Thuẫn Kích

Quyển 1 - Chương 205: Maha Tứ tượng

Cửu Hanh

28/03/2013

Cho dù là câu lạc bộ Thiên Đế hay là câu lạc bộ Mãnh Thú, đây đều là một trong mười câu lạc bộ lớn danh tiếng hiển hách trong Liên bang, hôm nay đều trở thành vật đánh cược, còn tám tấm huân chương võ huân trong tay Tang Thiên có thể nói là vật báu trong truyền thuyết, vẫn luôn có truyền thuyết liên quan tới huân chương võ huân, mà mọi người đều muốn mở ra bí mật cất giấu trong huân chương võ huân làm của riêng.

Tham gia chiếu bạc điên cuồng này chỉ có ba người, ai thắng ai thua không người nào rõ, nhưng không hề nghi ngờ gì, nếu một trong hai người Taylor Jia Ding và trưởng lão Phỉ Lâm thắng, không chỉ có thể thu được chín tấm huân chương võ huân, còn có thể có được quyền quản lý của một trong những câu lạc bộ lớn. Nếu Tang Thiên thắng, hắn sẽ có được quyền quản lý hai trong mười câu lạc bộ lớn.

Vật đánh cuộc của song bạc này hoàn toàn là điên cuồng.

Trên bàn tròn đặt ba chiếc cốc, trong mỗi chiếc cốc đều đặt bốn khối xúc xắc Maha.

Taylor Jia Ding ngồi ngay ngắn, nhắm hai mắt, không ai rõ hiện giờ hắn đang suy nghĩ gì. Bên cạnh đó, bàn tay trắng như tuyết của trưởng lão Phỉ Lâm khẽ vỗ trên chiếc cốc màu đen. Mặc dù mặt không biểu cảm gì, nhưng trước ngực không ngừng phập phồng bất định lại lộ ra trong lòng nàng không giống như vẻ bình tĩnh bề ngoài.

Chỉ có người thanh niên áo đen vẫn như trước, hai tay đặt trên bàn tròn, khuôn mặt bình thản không hề có bất cứ dao động cảm xúc không cần thiết nào, nhìn Phỉ Lâm, lại nhìn Taylor Jia Ding, giữa trán hiện lên nét không kiên nhẫn, nói: “Sao vậy? Hai vị trước khi lắc xúc xắc còn phải suy tưởng hồi lâu vậy sao?”

Taylor Jia Ding mở mắt, Phỉ Lâm quay đầu lại, nhìn nhau.

Phỉ Lâm nhẹ giọng nói, “Bây giờ bắt đầu thôi, một ván quyết định thắng thua”

Thứ tự mở hộp xúc xắc, bốn con xúc xắc bên trong đều là để trống không màu

Tay phải trưởng lão Phỉ Lâm khẽ đặt lên cốc, mắt khẽ nhắm lại, chợt mở ra, trong nháy mắt, vù một tiếng, hộp màu đen trước người lập tức bập bềnh trong không trung, lấy mắt thường không thể phát hiện tốc độ xoay tròn cực nhanh.

Trưởng lão Phỉ Lâm ngồi ngay ngắn bất động, hai mắt nhìn Tang Thiên, năm ngón tay trắng như ngọc đặt trên bàn nhẹ gõ phát ra tiếng cục cục cục cục cục, ngay sau đó, ngón tay cái của nàng hiện ra một vệt ánh sáng màu xanh, ánh sáng bay lên thành tia sáng, nhanh chóng vây quanh cốc dang bập bềnh xoay tròn rất nhanh trong không trung, sau đó, ngón trỏ của nàng, ngón giáp út, năm ngón tay hầu như toàn bộ đều hiện lên tia sáng màu xanh thành hình cung vây quanh mặt ngoài của cốc nhỏ.

Trưởng lão Phỉ Lâm không ngừng gõ nhịp trên mặt bàn, tia sáng xanh hình vòng cung khi thì biến thành to, khi thì nhỏ, thật là quỷ dị.

Mọi người đối với trò xúc xắc không dám nói đều là cao thủ, nhưng cũng thường xuyên chơi trò này, thấy tay trưởng lão Phỉ Lâm như vậy, mọi người đều thốt lên kinh ngạc. Trưởng lão Phỉ Lâm mặc dù không tiếp xúc với chiếc cốc nhỏ, sức mạnh ở ngón tay và một vệt tia sáng màu xanh hình cung không ngừng truyền tới, sức mạnh tinh thần của trưởng lão Phỉ Lâm điều khiển đã đạt tới mức độ này rồi? Chỉ dựa vào ngón tay đã có thể điều khiển được sức mạnh và tinh thần?

Bên cạnh, Taylor Jia Ding ngồi thẳng tắp trên ghế, nhưng thấy hai tay hắn đột nhiên vỗ một cái, chiếc cốc lúc này bập bềnh trong không trung.

Rồi sau đó, Taylor Jia Ding vung cánh tay phải lên. Đột nhiên giữ chặt chiếc cốc trong không trung, lắc sang ngang, vù một tiếng, mang theo các tàn ảnh. Khác với trưởng lão Phỉ Lâm, Taylor Jia Ding lắc cốc mở lớn, nhìn như chậm rãi lại như cực nhanh. Càng kỳ dị hơn là, tàn ảnh Taylor Jia Ding để lại không biến mất ngay, mà phải tới mười giây sau, những tàn ảnh hư vô xuất hiện quanh hắn, giống như có vô số bàn tay nắm lấy chiếc cốc đứng yên trong không trung.

Taylor Jia Ding không hổ dám có dũng khí mang quyền quản lý câu lạc bộ Mãnh Thú ra thế chấp, nhìn tình hình này, ở trò xúc xắc thì thàng nhãi này tuyệt đối là cao thủ hàng đầu.

Cho dù là Taylor Jia Ding hay là trưởng lão Phỉ Lâm đều lộ ra kỹ xảo lắc cốc khiến người khác phải sợ hãi. Chỉ duy nhất Tang Thiên vẫn ung dung ngồi ở đó, thái độ bất cần, khiến người ta hoài nghi người thế chấp tám tấm huân chương võ huân rốt cuộc có phải là hắn hay không.

Khoảng hai ba mươi giây sau, trưởng lão Phỉ Lâm thu tay phải về, tia sáng màu xanh hình vòng cung ở tay biến mất, chiếc cốc bập bềnh trong không trung vẫn xoay tròn cực nhanh.

Ngay sau đó, bịch một tiếng, Taylor Jia Ding bên cạnh một tay giữ chặt chiếc cốc đặt trên bàn, cùng lúc đó, rất nhiều ảo ảnh bên cạnh giống như được vẫy gọi đều hướng dựa vào tay hắn, cuối cùng, toàn bộ quay trở về chỗ cũ.

Trên khuôn mặt vốn trầm ngâm của Taylor Jia Ding cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười khiến người ta cảm thấy kỳ dị. Hắn nhìn trưởng lão Phỉ Lâm một cái, sau đó chăm chú nhìn Tang Thiên, cười nói: “Tang Thiên, ta và trưởng lão Phỉ Lâm đều đã xong, ngươi thì sao?”

Mọi người cùng nhìn về hướng Tang Thiên, đều muốn biết kỹ xảo của Tang Thiên thế nào. Hắn mang tám tấm huân chương võ huân ra thế chấp, chắc chắn là có tự tin. Nhưng nhìn tuổi của hắn như vậy thì có thể cao siêu tới đâu chứ? Mọi người vô cùng hiếu kỳ?

Lúc Tang Thiên vung cánh tay lên, một tay đặt trên chiếc cốc, mọi người gần như đều ngừng thở, sợ sẽ bỏ qua điều gì đó

Cuối cùng, Tang Thiên cũng hành động rồi.

Điều khiến mọi người không dám tin là, người này nắm chiếc cốc lay lên lay xuống như vậy, trước sau không tới 0,1 giây.



Mọi người đều mù mờ, Taylor Jia Ding, trưởng lão Phỉ Lâm cũng vô cùng nghi hoặc, đều chờ đợi. Nhưng qua mấy giây vẫn không thấy Tang Thiên có động tác tiếp theo, Taylor Jia Ding hỏi: “Tang Thiên, ngươi có ý tứ gì?”

“Có thể mở cốc rồi”

Cái gì?

Đã đã xong rồi á?

Mọi người hoài nghi có phải mình đã nghe nhầm rồi không? Hay người này vốn là người mắc bệnh thần kinh, nếu không sao có thể nói ra những lời tức cười như thế? Chỉ là lắc lắc trên dưới một tí, có thể làm ra cái gì? Đừng nói 12 cung, có thể lắc ra 10 điểm đã coi là giỏi rồi, là chiếu bạc lớn, hơn nữa đối diện lại là hai cao thủ. Cho dù là thần bài trong truyền thuyết có tới, lắc như vậy, cũng chỉ có phần thua thôi.

“Tang Thiên, ngươi đang đùa giỡn với chúng ta phải không?”

Vẻ mặt Taylor Jia Ding vô cùng phức tạp hỏi. Lúc thấy Tang Thiên lắc đầu, trong lòng càng mừng rỡ, chỉ thoáng một cái như thế, không ai có thể lắc được điểm tốt. Đúng vậy, bất cứ ai, cho dù là thần bạc cũng cũng không được.

“Ngươi chắc chắn là không đùa?” Phỉ Lâm cũng vô cùng kinh ngạc.

“Ta chắc chắn, các người có thể mở ra rồi”

Thanh âm hạ xuống, đứng cạnh hai bên Tang Thiên, Tiết Thiên Diệp và Lam công chúa mặc dù không mở miệng, nhưng lấy tay nhéo cánh tay Tang Thiên.

Người này thật là..

Lúc này, tâm trạng hai nàng đã không thể dùng lời diễn đạt được.

Lúc nghe thấy Tang Thiên nói có thể mở cốc, Ác Nhân Cáp suýt chút nữa ngã trên đất, vội hỏi: “ Ông chủ, người, người có biết chơi trò xúc xắc không?”

Nói xong, Chu Du Liệt đứng bên cạnh Sở Phi cách đó không xa cũng lên tiếng the thé hỏi: “Thần tượng ơi! Ngài dù sao cũng lắc nhiều một chút” Thấy Tang Thiên không trả lời, Chu Du Liệt lau vệt mồ hôi trên trán, nói: “Sở huynh ơi, hai tấm huân chương võ huân của huynh sợ là mất rồi”.

Sở Phi chau mày không nói.

Nếu hắn đã dám đưa hai tấm huân chương võ huân cho Tang Thiên, thì không thể không tin tưởng Tang Thiên. Hắn không biết Tang Thiên có thể thắng hay không, đối với hắn mà nói, những điều này không quan trọng, quan trọng là có người bạn Tang Thiên. Cho dù lần này có thua, hắn cũng không có bất kỳ lời oán hận. Hắn nghĩ, có thể có được sự tín nhiệm của Tang Thiên, thế là đủ rồi.

Trưởng lão Phỉ Lâm nhìn Tang Thiên đang ở đối diện, sau khi xác định không phải Tang Thiên đang đùa, giơ tay vẫy lên, chiếc cốc đang xoay tròn trong không trung rơi xuống bàn, chiếc cốc mở ra, chỉ thấy bốn khối xúc xắc hình vuông đặt chỉnh tề, mà bề ngoài xúc xắc ánh sáng màu hồng hình thành một bức đồ án quỷ dị.

Thấy đồ án đó, mọi người đều ô lên kinh ngạc.

“Trời ơi, là 12 cung đứng đầu, mệnh cung cách?”

Mọi người đều biết, trò xúc xắc , thiên địa chí tôn, một nguyên là đại, âm dương lưỡng nghi, tứ tượng bát quái, mười phương 12 cung chín chín tám mốt điểm vị.

(Nói thật là ta chẳng biết gì về trò này đâu, chỉ dịch nguyên văn thui, ai có thắc mắc thì tự tìm hiểu nhé!)

12 cung, cũng có 12 đồ án, trong đó mệnh cung cách là lớn nhất, được xưng là đứng đầu 12 cung.

Liên bang hiện nay, những ai lắc tới chín chín tám mươi mốt điểm, tức là đã đột phá thiên môn, những người này không nhiều. Người có thể lắc ra 12 cung, lại càng không có, mà trưởng lão Phỉ Lâm lại lắc ra chính là cung đứng đầu 12 cung.



Lúc mọi người đang kinh ngạc, một tiếng cười ha ha truyền tới làm đinh tai nhức óc

“Ha ha ha ha”

Taylor Jia Ding ngửa đầu cười điên cuồng, cười xong, thần thái Taylor Jia Ding sáng láng, vô cùng hãnh diện quát lớn: “Trưởng lão Phỉ Lâm có thể lắc ra cung đứng đầu 12 cung, tại hạ vô cùng bội phục, nhưng, ha ha”

Taylor Jia Ding vung tay lên, cốc đen trước người lúc này biến mất, bốn khối xúc xắc bên trong xếp ra hình chữ “đinh”, mặt ngoài cũng có một đồ án vô quái dị.

“Mười phương! Là mười phương, mười phương bắc.”

Toàn bộ mười phương, trên trời, dưới đất, cửa sinh, cửa tử, quá khứ, tương lai, đông tây nam bắc, là mười phương.

Trong Liên bang người có thể lắc ra mười phương, hoàn toàn không vượt quá mười người, vậy mà Taylor Jia Ding lại lắc ra mười phương, mặc dù là mười phương bắc, nhưng cũng vẫn là mười phương. Ở lĩnh vực xúc xắc này đủ để gọi là cao thủ tuyệt đỉnh.

“Ha ha ha ha”

Trong đại sảnh không ngừng vang lên tiếng cười điên cuồng của Taylor Jia Ding. Quả thực, hắn quá vui sướng, lần này là lần duy nhất hắn lắc được mười phương, hoàn toàn phát huy vượt mức bình thường, nếu là bình thường, sợ là đã thua Phỉ Lâm rồi.

Đứng dậy, Taylor Jia Ding cười lớn dữ tợn, chỉ Tang Thiên, quát: “Ha ha ha ha, tên tiểu tử không biết trời cao đất dày, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông tới, ta thật muốn xem xem quân xúc xắc của ngươi có trắng trợn như bản thân ngươi hay không?”

Không đợi Tang Thiên trả lời, Taylor Jia Ding vung tay, chiếc cốc màu đen trước mặt Tang Thiên bỗng biến mất.

Bốn khối xúc xắc xuất hiện, không phải là xếp chỉnh tề, mà là ba khối xúc xắc ở trên, một khối ở dưới, chỉ là đồ án bên trên khiến cho Taylor Jia Ding vốn đang cười lớn đột nhiên dừng lại, dường như khiến khiến mọi người đều ngừng thở, ngay cả không khí cũng giống như hoàn toàn đọng lại.

Bức đồ đằng giống như vô số điểm sáng nhỏ màu hồng tươi ghép thành, ý chỉ nam, toàn thân đỏ thẫm, như phượng hoàng trong truyền thuyết, như cẩm kê (gà vàng), như khổng tước màu đỏ.

Đây là….

Đầu mọi người vốn trống rỗng lập tức xuất hiện hai chữ

Tứ tượng!

Đây là tứ tượng trong truyền thuyết?

Nam cung Chu tước tứ tượng?

Trong Liên bang, trong lĩnh vực xúc xắc, lắc ra cao nhất cũng chỉ là bát quái! Chỉ có Cẩu Đạo Nhân và vương tọa của câu lạc bộ Vương Giả Niếp Thanh Vân, hai người này được xưng là song hùng xúc xắc, chưa từng nghe nói trong liên bang có ai có thể lắc được tứ tượng trong truyền thuyết.

Sao có thể?

Mọi người còn nhớ rõ, người thanh niên này chỉ lắc trên dưới một chút, không có thêm động tác gì khác

“Ngươi, ngươi, ngươi!...”

Taylor Jia Ding đứng ở đó, vô cùng kinh hãi nhìn Tang Thiên.

Tang Thiên giơ tay lên, hai chiếc nhẫn vương tọa và chín tấm huân chương võ huân ở giữa bàn biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thuẫn Kích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook