Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 238: Chương 143.2
Sương Nhiễm Tuyết Y
14/04/2019
Bóng tối trùm lên tấm màn lụa, ngón tay hắn như phủ lên dây huyền cầm, ting tang đánh đàn.
Không lâu sau đó, y phục bay ra khỏi trướng, lẻ tẻ nằm trên mặt đất.
Trong lúc tình nồng, cửa phòng ngủ đột ngột bị gõ liên hồi: “Công tử, người trong cung đến truyền tin Hoàng Thượng ngã ngựa, tình huống không mấy khả quan. Lão Vương gia triệu tập trọng thần triều đình đồng loạt tiến cung thượng nghị chuyện quan trọng.” Minh Lục đứng ngoài hô to.
Hoàng thúc của Hoàng Thượng, Vương gia Hách Liên Bồ đức cao vọng trọng, sau khi Hoàng Thượng ngã ngựa tình hình không tốt lắm, ông liền triệu tập chúng thần tiến cung chủ yếu để thượng nghị xem ai sẽ là người chấp chính.
“Công tử, ngài mau dậy đi thôi.” Trong phòng không thấy tra lời, Minh Lục vẫn cho rằng Tần Liễm ngủ say chưa dậy, gan lớn vỗ bồm bộp lên cửa.
Trong lúc ý loạn tình mê, Thanh Linh nghe thấy đập cửa, lý trí dần khôi phục lại: “Có người, chàng mau dừng lại! Tiếng đập cửa gấp như vậy, chắc chắn….a đau, chàng nhẹ chút.” Đôi mắt nàng như nhiễm một tầng sương, thanh âm không tự chủ được mà mềm nhẹ hơn nhiều.
Hắn cắn một cái lên khóe môi nàng: “Chuyện đại sự gì đó thì cũng phải xong chuyện trước mặt đã.”
“…” Tên sắc lang này làm cho nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Mọi chuyện xong xuôi cả, trong phòng mới le lói có ánh nến.
Thanh Linh bị hắn hung ác lăn qua lăn lại đến nhũn cả chân, không cử động nổi. Co lại ở trong chăn, lười nhác mở mắt nhìn phu quân ăn mặc chỉnh tề.
Bạch y hơn tuyết, tóc đen tựa mực, dáng người thon dài, tao nhã vô song, khí chất như trích tiên không nhiễm bụi trần nhân gian. Nhìn qua đã biết không phải là cái tên sắc lang vừa rồi còn ở trên giường hung ác lăn nàng!
Cái tên mặt người dạ thú này, nàng âm thầm phỉ nhổ trong lòng. Ý nghĩ vừa kịp lướt qua trong đầu, tên kia tự như cảm ứng được suy nghĩ của nàng, hắn đột nhiên quay đầu lại híp mắt nhìn nàng.
Sau đó đi nhanh tới.
Trong lòng Thanh Linh lộp bộp, xoay người lăn một vòng bao mình thành cái kén, đầu cũng rụt cả vào chăn. Nàng tự lừa mình dối người, chỉ cần nàng bao mình như vậy, hắn liền hết cách với nàng.
Thấy nàng hành động như đứa trẻ, khóe miệng hắn khẽ cong, không tốn một chút sức lực bóc kén nàng ra: “Ra nào, đừng khiến mình ngạt thở chứ.”
“Chàng nên đi rồi đó.” Nàng bất đắc dĩ thò đầu ra.
Hắn búng một cái lên trán nàng, cười nói: “Vội vã đuổi vi phu ra khỏi cửa như vậy sao?”
Hắn đắp kín chăn lại cho nàng: “Đúng là không làm người khác bớt lo được mà.”
Hắn cúi người dẹm góc chăn lại cho nàng, gò má trắng nõn như ngọc, gần trong gang tấc, mùi hương thơm ngát mát lạnh chỉ thuộc về hắn dần xâm chiếm không gian nhỏ hẹp.
Nàng đột ngột ngẩng đầu, tặng cho hắn một nụ hôn lên má, sau đó mặt nóng bừng an phận nhắm chặt mặt.
Chuyến này Tần Liễm tiến cung, đến giữa trưa hôm sau mới trở lại.
Hắn không nghĩ lần hồi phủ này, Thanh Linh đã sớm đứng chờ đón hắn.
Nàng bổ nhào vào lòng hắn, hai tay ôm chặt hông hắn, ngẩng đầu lên hỏi: “Chàng có đói bụng hay không? Đã ăn gì chưa?”
Hắn cúi đầu ấn một nụ hôn lên môi nàng: “Chưa kịp ăn, nàng bồi ta ăn?”
Thanh Linh nhanh chóng phân phó hạ nhân bày thức ăn lên bàn.
“Tình hình Hoàng Thượng như thế nào?” Thanh Linh cắn đũa hỏi.
“Đầu bị đụng nặng nhưng cũng không tính là quá tệ, sáng sớm nay còn có thể thanh tỉnh một lát, nói hai ba câu lại bất tỉnh.” Hắn bất mãn dùng đũa của bản thân gõ gõ mũi nàng: “Đũa ăn ngon lắm sao?”
Ngay cả cái này cũng muốn quản, nàng lườm hắn một cái nhưng động tác lại ngoan ngoãn để đũa xuống.
“Hoàng Thượng nói gì?” Nàng có chút tò mò.
“Hoàng Thượng không có cách nào xử lý sự vụ triều chính, lệnh Thái tử giám quốc, Lão Vương gia Hách Liên Bồ phụ giúp.” Tần Liễm nói.
“Không nói gì khác sao? Hoàng Thượng không đề cập đến chuyện của Kính Nam vương và Ninh Thục phi.” Trong mắt nàng tràn ngập hiếu kỳ.
“Không có.” Hắn gắp một miếng thịt kho tàu để vào trong bát nàng. “Ăn cơm.”
Nàng vô thức gắp miếng thịt nhai nhai, sau đó đôi mi nhăn lại: “Tần Liễm, chàng cho thiếp ăn cái gì vậy?”
Sau khi tin Kính Nam vương dẫn Ninh Thục phi bỏ trốn, Hách Liên Dực đi đến chỗ nào cũng có người dùng ánh mắt bất thiện nhìn hắn.
Có mẫu phi bỏ trốn cùng nam nhân khác, trong triều dần dần truyền ra lời đồn đãi Vinh Vương gia vốn không phải con trai của Hoàng Thượng.
Hiện hắn không có thế lực để lôi kéo, cũng không có thế lực cường đại ủng hộ, vốn hậu thuẫn vững chắc của hắn chính là từ Ninh gia, nhưng từ khi Ninh Túng chết, Ninh gia cũng dần dần xuống dốc, hắn hoàn toàn bị cô lập, muốn xoay người, thực sự quá khó. Vốn hắn bị đè nén đủ điều, hiện thời lại có lời đồn hắn không phải huyết mạch Hoàng thất chính tông, hắn thật sự muốn giết người.
Trong thư phòng khó chịu mấy canh giờ, Hách Liên Dực đẩy cửa ra, tản mạn trong hoa viên của Vương phủ.
“Thật không nghĩ tới Kính Nam vương và Ninh Thục phi lại có một chân với nhau.” Có thanh âm nữ tử nói, một gốc mai ở hậu hoa viên, hai thị nữ Vinh Vương phủ đứng tán gẫu không phát giác được Hách Liên Dực đứng gần các nàng.
“Nghe nói năm đó vì hoàn cảnh bất buộc Ninh Thục phi mới phải buộc lòng dứt tình với Kính Nam vương mà tiến cung.” Một thị nữ nói.
“Chao ôi, muội nói xem Vương gia chúng ta có phải là nhi tử của Kính Nam vương và Ninh Thục phi yêu đương vụng trộm lưu lại?”
Thanh âm nàng vừa dứt, cổ chợt lạnh, chưa kịp phản ứng, chỉ nghe rắc một tiếng, cổ cứ thế liền bị người bẻ gãy.
“Vương…Vương gia tha mạng.” Thị nữ kia chứng kiến đồng bạn mình bị bẻ cổ chết, trực tiếp bị hù dọa đến nhũn hai chân. Ngẩng mặt nhìn khuôn mặt tăm tối của Hách Liên Dực, không đợi Hách Liên Dực ra tay đã trợn trắng mắt hôn mê.
“Ai cho phép các ngươi thuyết tam đạo tứ? Bản vương chính là huyết mạch Hoàng Thất chính tông, là con trai của Hoàng Thượng!!!” Hắn hét lớn một tiếng, tuyết đọng đầu cành rớt lên trán hắn, hắn tức giận nện một chưởng, lập tức cây cối trong phạm vi năm dặm đều đổ rạp.
“Bản vương là huyết mạch Hoàng thất, nếu như nói không phải, phải là Hách Liên Thành…” Hách Liên Dực đột nhiên nghĩ đến, nói đến chuyện có phải huyết mạch Hoàng thất chính tông hay không, Hách Liên Thành mới là đối tượng đáng hoài nghi nhất. Dù sao Hách Liên Thành đã từng lưu lạc dân gian đã rất lâu rồi, khó bảo toàn hắn có phải người giả dạng hay không?
Sáng sớm, mặt trời lên, ánh nắng vàng kim xuyên qua tầng sương mù chiếu xuống vùng đất đã đóng băng.
“Công tử, hậu lễ đã chuẩn bị đầy đủ, khi nào chúng ta đến Diệp phủ?” Minh Lục nói.
“Đợi một chút.” Thanh âm Tần Liễm từ phòng ngủ truyền ra.
Ngày lại mặt mấy hôm trước, Tần Liễm không thể cùng Thanh Linh trở về, chuyện này khiến hắn canh cánh rất lâu. Thừa dịp hôm nay đẹp trời, hắn dự định dành ra chút thời gian đến Diệp phủ bồi tội với nhạc phụ đại nhân.
“Phụ thân không trách chàng, không cần phải bồi tội.” Thanh Linh bĩu môi, híp mắt, bộ dáng ngủ chưa đủ. Nàng an phận ngồi trước bàn trang điểm, mặc hắn chải đầu cho nàng.
Đêm qua bị người này dày vò nửa sống nửa chết, sáng sớm lại phải dậy sớm, chẳng trách nàng ngủ gà ngủ gật.
“Nàng thành thân với ta cũng đã mấy ngày, dù sao cũng phải về thăm phụ thân chứ.” Tần Liễm nói.
“Được rồi.” Hắn đặt lược xuống, phân phó hạ nhân bưng bữa sáng lên.
Dùng qua bữa sáng, Thanh Linh vẫn còn chưa tỉnh ngủ, Tần Liễm dứt khoát khom lưng ôm nàng lên. Nàng theo bản năng ôm lấy cổ hắn, sau đó chui đầu vào hõm vai hắn ngủ khì.
Đã là cuối năm, mới sáng sớm nhưng đường phố đã khá nhộn nhịp.
Tiếng huyên náo truyền vào trong xe ngựa, Thanh Linh bị ồn đến không ngủ được, dứt khoát làm ổ trong lòng Tần Liễm, níu một lọn tóc hắn chơi.
Trong lúc tình nồng, cửa phòng ngủ đột ngột bị gõ liên hồi: “Công tử, người trong cung đến truyền tin Hoàng Thượng ngã ngựa, tình huống không mấy khả quan. Lão Vương gia triệu tập trọng thần triều đình đồng loạt tiến cung thượng nghị chuyện quan trọng.” Minh Lục đứng ngoài hô to.
Hoàng thúc của Hoàng Thượng, Vương gia Hách Liên Bồ đức cao vọng trọng, sau khi Hoàng Thượng ngã ngựa tình hình không tốt lắm, ông liền triệu tập chúng thần tiến cung chủ yếu để thượng nghị xem ai sẽ là người chấp chính.
“Công tử, ngài mau dậy đi thôi.” Trong phòng không thấy tra lời, Minh Lục vẫn cho rằng Tần Liễm ngủ say chưa dậy, gan lớn vỗ bồm bộp lên cửa.
Trong lúc ý loạn tình mê, Thanh Linh nghe thấy đập cửa, lý trí dần khôi phục lại: “Có người, chàng mau dừng lại! Tiếng đập cửa gấp như vậy, chắc chắn….a đau, chàng nhẹ chút.” Đôi mắt nàng như nhiễm một tầng sương, thanh âm không tự chủ được mà mềm nhẹ hơn nhiều.
Hắn cắn một cái lên khóe môi nàng: “Chuyện đại sự gì đó thì cũng phải xong chuyện trước mặt đã.”
“…” Tên sắc lang này làm cho nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Mọi chuyện xong xuôi cả, trong phòng mới le lói có ánh nến.
Thanh Linh bị hắn hung ác lăn qua lăn lại đến nhũn cả chân, không cử động nổi. Co lại ở trong chăn, lười nhác mở mắt nhìn phu quân ăn mặc chỉnh tề.
Bạch y hơn tuyết, tóc đen tựa mực, dáng người thon dài, tao nhã vô song, khí chất như trích tiên không nhiễm bụi trần nhân gian. Nhìn qua đã biết không phải là cái tên sắc lang vừa rồi còn ở trên giường hung ác lăn nàng!
Cái tên mặt người dạ thú này, nàng âm thầm phỉ nhổ trong lòng. Ý nghĩ vừa kịp lướt qua trong đầu, tên kia tự như cảm ứng được suy nghĩ của nàng, hắn đột nhiên quay đầu lại híp mắt nhìn nàng.
Sau đó đi nhanh tới.
Trong lòng Thanh Linh lộp bộp, xoay người lăn một vòng bao mình thành cái kén, đầu cũng rụt cả vào chăn. Nàng tự lừa mình dối người, chỉ cần nàng bao mình như vậy, hắn liền hết cách với nàng.
Thấy nàng hành động như đứa trẻ, khóe miệng hắn khẽ cong, không tốn một chút sức lực bóc kén nàng ra: “Ra nào, đừng khiến mình ngạt thở chứ.”
“Chàng nên đi rồi đó.” Nàng bất đắc dĩ thò đầu ra.
Hắn búng một cái lên trán nàng, cười nói: “Vội vã đuổi vi phu ra khỏi cửa như vậy sao?”
Hắn đắp kín chăn lại cho nàng: “Đúng là không làm người khác bớt lo được mà.”
Hắn cúi người dẹm góc chăn lại cho nàng, gò má trắng nõn như ngọc, gần trong gang tấc, mùi hương thơm ngát mát lạnh chỉ thuộc về hắn dần xâm chiếm không gian nhỏ hẹp.
Nàng đột ngột ngẩng đầu, tặng cho hắn một nụ hôn lên má, sau đó mặt nóng bừng an phận nhắm chặt mặt.
Chuyến này Tần Liễm tiến cung, đến giữa trưa hôm sau mới trở lại.
Hắn không nghĩ lần hồi phủ này, Thanh Linh đã sớm đứng chờ đón hắn.
Nàng bổ nhào vào lòng hắn, hai tay ôm chặt hông hắn, ngẩng đầu lên hỏi: “Chàng có đói bụng hay không? Đã ăn gì chưa?”
Hắn cúi đầu ấn một nụ hôn lên môi nàng: “Chưa kịp ăn, nàng bồi ta ăn?”
Thanh Linh nhanh chóng phân phó hạ nhân bày thức ăn lên bàn.
“Tình hình Hoàng Thượng như thế nào?” Thanh Linh cắn đũa hỏi.
“Đầu bị đụng nặng nhưng cũng không tính là quá tệ, sáng sớm nay còn có thể thanh tỉnh một lát, nói hai ba câu lại bất tỉnh.” Hắn bất mãn dùng đũa của bản thân gõ gõ mũi nàng: “Đũa ăn ngon lắm sao?”
Ngay cả cái này cũng muốn quản, nàng lườm hắn một cái nhưng động tác lại ngoan ngoãn để đũa xuống.
“Hoàng Thượng nói gì?” Nàng có chút tò mò.
“Hoàng Thượng không có cách nào xử lý sự vụ triều chính, lệnh Thái tử giám quốc, Lão Vương gia Hách Liên Bồ phụ giúp.” Tần Liễm nói.
“Không nói gì khác sao? Hoàng Thượng không đề cập đến chuyện của Kính Nam vương và Ninh Thục phi.” Trong mắt nàng tràn ngập hiếu kỳ.
“Không có.” Hắn gắp một miếng thịt kho tàu để vào trong bát nàng. “Ăn cơm.”
Nàng vô thức gắp miếng thịt nhai nhai, sau đó đôi mi nhăn lại: “Tần Liễm, chàng cho thiếp ăn cái gì vậy?”
Sau khi tin Kính Nam vương dẫn Ninh Thục phi bỏ trốn, Hách Liên Dực đi đến chỗ nào cũng có người dùng ánh mắt bất thiện nhìn hắn.
Có mẫu phi bỏ trốn cùng nam nhân khác, trong triều dần dần truyền ra lời đồn đãi Vinh Vương gia vốn không phải con trai của Hoàng Thượng.
Hiện hắn không có thế lực để lôi kéo, cũng không có thế lực cường đại ủng hộ, vốn hậu thuẫn vững chắc của hắn chính là từ Ninh gia, nhưng từ khi Ninh Túng chết, Ninh gia cũng dần dần xuống dốc, hắn hoàn toàn bị cô lập, muốn xoay người, thực sự quá khó. Vốn hắn bị đè nén đủ điều, hiện thời lại có lời đồn hắn không phải huyết mạch Hoàng thất chính tông, hắn thật sự muốn giết người.
Trong thư phòng khó chịu mấy canh giờ, Hách Liên Dực đẩy cửa ra, tản mạn trong hoa viên của Vương phủ.
“Thật không nghĩ tới Kính Nam vương và Ninh Thục phi lại có một chân với nhau.” Có thanh âm nữ tử nói, một gốc mai ở hậu hoa viên, hai thị nữ Vinh Vương phủ đứng tán gẫu không phát giác được Hách Liên Dực đứng gần các nàng.
“Nghe nói năm đó vì hoàn cảnh bất buộc Ninh Thục phi mới phải buộc lòng dứt tình với Kính Nam vương mà tiến cung.” Một thị nữ nói.
“Chao ôi, muội nói xem Vương gia chúng ta có phải là nhi tử của Kính Nam vương và Ninh Thục phi yêu đương vụng trộm lưu lại?”
Thanh âm nàng vừa dứt, cổ chợt lạnh, chưa kịp phản ứng, chỉ nghe rắc một tiếng, cổ cứ thế liền bị người bẻ gãy.
“Vương…Vương gia tha mạng.” Thị nữ kia chứng kiến đồng bạn mình bị bẻ cổ chết, trực tiếp bị hù dọa đến nhũn hai chân. Ngẩng mặt nhìn khuôn mặt tăm tối của Hách Liên Dực, không đợi Hách Liên Dực ra tay đã trợn trắng mắt hôn mê.
“Ai cho phép các ngươi thuyết tam đạo tứ? Bản vương chính là huyết mạch Hoàng Thất chính tông, là con trai của Hoàng Thượng!!!” Hắn hét lớn một tiếng, tuyết đọng đầu cành rớt lên trán hắn, hắn tức giận nện một chưởng, lập tức cây cối trong phạm vi năm dặm đều đổ rạp.
“Bản vương là huyết mạch Hoàng thất, nếu như nói không phải, phải là Hách Liên Thành…” Hách Liên Dực đột nhiên nghĩ đến, nói đến chuyện có phải huyết mạch Hoàng thất chính tông hay không, Hách Liên Thành mới là đối tượng đáng hoài nghi nhất. Dù sao Hách Liên Thành đã từng lưu lạc dân gian đã rất lâu rồi, khó bảo toàn hắn có phải người giả dạng hay không?
Sáng sớm, mặt trời lên, ánh nắng vàng kim xuyên qua tầng sương mù chiếu xuống vùng đất đã đóng băng.
“Công tử, hậu lễ đã chuẩn bị đầy đủ, khi nào chúng ta đến Diệp phủ?” Minh Lục nói.
“Đợi một chút.” Thanh âm Tần Liễm từ phòng ngủ truyền ra.
Ngày lại mặt mấy hôm trước, Tần Liễm không thể cùng Thanh Linh trở về, chuyện này khiến hắn canh cánh rất lâu. Thừa dịp hôm nay đẹp trời, hắn dự định dành ra chút thời gian đến Diệp phủ bồi tội với nhạc phụ đại nhân.
“Phụ thân không trách chàng, không cần phải bồi tội.” Thanh Linh bĩu môi, híp mắt, bộ dáng ngủ chưa đủ. Nàng an phận ngồi trước bàn trang điểm, mặc hắn chải đầu cho nàng.
Đêm qua bị người này dày vò nửa sống nửa chết, sáng sớm lại phải dậy sớm, chẳng trách nàng ngủ gà ngủ gật.
“Nàng thành thân với ta cũng đã mấy ngày, dù sao cũng phải về thăm phụ thân chứ.” Tần Liễm nói.
“Được rồi.” Hắn đặt lược xuống, phân phó hạ nhân bưng bữa sáng lên.
Dùng qua bữa sáng, Thanh Linh vẫn còn chưa tỉnh ngủ, Tần Liễm dứt khoát khom lưng ôm nàng lên. Nàng theo bản năng ôm lấy cổ hắn, sau đó chui đầu vào hõm vai hắn ngủ khì.
Đã là cuối năm, mới sáng sớm nhưng đường phố đã khá nhộn nhịp.
Tiếng huyên náo truyền vào trong xe ngựa, Thanh Linh bị ồn đến không ngủ được, dứt khoát làm ổ trong lòng Tần Liễm, níu một lọn tóc hắn chơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.