Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 237: Chẳng lẽ là ông ta.

Sương Nhiễm Tuyết Y

10/04/2019

“Chàng ngốc à? Nếu như thiếp không về, có phải chàng quyết định ngồi đợi cả đêm không?” Nàng rời môi, sẵng giọng.

Hắn chỉ cười cười không nói, đưa tay kéo eo của nàng, ôm cả người nàng vào lòng: “Sao tay lạnh vậy?”

Hắn đưa ấm lô cho nàng cầm, rướn người cởi giày giúp nàng.

“Ở bên ngoài lâu người cũng bẩn rồi, chàng buông thiếp ra, để thiếp đi tắm.”Nàng đẩy đẩy hắn nhưng hắn vẫn cứ bất động ôm rịt lấy nàng.

“Hiện tại đừng ra ngoài, trời đang rất lạnh đấy.” Hắn nói, vươn tay dẹm dẹm chăn bao lấy hai người lại.

Hắn phất tay một cái, đèn trong phòng liền tắt.

Thanh Linh bị Tần Liễm ôm vào lòng, hai tay ôm ấm lô nhưng vẫn lạnh như cũ. Tay nàng đặt trên ngực hắn, nàng rõ ràng cảm thấy hắn có hơi run rẩy.

Nàng nghĩ nghĩ liền rút tay về, hắn lại cố chấp không cho nàng cử động: “Nằm yên nào, nàng còn lộn xộn nữa đừng trách vi phu lại bắt nạt nàng.” Hắn cắn cắn vành tai nàng.

Nghe hắn nói vậy, nàng ngoan ngoãn nằm im trong lồng ngực hắn.

Trong bóng tối, cả hai im lặng rất lâu, nàng đột ngột hỏi: “Thiếp về muộn như vậy chàng không tức giận sao?”

Hắn hôn hôn lên tóc nàng: “Chỉ cần nàng nhớ trở về, vi phu không bao giờ giận nàng. Phu nhân muốn làm gì cứ việc thoải mái mà làm, vi phu sẽ không trói buộc nàng, chỉ là, dù nàng đi xa đến đâu, chỉ cần nàng nhớ trở về là được.”

Lợi dụng đêm tối, nàng đảo đảo trong mắt: “Nhỡ thiếp quên thì sao?”

“A.” Nàng đột nhiên trừng lớn mắt, bộ dạng chuẩn bị tạc mao: “Sao chàng đáng mông thiếp?”



“Nếu như nàng quên về nhà, vi phu sẽ đến tận nơi thu thập nàng.” Thanh âm của hắn vẫn ôn nhu và nhẹ nhàng như vậy, nhưng lại tràn đầy nghiêm túc.

“Chàng không hỏi ta đi đâu sao?”

“Ừ, thế vừa rồi nàng đi đâu?” Hắn hỏi nàng, khẩu khí hết sức bình thản.

“Nhất định chàng đã biết ta đi đâu.” Nàng chắc chắn nói, đối với trình độ quan tâm nàng của nam nhân này, nhất định đã biết nàng đi đâu, làm chuyện gì, thế nên giờ mới biểu hiện ra thái độ như có như không thế này.

Hắn không trực tiếp trả lời nàng, chỉ hỏi: “Còn mệt nữa không?” Ôm nàng trong ngực, tâm viên ý mã, bàn tay hạnh kiểm xấu bắt đầu sờ tán loạn trên lưng nàng, đầu ngón tay chạm đến da thịt nhẵn nhụi, đôi mắt hắn dần tối xuống.

Lời vừa hỏi, nàng liền ngáp một cái: “Vẫn mệt.” nhưng vẫn nhịn không được muốn nói chuyện với hắn vài câu.

“Không nghĩ tới chuyện Kính Nam vương dẫn Ninh Thục phi bỏ trốn, Hoàng Thượng lại tự mình xuất mã, còn không lưu tình một tên bắn chết Ninh Thục phi. Trước khi bà ta chết còn không kịp mở miệng giải thích một câu nào.”Ninh Thục phi bên cạnh Nguyên Ung Đế đã nhiều năm, Nguyên Ung Đế lại không niệm tình cũ, không cho Ninh Thục phi cơ hội giải thích đã giết, Hoàng Thượng đúng là đủ vô tình.”

“Nữ nhân của mình bỏ trốn cùng nam nhân khác, chuyện này là chuyện Hoàng Thượng khó có thể tha thứ nhất.” Hắn nói.

“Thế nhưng ngay cả cơ hội giải thích cũng không có, chẳng lẽ Hoàng Thượng vốn muốn diệt trừ phiên vương Kính Nam vương?” Kính Nam vương mặc dù không giao thiệp với triều đình nhưng dù sao cũng là một phiên vương có quân đội tư trang đầy đủ, Hoàng Thượng không thể không kiêng dè.

Kính Nam vương lần này muốn dẫn Ninh Kiểu đi là một cơ hội tốt để diệt trừ. Ninh Kiểu là uy hiếp của Kính Nam vương, Nguyên Ung Đế không một chút luyền tiếc giết Ninh Kiểu để Kính Nam vương tự động sụp đổ, cuối cùng không tốn sức đã diệt trừ được vây cánh của Kính Nam vương.

“Loại trừ Kính Nam vương chỉ là một nguyên nhân.” Tần Liễm nói.

“Còn nguyên nhân nào nữa sao?” Thanh Linh hiếu kỳ hỏi.

“Nữ nhân Hoàng Thượng yêu nhất đã từng bỏ trốn cùng nam nhân khác, vậy nên trong mắt Hoàng Thượng không dung cho nữ nhân của mình dám bỏ trốn.”



Nữ nhân Hoàng Thượng yêu nhất không phải là Liên phi nương nương sao? Trước khi Liên phi tiến cung đã bỏ trốn cùng nam nhân khác, có lẽ chính lúc đó Hoàng Thượng đã thống hận nữ tử của mình phản bội.

Nhưng nếu xét đến những nam tử bình thường có phu nhân cho hắn đội nón xanh, đúng là chẳng dễ chịu thật.

“Ninh Thục phi cùng Kính Nam vương chạy trốn…” Thanh âm hắn đột nhiên ngừng lại, thân mật cắn mũi nàng một cái, nàng bất mãn trừng lại hắn, mặc kệ hắn có khả năng nhìn trong bóng tối hay không: “Chiêu kế của phu nhân đúng là rất hoàn hảo, có không ít ni cô ở Vạn Phúc am có thể đứng ra làm chứng chuyện Ninh Thục phi bỏ trốn với Kính Nam vương. Chuyện phòng ngủ của Liên phi nương nương cùng Vô Ưu Công chúa chết thảm, trong lòng Hoàng Thượng đã có khúc mắc với Ninh Thục phi, đủ loại nguyên nhân tích lũy đủ để Hoàng Thượng không cần nghe Ninh Thục phi giải thích đã giết chết bà ta.”

“Trên đường Hoàng Thượng về cung đột nhiên ngã ngựa bất tỉnh, chàng có biết chuyện này không?” Thanh Linh dò hỏi.

“Hoàng Thượng ngã ngựa không phải ngẫu nhiên?” Nghe nàng nhắc tới chuyện này, hắn liền đoán được chuyện này có gì đó mờ ám.

“Thiếp nghĩ Hoàng Thượng ngã ngựa không phải ngẫu nhiên, lúc đó thiếp đã nhìn thấy hắc y nhân mặt nạ bạ, trực giác nói cho thiếp biết, chuyện Hoàng Thượng té ngã chắc chắn có quan hệ với hắn.” Hắc y nhân ngân diện kia là ai, nàng sớm muộn gì cũng bắt được hắn.

“Ngân diện hắc y nhân.” Hắn lẩm bẩm, đêm tối nhìn không thấy năm ngón tay, ánh mắt không đành lòng của hắn nhìn nữ tử đang nằm trong ngực: “ Thân phận của người này nàng không nên biết thì hơn.”

“Vì sao? Thân phận người này rất đáng sợ sao? Chàng biết thân phận hắn sao?” Ngực hắn rất ấm, nàng không nhịn được chui sâu vào lòng hắn.

Hành động lén lút này khiến hắt phát hỏa, khát vọng đã đè sâu trong lòng đột ngột bị khơi dậy, hắn không trả lời vấn đề của nàng, thanh âm mị hoặc nói: “Phu nhân lại không thành thật rồi, vậy đừng trách vi phu không khách khí.”

“Thiếp không thành thật lúc nào? Tên sắc quỷ chàng chạm vào đâu vậy…á” Người hắn ấm như lò sưởi, nàng chỉ muốn dựa vào hắn để sưởi ấm, sao lại đoán được người này lại nghĩ đến chuyện đen tối chứ? Cùng người này chung chăn chung gối quả nhiên khó có thể nói cho hết chuyện, tốt nhất là nên an phận mà ngủ.

“Chạm vào đâu?” Hắn xấu xa cười: “Chẳng lẽ không phải nơi này sai? Hay là nơi này?” Tay hắn vẫn cứ xấu tính xoa xoa sờ sờ chỗ nhạy cảm của nàng, không đầy vài phút, nàng liền mềm nhũn như làm xuân thủy vào ngực hắn.

“Đều…đều không phải.” Hắn chăm chỉ khắp nơi châm lửa trên cơ thể nàng, khiến thanh âm nàng vừa mềm lại vừa quyến rũ, tựa như đổ thêm dầu vào đống lửa của tên sắc quỷ.

Hắn nâng mặt nàng lên, hung hắn hôn xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook