Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 258: Chương 147.2
Sương Nhiễm Tuyết Y
16/05/2019
“Ngươi giao Tần Nam cho lão phu, dược này là của ngươi.” Tạ Minh cũng không dài dòng, nói thẳng.
“Được.” Tần Liễm không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng.
“Không…” Cổ họng Nguyên Ung Đế phá ra thanh âm như bị phá hủy, bàn tay bị giẫm đến huyết nhục mơ hồ vẫn cố gắng mò mẫm trong tuyết tỏ rõ bản thân không cam lòng.
“Tạ Minh, ngươi có phải là người hay không? Đến cả nữ nhi thân sinh cũng có thể ra tay được?” Hoàng Thúc lạnh mặt mắng.
Tần Liễm nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc trong lòng, tâm giống như bị người cứa từng đao, đau nhức lan ra toàn thân.
Ánh mắt của hắn vẫn ôn nhu như vậy, cúi đầu hôn lên trán nàng, hận không thể thay nàng thừa nhận tất cả đau đớn.
“Đưa giải dược ra đây.” Tần Liễm mím môi, đáy mắ thoáng ngoan lệ.
Tạ Minh quơ quơ tay, viên thuốc trong lòng bàn tay theo quán tính lăn tròn những vẫn không rơi ra: “Chờ đến khi lão phu tận mắt thấy được Tần Nam, giải dược này thuộc về ngươi.” Ông ta không nhanh không chậm nói.
Hách Liên Dực nhìn chằm chằm Tạ Minh, đang tìm cơ hội đoạt lấy giải dược trong tay Tạ Minh. Tần Liễm yêu thương Thanh Linh như trân bảo, chỉ cần hắn lấy được giải dược của Tạ Minh, Tần Liễm không phải sẽ nghe hắn chỉ thị hay sao?
Nội lực vừa vận, tránh khỏi thị vệ đang áp mình, dưới bàn chân phát lực, nhất thời nhảy dựng lên lao về phía Tạ Minh.
Hắn đứng cách Tạ Minh khoảng năm, sáu bước chân. Hắn vừa nhảy lên đã gần như lao cả vào người Tạ Minh, Tạ Minh không ngờ Hách Liên Dực lại lao về phía mình, tay run lên, giải dược trong tay liền trượt ra ngoài.
“Đỡ nàng.”Tần Liễm phân phó Vô Ảnh, chưa tới một phút, người lớn như vậy mà cứ hư vô tan biến.
Tạ Minh bất chấp đối phó với Hách Liên Dực, đưa tay đoạt đi giải dược, đúng lúc này Tần Liễm đuổi tới. Tạ Minh ngẩng đẩu, một tay cầm chắc giải dược, tay kia vận lực đánh về phía Tần Liễm.
Tần Liễm cũng một tay nhất quyết đoạt lấy giải dược, tay kia ra sát chiêu công kích lại Tạ Minh.
Hai cành tay đồng thời tranh nhau giải được, đến khi ngàn cân treo sợi tóc, một đôi chân dùng hết sức bình sinh đá giải dược về hướng khác.
Tần Liễm cùng Tạ Minh đồng thời ra sát chiêu đối với nhau của, song phương đều là cao thủ nội lực thâm hậu, song chưởng xuất ra đến cả không gian cũng có đôi chút vặn vẹo, người đứng xung quanh đồng loạt bay ra ba trượng.
Hách Liên Dực cách hai người gần nhất, cũng không ngoại lệ bị đánh bay, lăn lộn vài vòng trên mặt tuyết.
Giải dược bay theo đường vòng cung phi thẳng vào lò lửa. Tần Liễm cùng Tạ Minh đánh nhau làm trễ nải thời gian, hắn dùng nội lực cả đời xuất ra khinh công xuất quỷ nhập thần đuổi theo giải dược, thế nhưng cuối cùng vẫn muộn một bước.
Giải dược lọt vào trong lò lửa, “phập phùng” một cái, ngọn lửa đang vàng pha đỏ đột ngột biến xanh, khói tăng mạnh, thế nhưng trong nháy mắt ngọn lửa đã trở về bình thường.
Đồng tử Tần Liễm co rút lại, trái tim thoáng chốc trầm xuống, kinh hoảng thay nhau kéo đến, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một ý niệm: giải dược không thể bị thiêu hủy! Hắn theo bản năng thò tay vào trong lò lửa.
“Tần Liễm!” Lúc này cơn co thắt cơ tim của Thanh Linh đã qua, nhìn thấy Tần Liễm duỗi tay vào trong lò lửa, hô hấp nàng cứng lại, thiếu chút nữa đã không thở nổi.
Hai chân vận lực, cả người cứ mơ màng vọt tới. Nàng kéo tay từ trong lò lửa ra, tay áo hắn bị dính lửa, nàng lấy đoản kiếm Băng Huyền tùy thân cắt hết phần bị cháy.
“Giải dược vẫn còn trong lò lửa.” Hắn thất thần lầm bầm nói, còn muốn tiếp tục duỗi tay, kết quả bị nàng túm trở về.
Giải dược bay vào trong lò lửa, lúc này cũng đã bị thiêu hết.
“Không được cho tay vào nữa!” Nàng lấy bình nhỏ từ trong thân ra, mở nắp rắc bột phấn vào những chỗ bị bỏng của hắn.
Nhìn bàn tay băng cơ ngọc cốt, so với nữ tử còn xinh đẹp hơn của hắn, lại bị bỏng đến đỏ bừng, mũi không nhịn được cay cay, nước mắt cứ thế chảy ra.
Nhìn nàng khóc, hắn liền bối rối, không dám thò tay vào lò lửa nữa.
“Tên ngốc này!” Nàng dùng khăn lụa bao lấy tay hắn, giật dây buộc tóc xuống cột chặt: “Trong thiên hạ chưa chắc đã chỉ còn một viên, không còn thì chúng ta đi tìm. Nếu như tay chàng bị hủy thì làm sao bây giờ?” Nàng ngửa đầu, mắt lưng tròng nhìn hắn.
Thấy nàng lòng hắn lại đau: “Đừng khóc.” Hắn nhấc cằm nàng lên, ôn nhu hôn lên những giọt nước mắt của nàng.
Minh Lục cách đó không xa thở dài, công tử vừa gặp phu nhân, việc ngốc gì cũng có thể làm được.
Giải dược bị hủy, Tạ Minh tức đến xanh cả mặt, ánh mắt căm tức nhìn đầu sỏ gây tội.
Hách Liên Dực bị đánh bay ngã trên mặt đất, người của Tạ Minh cầm đao đặt trên cổ hắn, chờ ý của Tạ Minh.
“Dám phá hỏng chuyện của lão phu, đáng chết!” Ánh mắt lãnh lệ như độc xà quấn thân của Tạ Minh làm Hách Liên Dực dựng tóc gáy.
Lưỡi đao đặt trên cổ Hách Liên Dực vừa nhận được mệnh lệnh của Tạ Minh liền quyết đoán nhấc lên định chặt đầu Hách Liên Dực.
Hách Liên Dực kịp thời xoay người trốn qua một bên, đôi chân tàn mà không phế của hắn vẫn cố gằng quét ngang làm thị vệ cầm đao ngã sõng xoài, Hách Liên Dực lại nhanh tay đoạt lấy một cây đai, chém chết hai người định lại gần.
“Bắn tên!!!” Tạ Minh tức giận hạ lệnh.
Tên bắn như mưa, bốn phương tám hướng xé gió mà đến.
Hách Liên Dực cầm đao trong tay phòng vệ, đao vung lên tựa như kết giới bảo vệ hắn an toàn bên trong.
“Đã tàn phế rồi mà vẫn còn phát huy kiếm pháp đến mức tận cùng, lão phu coi như đã coi thường ngươi.” Tạ Minh phất tay, Cấm Vệ quân đồng loạt dừng bắn tên, ông ta ngưng tụ chưởng phong, nhún chân phi thẳng về phía Hách Liên Dực. Ông ta muốn đích thân ra tay.
Hách Liên Dực mắt thấy Tạ Minh thân mang sát khí lại gần, hắn liền sử dụng tuyệt chiêu Hàn Băng chưởng của mình.
So với trước kia Hàn Băng chưởng càng thêm tịnh tiến, vốn hắn định ém con bài chưa lật này, sau này ắt có lợi cho việc chạy trốn. Thế nhưng với hoàn cảnh hiện nay Tạ Minh rõ ràng đang muốn lấy mạng hắn. Hắn không thể không xuất ra tuyệt chiêu.
Hàn Băng chưởng vửa xuất, Tạ Minh bị đông thành khối băng.
“Ầm” rất nhanh, Tạ Minh dùng nội lực chấn vỡ khối băng. Xuất chưởng, đánh về phía Hách Liên Dực.
Hách Liên Dực kinh hãi, luân phiên đánh ra Hàn Băng chưởng. Với thời tiết thiên hàn địa lãnh như thế này, Hàn Băng chưởng lại càng phát huy tác dụng của nó, băng kết lại chắc chắn vô cùng.
Tuy Tạ Minh nội lực thâm hậu, mấy phen chấn vỡ băng cũng có vẻ mệt mỏi: “Đáng chết!” Chưởng phong của ông ta càng phát ra lợi hại.
Tần Liễm đột ngột đẩy Thanh Linh ra, xoay người, tay vung lên, lò lửa lật úp trên mặt đất, ngọn lửa gặp tuyết lạnh không bao lâu liền tắt.
“Tần Liễm, chàng muốn làm gì?” Tâm Thanh Linh treo ngược lên, run giọng hỏi.
Cấm Vệ quân ở một bên nhìn chằm chằm, không nghe thấy đầu lĩnh có phân phó gì, chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm Tần Liễm và Thanh Linh, không dám manh động.
Tần Liễm ngồi xổm xuống bới trong đống than. Vạn nhất đúng như Tạ Minh nói, trong thiên hạ chỉ có vẻn vẹn một viên giải dược có thể cứu nàng, vậy giờ hắn phải làm thế nào? Hắn không tin giải dược đã bị tiêu hủy, chắc chắn nó vẫn còn trong lò lửa.
Hắn có thể mất đi mọi thứ, thậm chí là mạng của hắn, lại chỉ duy nhất không muốn mất đi nàng, không muốn, cũng nhất quyết không thể!
Than củi mặc dù đã tắt nhưng vẫn còn một chút than hồng. Bàn tay mềm mịn đụng vào than hồng nóng cháy, hắn cũng không cảm giác đau.
“Không cần tìm.” Nàng muốn kéo tay lại thế nhưng hắn vẫn cứ cố chấp tìm.
Hắn dường như đã mất đi lý trí, đào đến đào đi trong đống than củi, thần sắc bất lực mê man trên khuôn mặt hắn tựa như hài tử bị vất bỏ.
“Được.” Tần Liễm không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng.
“Không…” Cổ họng Nguyên Ung Đế phá ra thanh âm như bị phá hủy, bàn tay bị giẫm đến huyết nhục mơ hồ vẫn cố gắng mò mẫm trong tuyết tỏ rõ bản thân không cam lòng.
“Tạ Minh, ngươi có phải là người hay không? Đến cả nữ nhi thân sinh cũng có thể ra tay được?” Hoàng Thúc lạnh mặt mắng.
Tần Liễm nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc trong lòng, tâm giống như bị người cứa từng đao, đau nhức lan ra toàn thân.
Ánh mắt của hắn vẫn ôn nhu như vậy, cúi đầu hôn lên trán nàng, hận không thể thay nàng thừa nhận tất cả đau đớn.
“Đưa giải dược ra đây.” Tần Liễm mím môi, đáy mắ thoáng ngoan lệ.
Tạ Minh quơ quơ tay, viên thuốc trong lòng bàn tay theo quán tính lăn tròn những vẫn không rơi ra: “Chờ đến khi lão phu tận mắt thấy được Tần Nam, giải dược này thuộc về ngươi.” Ông ta không nhanh không chậm nói.
Hách Liên Dực nhìn chằm chằm Tạ Minh, đang tìm cơ hội đoạt lấy giải dược trong tay Tạ Minh. Tần Liễm yêu thương Thanh Linh như trân bảo, chỉ cần hắn lấy được giải dược của Tạ Minh, Tần Liễm không phải sẽ nghe hắn chỉ thị hay sao?
Nội lực vừa vận, tránh khỏi thị vệ đang áp mình, dưới bàn chân phát lực, nhất thời nhảy dựng lên lao về phía Tạ Minh.
Hắn đứng cách Tạ Minh khoảng năm, sáu bước chân. Hắn vừa nhảy lên đã gần như lao cả vào người Tạ Minh, Tạ Minh không ngờ Hách Liên Dực lại lao về phía mình, tay run lên, giải dược trong tay liền trượt ra ngoài.
“Đỡ nàng.”Tần Liễm phân phó Vô Ảnh, chưa tới một phút, người lớn như vậy mà cứ hư vô tan biến.
Tạ Minh bất chấp đối phó với Hách Liên Dực, đưa tay đoạt đi giải dược, đúng lúc này Tần Liễm đuổi tới. Tạ Minh ngẩng đẩu, một tay cầm chắc giải dược, tay kia vận lực đánh về phía Tần Liễm.
Tần Liễm cũng một tay nhất quyết đoạt lấy giải dược, tay kia ra sát chiêu công kích lại Tạ Minh.
Hai cành tay đồng thời tranh nhau giải được, đến khi ngàn cân treo sợi tóc, một đôi chân dùng hết sức bình sinh đá giải dược về hướng khác.
Tần Liễm cùng Tạ Minh đồng thời ra sát chiêu đối với nhau của, song phương đều là cao thủ nội lực thâm hậu, song chưởng xuất ra đến cả không gian cũng có đôi chút vặn vẹo, người đứng xung quanh đồng loạt bay ra ba trượng.
Hách Liên Dực cách hai người gần nhất, cũng không ngoại lệ bị đánh bay, lăn lộn vài vòng trên mặt tuyết.
Giải dược bay theo đường vòng cung phi thẳng vào lò lửa. Tần Liễm cùng Tạ Minh đánh nhau làm trễ nải thời gian, hắn dùng nội lực cả đời xuất ra khinh công xuất quỷ nhập thần đuổi theo giải dược, thế nhưng cuối cùng vẫn muộn một bước.
Giải dược lọt vào trong lò lửa, “phập phùng” một cái, ngọn lửa đang vàng pha đỏ đột ngột biến xanh, khói tăng mạnh, thế nhưng trong nháy mắt ngọn lửa đã trở về bình thường.
Đồng tử Tần Liễm co rút lại, trái tim thoáng chốc trầm xuống, kinh hoảng thay nhau kéo đến, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một ý niệm: giải dược không thể bị thiêu hủy! Hắn theo bản năng thò tay vào trong lò lửa.
“Tần Liễm!” Lúc này cơn co thắt cơ tim của Thanh Linh đã qua, nhìn thấy Tần Liễm duỗi tay vào trong lò lửa, hô hấp nàng cứng lại, thiếu chút nữa đã không thở nổi.
Hai chân vận lực, cả người cứ mơ màng vọt tới. Nàng kéo tay từ trong lò lửa ra, tay áo hắn bị dính lửa, nàng lấy đoản kiếm Băng Huyền tùy thân cắt hết phần bị cháy.
“Giải dược vẫn còn trong lò lửa.” Hắn thất thần lầm bầm nói, còn muốn tiếp tục duỗi tay, kết quả bị nàng túm trở về.
Giải dược bay vào trong lò lửa, lúc này cũng đã bị thiêu hết.
“Không được cho tay vào nữa!” Nàng lấy bình nhỏ từ trong thân ra, mở nắp rắc bột phấn vào những chỗ bị bỏng của hắn.
Nhìn bàn tay băng cơ ngọc cốt, so với nữ tử còn xinh đẹp hơn của hắn, lại bị bỏng đến đỏ bừng, mũi không nhịn được cay cay, nước mắt cứ thế chảy ra.
Nhìn nàng khóc, hắn liền bối rối, không dám thò tay vào lò lửa nữa.
“Tên ngốc này!” Nàng dùng khăn lụa bao lấy tay hắn, giật dây buộc tóc xuống cột chặt: “Trong thiên hạ chưa chắc đã chỉ còn một viên, không còn thì chúng ta đi tìm. Nếu như tay chàng bị hủy thì làm sao bây giờ?” Nàng ngửa đầu, mắt lưng tròng nhìn hắn.
Thấy nàng lòng hắn lại đau: “Đừng khóc.” Hắn nhấc cằm nàng lên, ôn nhu hôn lên những giọt nước mắt của nàng.
Minh Lục cách đó không xa thở dài, công tử vừa gặp phu nhân, việc ngốc gì cũng có thể làm được.
Giải dược bị hủy, Tạ Minh tức đến xanh cả mặt, ánh mắt căm tức nhìn đầu sỏ gây tội.
Hách Liên Dực bị đánh bay ngã trên mặt đất, người của Tạ Minh cầm đao đặt trên cổ hắn, chờ ý của Tạ Minh.
“Dám phá hỏng chuyện của lão phu, đáng chết!” Ánh mắt lãnh lệ như độc xà quấn thân của Tạ Minh làm Hách Liên Dực dựng tóc gáy.
Lưỡi đao đặt trên cổ Hách Liên Dực vừa nhận được mệnh lệnh của Tạ Minh liền quyết đoán nhấc lên định chặt đầu Hách Liên Dực.
Hách Liên Dực kịp thời xoay người trốn qua một bên, đôi chân tàn mà không phế của hắn vẫn cố gằng quét ngang làm thị vệ cầm đao ngã sõng xoài, Hách Liên Dực lại nhanh tay đoạt lấy một cây đai, chém chết hai người định lại gần.
“Bắn tên!!!” Tạ Minh tức giận hạ lệnh.
Tên bắn như mưa, bốn phương tám hướng xé gió mà đến.
Hách Liên Dực cầm đao trong tay phòng vệ, đao vung lên tựa như kết giới bảo vệ hắn an toàn bên trong.
“Đã tàn phế rồi mà vẫn còn phát huy kiếm pháp đến mức tận cùng, lão phu coi như đã coi thường ngươi.” Tạ Minh phất tay, Cấm Vệ quân đồng loạt dừng bắn tên, ông ta ngưng tụ chưởng phong, nhún chân phi thẳng về phía Hách Liên Dực. Ông ta muốn đích thân ra tay.
Hách Liên Dực mắt thấy Tạ Minh thân mang sát khí lại gần, hắn liền sử dụng tuyệt chiêu Hàn Băng chưởng của mình.
So với trước kia Hàn Băng chưởng càng thêm tịnh tiến, vốn hắn định ém con bài chưa lật này, sau này ắt có lợi cho việc chạy trốn. Thế nhưng với hoàn cảnh hiện nay Tạ Minh rõ ràng đang muốn lấy mạng hắn. Hắn không thể không xuất ra tuyệt chiêu.
Hàn Băng chưởng vửa xuất, Tạ Minh bị đông thành khối băng.
“Ầm” rất nhanh, Tạ Minh dùng nội lực chấn vỡ khối băng. Xuất chưởng, đánh về phía Hách Liên Dực.
Hách Liên Dực kinh hãi, luân phiên đánh ra Hàn Băng chưởng. Với thời tiết thiên hàn địa lãnh như thế này, Hàn Băng chưởng lại càng phát huy tác dụng của nó, băng kết lại chắc chắn vô cùng.
Tuy Tạ Minh nội lực thâm hậu, mấy phen chấn vỡ băng cũng có vẻ mệt mỏi: “Đáng chết!” Chưởng phong của ông ta càng phát ra lợi hại.
Tần Liễm đột ngột đẩy Thanh Linh ra, xoay người, tay vung lên, lò lửa lật úp trên mặt đất, ngọn lửa gặp tuyết lạnh không bao lâu liền tắt.
“Tần Liễm, chàng muốn làm gì?” Tâm Thanh Linh treo ngược lên, run giọng hỏi.
Cấm Vệ quân ở một bên nhìn chằm chằm, không nghe thấy đầu lĩnh có phân phó gì, chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm Tần Liễm và Thanh Linh, không dám manh động.
Tần Liễm ngồi xổm xuống bới trong đống than. Vạn nhất đúng như Tạ Minh nói, trong thiên hạ chỉ có vẻn vẹn một viên giải dược có thể cứu nàng, vậy giờ hắn phải làm thế nào? Hắn không tin giải dược đã bị tiêu hủy, chắc chắn nó vẫn còn trong lò lửa.
Hắn có thể mất đi mọi thứ, thậm chí là mạng của hắn, lại chỉ duy nhất không muốn mất đi nàng, không muốn, cũng nhất quyết không thể!
Than củi mặc dù đã tắt nhưng vẫn còn một chút than hồng. Bàn tay mềm mịn đụng vào than hồng nóng cháy, hắn cũng không cảm giác đau.
“Không cần tìm.” Nàng muốn kéo tay lại thế nhưng hắn vẫn cứ cố chấp tìm.
Hắn dường như đã mất đi lý trí, đào đến đào đi trong đống than củi, thần sắc bất lực mê man trên khuôn mặt hắn tựa như hài tử bị vất bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.