Thuần Hóa Ác Long

Chương 6: CHƯƠNG 6

A Nghiêu Kim Thiên Cật Ngũ Đốn

10/01/2025

Khi Zachley trở lại, trời đã về chiều, ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng phía tây, phủ lên hắn một lớp ánh sáng mờ nhạt. Trên người hắn bám đầy bùn đất, một lớp dày cộm đã khô lại, thi thoảng khi hắn khẽ động, từng mảng bùn vỡ rơi xuống lả tả.

Yvette nhận thấy điều này, nhưng không nói gì. Nàng chỉ tập trung quan sát một chi tiết nhỏ: miếng thịt hắn mang về, treo trên đầu cánh, lại hoàn toàn sạch sẽ, không vướng chút bùn đất nào. Điều này khiến nàng có chút bất ngờ, nhưng nàng vẫn giữ im lặng, không hỏi gì.

Hắc long liếc mắt nhìn nàng, sau đó cẩn thận nâng cánh, nhỏ một luồng lửa mảnh như sợi chỉ về phía miếng thịt. Dưới ngọn lửa ấy, thịt bắt đầu chuyển màu, mùi thơm của thịt nướng lan tỏa khắp không gian.

Hắn chăm chú nướng, đôi mắt vàng rực sáng dõi theo từng chuyển động nhỏ trên miếng thịt. Khoảnh khắc đó, dáng vẻ khổng lồ của hắn lại mang theo chút buồn cười, bởi ngọn lửa mỏng manh kia dường như quá nhỏ so với thân hình to lớn. Yvette nhìn chắn, khóe môi không kìm được mà cong lên.

“Xong rồi, ăn đi,” hắn nói, sau khi đã kiểm tra thịt cả hai mặt. Hắn đưa cánh về phía Yvette, giữ một khoảng cách an toàn để nàng không bị bỏng.

Yvette cẩn thận thổi nguội miếng thịt, sau đó nhấm nháp một miếng nhỏ. Hương vị vừa chạm vào đầu lưỡi, nàng đã lập tức cảm nhận được sự hoàn hảo. Nàng ngước lên, mắt sáng rực, “Ngon tuyệt! Thật sự không thua kém đầu bếp trong cung!”

Hắc long nghe vậy, cơ mặt vốn căng cứng chợt giãn ra, một chút tự hào lóe lên trong đôi mắt, nhưng hắn nhanh chóng quay mặt đi để giấu đi biểu cảm đó.

Hắn dịch chuyển thân mình, nằm xuống ngay cửa động, lặng lẽ thở hắt ra.

Yvette tiếp tục thưởng thức phần thịt, từng miếng từng miếng, cảm thấy vị giác của mình như được sống lại. Miếng thịt không chỉ được nướng chín đều, mà còn tẩm ướp vừa vặn, có chút mặn nhẹ từ muối, thêm một chút thơm nồng tự nhiên. Không hề có chút mùi tanh, chỉ còn lại vị ngon ngọt của thịt, thấm vào từng thớ.

Nàng ăn xong miếng thịt cuối cùng, thầm nghĩ: Zachley quả thật làm nàng bất ngờ. Chỉ dựa vào mô tả đơn giản, hắn đã có thể tạo ra món ăn tuyệt vời như vậy. Cuộc sống làm con tin, vì thế, bỗng nhiên không còn quá khổ sở.

Hoàng hôn buông xuống, bóng tối dần bao trùm. Yvette nhìn xung quanh, cảm thấy chỗ nghỉ ngơi tối qua không còn thích hợp. Nàng ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn lễ phép ngỏ lời với hắn, “Có thể giúp ta đào một nơi mới để nghỉ ngơi không?”

So với những yêu cầu trước, điều này quả thực chẳng đáng là gì.

Hắc long không nói nhiều, chỉ nhấc trảo* lên và bắt đầu đào bới bên vách đá, cách chỗ nàng đang đứng không xa. Chỉ trong chốc lát, một chiếc hang nhỏ đã hiện ra. Hang không lớn, vừa đủ để nàng nằm và di chuyển đôi chút, nhưng nó lại nằm ngay trong tầm mắt hắn, gần ánh sáng từ cửa động.

*trảo: móng vuốt rồng.

Yvette hài lòng quan sát nơi nghỉ ngơi mới, trong lòng thầm nghĩ: Cuối cùng cũng không phải lo bị đè bẹp!

Rõ ràng, đêm qua hắc long vì tránh việc vô tình đè c.h.ế.t nàng mà đã ngủ không yên. Nhưng giờ đây, với hang nhỏ này, mọi chuyện đã khác.

Zachley làm việc với một thái độ cực kỳ cẩn thận, thậm chí san phẳng cả mặt đất xung quanh khi đào hang. Trong lòng hắn chỉ mong công chúa sẽ an phận trong sơn động, tốt nhất là chỉ cần hắn mang thức ăn đến hai lần mỗi ngày. Nhưng mong ước nhỏ bé này nhanh chóng tan thành mây khói.

Sơn động vốn lạnh lẽo, lại thêm hơi ẩm từ lớp đá mới đào, khiến nơi đây chẳng khác nào một cái hầm băng khi mặt trời vừa ló rạng. Yvette chỉ nằm được một lát đã cảm thấy không chịu nổi. Mặc dù đã trải hai lớp thảm, cái lạnh vẫn len lỏi vào tận xương, khiến nàng lo rằng nếu cứ tiếp tục sẽ sinh bệnh.

Không còn cách nào khác, Yvette đứng dậy, chui ra khỏi sơn động nhỏ của mình.

Ngoài cửa động, hắc long nằm đưa lưng về phía nàng như đêm hôm trước. Lớp bùn bám phủ trên vảy đen nhánh khiến thân hình hắn trông chẳng khác nào một phiến vách đá. Nhịp thở trầm ổn và yên lặng của hắn càng làm tăng cảm giác này.

Yvette e dè không dám lại gần, chỉ nhẹ giọng gọi: “Cự long tiên sinh? Cự long tiên sinh…”

Đang chìm vào cơn mộng đẹp, Zachley bị đánh thức bởi tiếng gọi lặp đi lặp lại. Sự buồn ngủ bị ép tan biến, hắn miễn cưỡng ngẩng đầu, quay lại nhìn nàng với ánh mắt không mấy vui vẻ: “Làm sao vậy?”



Từ giọng điệu của hắn, Yvette gần như có thể cảm nhận được một lời cảnh cáo ngầm: "Nếu không có lý do chính đáng, ngươi sẽ không yên đâu."

Nàng chần chừ một chút rồi quyết định nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền ngài, nhưng sơn động quá lạnh. Nếu cứ ở đó cả đêm, e rằng ta sẽ sinh bệnh.”

Zachley định hỏi lại, nhưng lập tức nhận ra vấn đề: Thì ra hôm qua nàng đã bị lạnh đến mức bệnh rồi.

Hắn giận dữ, móng vuốt nghiền nát một tảng đá cạnh cửa động.

“Vậy… ngài có thể…”

Còn chưa nói hết câu, Yvette đã thấy hắc long khổng lồ xoay mình, đôi cánh lớn mở ra và vươn đến ôm lấy nàng về phía mình.

Trong tích tắc, Yvette lặng người.

Zachley đặt nàng vào không gian nhỏ giữa cánh và cơ thể, giọng nói đầy bực bội: “Ngủ.”

“A.” Yvette ngơ ngác đáp, không dám hỏi thêm điều gì.

Nàng vốn chỉ định nhờ hắn phun lửa sưởi ấm một chút hoặc giúp nàng nhóm một đống lửa. Ai ngờ, hắn lại trực tiếp ôm nàng.

Yvette ban đầu định từ chối, nhưng hơi ấm lan tỏa trong không gian khô ráo đã nhanh chóng chiếm trọn lý trí của nàng. Nhiệt độ dễ chịu khiến nàng liên tưởng đến sự thoải mái trong tẩm cung ngày xưa.

Cũng không tệ.

Nàng cọ nhẹ để gạt bùn trên vảy hắn, phát hiện lớp vảy bóng loáng và ấm áp hơn nhiều so với thứ mà lòng bàn tay mà nàng từng sờ vào hôm trước.

Nhìn thấy hành động này, Zachley giật mình, cúi xuống quát: “Không được sờ ta!”

“Cự long tiên sinh,” Yvette khẽ hỏi, “Ngài sẽ đè c.h.ế.t ta không?”

Zachley nhe răng cười, ánh sáng từ răng nanh hắn lóe lên lạnh lẽo: “Ngủ ngay, nếu không ta ăn ngươi.”

Tốt thôi, vậy là sẽ không đè c.h.ế.t nàng.

Yvette yên tâm chìm vào giấc ngủ, trong khi Zachley thì không.

Hắn cố gắng ngủ nhưng cứ nửa tỉnh nửa mơ, liên tục nhớ đến sự hiện diện của một con người nhỏ bé yếu ớt ngay cạnh mình. Mỗi lần như vậy, hắn lại giật mình tỉnh giấc. Chu kỳ này lặp đi lặp lại suốt đêm, và đến tận lúc bình minh lên, kết quả là Zachley vô cùng bực bội.

Ngay khi Yvette thức dậy, hắn đẩy nàng trở lại sơn động rồi phẫn nộ bay đi.

Giữa một chiếc tổ rồng lớn chất đầy vàng, một con lục long khổng lồ đang khóc nức nở, nước mắt lớn rơi xuống vang lên âm thanh "bõm bõm”.

Presco, con lục long, vừa khóc vừa lật giở một quyển sách truyện.



Khi Zachley đến, hắn nhìn thấy cảnh tượng đó.

Lục long phát hiện ra Zachley, nhanh chóng hóa thành hình người, chạy tới chào hỏi với đôi mắt sưng đỏ: “Chào buổi sáng, Zachley. Ta đang định đi tìm ngươi.”

Zachley nhìn hắn với vẻ ghê tởm, tung một chân đá hắn về đống vàng, còn cẩn thận cọ cọ móng vuốt xuống đất.

Ghê quá, cảm giác như vừa chạm phải nước mũi của hắn.

Presco chẳng hề bận tâm, bò dậy và hồ hởi nói: “Ta vừa sửa soạn một quyển sách về cách sống chung với con người, chắc chắn sẽ giúp ích cho ngươi. Đây, cầm lấy.”

Zachley nhận lấy cuốn sổ, nét mặt rối rắm, khổ sở. Hắn do dự một lúc rồi hỏi: “Ngươi nghĩ… ta có thể đổi lấy một công chúa khác không?”

Presco ngừng khóc, tò mò hỏi: “Nàng ấy khó nuôi lắm sao?”

Zachley chần chừ gật đầu.

Presco chăm chú nghe và sau khi Zachley kể xong, hắn hỏi: "Nàng ấy có đòi ngươi cung cấp quần áo và vật dụng xa hoa không?”

“Không.”

"Nàng ấy có yêu cầu một đoàn tùy tùng phục vụ?”

“Không.”

"Nàng ấy khóc lóc, làm ầm lên hay đòi đá quý tắm rửa sao?”

“Không.”

“Vậy nàng ấy làm gì mà khó nuôi? Trừ việc yếu đuối một chút, nàng ấy rõ ràng rất hiểu chuyện! Tin ta đi, Zachley, đổi công chúa khác chưa chắc đã dễ chịu hơn đâu.”

Zachley suy nghĩ một lát rồi đe dọa: “Nếu cách này không hiệu quả, ta sẽ ăn ngươi.”

Presco vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Chắc chắn hiệu quả!”

Sau đó, hắn đưa thêm một cuốn sách với tiêu đề rực rỡ: "Bá đạo cự long yêu ta."

Zachley nhìn cuốn sách, lùi lại vài bước đầy khinh bỉ, chỉ mang theo cuốn sổ ghi chép của Presco và nhanh chóng bay đi.

=====

Tác giả có lời muốn nói:

Zachley: "Hửm? Ngươi vừa nói ai nhìn không thông minh hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thuần Hóa Ác Long

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook