Quyển 1 - Chương 318: Ma do tâm sinh
Cửu Hanh
06/09/2013
Chương 317 - 318
"Ân chủ! Thân thể nữ nhân này là kỳ dâm vô bỉ, chính là thượng đẳng "âm mạch luân cốt". Càng làm cho tiểu tăng kinh ngạc chính là, âm mạch của nàng đã mở ra, luân cốt đã bắt đầu động, rất thích hợp để luyện hóa, chỉ là...chỉ là..."
Lạc Phu ngồi xếp bằng dưới đất, hai tay tạo thành chữ thập, hai mắt dừng trên thân thể trần truồng của nữ nhân xinh đẹp kia, khuôn mặt ngăm đen vẫn tràn ngập sự hưng phấn, chỉ là trong hưng phấn lại có một chút do dự cùng thống khổ. "Chỉ là, tiểu tăng không biết có nên xuống tay hay không! Hình như phương pháp luyện hóa âm mạch cốt luân rất tàn nhẫn. Tiểu tăng có chút mờ mịt, tiểu tăng sợ thành ma."
"Ngươi đã nhìn thấy Tu La, Tu La là mà, theo ta được biết, người nếu muốn nhìn thấy Tu La, thì phải trải qua chín trọng khảo nghiệm của Tu La, mỗi một trọng đều sinh ra ma tính, vượt qua chín trọng, thành ma, trái lại, ma tính phản phệ."
Âm thanh của Tang Thiên vang lên, Lạc Phu nghe vậy nội tâm đột nhiên chấn động, nhắm mắt lại, Lạc Phu nhớ tới lời nhắc nhở của Tang Thiên, đột nhiên, lại mở mắt ra, trên khuôn mặt tràn đầy ma tính, hai mắt đỏ như máu, linh hải vốn đang vặn vẹo nhất thời buông lỏng ra.
Lúc này, âm thanh của Tang Thiên lại vang lên:" Không nên miễn cưỡng, tên nghiệt chướng Tu La kia đang khảo nghiệm tâm cảnh của ngươi, cũng không cần phải có bất cứ do dự gì, thế giới này không có ma tuyệt đối, mà là do tâm, tâm chính là ma, nếu không biết nên ra tay như thế nào, vậy hãy buông tha đi, chờ lúc nào muốn ra tay, thì ra tay lần nữa.
Nghe được âm thanh của Tang Thiên, Lạc Phu dần dần thả lỏng, bắt đầu mơ hồ, bắt đầu tiêu tán. Một lát sau, Lạc Phu mở mắt ra, huyết sắc trong mắt đã biến mất, tất cả dường như đều khôi phục lại bình thường. "Ân chủ! Nhờ có ngài chỉ điểm, nếu không hôm nay tiểu tăng đã chết ở nơi này." Lạc Phu thần trí tỉnh táo lại, nghĩ đến bản thân thiếu chút nữa nhập ma, nôi tâm hắn bắt đầu run rẩy.
"Hắc hắc!" Lạc Phu cười ngu, đột nhiên cảm giác được âm thanh của Tang Thiên có chút không đúng, hắn xoay người lại, dĩ nhiên nhìn thấy Tang Thiên đang nằm ngửa ở trên ghế, đấu cúi xuống, hai tay duỗi ra.
"Ân chủ, ngài không có việc gì chứ?" Lạc Phu cảm giác được có chút không ổn.
Tang Thiên ngẩng đầu, sắc mặt có chút tái nhợt, hai mắt xuất hiện ô quang, nhìn như bình tĩnh, nhưng lại ba động mãnh liệt. "Ân chủ, ngài có chuyện gì vậy?" Lạc Phu không biết xảy ra chuyện gì, bất quá nhìn thấy bộ dáng của Tang Thiên, hình như đang chịu đựng cái gì đó.
Tang Thiên cau mày, bàn tay vừa lật, châm một thiếu thuốc hít vào một hơi thật sâu, thản nhiên nói:" Không có gì, chỉ là không biết cái tên kia rốt cuộc muốn như thế nào."
"Tên kia? Là ai?" kia
Tang Thiên nhếch miệng cười lạnh:" Một đầu long."
Long?
Lạc Phu khó hiểu, nhưng Tang Thiên lại nói:" Trước tiên đi ra ngòai đã, ta cần điều chỉnh bản thân trong một lát."
Lạc Phu gật đầu, không dám do dự, khiêng nữ nhân xinh đẹp này đi ra cánh cửa hình chữ Z.
Đợi Lạc Phu rời đi, Tang Thiên chậm rãi phun ra một hơi:" Tử diệt tịch chi long, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào, lão tử chỉ mới thả ngươi ra một lần, mà ngươi đã bắt đầu không an phận rồi." Từ sau khi trải qua hai lần thẩm phán chi chung, Tang Thiên mơ hồ cảm giác được tử diệt tịch chi long bên trong linh hải hình như có chút khác thường, vừa mới bắt đầu còn không có cảm giác được gì, nhưng trên đường đến Prague, đầu long này càng ngo ngoe muốn động dữ dội hơn.
Đầu long này ngo ngoe muốn động, trực tiếp ảnh hưởng đến tâm cảnh của Tang Thiên, tử, diệt, tịch ba loại sát ý bất đồng bắt đầu trở nên điên cuồng, làm cho tâm cảnh Tang Thiên bị ảnh hưởng, Tang Thiên muốn giết người. Một khi sát nhân ma tính bị khơi dậy, thì sẽ bị đọa lạc thành ma.
Tang Thiên từ mấy kiếp trước đã thành mà qua một lần, khi đó ý thức, thần trí hoàn toàn biến mất, Tang Thiên phải tàn sát một đoạn thời gian rất dài mới tìm lại được ý thức cùng thần trí của bản thân. Mà lần này tử diệt tịch chi long càng điên cuồng hơn.
Đối với tử diệt tịch chi long này, Tang Thiên cũng là vạn bất đắc dĩ, hắn vì khắc chế đồ đằng phượng hoàng của bản thân, nên nắm đó mới tế luyện một đầu hắc ám chi long viễn cổ, hơn nữa còn sử dụng ba loại sát ý cực đoan đem luyện hóa, cũng chính là tử chi sát lục, diệt chi sát lục, tịch chi sát lục, đồ đằng phượng hoàng đã bị khắc chế, nhưng đầu tử diệt tịch chi long này càng ngày càng điên cuồng hơn.
Lần này tử diệt tịch chi long ngo ngoe muốn động, tử chi sát lục, diệt chi sát lục, tịch chi sát lục ba loại chung cực sát ý toàn bộ đều xuất hiện, chúng nó vặn vẹo cùng một chỗ, dây dưa một chỗ, tạo thành một vòng xoáy chậm rãi xoay tròn.
Tang Thiên ngồi ngửa trên ghế, lại phun ra một hơi, mà phun ra chính là khí, nhưng lại có màu xám, màu xám này được phun ra, giống như có hàng ngàn hàng vạn hạt màu xám vậy, cắn nuốt nguyên tố không gian xung quanh, ngay cả hỏa nguyên tố cực mạnh cũng bị hạt màu xám này trực tiếp cắn nuốt, chỉ trong hai ba giây ngắn ngủi, tất cả nguyên tố không gian xung quanh
Tang Thiên cởi áo mình ra, lộ ra bộ ngực, bên ngực trái chính là đồ đằng phượng hoàng, mà phía bên ngực phải có thể mơ hồ nhìn thấy một bức hình đầu long màu xám, đầu long này cũng không đầy đủ, chỉ có một nữa cái đầu long, mà những đường nét màu xám vẫn đang nhúc nhích.
Nhìn thấy nữa cái đầu long ở ngực bên phải, Tang Thiên thất thanh mắng to một tiếng. "Ngươi thật sự là làm cho lão tử mở rộng nhãn giới! Mẹ kiếp, ngươi dĩ nhiên cũng muốn biến thành nghiệt đồ đằng!"
Đồ đằng phượng hoàng, thuộc về một loại nghiệt đồ đằng, nhưng Tang Thiên chỉ biết nó là nghiệt đồ đằng mà thôi, về phần nghiệt đồ đằng rốt cuộc là cái gì, hắn cũng không biết, một cái phương hoàng nghiệt đồ đằng đã làm cho hắn suýt chút nữa biến thành yêu, hiện tại đầu tử diệt tịch chi long này dĩ nhiên muốn tiến hóa thành nghiệt đồ đằng, hắn chưa bao giờ nghe nói qua có vật gì có thể tiến hóa thành đồ đằng!
Tử chi sát lục, tịch chi sát lục, diệt chi sát lục tam đại chung cực sát ý xoay tròn vặn vẹo, cũng không phải ở bên trong cơ thể hắn, mà là xoay tròn ở bên trong linh hải, phải biết rằng, linh hải chính là bôn nguyên của một người, tất cả đều ở trong đó, xoay tròn trong linh hải, không chỉ có ảnh hưởng đến tâm cảnh, mà còn là một loại xâm nhập vào bổn nguyên sát ý.
Tang không thật sự chịu không được, ba loại sát ý không ngừng dây dưa, Tang Thiên quả thật muốn đại khai sát giới, đem tất cả phóng thích ra.
Sát lục không phải là một loại ma tính, cực đoan sát lục mới là ma tính, mà tử chi sát lục, tịch chi sát lục, diệt chi sát lục ba loại cực đoan sát ý này dây dưa một chỗ, đó chính là ma tính trong ma tính, là ma trong ma, một khi phóng thích, ma do tâm sanh, vậy kết quả chính là bị đọa lạc, liền biến thành ma.
"Người anh em, ngươi muốn ta thả tên hiếu đồ phượng hoàng ra sao? Uh? Người anh em ngươi cũng cảm thấy khó nói hả! Thả nó ra, đối với hai ta đều không tốt lắm." Tang Thiên không ngừng cười lạnh, thế nhưng tử diệt tịch chi long dường như không có phản ứng gì.
Tang Thiên vô cùng đau đầu, không tới vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn thả đầu đồ đằng phượng hoàng này ra, tên này so với đầu tử diệt tịch chi long còn kinh khủng hơn ba phần, tử diệt tịch chi long hắn còn có thể khống chế một nữa, thả nó ra, chỉ cần cố thủ tâm cảnh, liền phòng ngừa được ma tính do tâm sinh, nhưng đầu phượng hoàng nghiệt đồ này hoàn toàn không chịu sự không chế của hắn, chỉ cần thả nó ra, cái gì ma do tâm sinh, căn bản không cho ngươi cơ hội, trực tiếp biến thành tà tính, yêu tính song trọng trạng thái.
Tiếng đích đích vang lên, cánh cửa hình chữ Z mở ra, Helen công chúa phong tình, cùng Đệ Nhị Linh anh tư hào sảng đi vào, Helen công chúa trời sanh tính tình sảng khoái, thích kết giao bằng hữu, tam giáo cửu lưu, chỉ cần là người nàng cảm thấy hứng thú, tất cả đều kết giao, hơn nữa bản thân nàng dường như có sở trường nói chuyện, đặc biệt là nàng có nụ cười sáng lạn như mặt trời.
Đệ Nhị Linh bình thường cũng thuộc về loại người có thể kết giao bằng hữu, chỉ là không biết sao, từ sau khi gặp Tang Thiên, nàng thật giống như sinh ra đã ít nói chuyện vậy. "Này! Ngươi làm sao vậy?"
Helen cùng Nhị Linh nhìn thấy bộ dáng lúc này của Tang Thiên cảm thấy vô cùng nghi hoặc, giờ phút này Tang Thiên ngồi ngửa trên ghế, hai tay dang rộng, đấu cúi xuống trước ngực, khi Tang Thiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt không còn chút màu càng làm cho hai người hoảng sợ."
"Các ngươi vào đây làm cái gì?"
Tang Thiên đang sự dụng thử các loại uy bức dụ dỗ đàm phàn với tử diệt tịch chi long.
"Không có gì, chỉ là muốn hỏi ngươi một chút, ngươi mới vừa rồi làm như thế nào vậy?" Helen rất thích những chuyện khác người, mới vừa rồi nàng cái gì cũng không biết, sáu huyết ảnh của Xích Ngọc Tề liền chết ngất đi, điều này làm cho nàng vừa hâm mộ vừa tò mò, càng làm cho nàng nghĩ không ra chính là, năng lượng ba động của người trước mắt này rõ ràng rất yếu, hắn rốt cuộc là làm như thế nào.
Giờ phút này nhìn thấy sắc mặt của Tang Thiên tái nhợt như vậy, Helen nhíu mày hỏi:" Sắc mặt của ngươi làm sao vậy, ngươi không có việc gì chứ? Nếu không để ta giúp ngươi xem một chút." Vừa nói, liền muốn đi tới, nhưng vừa mới nhấc chân lên, Tang Thiên liền quát lên:" Đứng lại!" Tiếng quát này, làm cho Helen ngẩn ra. "Có việc gì không? Không có cút đi."
"Cái...cái gì? Ngươi...ngươi bảo chúng ta..." Helen quả thật không thể tin vào tai mình, trên khuôn mặt kiều diễm tràn đầy kinh ngạc, chỉ vào mũi mình, thất thanh hỏi:" Ngươi nói cái gì? Ngươi bảo chúng ta cút đi?" Tang Thiên không kiên nhẫn, khoát khoát tay. "Người...người này điên rồi? Ta không có trêu chọc ngươi, ngươi tại sao thô lỗ như vậy làm gì."
Helen vô cùng tức giận, cái này gọi là cái gì, đi vào còn chưa nói được hai câu, người này dĩ nhiên bảo mình cút đi, thật là đáng giận. "Chúng ta đi thôi, không nên quấy rầy hắn." Nhị Linh nhỏ giọng nói. "Linh Linh! Cô làm sao vậy? Cô hôm hôm nay làm sao vậy, người này bảo chúng ta cút đi, cô có nghe thấy không? Uy uy! Linh linh! Cô làm cái gì vậy, cô kéo ta làm gì!"
Đích! Cánh cửa hình chữ Z đóng lại, Nhị Linh lúc này mới thở ra một hơi, không đợi Helen mở miệng, nàng liền kéo Helen rời đi.
Nhìn thấy Helen còn muốn nói gì nữa, Nhị Linh lập tức che miệng của nàng lại, nói vào lỗ tai nàng:" Không nên làm phiền hắn, nếu không sẽ chết người."
"Linh Linh, ta phát hiện hôm nay cô thật sự kỳ quái! Lá gan của cô từ lúc nào trở nên nhỏ như vậy?" Helen vẫn còn nhớ rất rõ khi còn bé lúc gặp phải lũ Thái Tử Đảng hỗn đản đó, Nhị Linh đều vì nàng mà xuất đầu.
"Ta không phải nhát gan, mà là ở trước mặt hắn, ta căn bổn không có lá gan." Đệ Nhị Linh lắc đầu cười khổ, nàng tận mắt nhìn thấy, thi thể của đám người Dư Thiên Ngạo ở lục bộ, đối với sự kinh khủng của Tang Thiên đã xâm nhập vào xương tủy.
Lúc này, một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
"Không nghĩ tới hai vị công chúa cũng ở chỗ này."
Âm thanh truyền đến, Helen cùng Nhị Linh ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trước một người nữ nhân đang đi tới, nữ nhân này mặc trường bào màu trắng, trường bạo chạm đất phát ra tiếng đát đát, mái tóc rẽ ra hai bên, trên trán có một cái ấn ký hình ngọn lửa màu trắng, nàng đi tới từng bước, lộ ra vẻ caoq úy tao nhã.
Prague chi chủ, Christine.
"Ân chủ! Thân thể nữ nhân này là kỳ dâm vô bỉ, chính là thượng đẳng "âm mạch luân cốt". Càng làm cho tiểu tăng kinh ngạc chính là, âm mạch của nàng đã mở ra, luân cốt đã bắt đầu động, rất thích hợp để luyện hóa, chỉ là...chỉ là..."
Lạc Phu ngồi xếp bằng dưới đất, hai tay tạo thành chữ thập, hai mắt dừng trên thân thể trần truồng của nữ nhân xinh đẹp kia, khuôn mặt ngăm đen vẫn tràn ngập sự hưng phấn, chỉ là trong hưng phấn lại có một chút do dự cùng thống khổ. "Chỉ là, tiểu tăng không biết có nên xuống tay hay không! Hình như phương pháp luyện hóa âm mạch cốt luân rất tàn nhẫn. Tiểu tăng có chút mờ mịt, tiểu tăng sợ thành ma."
"Ngươi đã nhìn thấy Tu La, Tu La là mà, theo ta được biết, người nếu muốn nhìn thấy Tu La, thì phải trải qua chín trọng khảo nghiệm của Tu La, mỗi một trọng đều sinh ra ma tính, vượt qua chín trọng, thành ma, trái lại, ma tính phản phệ."
Âm thanh của Tang Thiên vang lên, Lạc Phu nghe vậy nội tâm đột nhiên chấn động, nhắm mắt lại, Lạc Phu nhớ tới lời nhắc nhở của Tang Thiên, đột nhiên, lại mở mắt ra, trên khuôn mặt tràn đầy ma tính, hai mắt đỏ như máu, linh hải vốn đang vặn vẹo nhất thời buông lỏng ra.
Lúc này, âm thanh của Tang Thiên lại vang lên:" Không nên miễn cưỡng, tên nghiệt chướng Tu La kia đang khảo nghiệm tâm cảnh của ngươi, cũng không cần phải có bất cứ do dự gì, thế giới này không có ma tuyệt đối, mà là do tâm, tâm chính là ma, nếu không biết nên ra tay như thế nào, vậy hãy buông tha đi, chờ lúc nào muốn ra tay, thì ra tay lần nữa.
Nghe được âm thanh của Tang Thiên, Lạc Phu dần dần thả lỏng, bắt đầu mơ hồ, bắt đầu tiêu tán. Một lát sau, Lạc Phu mở mắt ra, huyết sắc trong mắt đã biến mất, tất cả dường như đều khôi phục lại bình thường. "Ân chủ! Nhờ có ngài chỉ điểm, nếu không hôm nay tiểu tăng đã chết ở nơi này." Lạc Phu thần trí tỉnh táo lại, nghĩ đến bản thân thiếu chút nữa nhập ma, nôi tâm hắn bắt đầu run rẩy.
"Hắc hắc!" Lạc Phu cười ngu, đột nhiên cảm giác được âm thanh của Tang Thiên có chút không đúng, hắn xoay người lại, dĩ nhiên nhìn thấy Tang Thiên đang nằm ngửa ở trên ghế, đấu cúi xuống, hai tay duỗi ra.
"Ân chủ, ngài không có việc gì chứ?" Lạc Phu cảm giác được có chút không ổn.
Tang Thiên ngẩng đầu, sắc mặt có chút tái nhợt, hai mắt xuất hiện ô quang, nhìn như bình tĩnh, nhưng lại ba động mãnh liệt. "Ân chủ, ngài có chuyện gì vậy?" Lạc Phu không biết xảy ra chuyện gì, bất quá nhìn thấy bộ dáng của Tang Thiên, hình như đang chịu đựng cái gì đó.
Tang Thiên cau mày, bàn tay vừa lật, châm một thiếu thuốc hít vào một hơi thật sâu, thản nhiên nói:" Không có gì, chỉ là không biết cái tên kia rốt cuộc muốn như thế nào."
"Tên kia? Là ai?" kia
Tang Thiên nhếch miệng cười lạnh:" Một đầu long."
Long?
Lạc Phu khó hiểu, nhưng Tang Thiên lại nói:" Trước tiên đi ra ngòai đã, ta cần điều chỉnh bản thân trong một lát."
Lạc Phu gật đầu, không dám do dự, khiêng nữ nhân xinh đẹp này đi ra cánh cửa hình chữ Z.
Đợi Lạc Phu rời đi, Tang Thiên chậm rãi phun ra một hơi:" Tử diệt tịch chi long, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào, lão tử chỉ mới thả ngươi ra một lần, mà ngươi đã bắt đầu không an phận rồi." Từ sau khi trải qua hai lần thẩm phán chi chung, Tang Thiên mơ hồ cảm giác được tử diệt tịch chi long bên trong linh hải hình như có chút khác thường, vừa mới bắt đầu còn không có cảm giác được gì, nhưng trên đường đến Prague, đầu long này càng ngo ngoe muốn động dữ dội hơn.
Đầu long này ngo ngoe muốn động, trực tiếp ảnh hưởng đến tâm cảnh của Tang Thiên, tử, diệt, tịch ba loại sát ý bất đồng bắt đầu trở nên điên cuồng, làm cho tâm cảnh Tang Thiên bị ảnh hưởng, Tang Thiên muốn giết người. Một khi sát nhân ma tính bị khơi dậy, thì sẽ bị đọa lạc thành ma.
Tang Thiên từ mấy kiếp trước đã thành mà qua một lần, khi đó ý thức, thần trí hoàn toàn biến mất, Tang Thiên phải tàn sát một đoạn thời gian rất dài mới tìm lại được ý thức cùng thần trí của bản thân. Mà lần này tử diệt tịch chi long càng điên cuồng hơn.
Đối với tử diệt tịch chi long này, Tang Thiên cũng là vạn bất đắc dĩ, hắn vì khắc chế đồ đằng phượng hoàng của bản thân, nên nắm đó mới tế luyện một đầu hắc ám chi long viễn cổ, hơn nữa còn sử dụng ba loại sát ý cực đoan đem luyện hóa, cũng chính là tử chi sát lục, diệt chi sát lục, tịch chi sát lục, đồ đằng phượng hoàng đã bị khắc chế, nhưng đầu tử diệt tịch chi long này càng ngày càng điên cuồng hơn.
Lần này tử diệt tịch chi long ngo ngoe muốn động, tử chi sát lục, diệt chi sát lục, tịch chi sát lục ba loại chung cực sát ý toàn bộ đều xuất hiện, chúng nó vặn vẹo cùng một chỗ, dây dưa một chỗ, tạo thành một vòng xoáy chậm rãi xoay tròn.
Tang Thiên ngồi ngửa trên ghế, lại phun ra một hơi, mà phun ra chính là khí, nhưng lại có màu xám, màu xám này được phun ra, giống như có hàng ngàn hàng vạn hạt màu xám vậy, cắn nuốt nguyên tố không gian xung quanh, ngay cả hỏa nguyên tố cực mạnh cũng bị hạt màu xám này trực tiếp cắn nuốt, chỉ trong hai ba giây ngắn ngủi, tất cả nguyên tố không gian xung quanh
Tang Thiên cởi áo mình ra, lộ ra bộ ngực, bên ngực trái chính là đồ đằng phượng hoàng, mà phía bên ngực phải có thể mơ hồ nhìn thấy một bức hình đầu long màu xám, đầu long này cũng không đầy đủ, chỉ có một nữa cái đầu long, mà những đường nét màu xám vẫn đang nhúc nhích.
Nhìn thấy nữa cái đầu long ở ngực bên phải, Tang Thiên thất thanh mắng to một tiếng. "Ngươi thật sự là làm cho lão tử mở rộng nhãn giới! Mẹ kiếp, ngươi dĩ nhiên cũng muốn biến thành nghiệt đồ đằng!"
Đồ đằng phượng hoàng, thuộc về một loại nghiệt đồ đằng, nhưng Tang Thiên chỉ biết nó là nghiệt đồ đằng mà thôi, về phần nghiệt đồ đằng rốt cuộc là cái gì, hắn cũng không biết, một cái phương hoàng nghiệt đồ đằng đã làm cho hắn suýt chút nữa biến thành yêu, hiện tại đầu tử diệt tịch chi long này dĩ nhiên muốn tiến hóa thành nghiệt đồ đằng, hắn chưa bao giờ nghe nói qua có vật gì có thể tiến hóa thành đồ đằng!
Tử chi sát lục, tịch chi sát lục, diệt chi sát lục tam đại chung cực sát ý xoay tròn vặn vẹo, cũng không phải ở bên trong cơ thể hắn, mà là xoay tròn ở bên trong linh hải, phải biết rằng, linh hải chính là bôn nguyên của một người, tất cả đều ở trong đó, xoay tròn trong linh hải, không chỉ có ảnh hưởng đến tâm cảnh, mà còn là một loại xâm nhập vào bổn nguyên sát ý.
Tang không thật sự chịu không được, ba loại sát ý không ngừng dây dưa, Tang Thiên quả thật muốn đại khai sát giới, đem tất cả phóng thích ra.
Sát lục không phải là một loại ma tính, cực đoan sát lục mới là ma tính, mà tử chi sát lục, tịch chi sát lục, diệt chi sát lục ba loại cực đoan sát ý này dây dưa một chỗ, đó chính là ma tính trong ma tính, là ma trong ma, một khi phóng thích, ma do tâm sanh, vậy kết quả chính là bị đọa lạc, liền biến thành ma.
"Người anh em, ngươi muốn ta thả tên hiếu đồ phượng hoàng ra sao? Uh? Người anh em ngươi cũng cảm thấy khó nói hả! Thả nó ra, đối với hai ta đều không tốt lắm." Tang Thiên không ngừng cười lạnh, thế nhưng tử diệt tịch chi long dường như không có phản ứng gì.
Tang Thiên vô cùng đau đầu, không tới vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn thả đầu đồ đằng phượng hoàng này ra, tên này so với đầu tử diệt tịch chi long còn kinh khủng hơn ba phần, tử diệt tịch chi long hắn còn có thể khống chế một nữa, thả nó ra, chỉ cần cố thủ tâm cảnh, liền phòng ngừa được ma tính do tâm sinh, nhưng đầu phượng hoàng nghiệt đồ này hoàn toàn không chịu sự không chế của hắn, chỉ cần thả nó ra, cái gì ma do tâm sinh, căn bản không cho ngươi cơ hội, trực tiếp biến thành tà tính, yêu tính song trọng trạng thái.
Tiếng đích đích vang lên, cánh cửa hình chữ Z mở ra, Helen công chúa phong tình, cùng Đệ Nhị Linh anh tư hào sảng đi vào, Helen công chúa trời sanh tính tình sảng khoái, thích kết giao bằng hữu, tam giáo cửu lưu, chỉ cần là người nàng cảm thấy hứng thú, tất cả đều kết giao, hơn nữa bản thân nàng dường như có sở trường nói chuyện, đặc biệt là nàng có nụ cười sáng lạn như mặt trời.
Đệ Nhị Linh bình thường cũng thuộc về loại người có thể kết giao bằng hữu, chỉ là không biết sao, từ sau khi gặp Tang Thiên, nàng thật giống như sinh ra đã ít nói chuyện vậy. "Này! Ngươi làm sao vậy?"
Helen cùng Nhị Linh nhìn thấy bộ dáng lúc này của Tang Thiên cảm thấy vô cùng nghi hoặc, giờ phút này Tang Thiên ngồi ngửa trên ghế, hai tay dang rộng, đấu cúi xuống trước ngực, khi Tang Thiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt không còn chút màu càng làm cho hai người hoảng sợ."
"Các ngươi vào đây làm cái gì?"
Tang Thiên đang sự dụng thử các loại uy bức dụ dỗ đàm phàn với tử diệt tịch chi long.
"Không có gì, chỉ là muốn hỏi ngươi một chút, ngươi mới vừa rồi làm như thế nào vậy?" Helen rất thích những chuyện khác người, mới vừa rồi nàng cái gì cũng không biết, sáu huyết ảnh của Xích Ngọc Tề liền chết ngất đi, điều này làm cho nàng vừa hâm mộ vừa tò mò, càng làm cho nàng nghĩ không ra chính là, năng lượng ba động của người trước mắt này rõ ràng rất yếu, hắn rốt cuộc là làm như thế nào.
Giờ phút này nhìn thấy sắc mặt của Tang Thiên tái nhợt như vậy, Helen nhíu mày hỏi:" Sắc mặt của ngươi làm sao vậy, ngươi không có việc gì chứ? Nếu không để ta giúp ngươi xem một chút." Vừa nói, liền muốn đi tới, nhưng vừa mới nhấc chân lên, Tang Thiên liền quát lên:" Đứng lại!" Tiếng quát này, làm cho Helen ngẩn ra. "Có việc gì không? Không có cút đi."
"Cái...cái gì? Ngươi...ngươi bảo chúng ta..." Helen quả thật không thể tin vào tai mình, trên khuôn mặt kiều diễm tràn đầy kinh ngạc, chỉ vào mũi mình, thất thanh hỏi:" Ngươi nói cái gì? Ngươi bảo chúng ta cút đi?" Tang Thiên không kiên nhẫn, khoát khoát tay. "Người...người này điên rồi? Ta không có trêu chọc ngươi, ngươi tại sao thô lỗ như vậy làm gì."
Helen vô cùng tức giận, cái này gọi là cái gì, đi vào còn chưa nói được hai câu, người này dĩ nhiên bảo mình cút đi, thật là đáng giận. "Chúng ta đi thôi, không nên quấy rầy hắn." Nhị Linh nhỏ giọng nói. "Linh Linh! Cô làm sao vậy? Cô hôm hôm nay làm sao vậy, người này bảo chúng ta cút đi, cô có nghe thấy không? Uy uy! Linh linh! Cô làm cái gì vậy, cô kéo ta làm gì!"
Đích! Cánh cửa hình chữ Z đóng lại, Nhị Linh lúc này mới thở ra một hơi, không đợi Helen mở miệng, nàng liền kéo Helen rời đi.
Nhìn thấy Helen còn muốn nói gì nữa, Nhị Linh lập tức che miệng của nàng lại, nói vào lỗ tai nàng:" Không nên làm phiền hắn, nếu không sẽ chết người."
"Linh Linh, ta phát hiện hôm nay cô thật sự kỳ quái! Lá gan của cô từ lúc nào trở nên nhỏ như vậy?" Helen vẫn còn nhớ rất rõ khi còn bé lúc gặp phải lũ Thái Tử Đảng hỗn đản đó, Nhị Linh đều vì nàng mà xuất đầu.
"Ta không phải nhát gan, mà là ở trước mặt hắn, ta căn bổn không có lá gan." Đệ Nhị Linh lắc đầu cười khổ, nàng tận mắt nhìn thấy, thi thể của đám người Dư Thiên Ngạo ở lục bộ, đối với sự kinh khủng của Tang Thiên đã xâm nhập vào xương tủy.
Lúc này, một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
"Không nghĩ tới hai vị công chúa cũng ở chỗ này."
Âm thanh truyền đến, Helen cùng Nhị Linh ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trước một người nữ nhân đang đi tới, nữ nhân này mặc trường bào màu trắng, trường bạo chạm đất phát ra tiếng đát đát, mái tóc rẽ ra hai bên, trên trán có một cái ấn ký hình ngọn lửa màu trắng, nàng đi tới từng bước, lộ ra vẻ caoq úy tao nhã.
Prague chi chủ, Christine.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.