Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 257: Chết? Quá tiện nghi.
Sương Nhiễm Tuyết Y
16/05/2019
Không ít đại thần
chứng kiến Tạ Minh tựa như u hồn xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng, đạp
Hoàng Thượng một cái, sau đó còn dũng chân dẫm lên Thánh nhan. Bọn họ
khiếp sợ quát to, thế nhưng vừa hô lên một tiếng, Cấm Vệ quận đồng loạt
gác đao lên cổ bọn họ, chúng thần kinh hoàng im re.
Tần Liễm cười khẽ, ánh mắt lương bạc. Cầm lấy chiếc ô dầu Minh Lục đưa ngăn tuyết rơi. Đôi mắt khẽ rủ xuống, đưa mắt nhìn nữ tử trong lòng, ánh mắt lạnh lẽo hòa tan thành ôn nhu triền miên.
Nguyên Ung Đế nằm sấp trong tuyết, lạnh đến tận đáy lòng. Một bên má bị người dùng chân đạp, bên kia lại áp mặt xuống mặt đất phủ tuyết lạnh lẽo, đôi môi ông ta tím tái, tay chân không ngừng run rẩy.
“Ngôi cửu ngũ?” Tạ Minh cười lạnh, chân dùng thêm lực, khóe miệng Nguyên Ung Đế liền trào máu: “Hôm nay ta liền cho quần thần của ngươi chính mắt nhìn ngôi cửu ngũ cao quý vô song của bọn họ, là bị ta hung hăng giẫm đạp như thế nào?”
Ánh mắt Thanh Linh quét qua đám binh lính đang cầm kiếm chĩa thẳng vào hai người, lại nhìn gò má ôn nhuận của của Tần Liễm, cảm thấy rất nghi hoặc. Tạ Minh tạo phản, Cấm Vệ quân làm phản chĩa kiếm uy hiếp, Tần Liễm lại yên lặng không làm gì, đây không phải tính cách của hắn.
Nàng nhéo nhéo lòng bàn tay hắn, hắn quay đầu, nhìn thấy nghi hoặc trong mắt nàng, liền cười nói: “Ta biết ông ta có ý đồ tạo phản.” Nàng hiểu hắn đang ám chỉ Tạ Minh.
Hắn biết, chứng tỏ hắn đã có chuẩn bị. Chậm chạp không ra tay chính là muốn trai cò tranh đấu, ngư ông đắc lợi? Chờ Tạ Minh thu thập xong Hoàng Thượng lại đến lượt hắn ra tay.
“Chờ ông ta hết tức giận, ta ra tay cũng không muộn.” Tần Liễm nheo mắt, đôi lông mi dài mảnh khẽ run tựa như cánh bướm muốn giương cánh bay. Lông mi khẽ hạ, đôi con ngươi như hắc thủy tinh sáng rực.
Thanh Linh nhìn ra được Nguyên Ung Đế thống hận Tạ Minh cỡ nào. Quỳ gối trước mặt người mình ghét nhất, không thể nghi ngờ là một loại hành hạ rất hiệu quả.
Mí mắt nàng dần nặng, ngáp một cái.
“Mệt sao?” Hắn hỏi.
“Ừ.” Hai mí mắt cứ như muốn đánh nhau vậy.
Hắn đưa tay ôm lấy eo nàng, hôn trán nàng một cái: “Dứa vào ta nghỉ ngơi một lúc.”
“Được.” Nàng hai tay ôm lấy eo hắn, dựa đầu vào ngực hắn, ngửi mùi hương thơm mát nhẹ nhàng của hắn, chưa đầy chén trà liền mơ mơ màng màng ngủ mất.
“Đứng cũng có thể ngủ?” Hắn kinh ngạc nhìn nữ tử trong lòng, tâm không hiểu sao có chút căng thẳng.
Nguyên Ung Đế vẫn bị Tạ Minh dẫm dưới chân, ông ta không chịu được đau đớn cùng nhục nhã, gào thét chửi rủa, thanh âm chói tai xuyên màn đêm. Thanh Linh như cũ vẫn có thể ngủ ngon, Tần Liễm không thể không cảm thấy lo lắng.
“Tạ Minh, trẫm là Thiên tử, ngươi sao dám đối với trẫm như vậy? Sau này ắt bị Thiên Lôi đánh, chết không chỗ chôn! Chết rồi xuống thẳng mười tám tầng địa ngục!” Trán Nguyên Ung Đế ra một lớp mồ hôi lạnh, mồm thì vẫn cứ gào lên mắng.
Tạ Minh không giận, chỉ cười lạnh, “Răng rắc” một tiếng, chân ông ta đạp gãy tay Nguyên Ung Đế.
Nguyên Ung Đế đau đớn ngửa đầu kêu to.
“Tạ Minh, nếu như không muốn quan tài của Liên phi bị hủy thì mau dừng tay.” Tần Liễm thản nhiên nói, đôi chân đang hăng hái giẫm trên ngwoif Nguyên Ung Đế nháy mắt cứng lại.
“Tần Nam ở đâu?” Ánh mắt sắc bén của Tạ Minh chiếu thẳng vào Tần Liễm.
“Không thể…”Nguyên Ung Đế mở miệng, suy yếu cất tiếng, thanh âm hòa vào trong tiếng gió gào thét, không người nào có thể nghe thấy. Khuôn mặt ông ta dính tuyết, tóc xõa trong tuyết đã kết băng. Một bên gò má còn có dấu giày, khóe miệng chảy máu đỏ tươi đến gay mắt.
Ông ta thân là Đế vương trên vạn người, tôn quý vô cùng, đã bao giờ bị người lăng nhục như vậy?
Lồng ngực bị cơn tức đè đến nghẹn nặng, tựa như chưa tới một phút sẽ nổ tung, mỗi lần hít thở lại thấy đau đớn dữ dội.
Rất lâu không nghe thấy câu trả lời của Tần Liễm, Tạ Minh phiền muộn uy hiếp: “Mau nói, nếu không lão phu giết tên cẩu Hoàng Đế này.”
Tần Liễm cười nhẹ, vẫn không nói câu nào vẫn muốn giết Phụ Hoàng.” Thái tử châm chọc cười, giữa Hoàng Thượng và Tạ Minh là mối thù giết cha, diệt tộc, đoạt thê, nếu như ông ta không có ý giết Hoàng Thượng, cũng sẽ khiến Nguyên Ung Đế sống không bằng chết.
“Ưm…” Trong cơn ngủ say, trái tim đột ngột co rút đau đớn, đau đến mức khiến Thanh Linh phải tỉnh lại.
“Khó chịu ở đâu?” Phát hiện nữ tử trong lòng có động tĩnh, Tần Liễm cúi đầu, thấy nàng cắn môi dưới đến trắng bệch, đôi lông mày thanh tú cau chặt, trên trán đổ một lớp mồ hôi.
“Lạnh.” Nàng ngẩng đầu, run rẩy nói, nàng cảm giác như trong thẩn thể mình có một tầng băng sương đang không ngừng khuếch tán. Hai tay ôm chặt lấy eo hắn, cả cơ thể như muốn rúc hết vào lồng ngực hắn, muốn tất cả ấm áp của hắn.
Hắn dịu dàng lau mồ hôi trên trán nàng, cánh tay gắt gao ôm chặt lấy nàng: “Chỉ lạnh thôi sao?” Thanh âm hắn lại lạnh như băng.
Nghe thấy ngữ điệu hắn không được tốt cho lắm, nàng biết hắn tức giận nàng giấu hắn: “Còn đau nữa.”
Tạ Minh vẫn luôn nhìn Tần Liễm và Thanh Linh, nhìn thấy Thanh Linh có đôi chút khác thường: “Thanh Linh, giờ phút này có phải con cảm thấy trái tim đang co thắng đau đớn hay không?” Ông ta hỏi, khóe miệng lại cong đến quỷ dị: “Những ngày gần đây cũng rất thích ngủ sao?”
Ta Minh hỏi, nhưng đó cũng là khẳng định bệnh trạng của Thanh Linh. Tần Liễm biết Tạ Minh đã từng hạ độc Thanh Linh một lần, hắn theo bản năng cho rằng Tạ Minh đã động tay động chân: “Ông đã làm gì nàng?”
Tạ Minh rút chân ra khỏi khuôn mặt của Nguyên Ung Đế, xoay người bước hai bước, đối mặt với Tần Liễm: “ Thanh Linh trúng Thực Tâm tán chi độc, mỗi lần độc phát đều phải chịu trái tim co thắt đau nhức, nếu không có giải dược, sau chín lần độc phát, hẳn sẽ phải chết.”
Bản thân Thanh Linh là cao thủ dụng độc, cũng gặp qua không ít các loại độc nhưng lại chưa từng nghe thấy Thực Tâm tán chi độc. Thân thể nàng bắt đầu xuất hiện bệnh trạng từ lúc rời khỏi Diệp phủ. Xem ra lần đó Diệp Thiên Minh cho nàng giải dược, đồng thời cũng là độc dược.
“Lão phu có thể đảm bảo, Thực Tâm tán chi độc, trong thiên hạ chỉ có lão phu có giải dược.” Tạ Minh giơ tay, trên lòng bàn tay có một viên thuốc hình tròn.
Hách Liên Dực một bên chật vật ngã vào trong đống tuyết, đôi mắt u ám bình tĩnh đến đáng sợ vẫn luôn nhìn Diệp Thiên Minh. Khi nhìn thấy giải dược trong tay ông ta, đôi mắt thoáng chốc sáng lên. Vẻn vẹn trong phút chốc, tâm tư chín quẹo mười tám cong bắt đầu động. Hắn lặng lẽ chuẩn bị, chỉ đợi thời cơ đến sẽ dùng hết sức để bật lên.
Tần Liễm cười khẽ, ánh mắt lương bạc. Cầm lấy chiếc ô dầu Minh Lục đưa ngăn tuyết rơi. Đôi mắt khẽ rủ xuống, đưa mắt nhìn nữ tử trong lòng, ánh mắt lạnh lẽo hòa tan thành ôn nhu triền miên.
Nguyên Ung Đế nằm sấp trong tuyết, lạnh đến tận đáy lòng. Một bên má bị người dùng chân đạp, bên kia lại áp mặt xuống mặt đất phủ tuyết lạnh lẽo, đôi môi ông ta tím tái, tay chân không ngừng run rẩy.
“Ngôi cửu ngũ?” Tạ Minh cười lạnh, chân dùng thêm lực, khóe miệng Nguyên Ung Đế liền trào máu: “Hôm nay ta liền cho quần thần của ngươi chính mắt nhìn ngôi cửu ngũ cao quý vô song của bọn họ, là bị ta hung hăng giẫm đạp như thế nào?”
Ánh mắt Thanh Linh quét qua đám binh lính đang cầm kiếm chĩa thẳng vào hai người, lại nhìn gò má ôn nhuận của của Tần Liễm, cảm thấy rất nghi hoặc. Tạ Minh tạo phản, Cấm Vệ quân làm phản chĩa kiếm uy hiếp, Tần Liễm lại yên lặng không làm gì, đây không phải tính cách của hắn.
Nàng nhéo nhéo lòng bàn tay hắn, hắn quay đầu, nhìn thấy nghi hoặc trong mắt nàng, liền cười nói: “Ta biết ông ta có ý đồ tạo phản.” Nàng hiểu hắn đang ám chỉ Tạ Minh.
Hắn biết, chứng tỏ hắn đã có chuẩn bị. Chậm chạp không ra tay chính là muốn trai cò tranh đấu, ngư ông đắc lợi? Chờ Tạ Minh thu thập xong Hoàng Thượng lại đến lượt hắn ra tay.
“Chờ ông ta hết tức giận, ta ra tay cũng không muộn.” Tần Liễm nheo mắt, đôi lông mi dài mảnh khẽ run tựa như cánh bướm muốn giương cánh bay. Lông mi khẽ hạ, đôi con ngươi như hắc thủy tinh sáng rực.
Thanh Linh nhìn ra được Nguyên Ung Đế thống hận Tạ Minh cỡ nào. Quỳ gối trước mặt người mình ghét nhất, không thể nghi ngờ là một loại hành hạ rất hiệu quả.
Mí mắt nàng dần nặng, ngáp một cái.
“Mệt sao?” Hắn hỏi.
“Ừ.” Hai mí mắt cứ như muốn đánh nhau vậy.
Hắn đưa tay ôm lấy eo nàng, hôn trán nàng một cái: “Dứa vào ta nghỉ ngơi một lúc.”
“Được.” Nàng hai tay ôm lấy eo hắn, dựa đầu vào ngực hắn, ngửi mùi hương thơm mát nhẹ nhàng của hắn, chưa đầy chén trà liền mơ mơ màng màng ngủ mất.
“Đứng cũng có thể ngủ?” Hắn kinh ngạc nhìn nữ tử trong lòng, tâm không hiểu sao có chút căng thẳng.
Nguyên Ung Đế vẫn bị Tạ Minh dẫm dưới chân, ông ta không chịu được đau đớn cùng nhục nhã, gào thét chửi rủa, thanh âm chói tai xuyên màn đêm. Thanh Linh như cũ vẫn có thể ngủ ngon, Tần Liễm không thể không cảm thấy lo lắng.
“Tạ Minh, trẫm là Thiên tử, ngươi sao dám đối với trẫm như vậy? Sau này ắt bị Thiên Lôi đánh, chết không chỗ chôn! Chết rồi xuống thẳng mười tám tầng địa ngục!” Trán Nguyên Ung Đế ra một lớp mồ hôi lạnh, mồm thì vẫn cứ gào lên mắng.
Tạ Minh không giận, chỉ cười lạnh, “Răng rắc” một tiếng, chân ông ta đạp gãy tay Nguyên Ung Đế.
Nguyên Ung Đế đau đớn ngửa đầu kêu to.
“Tạ Minh, nếu như không muốn quan tài của Liên phi bị hủy thì mau dừng tay.” Tần Liễm thản nhiên nói, đôi chân đang hăng hái giẫm trên ngwoif Nguyên Ung Đế nháy mắt cứng lại.
“Tần Nam ở đâu?” Ánh mắt sắc bén của Tạ Minh chiếu thẳng vào Tần Liễm.
“Không thể…”Nguyên Ung Đế mở miệng, suy yếu cất tiếng, thanh âm hòa vào trong tiếng gió gào thét, không người nào có thể nghe thấy. Khuôn mặt ông ta dính tuyết, tóc xõa trong tuyết đã kết băng. Một bên gò má còn có dấu giày, khóe miệng chảy máu đỏ tươi đến gay mắt.
Ông ta thân là Đế vương trên vạn người, tôn quý vô cùng, đã bao giờ bị người lăng nhục như vậy?
Lồng ngực bị cơn tức đè đến nghẹn nặng, tựa như chưa tới một phút sẽ nổ tung, mỗi lần hít thở lại thấy đau đớn dữ dội.
Rất lâu không nghe thấy câu trả lời của Tần Liễm, Tạ Minh phiền muộn uy hiếp: “Mau nói, nếu không lão phu giết tên cẩu Hoàng Đế này.”
Tần Liễm cười nhẹ, vẫn không nói câu nào vẫn muốn giết Phụ Hoàng.” Thái tử châm chọc cười, giữa Hoàng Thượng và Tạ Minh là mối thù giết cha, diệt tộc, đoạt thê, nếu như ông ta không có ý giết Hoàng Thượng, cũng sẽ khiến Nguyên Ung Đế sống không bằng chết.
“Ưm…” Trong cơn ngủ say, trái tim đột ngột co rút đau đớn, đau đến mức khiến Thanh Linh phải tỉnh lại.
“Khó chịu ở đâu?” Phát hiện nữ tử trong lòng có động tĩnh, Tần Liễm cúi đầu, thấy nàng cắn môi dưới đến trắng bệch, đôi lông mày thanh tú cau chặt, trên trán đổ một lớp mồ hôi.
“Lạnh.” Nàng ngẩng đầu, run rẩy nói, nàng cảm giác như trong thẩn thể mình có một tầng băng sương đang không ngừng khuếch tán. Hai tay ôm chặt lấy eo hắn, cả cơ thể như muốn rúc hết vào lồng ngực hắn, muốn tất cả ấm áp của hắn.
Hắn dịu dàng lau mồ hôi trên trán nàng, cánh tay gắt gao ôm chặt lấy nàng: “Chỉ lạnh thôi sao?” Thanh âm hắn lại lạnh như băng.
Nghe thấy ngữ điệu hắn không được tốt cho lắm, nàng biết hắn tức giận nàng giấu hắn: “Còn đau nữa.”
Tạ Minh vẫn luôn nhìn Tần Liễm và Thanh Linh, nhìn thấy Thanh Linh có đôi chút khác thường: “Thanh Linh, giờ phút này có phải con cảm thấy trái tim đang co thắng đau đớn hay không?” Ông ta hỏi, khóe miệng lại cong đến quỷ dị: “Những ngày gần đây cũng rất thích ngủ sao?”
Ta Minh hỏi, nhưng đó cũng là khẳng định bệnh trạng của Thanh Linh. Tần Liễm biết Tạ Minh đã từng hạ độc Thanh Linh một lần, hắn theo bản năng cho rằng Tạ Minh đã động tay động chân: “Ông đã làm gì nàng?”
Tạ Minh rút chân ra khỏi khuôn mặt của Nguyên Ung Đế, xoay người bước hai bước, đối mặt với Tần Liễm: “ Thanh Linh trúng Thực Tâm tán chi độc, mỗi lần độc phát đều phải chịu trái tim co thắt đau nhức, nếu không có giải dược, sau chín lần độc phát, hẳn sẽ phải chết.”
Bản thân Thanh Linh là cao thủ dụng độc, cũng gặp qua không ít các loại độc nhưng lại chưa từng nghe thấy Thực Tâm tán chi độc. Thân thể nàng bắt đầu xuất hiện bệnh trạng từ lúc rời khỏi Diệp phủ. Xem ra lần đó Diệp Thiên Minh cho nàng giải dược, đồng thời cũng là độc dược.
“Lão phu có thể đảm bảo, Thực Tâm tán chi độc, trong thiên hạ chỉ có lão phu có giải dược.” Tạ Minh giơ tay, trên lòng bàn tay có một viên thuốc hình tròn.
Hách Liên Dực một bên chật vật ngã vào trong đống tuyết, đôi mắt u ám bình tĩnh đến đáng sợ vẫn luôn nhìn Diệp Thiên Minh. Khi nhìn thấy giải dược trong tay ông ta, đôi mắt thoáng chốc sáng lên. Vẻn vẹn trong phút chốc, tâm tư chín quẹo mười tám cong bắt đầu động. Hắn lặng lẽ chuẩn bị, chỉ đợi thời cơ đến sẽ dùng hết sức để bật lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.