Chương 4: Vào cung
Lưu Thiên Thiên
19/08/2015
Sau hai ngày nghỉ ngơi tốt, Lạc Thiến lại lên triều.
Thú thực, nàng xem qua thư án, nhìn lướt lượng công việc liền đau đầu. Vì vậy, nàng viết sẵn cái đơn từ chức, cáo lão hồi hương. Sau đó muốn góp tiền chuyển sang kinh doanh. Có điều, từ chức như thế nào, còn là một nghệ thuật.
Mấy ngày nay cũng gặp nốt mấy vị còn lại trong phủ. Lạc Thiến lại suy nghĩ cách để đuổi bớt họ đi. Thú thực, khi xác định quan hệ với Trang Hàm, việc đầu tiên vẫn nên là đuổi bớt đám oanh oanh yến yến kia đi. Mấy ngày nay trêu chọc Trang Hàm, lúc đầu hắn có phản ứng, sau lại một bộ dạng không để ý, rất không vui.
Hoàng cung rộng lớn, tráng lệ khiến bao người muốn vùi thây nơi đây. Nơi này không thích hợp với nàng. Lạc Thiến muốn mau chóng rời khỏi nơi âm mưu chồng chất này, làm cuộc sống điền viên. Tranh đấu một đời là đủ rồi.
“Kìa, Lạc tả tướng, người hôm nay khỏe rồi sao?”
Lạc Thiến quay người lại liền thấy một nữ nhân khoảng 25 tuổi. Nàng bộ dạng không sai, một thân triều phục không che nổi đường nét cơ thể quyến rũ của nàng. Khuôn mặt kiêu ngạo thực sự như một con khổng tước lớn.
“Ra là Tưởng hữu tướng. Đa tạ đã quan tâm, bổn quan khỏe.”
Tưởng Triết là nhân vật phong vân của triều đình cũng như dân gian. Nếu tả tướng Lạc Thiến ôn nhu nho nhã thì hữu tướng Tưởng Triết lại là điển hình phong lưu hoa hoa mĩ nữ. Số phòng tiểu thiếp của nàng còn nhiều hơn nam nhân của hoàng thượng. Lại nói, không phải đàn ông không xấu phụ nữ không yêu sao. Ở đây chính là nữ nhân không xấu nam nhân không thương.
Mà vị hữu tướng này vẫn luôn hiềm khích với Lạc Thiến. Như hai phe đối nghịch trong triều không bao giờ thiếu thì hai người chính là cầm đầu hai phái. Có điều, Lạc Thiến là quan văn, còn nàng ta là quan võ.
“Hoàng thượng cũng thực quan tâm đến Lạc đại nhân. Nghe nói Lạc đại nhân gặp hoàng hậu xong trở về thì bệnh cũ tái phát. Hoàng thượng lo lắng cho Lạc đại nhân, còn cấm túc hoàng hậu một tháng, tra hỏi rõ. Lạc đại nhân, ngài không nên phụ lòng hoàng thượng nha.”
“Ân đức hoàng thượng, Lạc Thiến nhớ rõ. Có điều, bệnh cũ tái phát là do tự ta không cẩn thận. Hoàng thượng trách phạt hoàng hậu, có hơi nặng rồi.”
Thân thể này lại còn mắc bệnh tim. Nhưng khi Lạc Thiến xuyên tới thì đã khỏi hoàn toàn. Nghe nói hoàng hậu bị phạt, nàng có chút ngoài ý muốn, cũng không tin lắm.
Đã vào đến đại điện, hai người đều giữ im lặng. Lát sau lại nghe thấy giọng của thái giám cao vút, trung khí mười phần.
“Hoàng thượng giá lâm.”
“Bạch hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”
“Bình thân”
“Tạ hoàng thượng”
Từ khi Bạch Tu Nghi bước vào, Lạc Thiến luôn có cảm giác nàng ta đang nhìn nàng. Có điều, luật lệ cấm nhìn thẳng mặt thiên tử, nàng cũng không dám ngẩng lên. Có chút khẩn trương.
“Có việc thì tấu, không việc bãi triều”
Cảnh tượng này rất quen thuộc. Cũng có vài người đứng ra dâng tấu. Giọng hoàng thượng đều đều, có chút lạnh khiến người nghe cảm thấy áp lực. Lạc Thiến cảm thán, quả nhiên là thiên chi kiêu nữ, con cưng của trời.
“Bãi triều.”
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”
Lạc Thiến thở dài. Có chút như vậy thôi, quì tới quì lui, thật không muốn người ta sống mà. Đang muốn ra về thì có thị nữ bên cạnh Bạch Tu Nghi đến, cung kính nói với nàng.
“Lạc đại nhân xin dừng bước. Hoàng thượng có khẩu dụ mời Lạc đại nhân đến Tuyên Hòa điện một chuyến.”
“Đa tạ Nhược Lan cô cô. Lạc Thiến rõ.” Lạc Thiến cười “Phiền cô cô rồi”
“Không dám, đây là chức trách của bọn nô tài”
Lạc Thiến theo bước chân Nhược Lan cô cô đến Tuyên Hòa điện. Đây là vị vú nuôi từ nhỏ của Bạch Tu Nghi, bà cũng biết Lạc Thiến. Đương nhiên tình cảm khúc triết trong đó bà cũng hiểu đôi phần. Bà cũng từng khuyên nhủ Lạc Thiến, nhưng nàng vẫn khăng khăng cố chấp.
“Cô cô, cảm ơn người.” Lạc Thiến bỗng dưng muốn cảm tạ bà
“Haizzz, hài tử ngốc.” Nhược Lan thở dài
Bà năm nay cũng đã ngoài 40, chính mắt nhìn hai đứa nhỏ lớn, bà đương nhiên thương cả hai như con đẻ. Thậm chí bà có chút thiên vị Lạc Thiến. Nàng nhỏ tuổi hơn, lại còn ngoan ngoãn, đáng thương. Chỉ là lần này bà cũng có chút không đồng ý với cách làm của nàng. Hoàng hậu không phải là người nàng nên mơ tưởng tới.
“Con biết sai rồi. Cô cô, người tha lỗi cho con nhé.” Lạc Thiến làm nũng
Theo trí nhớ, bà rất thương Lạc Thiến. Có điều vì chuyện lần này làm sứt mẻ tình cảm. Nàng đương nhiên không thể để vì tên nam nhân chưa biết mặt kia mà làm người quan tâm mình đau lòng. Cả hoàng thượng nữa. Lần này xem sắc mặt nàng ta mà sống.
“Ngươi nghĩ thông suốt được đã là tốt rồi.” Bà dừng lại một chút. “hai con, chẳng để ta bớt lo chút nào.”
Xác thực là như vậy, Lạc Thiến thầm nghĩ.
“Con vào đi, hoàng thượng đợi trong đó rồi.”
Lạc Thiến theo lối cũ vào trong thư phòng. Tuyên Hòa điện là nơi Bạch Tu Nghi chuyên phê duyệt tấu chương. Lần này, không biết là việc tư hay công nữa.
“Lạc Thiến bái kiến hoàng thượng, chúc hoàng thượng vạn phúc kim an.”
Lạc Thiến tiến vào, qui củ hành lễ. Nàng rất ghét thời đại này, động tí phải quì. Nhưng nhập gia tùy tục. Muốn giữ tốt cái đầu, nắm được cũng phải buông được.
Trong thư phòng rất yên lặng. Lạc Thiến vẫn cúi đầu. Tiếng loạt xoạt giấy bút vẫn đều đều. Dường như người ngồi trên vẫn không hề hay biết gì cả. Lạc Thiến cắn răng.
Được, lại còn muốn tiếp tục giận dỗi cơ đấy. Qua nửa khắc, người ngồi kia mới buông bút, thở dài.
“Đứng lên đi.”
“Đa tạ hoàng thượng.”
Lạc Thiến đứng lên, nhưng cũng không ngẩng đầu, cũng không nói gì. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, qui qui củ củ đứng đó như bức tượng. Nàng đang cá cược, cá xem trong lòng Bạch Tu Nghi Lạc Thiến có bao nhiêu phân lượng.
Rầm mmmm
Chiếc nghiên mực bay vèo đến chân nàng, Lạc Thiến cũng không tránh mà chỉ ngẩng đầu lên. Quả nhiên, khuôn mặt Bạch Tu Nghi không tốt tí nào. Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, rít lên.
“Được lắm!!! Tiểu Thiến ngươi đủ lông đủ cánh rồi muốn đi đối lập với trẫm phải không? Ngươi thế mà làm ra việc hồ đồ bực này…”
“Được rồi được rồi… Tiểu Thiến biết sai rồi. Tu Nghi tỉ tỉ đại nhân đại lượng tha cho tiểu Thiến đi.”
Lạc Thiến rất chân chó chạy lại, đấm bóp lưng cho Bạch Tu Nghi. Mày nàng ta dãn ra một chút, rõ ràng đã nguôi đi nhiều, nhưng vẫn cứng giọng hừ lạnh.
Tình cảm giữa nữ nhân với nữ nhân trong nữ tôn quốc cũng giống như nam nhân với nam nhân vậy. Có thể vừa nhìn liền ghét, cũng có thể đánh nhau một trận liền thân. Bạch Tu Nghi và Lạc Thiến chính là như vậy. Bạch Tu Nghi hơn Lạc Thiến 3 tuổi. Năm Lạc Thiến 5 tuổi, Bạch Tu Nghi vẫn chỉ là một hoàng tử không được sủng ái. Cha của Bạch Tu Nghi vốn chỉ là một nam tần nhỏ bé, trên nàng còn có ba vị hoàng tử, phía dưới cũng còn 1 tiểu hoàng tử. Nương Lạc Thiến bấy giờ là thừa tướng, dẫn nàng vào cung học tập cùng các hoàng tử. Hai người vì xích mích mà đánh nhau, cũng vì đánh nhau mà quen. Người ta biết tả tướng Lạc Thiến nho nhã ôn nhu, nhưng ai biết ngày xưa nàng là một tiểu bá vương.
Sau đó một trận cung biến. Đại hoàng tử bị phế truất, nhị hoàng tử, tam hoàng tử tranh giành quyền lợi. Bạch Tu Nghi là tứ hoàng tử, cho đến năm 12 vẫn là một người hết sức ẩn nhẫn. Bề ngoài thì Lạc Thiến và nàng ta khá là tranh chấp, nhưng bên trong chính là bạn tốt. Nương nàng từng hỏi nàng ai có khả năng kế vị nhất, Lạc Thiến trả lời là Bạch Tu Nghi. Quả nhiên nàng không sai. Cũng nhờ sự trợ giúp của nương Lạc Thiến, Bạch Tu Nghi lên ngôi càng thuận lợi. Thế nhưng một năm sau đó, nương nàng chết vì bệnh tim. Cha nàng vì quá thương tâm cũng đi theo. Lạc Thiến cũng vì thế mà trầm tĩnh hơn. Bản tính nàng vốn là người thích náo nhiệt, ham vui. Mấy năm âm trầm, nhưng trước mặt Bạch Tu Nghi vẫn luôn bộ dạng khỉ con ham vui.
“Ngươi, còn chưa chết tâm với hắn sao?” Bạch Tu Nghi thở dài
Lạc Thiến ngừng lại, có chút rối rắm. Giờ ngay đến mặt tên kia thế nào nàng còn không biết có được không?
“Thực ra, lần này cũng phải cảm ơn hoàng hậu. Lạc Thiến cuối cùng cũng tìm được chân ái rồi.” Lạc Thiến khẽ cười.
“Chân ái?” Bạch Tu Nghi ngạc nhiên, có chút hứng thú “Nói tỉ nghe là thiên kim nhà nào?”
Bạch Tu Nghi không xưng trẫm, chứng tỏ đã hết giận. Lạc Thiến hi hi ha ha cười cho qua chuyện, lại bị nàng ta giữ riết không tha. Ai nói nam nhân ở đây mới thích bát quái? Nữ nhân đời nào cũng vậy.
“Aizzzz, ngay từ đầu ta đã nói Trang Huân không hợp với ngươi, ngươi còn cho rằng ta gậy đánh uyên ương. Tính cách Trang Huân, một người như ngươi không thể nắm giữ được. Họ Trang, quá tham vọng.”
“Được rồi, tỉ tỉ nói quá nhiều. Là trước đây Lạc Thiến trẻ người non dạ, nghe lời người ta dèm pha. Mà người cũng thật quá đáng. Không nói rõ ràng, còn ban hôn cho ta với tam công tử Trang gia. Ban hôn cũng đành, ngay hôm sau ban tiếp hai trắc phu. Nửa năm sau lại ban hôn với con tin Trần quốc. Người xem phủ ta thành cái dạng gì rồi.” Lạc Thiến làu bàu
“Ngươi đó….” Bạch Tu Nghi trắng mắt “Không phải muốn an ủi ngươi sao? Cái gì mà không phải Trang công tử không lấy? Chẳng phải Trang Hàm cũng là Trang công tử sao? Tiểu nữ ngươi còn lí sự.”
“Người ta trẻ tuổi non dạ mà…” Lạc Thiến chu môi.
Kì thực, Bạch Tu Nghi cũng một phần yêu thích Trang Huân. Nhưng nàng ta là đế vương, mãi mãi đặt lợi ích quốc gia lên hàng đầu. Lấy Trang Huân, một phần là có tình, phần lớn là vì lí. Trang gia sản nghiệp không nhỏ, nếu có ý muốn phụng bồi vị tiểu vương gia kia không phải không được. Tiên hoàng mất được 6 năm, các hoàng tử năm đó chỉ còn lại Bạch Tu Nghi và vị tiểu vương gia nhàn tản Bạch Tu Liên.
Còn vì sao hai người quen Trang Huân thì việc này kể ra cũng tình cờ. Năm đó Lạc Thiến 15, Bạch Tu Nghi 18, Trang Huân 16. Bạch Tu Nghi lên ngôi được hai năm, hiếm khi có thời gian trốn ra vi hành, lại mắc mưa. Cũng như câu chuyện về tài tử giai nhân, Trang Huân như một tiên tử dừng lại chốn nhân gian, dừng chân nghỉ cùng chỗ với hai người. Sau đó, đương nhiên lúc đó hai người chưa biết thân phận Trang Huân, hắn cũng vậy. Chỉ là thấy hợp nhau. Thời gian sau đó, Lạc Thiến lại nhiều lần tình cờ gặp Trang Huân. Thiếu nữ 15 tuổi cứ như vậy thích hắn. Hắn thanh cao nhã nhặn, thấu tình đạt lí, ôn nhu hiểu lòng người, tài danh thi từ ca phú cái gì cũng biết. Điều này khiến Lạc Thiến không phải quân không lấy, mà Trang Huân cũng không phải nữ không gả.
Ấy thế mà một đạo thánh chỉ của hoàng đế bổng đánh uyên ương. Lạc Thiến lúc đó mới biết hắn là đại công tử Trang gia. Lúc đó tuổi trẻ khí thịnh, nháo vào tận hoàng cung, chất vấn Bạch Tu Nghi. Bạch Tu Nghi hờ hững, ban một đạo thánh chỉ cho nàng lấy tam công tử Trang Hàm. Lạc Thiến nghiến răng nghiến lợi bị uy hiếp quay về.
Năm đó, Lạc Thiến 16 tuổi thú Trang Hàm 15 tuổi vào cửa. Ba năm, thiếu niên non nớt ngày nào giờ đã thành nam nhân ưu tú như thế. Còn Lạc Thiến giận dỗi Bạch Tu Nghi từng ấy năm, vẫn chơi trò mập mờ với Trang Huân, giờ đã hương tiêu ngọc vẫn. Chuyện xưa máu chó như vậy, ai có thể ngờ tới chứ?
Thú thực, nàng xem qua thư án, nhìn lướt lượng công việc liền đau đầu. Vì vậy, nàng viết sẵn cái đơn từ chức, cáo lão hồi hương. Sau đó muốn góp tiền chuyển sang kinh doanh. Có điều, từ chức như thế nào, còn là một nghệ thuật.
Mấy ngày nay cũng gặp nốt mấy vị còn lại trong phủ. Lạc Thiến lại suy nghĩ cách để đuổi bớt họ đi. Thú thực, khi xác định quan hệ với Trang Hàm, việc đầu tiên vẫn nên là đuổi bớt đám oanh oanh yến yến kia đi. Mấy ngày nay trêu chọc Trang Hàm, lúc đầu hắn có phản ứng, sau lại một bộ dạng không để ý, rất không vui.
Hoàng cung rộng lớn, tráng lệ khiến bao người muốn vùi thây nơi đây. Nơi này không thích hợp với nàng. Lạc Thiến muốn mau chóng rời khỏi nơi âm mưu chồng chất này, làm cuộc sống điền viên. Tranh đấu một đời là đủ rồi.
“Kìa, Lạc tả tướng, người hôm nay khỏe rồi sao?”
Lạc Thiến quay người lại liền thấy một nữ nhân khoảng 25 tuổi. Nàng bộ dạng không sai, một thân triều phục không che nổi đường nét cơ thể quyến rũ của nàng. Khuôn mặt kiêu ngạo thực sự như một con khổng tước lớn.
“Ra là Tưởng hữu tướng. Đa tạ đã quan tâm, bổn quan khỏe.”
Tưởng Triết là nhân vật phong vân của triều đình cũng như dân gian. Nếu tả tướng Lạc Thiến ôn nhu nho nhã thì hữu tướng Tưởng Triết lại là điển hình phong lưu hoa hoa mĩ nữ. Số phòng tiểu thiếp của nàng còn nhiều hơn nam nhân của hoàng thượng. Lại nói, không phải đàn ông không xấu phụ nữ không yêu sao. Ở đây chính là nữ nhân không xấu nam nhân không thương.
Mà vị hữu tướng này vẫn luôn hiềm khích với Lạc Thiến. Như hai phe đối nghịch trong triều không bao giờ thiếu thì hai người chính là cầm đầu hai phái. Có điều, Lạc Thiến là quan văn, còn nàng ta là quan võ.
“Hoàng thượng cũng thực quan tâm đến Lạc đại nhân. Nghe nói Lạc đại nhân gặp hoàng hậu xong trở về thì bệnh cũ tái phát. Hoàng thượng lo lắng cho Lạc đại nhân, còn cấm túc hoàng hậu một tháng, tra hỏi rõ. Lạc đại nhân, ngài không nên phụ lòng hoàng thượng nha.”
“Ân đức hoàng thượng, Lạc Thiến nhớ rõ. Có điều, bệnh cũ tái phát là do tự ta không cẩn thận. Hoàng thượng trách phạt hoàng hậu, có hơi nặng rồi.”
Thân thể này lại còn mắc bệnh tim. Nhưng khi Lạc Thiến xuyên tới thì đã khỏi hoàn toàn. Nghe nói hoàng hậu bị phạt, nàng có chút ngoài ý muốn, cũng không tin lắm.
Đã vào đến đại điện, hai người đều giữ im lặng. Lát sau lại nghe thấy giọng của thái giám cao vút, trung khí mười phần.
“Hoàng thượng giá lâm.”
“Bạch hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”
“Bình thân”
“Tạ hoàng thượng”
Từ khi Bạch Tu Nghi bước vào, Lạc Thiến luôn có cảm giác nàng ta đang nhìn nàng. Có điều, luật lệ cấm nhìn thẳng mặt thiên tử, nàng cũng không dám ngẩng lên. Có chút khẩn trương.
“Có việc thì tấu, không việc bãi triều”
Cảnh tượng này rất quen thuộc. Cũng có vài người đứng ra dâng tấu. Giọng hoàng thượng đều đều, có chút lạnh khiến người nghe cảm thấy áp lực. Lạc Thiến cảm thán, quả nhiên là thiên chi kiêu nữ, con cưng của trời.
“Bãi triều.”
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”
Lạc Thiến thở dài. Có chút như vậy thôi, quì tới quì lui, thật không muốn người ta sống mà. Đang muốn ra về thì có thị nữ bên cạnh Bạch Tu Nghi đến, cung kính nói với nàng.
“Lạc đại nhân xin dừng bước. Hoàng thượng có khẩu dụ mời Lạc đại nhân đến Tuyên Hòa điện một chuyến.”
“Đa tạ Nhược Lan cô cô. Lạc Thiến rõ.” Lạc Thiến cười “Phiền cô cô rồi”
“Không dám, đây là chức trách của bọn nô tài”
Lạc Thiến theo bước chân Nhược Lan cô cô đến Tuyên Hòa điện. Đây là vị vú nuôi từ nhỏ của Bạch Tu Nghi, bà cũng biết Lạc Thiến. Đương nhiên tình cảm khúc triết trong đó bà cũng hiểu đôi phần. Bà cũng từng khuyên nhủ Lạc Thiến, nhưng nàng vẫn khăng khăng cố chấp.
“Cô cô, cảm ơn người.” Lạc Thiến bỗng dưng muốn cảm tạ bà
“Haizzz, hài tử ngốc.” Nhược Lan thở dài
Bà năm nay cũng đã ngoài 40, chính mắt nhìn hai đứa nhỏ lớn, bà đương nhiên thương cả hai như con đẻ. Thậm chí bà có chút thiên vị Lạc Thiến. Nàng nhỏ tuổi hơn, lại còn ngoan ngoãn, đáng thương. Chỉ là lần này bà cũng có chút không đồng ý với cách làm của nàng. Hoàng hậu không phải là người nàng nên mơ tưởng tới.
“Con biết sai rồi. Cô cô, người tha lỗi cho con nhé.” Lạc Thiến làm nũng
Theo trí nhớ, bà rất thương Lạc Thiến. Có điều vì chuyện lần này làm sứt mẻ tình cảm. Nàng đương nhiên không thể để vì tên nam nhân chưa biết mặt kia mà làm người quan tâm mình đau lòng. Cả hoàng thượng nữa. Lần này xem sắc mặt nàng ta mà sống.
“Ngươi nghĩ thông suốt được đã là tốt rồi.” Bà dừng lại một chút. “hai con, chẳng để ta bớt lo chút nào.”
Xác thực là như vậy, Lạc Thiến thầm nghĩ.
“Con vào đi, hoàng thượng đợi trong đó rồi.”
Lạc Thiến theo lối cũ vào trong thư phòng. Tuyên Hòa điện là nơi Bạch Tu Nghi chuyên phê duyệt tấu chương. Lần này, không biết là việc tư hay công nữa.
“Lạc Thiến bái kiến hoàng thượng, chúc hoàng thượng vạn phúc kim an.”
Lạc Thiến tiến vào, qui củ hành lễ. Nàng rất ghét thời đại này, động tí phải quì. Nhưng nhập gia tùy tục. Muốn giữ tốt cái đầu, nắm được cũng phải buông được.
Trong thư phòng rất yên lặng. Lạc Thiến vẫn cúi đầu. Tiếng loạt xoạt giấy bút vẫn đều đều. Dường như người ngồi trên vẫn không hề hay biết gì cả. Lạc Thiến cắn răng.
Được, lại còn muốn tiếp tục giận dỗi cơ đấy. Qua nửa khắc, người ngồi kia mới buông bút, thở dài.
“Đứng lên đi.”
“Đa tạ hoàng thượng.”
Lạc Thiến đứng lên, nhưng cũng không ngẩng đầu, cũng không nói gì. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, qui qui củ củ đứng đó như bức tượng. Nàng đang cá cược, cá xem trong lòng Bạch Tu Nghi Lạc Thiến có bao nhiêu phân lượng.
Rầm mmmm
Chiếc nghiên mực bay vèo đến chân nàng, Lạc Thiến cũng không tránh mà chỉ ngẩng đầu lên. Quả nhiên, khuôn mặt Bạch Tu Nghi không tốt tí nào. Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, rít lên.
“Được lắm!!! Tiểu Thiến ngươi đủ lông đủ cánh rồi muốn đi đối lập với trẫm phải không? Ngươi thế mà làm ra việc hồ đồ bực này…”
“Được rồi được rồi… Tiểu Thiến biết sai rồi. Tu Nghi tỉ tỉ đại nhân đại lượng tha cho tiểu Thiến đi.”
Lạc Thiến rất chân chó chạy lại, đấm bóp lưng cho Bạch Tu Nghi. Mày nàng ta dãn ra một chút, rõ ràng đã nguôi đi nhiều, nhưng vẫn cứng giọng hừ lạnh.
Tình cảm giữa nữ nhân với nữ nhân trong nữ tôn quốc cũng giống như nam nhân với nam nhân vậy. Có thể vừa nhìn liền ghét, cũng có thể đánh nhau một trận liền thân. Bạch Tu Nghi và Lạc Thiến chính là như vậy. Bạch Tu Nghi hơn Lạc Thiến 3 tuổi. Năm Lạc Thiến 5 tuổi, Bạch Tu Nghi vẫn chỉ là một hoàng tử không được sủng ái. Cha của Bạch Tu Nghi vốn chỉ là một nam tần nhỏ bé, trên nàng còn có ba vị hoàng tử, phía dưới cũng còn 1 tiểu hoàng tử. Nương Lạc Thiến bấy giờ là thừa tướng, dẫn nàng vào cung học tập cùng các hoàng tử. Hai người vì xích mích mà đánh nhau, cũng vì đánh nhau mà quen. Người ta biết tả tướng Lạc Thiến nho nhã ôn nhu, nhưng ai biết ngày xưa nàng là một tiểu bá vương.
Sau đó một trận cung biến. Đại hoàng tử bị phế truất, nhị hoàng tử, tam hoàng tử tranh giành quyền lợi. Bạch Tu Nghi là tứ hoàng tử, cho đến năm 12 vẫn là một người hết sức ẩn nhẫn. Bề ngoài thì Lạc Thiến và nàng ta khá là tranh chấp, nhưng bên trong chính là bạn tốt. Nương nàng từng hỏi nàng ai có khả năng kế vị nhất, Lạc Thiến trả lời là Bạch Tu Nghi. Quả nhiên nàng không sai. Cũng nhờ sự trợ giúp của nương Lạc Thiến, Bạch Tu Nghi lên ngôi càng thuận lợi. Thế nhưng một năm sau đó, nương nàng chết vì bệnh tim. Cha nàng vì quá thương tâm cũng đi theo. Lạc Thiến cũng vì thế mà trầm tĩnh hơn. Bản tính nàng vốn là người thích náo nhiệt, ham vui. Mấy năm âm trầm, nhưng trước mặt Bạch Tu Nghi vẫn luôn bộ dạng khỉ con ham vui.
“Ngươi, còn chưa chết tâm với hắn sao?” Bạch Tu Nghi thở dài
Lạc Thiến ngừng lại, có chút rối rắm. Giờ ngay đến mặt tên kia thế nào nàng còn không biết có được không?
“Thực ra, lần này cũng phải cảm ơn hoàng hậu. Lạc Thiến cuối cùng cũng tìm được chân ái rồi.” Lạc Thiến khẽ cười.
“Chân ái?” Bạch Tu Nghi ngạc nhiên, có chút hứng thú “Nói tỉ nghe là thiên kim nhà nào?”
Bạch Tu Nghi không xưng trẫm, chứng tỏ đã hết giận. Lạc Thiến hi hi ha ha cười cho qua chuyện, lại bị nàng ta giữ riết không tha. Ai nói nam nhân ở đây mới thích bát quái? Nữ nhân đời nào cũng vậy.
“Aizzzz, ngay từ đầu ta đã nói Trang Huân không hợp với ngươi, ngươi còn cho rằng ta gậy đánh uyên ương. Tính cách Trang Huân, một người như ngươi không thể nắm giữ được. Họ Trang, quá tham vọng.”
“Được rồi, tỉ tỉ nói quá nhiều. Là trước đây Lạc Thiến trẻ người non dạ, nghe lời người ta dèm pha. Mà người cũng thật quá đáng. Không nói rõ ràng, còn ban hôn cho ta với tam công tử Trang gia. Ban hôn cũng đành, ngay hôm sau ban tiếp hai trắc phu. Nửa năm sau lại ban hôn với con tin Trần quốc. Người xem phủ ta thành cái dạng gì rồi.” Lạc Thiến làu bàu
“Ngươi đó….” Bạch Tu Nghi trắng mắt “Không phải muốn an ủi ngươi sao? Cái gì mà không phải Trang công tử không lấy? Chẳng phải Trang Hàm cũng là Trang công tử sao? Tiểu nữ ngươi còn lí sự.”
“Người ta trẻ tuổi non dạ mà…” Lạc Thiến chu môi.
Kì thực, Bạch Tu Nghi cũng một phần yêu thích Trang Huân. Nhưng nàng ta là đế vương, mãi mãi đặt lợi ích quốc gia lên hàng đầu. Lấy Trang Huân, một phần là có tình, phần lớn là vì lí. Trang gia sản nghiệp không nhỏ, nếu có ý muốn phụng bồi vị tiểu vương gia kia không phải không được. Tiên hoàng mất được 6 năm, các hoàng tử năm đó chỉ còn lại Bạch Tu Nghi và vị tiểu vương gia nhàn tản Bạch Tu Liên.
Còn vì sao hai người quen Trang Huân thì việc này kể ra cũng tình cờ. Năm đó Lạc Thiến 15, Bạch Tu Nghi 18, Trang Huân 16. Bạch Tu Nghi lên ngôi được hai năm, hiếm khi có thời gian trốn ra vi hành, lại mắc mưa. Cũng như câu chuyện về tài tử giai nhân, Trang Huân như một tiên tử dừng lại chốn nhân gian, dừng chân nghỉ cùng chỗ với hai người. Sau đó, đương nhiên lúc đó hai người chưa biết thân phận Trang Huân, hắn cũng vậy. Chỉ là thấy hợp nhau. Thời gian sau đó, Lạc Thiến lại nhiều lần tình cờ gặp Trang Huân. Thiếu nữ 15 tuổi cứ như vậy thích hắn. Hắn thanh cao nhã nhặn, thấu tình đạt lí, ôn nhu hiểu lòng người, tài danh thi từ ca phú cái gì cũng biết. Điều này khiến Lạc Thiến không phải quân không lấy, mà Trang Huân cũng không phải nữ không gả.
Ấy thế mà một đạo thánh chỉ của hoàng đế bổng đánh uyên ương. Lạc Thiến lúc đó mới biết hắn là đại công tử Trang gia. Lúc đó tuổi trẻ khí thịnh, nháo vào tận hoàng cung, chất vấn Bạch Tu Nghi. Bạch Tu Nghi hờ hững, ban một đạo thánh chỉ cho nàng lấy tam công tử Trang Hàm. Lạc Thiến nghiến răng nghiến lợi bị uy hiếp quay về.
Năm đó, Lạc Thiến 16 tuổi thú Trang Hàm 15 tuổi vào cửa. Ba năm, thiếu niên non nớt ngày nào giờ đã thành nam nhân ưu tú như thế. Còn Lạc Thiến giận dỗi Bạch Tu Nghi từng ấy năm, vẫn chơi trò mập mờ với Trang Huân, giờ đã hương tiêu ngọc vẫn. Chuyện xưa máu chó như vậy, ai có thể ngờ tới chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.