Quyển 1 - Chương 73: Âm mưu.
Cửu Hanh
28/03/2013
"Viện trưởng, không biết ngài tìm ta có việc gì chuyện quan trọng sao?"
‘ Quân tử ’ Thiên Dật tiên sinh ở Liên Bang cũng xem như có chút danh tiếng, ngoài việc được biết đến là huấn luyện viên của Kiếm cùng Hoa hồng ra, thì còn càng được biết bởi vì dáng người rất cao, khí chất tao nhã lịch sự cùng với vẻ mặt luôn luôn hiện ra nụ cười thân thiện, nên có danh hiệu là "Quân tử", ở trong mắt của những mỹ phụ trung niên thì hắn tuyệt đối có mị lực của nam nhân thành thục.
Ngồi ở trên ghế salon, Charles gật đầu, ý bảo hắn ngồi xuống, châm cho một ly trà, nói, "Còn nhớ rõ ước định giữa chúng ta không?"
"Đương nhiên."
Trên mặt Thiên Dật tiên sinh tựa hồ như vĩnh viễn vẫn nở nụ cười thân thiện như vậy, làm cho không người nào có thể từ bên ngoài mà nhìn thấu vào nội tâm, hắn tựa hồ đối với Charles, viện trưởng của Saint Roland cũng không có nửa phần ý tứ tôn kính, giống như là hai người bằng hữu không quen thuộc lắm đang nói chuyện với nhau, mà ngay cả khi nói chuyện, ngữ khí cũng mang theo một tia bình thản, "Ta nói rồi, chỉ cần ngươi đem chuyện đó hoàn thành, ta không những làm cho Kiếm cùng Hoa hồng vĩnh viễn bảo trì thắng lợi, mà còn giới thiệu ngươi với ‘Thiên Phạt ’ Tây Long đại nhân của chúng ta.
"Ha hả, có Thiên Dật tiên sinh ở đây, Kiếm cùng Hoa hồng của chúng ta tất nhiên sẽ liên tục đạt được vinh quang, điều này thi ta rất yên tâm, chỉ cần sau khi chuyện này thành công ngươi giúp ta giới thiệu làm quen với Tây Long đại nhân là được rồi." Lúc này Charles cũng không giống như viện trưởng của Saint Roland tiếng tăm lừng lẫy mà lại giống một gã thương nhân mười phần
Hắn khẽ lắc đầu nhấc chiếc ly thủy tinh lên, khẽ thổi làm hương trà bay lên thật đậm, chậm rãi nói, "Ta còn nhớ rõ Thiên Dật tiên sinh có nhắc qua Lam công chúa ?"
" Đúng là ta có nói qua." Thiên Dật tiên sinh cầm chiếc ly thủy tinh nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm trà, trong nháy mắt tựa hồ lại nghĩ tới điều gì, đôi con ngươi đang yên tĩnh như giếng nước trong chợt hiện lên một tia tinh mang, nhìn Charles, hỏi, "Chẳng lẽ ngươi đã làm xong?"
"Ha ha."
Charles mỉm cười tiếp tục phẩm trà thơm (thưởng thức mùi thơm của trà), hồi lâu, hắn mới nói tiếp, "Lần này Lam công chúa lấy thân phận là Hội trưởng danh dự của Tổ ủy hội tới tham gia Minh Nhật chi Tinh Phong hội.
"Oh?"
Nghe vậy, Thiên Dật tiên sinh thần sắc mừng rỡ, chỉ là trong nháy mắt, lại khôi phục như lúc ban đầu, nói, "Tiếp tục."
Charles cũng không nóng nảy, thưởng thức vài ngụm trà thơm mới nói tiếp, "Lam công chúa sẽ ở thành Vị Ương nghỉ ngơi vài ngày, lần này đến đây nàng cũng không có mang theo bảo tiêu, cho nên, ta lấy thân phận là Chủ nhiệm của Tổ Ủy hội cử ngươi phụ trách bảo đảm an toàn cho Lam công chúa trong trong khoảng thời gian này."
" Tốt! Tốt lắm! Tốt lắm!"
Thiên Dật tiên sinh liên tục nói ba tiếng tốt trong lòng kích động tràn đầy khó thốt ra lời, cũng cũng không che dấu chút nào, trong đôi mắt thậm chí còn lóe lên một chút dâm tà.
"Tốt lắm! Charles viện trưởng, ngươi làm rất tuyệt vời, lần này sau khi trở về, ta chắc chắn sẽ dẫn tiến ngươi với Tây Long đại nhân."
"Có thật không?"
"Hai người chúng ta hợp tác lâu như vậy, Thiên Dật ta có khi nào lừa gạt ngươi chưa."
"Tốt lắm!"
Nét mặt già nua của Charles lộ vẻ hưng phấn, đem trà thơm còn lại trong ly thủy tinh uống một hơi cạn sạch, cuối cùng, lại nói, "Hỏi một câu hơi thừa, nhưng Thiên Dật tiên sinh vì sao lại có chú ý đối với Lam công chúa?"
"Charles viện trưởng, ta và ngươi đều là nam nhân, chẳng lẽ ngay cả cái này mà cũng phải hỏi sao?"
"Oh?" Charles sửng sốt, chợt cười lên ha hả, "Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, nếu như ta trẻ lại hai mươi tuổi, chắc chắn cũng sẽ theo đuổi Lam công chúa, quân tử không nói lời ám muội, là nam nhân ai lại không mong muốn có được vưu vật như Lam công chúa, ai! Đáng tiếc ta đã già."
"Ha hả, Charles viện trưởng, nếu như ngươi nhìn thấy Tây Long đại nhân, nói không chừng lão nhân gia ông ấy sẽ giúp ngươi chào đón tuổi xuân thứ hai của mình, uh, A ha ha!"
" Tốt! Tốt! Tốt! Ta liền cầu chúc Thiên Dật tiên sinh sớm có ngày ôm mỹ nhân về, nghe nói Lam công chúa mị khuynh thiên hạ, thiên chi kiều nữ, nếu như. . . Uh? Ha ha! Ngày đó thì Thiên Dật tiên sinh thật đúng là phải hàng đêm sanh ca (tự hiểu)!"
"Ha ha!"
"Đêm mai trên yến hội Lam công chúa sẽ có mặt, đến lúc đó, ta sẽ giúp ngươi dẫn tiến, chỉ cần cái danh Quân tử Thiên Dật tiên sinh, chắc chắn cũng có thể đoạt được trái tim của Lam công chúa."
Ngay lúc này, tại phòng riêng của Lam công chúa.
Nằm trên giường là một nữ nhân mặc quân trang màu xanh biếc, chỉ là cúc áo của quân trang tựa hồ bị cởi ra không ít, nữ nhân gương mặt yêu kiều lúc ửng hồng lúc trắng bạch, đôi mắt khép hờ, giống như đã đi vào hôn mê, Tang Thiên đi qua, vươn hai ngón tay đặt ở bên tai của Tô Hàm, hồi lâu, hắn nhịn không được thầm mắng một tiếng.
"Nguyên lai thật đúng là hai người bọn họ đã rình coi ta!"
Tang Thiên lắc đầu cười khổ, lại liếc về phía nữ tử nằm trên ghế salon, hắc y trang phục, nhưng nhếch nhác không chịu nổi, mái tóc màu lam thoạt nhìn có chút hỗn độn, dung nhan tái nhợt, tiều tụy, khóe môi hồng nhạt ứa ra máu tươi, đúng là thiếu chút nữa bị Tang Thiên dùng tay giết chết, Lam công chúa Lam Tình.
Tang Thiên sống hơn ngàn năm, trong đó nếu nói đến chuyện tình khiến hắn đau đầu, đương nhiên chính là thân thể cổ quái của hắn.
Đặc biệt là đồ đằng phượng hoàng yêu dị ở trên người, Tang Thiên nghiên cứu ngàn năm, cũng không hiểu được rõ ràng, chỉ biết mình sở dĩ đã chết đi lại sống lại, sống chết là khẳng định có liên quan với đồ đằng phượng hoàng yêu dị này, còn một điều nữa chính là, nữ nhân nhìn thấy bức đồ đằng này trong cơ thể đều phát ra dục hỏa điên cuồng, còn điên cuồng tới cỡ nào? Thậm chí có thể bị loại dục hỏa này trực tiếp thiêu chết.
Tô Hàm không có chết, chỉ là chìm vào hôn mê, điều này không thể không nói là may mắn, may mắn là Tô Hàm chỉ nhìn hình ảnh qua máy theo dõi mà thôi, sau một thời gian nghỉ ngơi, thân thể sẽ chậm rãi khôi phục lại, nhưng Lam Tình thì không may mắn như vậy, bản thân bị trọng thương.
Kỳ thật, ngay khi Lam Tình xuất ra Khuynh Mỵ bí thuật hắn liền hoài nghi không biết nàng liên quan thế nào với Tiểu Cẩu Tử, chẳng qua đã quá muộn, sát niệm một khi nổi lên, ngay cả chính bản thân Tang Thiên đôi lúc cũng không thể lập tức thu tay lại, sống hơn ngàn năm, sát niệm một khi bùng lên khó có thể thu hồi lại, đây cũng là di chứng làm cho Tang Thiên đau đầu.
Suy nghĩ một chút, Tang Thiên lắc đầu thầm thở dài một hơi, ôm lấy Lam Tình, đem hắc y trên người nàng cởi ra, cẩn thận kiểm tra thân thể Lam Tình một lát, rồi sau đó, vung cánh tay lên, lòng bàn tay lúc này nổi lên ánh sáng nhạt mầu trắng ngà, Tang Thiên đem lòng bàn tay đặt ở ngang ngực Lam Tình rồi chậm rãi dời xuống tiểu phúc của nàng, ánh sáng nhạt mầu trắng ngà nhè nhẹ thấm thấu vào trong cơ thể của nàng.
Mơ mơ màng màng, Lam Tình mông lung mở hai mắt, có chút mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt, gương mặt bình thản nhìn qua rất bình thường, duy chỉ có cặp mắt thâm thúy và bình tĩnh làm cho nàng cảm thấy có chút quen thuộc, ân? Đã gặp nhau ở nơi nào?
Là hắn!
Tang Thiên!
Đáng chết! Lão nương thiếu chút nữa bị người này giết chết!
Lam Tình rốt cục nhớ ra chủ nhân của khuôn mặt này, lúc này, ý thức hoàn toàn tỉnh táo lại, vừa muốn đứng lên, nhưng ngực cùng bụng đau thấu tim giống như vạn kiến phệ cốt cả người tê dại không thôi, nàng miễn cưỡng ngẩng đầu, nhưng lại chứng kiến một bàn tay đang đặt ở ngang bụng của mình, ân? Quần áo? Quần áo của ta đâu?
Nhất thời kinh hãi!
"Không muốn trở thành tàn phế thì nên thành thật nói ra."
Một giọng nói bình thản truyền vào trong tai, Lam Tình nằm ở trên ghế sa ***, liền nhìn thấy một gương mặt bình thản không xa lạ, thở hổn hển thật sâu, nàng muốn nói chuyện lại không biết tại sao yết hầu giống như có vật gì chẹn ngang, một chữ cũng không thể thốt ra, cảm giác tê dại trong cơ thể càng lúc càng khắc sâu, Lam Tình nhịn không được, thần sắc hiện lên vẻ nghi hoặc thậm chí còn khiếp sợ.
Nàng không phải là thiếu nữ cái gì cũng không hiểu, trái lại, sự lịch duyệt của nàng nếu so với người cùng tuổi thì tuyệt đối cao hơn nhiều.
Nàng từng nghe sư phụ nói qua về một loại bí thuật kỳ lạ ‘Thiên sứ chi thủ’ có thể cầm máu, nối xương, thậm chí có thể giải độc… có rất nhiều diệu dụng, đáng tiếc, sư phụ nói bí thuật ‘Thiên sứ chi thủ ’ theo một người biến mất mà thất truyền.
Nối xương, hắn là đang giúp ta nối xương sao?
Trong lòng bàn tay hiện lên ánh sáng nhạt mầu trắng ngà, đây chẳng lẽ chính là "Thiên sứ chi thủ" đã thất truyền?
Muốn hỏi, nhưng lại không mở miệng được.
"Hai người các ngươi có phải quá rảnh rỗi hay không? Muốn nhìn thì trực tiếp nói cho ta biết, ta cởi sạch quần áo cho các ngươi xem là được, đừng dùng cách phiền toái như vậy", quay đầu nhìn về phía Tô Hàm, "Khi nào muốn nhìn thì nói thẳng một tiếng là được, thích thì tùy tiện kêu ta, oh, nếu hai người các ngươi đều nói muốn xem, vậy cùng đi tới cũng được, nếu nói là thật sự khát khao như vậy, mọi người cùng nhau vui đùa một chút."
Khuôn mặt yêu kiều của Lam công chúa trở nên trắng bệch, hai mắt trộm trừng lớn, con ngươi màu lam đậm lại càng quắc lên nhìn chằm chằm Tang Thiên, giống như phẫn nộ, giống như chờ mong?
‘ Quân tử ’ Thiên Dật tiên sinh ở Liên Bang cũng xem như có chút danh tiếng, ngoài việc được biết đến là huấn luyện viên của Kiếm cùng Hoa hồng ra, thì còn càng được biết bởi vì dáng người rất cao, khí chất tao nhã lịch sự cùng với vẻ mặt luôn luôn hiện ra nụ cười thân thiện, nên có danh hiệu là "Quân tử", ở trong mắt của những mỹ phụ trung niên thì hắn tuyệt đối có mị lực của nam nhân thành thục.
Ngồi ở trên ghế salon, Charles gật đầu, ý bảo hắn ngồi xuống, châm cho một ly trà, nói, "Còn nhớ rõ ước định giữa chúng ta không?"
"Đương nhiên."
Trên mặt Thiên Dật tiên sinh tựa hồ như vĩnh viễn vẫn nở nụ cười thân thiện như vậy, làm cho không người nào có thể từ bên ngoài mà nhìn thấu vào nội tâm, hắn tựa hồ đối với Charles, viện trưởng của Saint Roland cũng không có nửa phần ý tứ tôn kính, giống như là hai người bằng hữu không quen thuộc lắm đang nói chuyện với nhau, mà ngay cả khi nói chuyện, ngữ khí cũng mang theo một tia bình thản, "Ta nói rồi, chỉ cần ngươi đem chuyện đó hoàn thành, ta không những làm cho Kiếm cùng Hoa hồng vĩnh viễn bảo trì thắng lợi, mà còn giới thiệu ngươi với ‘Thiên Phạt ’ Tây Long đại nhân của chúng ta.
"Ha hả, có Thiên Dật tiên sinh ở đây, Kiếm cùng Hoa hồng của chúng ta tất nhiên sẽ liên tục đạt được vinh quang, điều này thi ta rất yên tâm, chỉ cần sau khi chuyện này thành công ngươi giúp ta giới thiệu làm quen với Tây Long đại nhân là được rồi." Lúc này Charles cũng không giống như viện trưởng của Saint Roland tiếng tăm lừng lẫy mà lại giống một gã thương nhân mười phần
Hắn khẽ lắc đầu nhấc chiếc ly thủy tinh lên, khẽ thổi làm hương trà bay lên thật đậm, chậm rãi nói, "Ta còn nhớ rõ Thiên Dật tiên sinh có nhắc qua Lam công chúa ?"
" Đúng là ta có nói qua." Thiên Dật tiên sinh cầm chiếc ly thủy tinh nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm trà, trong nháy mắt tựa hồ lại nghĩ tới điều gì, đôi con ngươi đang yên tĩnh như giếng nước trong chợt hiện lên một tia tinh mang, nhìn Charles, hỏi, "Chẳng lẽ ngươi đã làm xong?"
"Ha ha."
Charles mỉm cười tiếp tục phẩm trà thơm (thưởng thức mùi thơm của trà), hồi lâu, hắn mới nói tiếp, "Lần này Lam công chúa lấy thân phận là Hội trưởng danh dự của Tổ ủy hội tới tham gia Minh Nhật chi Tinh Phong hội.
"Oh?"
Nghe vậy, Thiên Dật tiên sinh thần sắc mừng rỡ, chỉ là trong nháy mắt, lại khôi phục như lúc ban đầu, nói, "Tiếp tục."
Charles cũng không nóng nảy, thưởng thức vài ngụm trà thơm mới nói tiếp, "Lam công chúa sẽ ở thành Vị Ương nghỉ ngơi vài ngày, lần này đến đây nàng cũng không có mang theo bảo tiêu, cho nên, ta lấy thân phận là Chủ nhiệm của Tổ Ủy hội cử ngươi phụ trách bảo đảm an toàn cho Lam công chúa trong trong khoảng thời gian này."
" Tốt! Tốt lắm! Tốt lắm!"
Thiên Dật tiên sinh liên tục nói ba tiếng tốt trong lòng kích động tràn đầy khó thốt ra lời, cũng cũng không che dấu chút nào, trong đôi mắt thậm chí còn lóe lên một chút dâm tà.
"Tốt lắm! Charles viện trưởng, ngươi làm rất tuyệt vời, lần này sau khi trở về, ta chắc chắn sẽ dẫn tiến ngươi với Tây Long đại nhân."
"Có thật không?"
"Hai người chúng ta hợp tác lâu như vậy, Thiên Dật ta có khi nào lừa gạt ngươi chưa."
"Tốt lắm!"
Nét mặt già nua của Charles lộ vẻ hưng phấn, đem trà thơm còn lại trong ly thủy tinh uống một hơi cạn sạch, cuối cùng, lại nói, "Hỏi một câu hơi thừa, nhưng Thiên Dật tiên sinh vì sao lại có chú ý đối với Lam công chúa?"
"Charles viện trưởng, ta và ngươi đều là nam nhân, chẳng lẽ ngay cả cái này mà cũng phải hỏi sao?"
"Oh?" Charles sửng sốt, chợt cười lên ha hả, "Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, nếu như ta trẻ lại hai mươi tuổi, chắc chắn cũng sẽ theo đuổi Lam công chúa, quân tử không nói lời ám muội, là nam nhân ai lại không mong muốn có được vưu vật như Lam công chúa, ai! Đáng tiếc ta đã già."
"Ha hả, Charles viện trưởng, nếu như ngươi nhìn thấy Tây Long đại nhân, nói không chừng lão nhân gia ông ấy sẽ giúp ngươi chào đón tuổi xuân thứ hai của mình, uh, A ha ha!"
" Tốt! Tốt! Tốt! Ta liền cầu chúc Thiên Dật tiên sinh sớm có ngày ôm mỹ nhân về, nghe nói Lam công chúa mị khuynh thiên hạ, thiên chi kiều nữ, nếu như. . . Uh? Ha ha! Ngày đó thì Thiên Dật tiên sinh thật đúng là phải hàng đêm sanh ca (tự hiểu)!"
"Ha ha!"
"Đêm mai trên yến hội Lam công chúa sẽ có mặt, đến lúc đó, ta sẽ giúp ngươi dẫn tiến, chỉ cần cái danh Quân tử Thiên Dật tiên sinh, chắc chắn cũng có thể đoạt được trái tim của Lam công chúa."
Ngay lúc này, tại phòng riêng của Lam công chúa.
Nằm trên giường là một nữ nhân mặc quân trang màu xanh biếc, chỉ là cúc áo của quân trang tựa hồ bị cởi ra không ít, nữ nhân gương mặt yêu kiều lúc ửng hồng lúc trắng bạch, đôi mắt khép hờ, giống như đã đi vào hôn mê, Tang Thiên đi qua, vươn hai ngón tay đặt ở bên tai của Tô Hàm, hồi lâu, hắn nhịn không được thầm mắng một tiếng.
"Nguyên lai thật đúng là hai người bọn họ đã rình coi ta!"
Tang Thiên lắc đầu cười khổ, lại liếc về phía nữ tử nằm trên ghế salon, hắc y trang phục, nhưng nhếch nhác không chịu nổi, mái tóc màu lam thoạt nhìn có chút hỗn độn, dung nhan tái nhợt, tiều tụy, khóe môi hồng nhạt ứa ra máu tươi, đúng là thiếu chút nữa bị Tang Thiên dùng tay giết chết, Lam công chúa Lam Tình.
Tang Thiên sống hơn ngàn năm, trong đó nếu nói đến chuyện tình khiến hắn đau đầu, đương nhiên chính là thân thể cổ quái của hắn.
Đặc biệt là đồ đằng phượng hoàng yêu dị ở trên người, Tang Thiên nghiên cứu ngàn năm, cũng không hiểu được rõ ràng, chỉ biết mình sở dĩ đã chết đi lại sống lại, sống chết là khẳng định có liên quan với đồ đằng phượng hoàng yêu dị này, còn một điều nữa chính là, nữ nhân nhìn thấy bức đồ đằng này trong cơ thể đều phát ra dục hỏa điên cuồng, còn điên cuồng tới cỡ nào? Thậm chí có thể bị loại dục hỏa này trực tiếp thiêu chết.
Tô Hàm không có chết, chỉ là chìm vào hôn mê, điều này không thể không nói là may mắn, may mắn là Tô Hàm chỉ nhìn hình ảnh qua máy theo dõi mà thôi, sau một thời gian nghỉ ngơi, thân thể sẽ chậm rãi khôi phục lại, nhưng Lam Tình thì không may mắn như vậy, bản thân bị trọng thương.
Kỳ thật, ngay khi Lam Tình xuất ra Khuynh Mỵ bí thuật hắn liền hoài nghi không biết nàng liên quan thế nào với Tiểu Cẩu Tử, chẳng qua đã quá muộn, sát niệm một khi nổi lên, ngay cả chính bản thân Tang Thiên đôi lúc cũng không thể lập tức thu tay lại, sống hơn ngàn năm, sát niệm một khi bùng lên khó có thể thu hồi lại, đây cũng là di chứng làm cho Tang Thiên đau đầu.
Suy nghĩ một chút, Tang Thiên lắc đầu thầm thở dài một hơi, ôm lấy Lam Tình, đem hắc y trên người nàng cởi ra, cẩn thận kiểm tra thân thể Lam Tình một lát, rồi sau đó, vung cánh tay lên, lòng bàn tay lúc này nổi lên ánh sáng nhạt mầu trắng ngà, Tang Thiên đem lòng bàn tay đặt ở ngang ngực Lam Tình rồi chậm rãi dời xuống tiểu phúc của nàng, ánh sáng nhạt mầu trắng ngà nhè nhẹ thấm thấu vào trong cơ thể của nàng.
Mơ mơ màng màng, Lam Tình mông lung mở hai mắt, có chút mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt, gương mặt bình thản nhìn qua rất bình thường, duy chỉ có cặp mắt thâm thúy và bình tĩnh làm cho nàng cảm thấy có chút quen thuộc, ân? Đã gặp nhau ở nơi nào?
Là hắn!
Tang Thiên!
Đáng chết! Lão nương thiếu chút nữa bị người này giết chết!
Lam Tình rốt cục nhớ ra chủ nhân của khuôn mặt này, lúc này, ý thức hoàn toàn tỉnh táo lại, vừa muốn đứng lên, nhưng ngực cùng bụng đau thấu tim giống như vạn kiến phệ cốt cả người tê dại không thôi, nàng miễn cưỡng ngẩng đầu, nhưng lại chứng kiến một bàn tay đang đặt ở ngang bụng của mình, ân? Quần áo? Quần áo của ta đâu?
Nhất thời kinh hãi!
"Không muốn trở thành tàn phế thì nên thành thật nói ra."
Một giọng nói bình thản truyền vào trong tai, Lam Tình nằm ở trên ghế sa ***, liền nhìn thấy một gương mặt bình thản không xa lạ, thở hổn hển thật sâu, nàng muốn nói chuyện lại không biết tại sao yết hầu giống như có vật gì chẹn ngang, một chữ cũng không thể thốt ra, cảm giác tê dại trong cơ thể càng lúc càng khắc sâu, Lam Tình nhịn không được, thần sắc hiện lên vẻ nghi hoặc thậm chí còn khiếp sợ.
Nàng không phải là thiếu nữ cái gì cũng không hiểu, trái lại, sự lịch duyệt của nàng nếu so với người cùng tuổi thì tuyệt đối cao hơn nhiều.
Nàng từng nghe sư phụ nói qua về một loại bí thuật kỳ lạ ‘Thiên sứ chi thủ’ có thể cầm máu, nối xương, thậm chí có thể giải độc… có rất nhiều diệu dụng, đáng tiếc, sư phụ nói bí thuật ‘Thiên sứ chi thủ ’ theo một người biến mất mà thất truyền.
Nối xương, hắn là đang giúp ta nối xương sao?
Trong lòng bàn tay hiện lên ánh sáng nhạt mầu trắng ngà, đây chẳng lẽ chính là "Thiên sứ chi thủ" đã thất truyền?
Muốn hỏi, nhưng lại không mở miệng được.
"Hai người các ngươi có phải quá rảnh rỗi hay không? Muốn nhìn thì trực tiếp nói cho ta biết, ta cởi sạch quần áo cho các ngươi xem là được, đừng dùng cách phiền toái như vậy", quay đầu nhìn về phía Tô Hàm, "Khi nào muốn nhìn thì nói thẳng một tiếng là được, thích thì tùy tiện kêu ta, oh, nếu hai người các ngươi đều nói muốn xem, vậy cùng đi tới cũng được, nếu nói là thật sự khát khao như vậy, mọi người cùng nhau vui đùa một chút."
Khuôn mặt yêu kiều của Lam công chúa trở nên trắng bệch, hai mắt trộm trừng lớn, con ngươi màu lam đậm lại càng quắc lên nhìn chằm chằm Tang Thiên, giống như phẫn nộ, giống như chờ mong?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.