Thuần Hóa Ác Long

Chương 2: CHƯƠNG 2

A Nghiêu Kim Thiên Cật Ngũ Đốn

10/01/2025

Ánh trăng vén qua đầu cành liễu, nhẹ nhàng chiếu vào cửa động. Ánh sáng mờ ảo xuyên qua khe hở của long huyệt, phản chiếu lên một đám bóng người, tạo thành một hình ảnh mờ nhạt trên mặt đất.

Chợt, bóng hình ấy bắt đầu động đậy.

Trong không gian lạnh lẽo, Yvette không thể ngừng run rẩy.

Nàng híp mắt, giữ yên trong chốc lát, rồi từ từ thích nghi với bóng tối xung quanh.

Áo ngoài của nàng dường như đã bị ma thuật phá hủy, lớp phù văn bảo vệ không còn hiệu lực, khiến cơ thể nàng cảm nhận rõ sự giá lạnh của đêm khuya. Mỗi ngón tay Yvette đều tê cứng vì lạnh.

Toàn thân đau nhức, nhưng Yvette vẫn chịu đựng cơn đau, từ từ ngồi dậy. Nàng xoa nhẹ tay vào nhau để tạo thêm hơi ấm, đồng thời quan sát xung quanh.

Lúc này, nàng mới nhận ra rằng mình không còn ở trong phòng mà là trong một hang động thô sơ, vách đá lạnh lẽo.

Hang động rộng lớn, có diện tích không thua gì tẩm cung của nàng. Cách khoảng hai mươi mét về phía trước là một bức tường cao, tường và trần hang có những khe hở nhỏ, ánh trăng le lói lọt qua, chỉ đủ chiếu sáng nơi nàng đang đứng.

Hang động này có vẻ nằm ở vị trí cao, và nàng có thể nghe thấy tiếng gió hú ngoài động đang văng vẳng.

Tuy nhiên, nơi nàng nhìn thấy hoàn toàn trống vắng, không một dấu hiệu của sự sống hay hoạt động của con người, giống như một nơi bị bỏ quên, vừa mới được đào ra.

Yvette xoa xoa ngón tay để giữ ấm, rồi cúi xuống kiểm tra tình trạng của mình.

Trên người chỉ có vài vết thương nhẹ — có thể là do bị đụng phải đá hoặc va đập. May mắn thay, không có thương tích nghiêm trọng nào.

Dù quần áo nàng có chút dính bụi bẩn, nhưng ngoài chiếc áo ngoài bị mài mòn nghiêm trọng, váy áo của nàng vẫn còn chỉnh tề.

Sau khi kiểm tra xong, Yvette nhíu mày.

Các vật phẩm ma pháp bảo vệ của nàng gần như bị hư hại hoàn toàn, chiếc áo ngoài cũng bị xé rách do ma thuật hoặc cọ sát mạnh.

Nếu không có những vật phẩm này bảo vệ, có lẽ nàng đã không sống sót đến giờ phút này.

Yvette không hiểu, đám đạo tặc rõ ràng muốn bắt sống nàng, sao lại đối xử thô bạo với nàng như vậy?

Khi nàng tiếp tục đi về phía trước, nàng bắt đầu nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ phía trước bức tường trong hang động.

Vách đá hình chóp, hai bên sườn hang phủ đầy bụi tro đen dưới ánh trăng, còn bức tường trước mặt lại có vẻ đen tối hơn.

Một số vùng trên vách tường dường như có thể phản chiếu ánh trăng, phát ra ánh sáng lung linh như men gốm.

Yvette không thể kiềm chế, đưa tay sờ vào lớp men sáng bóng ấy.

Lớp bụi rơi xuống, lộ ra lớp men bóng loáng cứng rắn, ánh sáng đen lấp lánh. Cảm giác dưới tay nàng dần nóng lên, mãi đến khi nàng cảm thấy lòng bàn tay rát, mới dừng lại.

Đây là gì? Khoáng vật? Hay là đá quý?

Chưa kịp suy nghĩ thêm, bức tường trước mặt đột nhiên chuyển động.

Yvette ngơ ngẩn, rồi nhận ra rằng đó không phải là ảo giác của mình. Vách đá đang dần di chuyển, một lớp bụi dày từ trên trần động rơi xuống.

Yvette nhanh chóng lùi lại, tránh xa vách đá.

Không chỉ vậy, trong hang động đột nhiên tối sầm đi rất nhiều.

Cảm giác như có một con thú săn mồi đang theo dõi, cánh tay Yvette nổi lên một lớp da gà, từng sợi lông trên người đều dựng đứng lên.



Nhìn xuống chân mình, bóng tối bao trùm, Yvette theo phản xạ ngẩng đầu lên —

Trên đỉnh đầu, một bóng đen khổng lồ đột ngột xuất hiện. Xương sọ sắc nhọn như đá vỡ, đôi mắt dữ tợn nhìn xuống nàng với sự không kiên nhẫn và bực bội.

Càng đáng sợ hơn là hàm răng trắng nhọn của nó. Ánh trăng chiếu vào, phản chiếu một màu sắc lạnh lẽo và nguy hiểm.

Con quái vật này cao lớn đến mức, ngay cả khi nó quay lưng về phía nàng, Yvette cũng phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy đầu của nó.

Đó là một con rồng.

Nàng nhận ra, đó không phải là một bức tường, mà là sống lưng của một con rồng.

Yvette hoảng sợ đến mức chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.

Con rồng đen mở miệng: “¥%&*#@”

Không khí dường như cũng bị rung chuyển bởi tiếng rồng gầm.

Yvette ngây người, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thấy nàng không hiểu, con rồng càng tỏ vẻ không kiên nhẫn, đuôi rồng quét mạnh trên mặt đất, tạo ra tiếng động lớn, đá vụn lăn đến gần chân nàng.

Con rồng lại dùng ngôn ngữ thông dụng kì lạ kia của nó lặp lại lần nữa.

Trên thực tế, tiếng nói của nó không chuẩn, thậm chí có thể nói là rất buồn cười. Nếu là ai khác dùng khẩu âm này để nói chuyện, chắc chắn sẽ cảm thấy rất kỳ quặc. Nhưng đối với Yvette, nàng không có tâm trí nào mà cười.

Bởi vì nó nói:

“Còn sờ lung tung nữa, ta lập tức ăn ngươi.”

Yvette siết chặt đùi, cố gắng kiềm chế không hét lên.

Con rồng hoàn toàn không coi nàng ra gì, nói xong liền quay lại, nằm xuống tiếp tục ngủ.

Tuy nhiên, có vẻ như con rồng bị đánh thức cảm thấy tư thế này không thoải mái, nó lắc lư cơ thể, Yvette chỉ kịp nhìn thấy đuôi rồng vút qua không trung, sắp đập vào chân nàng, tạo ra một đám bụi dưới ánh trăng.

Cảm giác chấn động từ ngón chân khiến Yvette cảm thấy chân càng mềm nhũn.

Nàng không dám thở mạnh, cả cơ thể như cứng lại, tay siết chặt đùi, đến mức da thịt đau rát.

Con rồng thay đổi tư thế, từ lưng quay ra đối diện nàng.

Ánh trăng chiếu lên vết sẹo trên mắt phải của nó, khiến nó càng trông đáng sợ hơn.

Yvette không thể không run rẩy, nàng ngồi yên như vậy rất lâu, chỉ khi thấy con rồng không có thêm động tĩnh gì, nàng mới dần dần lấy lại được chút sức lực.

Yvette tiếp tục nhìn chằm chằm vào con rồng, trong lòng yên lặng, không dám động đậy.

Nàng hiểu rõ tại sao đám thổ phỉ kia không quan tâm đến những gì đã cướp đi của nàng. Đối diện với một sinh vật mạnh mẽ và đáng sợ như vậy, dù có để lại gì cho nàng, nàng cũng không thể trốn thoát.

Mười bốn năm trước, trên đại lục Bách Hoa có một truyền thuyết — chỉ có công chúa bị rồng bắt đi mới thực sự là công chúa vĩ đại.

Việc bắt công chúa của những sinh vật mạnh mẽ càng chứng tỏ công chúa ấy càng ưu tú.

Ít nhất trong một khía cạnh nào đó, họ phải đủ xuất sắc để được coi là bảo vật, thu hút sự tranh đoạt của các chủng tộc khác.



Các quốc gia ở đây đã từng dựng lên một kịch bản để tạo thế cho các công chúa.

Ngày hôm nay, công chúa của ngươi bị quái vật bắt đi vì tài đàn dương cầm đặc biệt hay, ngày mai công chúa của ta bị cự long bắt đi vì điệu nhảy tuyệt đẹp, hay công chúa của nhà kia bị tinh linh bắt đi vì tranh vẽ sinh động...

Tất cả những “ác ma,” “cự long,” “tinh linh” đó không phải thật, mà là những màn kịch do các quốc gia dựng lên.

Bởi vì mười bốn năm trước, đại lục Bách Hoa đã cấm phép thuật.

Không có phép thuật, không có sinh vật kỳ lạ, chỉ còn lại con người và những loài động vật hoang dã.

Nhưng ai biết được! Các quốc gia lại diễn những vở kịch lố bịch như vậy dù trong lòng không tin chứ!

Đến tận bây giờ, sau mười bốn năm, truyền thuyết ấy cuối cùng bị lật tẩy.

Do một vài sự kiện, đại lục Bách Hoa đã hòa vào một thế giới mới, một thế giới thật sự có rồng, có ác ma, và có tinh linh...

Các quốc gia mới chỉ nhận ra rằng, mọi thứ trước đây họ cho là giả, thì giờ lại thật sự tồn tại.

Vì vậy, truyền thuyết “bị bắt đi” đã trở thành một nghi thức, thông báo về việc công chúa sắp trưởng thành và sở trường đặc biệt của nàng.

Ba năm trước, Yvette cũng từng trải qua nghi thức “bị bắt đi” mà cha mẹ nàng đã sắp đặt, và chọn cự long làm sinh vật bắt nàng.

Lúc đó, Yvette không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày nàng thật sự bị cự long bắt đi.

{đọc ủng hộ nhà editor Hân Nghiên Lâu trên MonkeyD thay vì đọc ủng hộ page ăn cắp up lậu nha mọi người <3}

Giờ đây, khi đối diện với con cự long to lớn, Yvette mới nhận ra rằng, con rồng trong nghi thức kia, chỉ là một bộ đồ thú bông so với con rồng thật sự, thật sự quá nhỏ bé và yếu ớt.

Yvette ngồi ở góc xa nhất, ánh mắt chăm chú nhìn vào đuôi rồng đã vung qua đất trống.

Trong đầu nàng tràn ngập suy nghĩ.

Yvette lấy từ nhẫn trữ vật ra một tấm thảm lông, trải ra và ngồi xuống, ánh sáng mặt trời bắt đầu le lói qua những nhánh cây, chiếu lên thảm lông.

Yvette không biết mình đã ngủ từ lúc nào, nhưng khi nàng tỉnh lại, chỉ nghe thấy tiếng động do vảy rồng quẹt qua mặt đất.

Nàng vẫn ngồi im, đôi mắt chăm chú nhìn con rồng lười biếng, cuộn người lại trên mặt đất, cuối cùng mở mắt.

Sau khi ngủ đủ, con rồng nhìn không còn dữ tợn như trước, đôi mắt đen khổng lồ của nó lướt qua Yvette một cách lười biếng, như thể nó không còn muốn ăn nàng nữa.

Con rồng vươn mình, đón ánh mặt trời, vỗ mạnh hai cánh. Mặt trời chiếu rọi trên cơ thể nó, những mảnh đá và bụi rơi xuống, khuấy động trong không khí.

Yvette kín đáo che mũi, bụi vẫn chưa kịp lắng xuống, nàng chỉ nhìn thấy bóng dáng con rồng ngày càng rõ khi nó bay trở lại, mang theo một tảng đá lớn.

Con rồng không hề dừng lại, ném tảng đá vào động mà không thèm nhìn xem nó có vừa hay không, rồi lại tiếp tục bay đi.

Yvette thầm nghĩ, đúng là một con quái vật.

Sức mạnh của nó thật đáng sợ, làm sao nàng có thể trốn thoát?

====Lời tác giả:

Zachley: Nhiều thứ phải tự mình làm, thật là khó chịu!

Hình dạng rồng không có lông mày nha, chỉ là để định vị thôi, nếu không toàn thân là vảy, đột nhiên có lông mày chắc quá buồn cười rồi~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thuần Hóa Ác Long

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook