Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 208: Chương 138.4
Sương Nhiễm Tuyết Y
09/02/2019
Nàng hít một hơi, mùi vị ngọt ngào lập tức tràn đầy khoang tim: “Đồ ngốc.”
Nàng làm sao sẽ giận hắn. chỉ muốn bắt nạt hắn một chút thôi mà.
“Chàng cứ chiều ta như vậy, sau này ta hư hỏng thì phải làm thế nào?” Hình như nàng bị hắn sủng sắp hư rồi.
“Nàng là nữ nhân của ta, không sủng nàng thì sủng ai?” Hắn dáng vẻ đương nhiên nói: “Sủng hư cũng không sao, nàng vui vẻ là được.”
Nàng nghe vậy liền sẵng giọng: “Miệng càng ngày càng ngọt.”
Ăn xong bát vằn thắn, Thanh Linh kéo tay Tần Liễm hòa vào dòng người trên phố.
Hai người đi ngang qua một sạp bán đồ chơi, nàng dừng bước, lắc lắc tay hắn nói: “Tần Liễm, những thứ này đều rất đẹp.”
Bên trong quán bán chủ yếu là vỏ sò, đầu gỗ, tảng đá điêu khắc thành hình hoa hoa thảo thảo.
“Nàng thích, vậy thì mua toàn bộ.” Hắn cười nhẹ.
“Nhiều quá rồi, chỉ cần hai ba món đồ là được.” Nàng hứng trí bừng bừng chọn đồ chơi.
“Đại Hoàng tử, ngài nhìn nữ nhân kia.” Tên sai vặt vẻ mặt đáng khinh, đứng trong đám đông, ngón tay chỉ Thanh Linh rồi quay sang nam tử bên cạnh người nịnh nọt.
Nam tử đứng cạnh hắn, tướng mạo thường thường, lông mày đen dày, đôi mắt một mí híp lại, cả người đầy mùi bỉ ổi. Thân hình hắn có hơi phát tướng, cẩm hoa y phục hoa lệ tục khí.
“Chậc chậc chậc, coi tư thái kia có bao nhiêu yểu điệu, gò má thanh tú thủy linh. Đại Hoàng tử người nếm nhiều sơn trân, thi thoảng ăn qua món thôn quê nhất định sẽ hết sức sảng khoái.” Tên sai vặt tên Thành Vượng, đôi mắt hắn lộ ra một chút tinh quang, vẫn là cứ đáng khinh như thế.
Đôi mắt Đại Hoàng tử híp thành một đường ngang: “Đến Nam Hạ đã nhiều ngày như vậy, hôm nay vận khí tốt, đụng phải nữ nhân vừa miệng bổn Hoàng tử.”
Hắn chen lấn đám người, đứng bên cạnh Thanh Linh, Thanh Linh đang chọn đồ, không có tâm tư để ý mấy người bên cạnh.
“Mạo muội cho hỏi mỹ nhân tên là gì?” Đại Hoàng tử duỗi đôi móng heo muốn sờ sờ chấm mút chút vị.
Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai nàng.
Khóe mắt Thanh Linh liếc nhìn Tần Liễm đang nắm tay một nam tử xa lạ, nghe tiếng kêu thảm thiết kia đủ biết Tần Liễm hạ thủ thực không lưu tình.
“Làm càn!” Thành Vượng nhìn thấy chủ tử bị bắt nạt liền đứng dậy quát to.
“Câm miệng.” Ánh mắt Đại Hoàng tử cảnh cáo hắn.
Thành Vượng không thể không im miệng, đứng một bên.
Đại Hoàng tử nhìn dung nhan yêu diễm của Tần Liễm, nhất thời không phân biệt được là nam hay nữ. Tuy nói người trước mặt này có bộ dáng của một nam tử nhưng không loại trừ khả năng nử giả nam. Hắn không quá tin tưởng trên đời lại có một nam tử có dáng vẻ xinh đẹp như vậy, vậy thì khẳng định đây chính là nữ cải nam trang: “Đại mỹ nhân, nhẹ…nhẹ tay.” Bị đại mỹ nhân nắm cổ tay. Cho dù đau muốn chết nhưng Đại Hoàng tử vẫn thấy lòng lâng lâng sung sướng.
Tần Liễm bị người này coi thành nữ nhân, Thanh Linh đứng một bên vui vẻ, giọng điệu đùa giỡn: “Đại mỹ nhân, nhẹ tay thôi.”
Sắc mặt Tần Liễm thoáng chút trắng chút xanh, ánh mắt lạnh như băng liếc thoáng qua.
Thanh Linh nhịn không được rùng mình một cái, thầm nói không ổn. Xong rồi, nam nhân này tức giận thật rồi.
Phu quân tức giận, phải nhanh chóng vuốt lông.
Thanh Linh xoay người, âm trầm nói với Đại Hoàng tử: “Ta tên là ‘Đánh tên khốn nhà ngươi’” Nói xong liền vung nắm đấm, làm một quyền ngay trên mặt Đại Hoàng tử, thay phu quân trút giận.
Bị nữ nhân làm mất mặt, Đại Hoàng tử tức giận chửi ầm lên, Tần Liễm nắm lấy cổ tay hắn, lực đạo ngày càng mạnh khiến hắn đau đến nỗi nói không ra lời. Tần Liễm dùng them sức sau đó quăng hắn ra ngoài.
“Ngươi làm càn, dám động thủ với Đại Hoàng tử, ngươi nhất định phải chết! Ngươi…” Thành Vượng còn muốn nói nhưng bọ một ánh mắt rét lạnh của Tần Liễm nhìn, sợ đến mức câm miệng, lảo đảo lùi về sau hai bước.
“Đại Hoàng tử? Đại Hoàng tử của nước nào vậy? Chúng ta đánh hắn như vậy không việc gì chứ?” Thanh Linh lo lắng hỏi.
“Hắn là Đại Hoàng tử của Đông Lăng quốc, tên Cơ Nguyên.” Tần Liễm trả lời.
Đông Lăng quốc Đại Hoàng tử, đây không phải là biểu ca của Diệp Thanh Linh sao?
Nàng từng nghe nói vị biểu ca này cùng với phế Thái tử của Nam Hạ cùng một loại người, là người yêu sắc đẹp còn hơn cả ăn cơm.
Hai ngày trước, sứ giả Đông Lăng quốc Trưởng Công chúa Cơ Khinh Hoa cùng với Đại Hoàng tử Cơ Nguyên vào đến lãnh thổ Nam Hạ. Nguyên Ung Đế phân phó Hách Liên Thành tự mình nghênh đón, về sau Hách Liên Thành xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, mà Hách Liên Dực mới từ bên ngoài du ngoạn trở về lại vô tình gặp đoàn sứ giả của Đông Lăng quốc, vì vậy hắn liền thay mặt Hoàng Thất tiếp đón đoàn Đông Lăng.
Hách Liên Thành đang trên đường đến tiếp đón sứ giả Đông Lăn quốc nhưng sau đó hắn nhận được Thánh chỉ giả nói không cần phải đến đón nữa. Kết quả khi hắn quay trở lại Kinh thành mới biết bản thân bị lừa nhưng lúc đó Thánh chỉ giả kia lại không cánh mà bay, bởi vậy lúc bị Nguyên Ung Đế mắng một trận, hắn không có cớ để phản bác.
“Chàng đã biết hắn là Đại Hoàng tử của Đông Lăng quốc, vậy mà còn dám ra tay đánh hắn.” Thanh Linh trừng to mắt nhìn hắn.
“Yên tâm, không có việc gì.” Hắn nói.
Đột nhiên đôi mắt hắn thoáng tối tăm, ngón tay trắng trẻo thon dài nâng cằm nàng, tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Đại mỹ nhân? Nhẹ tay?”
Đại mỹ nhân nhà nàng là người mang thù, da đầu Thanh Linh tê dại, khuôn mặt lập tức trở nên cạc kỳ chân chó: “Cái gì cơ?” Nàng vờ ngây ngốc hỏi lại, xoay đầu sang bên cạnh thoát khỏi trói buộc của hắn, sau đó chui vào đám đông đang đi trên đường.
Tần Liễm nhìn nàng dở khóc dở cười, bất đắc dĩ đứng tại chỗ, hắn hơi có chút đau đầu, xoa xoa mi tâm: “Nàng…”
“Công tử, đây là những món đồ mà tiểu cô nương vừa nãy chọn, ngài còn lấy nữa không?” Ông chủ quán hỏi Tần Liễm.
Lúc Thanh Linh chạy đi còn chưa kịp lấy đống đồ chơi mà mình vất vả lựa ra.
“Đều gói lại đi!” Tần Liễm nói.
Đại Hoàng tử Cơ Nguyên ngã trên mặt đất, đau đến lăn lộn, lăn lăn lại lăn đến chân kiệu, khiến cỗ kiệu phải dừng lại: “Mẹ nó, hai tiểu tiện nhân dám làm như vậy với bổn hoàng tử. Đừng để rơi vào tay bổn hoàng tử, nếu không, bổn hoàng tử sẽ khiến các ngươi ngày ngày đều không xuống nổi giường, chờ bổn hoàng tử chơi đủ rồi, lại…”
“sao lại dừng kiệu lại?” Màn kiệu bị một bàn tay thon dài đẹp đẽ vén lên.
Cơ Nguyên đột nhiên chứng kiến một mỹ nhân tuyệt sắc, nàng xinh đẹp làm hô hấp hắn không thuận, quên cả chửi bới, quên cả đau đớn trên người, si ngốc tham lam nhìn nàng.
Nữ tử mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, vạt áo thêu hoa mai bằng chỉ bạc, quanh hông quấn ngọc đái mềm màu khói, ống tay áo khảm lông nhung trắng. Một thân quần áo mùa đông trên người nàng vẫn có thể thấy được cái eo nhỏ nhắn, thân thể lung linh xinh đẹp.
Hai gò má nàng đỏ hây hây, mặt mày như hoa đào nở tháng ba.
Cơ Nguyên không nháy mắt nhìn chằm chằm dung nhan diễm lệ mà không tục khí kia, sợ chỉ cần bản thân nháy mắt một cái, mỹ nhân liền biến mất.
“Bẩm Quận chúa, có người chắn kiệu.” Nha đầu bên người nàng nói.
Cơ Nguyên cản giữa đường, xung quanh không ít người đứng xem náo nhiệt, cỗ kiệu nhất thời không thể vòng qua hắn mà đi được.
“Đại Hoàng tử, ngài có làm sao không?” Thành Vượng đỡ Đại Hoàng tử dậy, mặt mày lo lắng hỏi.
“Hoàng huynh, mặt của huynh bị sao vậy?”
Cơ Nguyên nghe thấy thanh âm uy nghiêm của nữ tử, xoay người liền nhìn thấy người một thân rực lửa đi tới.
Cơ Nguyên che lại chỗ bị thương: “Đại Hoàng muội, sao muội lại ở đây?”
Đi cùng Cơ Khinh Hoa là Hách Liên Dực: “Đại Hoàng tử, đã xảy ra chuyện gì?” Hắn vờ quan tâm mà hỏi.
“Không có việc gì, không cẩn thận ngã ấy mà.” Cơ Nguyên không muốn nữ tử trong kiệu nghe thấy bản thân bị một tiện nhân đánh, làm tổn hại khí khái anh dũng của hắn.
“Chàng cứ chiều ta như vậy, sau này ta hư hỏng thì phải làm thế nào?” Hình như nàng bị hắn sủng sắp hư rồi.
“Nàng là nữ nhân của ta, không sủng nàng thì sủng ai?” Hắn dáng vẻ đương nhiên nói: “Sủng hư cũng không sao, nàng vui vẻ là được.”
Nàng nghe vậy liền sẵng giọng: “Miệng càng ngày càng ngọt.”
Ăn xong bát vằn thắn, Thanh Linh kéo tay Tần Liễm hòa vào dòng người trên phố.
Hai người đi ngang qua một sạp bán đồ chơi, nàng dừng bước, lắc lắc tay hắn nói: “Tần Liễm, những thứ này đều rất đẹp.”
Bên trong quán bán chủ yếu là vỏ sò, đầu gỗ, tảng đá điêu khắc thành hình hoa hoa thảo thảo.
“Nàng thích, vậy thì mua toàn bộ.” Hắn cười nhẹ.
“Nhiều quá rồi, chỉ cần hai ba món đồ là được.” Nàng hứng trí bừng bừng chọn đồ chơi.
“Đại Hoàng tử, ngài nhìn nữ nhân kia.” Tên sai vặt vẻ mặt đáng khinh, đứng trong đám đông, ngón tay chỉ Thanh Linh rồi quay sang nam tử bên cạnh người nịnh nọt.
Nam tử đứng cạnh hắn, tướng mạo thường thường, lông mày đen dày, đôi mắt một mí híp lại, cả người đầy mùi bỉ ổi. Thân hình hắn có hơi phát tướng, cẩm hoa y phục hoa lệ tục khí.
“Chậc chậc chậc, coi tư thái kia có bao nhiêu yểu điệu, gò má thanh tú thủy linh. Đại Hoàng tử người nếm nhiều sơn trân, thi thoảng ăn qua món thôn quê nhất định sẽ hết sức sảng khoái.” Tên sai vặt tên Thành Vượng, đôi mắt hắn lộ ra một chút tinh quang, vẫn là cứ đáng khinh như thế.
Đôi mắt Đại Hoàng tử híp thành một đường ngang: “Đến Nam Hạ đã nhiều ngày như vậy, hôm nay vận khí tốt, đụng phải nữ nhân vừa miệng bổn Hoàng tử.”
Hắn chen lấn đám người, đứng bên cạnh Thanh Linh, Thanh Linh đang chọn đồ, không có tâm tư để ý mấy người bên cạnh.
“Mạo muội cho hỏi mỹ nhân tên là gì?” Đại Hoàng tử duỗi đôi móng heo muốn sờ sờ chấm mút chút vị.
Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai nàng.
Khóe mắt Thanh Linh liếc nhìn Tần Liễm đang nắm tay một nam tử xa lạ, nghe tiếng kêu thảm thiết kia đủ biết Tần Liễm hạ thủ thực không lưu tình.
“Làm càn!” Thành Vượng nhìn thấy chủ tử bị bắt nạt liền đứng dậy quát to.
“Câm miệng.” Ánh mắt Đại Hoàng tử cảnh cáo hắn.
Thành Vượng không thể không im miệng, đứng một bên.
Đại Hoàng tử nhìn dung nhan yêu diễm của Tần Liễm, nhất thời không phân biệt được là nam hay nữ. Tuy nói người trước mặt này có bộ dáng của một nam tử nhưng không loại trừ khả năng nử giả nam. Hắn không quá tin tưởng trên đời lại có một nam tử có dáng vẻ xinh đẹp như vậy, vậy thì khẳng định đây chính là nữ cải nam trang: “Đại mỹ nhân, nhẹ…nhẹ tay.” Bị đại mỹ nhân nắm cổ tay. Cho dù đau muốn chết nhưng Đại Hoàng tử vẫn thấy lòng lâng lâng sung sướng.
Tần Liễm bị người này coi thành nữ nhân, Thanh Linh đứng một bên vui vẻ, giọng điệu đùa giỡn: “Đại mỹ nhân, nhẹ tay thôi.”
Sắc mặt Tần Liễm thoáng chút trắng chút xanh, ánh mắt lạnh như băng liếc thoáng qua.
Thanh Linh nhịn không được rùng mình một cái, thầm nói không ổn. Xong rồi, nam nhân này tức giận thật rồi.
Phu quân tức giận, phải nhanh chóng vuốt lông.
Thanh Linh xoay người, âm trầm nói với Đại Hoàng tử: “Ta tên là ‘Đánh tên khốn nhà ngươi’” Nói xong liền vung nắm đấm, làm một quyền ngay trên mặt Đại Hoàng tử, thay phu quân trút giận.
Bị nữ nhân làm mất mặt, Đại Hoàng tử tức giận chửi ầm lên, Tần Liễm nắm lấy cổ tay hắn, lực đạo ngày càng mạnh khiến hắn đau đến nỗi nói không ra lời. Tần Liễm dùng them sức sau đó quăng hắn ra ngoài.
“Ngươi làm càn, dám động thủ với Đại Hoàng tử, ngươi nhất định phải chết! Ngươi…” Thành Vượng còn muốn nói nhưng bọ một ánh mắt rét lạnh của Tần Liễm nhìn, sợ đến mức câm miệng, lảo đảo lùi về sau hai bước.
“Đại Hoàng tử? Đại Hoàng tử của nước nào vậy? Chúng ta đánh hắn như vậy không việc gì chứ?” Thanh Linh lo lắng hỏi.
“Hắn là Đại Hoàng tử của Đông Lăng quốc, tên Cơ Nguyên.” Tần Liễm trả lời.
Đông Lăng quốc Đại Hoàng tử, đây không phải là biểu ca của Diệp Thanh Linh sao?
Nàng từng nghe nói vị biểu ca này cùng với phế Thái tử của Nam Hạ cùng một loại người, là người yêu sắc đẹp còn hơn cả ăn cơm.
Hai ngày trước, sứ giả Đông Lăng quốc Trưởng Công chúa Cơ Khinh Hoa cùng với Đại Hoàng tử Cơ Nguyên vào đến lãnh thổ Nam Hạ. Nguyên Ung Đế phân phó Hách Liên Thành tự mình nghênh đón, về sau Hách Liên Thành xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, mà Hách Liên Dực mới từ bên ngoài du ngoạn trở về lại vô tình gặp đoàn sứ giả của Đông Lăng quốc, vì vậy hắn liền thay mặt Hoàng Thất tiếp đón đoàn Đông Lăng.
Hách Liên Thành đang trên đường đến tiếp đón sứ giả Đông Lăn quốc nhưng sau đó hắn nhận được Thánh chỉ giả nói không cần phải đến đón nữa. Kết quả khi hắn quay trở lại Kinh thành mới biết bản thân bị lừa nhưng lúc đó Thánh chỉ giả kia lại không cánh mà bay, bởi vậy lúc bị Nguyên Ung Đế mắng một trận, hắn không có cớ để phản bác.
“Chàng đã biết hắn là Đại Hoàng tử của Đông Lăng quốc, vậy mà còn dám ra tay đánh hắn.” Thanh Linh trừng to mắt nhìn hắn.
“Yên tâm, không có việc gì.” Hắn nói.
Đột nhiên đôi mắt hắn thoáng tối tăm, ngón tay trắng trẻo thon dài nâng cằm nàng, tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Đại mỹ nhân? Nhẹ tay?”
Đại mỹ nhân nhà nàng là người mang thù, da đầu Thanh Linh tê dại, khuôn mặt lập tức trở nên cạc kỳ chân chó: “Cái gì cơ?” Nàng vờ ngây ngốc hỏi lại, xoay đầu sang bên cạnh thoát khỏi trói buộc của hắn, sau đó chui vào đám đông đang đi trên đường.
Tần Liễm nhìn nàng dở khóc dở cười, bất đắc dĩ đứng tại chỗ, hắn hơi có chút đau đầu, xoa xoa mi tâm: “Nàng…”
“Công tử, đây là những món đồ mà tiểu cô nương vừa nãy chọn, ngài còn lấy nữa không?” Ông chủ quán hỏi Tần Liễm.
Lúc Thanh Linh chạy đi còn chưa kịp lấy đống đồ chơi mà mình vất vả lựa ra.
“Đều gói lại đi!” Tần Liễm nói.
Đại Hoàng tử Cơ Nguyên ngã trên mặt đất, đau đến lăn lộn, lăn lăn lại lăn đến chân kiệu, khiến cỗ kiệu phải dừng lại: “Mẹ nó, hai tiểu tiện nhân dám làm như vậy với bổn hoàng tử. Đừng để rơi vào tay bổn hoàng tử, nếu không, bổn hoàng tử sẽ khiến các ngươi ngày ngày đều không xuống nổi giường, chờ bổn hoàng tử chơi đủ rồi, lại…”
“sao lại dừng kiệu lại?” Màn kiệu bị một bàn tay thon dài đẹp đẽ vén lên.
Cơ Nguyên đột nhiên chứng kiến một mỹ nhân tuyệt sắc, nàng xinh đẹp làm hô hấp hắn không thuận, quên cả chửi bới, quên cả đau đớn trên người, si ngốc tham lam nhìn nàng.
Nữ tử mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, vạt áo thêu hoa mai bằng chỉ bạc, quanh hông quấn ngọc đái mềm màu khói, ống tay áo khảm lông nhung trắng. Một thân quần áo mùa đông trên người nàng vẫn có thể thấy được cái eo nhỏ nhắn, thân thể lung linh xinh đẹp.
Hai gò má nàng đỏ hây hây, mặt mày như hoa đào nở tháng ba.
Cơ Nguyên không nháy mắt nhìn chằm chằm dung nhan diễm lệ mà không tục khí kia, sợ chỉ cần bản thân nháy mắt một cái, mỹ nhân liền biến mất.
“Bẩm Quận chúa, có người chắn kiệu.” Nha đầu bên người nàng nói.
Cơ Nguyên cản giữa đường, xung quanh không ít người đứng xem náo nhiệt, cỗ kiệu nhất thời không thể vòng qua hắn mà đi được.
“Đại Hoàng tử, ngài có làm sao không?” Thành Vượng đỡ Đại Hoàng tử dậy, mặt mày lo lắng hỏi.
“Hoàng huynh, mặt của huynh bị sao vậy?”
Cơ Nguyên nghe thấy thanh âm uy nghiêm của nữ tử, xoay người liền nhìn thấy người một thân rực lửa đi tới.
Cơ Nguyên che lại chỗ bị thương: “Đại Hoàng muội, sao muội lại ở đây?”
Đi cùng Cơ Khinh Hoa là Hách Liên Dực: “Đại Hoàng tử, đã xảy ra chuyện gì?” Hắn vờ quan tâm mà hỏi.
“Không có việc gì, không cẩn thận ngã ấy mà.” Cơ Nguyên không muốn nữ tử trong kiệu nghe thấy bản thân bị một tiện nhân đánh, làm tổn hại khí khái anh dũng của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.