Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 207: Chương 138.3
Sương Nhiễm Tuyết Y
07/02/2019
Nàng lập tức khóc không ra nước mắt, cho chừa cái tội tham ngủ, không nghĩ vừa tỉnh dậy bản thân đã ở trong hàng sói.
Đôi môi đang hôn nàng vừa hung lại vừa vội, không cho nàng có thời gian thở dốc liền cạy hàm răng của nàng rồi luồn lưỡi vào trong, tham lam nuốt đi hô hấp của nàng. Bây giờ hoàn toàn không thấy bộ dạng nam tử ôn nhuận như ngọc làm việc đĩnh đạc như thường ngày.
Hô hấp của nàng dần trở nên dồn dập: “Phu quân…” Nụ hôn nồng cháy như muốn thiêu đốt nàng, nụ hôn của hắn vừa ngọt ngào lại vừa hành hạ. Nhưng cho dù có khó chịu như thế nào, nàng vẫn không muốn né tránh, vươn tay ôm chặt cổ hắn, dùng sức hôn trả.
Hắn cảm nhận được sự đáp lại của nàng, lý trí trong nháy mắt sụp đổ, càng được nước lấn tới mà hôn sâu thêm.
Tấm màn lụa tầng tầng lớp lớp hạ xuống, che kín sắc xuân rực rỡ trong ngày đông giá lạnh.
Hắn hôn dọc theo cần cổ trắng nón của nàng, dần dần xuống dưới, không cho nàng có cơ hội kháng cự, thật sâu hôn nàng, tùy ý đòi lấy.
Sau tấm màn mờ ảo, tiếng nữ tử than nhẹ cầu xin cùng thanh âm đứt quãng xấu hổ, thật lâu sau đó mới chấm dứt.
Thanh Linh vô lực nằm gọn trong lòng hắn, đôi mắt đen nhánh mang theo hơi nước mê mang đáng thương nhìn người nào đó.
Mỗ nam sau khi được ăn no tựa như vẫn còn chưa đủ thỏa mãn, đôi tay hạnh kiểm xấu vẫn cứ vuốt ve không ngừng.
Người trong ngực co lại một chút, vẻ mặt đáng thương: “Phu quân.” Bộ dạng tựa như phải chịu ủy khuất cực lớn.
“Ngoan, lần này vi phu đảm bảo sẽ rất nhẹ nhàng.” Tiếng cười cho dù có ôn nhu cỡ nào cũng không thể che dấu sự gian xảo trong đó.
Trong lòng nàng âm thầm khinh bỉ, lời người này nói trong vấn đề này không bao giờ có thể tin tưởng được: “Không được.” Nàng mềm mại đẩy hắn ra một chút.
Hắn thuận thế nắm lấy tay nàng, hơi dùng lực kéo nàng vào lòng, vừa dỗ dành lại vừa nhanh chóng lừa ăn nàng thêm lần nữa.
Lúc trở lại Diệp phủ sắc trời đã hoàn toàn tối.
Thanh Linh kéo thân thể mỏi mệt về, cố hết sức đi về viện tử của mình, trong lòng vẫn âm thầm mắng Tần Liễm khốn kiếp: “Khốn kiếp! Khốn kiếp!” Cuối cùng vẫn không nhịn được mà mắng hẳn ra tiếng.
Thư Nghiễn tựa như u linh nhẹ nhàng xuất hiện nghe thấy tiếng nàng mắng, sợ hết hồn, cho rằng nàng đang mắng mình, vội vội vàng vàng quỳ xuống: “Chủ Thượng, không biết thuộc hạ đã phạm vào sai lầm gì? Kính xin chỉ rõ.”
Thanh Linh có hơi chút sững sờ, thấy rõ là Thư Ngiễn: “Tại sao là ngươi? Đến đây lúc nào?”
Thư Nghiễn thở phào nhẹ nhõm, cũng hiểu vừa rồi người Thanh Linh mắng không phải mình: “Thuộc hạ đã tới từ sớm.”
Thanh Linh đứng dưới mái hiên, vỗ vỗ tuyết đọng trên vai: “Có tin tức mới sao?”
“Sáng sớm hôm nay Ninh Thục phi vạch trần thân phận một cung nhân là người của Kính Nam vương , kỳ quái là Ninh Thục phi lại không đuổi người đi. Chỉ là bảo cung nhân đó truyền tin cho Kính Nam vương, quyết liệt vô tình khiến Kính Nam vương hết hy vọng với bà ta.” Thư Nghiễn nói, tin này sáng sớm nay hắn đã nhận được, chẳng qua lúc tới Diệp phủ bào tin cho Thanh Linh lại hay tin Thanh Linh đã tiến cung, thời gian kéo dài đến tận bây giờ: “Chủ Thượng, Ninh Thục phi muốn Kính Nam vương hết hy vọng, chúng ta có truyền tin này hay không?”
“Truyền, nhưng muốn đến tai Kính Nam vương phải đổi lại một chút.” Thanh Linh nói.
Ninh Thục phi muốn Kính Nam vương không còn hy vọng gì vào tình yêu thời thanh xuân của hai người nữa, lời nói kia chẳng những không làm ông ta thương tâm, trái lại còn khiến ông ta càng đau lòng bà ta hơn. Hết hy vọng ư? Chắc chắn là chuyện không tưởng.
Tháng sau chính là đại điển phong Thái tử, đường phố người đến ngwoif đi, vô cùng náo nhiệt. Có thể dễ dàng nhìn thấy ngoại tộc ăn mặc kỳ dị hành tẩu trên ngã tư đường. Những người này phần lớn đến từ những quốc gia đến tham dự đại điển phong Thái tử.
Đại lễ sắp đến, Tần Liễm cùng Thanh Linh khó có được ngày rảnh rỗi cùng nhau đi trên phố.
Hai người vào một quán vằn thắn trong con ngõ nhỏ.
Vằn thắn chưa mang lên, Thanh Linh một tay chống cằn, nhìn nam tử tuấn mĩ đối diện mình.
Tần Liễm bạch y xuất trần, lẳng lặng ngồi trên một chiếc ghế nhỏ. Thành thị nhộn nhịp, bên trong quán hỗn loạn, chỉ riêng hắn sạch sẽ đẹp đẽ, tựa như trích tiên không ăn khói lửa nhân gian, lại giống như yêu nghiệt tà mị.
Vừa có tiên khí lại vừa có yêu khí, hai khí chất mâu thuẫn đối lập nhau như vậy nhưng lại cùng xuất hiện trên người hắn, cảm giác hài hòa vô cùng.
Khách nhân ngồi xung quanh đều nhìn đến ngây người, sợ hãi than sao phàm trần lại xuất hiện một nam tử hào hoa phong nhã đến như vậy.
“Nàng đang quyến rũ vi phu sao?” Hắn ranh mãnh cười nói.
Nụ cười này của hắn khiến khách nhân trong quán hít khí lạnh liên tục.
Họa thủy, lam nhan họa thủy, bộ dáng tinh mỹ thế này không biết mê đắm bao nhiêu người.
“Không có.” Nàng phủ nhận, quay đầu nói: “Chỉ muốn nhìn chàng nhiều hơn một chút, không được sao?”
Hắn vươn tay nằm cằm của nàng, cưỡng ép nàng xoay lại nhìn mình: “Được, cứ nhìn đi. Vi phu là người của nàng, nàng muốn ngắm lúc nào cũng được. Chỉ là phu nhân đừng tùy ý quyến rũ vi phu, nàng cũng biết mà, vi phu từ trước đến nay đều không cưỡng lại được hấp dẫn của nàng.”
Khóe miệng Thanh Linh cong lên, nàng quyến rũ hắn lúc nào? Trong lòng đột nhiên cảm thấy thật tò mò, một nam tử quyền cao chức trọng lại đẹp mắt như vậy sao lại cứ khăng khắng thích nàng cơ chứ: “Sao chàng lại thích ta?” Nàng hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
Nàng không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, tướng mạo nàng chỉ dừng ở mức thanh tú, cũng coi như là có nhan sắc. Nàng không đủ thông minh, còn có khi ngớ ngẩn đến nhân thần đều công phẫn. Nàng cũng không có lòng nhân hậu, khi cần có thể bỏ đá xuống giếng, cũng có thể không chớp mắt mà giết người.
Hắn không trả lời nàng, chỉ đưa tay xoa xoa mái tóc nàng mắng: “Nha đầu ngốc.”
“Hai vị khách quan, vằn thắn của hai vị đây.” Chưởng quỹ bưng hai chén mì vằn thắn đặt trên bàn.
Mì vằn thắn mới nấu bốc hơi nghi ngút, sợi mì màu trắng gạo, nước dùng trong vắt, bên trên có rắc thêm một chút hành thái nhỏ.
Thanh Linh cho thêm rất nhiều tương ớt vào trong bát mì: “Chàng có muốn không? Vằn thắn phải cay mới đúng vị.”
“Không cần, vi phu không thích ăn cay.”
“Thật đáng tiếc.” Nàng tiếc nuối nói, sau đó liền vùi đầu ăn, không có một chút dáng vẻ nào của nữ nhi gia xuất thân hào môn.
“Cay, thật cay.” Miệng nàng hô cay nhưng vẫn cứ từng miếng to vào miệng, không ngừng lấy một giây.
Tần Liễm nhìn quán nhỏ người đi đi lại lại, lại nhìn mì vằn thắn của abnr thân, không khỏi nhíu mày, tay cầm đũa lại không có hứng thú muốn ăn. Dứt khoát đặt đũa xuống nhìn nàng ăn.
“Sao chàng không ăn?” Nàng ngẩng đầu, khóe miệng dính chút nước canh.
“Vi phu không đói.” Hắn lấy từ trong tay áo một chiếc khăn tay chất liệu vô cùng tốt dịu dàng lau miệng nàng.
Chờ hắn thu hồi khăn tay, nàng đột nhiên làm mặt xấu với hắn.
Hắn sững sờ: “Nàng lại nghịch ngợm.” Sau đó bất đắc dĩ cười cười, nàng thừa dịp hắn đang cười, nhét thìa vằn thắn còn đang dính đầy ớt vào miệng hắn.
“Ta bón cho chàng, cấm nhả ra.” Nàng giả hoạt cười nói.
Tần Liễm dưới dâm uy của nàng không dám nhả. Hắn nhai nhai hái cái, lông mi nhíu chặt. Sắc mặt dần đỏ bừng, gò má trắng nõn ửng hồng, rất mê người.
Mặt hắn nhăn lại. Bộ dạng kia thật giống như hài tử bị ác bá bắt nạt, muốn khóc lại không dám khóc.
Nàng đau lòng hắn, gọi chưởng quỹ bưng một bát cháo trắng, đợi hắn uống hết mới nhỏ giọng mắng: “Ngốc, đúng là không nói được chàng mà.” Sao lúc này lại nghe lời như vậy? Thời điểm trên giường không thấy hắn ngoan như vậy.
Một chén cháo trắng vào vụng, hắn vẫn bị cay đến thở hổn hển: “Nếu nhả ra nàng sẽ tức giận.”
Đôi môi đang hôn nàng vừa hung lại vừa vội, không cho nàng có thời gian thở dốc liền cạy hàm răng của nàng rồi luồn lưỡi vào trong, tham lam nuốt đi hô hấp của nàng. Bây giờ hoàn toàn không thấy bộ dạng nam tử ôn nhuận như ngọc làm việc đĩnh đạc như thường ngày.
Hô hấp của nàng dần trở nên dồn dập: “Phu quân…” Nụ hôn nồng cháy như muốn thiêu đốt nàng, nụ hôn của hắn vừa ngọt ngào lại vừa hành hạ. Nhưng cho dù có khó chịu như thế nào, nàng vẫn không muốn né tránh, vươn tay ôm chặt cổ hắn, dùng sức hôn trả.
Hắn cảm nhận được sự đáp lại của nàng, lý trí trong nháy mắt sụp đổ, càng được nước lấn tới mà hôn sâu thêm.
Tấm màn lụa tầng tầng lớp lớp hạ xuống, che kín sắc xuân rực rỡ trong ngày đông giá lạnh.
Hắn hôn dọc theo cần cổ trắng nón của nàng, dần dần xuống dưới, không cho nàng có cơ hội kháng cự, thật sâu hôn nàng, tùy ý đòi lấy.
Sau tấm màn mờ ảo, tiếng nữ tử than nhẹ cầu xin cùng thanh âm đứt quãng xấu hổ, thật lâu sau đó mới chấm dứt.
Thanh Linh vô lực nằm gọn trong lòng hắn, đôi mắt đen nhánh mang theo hơi nước mê mang đáng thương nhìn người nào đó.
Mỗ nam sau khi được ăn no tựa như vẫn còn chưa đủ thỏa mãn, đôi tay hạnh kiểm xấu vẫn cứ vuốt ve không ngừng.
Người trong ngực co lại một chút, vẻ mặt đáng thương: “Phu quân.” Bộ dạng tựa như phải chịu ủy khuất cực lớn.
“Ngoan, lần này vi phu đảm bảo sẽ rất nhẹ nhàng.” Tiếng cười cho dù có ôn nhu cỡ nào cũng không thể che dấu sự gian xảo trong đó.
Trong lòng nàng âm thầm khinh bỉ, lời người này nói trong vấn đề này không bao giờ có thể tin tưởng được: “Không được.” Nàng mềm mại đẩy hắn ra một chút.
Hắn thuận thế nắm lấy tay nàng, hơi dùng lực kéo nàng vào lòng, vừa dỗ dành lại vừa nhanh chóng lừa ăn nàng thêm lần nữa.
Lúc trở lại Diệp phủ sắc trời đã hoàn toàn tối.
Thanh Linh kéo thân thể mỏi mệt về, cố hết sức đi về viện tử của mình, trong lòng vẫn âm thầm mắng Tần Liễm khốn kiếp: “Khốn kiếp! Khốn kiếp!” Cuối cùng vẫn không nhịn được mà mắng hẳn ra tiếng.
Thư Nghiễn tựa như u linh nhẹ nhàng xuất hiện nghe thấy tiếng nàng mắng, sợ hết hồn, cho rằng nàng đang mắng mình, vội vội vàng vàng quỳ xuống: “Chủ Thượng, không biết thuộc hạ đã phạm vào sai lầm gì? Kính xin chỉ rõ.”
Thanh Linh có hơi chút sững sờ, thấy rõ là Thư Ngiễn: “Tại sao là ngươi? Đến đây lúc nào?”
Thư Nghiễn thở phào nhẹ nhõm, cũng hiểu vừa rồi người Thanh Linh mắng không phải mình: “Thuộc hạ đã tới từ sớm.”
Thanh Linh đứng dưới mái hiên, vỗ vỗ tuyết đọng trên vai: “Có tin tức mới sao?”
“Sáng sớm hôm nay Ninh Thục phi vạch trần thân phận một cung nhân là người của Kính Nam vương , kỳ quái là Ninh Thục phi lại không đuổi người đi. Chỉ là bảo cung nhân đó truyền tin cho Kính Nam vương, quyết liệt vô tình khiến Kính Nam vương hết hy vọng với bà ta.” Thư Nghiễn nói, tin này sáng sớm nay hắn đã nhận được, chẳng qua lúc tới Diệp phủ bào tin cho Thanh Linh lại hay tin Thanh Linh đã tiến cung, thời gian kéo dài đến tận bây giờ: “Chủ Thượng, Ninh Thục phi muốn Kính Nam vương hết hy vọng, chúng ta có truyền tin này hay không?”
“Truyền, nhưng muốn đến tai Kính Nam vương phải đổi lại một chút.” Thanh Linh nói.
Ninh Thục phi muốn Kính Nam vương không còn hy vọng gì vào tình yêu thời thanh xuân của hai người nữa, lời nói kia chẳng những không làm ông ta thương tâm, trái lại còn khiến ông ta càng đau lòng bà ta hơn. Hết hy vọng ư? Chắc chắn là chuyện không tưởng.
Tháng sau chính là đại điển phong Thái tử, đường phố người đến ngwoif đi, vô cùng náo nhiệt. Có thể dễ dàng nhìn thấy ngoại tộc ăn mặc kỳ dị hành tẩu trên ngã tư đường. Những người này phần lớn đến từ những quốc gia đến tham dự đại điển phong Thái tử.
Đại lễ sắp đến, Tần Liễm cùng Thanh Linh khó có được ngày rảnh rỗi cùng nhau đi trên phố.
Hai người vào một quán vằn thắn trong con ngõ nhỏ.
Vằn thắn chưa mang lên, Thanh Linh một tay chống cằn, nhìn nam tử tuấn mĩ đối diện mình.
Tần Liễm bạch y xuất trần, lẳng lặng ngồi trên một chiếc ghế nhỏ. Thành thị nhộn nhịp, bên trong quán hỗn loạn, chỉ riêng hắn sạch sẽ đẹp đẽ, tựa như trích tiên không ăn khói lửa nhân gian, lại giống như yêu nghiệt tà mị.
Vừa có tiên khí lại vừa có yêu khí, hai khí chất mâu thuẫn đối lập nhau như vậy nhưng lại cùng xuất hiện trên người hắn, cảm giác hài hòa vô cùng.
Khách nhân ngồi xung quanh đều nhìn đến ngây người, sợ hãi than sao phàm trần lại xuất hiện một nam tử hào hoa phong nhã đến như vậy.
“Nàng đang quyến rũ vi phu sao?” Hắn ranh mãnh cười nói.
Nụ cười này của hắn khiến khách nhân trong quán hít khí lạnh liên tục.
Họa thủy, lam nhan họa thủy, bộ dáng tinh mỹ thế này không biết mê đắm bao nhiêu người.
“Không có.” Nàng phủ nhận, quay đầu nói: “Chỉ muốn nhìn chàng nhiều hơn một chút, không được sao?”
Hắn vươn tay nằm cằm của nàng, cưỡng ép nàng xoay lại nhìn mình: “Được, cứ nhìn đi. Vi phu là người của nàng, nàng muốn ngắm lúc nào cũng được. Chỉ là phu nhân đừng tùy ý quyến rũ vi phu, nàng cũng biết mà, vi phu từ trước đến nay đều không cưỡng lại được hấp dẫn của nàng.”
Khóe miệng Thanh Linh cong lên, nàng quyến rũ hắn lúc nào? Trong lòng đột nhiên cảm thấy thật tò mò, một nam tử quyền cao chức trọng lại đẹp mắt như vậy sao lại cứ khăng khắng thích nàng cơ chứ: “Sao chàng lại thích ta?” Nàng hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
Nàng không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, tướng mạo nàng chỉ dừng ở mức thanh tú, cũng coi như là có nhan sắc. Nàng không đủ thông minh, còn có khi ngớ ngẩn đến nhân thần đều công phẫn. Nàng cũng không có lòng nhân hậu, khi cần có thể bỏ đá xuống giếng, cũng có thể không chớp mắt mà giết người.
Hắn không trả lời nàng, chỉ đưa tay xoa xoa mái tóc nàng mắng: “Nha đầu ngốc.”
“Hai vị khách quan, vằn thắn của hai vị đây.” Chưởng quỹ bưng hai chén mì vằn thắn đặt trên bàn.
Mì vằn thắn mới nấu bốc hơi nghi ngút, sợi mì màu trắng gạo, nước dùng trong vắt, bên trên có rắc thêm một chút hành thái nhỏ.
Thanh Linh cho thêm rất nhiều tương ớt vào trong bát mì: “Chàng có muốn không? Vằn thắn phải cay mới đúng vị.”
“Không cần, vi phu không thích ăn cay.”
“Thật đáng tiếc.” Nàng tiếc nuối nói, sau đó liền vùi đầu ăn, không có một chút dáng vẻ nào của nữ nhi gia xuất thân hào môn.
“Cay, thật cay.” Miệng nàng hô cay nhưng vẫn cứ từng miếng to vào miệng, không ngừng lấy một giây.
Tần Liễm nhìn quán nhỏ người đi đi lại lại, lại nhìn mì vằn thắn của abnr thân, không khỏi nhíu mày, tay cầm đũa lại không có hứng thú muốn ăn. Dứt khoát đặt đũa xuống nhìn nàng ăn.
“Sao chàng không ăn?” Nàng ngẩng đầu, khóe miệng dính chút nước canh.
“Vi phu không đói.” Hắn lấy từ trong tay áo một chiếc khăn tay chất liệu vô cùng tốt dịu dàng lau miệng nàng.
Chờ hắn thu hồi khăn tay, nàng đột nhiên làm mặt xấu với hắn.
Hắn sững sờ: “Nàng lại nghịch ngợm.” Sau đó bất đắc dĩ cười cười, nàng thừa dịp hắn đang cười, nhét thìa vằn thắn còn đang dính đầy ớt vào miệng hắn.
“Ta bón cho chàng, cấm nhả ra.” Nàng giả hoạt cười nói.
Tần Liễm dưới dâm uy của nàng không dám nhả. Hắn nhai nhai hái cái, lông mi nhíu chặt. Sắc mặt dần đỏ bừng, gò má trắng nõn ửng hồng, rất mê người.
Mặt hắn nhăn lại. Bộ dạng kia thật giống như hài tử bị ác bá bắt nạt, muốn khóc lại không dám khóc.
Nàng đau lòng hắn, gọi chưởng quỹ bưng một bát cháo trắng, đợi hắn uống hết mới nhỏ giọng mắng: “Ngốc, đúng là không nói được chàng mà.” Sao lúc này lại nghe lời như vậy? Thời điểm trên giường không thấy hắn ngoan như vậy.
Một chén cháo trắng vào vụng, hắn vẫn bị cay đến thở hổn hển: “Nếu nhả ra nàng sẽ tức giận.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.