Quyển 1 - Chương 204: Toa Cáp*
Cửu Hanh
28/03/2013
Trên chiếc bàn đột nhiên xuất hiện sáu chiếc huân chương võ huân ánh vàng rực rỡ, sắc mặt mọi người đều thay đổi, trong lòng kinh hoàng, cho dù dựa vào định lực của hai người Taylor Jia Ding, trưởng lão Phỉ Lâm thì cũng phải lập tức đứng bật dậy, sự khiếp sợ trong lòng không thể diễn tả, thần sắc lộ vẻ khó tin, ánh mắt hầu hết mọi người đều tập trung vào sáu chiếc huân chương võ huân đang nằm cả ở trên chiếc bàn, thậm chí ngay cả việc hít thở cũng ngừng lại, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ và sự tham lam không thể che dấu.
Cho dù ngày nay Liên bang đã gần như hủy bỏ toàn bộ đặc quyền của huân chương võ huân, nhưng giá trị của nó hiện giờ không phải là đặc quyền, mà là năng lượng thần bí cất dấu trong huân chương võ huân. Nghe nói năng lượng thần bí này là vị đế vương điên cuồng kia lợi dụng lực tinh thần hùng mạnh của bản thân phong ấn trong đó, càng mấu chốt là trong huân chương võ huân có chứa bí kỹ hùng mạnh không thể địch nổi của đế vương điên cuồng đó.
Năm đó toàn bộ sáu nhà võ huân diệt vong trong một đêm, sáu tấm huân chương cũng theo đó mà biến mất, sự việc cách đây hơn một trăm năm, sao lại có thể xuất hiện trong tay người thanh niên thần bí này? Không ai rõ chuyện gì xảy ra.
“Ngươi, sao ngươi có được sáu tấm huân chương võ huân, ngươi….”
Ánh mắt mạnh mẽ Taylor Jia Ding nhìn chằm chằm Tang Thiên. Hắn hình như rất kích động, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy.
Lời của Taylor Jia Ding lôi mọi người từ trong khiếp sợ trở về với hiện thực. Mọi người đều nhìn thanh niên vẫn ngồi dựa trên ghế sofa.
“Ngươi không cần phải biết những điều này” Người Tang Thiên khẽ dựa lên trước, hai tay đặt trên bàn tròn, mày chau lại, đôi mắt phượng hẹp dài kia khẽ híp lại, ánh mắt ôn hoà khẽ lướt qua mọi người, nói: “Đặt hết toàn bộ sáu tấm huân chương võ huân”
Sáu tấm?
Mọi người không khỏi hít vào một hơi lạnh, nếu lần này thắng, có thể giành được sáu tấm huân chương võ huân, oh không, bảy tấm, còn một tấm của Taylor Jia Ding, sâu trong lòng mọi người đều lòng tham lam đều bắt đầu sẵn sàng hành động.
Trong lòng Taylor Jia Ding vô cùng nghi hoặc tại sao Tang Thiên lại có được sáu tấm huân chương võ huân, nhưng điều này đã không còn quan trọng, quan trọng là sáu tấm huân chương võ huân. Đúng như những gì trưởng lão Phỉ Lâm suy đoán, hắn vốn chỉ muốn mượn sòng bạc này để nhục mạ Tang Thiên. Nhưng lần này đối mặt với sáu tấm huân chương võ huân, hắn gần như thay đổi chủ ý trong nháy mắt. Hôm nay bất luận thế nào cũng phải đoạt được sáu tấm huân chương võ huân. Phải đoạt được, những người khác không rõ, nhưng là người thừa kế của nhà võ huân Taylor, Taylor Jia Ding biết rõ bí mật trong tấm huân chương võ huân có năng lượng thần bí hùng mạnh cỡ nào, đó là bí kỹ cường đại của đế vương điên cuồng. Đó chỉ là một trong những bí mật, bí mật lớn hơn lại là…
Nhớ tới di ngôn trước khi cha lâm chung đã bàn giao cho mình, Taylor Jia Ding hận một nỗi hiện giờ không thể đoạt lấy sáu tấm huân chương võ huân. Bao nhiêu năm qua, hắn vẫn luôn lặng lẽ thu thập các tấm huân chương võ huân khác, nhưng đã nhiều năm trôi qua, hoàn toàn không có bất cứ tin tức gì về các tấm huân chương võ huân khác. Vốn cho rằng cả đời mình có lẽ không thể thu thập được mười tấm huân chương võ huân phá giải bí mật trong đó. Nhưng lần này, hắn cuối cùng đã có cơ hội rồi.
“Tang thiên, ta hỏi ngươi, ngươi đem những đồ này ra đánh cuộc là thật chứ?”
Taylor Jia Ding chậm rãi ngồi xuống, hai mắt nhìn đôi mắt bình tĩnh của Tang Thiên.
“Đương nhiên”
“Tốt lắm” sắc mặt Taylor Jia Ding hơi thay đổi, nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, kinh hoàng trong lòng lúc này mới dần dần kìm nén xuống, nói: “Để ta nghĩ xem”
“Nghĩ cái gì, muốn đánh cuộc thì nhanh lên, không đánh thì cút đi”
“Ngươi!”
Bốp một tiếng, Taylor Jia Ding vừa ngồi xuống đột nhiên giận dữ, lập tức đập bàn đứng dậy, nổi giận nói: “Tuổi còn nhỏ, không coi ai ra gì, nói lời cuồng ngôn, trắng trợn, ngươi chớ cho rằng Taylor Jia Ding ta không dám giết ngươi!”
Cùng lúc đó, con cháu nhà Taylor và trưởng lão của câu lạc bộ Mãnh Thú trong đại sảnh gần như toàn bộ đều bước lên trước, nhìn Tang Thiên phẫn nộ, chỉ cần Taylor Jia Ding vẫy tay một cái, bọn họ sẽ lập tức xông lên giết chết Tang Thiên.
Tang Thiên cũng chẳng thèm nhìn bọn họ, nghịch sáu tấm huân chương võ huân, giọng nói thản nhiên vang lên, “Đâu cần phải nhiều lời vô ích như vậy, ta cho ngươi mượn ba lá gan. Ngươi dám động thủ sao?” Dứt lời, Tang Thiên ngẩng đầu, vẫn là đôi mắt sâu thẳm, chỉ là vào lúc này đã không còn bình tĩnh nữa mà là nhấp nháy một vệt ô quang kỳ dị.
Cái gì gọi là trắng trợn? Cái gì gọi là tuyệt đối kiêu ngạo? Điều này là minh chứng rõ nhất.
Không ai biết rốt cuộc Tang Thiên dựa vào cái gì mà lại mặt đối mặt quát lớn với Taylor Jia Ding như vậy. Toàn bộ Liên bang, người dám đối với Taylor Jia Ding như vậy tuyệt đối không có, từ trước tới giờ không có, Tang Thiên chính là người đầu tiên.
“Ngươi! Muốn! Chết?”
Lửa giận trong lòng Taylor Jia Ding đã hoàn toàn bốc cháy, hắn lẳng lặng đứng, nói ra từng chữ từng từ , toàn bộ đại sảnh trở nên bị áp lực tới cực điểm. Người có thực lực yếu thậm chí bị khí thế mạnh mẽ này đè xuống tới mức không thể thở được.
Taylor Jia Ding đã không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng mình, nhưng chợt nghĩ, nếu hiện giờ động thủ, cho dù giết chết Tang Thiên, chưa nói hậu quả như thế nào, rất có thể sẽ rơi vào tội danh giết người. Vì sáu tấm huân chương võ huân, Taylor Jia Ding cuối cùng cũng không động thủ.
Tang Thiên nhìn hắn, tiếng nói lạnh lùng lần nữa vang lên, “Không dám dộng thủ vậy thì ngoan ngoãn ngồi xuống đánh bạc, đừng có kiếm chuyện nữa”. Đây đã không còn là không kiêng nể gì mà là hoàn toàn kiêu ngạo, kiêu ngạo tới mức không để bất cứ kẻ nào vào mắt.
Bên cạnh, Tiết Thiên Diệp, Lam công chúa, trong lòng hai người có hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, trong lòng bọn họ lúc này đều có cùng một cảm giác, đó là mỗi lần ở bên cạnh Tang Thiên, hình như từ trước tới nay đều không thể theo kịp suy nghĩ của hắn. Người này thật là hỉ nộ thất thường. Bất kể đối phương là ai, nếu làm hắn không vui, bất kỳ ai cũng không coi như tiêu rồi.
Phía sau khóe miệng Ác Nhân Cáp co giật không tự nhiên, máu trong cơ thể lại càng chảy ra, trong lòng vô cùng kích động, hoành hành trong Liên bang mấy chục năm, hắn không phải là chưa từng kiêu ngạo, không phải là chưa từng mắng chửi mười câu lạc bộ lớn trong Liên bang, không phải là chưa từng nguyền rủa sáu bộ thần bí và Thánh Đường. Nhưng chưa từng bình tĩnh thế này ngồi ở đây, chỉ vào mặt kẻ khác mà mắng chửi.
Ác Nhân Cáp quên hết mình vừa nãy bị người ta đem ra làm vật đánh cược, lúc này hắn ngồi thẳng lưng, vẻ mặt hãnh diện nhìn mọi người, vẻ mặt đắc ý cuồng ngạo như đang nói: tiểu tử bình thường khoa trương lắm mà, hôm nay sao vậy, tiếp tục phát huy đi”
“Tốt lắm, rất giỏi”
Taylor Jia Ding hít thở sâu một hơi, lại ngồi xuống, “Đây là bí kỹ Thú Vương nhà Taylor ta, được coi là Chúc cấp. Ta đem đặt”.
Bí kỹ Thú Vương của nhà võ huân Taylor trong Liên bang nổi danh hiển hách. Nghe nói sau khi tu luyện loại bí kỹ này sức lực hung mãnh như mãnh thú, lại giống như vua trong thú, trong Liên bang, bí kỹ Thú Vương này cũng là một trong những bậc bí kỹ không nhiều, có thể tưởng tượng giá trị của nó vô cùng cao.
“Đây là trang viên của nhà Taylor ta có quyền, ta thế chấp?”
Thấy Taylor Jia Ding đem cả tài sản của gia tộc ra thế chấp, Solon rất khẩn trương, “Cha!”
Taylor Jia Ding lắc lắc đầu, giơ tay ra hiệu hắn không cần nhiều lời, hai mắt lại tiếp tục chăm chú nhìn Tang Thiên, lại nói: “Sao? Đã đủ chưa?”
“Không đủ” Tang Thiên lắc lắc đầu.
“Được” Taylor Jia Ding cười lớn dữ tợn, quát: “Ta đem quyền quản lý hai phân bộ của câu lạc bộ Mãnh Thú ra thế chấp. Đã đủ chưa?”
“Không đủ?”
“Vậy thêm một phân bộ nữa, cả ba đều có vinh quang, trong đó một phân bộ đã giành được hai vinh quang, đủ chưa?”
Tiếng Taylor Jia Ding vô cùng lớn, chấn động cả đại sảnh, thấy Taylor Jia Ding không ngừng đem gia sản ra thế chấp, mọi người chỉ cảm thấy da đầu tê dại, ba phân bộ của câu lạc bộ Mãnh Thú, quyền quản lý của ba phân bộ này, đây là một khái niệm như thế nào? Hai phân bộ trên cơ bản đã đạt được vinh quang, có thể bồi dưỡng chính mình thành kỹ sĩ vinh quang, một phân bộ đã giành được hai vinh quang, đây quả thật chính là tài sản vô cùng lớn.
Taylor Jia Ding hình như đã đem thế chấp toàn bộ gia sản, nổi giận đùng đùng nhìn Tang Thiên, bốp một tiếng, một tay đặt trên bàn, trong tay xuất hiện một tinh thạch, “Đây là tinh thạch Tứ thái cao phẩm (chất lượng cao)”
Bốp, lại một tiếng nữa, “Đây là tinh thạch Quy lạc, toàn bộ Liên bang chỉ có bốn khối”
Taylor Jia Ding không ngừng quăng ra từng vật báu, một chốc chiếc bàn đã bày đầy bảy tám vật, quả thực khiến người ta không dám tin vào mắt mình.
“Chừng đó đủ để tương xứng với sáu tấm huân chương võ huân của ngươi chưa?”
Taylor Jia Ding ngồi trên ghế, từ từ nhắm mắt lại, hình như đang kiềm chế điều gì đó, hình như lại đang phát tiết điều gì đó?
Tang Thiên không nói gì, mà lúc này lại có một người từ trong đám đông bước ra, là một thanh niên, tướng mạo thanh niên này đường bệ, anh tuấn, mày dài mắt sáng, toàn thân toát ra khí thế phiêu dật, chính là Sở Phi.
Sở Phi giơ tay, trong tay liền xuất hiện hai vật ánh vàng rực rỡ, mọi người chú ý nhìn, đó là hai tấm huân chương võ huân sao?
Nhà võ huân Bá Vương Sở, Sở Phi là công tử của Sở gia, trong tay có một tấm huân chương võ huân cũng không có gì bất ngờ, nhưng sao lại có hai tấm? Không ai rõ, sau đó hành động tiếp theo của Sở Phi lại khiến mọi người khiếp sợ không thôi.
“Tang huynh, huynh hãy cầm lấy hai tấm huân chương võ huân này, thua thì tính cho ta, nếu thắng thì trả lại ta”
Dứt lời, Sở Phi vung tay, hai tấm huân chương võ huân xuất hiện phía trước tang thiên.
Nhìn thấy tám tấm huân chương võ huân ánh vàng rực rỡ trước người Tang Thiên và một tấm trước người Taylor Jia Ding, chiếu bạc này tổng cộng có chín tấm, nếu tập hợp một tấm nữa, thì có thể mở ra bí mật trong truyền thuyết rồi
Tang thiên nhìn Sở Phi, chợt, mỉm cười, nói: Huynh đệ tốt”
Thế giới này người có thể khiến Tang Thiên chính miệng nói ra ba chữ này hoang toàn không nhiều lắm.
Điên rồi! Đều điên hết rồi!
Hai mắt Taylor Jia Ding trợn tròn, ngay cả hít thở cũng trở nên nặng nề.
Bên cạnh, trưởng lão Phỉ Lâm vẫn luôn lặng lẽ không nói gì lúc này mới giơ tay trắng như ngọc ra, lòng bàn tay hướng lên, trong lòng bàn tay xuất hiên một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn này mặc dù không chói mắt như nhẫn quang vinh tam tinh, nhưng hoàn toàn không phải là món hàng bình thường. Lúc mọi người nhìn mấy chữ chữ này, suýt chút nữa đã ngất đi.
“Đây là nhẫn của vương tọa câu lạc bộ Thiên Đế, ta lấy quyền quản lý câu lạc bộ Thiên Đế ra thế chấp, cược với tám tấm huân chương võ huân trong tay ngươi”
Trong tay trưởng lão Phỉ Lâm sao lại có chiếc nhẫn vương tọa của câu lạc bộ Thiên Đế? Mọi người cũng không còn muốn suy nghĩ nữa, bọn họ bây giờ chỉ chú ý tới sòng bạc điên cuồng này.
Tang Thiên liếc nhìn Taylor Jia Ding một cái, hỏi : “Ngươi thì sao?”
Taylor Jia Ding nghiến răng một cái, quát lớn: “Đây là nhẫn vương tọa của câu lạc bộ Mãnh Thú, ta lấy quyền quản lý câu lạc bộ Mãnh Thú ra thế chấp”
* Toa Cáp: Cũng là một trò bài bạc, đánh cuộc mà người chơi có thể tự do lựa chọn tiếp tục hoặc rời khỏi cuộc chơi.
Cho dù ngày nay Liên bang đã gần như hủy bỏ toàn bộ đặc quyền của huân chương võ huân, nhưng giá trị của nó hiện giờ không phải là đặc quyền, mà là năng lượng thần bí cất dấu trong huân chương võ huân. Nghe nói năng lượng thần bí này là vị đế vương điên cuồng kia lợi dụng lực tinh thần hùng mạnh của bản thân phong ấn trong đó, càng mấu chốt là trong huân chương võ huân có chứa bí kỹ hùng mạnh không thể địch nổi của đế vương điên cuồng đó.
Năm đó toàn bộ sáu nhà võ huân diệt vong trong một đêm, sáu tấm huân chương cũng theo đó mà biến mất, sự việc cách đây hơn một trăm năm, sao lại có thể xuất hiện trong tay người thanh niên thần bí này? Không ai rõ chuyện gì xảy ra.
“Ngươi, sao ngươi có được sáu tấm huân chương võ huân, ngươi….”
Ánh mắt mạnh mẽ Taylor Jia Ding nhìn chằm chằm Tang Thiên. Hắn hình như rất kích động, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy.
Lời của Taylor Jia Ding lôi mọi người từ trong khiếp sợ trở về với hiện thực. Mọi người đều nhìn thanh niên vẫn ngồi dựa trên ghế sofa.
“Ngươi không cần phải biết những điều này” Người Tang Thiên khẽ dựa lên trước, hai tay đặt trên bàn tròn, mày chau lại, đôi mắt phượng hẹp dài kia khẽ híp lại, ánh mắt ôn hoà khẽ lướt qua mọi người, nói: “Đặt hết toàn bộ sáu tấm huân chương võ huân”
Sáu tấm?
Mọi người không khỏi hít vào một hơi lạnh, nếu lần này thắng, có thể giành được sáu tấm huân chương võ huân, oh không, bảy tấm, còn một tấm của Taylor Jia Ding, sâu trong lòng mọi người đều lòng tham lam đều bắt đầu sẵn sàng hành động.
Trong lòng Taylor Jia Ding vô cùng nghi hoặc tại sao Tang Thiên lại có được sáu tấm huân chương võ huân, nhưng điều này đã không còn quan trọng, quan trọng là sáu tấm huân chương võ huân. Đúng như những gì trưởng lão Phỉ Lâm suy đoán, hắn vốn chỉ muốn mượn sòng bạc này để nhục mạ Tang Thiên. Nhưng lần này đối mặt với sáu tấm huân chương võ huân, hắn gần như thay đổi chủ ý trong nháy mắt. Hôm nay bất luận thế nào cũng phải đoạt được sáu tấm huân chương võ huân. Phải đoạt được, những người khác không rõ, nhưng là người thừa kế của nhà võ huân Taylor, Taylor Jia Ding biết rõ bí mật trong tấm huân chương võ huân có năng lượng thần bí hùng mạnh cỡ nào, đó là bí kỹ cường đại của đế vương điên cuồng. Đó chỉ là một trong những bí mật, bí mật lớn hơn lại là…
Nhớ tới di ngôn trước khi cha lâm chung đã bàn giao cho mình, Taylor Jia Ding hận một nỗi hiện giờ không thể đoạt lấy sáu tấm huân chương võ huân. Bao nhiêu năm qua, hắn vẫn luôn lặng lẽ thu thập các tấm huân chương võ huân khác, nhưng đã nhiều năm trôi qua, hoàn toàn không có bất cứ tin tức gì về các tấm huân chương võ huân khác. Vốn cho rằng cả đời mình có lẽ không thể thu thập được mười tấm huân chương võ huân phá giải bí mật trong đó. Nhưng lần này, hắn cuối cùng đã có cơ hội rồi.
“Tang thiên, ta hỏi ngươi, ngươi đem những đồ này ra đánh cuộc là thật chứ?”
Taylor Jia Ding chậm rãi ngồi xuống, hai mắt nhìn đôi mắt bình tĩnh của Tang Thiên.
“Đương nhiên”
“Tốt lắm” sắc mặt Taylor Jia Ding hơi thay đổi, nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, kinh hoàng trong lòng lúc này mới dần dần kìm nén xuống, nói: “Để ta nghĩ xem”
“Nghĩ cái gì, muốn đánh cuộc thì nhanh lên, không đánh thì cút đi”
“Ngươi!”
Bốp một tiếng, Taylor Jia Ding vừa ngồi xuống đột nhiên giận dữ, lập tức đập bàn đứng dậy, nổi giận nói: “Tuổi còn nhỏ, không coi ai ra gì, nói lời cuồng ngôn, trắng trợn, ngươi chớ cho rằng Taylor Jia Ding ta không dám giết ngươi!”
Cùng lúc đó, con cháu nhà Taylor và trưởng lão của câu lạc bộ Mãnh Thú trong đại sảnh gần như toàn bộ đều bước lên trước, nhìn Tang Thiên phẫn nộ, chỉ cần Taylor Jia Ding vẫy tay một cái, bọn họ sẽ lập tức xông lên giết chết Tang Thiên.
Tang Thiên cũng chẳng thèm nhìn bọn họ, nghịch sáu tấm huân chương võ huân, giọng nói thản nhiên vang lên, “Đâu cần phải nhiều lời vô ích như vậy, ta cho ngươi mượn ba lá gan. Ngươi dám động thủ sao?” Dứt lời, Tang Thiên ngẩng đầu, vẫn là đôi mắt sâu thẳm, chỉ là vào lúc này đã không còn bình tĩnh nữa mà là nhấp nháy một vệt ô quang kỳ dị.
Cái gì gọi là trắng trợn? Cái gì gọi là tuyệt đối kiêu ngạo? Điều này là minh chứng rõ nhất.
Không ai biết rốt cuộc Tang Thiên dựa vào cái gì mà lại mặt đối mặt quát lớn với Taylor Jia Ding như vậy. Toàn bộ Liên bang, người dám đối với Taylor Jia Ding như vậy tuyệt đối không có, từ trước tới giờ không có, Tang Thiên chính là người đầu tiên.
“Ngươi! Muốn! Chết?”
Lửa giận trong lòng Taylor Jia Ding đã hoàn toàn bốc cháy, hắn lẳng lặng đứng, nói ra từng chữ từng từ , toàn bộ đại sảnh trở nên bị áp lực tới cực điểm. Người có thực lực yếu thậm chí bị khí thế mạnh mẽ này đè xuống tới mức không thể thở được.
Taylor Jia Ding đã không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng mình, nhưng chợt nghĩ, nếu hiện giờ động thủ, cho dù giết chết Tang Thiên, chưa nói hậu quả như thế nào, rất có thể sẽ rơi vào tội danh giết người. Vì sáu tấm huân chương võ huân, Taylor Jia Ding cuối cùng cũng không động thủ.
Tang Thiên nhìn hắn, tiếng nói lạnh lùng lần nữa vang lên, “Không dám dộng thủ vậy thì ngoan ngoãn ngồi xuống đánh bạc, đừng có kiếm chuyện nữa”. Đây đã không còn là không kiêng nể gì mà là hoàn toàn kiêu ngạo, kiêu ngạo tới mức không để bất cứ kẻ nào vào mắt.
Bên cạnh, Tiết Thiên Diệp, Lam công chúa, trong lòng hai người có hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, trong lòng bọn họ lúc này đều có cùng một cảm giác, đó là mỗi lần ở bên cạnh Tang Thiên, hình như từ trước tới nay đều không thể theo kịp suy nghĩ của hắn. Người này thật là hỉ nộ thất thường. Bất kể đối phương là ai, nếu làm hắn không vui, bất kỳ ai cũng không coi như tiêu rồi.
Phía sau khóe miệng Ác Nhân Cáp co giật không tự nhiên, máu trong cơ thể lại càng chảy ra, trong lòng vô cùng kích động, hoành hành trong Liên bang mấy chục năm, hắn không phải là chưa từng kiêu ngạo, không phải là chưa từng mắng chửi mười câu lạc bộ lớn trong Liên bang, không phải là chưa từng nguyền rủa sáu bộ thần bí và Thánh Đường. Nhưng chưa từng bình tĩnh thế này ngồi ở đây, chỉ vào mặt kẻ khác mà mắng chửi.
Ác Nhân Cáp quên hết mình vừa nãy bị người ta đem ra làm vật đánh cược, lúc này hắn ngồi thẳng lưng, vẻ mặt hãnh diện nhìn mọi người, vẻ mặt đắc ý cuồng ngạo như đang nói: tiểu tử bình thường khoa trương lắm mà, hôm nay sao vậy, tiếp tục phát huy đi”
“Tốt lắm, rất giỏi”
Taylor Jia Ding hít thở sâu một hơi, lại ngồi xuống, “Đây là bí kỹ Thú Vương nhà Taylor ta, được coi là Chúc cấp. Ta đem đặt”.
Bí kỹ Thú Vương của nhà võ huân Taylor trong Liên bang nổi danh hiển hách. Nghe nói sau khi tu luyện loại bí kỹ này sức lực hung mãnh như mãnh thú, lại giống như vua trong thú, trong Liên bang, bí kỹ Thú Vương này cũng là một trong những bậc bí kỹ không nhiều, có thể tưởng tượng giá trị của nó vô cùng cao.
“Đây là trang viên của nhà Taylor ta có quyền, ta thế chấp?”
Thấy Taylor Jia Ding đem cả tài sản của gia tộc ra thế chấp, Solon rất khẩn trương, “Cha!”
Taylor Jia Ding lắc lắc đầu, giơ tay ra hiệu hắn không cần nhiều lời, hai mắt lại tiếp tục chăm chú nhìn Tang Thiên, lại nói: “Sao? Đã đủ chưa?”
“Không đủ” Tang Thiên lắc lắc đầu.
“Được” Taylor Jia Ding cười lớn dữ tợn, quát: “Ta đem quyền quản lý hai phân bộ của câu lạc bộ Mãnh Thú ra thế chấp. Đã đủ chưa?”
“Không đủ?”
“Vậy thêm một phân bộ nữa, cả ba đều có vinh quang, trong đó một phân bộ đã giành được hai vinh quang, đủ chưa?”
Tiếng Taylor Jia Ding vô cùng lớn, chấn động cả đại sảnh, thấy Taylor Jia Ding không ngừng đem gia sản ra thế chấp, mọi người chỉ cảm thấy da đầu tê dại, ba phân bộ của câu lạc bộ Mãnh Thú, quyền quản lý của ba phân bộ này, đây là một khái niệm như thế nào? Hai phân bộ trên cơ bản đã đạt được vinh quang, có thể bồi dưỡng chính mình thành kỹ sĩ vinh quang, một phân bộ đã giành được hai vinh quang, đây quả thật chính là tài sản vô cùng lớn.
Taylor Jia Ding hình như đã đem thế chấp toàn bộ gia sản, nổi giận đùng đùng nhìn Tang Thiên, bốp một tiếng, một tay đặt trên bàn, trong tay xuất hiện một tinh thạch, “Đây là tinh thạch Tứ thái cao phẩm (chất lượng cao)”
Bốp, lại một tiếng nữa, “Đây là tinh thạch Quy lạc, toàn bộ Liên bang chỉ có bốn khối”
Taylor Jia Ding không ngừng quăng ra từng vật báu, một chốc chiếc bàn đã bày đầy bảy tám vật, quả thực khiến người ta không dám tin vào mắt mình.
“Chừng đó đủ để tương xứng với sáu tấm huân chương võ huân của ngươi chưa?”
Taylor Jia Ding ngồi trên ghế, từ từ nhắm mắt lại, hình như đang kiềm chế điều gì đó, hình như lại đang phát tiết điều gì đó?
Tang Thiên không nói gì, mà lúc này lại có một người từ trong đám đông bước ra, là một thanh niên, tướng mạo thanh niên này đường bệ, anh tuấn, mày dài mắt sáng, toàn thân toát ra khí thế phiêu dật, chính là Sở Phi.
Sở Phi giơ tay, trong tay liền xuất hiện hai vật ánh vàng rực rỡ, mọi người chú ý nhìn, đó là hai tấm huân chương võ huân sao?
Nhà võ huân Bá Vương Sở, Sở Phi là công tử của Sở gia, trong tay có một tấm huân chương võ huân cũng không có gì bất ngờ, nhưng sao lại có hai tấm? Không ai rõ, sau đó hành động tiếp theo của Sở Phi lại khiến mọi người khiếp sợ không thôi.
“Tang huynh, huynh hãy cầm lấy hai tấm huân chương võ huân này, thua thì tính cho ta, nếu thắng thì trả lại ta”
Dứt lời, Sở Phi vung tay, hai tấm huân chương võ huân xuất hiện phía trước tang thiên.
Nhìn thấy tám tấm huân chương võ huân ánh vàng rực rỡ trước người Tang Thiên và một tấm trước người Taylor Jia Ding, chiếu bạc này tổng cộng có chín tấm, nếu tập hợp một tấm nữa, thì có thể mở ra bí mật trong truyền thuyết rồi
Tang thiên nhìn Sở Phi, chợt, mỉm cười, nói: Huynh đệ tốt”
Thế giới này người có thể khiến Tang Thiên chính miệng nói ra ba chữ này hoang toàn không nhiều lắm.
Điên rồi! Đều điên hết rồi!
Hai mắt Taylor Jia Ding trợn tròn, ngay cả hít thở cũng trở nên nặng nề.
Bên cạnh, trưởng lão Phỉ Lâm vẫn luôn lặng lẽ không nói gì lúc này mới giơ tay trắng như ngọc ra, lòng bàn tay hướng lên, trong lòng bàn tay xuất hiên một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn này mặc dù không chói mắt như nhẫn quang vinh tam tinh, nhưng hoàn toàn không phải là món hàng bình thường. Lúc mọi người nhìn mấy chữ chữ này, suýt chút nữa đã ngất đi.
“Đây là nhẫn của vương tọa câu lạc bộ Thiên Đế, ta lấy quyền quản lý câu lạc bộ Thiên Đế ra thế chấp, cược với tám tấm huân chương võ huân trong tay ngươi”
Trong tay trưởng lão Phỉ Lâm sao lại có chiếc nhẫn vương tọa của câu lạc bộ Thiên Đế? Mọi người cũng không còn muốn suy nghĩ nữa, bọn họ bây giờ chỉ chú ý tới sòng bạc điên cuồng này.
Tang Thiên liếc nhìn Taylor Jia Ding một cái, hỏi : “Ngươi thì sao?”
Taylor Jia Ding nghiến răng một cái, quát lớn: “Đây là nhẫn vương tọa của câu lạc bộ Mãnh Thú, ta lấy quyền quản lý câu lạc bộ Mãnh Thú ra thế chấp”
* Toa Cáp: Cũng là một trò bài bạc, đánh cuộc mà người chơi có thể tự do lựa chọn tiếp tục hoặc rời khỏi cuộc chơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.