Chương 3: Chàng sợ ta sao?
Lưu Thiên Thiên
19/08/2015
Trong lương đình vắng vẻ, chỉ có hai người một đứng một ngồi. Không gian yên tĩnh nghe rõ
từng nhịp gõ tay xuống bàn đá. Trái tim Trang Hàm đập nhanh theo từng
nhịp gõ, chỉ cảm thấy không khí xung quanh cũng không đủ cho hắn hít
thở.
Hắn đánh bạo hơi ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi mắt lóe sáng như cười như không của nàng. Rõ ràng, thừa tướng là một nữ nhân văn nhã ôn nhu bậc nhất, thế nhưng lúc này hắn cảm thấy cả người nàng phát ra tà khí. Đúng, chính là tà khí, mị hoặc như tu la chi nữ. Mái tóc như thác nước tùy tiện buộc đằng sau, vài sợi không nghe lời rũ trước mặt. Đôi mắt như cười như không, sáng rực. Hắn nhớ cũng đôi mắt này hôm đó nhìn hắn dịu dàng như nước trong đêm động phòng, có điều không sinh động như bây giờ. Khóe môi luôn nở nụ cười, giờ khẽ nhếch, vừa đủ để người ta nghĩ là nàng cười. Một tay chống má, một tay gõ gõ nhịp. Nhìn nàng như một con mèo kiêu kì, lười biếng mà đầy mị hoặc, khác hẳn ngày thường.
Cạch.
Tim hắn bật nhảy lên, vội vàng cúi đầu xuống. Hắn sợ. Sợ hãi nàng sẽ lại lớn tiếng nói hắn. Giống như ngày hôm đó vậy.
Kí ức trong đầu lại như ùa về, không nhịn được, cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn khô khốc, mí mắt lại cũng hơi đỏ lên.
“Ngồi xuống đi” Lạc Thiến nhẹ nhàng nói
Hắn không thể tin được, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ý cười trong mắt Lạc Thiến. Trang Hàm khẽ run, hắn quì xuống theo phản xạ lại được một đôi tay nhanh chóng đỡ lấy.
“Đại nhân…” Trang Hàm sợ hãi kêu lên.
“Ta nói chàng ngồi, cũng không bắt chàng quì.” Nàng khẽ cười “Ngồi đi, hay chàng muốn ngồi lên đùi ta?”
Khuôn mặt Trang Hàm nháy mắt đỏ rực. Hắn máy móc ngồi xuống, máy móc nhìn Lạc Thiến, máy móc nghe nàng nói há miệng, máy móc há miệng ra. Bất chợt, hắn thấy một vị chua chua ngọt ngọt kích thích đầu lưỡi, như vậy mới choàng tỉnh.
“Thừa tướng đại nhân… ngài…”
Nàng như vậy mà đút nho cho hắn? Hắn sợ hãi đến luống cuống, vội lấy khăn tay lau nước nho trên tay nàng. Sau đó, hắn mới nhận ra mình vừa làm gì. Hắn… hắn đang cầm tay nàng. Ai chẳng biết thừa tướng đại nhân có bệnh khiết phích. Hắn… hắn thực sự chán sống rồi.
“Đại nhân tha mạng.” nháy mắt, mặt hắn trắng bệch, quì xuống
Lạc Thiến hết nói rồi. Việc này khó à nha. Mĩ nam này sợ nàng như vậy, đành phải giáo dưỡng từ từ thôi.
“Đứng dậy đi.” Lạc Thiến lạnh giọng, lại thấy hắn khẽ run “Được rồi, phạt ngươi bóc nho đút cho ta ăn.”
Trang Hàm có chút ngoài ý muốn. Hắn ngoan ngoãn đứng dậy bóc nho cho Lạc Thiến. Ngón tay của hắn thon dài, có chút vết chai. Không biết do cầm bút hay cầm kiếm. Đầu ngón tay trắng hơn da hắn nhiều, sạch sẽ, mũm mĩm chỉ muốn cắn. Khi hắn đưa nho đến miệng Lạc Thiến, nàng thuận tay cầm lấy tay hắn. Hắn muốn rút lại nhưng cũng không dám phản ứng mạnh, sợ động chạm nàng. Lạc Thiến được vậy càng lấn tới, đưa tay hắn vào miệng, khẽ cắn nhẹ. Đầu lưỡi còn đảo qua đầu ngón tay, thành công thấy khuôn mặt hắn đỏ như máu, xấu hổ muốn chết mà không dám rút mạnh tay.
Ừ, ăn nho mĩ nam đút, thuận tiện ăn chút đậu hủ, không tồi.
“Chàng sợ ta sao?” Lạc Thiến bỗng nhiên hỏi
Trang Hàm nghe thấy vậy, mặt bỗng nhiên xanh mét rồi chuyển sang trắng, thực sự đặc sắc. Hắn ngồi yên, cúi đầu xuống. Rèm mi khẽ buông, run run chọc người ta thương tiếc. Lạc Thiến lấy tay nâng cằm hắn lên, hắn cũng không dám mở mắt ra. Lạc Thiến khẽ cười, cúi đầu vào gần hắn, liếm nhẹ đôi môi đang mím chặt như muốn cắn nát của hắn.
Kinh sợ.
Trang Hàm không thể tin mở mắt ra, thấy khuôn mặt phóng đại đầy ý cười của nàng liền cảm thấy máu của hắn dồn hết lên mặt rồi. Hắn sợ hãi đứng dậy, đẩy Lạc Thiến ra. Như còn chưa hết hoảng sợ, hắn đặt tay lên môi.
Ấm.
Mặt hắn đỏ như muốn trào máu ra. Hắn xoay người chạy trốn.
Lạc Thiến nhìn thấy vậy, bật cười ha hả. Tiếng cười thanh thúy cho thấy tâm tình nàng thực tốt.
Rốt cục cũng không nhàm chán như nàng tưởng.
Hắn đánh bạo hơi ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi mắt lóe sáng như cười như không của nàng. Rõ ràng, thừa tướng là một nữ nhân văn nhã ôn nhu bậc nhất, thế nhưng lúc này hắn cảm thấy cả người nàng phát ra tà khí. Đúng, chính là tà khí, mị hoặc như tu la chi nữ. Mái tóc như thác nước tùy tiện buộc đằng sau, vài sợi không nghe lời rũ trước mặt. Đôi mắt như cười như không, sáng rực. Hắn nhớ cũng đôi mắt này hôm đó nhìn hắn dịu dàng như nước trong đêm động phòng, có điều không sinh động như bây giờ. Khóe môi luôn nở nụ cười, giờ khẽ nhếch, vừa đủ để người ta nghĩ là nàng cười. Một tay chống má, một tay gõ gõ nhịp. Nhìn nàng như một con mèo kiêu kì, lười biếng mà đầy mị hoặc, khác hẳn ngày thường.
Cạch.
Tim hắn bật nhảy lên, vội vàng cúi đầu xuống. Hắn sợ. Sợ hãi nàng sẽ lại lớn tiếng nói hắn. Giống như ngày hôm đó vậy.
Kí ức trong đầu lại như ùa về, không nhịn được, cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn khô khốc, mí mắt lại cũng hơi đỏ lên.
“Ngồi xuống đi” Lạc Thiến nhẹ nhàng nói
Hắn không thể tin được, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ý cười trong mắt Lạc Thiến. Trang Hàm khẽ run, hắn quì xuống theo phản xạ lại được một đôi tay nhanh chóng đỡ lấy.
“Đại nhân…” Trang Hàm sợ hãi kêu lên.
“Ta nói chàng ngồi, cũng không bắt chàng quì.” Nàng khẽ cười “Ngồi đi, hay chàng muốn ngồi lên đùi ta?”
Khuôn mặt Trang Hàm nháy mắt đỏ rực. Hắn máy móc ngồi xuống, máy móc nhìn Lạc Thiến, máy móc nghe nàng nói há miệng, máy móc há miệng ra. Bất chợt, hắn thấy một vị chua chua ngọt ngọt kích thích đầu lưỡi, như vậy mới choàng tỉnh.
“Thừa tướng đại nhân… ngài…”
Nàng như vậy mà đút nho cho hắn? Hắn sợ hãi đến luống cuống, vội lấy khăn tay lau nước nho trên tay nàng. Sau đó, hắn mới nhận ra mình vừa làm gì. Hắn… hắn đang cầm tay nàng. Ai chẳng biết thừa tướng đại nhân có bệnh khiết phích. Hắn… hắn thực sự chán sống rồi.
“Đại nhân tha mạng.” nháy mắt, mặt hắn trắng bệch, quì xuống
Lạc Thiến hết nói rồi. Việc này khó à nha. Mĩ nam này sợ nàng như vậy, đành phải giáo dưỡng từ từ thôi.
“Đứng dậy đi.” Lạc Thiến lạnh giọng, lại thấy hắn khẽ run “Được rồi, phạt ngươi bóc nho đút cho ta ăn.”
Trang Hàm có chút ngoài ý muốn. Hắn ngoan ngoãn đứng dậy bóc nho cho Lạc Thiến. Ngón tay của hắn thon dài, có chút vết chai. Không biết do cầm bút hay cầm kiếm. Đầu ngón tay trắng hơn da hắn nhiều, sạch sẽ, mũm mĩm chỉ muốn cắn. Khi hắn đưa nho đến miệng Lạc Thiến, nàng thuận tay cầm lấy tay hắn. Hắn muốn rút lại nhưng cũng không dám phản ứng mạnh, sợ động chạm nàng. Lạc Thiến được vậy càng lấn tới, đưa tay hắn vào miệng, khẽ cắn nhẹ. Đầu lưỡi còn đảo qua đầu ngón tay, thành công thấy khuôn mặt hắn đỏ như máu, xấu hổ muốn chết mà không dám rút mạnh tay.
Ừ, ăn nho mĩ nam đút, thuận tiện ăn chút đậu hủ, không tồi.
“Chàng sợ ta sao?” Lạc Thiến bỗng nhiên hỏi
Trang Hàm nghe thấy vậy, mặt bỗng nhiên xanh mét rồi chuyển sang trắng, thực sự đặc sắc. Hắn ngồi yên, cúi đầu xuống. Rèm mi khẽ buông, run run chọc người ta thương tiếc. Lạc Thiến lấy tay nâng cằm hắn lên, hắn cũng không dám mở mắt ra. Lạc Thiến khẽ cười, cúi đầu vào gần hắn, liếm nhẹ đôi môi đang mím chặt như muốn cắn nát của hắn.
Kinh sợ.
Trang Hàm không thể tin mở mắt ra, thấy khuôn mặt phóng đại đầy ý cười của nàng liền cảm thấy máu của hắn dồn hết lên mặt rồi. Hắn sợ hãi đứng dậy, đẩy Lạc Thiến ra. Như còn chưa hết hoảng sợ, hắn đặt tay lên môi.
Ấm.
Mặt hắn đỏ như muốn trào máu ra. Hắn xoay người chạy trốn.
Lạc Thiến nhìn thấy vậy, bật cười ha hả. Tiếng cười thanh thúy cho thấy tâm tình nàng thực tốt.
Rốt cục cũng không nhàm chán như nàng tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.