Quyển 1 - Chương 72: Oán tử Lam công chúa.
Cửu Hanh
28/03/2013
Ngay lúc này, tại một gian phòng nằm ở phía trong.
Tô Hàm mặc một bộ quân phục màu xanh biếc, vẻ mặt xinh đẹp đầy hoảng sợ, đôi môi đỏ mọng mê người hơi hơi đóng mở, cặp mắt linh động cũng không có nháy mắt, chăm chú nhìn một đoạn hình ảnh trên màn hình theo dõi, bên cạnh nàng có một vị nữ tử đang đứng, nữ tử mặc một chiếc váy dài màu đen, mái tóc màu lam buộc gọn lên, dáng người thon dài lả lướt, dung nhan mặc dù không có xinh đẹp tinh tế như Tô Hàm, nhưng ánh mắt lại dị thường yêu dị, con ngươi mang màu lam đậm đầy vẻ quỷ dị, có thể nói là yêu dị đến cực điểm, câu hồn đoạt phách phảng phất ngay lúc nàng chớp mắt.
"Khó trách người kia lúc bình thường đều ăn mặc rất nghiêm chỉnh! Da tay của hắn quá đẹp làm cho người ta không dám tin tưởng, ta thực hoài nghi người này rốt cuộc có phải là nam nhân hay không, làm thế nào mà da thịt lại nhẵn nhụi sáng bóng như vậy được, trời ạ!"
Tô Hàm quả thực muốn chết, nhìn qua hình ảnh theo dõi thấy làn da màu đồng của Tang Thiên hiện lên vẻ sáng bóng nhẵn nhụi khiến nàng rất rung động, cho tới nay vẫn tưởng là mình bảo dưỡng rất tốt, nhưng hiện tại so sánh với Tang Thiên trên màn hình. . . Trời ạ! Tô Hàm thật muốn đập đầu mà chết, lần đầu tiên có một loại cảm giác tự ti! Mà làm cho nàng tự ti lại còn là một người nam nhân!
"Tam tỷ, người này trên người có hình xăm đồ đằng thì phải?"
Theo dõi trên màn hình, người nam nhân kia trên ngực có hình đồ đằng màu đỏ nhìn qua vô cùng yêu dị mê hoặc, thanh quan miện, xích phượng trác, yến hạm ở chính giữa ngực, trước hồng nhạn, sau là lân long xà cảnh lan tới đầu vai, lưng huyền quy, đuôi vẩy cá như chim phượng múa lượn phía sau lưng, một bộ đồ đằng phượng hoàng rất chân thật, trông cực kỳ sống động, đúng như trong truyền thuyết uy nghiêm của loài phượng, một tiếng kêu động cả tàm phương, yêu dị đến cực điểm.
Lam Tình, tam tỷ của Tô Hàm, cũng theo dõi người nam nhân kia trên màn hình, đang muốn đáp lại, đột nhiên, nàng cảm thấy trong đầu như chợt nổ tung, nháy mắt trở nên trống rỗng. Ngay sau đó nàng lâm vào một loại huyễn cảnh kỳ lạ, huyễn cảnh này làm cho miệng lưỡi nàng khô đi, cả người nóng lên.
Không chỉ nàng như vậy, mà Tô Hàm bên cạnh cũng đồng dạng như thế, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng khao khát, khẽ cắn làn môi đỏ mọng, phát ra âm thanh thở dốc.
Đột nhiên!
Lam Tình tỉnh táo lại, mím môi, cúi đầu, vừa nhìn thấy, nhất thời thẹn thùng không thôi, thầm nghĩ một tiếng thật quỷ dị, lại nhìn về phía quang mạc màn hình, hình ảnh đã mất đi, xem ra đối phương phát hiện ra rồi.
"Tứ muội!"
Trong mông lung nghe thấy có người gọi tên mình, Tô Hàm lúc này mới thanh tỉnh lại, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, tứ chi bải hoải, thân thể mềm nhũn, mắt thấy sắp té ngã, Lam Tình lập tức đỡ lấy nàng, đem Tô Hàm không hiểu vì sao đã hôn mê đặt lên giường.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì cái gì ta cùng Tứ muội lại đột nhiên biến thành như vậy?"
Lam Tình càng nghĩ càng cảm thấy cổ quái, nàng mặc dù rất nghi hoặc, nhưng có thể khẳng định một điểm, tuyệt đối có liên quan đến cái tên Tang Thiên kia,
"Xem ra Tứ muội nói một điểm cũng không sai, người kia thật sự thực rất cổ quái, hắn rốt cuộc là làm như thế nào? Thậm chí ngay cả ta cũng lâm vào huyễn cảnh? Khuynh Mị bí thuật của ta đã luyện tới mức thượng thừa, sư phụ từng nói qua, Khuynh Mỵ bí thuật tu luyện tới mức đại thành có thể mê hoặc cả thiên hạ, nhưng nếu có thể mê hoặc cả thiên hạ, thì lần này như thế nào lại. . ."
Càng nghĩ càng cảm thấy cổ quái, Lam Tình quyết định tự mình đi dò xét một phen, thay một bộ quân áo dùng để luyện tập màu đen, buộc gọn mái tóc màu lam lại, rồi rời đi.
Trong phòng, Tang Thiên nhìn chằm chằm ngón trỏ của mình, trên ngón trỏ của hắn có một đồ vật nhuyễn thể cực kỳ nhỏ, nếu không nhìn kỹ, thậm chí củng không phát hiện sự tồn tại của loại đồ chơi này.
"Mẹ kiếp! Thiết bị rình coi cũng tiến hóa đến trình độ này?"
Tang Thiên nhíu mày, nếu không phải 5 giác quan của hắn đã tới mức thông thiên, sợ là lần này thực sự sẽ không nhận ra sự phản quang của nó.
Uh?
Cảm giác nóc nhà có tinh thần rất nhỏ dao động, Tang Thiên cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ, "Lão Tử đang lo tìm không thấy chính chủ đâu! Ngươi lại tự mình đưa tới cửa!"
Màu trắng trên trần nhà càng khiến cho chiếc đèn treo trên trần lộ vẻ hết sức hoa lệ, Tang Thiên khẽ quát một tiếng, "Xuống dưới cho ta!" Chỉ thấy hắn đột nhiên tung ra một trảo, nguyên bổn trên trần nhà màu trắng thế nhưng lại xuất hiện một người cực kỳ quỷ dị, mặc một bộ hắc y của nữ nhân.
"Ngay cả Tiềm Ẩn thuật ngươi cũng có thể phát hiện ra, quả thật rất giỏi!
Thanh âm của nữ nhân tràn ngập vẻ kinh ngạc, nàng đúng là tam tỷ của Tô Hàm, Lam Tình.
Nàng cũng tuyệt đối không nghĩ tới chính mình vẫn lấy làm kiêu ngạo về Tiềm ẩn bí thuật, thế nhưng không ngờ người này chỉ xuất ra một trảo mà đã giải trừ được? Đáng tiếc, thời gian căn bản không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, bởi vì Tang Thiên đang cực kỳ hung mãnh công kích tới, một quyền đầy uy lực kéo theo những âm thanh bùm bùm.
Nghe thanh âm bùm bùm giòn vang, sắc mặt Lam Tình trong nháy mắt hiện lên vẻ kinh sợ, trong ấn tượng của nàng người có thể nhất chiêu phát ra âm thanh mạnh mẽ này không nhiều lắm, nàng chỉ gặp qua có hai người . . . một là sư phụ của nàng, người còn lại là Nhị tỷ, hơn nữa nàng còn biết rõ ràng, thanh âm vang lên giòn giã này không phải là cái gì khác, mà chính là khi đem lực lượng vận dụng đến cực hạn biểu hiện ra, nó tạo nên một hỗn hợp thanh âm của tiếng xé gió và sự vặn vẹo của không gian.
Vốn đã nghe Tứ muội Tô Hàm nói người này cổ quái, hơn nữa sức chiến đấu tựa hồ cũng rất tốt, nhưng thử một lần mới biết được, người này sức chiến đấu không dừng lại ở chỗ rất tốt, mà quả thực là quá biến thái, Nhị tỷ có thể đem lực lượng vận dụng đến cực hạn, khiến cho không gian vặn vẹo, đó là nàng may mắn được trời ưu ái điều kiện tốt, cộng thêm được một Chiến thần sư phụ chỉ điểm, bản thân có ý chí cố gắng, thân thể trải qua ba lần cường hóa đặc thù mới đạt tới trình độ hiện nay, nhưng người này thoạt nhìn nhiều nhất cũng khoảng hơn hai mươi tuổi đi? Thế nhưng cũng có thể đem lực lượng vận dụng đến mức cực hạn? Hắn như thế nào làm được?
Không kịp suy tư, bởi vì Lam Tình đã trúng phải ba quyền, trái tim trong ngực như bị khoan một mũi, đau tới mức làm cho nàng hô hấp nặng nề, sắc mặt cũng càng thêm tái nhợt, lập tức, cặp con ngươi màu lam thẫm của nàng càng trở nên yêu dị.
"Khuynh Mỵ bí thuật luyện không sai, nhưng cũng chỉ là không sai mà thôi!"
Tang Thiên một cước tung ra, âm thanh xé gió vang lên, một cước trúng bả vai của Lam Tình, lạnh giọng quát, "Phá cho ta!"
Thanh âm rất dồn dập, rất ngắn, giống như ngàn quân theo bốn phương tám hướng trong nháy mắt đánh úp về phía Lam Tình.
Oa!
Nhất thời, Lam Tỉnh chỉ cảm thấy máu trong cơ thể ***, trong tai vang lên tiếng vù vù, đầu óc mê muội, tiếng quát Phá! Phá! Phá! Phá, không ngừng vang lên trong óc nàng, Lam Tình rốt cuộc chống đở không nối, ngã sấp xuống bên cửa, miệng phun máu tươi.
Không còn lực đánh trả, Lam Tình cảm giác được mình sẽ chết rất nhanh, lần đầu tiên trong đời nàng có loại cảm giác này.
Ý thức dần dần mơ hồ, nàng dùng một tia khí lực cuối cùng, miễn cưỡng mở miệng, "Tô. . . Tô Hàm!"
Một quyền định buông xuống, nghe vậy, Tang Thiên lập tức thu tay lại.
Mới vừa rồi một cỗ sát khí khổng lồ ép tới làm cho Lam Tình căn bản không thể thở nổi, cảm thấy được luồng sát khí cực kỳ khủng bố này đã biến mất, Lam Tình lập tức nói, "Ta. . . Ta. . . Ta là tam tỷ của Tô Hàm!"
"Tô Hàm?"
Sát ý thu liễm, Tang Thiên nhíu mày hỏi, " Tam tỷ của Tô Hàm?"
"Tô Hàm đang ở trong phòng của ta."
Lam Tình đã sắp hỏng mất, trong nội tâm hối hận vô cùng có thiên ngôn vạn ngữ đều không thể nói rõ được, nàng chỉ là có chút tò mò, muốn giúp Tứ muội xem xét vị hôn phu của nàng một chút mà thôi, thế nhưng thiếu chút phải bỏ lại mạng nhỏ, nếu quả thật cứ như vậy mà chết, Lam Tình thật không biết mình có thể biến thành quỷ chết oan trong truyền thuyết hay không.
"Ngươi cùng Tiểu Cẩu Tử có quan hệ gì?" Tang Thiên cũng không có lập tức đi xem xét.
" Tiểu Cẩu Tử? Ta không biết." Lam Tình ý thức tinh thần sa sút, chỉ có hít vào mà không có thở ra, tựa hồ có chút không kiên trì nổi.
"Trong thiên hạ, cũng chỉ có Tiểu Cẩu Tử hiểu được Khuynh Mỵ bí thuật, ngươi như thế nào lại không biết hắn."
"Tiểu Cẩu Tử. . . Tiểu Cẩu Tử. . ." Lam Tình lầm bầm, ngay lúc nàng mất đi ý thức, rốt cục nghĩ ra Tiểu Cẩu Tử là ai.
Sư phụ, nhũ danh của lão nhân gia ngài không phải kêu là Tiểu Cẩu Tử sao? Nơi này có một người tuổi còn rất trẻ nhưng quả thực biến thái kêu ngài là Tiểu Cẩu Tử, sư phụ, ngài lão nhân gia ở nơi nào? Trả lời ta đi!
Nghe nói, Liên Bang có một kỳ nhân tiếng tăm lừng lẫy, hắn có một cái tên phi thường kỳ quái, tên là Cẩu đạo nhân.
Tô Hàm mặc một bộ quân phục màu xanh biếc, vẻ mặt xinh đẹp đầy hoảng sợ, đôi môi đỏ mọng mê người hơi hơi đóng mở, cặp mắt linh động cũng không có nháy mắt, chăm chú nhìn một đoạn hình ảnh trên màn hình theo dõi, bên cạnh nàng có một vị nữ tử đang đứng, nữ tử mặc một chiếc váy dài màu đen, mái tóc màu lam buộc gọn lên, dáng người thon dài lả lướt, dung nhan mặc dù không có xinh đẹp tinh tế như Tô Hàm, nhưng ánh mắt lại dị thường yêu dị, con ngươi mang màu lam đậm đầy vẻ quỷ dị, có thể nói là yêu dị đến cực điểm, câu hồn đoạt phách phảng phất ngay lúc nàng chớp mắt.
"Khó trách người kia lúc bình thường đều ăn mặc rất nghiêm chỉnh! Da tay của hắn quá đẹp làm cho người ta không dám tin tưởng, ta thực hoài nghi người này rốt cuộc có phải là nam nhân hay không, làm thế nào mà da thịt lại nhẵn nhụi sáng bóng như vậy được, trời ạ!"
Tô Hàm quả thực muốn chết, nhìn qua hình ảnh theo dõi thấy làn da màu đồng của Tang Thiên hiện lên vẻ sáng bóng nhẵn nhụi khiến nàng rất rung động, cho tới nay vẫn tưởng là mình bảo dưỡng rất tốt, nhưng hiện tại so sánh với Tang Thiên trên màn hình. . . Trời ạ! Tô Hàm thật muốn đập đầu mà chết, lần đầu tiên có một loại cảm giác tự ti! Mà làm cho nàng tự ti lại còn là một người nam nhân!
"Tam tỷ, người này trên người có hình xăm đồ đằng thì phải?"
Theo dõi trên màn hình, người nam nhân kia trên ngực có hình đồ đằng màu đỏ nhìn qua vô cùng yêu dị mê hoặc, thanh quan miện, xích phượng trác, yến hạm ở chính giữa ngực, trước hồng nhạn, sau là lân long xà cảnh lan tới đầu vai, lưng huyền quy, đuôi vẩy cá như chim phượng múa lượn phía sau lưng, một bộ đồ đằng phượng hoàng rất chân thật, trông cực kỳ sống động, đúng như trong truyền thuyết uy nghiêm của loài phượng, một tiếng kêu động cả tàm phương, yêu dị đến cực điểm.
Lam Tình, tam tỷ của Tô Hàm, cũng theo dõi người nam nhân kia trên màn hình, đang muốn đáp lại, đột nhiên, nàng cảm thấy trong đầu như chợt nổ tung, nháy mắt trở nên trống rỗng. Ngay sau đó nàng lâm vào một loại huyễn cảnh kỳ lạ, huyễn cảnh này làm cho miệng lưỡi nàng khô đi, cả người nóng lên.
Không chỉ nàng như vậy, mà Tô Hàm bên cạnh cũng đồng dạng như thế, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng khao khát, khẽ cắn làn môi đỏ mọng, phát ra âm thanh thở dốc.
Đột nhiên!
Lam Tình tỉnh táo lại, mím môi, cúi đầu, vừa nhìn thấy, nhất thời thẹn thùng không thôi, thầm nghĩ một tiếng thật quỷ dị, lại nhìn về phía quang mạc màn hình, hình ảnh đã mất đi, xem ra đối phương phát hiện ra rồi.
"Tứ muội!"
Trong mông lung nghe thấy có người gọi tên mình, Tô Hàm lúc này mới thanh tỉnh lại, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, tứ chi bải hoải, thân thể mềm nhũn, mắt thấy sắp té ngã, Lam Tình lập tức đỡ lấy nàng, đem Tô Hàm không hiểu vì sao đã hôn mê đặt lên giường.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì cái gì ta cùng Tứ muội lại đột nhiên biến thành như vậy?"
Lam Tình càng nghĩ càng cảm thấy cổ quái, nàng mặc dù rất nghi hoặc, nhưng có thể khẳng định một điểm, tuyệt đối có liên quan đến cái tên Tang Thiên kia,
"Xem ra Tứ muội nói một điểm cũng không sai, người kia thật sự thực rất cổ quái, hắn rốt cuộc là làm như thế nào? Thậm chí ngay cả ta cũng lâm vào huyễn cảnh? Khuynh Mị bí thuật của ta đã luyện tới mức thượng thừa, sư phụ từng nói qua, Khuynh Mỵ bí thuật tu luyện tới mức đại thành có thể mê hoặc cả thiên hạ, nhưng nếu có thể mê hoặc cả thiên hạ, thì lần này như thế nào lại. . ."
Càng nghĩ càng cảm thấy cổ quái, Lam Tình quyết định tự mình đi dò xét một phen, thay một bộ quân áo dùng để luyện tập màu đen, buộc gọn mái tóc màu lam lại, rồi rời đi.
Trong phòng, Tang Thiên nhìn chằm chằm ngón trỏ của mình, trên ngón trỏ của hắn có một đồ vật nhuyễn thể cực kỳ nhỏ, nếu không nhìn kỹ, thậm chí củng không phát hiện sự tồn tại của loại đồ chơi này.
"Mẹ kiếp! Thiết bị rình coi cũng tiến hóa đến trình độ này?"
Tang Thiên nhíu mày, nếu không phải 5 giác quan của hắn đã tới mức thông thiên, sợ là lần này thực sự sẽ không nhận ra sự phản quang của nó.
Uh?
Cảm giác nóc nhà có tinh thần rất nhỏ dao động, Tang Thiên cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ, "Lão Tử đang lo tìm không thấy chính chủ đâu! Ngươi lại tự mình đưa tới cửa!"
Màu trắng trên trần nhà càng khiến cho chiếc đèn treo trên trần lộ vẻ hết sức hoa lệ, Tang Thiên khẽ quát một tiếng, "Xuống dưới cho ta!" Chỉ thấy hắn đột nhiên tung ra một trảo, nguyên bổn trên trần nhà màu trắng thế nhưng lại xuất hiện một người cực kỳ quỷ dị, mặc một bộ hắc y của nữ nhân.
"Ngay cả Tiềm Ẩn thuật ngươi cũng có thể phát hiện ra, quả thật rất giỏi!
Thanh âm của nữ nhân tràn ngập vẻ kinh ngạc, nàng đúng là tam tỷ của Tô Hàm, Lam Tình.
Nàng cũng tuyệt đối không nghĩ tới chính mình vẫn lấy làm kiêu ngạo về Tiềm ẩn bí thuật, thế nhưng không ngờ người này chỉ xuất ra một trảo mà đã giải trừ được? Đáng tiếc, thời gian căn bản không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, bởi vì Tang Thiên đang cực kỳ hung mãnh công kích tới, một quyền đầy uy lực kéo theo những âm thanh bùm bùm.
Nghe thanh âm bùm bùm giòn vang, sắc mặt Lam Tình trong nháy mắt hiện lên vẻ kinh sợ, trong ấn tượng của nàng người có thể nhất chiêu phát ra âm thanh mạnh mẽ này không nhiều lắm, nàng chỉ gặp qua có hai người . . . một là sư phụ của nàng, người còn lại là Nhị tỷ, hơn nữa nàng còn biết rõ ràng, thanh âm vang lên giòn giã này không phải là cái gì khác, mà chính là khi đem lực lượng vận dụng đến cực hạn biểu hiện ra, nó tạo nên một hỗn hợp thanh âm của tiếng xé gió và sự vặn vẹo của không gian.
Vốn đã nghe Tứ muội Tô Hàm nói người này cổ quái, hơn nữa sức chiến đấu tựa hồ cũng rất tốt, nhưng thử một lần mới biết được, người này sức chiến đấu không dừng lại ở chỗ rất tốt, mà quả thực là quá biến thái, Nhị tỷ có thể đem lực lượng vận dụng đến cực hạn, khiến cho không gian vặn vẹo, đó là nàng may mắn được trời ưu ái điều kiện tốt, cộng thêm được một Chiến thần sư phụ chỉ điểm, bản thân có ý chí cố gắng, thân thể trải qua ba lần cường hóa đặc thù mới đạt tới trình độ hiện nay, nhưng người này thoạt nhìn nhiều nhất cũng khoảng hơn hai mươi tuổi đi? Thế nhưng cũng có thể đem lực lượng vận dụng đến mức cực hạn? Hắn như thế nào làm được?
Không kịp suy tư, bởi vì Lam Tình đã trúng phải ba quyền, trái tim trong ngực như bị khoan một mũi, đau tới mức làm cho nàng hô hấp nặng nề, sắc mặt cũng càng thêm tái nhợt, lập tức, cặp con ngươi màu lam thẫm của nàng càng trở nên yêu dị.
"Khuynh Mỵ bí thuật luyện không sai, nhưng cũng chỉ là không sai mà thôi!"
Tang Thiên một cước tung ra, âm thanh xé gió vang lên, một cước trúng bả vai của Lam Tình, lạnh giọng quát, "Phá cho ta!"
Thanh âm rất dồn dập, rất ngắn, giống như ngàn quân theo bốn phương tám hướng trong nháy mắt đánh úp về phía Lam Tình.
Oa!
Nhất thời, Lam Tỉnh chỉ cảm thấy máu trong cơ thể ***, trong tai vang lên tiếng vù vù, đầu óc mê muội, tiếng quát Phá! Phá! Phá! Phá, không ngừng vang lên trong óc nàng, Lam Tình rốt cuộc chống đở không nối, ngã sấp xuống bên cửa, miệng phun máu tươi.
Không còn lực đánh trả, Lam Tình cảm giác được mình sẽ chết rất nhanh, lần đầu tiên trong đời nàng có loại cảm giác này.
Ý thức dần dần mơ hồ, nàng dùng một tia khí lực cuối cùng, miễn cưỡng mở miệng, "Tô. . . Tô Hàm!"
Một quyền định buông xuống, nghe vậy, Tang Thiên lập tức thu tay lại.
Mới vừa rồi một cỗ sát khí khổng lồ ép tới làm cho Lam Tình căn bản không thể thở nổi, cảm thấy được luồng sát khí cực kỳ khủng bố này đã biến mất, Lam Tình lập tức nói, "Ta. . . Ta. . . Ta là tam tỷ của Tô Hàm!"
"Tô Hàm?"
Sát ý thu liễm, Tang Thiên nhíu mày hỏi, " Tam tỷ của Tô Hàm?"
"Tô Hàm đang ở trong phòng của ta."
Lam Tình đã sắp hỏng mất, trong nội tâm hối hận vô cùng có thiên ngôn vạn ngữ đều không thể nói rõ được, nàng chỉ là có chút tò mò, muốn giúp Tứ muội xem xét vị hôn phu của nàng một chút mà thôi, thế nhưng thiếu chút phải bỏ lại mạng nhỏ, nếu quả thật cứ như vậy mà chết, Lam Tình thật không biết mình có thể biến thành quỷ chết oan trong truyền thuyết hay không.
"Ngươi cùng Tiểu Cẩu Tử có quan hệ gì?" Tang Thiên cũng không có lập tức đi xem xét.
" Tiểu Cẩu Tử? Ta không biết." Lam Tình ý thức tinh thần sa sút, chỉ có hít vào mà không có thở ra, tựa hồ có chút không kiên trì nổi.
"Trong thiên hạ, cũng chỉ có Tiểu Cẩu Tử hiểu được Khuynh Mỵ bí thuật, ngươi như thế nào lại không biết hắn."
"Tiểu Cẩu Tử. . . Tiểu Cẩu Tử. . ." Lam Tình lầm bầm, ngay lúc nàng mất đi ý thức, rốt cục nghĩ ra Tiểu Cẩu Tử là ai.
Sư phụ, nhũ danh của lão nhân gia ngài không phải kêu là Tiểu Cẩu Tử sao? Nơi này có một người tuổi còn rất trẻ nhưng quả thực biến thái kêu ngài là Tiểu Cẩu Tử, sư phụ, ngài lão nhân gia ở nơi nào? Trả lời ta đi!
Nghe nói, Liên Bang có một kỳ nhân tiếng tăm lừng lẫy, hắn có một cái tên phi thường kỳ quái, tên là Cẩu đạo nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.