Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 81: Trầm luân
Tương Như
22/10/2019
Dường như ở phía bên kia chiến tuyến, một cơn lốc đang ấp ủ lần nữa hội tụ.
Sau phiên luận đàm, mây đen ở ngoài khơi, ở trong lòng cũng cuồn cuộn kéo đến, thế nhưng lại không khiến Phong Cẩn Du cảm thấy được cái lạnh đầu thu.
Mấy tháng này y ở bên cạnh Dương Dạ Lan, nàng đã nhận ra y, nhưng vẫn kiên nhẫn không vạch trần, còn chung sống hòa bình lâu đến vậy, ngay cả sau lần thập tử nhất sinh kia, Dương Dạ Lan ngoài miệng cứng rắng là thế nhưng động thái nhân nhượng của nàng cũng đã đủ cho thấy nàng thực chất chỉ là đối với y giận lẫy, muốn làm nũng mà thôi. Hằng ngày hằng ngày nhìn thấy nàng vì mình mà cau mày nhăn mặt, đúng thật là khiến người ta say đến không muốn tỉnh.
Phong Cẩn Du lần đầu tiên có cảm giác, nếu y cứ để mặt thế này mãi sớm muộn gì cũng sẽ vì người ta mà thiên hoang địa lão mất.
Lúc Dương Dạ Lan trở về, thấy y đang ngồi ở trên bàn trong phòng mình ngẩn người, vốn định tự đi trở ra ngoài, ai ngờ cửa còn chưa kịp đóng đã bị chặn họng.
Phong Cẩn Du đẩy nàng tựa vào tường, cúi đầu ôn nhu hôn xuống.
Chỗ của Dương Dạ Lan bình thường ít có người lui tới, cửa cũng đã bị Phong Cẩn Du trở tay đóng lại, mặc dù vậy, thân thể của Dương Dạ Lan vẫn cứng ngắc trong chốc lát.
Phong Cẩn Du lúc này vẻ ngoài là một thiếu niên, chiều cao cũng có chút thay đổi, y thấp hơn trước vừa hay ngang tầm mắt với Dương Dạ Lan. Y chăm chú ngắm nhìn người trong, ánh mắt chốc lát cũng không muốn rời đi.
Nhưng Dương Dạ Lan không hề thoải mái như y, nàng quay đầu, vải lụa che mặt lúc nãy bị người ta giật lấy lần nữa được nàng che lên mặt.
Đột nhiên, Phong Cẩn Du từ phía sau ôm chầm lấy nàng, hai tay y nắm giữ hai tay nàng, lại dán sát vào bên tai nàng, thì thầm: "Đừng che lại."
Dương Dạ Lan không nặng không nhẹ nói: "Xấu lắm."
Phong Cẩn Du cảm thấy trái tim mình tê rần, dịu giọng hỏi: "Có đau không?"
Vốn y hỏi câu này, còn tưởng Dương Dạ Lan sẽ không trả lời, ai ngờ nàng im lặng một lúc lại trả lời: "Đau."
Nên biết, Dương Ngọc Thấu trước đó ở Bắc Huyền quốc được phong làm Tư Dung quận chúa, tư dung của nàng đánh bậc cả Bắc Huyền. Dù thế nào đi nữa thì dung mạo đối với nữ nhân mà nói cũng vô cùng quan trọng, Dương Dạ Lan lại chính tay hủy hoại khuôn mặt của mình. Trái tim đang tê rần lúc nãy của y lại bị một chữ kia đương trường đâm thủng.
Hai cánh tay y càng siết chặt người trong lòng. Từ phía sau nhướng người lên, hôn nhẹ vào ba vết rạch sâu đến tưởng chừng khi đó đã đâm đến tận xương trên má, y trở tay, xoay người nàng lại. Sau đó chính y cũng không tin vào mắt mình.
Khóe mắt của Dương Dạ Lan từ lúc nào đã ửng đỏ. Một bên mắt đã chảy dài hàng lệ.
"Dạ Lan." Phong Cẩn Du vội nâng khuôn mặt kia lên, bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt.
Đối diện y lúc này nào phải là Dương thừa tướng lãnh tĩnh cơ trí vẻ bề ngoài, chỉ là một Dương Ngọc cố tỏ ra mạnh mẽ, cay nghiệt để che giấu tổn thương.
Lần thứ hai gặp lại nàng, y đã tự hứa sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ đau đớn nào, vậy mà, hết lần này đến lần khác, Dương Dạ Lan ở nơi y không nhìn thấy một mình trải qua tất cả những chuyện này.
"Phịch" một tiếng.
Dương Dạ Lan sửng sốt: "Ngươi làm gì vậy, đứng lên..."
"Từ nay về sau, đừng làm gì cả, ta xin nàng, để ta bảo vệ nàng, có được không? Thừa tướng của ta?" Phong Cẩn Du hai tay giữ chặt bàn tay Dương Dạ Lan, quỳ dưới chân nàng: "Chỉ cần nàng nói một câu, ngũ châu tứ hải ta cũng có thể vì nàng mà đoạt lấy."
Dương Dạ Lan im lặng nhìn y chốc lát.
"Ta muốn một ngày kia thiên hạ đều hưng thịnh, bách tính có việc để làm, bốn biển yên ổn, thừa tướng của ta cũng không cần tử thủ thành quan. Ta muốn tin tức mà Tuyên Cơ nói ra đều là tin ăn mừng thiết yến. Ta muốn cái gọi là thần khí đều trở thành nông cụ của chúng ta, muốn để những hỏa cơ chạy trên mặt đất kia đều ở dưới ruộng đồng làm việc, trong những chiến thuyền trên sông trên biển có đầy lữ nhân dắt díu gia đình về thăm quê hương… Mỗi người đều có thể sống có tôn nghiêm. Tất cả chúng sinh đều bình đẳng." Phong Cẩn Du nắm chặt tay nàng, mười ngón tay thân mật quấn lấy nhau.
Dương Dạ Lan nghệt ra. Vốn lúc đầu nàng còn tưởng y từng là quân vương, nắm quyền thiên hạ, uy lực ma mị của quyền thế sẽ ảnh hưởng đến y, mà bản thân y còn là chủ nhân của Tru Tâm kiếm, với sức lực sánh ngang với thiên binh vạn mã, y sẽ có thể nào không nổi sát tâm, không tham lam đi vào vết xe đỗ của Đại Khải.
Nhưng nàng hóa ra lại không hiểu y chút nào.
"Ta có thể làm được, Dạ Lan, xin nàng tin ta." Phong Cẩn Du thấp giọng nói.
Y đã mang trên người sức của "thần ma", chẳng lẽ lại không thể thử mở ra một con đường phàm nhân chưa từng có?
Chỉ là, cầu độc mộc vốn không dễ đi, làm anh hùng kết cục không hề tốt. Nếu trước mặt y hiện tại là Dương Ngọc Thấu của năm xưa, có lẽ nàng sẽ bị nhiệt huyết kia cộng hưởng mà ăn theo, nhưng Dương Dạ Lan của năm năm sau trưởng thành hơn nhiều, nhìn rõ thế sự hơn. Dù vậy, nàng vẫn không nỡ nói ra những suy nghĩ thật trong lòng mình.
Thấy nàng hồi lâu không nói gì, lúc Phong Cẩn Du bắt đầu có chút căng thẳng không dễ phát hiện, thì Dương Dạ Lan bỗng nhiên mở miệng: "Ngươi đã nói chuyện với Dực Lan Tử?"
Phong Cẩn Du cúi mặt gật đầu: "Phải. Nàng ta nói chỉ cần tìm được bao kiếm, tâm ma của Tru Tâm sẽ được hóa giải, khế ước cũng sẽ được thanh trừ, ta có thể trở lại hìng dáng thực tại."
"Giấu ta?" Dương Dạ Lan tựa tiếu phi tiếu nói: "Ngươi xem, giấu ta bao nhiêu năm cuối cùng vẫn bị ta phát giác, còn giúp ngươi nghĩ luôn cách giải quyết. Giấu ta có ích gì không?"
Phong Cẩn Du tự cười: "Ta thật sự ...."
"Phong Dực." Dương Dạ Lan lúc này cũng quỳ xuống bên y: "Ta nhất định giúp ngươi tìm được bao kiếm, hóa giải sát khí của Tru Tâm, đến chừng đó, ngươi tuyệt đối không được quên những lời hôm nay ngươi nói với ta, được không?"
"Được."
"Là ngươi chính miệng hứa với ta!"
"Là ta chính miệng hứa với nàng."
"Nhất ngôn cửu đỉnh."
"Tứ mã nan truy."
Trong gian phòng nhỏ trên chiến thuyền lênh đênh giữa biển, quân chủ Phong Dực của Thục quốc kéo thừa tướng của y ôm vào trong lồng ngực, hôn nhiệt liệt mà lại ôn tồn.
Dương Dạ Lan nhắm mắt lại, rèm mi thật dài hơi run rẩy, hai tay vòng lên ôm lấy cổ y làm cho khoảng cách giữa hai người càng khắng khít.
Lúc mở mắt, Phong Cẩn Du trở tay bế Dương Dạ Lan lên giường. Lại chăm chú ngắm nhìn nàng - đôi mắt sáng giống như chân trời đầy sao, mang theo vầng ấm áp ửng đỏ khiến người đối diện nhịn không được muốn nâng niu trong lòng bàn tay.
Dương Dạ Lan hỏi: "Nhìn gì?"
Phong Cẩn Du đan mười ngón tay mình vào tay nàng đặt xuống hai bên gối, cúi đầu lần nữa tiếp tục hôn sâu.
Dương Dạ Lan đáp lại nhiệt tình của y, môi lưỡi triền miên quất quýt.
Lúc trước chẳng qua là tình cờ gặp nhau, ngưỡng mộ ở đối phương tính cách. Sau đó lại có duyên tương ngộ, bất giác đã chẳng thể rời xa. Đến lúc này dường như đều đã trải qua sinh ly tử biệt, trên người cả hai còn có những thương tổn, những trọng trách cần phải gánh vác, nhưng chắc chắn một điều, dù cho có sức cùng lực kiệt, nghĩ đến đầu tiên cũng chỉ có đối phương.
Dương Dạ Lan hô hấp dần trở nên nóng rực, hai tay ôm lấy tấm lưng trần bền chắc của Phong Cẩn Du, cảm giác nóng lạnh đan xen khó tả từ da thịt đối phương, cũng như bản thân nàng
Phong Cẩn Du nhẹ nhàng duyện cắn khắp phần cổ Dương Dạ Lan, cho đến khi nổi lên một tầng ửng đỏ mới lại ngẩng đầu, lần nữa hôn lên đôi mắt đã nhuộm đầy hơi nước.
Mặc kệ bên ngoài mưa to bão táp, trong gian phòng nhỏ, chỉ còn một đêm nóng bỏng triền miên.
****hôm bữa bạn nào đòi thịt, tui chỉ viết đc tới đây hoy TToTT.
Sau nửa đêm, mưa bên ngoài vẫn chưa dứt. Dương Dạ Lan nằm trên giường, mái tóc đen dài xõa tán loạn bên gối, thân thể theo hô hấp có chút run run.
Phong Cẩn Du đối diện ôm nàng tựa vào trong ngực mình, ôn nhu hỏi: "Có khỏe hay không?"
Dương Dạ Lan nhắm mắt, miễn cưỡng ừ một tiếng, cũng không nghe rõ y thấp giọng nói lời tâm tình dỗ dành gì, mơ mơ màng màng, chẳng bao lâu đã rơi vào giấc ngủ.
Nhưng nàng ngủ không hề sâu. Lúc Phong Cẩn Du trở mình bước xuống giường, mặc dù y động tác chỉ thoáng qua, nhưng một khi đã cố ý thì kiểu nào cũng bị phát hiện.
Dương Dạ Lan thấy y khoác xong ngoại bào, thuận tư thế khẽ gọi y vài tiếng, nhưng không được đáp trả. Phong Cẩn Du sau đó vội vã chạy ra ngoài. Dương Dạ Lan biết nơi y sẽ đến, cũng không vội như y, từ từ chỉnh trang lại y phục, đoạn thong thả đi đến phòng bếp.
Mùi thuốc kia không lẫn vào đâu được. Năm năm trước nàng từng ngửi thấy mùi thuốc này ở chiến trường Thục quốc.
Dương Dạ Lan đưa mắt nhìn vào bên trong. Trái tim treo trên ngực bất chợt rơi xuống.
Lúc nãy, còn có lần sau khi nàng tỉnh lại ở Tập Hoàng thành, y quả nhiên không nghe thấy. Hiện tại, cũng không nhìn được. Kỳ Tức trên người nàng, rốt cuộc là từ khi nào lại chuyển sang người của y?
Thuốc kia y đã dùng được hơn năm năm rồi, vậy nếu không dùng nữa thì sẽ ra sao? Nếu thuốc kia một lúc nào đó không còn tác dụng nữa thì y sẽ thế nào? Kỳ Tức, là độc không thể giải mà.
...
Phong Cẩn Du sau khi trốn ra ngoài uống thuốc, cũng không biết mình tốn công phí sức giấu người ta cuối cùng vẫn bị nhận ra, trời gần sáng không biết xấu hổ lén chui lại vào tư phòng thừa tướng.
Chỉ được mấy ngày sóng yên biển lặng. Rốt cuộc thì giông tố cũng đến rồi.
Sau phiên luận đàm, mây đen ở ngoài khơi, ở trong lòng cũng cuồn cuộn kéo đến, thế nhưng lại không khiến Phong Cẩn Du cảm thấy được cái lạnh đầu thu.
Mấy tháng này y ở bên cạnh Dương Dạ Lan, nàng đã nhận ra y, nhưng vẫn kiên nhẫn không vạch trần, còn chung sống hòa bình lâu đến vậy, ngay cả sau lần thập tử nhất sinh kia, Dương Dạ Lan ngoài miệng cứng rắng là thế nhưng động thái nhân nhượng của nàng cũng đã đủ cho thấy nàng thực chất chỉ là đối với y giận lẫy, muốn làm nũng mà thôi. Hằng ngày hằng ngày nhìn thấy nàng vì mình mà cau mày nhăn mặt, đúng thật là khiến người ta say đến không muốn tỉnh.
Phong Cẩn Du lần đầu tiên có cảm giác, nếu y cứ để mặt thế này mãi sớm muộn gì cũng sẽ vì người ta mà thiên hoang địa lão mất.
Lúc Dương Dạ Lan trở về, thấy y đang ngồi ở trên bàn trong phòng mình ngẩn người, vốn định tự đi trở ra ngoài, ai ngờ cửa còn chưa kịp đóng đã bị chặn họng.
Phong Cẩn Du đẩy nàng tựa vào tường, cúi đầu ôn nhu hôn xuống.
Chỗ của Dương Dạ Lan bình thường ít có người lui tới, cửa cũng đã bị Phong Cẩn Du trở tay đóng lại, mặc dù vậy, thân thể của Dương Dạ Lan vẫn cứng ngắc trong chốc lát.
Phong Cẩn Du lúc này vẻ ngoài là một thiếu niên, chiều cao cũng có chút thay đổi, y thấp hơn trước vừa hay ngang tầm mắt với Dương Dạ Lan. Y chăm chú ngắm nhìn người trong, ánh mắt chốc lát cũng không muốn rời đi.
Nhưng Dương Dạ Lan không hề thoải mái như y, nàng quay đầu, vải lụa che mặt lúc nãy bị người ta giật lấy lần nữa được nàng che lên mặt.
Đột nhiên, Phong Cẩn Du từ phía sau ôm chầm lấy nàng, hai tay y nắm giữ hai tay nàng, lại dán sát vào bên tai nàng, thì thầm: "Đừng che lại."
Dương Dạ Lan không nặng không nhẹ nói: "Xấu lắm."
Phong Cẩn Du cảm thấy trái tim mình tê rần, dịu giọng hỏi: "Có đau không?"
Vốn y hỏi câu này, còn tưởng Dương Dạ Lan sẽ không trả lời, ai ngờ nàng im lặng một lúc lại trả lời: "Đau."
Nên biết, Dương Ngọc Thấu trước đó ở Bắc Huyền quốc được phong làm Tư Dung quận chúa, tư dung của nàng đánh bậc cả Bắc Huyền. Dù thế nào đi nữa thì dung mạo đối với nữ nhân mà nói cũng vô cùng quan trọng, Dương Dạ Lan lại chính tay hủy hoại khuôn mặt của mình. Trái tim đang tê rần lúc nãy của y lại bị một chữ kia đương trường đâm thủng.
Hai cánh tay y càng siết chặt người trong lòng. Từ phía sau nhướng người lên, hôn nhẹ vào ba vết rạch sâu đến tưởng chừng khi đó đã đâm đến tận xương trên má, y trở tay, xoay người nàng lại. Sau đó chính y cũng không tin vào mắt mình.
Khóe mắt của Dương Dạ Lan từ lúc nào đã ửng đỏ. Một bên mắt đã chảy dài hàng lệ.
"Dạ Lan." Phong Cẩn Du vội nâng khuôn mặt kia lên, bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt.
Đối diện y lúc này nào phải là Dương thừa tướng lãnh tĩnh cơ trí vẻ bề ngoài, chỉ là một Dương Ngọc cố tỏ ra mạnh mẽ, cay nghiệt để che giấu tổn thương.
Lần thứ hai gặp lại nàng, y đã tự hứa sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ đau đớn nào, vậy mà, hết lần này đến lần khác, Dương Dạ Lan ở nơi y không nhìn thấy một mình trải qua tất cả những chuyện này.
"Phịch" một tiếng.
Dương Dạ Lan sửng sốt: "Ngươi làm gì vậy, đứng lên..."
"Từ nay về sau, đừng làm gì cả, ta xin nàng, để ta bảo vệ nàng, có được không? Thừa tướng của ta?" Phong Cẩn Du hai tay giữ chặt bàn tay Dương Dạ Lan, quỳ dưới chân nàng: "Chỉ cần nàng nói một câu, ngũ châu tứ hải ta cũng có thể vì nàng mà đoạt lấy."
Dương Dạ Lan im lặng nhìn y chốc lát.
"Ta muốn một ngày kia thiên hạ đều hưng thịnh, bách tính có việc để làm, bốn biển yên ổn, thừa tướng của ta cũng không cần tử thủ thành quan. Ta muốn tin tức mà Tuyên Cơ nói ra đều là tin ăn mừng thiết yến. Ta muốn cái gọi là thần khí đều trở thành nông cụ của chúng ta, muốn để những hỏa cơ chạy trên mặt đất kia đều ở dưới ruộng đồng làm việc, trong những chiến thuyền trên sông trên biển có đầy lữ nhân dắt díu gia đình về thăm quê hương… Mỗi người đều có thể sống có tôn nghiêm. Tất cả chúng sinh đều bình đẳng." Phong Cẩn Du nắm chặt tay nàng, mười ngón tay thân mật quấn lấy nhau.
Dương Dạ Lan nghệt ra. Vốn lúc đầu nàng còn tưởng y từng là quân vương, nắm quyền thiên hạ, uy lực ma mị của quyền thế sẽ ảnh hưởng đến y, mà bản thân y còn là chủ nhân của Tru Tâm kiếm, với sức lực sánh ngang với thiên binh vạn mã, y sẽ có thể nào không nổi sát tâm, không tham lam đi vào vết xe đỗ của Đại Khải.
Nhưng nàng hóa ra lại không hiểu y chút nào.
"Ta có thể làm được, Dạ Lan, xin nàng tin ta." Phong Cẩn Du thấp giọng nói.
Y đã mang trên người sức của "thần ma", chẳng lẽ lại không thể thử mở ra một con đường phàm nhân chưa từng có?
Chỉ là, cầu độc mộc vốn không dễ đi, làm anh hùng kết cục không hề tốt. Nếu trước mặt y hiện tại là Dương Ngọc Thấu của năm xưa, có lẽ nàng sẽ bị nhiệt huyết kia cộng hưởng mà ăn theo, nhưng Dương Dạ Lan của năm năm sau trưởng thành hơn nhiều, nhìn rõ thế sự hơn. Dù vậy, nàng vẫn không nỡ nói ra những suy nghĩ thật trong lòng mình.
Thấy nàng hồi lâu không nói gì, lúc Phong Cẩn Du bắt đầu có chút căng thẳng không dễ phát hiện, thì Dương Dạ Lan bỗng nhiên mở miệng: "Ngươi đã nói chuyện với Dực Lan Tử?"
Phong Cẩn Du cúi mặt gật đầu: "Phải. Nàng ta nói chỉ cần tìm được bao kiếm, tâm ma của Tru Tâm sẽ được hóa giải, khế ước cũng sẽ được thanh trừ, ta có thể trở lại hìng dáng thực tại."
"Giấu ta?" Dương Dạ Lan tựa tiếu phi tiếu nói: "Ngươi xem, giấu ta bao nhiêu năm cuối cùng vẫn bị ta phát giác, còn giúp ngươi nghĩ luôn cách giải quyết. Giấu ta có ích gì không?"
Phong Cẩn Du tự cười: "Ta thật sự ...."
"Phong Dực." Dương Dạ Lan lúc này cũng quỳ xuống bên y: "Ta nhất định giúp ngươi tìm được bao kiếm, hóa giải sát khí của Tru Tâm, đến chừng đó, ngươi tuyệt đối không được quên những lời hôm nay ngươi nói với ta, được không?"
"Được."
"Là ngươi chính miệng hứa với ta!"
"Là ta chính miệng hứa với nàng."
"Nhất ngôn cửu đỉnh."
"Tứ mã nan truy."
Trong gian phòng nhỏ trên chiến thuyền lênh đênh giữa biển, quân chủ Phong Dực của Thục quốc kéo thừa tướng của y ôm vào trong lồng ngực, hôn nhiệt liệt mà lại ôn tồn.
Dương Dạ Lan nhắm mắt lại, rèm mi thật dài hơi run rẩy, hai tay vòng lên ôm lấy cổ y làm cho khoảng cách giữa hai người càng khắng khít.
Lúc mở mắt, Phong Cẩn Du trở tay bế Dương Dạ Lan lên giường. Lại chăm chú ngắm nhìn nàng - đôi mắt sáng giống như chân trời đầy sao, mang theo vầng ấm áp ửng đỏ khiến người đối diện nhịn không được muốn nâng niu trong lòng bàn tay.
Dương Dạ Lan hỏi: "Nhìn gì?"
Phong Cẩn Du đan mười ngón tay mình vào tay nàng đặt xuống hai bên gối, cúi đầu lần nữa tiếp tục hôn sâu.
Dương Dạ Lan đáp lại nhiệt tình của y, môi lưỡi triền miên quất quýt.
Lúc trước chẳng qua là tình cờ gặp nhau, ngưỡng mộ ở đối phương tính cách. Sau đó lại có duyên tương ngộ, bất giác đã chẳng thể rời xa. Đến lúc này dường như đều đã trải qua sinh ly tử biệt, trên người cả hai còn có những thương tổn, những trọng trách cần phải gánh vác, nhưng chắc chắn một điều, dù cho có sức cùng lực kiệt, nghĩ đến đầu tiên cũng chỉ có đối phương.
Dương Dạ Lan hô hấp dần trở nên nóng rực, hai tay ôm lấy tấm lưng trần bền chắc của Phong Cẩn Du, cảm giác nóng lạnh đan xen khó tả từ da thịt đối phương, cũng như bản thân nàng
Phong Cẩn Du nhẹ nhàng duyện cắn khắp phần cổ Dương Dạ Lan, cho đến khi nổi lên một tầng ửng đỏ mới lại ngẩng đầu, lần nữa hôn lên đôi mắt đã nhuộm đầy hơi nước.
Mặc kệ bên ngoài mưa to bão táp, trong gian phòng nhỏ, chỉ còn một đêm nóng bỏng triền miên.
****hôm bữa bạn nào đòi thịt, tui chỉ viết đc tới đây hoy TToTT.
Sau nửa đêm, mưa bên ngoài vẫn chưa dứt. Dương Dạ Lan nằm trên giường, mái tóc đen dài xõa tán loạn bên gối, thân thể theo hô hấp có chút run run.
Phong Cẩn Du đối diện ôm nàng tựa vào trong ngực mình, ôn nhu hỏi: "Có khỏe hay không?"
Dương Dạ Lan nhắm mắt, miễn cưỡng ừ một tiếng, cũng không nghe rõ y thấp giọng nói lời tâm tình dỗ dành gì, mơ mơ màng màng, chẳng bao lâu đã rơi vào giấc ngủ.
Nhưng nàng ngủ không hề sâu. Lúc Phong Cẩn Du trở mình bước xuống giường, mặc dù y động tác chỉ thoáng qua, nhưng một khi đã cố ý thì kiểu nào cũng bị phát hiện.
Dương Dạ Lan thấy y khoác xong ngoại bào, thuận tư thế khẽ gọi y vài tiếng, nhưng không được đáp trả. Phong Cẩn Du sau đó vội vã chạy ra ngoài. Dương Dạ Lan biết nơi y sẽ đến, cũng không vội như y, từ từ chỉnh trang lại y phục, đoạn thong thả đi đến phòng bếp.
Mùi thuốc kia không lẫn vào đâu được. Năm năm trước nàng từng ngửi thấy mùi thuốc này ở chiến trường Thục quốc.
Dương Dạ Lan đưa mắt nhìn vào bên trong. Trái tim treo trên ngực bất chợt rơi xuống.
Lúc nãy, còn có lần sau khi nàng tỉnh lại ở Tập Hoàng thành, y quả nhiên không nghe thấy. Hiện tại, cũng không nhìn được. Kỳ Tức trên người nàng, rốt cuộc là từ khi nào lại chuyển sang người của y?
Thuốc kia y đã dùng được hơn năm năm rồi, vậy nếu không dùng nữa thì sẽ ra sao? Nếu thuốc kia một lúc nào đó không còn tác dụng nữa thì y sẽ thế nào? Kỳ Tức, là độc không thể giải mà.
...
Phong Cẩn Du sau khi trốn ra ngoài uống thuốc, cũng không biết mình tốn công phí sức giấu người ta cuối cùng vẫn bị nhận ra, trời gần sáng không biết xấu hổ lén chui lại vào tư phòng thừa tướng.
Chỉ được mấy ngày sóng yên biển lặng. Rốt cuộc thì giông tố cũng đến rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.