Thuần Hóa Ác Long

Chương 5: CHƯƠNG 5

A Nghiêu Kim Thiên Cật Ngũ Đốn

10/01/2025

“Cự long tiên sinh, xin đừng thả nó ra!” Yvette vội vàng kêu lên.

“Vì sao?” Hắc long Zachley quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua nàng. “Ngươi không phải đã khỏi bệnh sao?”

Yvette sững người. Nàng không hiểu tại sao việc khỏi bệnh lại liên quan đến chuyện thả lợn rừng ra. Trong thoáng chốc, nàng im lặng, cố gắng nhớ lại những lần giao tiếp ngắn ngủi giữa hai người, hy vọng tìm được manh mối.

Thấy nàng bất động và không đáp lời, Zachley bắt đầu mất kiên nhẫn. Cái đuôi khổng lồ của hắn nện xuống đất, tạo nên những tiếng vang nặng nề. Hắn mắt hắn lóe lên ý định sắp buông móng vuốt để thả con lợn rừng.

Ngay khoảnh khắc nguy cấp, Yvette đột nhiên nghĩ ra một ý. “Ta đã khỏi bệnh, đúng vậy,” nàng vội vàng nói, “Nhưng, thưa ngài cự long tiên sinh, ta không thể đánh bại được lợn rừng.”

Cự long thoáng khựng lại. Với tư duy đơn giản và trực diện của mình, Zachley cho rằng trước đó nàng không ăn được lợn rừng là vì bị bệnh. Nay bệnh đã khỏi, tất nhiên nàng phải ăn được. Ý nghĩ rằng nàng có thể không thắng nổi lợn rừng dường như chưa từng xuất hiện trong đầu hắn.

Yvette mím môi, tiếp tục: “Thành thật xin lỗi, tiên sinh, và cảm ơn ngài vì lòng tốt. Nhưng nếu ngài thả nó ra, rất có thể không phải ta ăn được nó, mà là nó sẽ ăn ta.”

Lời nói của nàng khiến Zachley dừng tay. Đôi mắt màu vàng kim của hắn lướt qua đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, rồi lập tức trở nên nghiêm nghị. Móng vuốt sắc nhọn của hắn siết chặt lại. Con lợn rừng đáng thương không kịp giãy giụa thêm một lần nào trước khi bị bóp chết.

Zachley thản nhiên ném xác con lợn rừng về phía Yvette. Đôi mắt của hắn nhìn nàng như muốn nói:

“Giúp ngươi giải quyết rồi, ăn đi.”

Yvette: …

Nàng im lặng, nhưng trong lòng thầm gào thét.

Quả nhiên.

Vị cự long này… thực sự không hiểu chút nào về con người.

Nhưng đó lại là một tin tốt.

Từ thái độ kiên trì nhưng có phần ngây ngô của hắn, Yvette nhận ra rằng ít nhất, hắn không có ý định g.i.ế.c nàng ngay lập tức. Miễn là không chọc giận hắn quá mức, nàng vẫn còn cơ hội sống sót.

Đây là thời điểm tốt để thử nghiệm giới hạn của hắn.

Yvette đặt tay trái lên tay phải, ánh mắt cẩn thận quan sát phản ứng của Zachley, rồi nói: “Cảm ơn ngài đã giúp đỡ. Nhưng rất tiếc, ta không thể ăn thịt sống.”

Hắc long cao lớn đứng sừng sững trước mặt nàng, như một ngọn núi đen không thể lay chuyển. Đôi mắt hắn nhìn nàng chằm chằm, mang theo chút ngờ vực, như thể đang đối diện với một kẻ cố tình gây rối.

Yvette hít sâu, làm dịu giọng và giải thích: “Ta không có thân thể mạnh mẽ như ngài. Nếu ăn thịt sống, ta sẽ bị bệnh.”

“Có lẽ ngài chưa bao giờ biết đến bệnh tật, nhưng với loài người chúng ta, bệnh là điều rất đáng sợ. Mỗi lần bị bệnh đều có thể cướp đi mạng sống của chúng ta.”

Lời giải thích này khiến hắc long im lặng. Cơ thể khổng lồ của hắn hơi lùi lại, như thể đang suy xét. Sau một lúc, hắn nhíu mày, hỏi: “Vậy ngươi ăn cái gì?”

Yvette âm thầm thở phào, cảm thấy căng thẳng trên vai vơi bớt phần nào. “Ta chỉ ăn thức ăn đã nấu chín,” nàng nói thêm. “Thịt chín, cơm, bánh mì, rau củ và hoa quả.”

Hắc long cúi đầu, nhìn con lợn rừng đã c.h.ế.t dưới chân hắn, rồi lại nhìn nàng. Hắn hơi hé miệng, để lộ hàm răng sắc nhọn, ánh sáng đỏ lấp ló bên trong như thể một ngọn lửa đang trực chờ. Nhưng hắn không phun lửa ra. Hắn im lặng ngẫm nghĩ, sau đó khép miệng lại.

“Ngươi lùi lại,” Zachley ra lệnh.

Yvette ngoan ngoãn lui về phía sau vài bước.

“Lùi nữa,” hắn cau mày.

Nàng vội vàng bước lùi thêm, cho đến khi hắn hài lòng và gật đầu.

Hắc long cúi xuống, há miệng phun ra một ngọn lửa rực đỏ thiêu rụi con lợn rừng. Làn sóng nhiệt nóng bỏng phả vào mặt Yvette, mùi thịt cháy khét xộc thẳng vào mũi, khiến nàng cảm thấy khó chịu.

Bàn tay nàng siết chặt lại thành nắm đấm, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, để lại những vết trăng khuyết nhỏ.



Cảnh tượng trước mắt khiến Yvette một lần nữa nhận ra rằng nhiệm vụ mà nàng sắp thực hiện nguy hiểm đến mức nào. Nàng đang đối mặt với một con quái vật có sức mạnh vượt xa mọi tưởng tượng – và nếu không cẩn thận, nàng sẽ chẳng còn cơ hội để quay đầu.

Hắc long ngậm miệng, ngọn lửa trong miệng tắt ngúm. Hắn quay đầu nhìn Yvette và nói: “Được rồi, ngươi tới ăn đi.”

Giọng nói của hắn mang theo vẻ nhẹ nhõm như vừa trút bỏ được gánh nặng.

Yvette cắn chặt răng, nhìn đống thịt bị đốt cháy thành một khối than đen trước mặt. Trong đầu nàng hiện lên ý nghĩ thoáng qua: Hay là mình thử cắn vài miếng vậy?

Không, không được.

Nếu lần này chấp nhận ăn, về sau ngày nào cũng sẽ phải ăn thứ như thế này.

Sau một lúc im lặng, Yvette lên tiếng: “Ngài có thể giúp ta mổ nó ra được không? Ta không thể ăn hết cả con như vậy.”

Có lẽ bên trong sẽ còn phần nào ăn được. Dù chỉ là một chút thôi, nàng cũng sẽ cố gắng ăn để qua cơn đói.

Hắc long liếc nhìn Yvette, cơ mặt hơi giật giật.

Yvette nín thở, cố gắng trấn tĩnh để không bỏ chạy trước ánh nhìn đầy uy lực của hắn.

May mắn thay, cự long không làm gì đáng sợ. Hắn quay đầu, không kiên nhẫn dùng móng vuốt sắc lẹm nhanh chóng bổ đôi con lợn rừng thành hai nửa.

Yvette bước tới nhìn, sắc mặt tái mét.

Nàng không biết có nên khen Zachley kiểm soát lửa tài tình hay không. Dù lớp da ngoài bị cháy đen hoàn toàn, nhưng bên trong thịt vẫn còn sống, đỏ tươi và chảy máu.

Hơn nữa, nội tạng chưa được làm sạch trước khi nướng. Khi mổ ra, m.á.u và nội tạng rơi vãi khắp nơi, bốc lên một mùi khó chịu khủng khiếp...

Yvette cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn nhưng cuối cùng không chịu được, nàng chạy ra góc hang động, chống tay vào vách đá và bắt đầu nôn thốc nôn tháo.

Zachley dùng móng vuốt cào mạnh xuống mặt đất, tạo ra những âm thanh rạn nứt. Hắn cất giọng khàn khàn, không giấu nổi vẻ mất kiên nhẫn: “Ngươi bị bệnh? Lại bị bệnh sao? Vì sao? Mau uống ma dược đi!”

Yvette gắng gượng ngẩng đầu lên giữa cơn nôn, giọng đứt quãng: “Thưa ngài… ọe... làm ơn… ọe…”

Zachley càng thêm bực mình: “Có chuyện thì nói thẳng!”

“Làm ơn… vứt nó ra ngoài…”

Không nói thêm một lời, Zachley lập tức ném con lợn rừng ra khỏi hang. Hắn còn cẩn thận đào cả lớp đất nơi m.á.u và nội tạng thấm vào, ném hết ra ngoài theo.

Khi mùi hôi thối biến mất, gió mát ùa vào hang động, Yvette cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nàng ngồi phịch xuống đất, thở dài nhẹ nhõm, rồi chỉ vào chỗ mình vừa nôn: “Cả chỗ đó nữa… vứt ra luôn.”

Zachley làm theo mà không nói một lời, hậm hực đào cả mảnh đất bẩn thỉu và ném đi xa.

Sau khi dọn dẹp xong, hắn trở lại, trông có vẻ kiệt sức và mất tinh thần. Hắn ngồi xổm trước Yvette, nhìn nàng với ánh mắt mệt mỏi: “Nói đi, lần này là vì cái gì?”

Yvette cảm thấy hơi bất ngờ. Hắn rõ ràng không quen thuộc với con người, nhưng lại để tâm đến nàng nhiều như vậy. Điều này thật khó hiểu.

Không muốn suy nghĩ thêm, nàng trả lời thẳng: “Lớp da bên ngoài bị cháy khét, nhưng thịt bên trong còn sống. Ta ăn không nổi. Và ta không ăn nội tạng.”

Nàng ngước nhìn Zachley một lúc rồi quyết định dạy hắn cách chuẩn bị thức ăn cho nàng. “Ta ăn rất ít. Một ngày hai bữa là đủ.”

Yvette giơ tay làm động tác minh họa: “Mỗi bữa chỉ cần một miếng thịt nhỏ, bằng nửa bàn tay. Thịt phải mềm, không dai, không dính da. Nướng chín nhưng không được cháy và cũng không được sống, phải vừa chín tới, giữ được độ ẩm mà không còn máu.”

“Nếu không có thịt, trứng chim nấu chín hoặc nướng cũng được.”

“Mỗi ngày ta cần thêm một quả trái cây, không độc. Ngọt hay nhạt cũng được, nhưng không được quá chua.”

“Và ta cần ăn rau. Chỉ một ít thôi, nhưng ta cần canh hoặc rau.”



Đây là yêu cầu tối thiểu của Yvette, dù nàng đã cố gắng giảm bớt so với tiêu chuẩn ở hoàng cung. Nhưng mỗi câu nàng nói khiến sắc mặt của Zachley càng trở nên tệ hơn.

Đến câu cuối cùng, vẻ mặt của hắn đã dữ tợn hẳn lên. Yvette cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ cơ thể hắn, như thể ngọn lửa sắp phun trào.

Nàng ngừng nói, quyết định không l.à.m t.ì.n.h hình xấu hơn nữa.

Zachley rít lên: “Còn gì nữa không?”

Yvette im lặng một lúc, nhưng khi nhớ ra chuyện ma dược, nàng cắn môi, liều mình nói: “Ma dược của ta đã hết. Từ giờ, ta phải nhờ ngài chăm sóc.”

Câu nói vừa dứt, Zachley giận dữ cào xuống mặt đất, tạo thêm một vết sâu hoắm. Nhưng hắn không làm tổn thương nàng. Hắn hít một hơi sâu, xoay người lao ra ngoài hang động.

Từ xa, giọng hắn vọng lại: “Chờ đó!”

Hắn lại ra ngoài tìm đồ ăn cho nàng.

Yvette thở phào, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Nàng nhận ra mình vừa liều lĩnh đùa với cơn giận của một con cự long.

Nhưng dù hắn giận dữ đến mức nào, hắn vẫn không làm hại nàng.

Điều đó chỉ có thể có một lý do: mạng sống của nàng đối với hắn là rất quan trọng.

Yvette đứng dậy, ánh mắt hướng về phía cửa hang động. Lần này, hắn đã quên lấp kín nó.

Gió lạnh thổi qua, nhưng Yvette không chần chừ. Nàng bước từng bước về phía cửa hang, tay bám vào vách đá, chuẩn bị rời khỏi đây.

Yvette chưa đi hẳn ra cửa động mà chỉ bước đến vị trí có thể nhìn thấy bên ngoài rõ ràng. Vừa ló đầu trông về phía xa, nàng lập tức quay trở về.

Ngoài cửa động gió rất lớn, cơ thể yếu ớt của nàng không chịu nổi, nên chẳng dám ở lại lâu.

Sơn động nằm ở vị trí rất cao. Từ đây, nàng có thể nhìn thấy mây trôi lững lờ ngay bên dưới, và từ những cơn gió ào ạt không khó để đoán rằng mình đang ở trên đỉnh một ngọn núi cao chót vót.

Dù Kinh Cức vương quốc có núi non trập trùng, nhưng trong trí nhớ của nàng, chưa từng có ngọn núi nào cao đến mức này. Nàng có khả năng đã không còn ở trong lãnh thổ Kinh Cức nữa.

Yvette quay lại liếc nhìn một lần nữa, sau đó nhanh chóng trở về chỗ khuất gió trong động.

Cự long không biết đã đi đâu, nhưng để tận dụng thời gian, nàng lấy từ nhẫn trữ vật ra nửa ổ bánh mì còn lại và bắt đầu ăn. Nàng đã quyết định rằng, sau khi ăn xong chỗ bánh mì này, sẽ không lấy thêm bất cứ thứ gì trong nhẫn ra nữa.

Ở một góc khác, Zachley đang bận rộn với đống thịt nướng của mình, trên mặt hầm hầm vẻ khó chịu.

Mặt đất xung quanh hắn rải rác những mẩu thịt cháy đen và vài miếng da vẫn còn rỉ máu. Hắn thành thục lột da và cắt thịt, rồi xâu những miếng thịt lớn lên chiếc móc nhỏ nơi đầu cánh. Sau hai hơi hít sâu, hắn phun ra một luồng lửa nhỏ bằng ngón tay người, cẩn thận hơ qua từng khối thịt.

Dưới sức nóng cực độ, bề mặt miếng thịt dần chuyển sang màu trắng. Khi Zachley dừng lại và dùng cánh xé đôi miếng thịt, bên trong hoàn toàn chín tới, không còn tơ máu. Một chút lực nhẹ cũng khiến nước thịt rỉ ra, mùi thơm lan tỏa.

Hoàn hảo.

Tuy vậy, Zachley không hề cảm thấy vui vẻ. Hắn nghĩ đến nguyên nhân khiến mình phải làm công việc này: tất cả đều tại Presco và những ý tưởng kỳ cục của cái con rồng đó.

Hắn hậm hực tự nhủ, lần sau gặp Presco, nhất định sẽ dạy cho kẻ đầu sỏ kia một bài học.

=====

Tác giả có lời muốn nói:

Zachley: Mỗi ngày đều cảm thấy mọi thứ xung quanh đang sụp đổ. :(

Yvette: Mỗi ngày đều cảm thấy mình đang sống trong ác mộng. :(

Tác giả: "Cho nhau tra tấn." XD

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thuần Hóa Ác Long

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook