Thuẫn Kích

Quyển 1 - Chương 74: Đánh đúng là ngươi.

Cửu Hanh

28/03/2013

Tiến hành thương thảo về việc như thế nào mới có thể công bình công chính lựa chọn lấy hai đơn vị giáo viên chiến đội ưu tú nhất đại biểu cho Liên Bang tham gia thi đấu, thẳng đến ngày thứ ba kết quả thương thảo mới tính ra, một tuần sau tại Học viện Saint Roland, ba mươi sáu chiến đội chuyên chúc (chuyên môn) của các trường cao đẳng, học viện sẽ tiến hành thi đấu theo quy tắc cạnh tranh, hai chiến đội chiến thắng cuối cùng sẽ là đại biểu của Liên Bang đi thi đấu, trước đó đã đề ra hơn hai mươi cái quy tắc khác nhau nhưng đều không được mọi người tán thành, cuối cùng vẫn là dùng phương pháp cổ xưa nhất để tiến hành chọn lựa, biện pháp rất cổ, nhưng mọi người đều tán thành.

Chạng vạng, hơn ba mươi đại biểu của các trường cao đẳng đều ngồi ở *** lễ đường hoa lệ trong đại sảnh.

Hồng tửu, mỹ thực, tiệc tối.

Tiệc tối lần này tựa hồ so với hai ngày trước còn long trọng hơn, cũng chính thức hơn, rất nhiều người đều không thể giải thích được Tổ Ủy hội lúc này, từ trước đến nay Tổ Ủy hội vẫn luôn luôn keo kiệt, lần này tại sao lại làm sao vậy? Như thế nào mà tối ngày nào cũng đều tổ chức liên hoan! Hơn nữa tối hôm nay mới là bữa tiệc chính thức, mà ngay cả trong lễ đường cũng mở ra trang bị huyễn cảnh giả tưởng, thiết bị ‘Tinh không chi dạ ’ cũng được mở ra.

Mọi người đều đoán, cuối cùng cũng không biết là ai để lộ ra đêm nay sắp sửa có một nhân vật trọng yếu tham dự tiệc tối.

Nhân vật trọng yếu?

Sẽ là ai?

Chẳng lẽ là Chủ tịch Tổ Ủy hội? Hắn chỉ là một lão già, không có chuyện gì thì tổ chức tiệc tối hoa lệ như vậy làm cái gì?

Sau khi thiết bị huyễn cảnh giả tưởng được mở ra, một lễ đường to như vậy trong nháy mắt đã biến thành bầu trời đêm đầy sao, ánh sáng của tinh quang, ánh trăng sáng tỏ, phảng phất giống như đang ngồi ở dưới bầu trời sao thật lãng mạn quả thực làm cho người ta cảm thấy khó tin, Tổ Ủy hội đúng là Tổ Ủy hội! Nghe nói thiết bị huyễn cảnh giả tưởng xa hoa đắt tiền đến dọa người, nghe nói tiêu hao năng lượng cũng là cực kỳ khoa trương, một giờ tiêu hao năng lượng tương đương với cả một tháng tiền lương của một người bình thường.

Ngồi ở trên chiếc ghế mềm hình tròn, Tang Thiên khom người, đem từng món ngon trên bàn ăn nhấm nháp, đem một loại không thể nói rõ tên đưa vào miệng, nhai nhai, lắc đầu, hương vị thật sự không được tốt lắm, lại lấy từ trong mâm một miếng thịt loại thực vật đưa vào miệng, nhai nhai, lắc đầu, hương vị cũng chẳng khá hơn.

Ở bên trái của hắn theo thứ tự ngồi chính là Francis, Dạ Vô U, Nhạc Dao, vốn Dạ Vô U muốn ngồi bên cạnh Tang Thiên, chẳng qua, Francis động tác quá mau, đến trước một bước ngồi ở bên trái Tang Thiên, hoàn toàn đem người trong lòng của mình ngăn cách không cho tới gần Tang Thiên, mà chỗ ngồi còn lại ở bên phải của Tang Thiên thì là Thiên Dật tiên sinh, Thiên Dật tiên sinh trên mặt vẫn như trước lộ vẻ mỉm cười, ánh mắt nhìn trong lễ đường, theo sau, lại dừng ở trên người Tang Thiên, mở miệng hỏi.

"Tang huấn luyện viên thật sự là có nhã hứng."

"Cám ơn." Tang Thiên nhàn nhạt nói xong, lại tiếp tục hoàn thành mục đích của bản thân, liên tục ăn uống.

"Nghe nói Tô hiệu trưởng hai ngày này thân thể không thoải mái, cho nên không có tham gia hai ngày Phong Hội còn lại, làm phiền ngươi chuyển giúp ta lời chúc phúc tới nàng, hy vọng nàng thân thể mau tốt hơn, Tô hiệu trưởng tuổi trẻ tài cao, Thiên Dật rất là bội phục."

"Không thành vấn đề, ta nhất định sẽ chuyển giúp ngươi, cũng thay nàng nói tiếng cám ơn ngươi."

Tô Hàm đã tỉnh, chẳng qua cả người mệt mỏi, ngay cả khí lực để đứng lên cũng không có, so với hư thoát còn muốn hư thoát hơn, hiển nhiên là không thể tham gia hai ngày Phong Hội còn lại này, đối với điều này, Tang Thiên chỉ có thể thầm than, Tô Hàm đúng là một cô gái tốt, bởi vì hắn biết rất rõ ràng, phàm là nữ nhân nào xem qua đồ đằng phượng hoàng trên người mình, trong lòng càng là thuần khiết, lâm vào lại càng sâu, trái lại, nữ nhân nào trong lòng không thuần khiết, chỉ cần dục hỏa được phóng thích, thì ngày hôm sau hoàn toàn có thể vui vẻ trở lại.



Hiển nhiên, Tô Hàm thuộc loại thứ nhất, trong lòng thuần khiết, cho nên, dù đã hai ngày cũng vẫn cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào.

"Không biết Tang huấn luyện viên ăn nhiều đồ ngon như vậy, có bình phẩm điểm gì không?" Thiên Dật tiên sinh vẫn như trước, mặt mỉm cười hỏi.

"Vậy ngươi mỗi ngày đều duy trì nụ cười, không biết cười vì điểm gì?" Tang Thiên vẫn khom lưng nhấm nháp mỹ thực trên bàn ăn.

Nghe vậy, đồng tử của Thiên Dật tiên sinh đột nhiên co rụt lại, chỉ ý cười trên mặt càng thêm nồng hậu, "Không biết Tang huấn luyện viên đã nghe nói qua bốn chữ này không ‘tiếu khán thiên hạ’ (cười xem thiên hạ)? ."

Tang Thiên lắc đầu, cười cười, nhưng là không nói.

"A! Tang huấn luyện viên sẽ không phải ngay cả Tinh quả cũng chưa từng được nếm qua?"

Lần này thanh âm vang lên không phải của Thiên Dật tiên sinh, mà là Francis ở bên trái. Francis nhìn Tang Thiên như giống Hai lúa, trên bàn ăn, đồ nào cũng thử qua, khiến hắn khinh bỉ vạn phần.

Tang Thiên cũng không để ý đến, tiếp tục ăn uống, không biết có phải là sống quá lâu hay không, khẩu vị càng ngày càng mất đi hứng thú, thức tỉnh đã mấy tháng, ngoại trừ kim giác viên thuốc, cái gì cũng không hợp khẩu vị.

Francis vừa rồi nói câu nói kia cố ý đem thanh âm đề cao, hắn mỉm cười nhìn chung quanh một vòng, quả nhiên, ánh mắt chung quanh đều bị hấp dẫn lại đây, hắn cười cười, tiếp tục nói, "Không biết Tang huấn luyện viên có phải quá đói bụng hay không, này, chỗ này của ta còn có một đĩa Tinh quả, ngươi cứ từ từ thưởng thức."

Nghe Francis nói vậy, mọi người chung quanh không khỏi âm thầm khinh bỉ.

Đây là tân huấn luyện viên của Học viện quân sự Phương Đông? chẳng phải chỉ là một gã Hai lúa sao, tuy rằng tiệc tối đã bắt đầu, nhưng như thế nào cũng phải khiêm tốn một chút chứ? Mọi người chưa ai ăn, người này như thế nào lại lần lượt ăn từng món một rồi?

Nghe nói cái tên họ Tang là đến từ “cấm cố chi địa”, ta xem thấy tám phần là giả? Cũng quá. . .

Đặc biệt là mấy nữ sinh thích Francis, lại càng thẳng thắn không che đậy lòng khinh bỉ đối với Tang Thiên, đồng thời còn không quên so sanh với thần tượng Francis của mình.

Francis khóe miệng hiện ra một nụ cười tự tin, tiếp tục trêu chọc, "Tang huấn luyện viên năm nay bao nhiêu tuổi? Không biết có cha mẹ hay không? Cha mẹ là người phương nào? Bằng không làm sao ngươi lại ‘kinh hãi thoát tục ’ như thế, uh? Ha hả."

Vừa dứt lời, Francis cười rộ lên.

Đột nhiên.



Bịch một tiếng vang lên, mọi người còn không hiểu được, chỉ thấy đầu Francis đập vào bàn ăn, đem bàn ăn dập nát, đồ ăn trên bàn cũng rơi vãi đầy trên mặt đất tan nát không chịu nổi, mọi người ở buổi tiệc khi nghe thấy tiếng vang, đều hướng nơi này nhìn lại.

Xảy ra cái gì?

Chưa người nào biết.

Mà lúc này, Francis đứng lên, cái trán nổi lên một cục u nhìn rất rõ, mặt hắn đỏ lên, căm tức nhìn Tang Thiên, quát to, "Ngươi dám động thủ đánh ta!"

"Đánh ngươi thì sao."

Tang Thiên thần sắc lạnh lùng, ngồi ở ghế mềm, nhìn thẳng vào Francis, hắn là một người rất tốt tính, nhưng cái này không có nghĩa là hắn không có giới hạn, xúc phạm đến giới hạn của hắn, hắn nhất định sẽ không tha, một mực đuổi giết.

"Ngươi muốn chết!"

Francis sao có thể dễ dàng tha thứ, chịu khuất nhục như vậy, một quyền đánh đến, chỉ là lại bị một người ngăn lại, người ngăn quyền của hắn đúng là Thiên Dật tiên sinh.

Thiên Dật tiên sinh vẫn như trước mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Francis, xoay người, hai mắt tập trung nhìn Tang Thiên, nhàn nhạt nói, "Người trẻ tuổi, làm người không nên quá kiêu ngạo." Thanh âm hạ xuống, Ngay sau đó, Thiên Dật tiên sinh xuất ra một chút sóng tinh thần đánh thẳng tới.

"Biến!"

Một giọng trầm quát chói tai, trực tiếp làm tán loạn một chút sóng tinh thần mà Thiên Dật tiên sinh vừa xuất ra.

Lập tức!

Thiên Dật tiên sinh hai mắt hàn quang thoáng hiện, giây lát sau lại nhanh chóng biến mất, chỉ là trên mặt vẫn như trước lộ nụ cười thân thiện, Tang Thiên quát một tiếng chói tai trực tiếp đem sóng tinh thần mà hắn xuất ra đánh xơ xác, điều này làm cho Thiên Dật tiên sinh giật mình không nhỏ, nhưng cũng chỉ là giật mình mà thôi, bởi vì hắn chỉ xuất ra có một chút tinh thần lực để dò xét mà thôi.

Hắn chính là đang suy nghĩ xem nếu hiện tại ra tay đánh Tang Thiên có hay không làm tổn hại đến cái danh "Quân tử" của mình?

Mà lúc này, trong đại sảnh có người hô một tiếng lớn.

"Lam công chúa! Là Lam công chúa! Trời ơi! Nhân vật trọng yếu của bữa tiệc tối nay lại là Lam công chúa."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thuẫn Kích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook