Thuẫn Kích

Quyển 1 - Chương 115: Tiết Thiên Diệp tư mật

Cửu Hanh

28/03/2013

Dòng chảy của thủy đàm theo những tảng đá hoa văn chậm rãi chảy xuôi từ trên xuống như thác nước đổ xuống thẳng đứng, phát ra những tiếng kêu ầm ầm bọt nước bắn lên tung tóe, xung quanh thủy đàm là những cây Hồng gia lâm (cây dừa cảnh) trồng thưa thớt để làm cảnh, cảnh sắc như thế này, thật chỉ có trong tranh mới có.

"Hỉ Lương, ngươi nhất định là đang dối gạt ta, có đúng hay không? Uh? Chỉ là một tên gia hỏa chưa đến 30 tuổi, lại một mình đơn độc xông vào buổi tụ hội Luo Duo, trước sau chém giết ba vị tiểu chấp sự cùng với hai vị Quỷ Bì lão nhân và Ưng Chủy lão nhân, thi triển âm vực công kích trực tiếp làm hơn ba trăm Lam huyết nhân bỏ mạng đương trường, mà ngay cả Tây Long sau khi bộc phát Lam huyết chi uy cũng đều bị hắn một chưởng đánh thụt đầu vào trong bụng, như thế nào mà nghe giống như thần thoại thế" .

Tiết nữ tử ngâm mình ở trong nước, gối lên lên hai cánh tay trắng mịn màng, mắt đẹp cũng không nháy mắt. Nhìn sao trời của huyễn cảnh giả tưởng, nhẹ nhàng lắc đầu, "Nếu cái tên Tang Thiên kia lợi hại đúng như ngươi nói, thì ta chắc là phải nghe nói qua."

Hỉ Lương ngồi ở trong đầm nước, ôm hai chân, cằm đặt ở trên đầu gối, tay ở trên mặt nước tùy ý vẽ những hình ảnh vô nghĩa.

"Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta cũng sẽ không tin tưởng, nhưng cái tên kia đúng thực là biến thái, nếu như ngươi không tin lời ta nói, hôm nào đến Học viện quân sự Phương Đông tìm hắn thử xem chẳng phải sẽ biết hay sao."

"Học viện quân sự Phương Đông?" Tiết nữ tử nhẹ kêu, lập tức mỉm cười, "Tiểu ny tử (Cô gái nhỏ), phó hiệu trưởng Học viện quân sự Phương Đông chính là bạn học cũ của ta, ta hỏi một chút sẽ biết ngay."

"Tô Hàm cũng giống như chúng ta đều là thành viên câu lạc bộ Yêu Nguyệt thì phải? Ta như thế nào cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua nàng?"

Tên của Tô Hàm, Hỉ Lương tự nhiên có nghe thấy, chính là chỉ có nghe danh, chứ chưa gặp được người.

"Nàng hả? cô nàng kia cả ngày bề bộn với chuyện của học viện, trước kia không có đảm nhiệm vị trí hiệu trưởng thì thường xuyên đến đây, ha hả, ta trở về đã hơn một tháng rồi, mà cũng chưa cùng nha đầu Tô Hàm gặp mặt, Hỉ Lương, ngươi biết không? Nha đầu Tô Hàm kia. . ."

Tiết nữ tử đang nói, Hỉ Lạnh đột nhiên kêu lên sợ hãi, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt đi, hai mắt trợn trừng lên, phảng phất như nhìn thấy một chuyện cực kỳ kinh khủng.

Hỉ Lương không báo trước cực kỳ đột ngột thét lên một tiếng chói tai làm cho Tiết nữ tử hoảng sợ, lại càng cảm thấy nghi hoặc, cũng không dám chậm trễ, xoay người nhìn lại, dù là nàng xuất thân ở đương đại thế gia Chiến thần, vô luận là sức mẫn tuệ hay là sức thừa nhận đều khá lợi hại, nhưng cũng bị hù dọa một phen làm hồn phi phách tán.

Chỉ thấy trong hư không đột nhiên. . . đột nhiên xuất hiện một bàn tay, cánh tay kia chính là ở chỗ này mò bắt.

Tiềm ẩn bí kỹ?

Không có khả năng!

Tiết nữ tử xuất thân từ Chiến thần thế gia, trong nhà có chứa nhiều bí kỹ, nàng đối với Tiềm ẩn bí kỹ hiểu rõ như lòng bàn tay, nếu như có người sử dụng Tiềm ẩn bí kỹ, tuyệt đối không thể giấu diếm được cảm giác của nàng, khi nàng mười tám tuổi, ngay cả gia gia của nàng là đương đại Vô Úy Chiến thần thi triển Tiềm ẩn cũng đều không thể giấu diếm được nàng, mà lần này. . ."

Không kịp suy tư nhiều lắm, bởi vì một màn càng khủng bố lại xuất hiện.

Trong hư không giống như đột nhiên nứt ra một cái khe hở, bên trong một mảnh tối đen, giống như trong truyền thuyết về thời không hắc động (lỗ đen vũ trụ), "vù" trong nháy mắt, từ bên trong đi ra một người, đúng ra mà nói thì đó là một thanh niên.

Bề ngoài cực kỳ bình thản, con ngươi thâm thúy, trừ điều đó ra thì trên người thanh niên này không có điều gì khác lạ khiến cho người ta tò mò.

Thanh niên không nói một lời, cánh tay liền hướng Hỉ Lương chộp tới.

Hỉ Lương từ nhỏ đã được Bạch trưởng lão huấn luyện, sớm tạo thành phản xạ có điều kiện, cơ hồ bị bắt, bản năng liền muốn ra tay công kích, nhưng khi nàng thấy rõ khuôn mặt của thanh niên kia, vốn ý thức chiến đấu đang điên cuồng trỗi lập tức biến mất không dấu vết, quả thực, sau khi thấy tận mắt sức chiến đấu khủng bố của Tang Thiên, ở sâu trong nội tâm của Hỉ Lương căn bản không thể nổi lên một tia ý thức chiến đấu nào.

Tang Thiên một tay túm lấy Hỉ Lương lôi ra khỏi đầm nước, Hỉ Lương thân thể hoàn toàn là **, ngay lúc này dáng người uyển chuyển của nàng hoàn toàn lõa lồ ra bên ngoài, mà suy nghĩ của nàng ngay khi Tang Thiên xuất hiện cũng đã bị dừng lại, hoàn toàn bị vây trong một loại cảm giác hoảng sợ, khủng hoảng.

"Dâm tặc!"

Tiết nữ tử không biết tên dâm tặc này xông tới bằng cách nào, mà hiện tại nàng cũng không có thời gian suy tư điều này, khi thấy tên dâm tặc tướng mạo xấu xí này bắt lấy Hỉ Lương rồi rời đi, Tiết nữ tử rốt cuộc bất chấp mọi việc, ngọc thủ (tay) hóa thành ngàn chiếc đột nhiên vỗ quanh thân những tảng đá hoa văn, lúc này tấm thân yêu kiều nhảy lên, làm cho nước bám quanh thân, bay ra tung tóe.

Đùi phải thon dài trắng mịn trực tiếp đá ra, những hạt nước bám ở trên chân đẹp trong nháy mắt rơi ra, giống như ngân châm dài nhỏ đánh thẳng tới, uy lực một cước này, đem giọt nước thành ám khí ngân châm mà tung ra, qua thật tốc độ của Tiết nữ tử đã vận dụng đến một đỉnh cao.

Tang Thiên tay trái ôm eo thon nhỏ của Hỉ Lương, đem ôm vào trong ngực, vung cánh tay lên vẽ một cái vào hư không, làm cho những hạt ngân châm đánh úp này lại quỷ dị yên lặng ở dừng giữa không trung, rồi trong khoảnh khắc lại rơi xuống, rơi xuống thủy đàm tạo nên từng trận rào rào.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Tiết nữ tử một cước dĩ nhiên lại đánh úp tới.

Nhưng cũng lại dừng ở giữa khoảng không, khi bị tay của Tang Thiên giữ lấy cổ chân.



"Tiểu thư, lộ ra hết kìa."

Thanh âm tràn ngập ý tứ khinh bạc của Tang Thiên truyền vào trong tai Tiết nữ tử giống như sét đánh giữa trời, cho đến lúc này, Tiết nữ tử mới ý thức được chính mình dĩ nhiên là **, hơn nữa càng làm cho nàng không thể tiếp nhận chính là, một cái chân của nàng đang bị đối phương nắm lấy, địa phương bí ẩn nhất của nữ nhân hoàn toàn lộ ra bên ngoài.

Trời ơi!

Nhất thời, Tiết nữ tử chỉ cảm thấy trong óc một khoảng trống rỗng, suy nghĩ thật hỗn loạn, cả người cứng ngắc.

"Phản ứng thật ra cũng mau, không mặc quần áo cũng có chỗ hữu dụng."

Ngay lúc này, giữa đôi lông mày của Tang Thiên lộ ra vẻ khinh cuồng đắc ý cười gian, hắn một tay đẩy lại, Tiết nữ tử lúc này rơi xuống ở phía dưới thủy đầm, phù phù một tiếng, duyên dáng kêu lên một tiếng.

"Ha ha!"

Tang Thiên ngửa đầu cười ha hả tràn đầy niềm vui, . . . Trăm năm qua hắn đều chưa từng gặp được một màn làm cho hắn cười vui thế này, tiếng cười ngắn ngủi lại xuyên thủng tâm ma vốn có, phảng phất khi hắn ngửa đầu cười vui này, cuồng vọng tà khí lạnh lùng trong thiên địa đều ở trong nháy mắt mà biến mất.

Tiện tay lấy luôn vài kiện quần áo ở bên cạnh, cũng không cần biết là của Tiết nữ tử hay của Hỉ Lương, choàng lên người Hỉ Lương, mãi đến khi Hỉ Lương hoàn toàn bị bao vây ở bên trong mớ quần áo, lúc này mới bỏ qua, rời đi.

Từ trong đầm nước bơi lên, Tiết nữ tử thẹn quá hóa thành giận giữ, khuôn mặt yêu kiều hết trắng lại hồng, vội vàng lên bờ, nhưng ngay lúc đó lại phát hiện ra y phục của mình sớm không thấy, chỉ còn lại có áo ngực cùng nội khố (quần lót).

"Hỗn đản! Dâm tặc! Hôm nay không đem ngươi chém giết, ta sẽ không gọi Tiết Thiên Diệp!"

Tiết Thiên Diệp như thế nào cũng không nghĩ ra chính mình sẽ có một ngày lâm vào cảnh này, bị một tên nam nhân xa lạ xem hết cả toàn thân, thậm chí ngay cả địa phương tối tư mật nhất của nữ nhân cũng đều bị nhìn đến.

Nếu như không chém giết hắn, Tiết Thiên Diệp thực sự cảm thấy mình cũng không cần phải sống làm gì nữa.

Hôm nay vì muốn đem Vân Phi đánh cho tàn phế, nàng cố ý mời đến bốn vị tinh anh ở trong nhà, bốn người từng là binh sĩ năng lực tác chiến có lẽ không phải rất mạnh, nhưng nếu như dưới tình huống bốn người cùng liên thủ, thì ngay cả là Chiến thần, cũng phải kiêng kị ba phần.

Ở trong đại sảnh, bốn vị tinh anh cao thủ vẫn như trước lẳng lặng đứng, ánh mắt sắc bén rà quét mỗi ngõ ngách trong đại sảnh.

"Tích! tích! tích!", thông tin vang lên, truyền đến thanh âm điên cuồng tức giận của Tiết Thiên Diệp mà từ trước tới nay chưa từng có.

"Có người xông vào! Mà các ngươi đang làm cái gì!"

Cái gì!

Có người xông vào? Không có khả năng!

Bốn người đều là tinh anh cao thủ của gia tộc đương đại Vô Úy Chiến thần, lực mẫn tuệ khá cao. Nghe được tiểu thư phẫn nộ, đều là sửng sờ ở đương trường.

Nhớ lại dị trạng lúc nãy tại đại sảnh, chẳng lẽ. . ."

Đột nhiên!

Lại vừa cảm thấy một điểm khác thường rất nhỏ, cả bốn người đồng thời kinh hãi, trong con ngươi tinh mang điên cuồng chớp động.

"Trốn chỗ nào!"

Vù vù vù vù!

Bốn người tốc độ cực nhanh, cơ hồ là trong chớp mắt, công phu của bốn người đồng thời cùng hướng hư không đánh tới, nhưng đều là đánh hụt.

"Uh?"

Một tiếng kêu nhẹ nhàng truyền đến, bốn người lại một lần nữa đối với hư không công kích mãnh liệt, nhưng vẫn như trước cũng đều không thấy một bóng người.

Bốn người biết lần này gặp phải cao thủ, nhưng lại không phải cao thủ bình thường, ít nhất ở lĩnh vực tiềm ẩn này, quả thật là ở cấp bực cực cao mà bọn hắn không thể chạm đến.



"Các hạ, sao không hiện thân cho gặp, dấu đầu lộ đuôi còn gì là anh hùng hảo hán."

Tang Thiên bây giờ làm sao có thời giờ để ý tới đám người này, hắn cũng không rời khỏi tòa kiến trúc hình mặt trăng, mà là tránh ở một gian phòng ngủ bên trong.

Hắn đem Hỉ Lương đã bị làm cho hôn mê đặt lên trên giường, sau đó đem mớ quần áo đang bao quanh Hỉ Lương mở ra, chỉ lộ ra khoảng lưng phía sau.

Nhìn, Tang Thiên thở ra một hơi, một tiếng thở dài não nề.

Lập tức, tay phải xuất ra, năm ngón tay khép chặt lại, sau đó vỗ vào phía sau lưng của Hỉ Lương, trong lòng bàn tay phải nổi lên một chút quang mang, tay phải của hắn bắt đầu chậm rãi phủ xuống phía sau lưng của Hỉ Lương.

Sau khi lòng bàn tay của hắn áp vào phía sau lưng Hỉ Lương, thần sắc của Tang Thiên cũng càng ngày càng phức tạp, ngay cả đồng tử cũng đều mạnh mẽ co rụt lại.

Thời gian rất ngắn, ngay khi tay phải của Tang Thiên khẽ vuốt một lần cuối vào sau lưng Hỉ Lương, hắn nhịn không được sâu hít thở sâu một hơi, nhìn chằm chằm phía sau lưng Hỉ Lạnh, hồi lâu, mới than oán nói, "Nữ nhân điên"

Trong tiếng than thở tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.

Lúc này, ở phía sau lưng Hỉ Lương nghiễm nhiên là một bức tranh thuỷ mặc.

Bức tranh là biển rộng, là một đại dương tràn ngập tĩnh mịch, không có trời, cũng không có đất, chỉ là một vùng biển rộng nhìn rất yên tĩnh và ngập tràn tĩnh mịch, cơ hồ cùng với bức họa lúc trước giống nhau như đúc.

"Tình thương giá tiếp."

* giá tiếp:tiếp nối, giống như chiết cây, nối cành cây này với loại cây khác

"Là *** cái tên biến thái nào sáng tạo loại bí thuật này."

Hỉ Lương không phải là Tuyết Yêu, cũng không có trí nhớ của Tuyết Yêu, nhưng lại đem đoạn tình cảm trước kia giá tiếp cho Hỉ Lương (ý nói: đem tình cảm của Tuyết Yêu đối với Tang Thiên lúc trước cho Hỉ Lương, khiến cho Hỉ Lương cũng có tình cảm với Tang Thiên).

Đều nói cái nơi "cấm cố chi địa" quả thật là nơi nghiệt chướng biến thái, Tang Thiên lúc trước còn không hiểu rõ về điều này, mãi đến lúc này, hắn mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là biến thái!

Cái nơi nghiệt chướng kia ỷ vào thế ngoại đào nguyên (chốn tiên cảnh bên ngoài trần thế) cả ngày không có chuyện gì làm, chỉ biết nghiên cứu cái này nghiên cứu cái kia, ngay cả loại bí thuật biến thái này đều có thể nghiên cứu ra, thật sự là cái đồ phá hoại.

Khó chịu!

Tang Thiên phi thường khó chịu, hắn tuy hiểu được loại "tình thương giá tiếp" này, nhưng không biết phá giải như thế nào, thực đau đầu, làm cho hắn có một loại cảm giác vô lực, loại cảm giác này thật giống như một lực lượng vô cùng lớn, nhưng lại hết lần này tới lần khác tìm không thấy mục tiêu để oanh kích.

Phát tiết, Tang Thiên cần phải phát tiết.

Trong đại sảnh tòa kiến trúc hình mặt trăng

Tiết Thiên Diệp đã đổi lại một bộ quần áo mới, hơn nữa còn là một bộ phi thường thích hợp với việc động võ, luyện công, đi ở bên trong đại sảnh, dung nhan của nàng lộ vẻ lãnh lẽo, bốn người trung niên cũng là chỉ có thể cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào tiểu thư.

"Là ai thường xuyên nói mình có thể hiểu rõ vạn vật? Là ai nói có thể nghe tiếng động ở tứ phương."

Đối mặt với Tiết Thiên Diệp đang lãnh lẽo trào phúng nói, bốn vị trung niên cúi đầu xuống, đỏ mặt tía tai, lần này thật sự là mất hết mặt mũi.

Lúc này, phía bên phải truyền đến dị trạng, Tiết Thiên Diệp cùng bốn vị khác trung niên cơ hồ cùng đồng thời nhìn lại.

Xông vào chính là một người có thân hình cao ngất, là một thanh niên đang mặc Tây phục màu trắng, cùng xông vào với thanh niên còn có một vị nữ lang tóc vàng cùng một vị nam nhân lãnh khốc đeo kính mắt.

Ba người này đúng là Vân Phi, Bonnie, Balen.

Nhìn thấy trong đại sảnh đứng nhiều người như vậy, Vân Phi đầu tiên là sửng sốt, sau khi thấy Tiết Thiên Diệp, sắc mặt liền vui vẻ.

"Tiết tiểu thư, lâu rồi không gặp."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thuẫn Kích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook