Chương 4: Chương 2.1
Điểm Tâm
13/04/2017
Người dân lại căng dây cung vận sức chờ hành động.
“Bọn họ không phải thổ phỉ.”
Nàng vội vàng hô, ngăn lại tên bắn hướng Hắc Sam quân.
Bọn thổ phỉ vừa thấy phía sau có binh mã đuổi tới, mà trên thành lại đình chỉ bắn tên, tưởng viện quân tới liền vội vàng quay lại đối
phó với địch.
“Chết tiệt, toàn là nữ nhân
mà còn biết tìm cứu binh.” Thủ lĩnh thổ phỉ rủa một câu, cầm đao chém tới. “Giết, dọn dẹp sạch sẽ rồi đi xử nữ nhân kia”.
Trong khoảng thời gian ngắn đánh giáp lá cà, thanh âm lưỡi đao va
chạm vang vọng bốn phía, mà khi đao kiếm chém nhau cơ hồ bắn ra tia lửa.
“Không phải thổ phỉ, cũng không phải viện quân thành Cẩm Tú, đó là
ai?” Thu Ý hỏi, thấp thỏm thò đầu ra ngó, nhìn thấy thân hình cao
lớn của Hắc Sam quân, nhịn không được thở hốc vì kinh ngạc.” Ông trời,
người tới là đoàn cự nhân này sao?” Này nam nhân cưỡi tuấn mã, giơ trường kiếm, so với tất cả nam nhân nàng từng tiếp xúc đều cao
lớn hơn rất nhiều.
Mà người dẫn đầu là cao lớn nhất.
Hắn không mặc chiến bào, chỉ quần áo dài màu đen, cầm trường kiếm
trong tay như đi vào chỗ không người, một đường huy kiếm chém giết. Đám
thổ phỉ kia không ai có thể tới gần hắn.
Các chiến sĩ đi theo phía sau hắn người người đều là cao thủ,
không đem thổ phỉ xem ở trong mắt, chuyên tâm nhất chí hướng cửa thành
đi tới. Đối với bọn họ mà nói, tiêu diệt thổ phỉ chính là nhấc tay chi
lao (phiền phức), lũ người kia thật chướng mắt , không nên đứng
trước cửa thành ngăn cản bọn họ.
Trên thành mọi người đều ngây dại, bám víu lấy bức tường quan sát tình hình đang xảy ra bên dưới.
Chiến lực song phương cách nhau khá xa, không đến thời gian
một chén trà nhỏ, toàn bộ thổ phỉ hung ác kêu gào đều nằm xuống.
Sở Cuồng thu hồi trường kiếm, nhìn quanh bốn phía. Tiếp theo giục
ngựa đi tới trước cửa thành, giơ tay lên chỉ một quyền đầu, xung quanh lập tức yên tĩnh, mấy trăm nam nhân đứng ở sau lưng hắn lẳng lặng
chờ đợi.
Hắn lấy ra hộp gấm từ trong ngực áo, ngẩng đầu nhìn chăm chú tường thành cao ngất như chạm trời.
“Ta là Sở Cuồng, mau mở cửa thành.” Hắn mệnh lệnh nói, thanh âm
trầm thấp mà hùng hậu rất có sức mạnh khiến người khác phải
phục tùng.
Cho dù cách thật xa, nhóm dân trong thành vẫn là có thể thấy biểu
tình nam nhân này có bao nhiêu nghiêm khắc, ánh mắt có bao nhiêu lãnh
đạm. Thân hình hắn cao lớn ( S : chắc giống Từ Hải) , vết máu
trên người cùng thanh trường kiếm làm mọi người không khỏi
khiếp sợ.
Không ai cử động, tầm mắt dừng ở Vũ Y, chờ nàng ra quyết định.
Nàng khẽ cắn môi, hai mắt lóe sáng rời không nổi thân ảnh Sở Cuồng.
“Ông trời, mấy người lỗ mãng kia là từ đâu đến?” Xuân Bộ thì thào nói. Xem ra trong mắt nàng, những người này so với đạo phỉ càng
đáng sợ hơn.
“Là Hắc Sam quân.” Vũ Y nói, nắm chặt quyền đầu run nhè nhẹ. Nàng
không phải sợ hãi, mà ngược lại,vào thời điểm liếc thấy hắn, cảm xúc vui sướng trong lòng đối với hắn tự nhiên xuất hiện.
Là Sở Cuồng, thật là hắn —
Hắn đến đây, cuối cùng cũng đến đây!
Cửa thành thật lâu không mở, mặt hắn lộ vẻ không kiên nhẫn, Gương
mặt ngăm đen cùng đôi ưng mâu sắc bén khiến mọi người tập trung
nhìn…
Vũ Y hít sâu, ổn định bản thân kinh hoàng mới hạ mệnh.
“Mở cửa thành, chuẩn bị nghênh đón Sở tướng quân.”
Hắc Sam quân vào thành.
Mấy trăm binh mã tạm thời an trí tại vùng đất trống trong
thành, Sở Cuồng mang theo huynh đệ Hạ gia, Tần Bất Hoán, Bắc Hải Liệt
cùng mười hai quân trướng trướng chủ, một đám nam nhân người người cao
lớn khôi ngô nghênh ngang đi vào Phương gia.
Thời điểm bọn họ bước vào, nhóm nô bộc sợ tới mức tay chân
mềm nhũn, Từ Hương tổng quản hiểu biết sâu rộng không bị làm kinh
sợ, trấn định thỉnh bọn họ ngồi ở đại sảnh. Mới ngồi xuống, trà còn
không có bưng tới, Sở Cuồng liền mở miệng.
“Mang đồ ăn đến đây.” Hắn ra lệnh.
“Ách, Sở tướng quân muốn ăn cái gì?” Từ Hương một bên hỏi,một bên cầm khăn tay chấm mồ hôi trên trán.
Đám quân nhân này thật là thẳng tính, nửa điểm cũng không
biết khách khí, chủ nhân bọn họ còn chưa ngỏ lời, bản thân họ lại
mở miệng trước.
“Có cái gì thì bưng lên cái đó.” Hạ Đạo Nhân cướp lời, tham
trùng trong bụng không ngừng cuồng khiếu. Chạy mấy ngày đường, nếu
không ăn một chút hắn sẽ chết vì đói mất.
“Được.” Từ Hương xoay người muốn đi thu xếp, Sở Cuồng gọi lại nàng.
“Đem đồ ăn cùng nước uống đến vùng đất trống kia trước đã.”
Hắn đơn giản nói, thanh âm lạnh lùng cứng rắn vững vàng.
Từ Hương gật đầu, lộ ra một tia mỉm cười, hảo cảm đối với Sở Cuồng nháy mắt gia tăng không ít.
Mệt mỏi đến vậy mà nam nhân này vẫn không quên thuộc hạ của hắn, cũng khó trách toán nam nhân kia lại nghe lời hắn.
Nàng biết tướng lãnh mang binh giết địch không ít, nhưng tướng
lãnh chăm sóc thuộc hạ mới được xưng là lương tướng, chỉ có loại nam
nhân này mới đáng giá cho thuộc hạ vì hắn vào sinh ra tử.
Một nàng nha hoàn bưng trà đi vào, nhìn thấy trong phòng toàn
bộ là nam nhân, sợ tới mức hét lên một tiếng, khay trà đánh rơi trên
mặt đất.
“Nha đầu ngốc, chưa thấy qua nam nhân sao?” Từ Hương mắng.
Nha hoàn ủy khuất dọn dẹp mảnh vỡ, một bên còn lẩm bẩm. “Đương
nhiên gặp qua, chính là chưa thấy qua ai cao lớn tráng kiện thế
này, hảo dọa người nha.”
“Người phương bắc đều cao to như vậy, con ngựa cũng cao to, đừng
ngạc nhiên,làm quen dần đi là vừa rồi đấy.” Từ Hương nhắc đi nhắc
lại, trước dặn dò người đưa đồ ăn cùng nước uống đi đến chỗ nghỉ
ngơi của Hắc Sam quân, lại đến phòng bếp thu xếp món ăn, muốn đầu bếp lập tức làm, có bao nhiêu nguyên liệu cứ đem đi nấu hết. Này nam
nhân đáng thương, xem ra là đói bụng lắm rồi.
Bọn người hầu qua lại không dứt, đi tới đi lui ở phòng bếp
và đại sảnh, đưa lên một món lại một món mỹ vị, còn mở năm vò
rượu ngon Lĩnh Nam.
Mười mấy đại nam nhân vùng dậy điên cuồng ăn, chén lớn uống rượu, mồm to ăn thịt, đại sảnh không có người nói chuyện chỉ nghe thấy thanh âm đồ ăn bị nhai nuốt. Đồ ăn không ngừng đưa lên lại giống như bị
gió cuốn mây tan biến mất nhanh chóng, tiếp theo lại lần nữa bổ sung.
Thân là tổng quản, Từ Hương cũng không nhàn rỗi, tự mình chỉ huy
điều hành. Nàng biết, những người này là khách quý của Vũ Y, không thể
thất lễ.
Một lúc lâu sau, Vũ Y mới cùng nha hoàn theo hành lang gấp khúc đi tới.
Lúc trước chống thổ phỉ mà quần áo dính đầy tro bụi, tóc dài
cũng rối tung rối mù. Vừa thấy Sở Cuồng vào thành, nàng hoả tốc chạy
về phòng muốn Xuân Bộ, Thu Ý thay nàng rửa mặt chải đầu thay xiêm y.
Vì gặp hắn mà nàng chân tay cuống cuồng sửa soạn lại bản
thân. Thu Ý khéo tay giúp nàng cột lại mái tóc đen láy bằng sản phẩm dây tơ đặc biệt của Cán Sa thành…
Tích cóp đủ dũng khí, Vũ Y mới rời khuê phòng. Nàng chưa bao giờ dụng tâm như lần này, một lòng thầm nghĩ làm cho Sở Cuồng kinh diễm, lần đầu tiên nhìn thấy nàng sẽ rơi vào thế khuynh đảo.
Nàng thấp thỏm đi vào đại sảnh, đứng ở trước cửa, khẩn trương hô hấp —
Vũ Y chờ đợi.
Lặng yên.
Thanh âm nhai và nuốt không ngừng vang lại không có người nào
hé răng. Miệng bọn họ đang bận chính sự nên không rảnh nói chuyện.
Vũ Y nhăn đầu lông mày, thậm chí ho nhẹ hai tiếng, muốn làm bọn họ chú ý.
Bất quá,vẫn là lặng yên.
Lại còn có một nam nhân ôm cái đầu heo cắn mạnh, cũng không
ngẩng đầu lên mà đem cái khay trống trơn đưa cho nàng, muốn nàng đi
bưng thức ăn.
Căn bản không có người liếc nhìn nàng một cái, trong mắt các nam nhân kia chỉ có đồ ăn thôi.
Nàng cầm khay rỗng, hoang mang chớp mắt, không biết nên phản ứng
như thế nào. Từ khi chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên nàng bị
người ta thờ ơ.
Tấm trải bàn cát tường sớm đã bị nhiễm bẩn hề hề, các nam
nhân vùi đầu cuồng ăn, thậm chí lười dùng đến đũa, nắm lên một đạo vịt
nướng, dùng tay không liền hủy đi khung xương vịt, đem đến bên miệng
cắn cắn, vịt nướng thơm ngào ngạt , dầu mỡ văng khắp nơi, bắn tung tóe
lên quần áo bọn họ, bọn họ cũng không thèm để ý tới.
Dù sao, quần áo trên người sớm bẩn đến không thể bẩn hơn, bắn tung tóe vài giọt mỡ vịt thì có sao?
“Tiểu thư, bọn họ thật là Hắc Sam quân?” Xuân Bộ nhỏ giọng hỏi, giật nhẹ xiêm y của Vũ Y.
Vũ Y gật gật đầu, nhìn thẳng Sở Cuồng.
Hắn không rảnh, càng không phát hiện chú mục của nàng, chỉ giơ vò rượu ngon , ngửa đầu uống.
Hắn ngũ quan nghiêm khắc, ria mép mấy ngày gần đây không có
cạo mà rậm rạp, áo dài trên người cực bẩn, còn bị đao kiếm tước ra
vài đạo lỗ hổng, lộ ra da thịt ngăm đen. Hắn lôi thôi lếch thếch như vậy lại càng có vẻ lỗ mãng phóng đãng —
“Ngươi không nhận sai người đi?” Thu Ý hỏi càng nhỏ giọng, nàng
thật sự hoài nghi, tiểu thư có thể hay không không rõ ràng,ngược lại còn rước bọn thổ phỉ vào thành.
Nam nhân, nhất là nam nhân đói đến choáng váng đầu, thanh âm
cùng bộ dáng khi ăn cơm quả thực làm cho người ta không đành lòng. Xuân
Bộ cùng Thu Ý, hai người thu bả vai, bất an trừng mắt cảnh trước mắt
so với cảnh giết người hàng loạt còn kinh sợ hơn…
Này này dũng nhân nếu thật là danh chấn thiên hạ, lập công vô số,
làm sao có thể giống như quỷ đói chết đầu thai, vừa vào cửa liền ăn điên cuồng không thôi đâu? Hắc Sam quân chẳng lẽ là đem sát khí toàn dùng ở đồ ăn?
“Những người này, là vì quần áo thực bẩn, cho nên được xưng là Hắc
Sam quân?” Tuyết di không biết từ khi nào đã đi đến đại sảnh, kinh ngạc đưa ra nghi vấn.
Vũ Y không có trả lời, chính là đem khay trống giao cho nha hoàn.
Nàng biết Hắc Sam quân sau khi dùng hết quân lương rất gian khổ,
nhưng không nghĩ tới lại khổ đến mức này. Nếu không nhận ra quân kỳ , nàng khẳng định cũng nghĩ đây là một bọn người thổ phỉ khác.
Nàng hé miệng, đang muốn vì bọn họ giải thích, Hỉ di liền mở miệng trước.
“Ta phản đối, ta phản đối, phản đối!” Hỉ di vừa nói vừa nhăn mi.
Vũ Y bất đắc dĩ, khắc chế xúc động thở dài.
“Ngươi thật sự phải gả cho nam nhân này?” Tuyết di hỏi, trong mắt tràn ngập hoang mang.
“Tiểu thư, ngươi không thể tìm một tên thư sinh hiểu biết
rộng rãi sao?” Xuân Bộ mau khóc. Nàng không muốn một người dã man đến
làm cô gia Phương gia a!
Một nữ nhân khác gia nhập thảo luận, kiên trì ý kiến phản đối.
“Đúng vậy, tối thiểu thì ngươi cũng nên tìm nam nhân ăn cơm sẽ dùng chiếc đũa chứ.”
“Chức di, ngươi đã trở lại?” Vũ Y kinh ngạc nói. “Ngươi không phải đi thành Cẩm Tú bán tơ lụa sao?”
Chức di ở trong thành quản hàng dệt kim tơ lụa, là nương hai mươi lăm năm trước từ phương bắc mang về, hàng năm có khoảng hai tuần là ở tại thành Cẩm Tú, cùng đám người thương nhân buôn bán.
“Ta nhìn thấy gió lửa, biết thổ phỉ đến đây liền vội vàng trở về.” Chức di nhìn chằm chằm đại sảnh, lắc đầu thở dài.
Hai đôi bàn tay của mấy vị nam tử trước mắt quả thật là
vạn năng, căn bản không thèm chạm vào chiếc đũa, đôi tay dính đầy
dầu mỡ nếu không phải lau vào quần áo thì là dùng khăn trải
bàn chùi.
Trời ạ, đó đều là những loại vải thượng hạng a!
Vũ Y miễn cưỡng cười trừ, vội vàng trấn an các a di.
“Bọn họ từ phương bắc tới chắc mệt muốn chết rồi, nhất thời đã
quên cấp bậc lễ nghĩa. Chờ bụng ăn no, bọn họ sẽ nhớ lại lễ phép thôi.”
Nàng cố gắng thay mấy nam nhân kia tìm lý do, kỳ vọng bọn họ mau chút
ăn no, hảo khôi phục một ít lý trí thường ngày.
“Có một người ăn uống no đủ, đã muốn nằm xuống kìa.” Xuân Bộ nói, kiễng mũi chân nhìn tình hình trong phòng.
“Hắn muốn làm cái gì?”
“Hắn cầm gối gấm đi gối đầu.”
Chức di thở hốc vì kinh ngạc, sắc mặt trắng xanh.
“Không, không được, không được lấy gấm chẩm (gối gấm) của ta!”
Tên nam nhân dơ bẩn kia muốn gối lên chiếc gối gấm thương yêu của nàng mà ngủ ư?!
“Chức di, ngươi bình tĩnh chút.” Vũ Y vội vàng nói, che ở trước mặt Chức di, chỉ sợ Chức di nhào vào đại sảnh cắt đứt cái cổ nam nhân kia.
Xuân Bộ tiếp tục quan sát cũng thấy đau lòng thay cái gối. Ai, đó là gấm chẩm hảo hạng , là lễ vật Chức di đưa tới nhân dịp Vũ Y tiểu thư cập kê nha!
“Hắn hình như là muốn ngủ.”
“Ngủ? Ngay tại đại sảnh?” Tuyết di kinh hô. Không cần giường không cần chăn, ngay tại đại sảnh người đến người đi vù vù ngủ?
“Hắn bắt đầu ngáy.” Thu Ý tuyên bố.
Vũ Y phát ra rên rỉ, tiểu quyền nắm chặt bên người, tươi cười mau
không nhịn được. Nàng đối phó thổ phỉ thì dư sức, nhưng với trạng
huống này thì thật đau đầu.
“Ách, có lẽ đợi ngủ một giấc tỉnh lại, bọn họ sẽ khôi phục lễ
phép.” Nàng hết sức bao che, mắt thấy ngăn không được phẫn nộ của
đội quân tóc dài.
“Ta phản đối.” Hỉ di miệng luôn luôn lạnh như băng, thấy biểu hiện
các nam nhân, liền trở nên cứng rắn lạnh lùng hơn cả gió lạnh
tháng chạp.
Hỉ di nhắc lại lập trường phản đối, những người khác cũng bắt
chước làm theo gật đầu, trong mắt lóe ra tinh quang mang theo kháng
nghị. Theo lời của Vũ Y, đã muốn thực miễn cưỡng cho đám nam nhân
thô lỗ này vào thành làm khách, mà sau này thủ lĩnh bọn họ sẽ
thú Vũ Y, ở lại Cán Sa Thành.
Đội quân tóc dài nghĩ đến cái loại tình hình này liền sợ tới mức xanh cả mặt.
“Đừng nóng vội kết luận, cho bọn họ một ít cơ hội, dù sao bọn họ
giúp đỡ chúng ta đánh đuổi thổ phỉ, không thể bỏ qua công lao ấy
được.”
Vũ Y lấy lùi để tiến, sử dụng kế hoãn binh.
Các nữ nhân hai mặt nhìn nhau không còn dị nghị nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.