương Dạ Lan chọn mặt gửi vàng, hắn cũng không thấy dễ nhìn. À ngoài trừ Dực Lan các hạ.
Tuyên Cơ đành phải đẩy vạt áo hắn: "Điện hạ, có thể y cũng ở đó."
Đúng rồi, hắn có thể không tin tưởng Dương Dạ Lan, nhưng hắn tin Phong Cẩn Du.
"ẦM!!"
Một đợt sét nữa đánh xuống.
Chiến thuyền mượn từ Thái Vân quốc, thiết kế cột buồm vừa cao vừa to, còn rỗng rột. Trong lòng cột còn có cầu thang bắt lên trên cao, thuận tiện quan sát, còn có mái che, vô cùng tiện lợi.
Dương Dạ Lan gỡ xuống Thiên lý nhãn, tiện tay đẩy Phong Cẩn Du đang ỷ mình trẻ hóa bám lấy nàng làm nũng: "Cút!"
"Dạ Lan." Phong Cẩn Du đành phải buông tay, đứng thẳng người, ủy khuất nói: "Ta cũng không thể nhìn xa như vậy...."
.... nên ta nhìn nàng.
Dương Dạ Lan không để ý y kéo kéo tay áo mình, hỏi: "Ngươi cũng cảm nhận được đúng không?"
"Ân, là Thủy Tinh châu." Phong Cẩn Du bóng gió nói: "Không ngờ thần khí của Thái Vân quốc lại không phải hoàng tộc Thái Vân sở hữu."
"Vậy ngươi có biết, chủ nhân Thủy Tinh châu là ai không?"
Phong Cẩn Du nhìn sắc diện Dương Dạ Lan đã khá hơn, ôm ôm một hồi cũng không còn thấy nóng nữa, yên tâm nói: "Hẳn là người quen nhỉ? Nếu ta đoán không lầm, từng là cựu thần triều ta."
Dương Dạ Lan nhìn y.
Phong Cẩn Du nhướng mày nói: "Tả tướng, Thư Tĩnh Dung."
Kỳ thực, y nằm trên giường nhỏ trong phòng Dương thừa tướng vô cùng thoải mái, chỉ là chủ nhân của cái giường kia không hiểu sao trăng gì lại đương trường nổi giận với y, không những không cho nằm còn thẳng thắng đá xuống đất, đuổi ra ngoài, khổ tâm hơn, phòng của y sát cạnh Phong Cẩn Minh, cũng không thể để hắn biết được y không về phòng. Cho nên, đường đường quốc chủ một nước Phong Cẩn Du, không có chỗ để về đành ngủ trong nhà bếp.
Y từng nghe nói "nữ nhân tính khí rất dễ thay đổi", nhưng mà ngẫm lại Dương Dạ Lan cũng không tính là nữ nhân bình thường đi, cớ gì ngủ xong một đêm liền thay đổi tính khí thế?
Cứ như vậy, thanh niên không nghĩ mình có gì sai vẫn mặt dày mày dạn bưng thức ăn xông vào phòng thừa tướng.
Y vừa bước vào, Dương Dạ Lan đã "hừ" lạnh một tiếng.
Phong Cẩn Du nhìn nàng nằm cuộn tròn đưa lưng về phía mình, khóe miệng không tự chủ được khẽ cong lên. Y đặt khay thức ăn lên bàn, lại đi đến ngồi ở mép giường dịu giọng gọi: "Thừa tướng, ta đánh thức nàng ư? Vẫn còn giận sao?"
"Cút!"
"Cũng đã giận ta lâu vậy rồi ...."
"Cút!"
"Lưng ta mỏi lắm. Trời mưa, dưới sàn rất lạnh."
"..."
"Thừa tướng .... "
Dương Dạ Lan đau kinh khủng, nguyên một đêm không ngủ, không hơi đâu để ý đến y.
"Dạ Lan ...." Phong Cẩn Du nhẹ đặt tay lên vai Dương Dạ Lan, xoay người nàng lại đối diện với mình. Y hiện tại khuôn mặt thiếu niên mới lớn, nhìn kiểu nào cũng rất dễ chịu, y thậm chí còn tự tin thừa tướng của y nhìn thấy sẽ hài lòng: "Để ý ta đi mà. Nàng xem...."
Ai ngờ lúc y vừa chạm vào người nàng, bộ dạng "cừu non" liền biến mất. Y vội đưa tay sờ lên trán: "Dạ Lan, nàng phát sốt từ khi nào?"
Cho đến giờ mão (6-7h sáng) trời bên ngoài vẫn chưa hừng sáng, cơn mưa đêm qua ấy vậy lại không ngừng, gió thổi càng lúc càng mạnh, đặt kín mây đen đầy rẫy sấm chớp. Trận dông này đến thật quá bất ngờ.
Dương Dạ Lan sắc diện không hề tốt, so với lần bị nổ đào lên ở Tập Hoàng thành không dễ nhìn hơn là bao nhiêu, có Phong Cẩn Minh tọa trấn, chư tướng cũng không dám làm phiền, chỉ lâu lâu đến nhận chỉ thị hoặc báo lại tin tức bên ngoài.
Hàn Thoại vừa đội mưa trở về liền chạy ù vào, suýt nữa trợt nước ngã sấp mặt: "Thừa tướng, neo thuyền đã xong."
Dương Dạ Lan ho khan một tiếng, khàn giọng nói: "Khụ ... Báo với Kính vương một tiếng, nói hắn đưa người đến cột buồm tìm ta."
"Thừa tướng.... " Hàn Thoại vội nói: "Bên ngoài mưa lớn, sức khỏe của người .... "
Nàng ta chưa nói hết câu đã nhìn thấy ánh mắt Phong đứng bên cạnh ra dấu, đành im miệng lại.
Dương Dạ Lan từ sau lần thất bại năm năm trước, nàng làm bất cứ việc gì, gặp bất cứ chuyện gì cũng sẽ tự mình quan sát, tự trải nghiệm, tự đánh giá, tự giải quyết, chỉ hận không có được cặp mắt nhìn thấu tương lai có thể tính trước trăm vạn năm thiên cổ.
Cho nên, ngăn cản vốn không có kết quả.
Huống chi, cái gì cũng có nguyên do.
Dương Dạ Lan chịu Lệnh trừng phạt từ Linh sơn, trong doanh ngoại trừ Phong Cẩn Du, không ai động được vào nàng, nàng lúc này đổ bệnh, cũng chỉ có y thân cận. Hàn Thoại nhìn một màn này, cảm thấy hai người kia tư thế cứ không đúng thế nào, thầm nghĩ: "Đưa ai cơ?"
Sóng gió lôi vũ ngập trời. Rõ ràng là ban ngày vậy mà đương trường tối đen như mực. Chiến thuyền lần này lên đến gần trăm chiếc, được lệnh khóa xích nối lại với nhau, đồng thời hạ neo cố định không để thuyền bị sóng đánh bậc ra hay va phải đá ngầm vỡ nát. Đèn đuốc trên thuyền đều phải đốt lên.
"Rõ ràng hôm qua còn tốt mà. Sao lại nổi bão thế?" Phong Cẩn Minh lau thấu kính trên Thiên lý nhãn, hướng Tuyên Cơ quát lớn.
Mưa to, nếu không thi nhau quát ầm lên, căn bản đứng cách một sải tay liền không nghe rõ.
"Làm sao nô gia biết được." Tuyên Cơ ướt sũng như chuột lột, từ ngoài chạy vào hiên nhỏ trên tầng thuyền: "Bên ngoài căn bản không nhìn thấy gì ráo."
"ẦM!!"
Một đợt sét đánh xoẹt ngang, đem bầu trời xé làm nhiều mảnh, lóe sáng tận chân trời.
"Đó là cái gì thế?!!" Tuyên Cơ thất kinh thét lên.
"Cái gì cơ?" Phong Cẩn Minh chồm ra ngoài: "Ngươi thấy cái ..."
"ẦM!!"
Lại một đợt sét nữa đánh xuống.
"Cha mẹ ơi!" Tuyên Cơ như muốn nhảy dựng lên: "Là chiến thuyền. Thuyền chiến của ai, nhiều như vậy??!"
Phong Cẩn Minh nói: "Truyền lệnh tăng cường phòng bị!"
"Cũng còn may, còn may!" Tuyên Cơ một bên nhận khăn của thân tướng lau khô người, đoạn đeo lại Thiên lý nhãn: "Trận bão này vừa hay đến đúng lúc, đúng lúc chặn đường bọn họ, đúng lúc chừa thời gian cho chúng ta."
Phong Cẩn Minh cau mày nói: "Rốt cuộc là ai?"
Hắn nói ra câu này, thân tướng đứng bên cạnh đều nhận rõ nguy cơ. Với khoảng cách kia, đoàn thuyền địch nhân hẳn đến tối trời sẽ bí mật tập kích, bọn họ nếu không kịp trở tay, tất nhiên sẽ thiệt hại. Cơn dông này không chỉ giúp họ phát giác mà còn chặn luôn chiến thuyền đối phương.
Rốt cuộc là vô tình hay là có người sắp đặt, là tốt hay xấu, là họ phá cục hay chui vào cục. Nên biết, trên biển, trong dông, neo thuyền thành xích tuy cố định được thuyền nhưng nếu có biến cố sẽ rất khó linh hoạt, như trận Xích Bích năm xưa, nguy cơ lớn nhất là toàn quân bị diệt.
Thân tướng ai nấy đều trầm xuống sắc mặt, có người trán đã ướt một tầng mồ hôi lạnh.
"Kẻ đến, là Tùy quốc. Tạo mưa, Thủy Linh châu."
Giữa im lặng, Dực Lan Tử không biết từ đâu xuất hiện, cả người ướt sũng, ở phía cuối gian phòng lên tiếng.
Thủy Linh châu là thần khí trấn quốc của Thái Vân, là thứ mà cả Tiêu Tiêu Nhi, phụ thân nàng, ông chú chó má kia của nàng đều từng lên Linh sơn bái lĩnh, đều không có được.
Thủy Linh châu hô phong hoán vũ, là thần khí hệ thủy, nhiều năm trước đã có chủ, chỉ là chủ nhân của nó không sử dụng nên thế nhân không biết Thủy Linh châu đã xuất thế từ lâu.
"Ý của các hạ là có người dùng Thủy Linh châu cảnh báo giúp chúng ta?" Phong Cẩn Minh nghi hoặc hỏi.
"Không sai."
"..."
Dực Lan Tử trông qua sắc mặt của họ, không đợi hỏi đã nói: "Trong giang hồ, có một người gọi là Thủy Kính, chư vị đã nghe nói chưa?"
"Thủy Kính tiên sinh? Giống như Thủy Kính thời Đông Chu, phán đoán thiên tượng thiên văn, có thể lập đàn cầu mưa thuận gió hòa, cũng có thể bốc quẻ xem tướng số đoán vận mệnh tương lai, thế sự trên đời không gì y không đoán được, Thủy Kính tiên sinh. Ý các hạ, là y giúp chúng ta?" Tuyên Cơ hớn hở quát.
"Ân."
Phong Cẩn Minh dè dặt tính mở miệng.
Dực Lan Tử nói trước: "Một năm nay ta phụng mệnh thừa tướng trong dân gian Ngũ châu tìm kiếm tung tích y, kiến ngộ được đúng một lần, theo lời thừa tướng mời y ra mặt giúp an định thế cục, nhưng y tính tình cổ quái chỉ cười không trả lời, từ đó cũng biệt vô âm tính, thậm chí như bốc hơi khỏi giang hồ, chưa từng xuất hiện nữa. Ta có tìm hiểu về thần khí, thiên tượng do thần khí tạo ra căn bản không giống với thiên tượng bình thường, trận mưa này vừa nổi lên liền nghi ngờ, nên đã đi xem."
Phong Cẩn Minh hỏi: "Đi xem? Làm sao mà đi?"
"Khinh công." Dực Lan Tử mặt không đổi sắc nói: "Đạp nước mà đi."
"..."
"Người cũng đã giúp các vị mang tới."
Trên thuyền chiến của Tùy quốc, đại vương tử hấp tấp đi đi lại lại như con ruồi không đầu, đoạn y tức giận đạp ngã bàn quát thân tướng: "Cơn mưa này rốt cuộc định đến khi nào mới dứt đây? Ta có nhiều thời gian vậy sao?"
"Điện hạ tuyệt đối đừng nôn nóng. Bây giờ biển động như vậy, không chỉ chúng ta phía Thục quốc bọn họ cũng đâu có di chuyển được, không chạy được đâu. Điện hạ chỉ cần kiên nhẫn chờ trận bão qua đi. Nếu bây giờ hấp tấp chỉ sợ dục tốc bất đạt a."
Đại vương tử liếc nhìn tham tướng "hừ" lạnh một tiếng: "Ta cũng không lo đám người kia có thể mọc cánh trốn thoát. Chỉ là muốn mau chóng cắt đứt chi viện. Tên Phong Cẩn Ngôn kia, còn có thằng khốn Thẩm Thừa Uy, thật sự hại ta không có mặt mũi với phụ hoàng. Lần này nhất định không được có sơ sót, cũng không được chậm trễ."
"Điện hạ yên tâm, thư cầu hòa cũng đã gửi ra, đoàn sứ giả cũng đã đến Bắc Đại doanh Thục quốc, cho dù bọn họ có nghi ngờ cũng sẽ không tính được chúng ta cùng lúc tiếp cận từ trên hải lộ. Kế hoạch này điện hạ đã tính toán chu toàn, chỉ cần thời cơ đến, thủy bộ Thục quốc bị chia rẽ. Không có viện binh, Phong Cẩn Ngôn kia cũng chỉ dữ dằn được thêm một khoảng thời gian. Không có quân nhu, Phong Cẩn Minh, còn có tiện nhân Dương Ngọc, cũng sẽ không còn cách nào ngoài chôn thây giữ biển."
Đại vương tử nghe tham tướng phân tích lại lần nữa, cười gằng: "Dương Ngọc Thấu tên tiện nhân đó, không phải ở Thái Vân tung hoành ghê gớm lắm sao?"
"Ngay cả Bàng Thực cùng hơn 6 vạn đại quân Đại Khải cũng bị diệt chỉ trong một đêm, Dương Ngọc ả ta cũng không dễ đối phó đâu ạ."
"Nếu có thể giết được ả, ngôi vị trữ quân chắc chắn sẽ thuộc về ta. Chỉ cần đợi tới ngày kia .... "
Tham tướng vội cản lời: "Điện hạ."
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lời ít mà ý nhiều, ngầm ra dấu: "Khi Trừng phạt lệnh kết thúc, sẽ là lúc ta đăng cơ đại nghiệp."
Xuyên qua màn mưa dày đặt trắng xóa, trên chủ hạm Thục quân, Phong Cẩn Minh nhìn vị Thủy Kính tiên sinh trong truyền thuyết, có hơi quái dị.
Người kia, đeo một cái mặt nạ quỷ, thần thần bí bí.
Vừa lúc này, Hàn Thoại mới đến nói: "Kính vương điện hạ, thừa tướng nhắn lại, nói điện hạ .... đưa người đến cột buồm gặp thừa tướng. Người này là ai vậy?"
Tuyên Cơ nói: "Thủy Kính tiên sinh."
Chưa đợi nàng ta thắc mắc thêm về lai lịch người kia, Thủy Kính tiên sinh đã mở miệng trước: "Kính vương điện hạ, mời."
Y đưa tay làm tư thế nhường đường, động tác cùng lễ độ rất giống với tư nghi Thục quốc. Phong Cẩn Minh càng nhìn dáng vẻ người này càng thấy rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra.
Dực Lan Tử nói: "Điện hạ còn vướng mắt gì sao?"
Vướng mắt, tất nhiên có. Hắn dù sao đối với Dương Dạ Lan vẫn còn nhiều vướng mắt, người Dương Dạ Lan chọn mặt gửi vàng, hắn cũng không thấy dễ nhìn. À ngoài trừ Dực Lan các hạ.
Tuyên Cơ đành phải đẩy vạt áo hắn: "Điện hạ, có thể y cũng ở đó."
Đúng rồi, hắn có thể không tin tưởng Dương Dạ Lan, nhưng hắn tin Phong Cẩn Du.
"ẦM!!"
Một đợt sét nữa đánh xuống.
Chiến thuyền mượn từ Thái Vân quốc, thiết kế cột buồm vừa cao vừa to, còn rỗng rột. Trong lòng cột còn có cầu thang bắt lên trên cao, thuận tiện quan sát, còn có mái che, vô cùng tiện lợi.
Dương Dạ Lan gỡ xuống Thiên lý nhãn, tiện tay đẩy Phong Cẩn Du đang ỷ mình trẻ hóa bám lấy nàng làm nũng: "Cút!"
"Dạ Lan." Phong Cẩn Du đành phải buông tay, đứng thẳng người, ủy khuất nói: "Ta cũng không thể nhìn xa như vậy...."
.... nên ta nhìn nàng.
Dương Dạ Lan không để ý y kéo kéo tay áo mình, hỏi: "Ngươi cũng cảm nhận được đúng không?"
"Ân, là Thủy Tinh châu." Phong Cẩn Du bóng gió nói: "Không ngờ thần khí của Thái Vân quốc lại không phải hoàng tộc Thái Vân sở hữu."
"Vậy ngươi có biết, chủ nhân Thủy Tinh châu là ai không?"
Phong Cẩn Du nhìn sắc diện Dương Dạ Lan đã khá hơn, ôm ôm một hồi cũng không còn thấy nóng nữa, yên tâm nói: "Hẳn là người quen nhỉ? Nếu ta đoán không lầm, từng là cựu thần triều ta."
Dương Dạ Lan nhìn y.
Phong Cẩn Du nhướng mày nói: "Tả tướng, Thư Tĩnh Dung."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.