Thuần Hóa Ác Long

Chương 3: CHƯƠNG 3

A Nghiêu Kim Thiên Cật Ngũ Đốn

10/01/2025

Dưới chân là một vực thẳm sâu vài trăm thước, đá lởm chởm và những ngọn núi xanh tươi phủ đầy rừng rậm. Con hắc long nhìn xuống dưới, đôi mắt sắc bén bắt đầu tìm kiếm con mồi cho bữa ăn ngày hôm nay.

Hắc long lao nhanh qua một bầy linh dương, bỏ qua một con gấu nâu, rồi cuối cùng, ánh mắt của nó sáng lên, dừng lại khi phát hiện ra một con hà mã đang ngâm mình trong dòng sông.

Hắc long điều chỉnh hướng bay, lướt nhanh về phía con hà mã.

Khi hà mã nhận ra bóng đen khổng lồ trên đầu, nó muốn chạy trốn nhưng đã quá muộn. Vừa quay đầu lại, con hà mã đã đối diện với hàm răng sắc nhọn của hắc long.

Cự long nuốt gọn con mồi, tiếng la hét của nó vang vọng khắp bờ sông. Rừng cây xung quanh dường như có sự chuyển động, như có một sinh vật đang đến gần.

Cơn gió mang hơi thở của sinh vật đó lại gần, nhưng hắc long vẫn tiếp tục ăn, ánh mắt không rời khỏi điểm đến của mình.

Bên cạnh bờ, trong đám cỏ, một người đàn ông có làn da tái nhợt và đôi mắt xanh lục chậm rãi bước ra.

"Chào buổi sáng, Zachley." Presco không nhìn thẳng vào mắt hắc long mà chỉ cẩn thận quan sát mũi của hắn, khen ngợi: "Hôm nay, móng vuốt của ngươi có vẻ sắc bén hơn."

Ở trước mặt những người cùng tộc, việc xuất hiện trong hình dáng con người là một sự biểu lộ yếu thế.

Zachley ăn xong, tiện tay rửa miệng trong suối nước rồi ngẩng đầu lên, nói với Presco: "Ta đã bắt được công chúa."

Presco ngạc nhiên nhìn vào mắt Zachley, "Ngươi đã bắt được công chúa? Nhanh vậy sao?"

"Chỉ mỗi việc này thôi à?" Zachley nhăn mặt, có chút chán ghét, "Còn cần hành động gì  nữa không? Ngươi chắc chắn làm vậy sẽ thành công à?"

"Đương nhiên rồi!" Presco vung tay lên, tràn đầy tự tin, "Chắc chắn thành công."

"Long Tê Sơn Mạch có một con hồng long mới mười hai tuổi đã có thể hóa hình, là con rồng hóa hình sớm nhất từ trước đến nay. Nghe nói, vì mỗi năm đều phải đi bắt công chúa."

Việc có thể hóa hình thành người là một tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá sự trưởng thành của một con rồng.

Nhưng hắc long Zachley, hiện tại vẫn chưa thể hóa hình.

Zachley nheo mắt, mỉm cười lộ ra hàm răng sắc nhọn đầy uy hiếp: "Nếu chuyện thất bại, ta sẽ ăn ngươi."

Presco rùng mình, không rõ là đang tự khích lệ hay đang an ủi Zachley, nhưng vẫn hăng hái nói tiếp: "Hơn nữa, con hồng long con đó rất yếu, sinh non và mất đi sự che chở của mẫu thân. Nghe nói lúc mới sinh nó suýt chết! Một con rồng yếu đuối như vậy mà có thể hóa hình, huống chi ngươi là hắc long mạnh mẽ, đương nhiên có thể làm được!"

"Đáng tiếc, lúc hắn được sinh ra, ta đã rời khỏi Long Tê Sơn Mạch, nếu không ta sẽ được chứng kiến con rồng nhãi con đó làm thế nào mà hóa hình."

Presco bắt đầu nhớ lại những chi tiết, "À đúng rồi, đúng rồi! Chắc chắn phải nuôi nàng cho đến khi nàng được cứu đi!"

"Nghe nói hắn thường xuyên làm như vậy. Bắt công chúa rất nhiều lần." Presco chắp tay lại, nhấn mạnh: "Ừm…thì…có phải ngươi cũng sẽ làm vậy, đúng không?"

"Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, ba lần không được thì bốn lần, cứ tiếp tục thử đi..."

"Chờ chút, ta quay lại hỏi thăm xem, liệu con hồng long đó nuôi công chúa thế nào..."

Zachley, không còn kiên nhẫn với lời nói dài dòng của Presco, vỗ cánh và bay lên.

Presco chỉ kịp nắm lấy áo của mình và đuổi theo, khi thấy bóng dáng hắc long bay lên cao.

Nhìn theo bóng của hắc long ngày càng nhỏ, Presco lập tức biến thành một con rồng màu bạc, ngâm vang lên trời, truyền lời nhắn cuối cùng cho Zachley:

"Nhân loại bình thường rất yếu, Zachley, nhớ phải cho nàng ăn uống, chăm sóc tốt, đúng giờ dẫn nàng ra ngoài đi dạo! Nhớ phải thật cẩn thận với nàng!"

*

Sau một ngày không có thức ăn, Yvette nhận thấy rằng khi con ác long ra ngoài cũng không có ai mang thức ăn hay nước cho mình. Bất chấp sự yếu ớt của cơ thể, Yvette miễn cưỡng lấy ra một ổ bánh mì từ nhẫn trữ vật để ăn.



Nàng đi theo đội ngũ, trong đó có những đầu bếp chuyên nghiệp và đầy đủ dụng cụ nấu nướng. Mỗi ngày, những món ăn đều do đầu bếp chuẩn bị tỉ mỉ, nhưng so với những món ăn cao cấp mà họ tạo ra, chiếc bánh mì mà nàng cầm trong tay chỉ là một món ăn bình thường, không mấy ngon miệng. Yvette hiểu rằng đây không phải lúc để phàn nàn, nàng chỉ khẽ cắn một miếng bánh mì, nhai từng chút một.

Bánh mì khô cứng, khó nuốt xuống, nàng thực sự không còn sức lực, chỉ có thể miễn cưỡng ăn nửa chiếc rồi không thể ăn tiếp. Nàng cất bánh mì vào nhẫn trữ vật và lấy một chén nước uống.

Sau khi ăn, Yvette vẫn không cảm thấy khá hơn, trái lại, nàng cảm thấy mơ hồ như mọi thứ trước mắt đang quay cuồng. Nàng mệt mỏi tựa lưng vào vách đá trong hang động, chẳng bao lâu sau, nàng ngất đi vì kiệt sức.

Đã trải qua cuộc tấn công của bọn cướp, rồi lại bị đe dọa bởi con rồng hung ác, tinh thần nàng căng thẳng đến cực độ. Cộng thêm việc không nghỉ ngơi và cơn đói hành hạ, Yvette đã ngã bệnh.

Trong giấc ngủ, nàng mơ thấy con rồng ác tiến vào từ cửa hang, với những chiếc răng nanh thô ráp cùng một con lợn rừng. Con lợn rừng, không dám đối mặt với con rồng, liền lao thẳng về phía nàng. Trong khoảnh khắc, mọi thứ trước mắt nàng chỉ còn là một biển m.á.u đỏ.

Cảnh trong mơ dừng lại giữa màn huyết hồng, Yvette cảm thấy đôi mi mình run rẩy, cố gắng mở mắt. Nàng ngửi thấy mùi tanh của m.á.u và bụi đất, cái nóng từ trán khiến nàng cảm thấy lạnh buốt. Trong bóng tối của hang động, con rồng ác thu đôi cánh và tiến vào.

Yvette nhìn chăm chú vào móng vuốt của con rồng, chúng to và sắc bén, như những chiếc khóa sắt. Con rồng bắt lấy con lợn rừng đầy lông xù, răng nanh từ miệng nó đ.â.m ra khiến con vật hoảng loạn. Con lợn rừng, sợ hãi, không dám động đậy mà chỉ nằm im trên đất.

Con rồng không nhận thấy sự bất ổn của Yvette, ngược lại, nó lại chú ý đến con lợn rừng, dùng móng vuốt đẩy nó như thể không hài lòng với sự bất động của con vật.

Con rồng cúi đầu và nói: "Đây là thức ăn của ngươi."

Yvette: ……

Con lợn rừng hét lên một tiếng, rồi lao nhanh vào trong hang, không thể chạy trốn vì bốn phía đều là vách đá.

Nó nhìn thấy Yvette trong một góc, và, có lẽ nhận ra nàng yếu ớt hoặc vì không ở gần con rồng, con lợn rừng tức giận phát ra những âm thanh gầm gừ. Nó nhìn chằm chằm vào Yvette, răng nanh nhô ra, lao thẳng về phía nàng.

Nếu như là ngày hôm qua, dù nàng có yếu đuối thì cũng có thể lùi lại vài bước. Nhưng lúc này, sốt cao đã làm nàng mất hết sức lực, và phản ứng của nàng chậm chạp rất nhiều.

Con lợn rừng ngày càng tiến gần, Yvette… Nàng chỉ kịp giơ tấm thảm lên, miễn cưỡng che mặt mình.

"Xuy ——"

Máu tươi của con lợn rừng phun ra, ướt đẫm và b.ắ.n lên tấm thảm của Yvette, làm tấm thảm trở nên nặng nề vì máu.

Máu ướt đẫm tấm thảm, chảy từ cánh tay nàng xuống. Yvette nhìn thấy con lợn rừng c.h.ế.t không thể nhắm mắt, và móng vuốt của con rồng màu đen vững vàng cắm vào thân thể con lợn rừng.

Khoảng cách giữa nàng và con rồng chỉ còn vài centimet.

Nàng có thể nghe thấy tiếng hít thở của con rồng.

Yvette cố gắng hô hấp nhẹ nhàng, không dám phát ra tiếng động.

"Ngươi sao lại yếu đuối như vậy?" Con rồng nhìn nàng với ánh mắt khinh bỉ, còn có chút không tin nổi.

Yvette: ……

Cả đời nàng, sự yếu đuối luôn là cái mác trên người nàng không thể gỡ bỏ. Nhưng chưa bao giờ có ai nói thẳng vào mặt nàng như vậy.

Nhìn vào mắt con rồng, nàng nhẹ nhàng xin lỗi: "Xin lỗi, cự long tiên sinh."

Nàng đúng là yếu đuối a~

Zachley: ……

Yvette khẽ cười, xin lỗi một cách nhẹ nhàng, nhưng thật sự không thể hiểu nổi tính tình của Zachley.

Zachley khẽ nhíu mày, tay vẫn giữ miếng thịt lợn rừng, đặt sang một bên rồi quay lại nói với Yvette: "Được rồi, vậy ngươi ăn đi."



Yvette im lặng.

"Xin lỗi, ta không ăn được."

"Vì sao?" Cặp lông mày của cự long càng cau lại, vẻ mặt khó hiểu.

Cơn nóng ửng đỏ khuôn mặt Yvette, rõ ràng cơ thể không có gì khỏe mạnh, nhưng vẫn muốn miễn cưỡng đối phó với hắc long.

"Bởi vì ta bị bệnh."

Zachley:?

Bệnh?

Nàng ta bị bệnh?

Sao lại bị bệnh?

Tại sao lại bị bệnh?

Hôm qua hắn mang nàng về, hình như không làm gì khiến nàng bị bệnh. Dù có bay lâu trên đường, nhưng không phải hắn luôn bay sao? Nàng không phải chỉ là hành khách sao? Thậm chí hôm qua, khi kéo nàng vào động, chẳng phải hắn chỉ vô tình làm nàng chạm phải một ít đá vụn à? Hắn cũng chẳng bắt nàng phải làm gì trong khi đào động?

Hơn nữa, hắn còn không chạm vào nàng khi ngủ!

Vậy sao nàng lại bị bệnh?

Zachley càng nghĩ càng cảm thấy không thể lý giải, móng vuốt của hắn vô thức siết chặt mặt đất, móng sắc nhọn cắm xuống, làm vài viên đá nhỏ bật lên.

Sau đó, hắn nhìn thấy viên đá nhỏ, cỡ bằng đầu ngón tay, lăn nhẹ qua phía ngoài Yvette, để lại một vết đỏ nhỏ trên cổ tay nàng.

Zachley:?

Zachley:!!!

Hắn buông lỏng móng vuốt, lùi lại vài bước.

Nhìn kỹ, trên ngón tay Yvette có một vài vết thương nhỏ, đã bắt đầu rỉ máu, và vết thương ấy kéo dài lên cánh tay, có thể tưởng tượng rằng dưới lớp áo, sẽ có nhiều vết thương khác.

Zachley thề rằng, giờ hắn phải thay đổi hoàn toàn cách nhìn về sự yếu đuối.

Mặt hắn trở nên phức tạp khi nhìn cô công chúa nhỏ bé, sau đó hắn quay người, lại bay ra khỏi sơn động.

Yvette nhìn theo, ánh mắt dừng lại trên con lợn rừng đã chết.

Một lúc sau, nàng mới nhận ra, con lợn rừng đó có thể là con mồi mà hắc long mang về cho nàng, giống như những con thú hoang thường mang vật sống về cho con cái của mình.

Vậy, câu nói "Đây là đồ ăn của ngươi" mà hắc long nói trước đó, có phải là dành cho nàng không?

Yvette không quá bận tâm đến chuyện đó, nàng không hy vọng hắc long làm gì cho mình, chỉ có thể tự lo cho bản thân.

Nàng lại lấy từ nhẫn trữ vật một tấm thảm sạch, rồi loay hoay thay đổi vị trí một chút, chọn một góc có phần sạch sẽ hơn. Sau đó, nàng tìm ra một lọ thuốc ma dược giống với loại nàng đã từng uống trước đây và uống một ít.

Nàng quấn chặt tấm thảm quanh người, nhắm mắt ngủ say, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, cầu xin đừng để nàng lại nhìn thấy hắn mang về con lợn rừng khác.

Nàng thật sự không thể đánh lại lợn rừng >_<

{đọc ủng hộ nhà editor Hân Nghiên Lâu trên MonkeyD thay vì đọc ủng hộ page ăn cắp up lậu nha mọi người <3}

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thuần Hóa Ác Long

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook